Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 776-780
Chương 776: Vài bên bàn bạc
“Cái này…”
La Hằng lắc đầu rồi dần thu tay về, nói: “Không thể nào làm hư hại tới nó được, có lẽ là thiên thạch thật, vả lại còn là loại vô cùng đặc biệt.”
Những người khác cũng tiến hành thử nghiệm.
Nhóm người Bạch Tử U, Chu Hoàng cũng ra tay nhưng kết quả không có gì thay đổi.
“Đến võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể để lại dấu tích gì trên bề mặt của nó, vậy thì mê cung Thiên Ngoại này là tự nhiên hình thành thật sao?” Có người tò mò lên tiếng hỏi.
Vấn đề này trước đây Diệp Thiên đã từng nói tới.
“Có lẽ là kiệt tác của các võ sĩ thời xưa.”
“Bắc Thiên Các cũng thật may mắn. Một nơi thế này mà cũng chiếm cứ được.”
“Thực ra ngoài kiên cố và có thể phát sáng ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Mọi người mỗi người một câu nói qua nói lại, thế nhưng bọn họ cũng không dừng bước mà cứ thế đi sâu vào trong.
Diệp Thiên đi cuối cùng. Anh nghĩ một hồi rồi mới lại gần bức tường, giơ tay lên, sau đó nắm chặt tay lại.
Vút!
Một đòn được tung ra nhẹ như không, hình như cũng chẳng dùng lực là bao.
Đòn đánh vung lên bức tường, thế nhưng cũng vậy mà thôi. Bức tường vẫn không hề có dấu tích gì.
Những người đi đằng trước vừa hay trông thấy cảnh này, bọn họ bày ra bộ mặt ngỡ ngàng.
La Hằng thở nhẹ một hơi, cũng không biết là ông ta thấy thoải mái hay thế nào.
Vì trong lòng ông ta, Diệp Thiên chính là một người thần bí và vô cùng mạnh, thực lực của anh không thể nào biết được cho nên cho người ta cái áp lực vô cùng lớn, khiến cho một võ sĩ tầng thứ mười như ông ta cũng khó mà thích ứng nổi.
Bây giờ thấy Diệp Thiên tung đòn mà kết quả cũng như ông ta thì trong lòng ông ta cũng thấy nhẹ hẳn đi. Ông ta không có ý gì xấu mà chỉ là suy nghĩ của một cao thủ bình thường mà thôi.
Võ sĩ tầng thứ mười thể hiện uy lực mạnh nhất, vì vậy người nào người nấy đều hết sức tự hào kiêu ngạo, không ai dễ thuyết phục.
Kể cả là một người có tư tưởng thoáng thì cũng vậy mà thôi.
Sau đó Diệp Thiên hạ tay xuống, cũng không tung ra thêm đòn nào nữa mà đi theo đám người vào trong.
Lúc này, tại nơi Diệp Thiên vừa tung ra một đòn, ở con đường phía đối diện của bức tường đó.
“Rầm.”
Một âm thanh chấn động vang lên. Cả con đường rung chuyển, có cảm giác như sắp bị huỷ hoại.
Còn những người đi bên trong con đường đó thì mở to mắt nhìn với vẻ kinh ngạc. Bọn họ nhìn chằm chằm vào vết lõm vô cùng lớn và còn bị nứt trên bức tường.
Bức tường được làm bằng đá thiên thạch rắn chắc đột nhiên nứt lìa khó hiểu.
Đương nhiên, những người bên trong con đường này sẽ không nghĩ đó là do ‘con người’ gây ra, chỉ coi như bức tường đã quá cũ kỹ cho nên mới khiến vị trí đó đột nhiên nứt vỡ.
……….
Bên ngoài con đường vào mê cung.
Còn có mấy người vẫn chưa đi vào. Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các, Tô Vân Hải – môn chủ Lạc Bắc Môn, Bạch Ngục và Bách Mi của Bạch Cốt Hội, Doanh Quân và một người mặc kín mít từ đầu đến chân.
“Ải mê cung này phải làm sao?” Doanh Quân lên tiếng, và còn bày ra bộ mặt không mấy dễ chịu, nói: “Nhà họ Doanh chúng tôi không đợi được mười ngày hay nửa tháng nhốt người ta đến mức chết đói ở đây đâu.”
Bắc Dương chỉ vào Bạch Ngục và Bách Mi, nói: “Phòng điều hành đã giao cho hai người bọn họ rồi, ngoài ra chúng tôi còn thả một đám quái vật rừng sâu, chí ít có thể giết chết một nửa đám người trong số đó.”
Bạch Ngục nói với giọng khàn khàn: “Mục tiêu của tôi không chỉ là một nửa.”
“Làm sao để phân biệt?”
Tô Vân Hải – môn chủ Lạc Bắc Môn đột nhiên nói: “Đừng quên, đệ tử chân truyền của tôi là Chu Phong cũng ở bên trong mê cung.”
“Ha ha, về điểm này thì môn chủ Tô cứ yên tâm.” Bạch Ngục bật cười: “Mỗi một con đường đều là một mê cung độc lập, và chưa có liên kết, ngoài ra tường lại rất dày nên cách âm rất tốt. Bọn họ sẽ không thể nào nghe thấy những âm thanh ở con đường cạnh đó, cho nên tới lúc đó chỉ cần phân tách riêng các con đường mà các vị bằng hữu đi. Chỉ thả quái vật rừng sâu ở các con đường khác hoặc bố trí một vài thủ đoạn khác là được.”
“Hoá ra là vậy.”
Lần này Tô Vân Hải gật đầu: “Thời gian không được quá dài. Khi ở ải thứ hai, đã khiến nhiều người cảnh giác và nghi ngờ rồi. Nếu có sảy ra sai sót thì e rằng những người nghi ngờ càng nhiều thêm. Tới lúc đó có muốn kết hợp với những người có thiệp mời e là càng khó.”
Bạch Ngục lên tiếng: “Cái này thì ông yên tâm. Ải mê cung này hoàn toàn được phong toả, người ở trên đường đi lên núi cũng không nhìn thấy những gì xảy ra bên trong. Vả lại, cho dù bọn họ có nghi ngờ thì cũng có sao? Mấy người chúng ta cũng không phải hạng vừa, tới lúc đó cùng lắm là ra mặt thôi.”
Tô Vân Hải cau mày: “Thực lực tên họ Diệp đó chúng ta không biết thế nào. Hiện giờ La Hằng gần như là đã hợp tác với đối phương, lại thêm bên cạnh hắn còn có những cao thủ thực lực tầng thứ mười kia, nếu như lựa chọn ra mặt thì cậu có chắc chắn thắng được bọn họ không?”
Bạch Ngục lạnh lùng đáp: “Trông cái bộ dạng rụt rè của ông kìa. Tên họ Diệp kia chẳng qua cũng chỉ là võ sĩ có chút thủ đoạn mà thôi, thực lực cùng lắm là võ sĩ tầng thứ mười, vả lại lát nữa tôi sẽ chăm sóc kỹ lưỡng cung đường hắn đi, phong toả kín kẽ con đường bọn chúng đi, cho bọn chúng vĩnh viễn không bao giờ ra khỏi đó được. Như vậy thì cũng không cần phải lo nữa rồi chứ?”
“Tốt nhất là như vậy.” Tô Vân Hải nói xong thì không thêm câu nào nữa.
Mấy người phía bọn họ kết hợp lại với nhau đã là một việc vô cùng đáng sợ rồi.
“Được rồi, các vị đừng tranh cãi nữa.”
Người đang trùm kín kia lúc này mới lên tiếng, giọng nói là của một người đàn ông, vả lại cũng không phải già.
Người này tiếp tục nói: “Cho dù là ải này có thể giết bao nhiêu người thì sau đó vẫn phải chuẩn bị kỹ càng.”
“Đợi khi xử lý phần lớn những người ở đây thì những người còn lại có thiệp mời, chúng ta xử lý ở ngọn núi chính.”
“Nhưng làm sao để tránh cho bọn họ hoài nghi sớm cũng là một vấn đề.”
Người này dứt lời, đám người đột nhiên chìm vào suy tư.
Bạch Ngục vừa rồi còn liên miệng nói không sợ, thậm chí là bày rõ cái thế muốn đánh nhau nhưng những người có thể tham gia vào cuộc so tài ở Bắc Thiên Các và còn có thiệp mời thì thực lực không hề thấp kém, vả lại số lượng người tham gia đại hội lần này nhiều gấp hàng trăm lần các năm trước.
Nếu như mục đích của bọn họ bị bại lộ sớm thì việc đó sẽ tiến triển tới mức bọn họ không thể ngờ tới. Tới lúc đó khả năng thành công sẽ càng khó.
Thậm chí có thể thất bại, và kể cả có thắng thì cũng rất thảm. Kiểu thắng lợi thế này chỉ làm nền cho người khác mà thôi. Cho nên không thể để lộ hành động của mình quá sớm.
Doanh Quân lúc này lên tiếng: “Cái này còn phải nghĩ sao? Tới lúc đó cứ đổ vạ là được, chỉ cần tên họ Diệp đó bị nhốt vào trong đó thì kết quả có chết người, cứ đổ cho hắn.”
“Vậy nếu hắn có thể ra ngoài thì sao?” Đột nhiên Bách Mi chen vào.
Mọi người đều ngỡ ngàng, sau đó nhìn về phía Bạch Ngục.
Chỉ thấy Bạch Ngục tối sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Mê cung Thiên Ngoại vô cùng kiên cố, với thực lực của võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể để lại dấu tích gì trên đó, tới lúc đó tôi kiểm soát chặt chẽ hơn một chút, phong toả con đường hắn đi thì hắn có thể ra ngoài chắc?”
Nói rồi, Bạch Ngục nhìn về Bách Mi như thể hỏi cô ta.
Chương 777: Chặn đứng
Lúc này Bách Mi cũng không nói gì thêm nữa, như thể cô ta mặc nhiên cách nói vừa rồi của Bạch Ngục.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các xua tay, lên tiếng.
Từ đầu tới cuối, người làm chủ trì như ông ta không lên tiếng lời nào, như thể chỉ là người đứng bên quan sát xem sự việc tiến triển thế nào chứ cũng không nhúng tay vào làm gì.
“Đợt đã.”
Đúng lúc này, Doanh Quân đột nhiên lên tiếng: “Vậy việc thuyết phục Thiên Khải thế nào rồi? Nếu như có cậu ta tham gia thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.”
Hắn sáng cả mắt lên. Là người nhà họ Doanh, sự việc của Doanh Đông, hắn đương nhiên nghe nói.
Chỉ đáng tiếc Doanh Đông quá tự kiêu, lại sơ suất nên không thể ở bên Thiên Khải, do vậy mới dẫn tới kết cục bị Diệp Thiên tóm gọn. Thế nhưng thực lực của Thiên Khải, Doanh Quân thừa nhận là rất mạnh.
Ở đây ngoại trừ Bắc Dương và người bịt kín kia ra thì những người còn lại chưa chắc đã là đối thủ của Thiên Khải.
Nếu như một người như vậy mà hợp tác với bọn họ thì thật sự quá tốt.
Bắc Dương lắc đầu, nói: “Người này rất thận trọng, vả lại hắn cũng không phải là Minh Chủ của Võ Minh. Nếu hợp tác với hắn thì e rằng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, và rất mạo hiểm. Thôi bỏ đi.”
“Đương nhiên, nếu như hắn đứng về phía đối phương cũng phải đối phó luôn cả với hắn.”
Nghe tới đây, Doanh Quân gật đầu với vẻ mặt thất vọng.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Ngay sau đó, đám người nhảy vọt lên đỉnh của mê cung Thiên Ngoại.
Đứng ở trên, bọn họ phóng tầm mắt nhìn về phía trước. Ở đây giống như đồng bằng, diện tích vô cùng lớn, chí ít cũng phải rộng bằng mấy cái sân bóng đá.
“Quả là vĩ đại.”
Sau khi đứng lên trên, mọi người đều trầm trồ tán thưởng. Một kiến trúc kỳ vĩ thế này thật khó có thể tượng tượng ra làm sao nó có thể ở một nơi thế này được. Quả thật khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Bắc Dương nhịn cười, tỏ vẻ tự đắc.
Bắc Thiên Các không chỉ tự hào vì có một người có thực lực như ông ta hay có những thiên tài thực lực hùng hậu mà quan trọng hơn cả là một vị trí địa lý được thiên nhiên ưu ái cũng như cả kiến trúc được người xưa để lại.
Ví dụ như mê cung Thiên Ngoại này, chắc chắn là nơi mà đến cả khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể làm được.
“Có hai lối ra, một lối đi thẳng tới ngọn núi thứ ba, một lối nằm ở giữa.
Ở giữa có một căn phòng nhỏ, thế nhưng không phải là địa chất thiên thạch mà chỉ là căn phòng bình thường.
“Bên trong đó có không ít quái vật rừng sâu, lát nữa xem mọi người sắp xếp thôi. Sau khi sắp xếp xong, bên ngoài còn một bộ máy có thể điều khiển lối vào của mỗi một con đường.”
“Tới lúc đó các người chỉ việc chặn đứng toàn bộ con đường của những người khác và để lại những con đường không bị chặn cho người của thế lực mình là được.”
“Còn về tôi, thì tôi phải đi sắp xếp cho những người đi theo lối đường bộ trên cầu, đợi kết quả của các người thôi.”
Nói xong, Bắc Dương chắp hai tay ra sau, chỉ mất mấy bước nhảy vọt, ông ta đi về hướng ngọn núi thứ ba.
“Trông cả vào hai vị rồi.”
Doanh Quân gật đầu nói với Bạch Ngục và Bách Mi, sau đó rời đi.
Tô Vân Hải vì mới tranh luận với Bạch Ngục nên lúc này cũng không nói gì thêm mà nhấc chân rời khỏi vị trí cũ.
Còn người bịt kín từ đầu đến chân kia cũng di chuyển, thế nhưng trước khi rời đi, người này còn nhắc nhở một câu: “Diệp Huy đi ở đường số mười lăm, đừng để hắn xảy ra chuyện gì.”
Nói rồi, người này cũng rời đi.
Bạch Ngục nhìn bóng hình mấy người rồi lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không phải vì kế hoạch lớn của Bạch Cốt Hội thì mấy người này tôi cũng muốn diệt sạch.”
Bách Mi nhìn bóng hình người bịt kín kia, thầm nhủ: “Xem ra người này là người nhà họ Diệp.”
“Người này có liên quan gì đến Diệp Thiên?”
“Khi Diệp Huy và Diệp Thiên gặp mặt, rõ ràng là không quen nhau…”
Khi Bách Mi còn đang mải suy nghĩ thì Bạch Ngục lên tiếng: “Nhanh lên chút đi, sắp xếp mấy con quái vật này vào đã, tránh lãng phí thời gian.”
Bách Mi lập tức di chuyển.
Sau khi hai người chạy được cả trăm mét thì cũng tới được căn phòng nằm ở giữa.
“Bịch, bịch…”
Sau khi đáp đất, bọn họ đã nghe thấy những âm thanh dị thường phát ra từ bên trong căn phòng.
Khi Bạch Ngục mở cửa căn phòng thì một cảnh tượng khiến người ta phải rùng mình hiện ra.
Bên trong toàn là những quái vật dị dạng, đầu tóc rối bời, toàn thân nổi cộm lên nào thịt là thịt, sau khi mở miệng, chúng để lộ ra hàm răng phải đến cả hàng chục năm không đánh. Và có thể nói rằng không thể dùng từ ‘ố vàng’ để miêu tả bộ răng của chúng nữa. Bộ răng đó còn có không ít những mảng bám đen sì.
“Giữ chắc túi thơm. Những quái vật này sẽ tưởng rằng gặp đồng loại nên không ra tay. Nếu như để mất túi thơm thì rắc rối đấy.” Bạch Ngục lên tiếng nhắc nhở.
“Mặc dù đều là võ sĩ tầng thứ tám, thứ chín nhưng cũng không địch lại nổi số lượng lớn thế này đâu.”
Hắn đảo mắt nhìn đám quái vật này ít nhất cũng phải có tới hơn ba mươi con. Con nào con nấy đều đang bị xích bằng đoạn xích sắt.
Vì bên trong căn phòng chỉ toàn là khí tức khác biệt nên có thể áp chế thú tính của đám quái vật này, do vậy mà chúng không thể hiện trạng thái quá dữ tợn.
Sau đó, Bạch Ngục và Bách Mi liền tháo xích sắt trên người đám quái vật này và thả bọn chúng vào bên trong từng con đường đi. Bọn họ cũng không thả vào bên trong con đường đi của Diệp Thiên quá nhiều vì dù gì tối hôm qua bọn họ cũng đã thử trước Diệp Thiên rồi.
Đối với võ sĩ tầng thứ mười mà nói thì sự tồn tại của đám quái vật này chẳng qua cũng chỉ là mấy tấm bia di động mà thôi.
“Mấy cái cần điều khiển này có lẽ là bộ máy điều khiển lối vào mê cung?”
Sau khi thả đám quái vật vào trong, Bách Mi chỉ vào một cần điều khiển bên trên bức tường của mỗi lối ra.
Có thể điều khiển lên xuống.
“Thử là biết.”, Bạch Ngục giơ tay ra nắm chặt lấy một cần điều khiển.
Vốn dĩ cần điều khiển đang hướng lên trên, giờ hắn kéo xuống dưới.
Giây phút sau đó.
Một loạt âm thanh vang lên và trông thấy ngay một cánh cửa bằng đá rất lớn từ từ hạ xuống.
Cánh cửa này cũng được làm bằng thiên thạch.
Thấy cảnh này, Bạch Ngục tỏ vẻ kinh ngạc, hắn bật cười ha hả: “Hoá ra là vậy, lại còn có cửa đá nữa. Vậy chẳng phải là chỉ cần kéo xuống, cửa đá hạ xuống thì những người bên trong đừng mong ra ngoài sao?”
Kể cả là võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể để lại chút dấu tích gì trên mê cung này, vậy đương nhiên là không thể có người ra nổi rồi.
Công tắc ở bên ngoài, chỉ cần mở hoặc đóng từ bên ngoài mà thôi.
Bách Mi không nói gì, cô ta vô thức nhìn về phía con đường mà Diệp Thiên đi.
Cảnh này đột nhiên bị Bạch Ngục trông thấy. Hắn nhếch miệng lên rồi lập tức phi người qua. Quả nhiên, hắn giơ tay điều chỉnh cần điều khiển xuống.
Cánh cửa đá từ từ hạ xuống, chặn đứng lối đi.
“Chỉ cần không có người nào bên ngoài giúp đỡ thì tên họ Diệp này chắc chắn bị giam ở đây đến chết.”
Bạch Ngục tỏ vẻ vô cùng sảng khoái.
Chương 778: Mê cung sẽ giết chết người
Mê cung rất rộng, bên trong đường đi rắc rối ngoằn nghoèo, trước khi mọi người bắt đầu vào trong, những tưởng tượng về mê cung trong đầu bọn họ vô cùng khác so với thực tại.
Mọi người vẫn tưởng rằng mê cung sau khi vào trong là những con đường thằng đều tăp tắp, nhưng sau khi bước vào trong thì ai nấy mới ngỡ ngàng phát hiện ra rằng sự thực không hề như vậy.
Bên trong mỗi con đường có thể thấy xác chết bất cứ góc nào. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Rất nhiều xác chết rõ ràng đã vùng vẫy vô cùng ghê tợn nên cảnh tượng trông mới thật rối rắm làm sao.
“Á!”
Đúng lúc này, ở con đường phía trước vang lên một tiếng kêu thất thanh. Mọi người nghe xong thì nhanh chóng chạy tới, sau đó có không ít người trợn tròn mắt nhìn.
Chỉ thấy ở cách đó không xa, có một tảng đá vô cùng lớn đang từ từ hạ xuống từ trên không, như thể đã rơi trúng một người nào đó.
Đúng lúc này, cánh cửa đá lại từ từ được nâng lên như thể có thứ gì đó đang điều khiển nó vậy.
Sau khi cửa đá lên cao, cảnh tượng máu me chợt ập vào mắt tất cả mọi người.
Phía bên dưới cánh cửa chính là một cái xác, và còn lộ ra cả xương trắng hếu đã gãy tan nát. Máu thịt ở xác chết lờ nhờ, phần xương trắng hếu bị gãy rời thành bốn năm phần.
“Đây, đây…”
Không ít người mặt mày biến sắc, người nào người nấy run rẩy.
“Chuyện gì thế này?”
“Không phải mê cung sao? Sao lại có máy móc điều khiển, lại còn chết người?”
“Không được, Các Chủ Bắc Thiên Các mà không nói sự thật thì giờ tôi sẽ ra khỏi đây.”
“Tôi cũng ra khỏi đây.”
“Đến con đường chính xác cũng chưa tìm ra mà đã có người gặp nạn rồi.”
“Thấy xác chết chất chồng ở đây, vả lại còn chưa vào đây lâu, e rằng bên trong còn nguy hiểm hơn.”
“Đây đâu phải là mê cung Thiên Ngoại gì, rõ ràng là mộ phần Thiên Ngoại.”
Từng giọng nói vang lên. Phần lớn mọi người đều tỏ ra dè chừng với những gì sắp tới xảy ra. Đã có người vội lùi về sau.
Thế nhưng ngay sau đó đã có âm thanh hối hả vang lên: “Mê cung này bị phong toả rồi.”
“Cái gì?”
“Lúc chúng tôi quay lại, phát hiện ở lối vào đã có một tảng đá cùng loại chặn ngay ở lối đi.”
“Sao…. Sao có thể thế được?”
“Âm mưu, nhất định là âm mưu.”
“Trước khi vào đây không nói cho chúng ta biết bên trong có xác chết, càng không nói cho chúng ta biết mê cung sẽ bị phong toả. Đây rõ ràng là muốn chúng ta phải chết.”
Không ít người nghĩ tới tình huống xấu.
Bầu không khí trong chốc lát chợt ngưng lại. Nhóm người phía Diệp Thiên cũng cau mày.
“Quả nhiên, lại bắt đầu rồi.”
La Hằng nắm chặt tay, sắc mặt khó coi vô cùng: “Vốn tưởng rằng vụ nổ bên trong ngọn núi thứ nhất chỉ là có kẻ nào đó rắp tâm làm, bây giờ xem ra trăm phần trăm là có liên quan tới Bắc Thiên Các.”
“Minh… Minh Chủ, bây giờ phải làm sao?”
Có thành viên của Bắc Cương Minh đột nhiên lo lắng hỏi. Bầu không khí lúc này quá nặng nề.
Lối vào bị chặn đứng, muốn dựa vào sức để ra ngoài là chuyện không thể. Chỉ có thể tìm cách khác. Thế nhưng bây giờ còn cách gì khác?
Mọi người đều tỏ vẻ hoang mang vô cùng. Đến cả võ sĩ tầng thứ tám cũng run sợ.
La Hằng nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi: “Cậu Diệp, cậu nghĩ thế nào?”
Diệp Thiên suy nghĩ một lát, nói: “Hành động linh hoạt theo hoàn cảnh. Bọn họ chặn lối vào thì mục đích duy nhất chính là không muốn cho chúng ta ra, thậm chí muốn chúng ta chết ở đây.”
“Cho nên… đương nhiên không thể cho bọn họ được như ý muốn.”
“Bây giờ tìm một cánh cửa đá khác, tới lúc đó nghĩ cách tiếp.”
Diệp Thiên nói xong, La Hằng lập tức gật đầu: “Bây giờ chỉ có thể đi sâu vào trong tìm con đường chính xác, may ra còn có khả năng.”
Ông cố Chu cũng thêm vào: “Quả thực không thể ngồi chờ chết ở đây.”
Nhóm người phía Bạch Tử U đương nhiên cũng nghe theo Diệp Thiên nhưng cũng lên tiếng thêm: “Mê cung này rất đặc biệt, sau khi vào trong sẽ có không ít cửa hiểm, thậm chí còn có cả địa đạo. Nếu như chọn sai đường thì rất có khả năng sẽ phải quay lại nơi ban đầu và phải lựa chọn lại. Đây là việc vô cùng khó.”
“Vả lại quan trọng nhất đó là cảnh vừa rồi cũng như những xác chết la liệt khắp nơi đã nói lên một điều rằng nơi này không chỉ là mê cung mà bên trong còn có những nguy hiểm khác rình rập bủa vây.”
Bạch Tử U tổng kết rất chi tiết và toàn diện.
La Hằng tức tối: “Tên khốn nạn Bắc Dương, tôi phải đấu với hắn một trận.”
Ông ta rất tức giận. Nếu như Bắc Dương ở trước mặt ông ta thì ông ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
“La Minh Chủ.”
Đúng lúc này, mấy người ở phía xa đi vào rồi lập tức tụ tập lại với nhau và nhận ra La Hằng, sau đó cảnh tượng quen mắt xuất hiện.
Người nào người nấy vội vàng tỏ vẻ cung kính, miệng khẩn cầu: “La Minh Chủ, xin ông đưa chúng tôi ra khỏi đây với.”
Đám người này không thiếu cao thủ, thậm chí còn có võ sĩ tầng thứ chín, nhưng trong một mê cung mơ hồ thế này, tứ phía đầy rẫy nguy hiểm, lại thêm mê cung đã bị phong toả nên nguy hiểm lại càng nhiều hơn.
Đừng nói là võ sĩ tầng thứ chín, cho dù là võ sĩ tầng thứ mười ở đây thì cũng sẽ hoang mang thôi.
“Ở đây làm sao mà dễ dàng đưa các người ra được.”
La Hằng cũng bất lực: “Đây là lần đầu tiên tôi vào đây, không biết gì cả, càng không biết ra ngoài làm sao. Đi theo tôi nói không chừng còn nguy hiểm hơn.”
“Ví dụ như dò đường, tôi chắc chắn sẽ không để cho các thành viên của Bắc Cương Minh dò đường. Các người có muốn làm con tốt không?”
Mặc dù La Hằng rất trượng nghĩa nhưng vì trải qua những việc trước đó, lại gặp thêm những mưu mô quỷ kế của Bắc Thiên Các nên ông ta đã không còn tin người như trước nữa, cũng chẳng nhiệt tình giúp người nữa.
Ông ta nói những lời này không phải thật sự muốn để cho bọn họ làm con tốt, chỉ là lời từ chối khéo léo mà thôi.
Dù gì thì chẳng ai biết được Bắc Thiên Các có còn sắp xếp người nội bộ vào bên trong giở trò gì không cho nên ở bên cạnh những người quen biết thì vẫn hơn, còn những người khác thì đương nhiên tránh càng xa càng tốt.
Quả nhiên, lời này của La Hằng khiến những người tới khẩn cầu kia lập tức do dự.
“Chúng ta đi trước thôi.”
La Hằng nhìn thấy sự đắn đo của bọn họ rồi lập tức nói với Diệp Thiên. Nếu còn ở lại thì chỉ sợ rằng những người này sẽ đòi theo bọn họ mất.
Diệp Thiên gật đầu, những người khác cũng bắt đầu di chuyển.
Đương nhiên vẫn có một số người đi theo vì dù gì chỗ Diệp Thiên cao thủ nhiều, có thể cho người ta cảm giác an toàn.
Khi mọi người đi qua một con đường, tới góc rẽ liền phát hiện trên bức tường có bốn cánh cửa, vả lại bên cạnh còn có một hàng chữ.
“Mỗi ngày chỉ được mở một lần.”
Đây cũng là muốn nói mỗi ngày chỉ có thể nhìn một lần, sau đó sẽ bị bộ máy nào đó khoá lại.
Rõ ràng trong một ngày chỉ được chọn một lần cửa.
“Các người đi theo sau thì giờ hoặc là lựa chọn một cửa trong số đó đi thăm dò, hoặc là lập tức rời khỏi đây, đừng đi theo chúng tôi nữa.”
Không đợi La Hằng lên tiếng, một thành viên của Bắc Cương Minh đã lên tiếng trước rồi nhìn về đám người phía sau bọn họ.
Chương 779: Khí độc
Mấy người đi theo sau nghe thấy thành viên của Bắc Cương Minh nói vậy liền đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ hốt hoảng lo sợ.
Thế nhưng ngay sau đó, một cô gái tóc ngắn cắn răng lên tiếng: “Tôi trước.”
Nói rồi, cô ta chủ động bước lên trước, ánh mắt nhìn chăm chú cửa bốn cánh.
Cuối cùng, cô ta chọn hai cánh cửa ở bên phải. Cô ta giơ tay khẽ đẩy, cánh cửa đã mở ra.
Cảnh tượng ập vào mắt đen xì như hũ nút, nhưng ngay sau đó đã có luồng ánh sáng ánh lên, và tiếp theo, bên trong hiện lên con đường thẳng tắp.
“Chọn đúng rồi.”
Sau khi cô gái tóc ngắn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô gái đột nhiên mừng ra mặt và vô thức xông vào trong.
Có điều giây phút ngay sau đó, ‘khậc’ một tiếng, cánh cửa vốn dĩ đã bị đẩy ra đột nhiên tự động đóng lại, bên trong có tiếng kẹt cửa.
Có người thứ hai lập tức đẩy cửa ra, nhưng cho dù làm thế nào cũng không thể khiến cánh cửa mở ra được.
Còn bên trong lại im bặt, khả năng cách âm thực sự quá tốt.
“Đây…đây là chọn đúng đường hay sai đường vậy?”
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc. Nhưng lúc này, người vốn dĩ im lặng quan sát như Diệp Thiên đột nhiên di chuyển.
Chỉ thấy anh tiến lên trước một bước giơ tay lên, sau đó dưới những ánh mắt quan sát đầy ngỡ ngàng của mọi người, Diệp Thiên tung một đòn lên cánh của đang khoá chặt kia.
Một âm thanh vang lên.
“Cánh cửa này có chất liệu giống hệt với những bức tường xung quanh, đều được làm bằng thiên thạch. Thực lực của võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể làm hư hại được.”
Có người lên tiếng.
La Hằng tỏ vẻ ngỡ ngàng, sau đó lại lắc đầu cười, ông ta định nói gì đó nhưng ngay sau đó cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc lại xuất hiện.
Trên cánh cửa mà Diệp Thiên vừa tung một chiêu vào, đột nhiên nghe tiếng ‘tách tách’, sau đó cánh cửa đột nhiên nứt thành bốn, năm phần. Đá nứt vụn bay tứ phía.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn, tỏ vẻ không thể nào tin nổi, đặc biệt là La Hằng.
Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười, ông ta thừa hiểu sự kiên cố của mê cung này thế nào. Sao chỉ cần một đòn mà Diệp Thiên đã có thể đánh vỡ cả cánh cửa kia?
“Muộn một bước rồi.” Lúc này Diệp Thiên mới chậm rãi lên tiếng kéo mọi người về thực tại, sau đó tất cả mọi ánh măt đều đổ dồn vào bên trong kia và hít vào một hơi thật sâu.
Chỉ thấy cô gái tóc ngắn vừa rồi lúc này đang ngồi phịch trên đất, đôi mắt trừng to, mặt mày sợ hãi và đã tắt hơi thở.
“Sao đã chết rồi?”
“Rốt cục có chuyện gì vậy?”
“Không hề có lấy dấu hiệu gì là ẩu đả cả.”
“Thật đáng sợ.”
Mọi người đều tỏ vẻ kinh hãi, trong chốc lát bầu không khí nặng nề bao trùm.
Nửa phút trước còn đang là người sống sờ sờ, vậy mà cánh cửa vừa đóng lại rồi mở ra thì đã là người chết rồi.
Điều quan trọng là chết thế nào?
Sao lại có thể chết nhanh đến như vậy?
Không ai dám lại gần.
“Tốt nhất mọi người lùi về sau một chút.”
Lúc này Diệp Thiên lại tiếp tục lên tiếng: “Là khí độc. Chỉ cần đi vào trong, cánh cửa đóng chặt lại thì bên trong lập tức có khí độc được phóng ra, và có thể khiến người ta phải chết.”
Nói rồi, anh hít hít một cái, sắc mặt mọi người lúc này tái nhợt hẳn.
Có người hoang mang lo sợ: “Tiểu Nhiễm là võ sĩ tầng thứ bảy, thế mà chết nhanh như vậy. Khí độc này quả thật đáng sợ.”
Lúc này mọi người đã lùi hế về sau, về lại vị trí khi vừa mới tới đây.
Chỉ có một người không lùi lại và ánh mắt của những người còn lại đều chăm chú nhìn người này. Người đó không phải ai khác mà chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên lại đi tới trước những cánh cửa khác, đẩy cửa ra, và giống như cô gái tóc ngắn trước đó, đẩy cửa ra một cách dễ dàng rồi bước vào rong.
‘Khậc’ một tiếng, cánh cửa đóng chặt lại.
“Anh, anh ta không sợ sao?”
Mọi người trợn tròn mắt nhìn, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Chỉ có mấy người phía Bạch Tử U là vẫn điềm tĩnh. Bọn họ theo Diệp Thiên lâu năm và không rõ thực lực của Diệp Thiên mạnh cỡ nào, nhưng bọn họ có niềm tin bất diệt đối với Diệp Thiên.
Rầm.
Rất nhanh, cánh cửa mà Diệp Thiên đi vào vỡ tung.
Diệp Thiên lập tức đi ra, ngay sau đó đằng sau anh liền có một ngọn lửa nhưng đã tắt rất nhanh sau đó.
“Ngọn lửa này lại có thể khiến bức tường bị ảnh hưởng?”
Người nào tinh mắt là có thể nhận ra ngọn lửa đã đốt một phần lớn thiên thạch của mê cung kiên cố kia.
Nhiệt độ của nó cao thế nào chứ?
Nhưng ngay sau đó mọi người càng tỏ ra kinh ngạc với thực lực của Diệp Thiên hơn.
Tiếp đó lại là một cánh cửa được mở ra, đi vào rồi một đòn tung ra làm vỡ cửa, và cuối cùng là Diệp Thiên bước ra.
Sau khi bước ra mới coi như hoàn thành cả một quá trình.
“Đều là cửa giả.” Lúc này Diệp Thiên quay lại.
Mọi người nghe xong thì đều ngỡ ngàng.
Con đường phía trước không thông mà mọi người lại cho rằng con đường đi đúng nằm ở bên trong cánh cửa. Kết quả hiện giờ lại thế này.
Vậy thì cũng có thể nói nơi này còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
“Cậu Diệp, cậu có thể dùng một đòn phá bỏ mấy cánh cửa kia, vậy chi bằng quay về rồi phá bỏ cánh cửa chính đang chặn kia, như vậy là có thể ra ngoài được rồi.”
Có người đột nhiên lên tiếng.
Diệp Thiên trả lời: “Muộn rồi.”
“Cậu có ý gì?”
Mọi người ngỡ ngàng. Cái gì mà muộn rồi cơ?
“Các người có thể lựa chọn quay về mà xem.” Diệp Thiên nói rồi bổ sung thêm: “Với độ dày của cửa đá được chặn kia, tôi cũng chưa chắc có thể đánh sập nó. Còn mấy cánh cửa vừa rồi, võ sĩ tầng thứ mười dùng vài đòn là cũng có hy vọng đánh sập rồi.”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, có người không tin và lựa chọn quay về, nhưng chẳng mấy chốc người quay về kia đã trở lại với vẻ mặt sợ hãi và tối như tro tàn.
“Đều là khí độc bủa vây.”
Người quay trở lại sợ hãi nói: “Hiện giờ trên những con đường đi đã bị khí độc bao trùm, vả lại vừa rồi còn có người chìm trong đám khí độc đó. Đến từ ‘cứu mạng’ còn không hét lên nổi đã không nghe thấy tiếng rên rỉ gì nữa rồi.”
“Rốt cục đây là mê cung gì vậy?”
“Không thể nào, không thể nào… Tôi nghe nói về mê cung Thiên Ngoại của Bắc Thiên Các rồi, cũng không đến mức đáng sợ thế này.”
“Rốt cục là có chuyện gì? Lẽ nào vì mê cung lần này bị chặn đứng cho nên mới xảy ra những thay đổi này?”
Mọi người hoang mang vô cùng. Người nào người nấy tối sầm mặt lại.
Hiện giờ không thể lui bước, tiến cũng không thể nào tiến thêm và còn không biết chắc chắn con đường chính xác cần đi là đâu.
Điều quan trọng nhất đó là bên trong có rất nhiều đường giả đã đành, và những con đường ấy còn chất đầy hiểm nguy chết người.
Những thành viên của Bắc Cương Minh cũng chìm vào nỗi sợ hãi.
“Sớm biết thế này thì tôi chọn lui cho rồi.”
“Có phải có người cố ý nhằm vào Bắc Cương Minh chúng ta không? Mỗi ải đều gặp phải nguy hiểm.”
“Lần này hình như là nguy hiểm hơn. Lẽ nào phải chết ở đây sao?”
Người nào người nấy đều tỏ vẻ tuyệt vọng vì thực tế bọn họ không còn cách nào khác.
La Hằng cau mày, vội nhìn về phía Diệp Thiên rồi nói: “Cậu Diệp, cậu nghĩ rằng nên làm gì tiếp theo?”
Chương 780: Thuỷ Tổ Mộ?
La Hằng vừa hỏi, mọi người ngay lập tức nhìn về phía Diệp Thiên. Lúc này ai nấy đều coi Diệp Thiên là nhân vật trụ cột.
Chưa cần bàn tới những cái khác, chỉ cần nói tới những hành động vừa rồi mà Diệp Thiên thể hiện cũng không phải là việc mà người thường có thể làm được, thậm chí là chỉ có một mình Diệp Thiên mới có thể làm được.
“Ở đây không phải là mê cung gì cả.” Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều ngây ra.
“Ở đây không phải là mê cung?”
La Hằng kinh ngạc: “Nói vậy nghĩa là sao?
Những người còn lại tỏ vẻ kì lạ. Từ khi vào đây, mọi người vì chuyện không tìm thấy đường đi mà đau đầu rồi, sao có thể không phải là mê cung được?
Vả lại ‘mê cung Thiên Ngoại’ của Bắc Thiên Các đã nổi tiếng khắp thế giới từ lâu.
“Thực ra ở đây là một ngôi mộ.”
Diệp Thiên chậm rãi lên tiếng với giọng nói hết sức bình tĩnh.
“Không, không thể nào chứ…”
“Sao ở đây có thể là mộ được? Không thấy có thứ gì giống như bia mộ cả.”
“Đúng vậy, vả lại một ngôi mộ to thế này mà lại không hay nghe nói đến.”
Mọi người lần lượt lên tiếng, không tin nơi này là mộ phần vì thực sự nó ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Đầu tiên, nơi này có từ trước khi thành lập Bắc Thiên Các. Nếu như là mộ phần thì e rằng đã bị người ta phát hiện lâu rồi, sẽ không trở thành ‘mê cung’ như bây giờ.
Còn nữa, ở đây có tất cả hơn hai mươi cửa vào, mỗi cửa đều không thông với nhau. Làm gì có mộ phần nào mà có hình thức thế này?
Điểm cuối cùng, chính là nhìn nơi này từ bên ngoài, rõ ràng là lồi ra. Nếu như là mộ phần thì trừ phi nằm ở dưới đất, chứ lộ ra bên ngoài thế này thì không thể nào được bảo tồn cho tới ngày nay được.
E rằng sớm đã bị người ta cướp, thậm chí là phá hoại rồi.
Thế nhưng mộ phần này lại không hề bị ảnh hưởng.
La Hằng cũng lên tiếng theo: “Có lẽ là có những chi tiết giống với cổ mộ, cậu Diệp có lẽ nhìn nhầm rồi…”
“Không, ở đây chính là mộ.”
Không đợi La Hằng nói hết câu, Diệp Thiên đã tiếp tục: “Mọi người chắc chưa quên mục đích tới tham dự cuộc so tài của Bắc Thiên Các lần này chứ?”
Mọi người đều im lặng suy tư.
Rất nhanh sau đó đã có người trợn mắt rồi trả lời trong vô thức: “Thuỷ Tổ Kiếm?”
Diệp Thiên gật đầu: “Mọi người đều đồn Thuỷ Tổ Kiếm nằm ở Bắc Thiên Các cho nên mới có sức hút khiến bao nhiêu người tới đây như vậy. Thế nhưng sau khi tới đây thì mọi người như thể quên đi mất việc này.”
“Cậu Diệp, ý của cậu là Thuỷ Tổ Kiếm ở đây?”
Có người vội lên tiếng hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu: “Thuỷ Tổ Kiếm có thật sự tồn tại hay không thì không dễ đoán định. Với tình hình trước mắt, hình như chỉ là lý do để Bắc Thiên Các thu hút nhiều người tới tham gia cuộc so tài mà thôi.”
“Nhưng cái gọi là ‘mê cung Thiên Ngoại’ này thực sự lại là mộ phần lớn, rất có khả năng chính là ‘Thuỷ Tổ Mộ’ trong lời đồn.”
Diệp Thiên dứt lời, bầu không khí im lặng bao trùm.
Mọi người nhe xong thì trong lòng cảm thấy nặng trĩu và đang tiêu hoá hết những thông tin vừa rồi.
Đó chính là thiên hạ đệ nhất mộ trong lời đồn. Trước đây cứ cách vài năm là có Thuỷ Tổ Mộ giả xuất hiện đến mức mà mọi người coi Thuỷ Tổ Mộ là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại nói ở đấy có khả năng chính là “Thuỷ Tổ Mộ” nên khiến mọi người ngỡ ngàng. Nếu điều này được đồn ra ngoài thì e rằng sẽ gây ra một sự chấn động trên toàn thế giới.
Nghe nói bên trong Thuỷ Tổ Mộ có chân truyền của Thuỷ Tổ. Thế nhưng cho dù là không có gì cả và nếu nơi này là thật thì cũng đủ gây ra một phen chấn động mới.
“Không phải chứ? Vẫn có người không tin vì tin này quá bất ngờ, hoặc có thể nói là tin này căn bản khiến người ta khó có thể chấp nhận được luôn.
“Tôi tin.”
Đột nhiên ông cố Chu vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Từ rất lâu trước đây, tôi đã nghe nói tới thông tin về Thuỷ Tổ Kiếm, nhưng nó chỉ là những thông tin đồn thổi cho nên không mấy để ý. Sau này lại có thông tin Bắc Thiên Các được xây trên Thuỷ Tổ Mộ.”
“Nhưng vì thông tin Thuỷ Tổ Kiếm mãi vẫn không có chứng cứ xác thực, cho nên thông tin Bắc Thiên Các được xây dựng trên Thuỷ Tổ Mộ không đủ khiến cho người ta quan tâm để ý, do vậy lưu truyền trong phạm vi nhỏ hẹp.”
“Còn tôi hãy còn nhớ là vì một số thông tin về Bắc Thiên Các tôi đều cho người trong dòng tộc đi điều tra.”
“Và đã điều tra được thông tin này do Đại Trưởng Lão của Bắc Thiên Các đồn ra.”
“Có điều điều tra cũng gặp trắc trở vì Đại Trưởng Lão thực lực tầng thứ mười của Bắc Thiên Các đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong khoảng thời gian đó.”
“Cho nên tôi nghi ngờ lời đột là thật.”
“Đương nhiên, những điều này đều là do cá nhân tôi đoán, mọi người chỉ cần nghe thôi.”
Nghe ông cố Chu nói vậy, moi người đều trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, La Hằng mới lên tiếng: “Đã là một nơi quan trọng như vậy thì tại sao Bắc Thiên Các lại cho người khác vào đây mỗi năm?”
Diệp Thiên chỉ vào xung quanh, nói: “Có hai khả năng. Thứ nhất chính là sự hiểu biết của Bắc Thiên Các về nơi này còn không bằng một mê cung đầy nguy hiểm. Thứ hai, chính là bọn họ đã bước đầu kiểm soát nơi này, căn bản không sợ người ngoài vào đây.”
“Đương nhiên, hai khả năng này đều có thể xảy ra và nói không chắc được là khả năng nào.”
Diệp Thiên đang nói thì có người gần đó đột nhiên hét lên thất thanh: “Khí độc đã bay tới đây rồi, mau tìm con đường chính xác đi.”
Nghe vậy, ai nấy đều cuống cả lên.
Diệp Thiên lập tức lên tiếng: “Khi mọi người đi về xung quanh có phát hiện ra cần đi cửa ngầm hoặc đường hầm không?”
“Có.” Một giọng nói vang lên.
Người lên tiếng chính là Du Thanh, Du Yên cũng gật đầu ngay lập tức. Sau đó, hai chị em vội tới trước mặt Diệp Thiên.
Vẫn là Du Thanh chủ động tới gần Diệp Thiên rồi hạ giọng nói riêng tư gì đó.
Nói xong mặt cô ta hơi ửng đỏ, còn mặt Diệp Thiên thì tỏ vẻ hết sức kỳ lạ.
Hoá ra tối qua hai chị em song sinh này vẫn luôn ở trong phòng Diệp Thiên cho tới sáng. Cả hai người không hề đi vệ sinh cho nên sau khi vào trong thì định tìm nơi nào đó không có người rồi lén giải quyết nhu cầu cá nhân. Có điều không ngờ rằng bọn họ lại phát hiện ra một miệng giếng.
Có một luồng khí lạnh bốc lên từ miệng giếng này. Kể cả là hai võ sĩ tầng thứ bảy như chị em họ cũng cảm thấy lạnh thấu xương.
Hai chị em trong chốc lát giật mình và rồi coi miệng giếng đó là nơi nguy hiểm, do vậy mà không nói ra.
Nhưng khi Diệp Thiên hỏi thì bọn họ mới nói.
“Tới đó xem.” Diệp Thiên lên tiếng.
Sau đó Du Thanh và Du Yên lập tức đi trước dẫn đường. Sau khi rẽ qua một khúc cong, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm khắp không gian.
Những người thực lực yếu một tí lúc này đã bắt đầu run rẩy.
“Lạnh quá.”
“Nhiệt độ này e là âm ba mươi độ mất.”
“Hy vọng sẽ không có gì nguy hiểm…”
Trong lòng mọi người đều nghĩ về những người đột nhiên chết giữa đường.
“Đến rồi.” Du Thanh và Du yên chỉ về cái giếng có ánh huỳnh quang màu xanh nhạt loé lên.
Cái giếng này khá cao, chừng nửa mét và có màu xanh lam nhạt, như thể chất liệu khác so với những bức tường xung quanh.
“Cái này…”
La Hằng lắc đầu rồi dần thu tay về, nói: “Không thể nào làm hư hại tới nó được, có lẽ là thiên thạch thật, vả lại còn là loại vô cùng đặc biệt.”
Những người khác cũng tiến hành thử nghiệm.
Nhóm người Bạch Tử U, Chu Hoàng cũng ra tay nhưng kết quả không có gì thay đổi.
“Đến võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể để lại dấu tích gì trên bề mặt của nó, vậy thì mê cung Thiên Ngoại này là tự nhiên hình thành thật sao?” Có người tò mò lên tiếng hỏi.
Vấn đề này trước đây Diệp Thiên đã từng nói tới.
“Có lẽ là kiệt tác của các võ sĩ thời xưa.”
“Bắc Thiên Các cũng thật may mắn. Một nơi thế này mà cũng chiếm cứ được.”
“Thực ra ngoài kiên cố và có thể phát sáng ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Mọi người mỗi người một câu nói qua nói lại, thế nhưng bọn họ cũng không dừng bước mà cứ thế đi sâu vào trong.
Diệp Thiên đi cuối cùng. Anh nghĩ một hồi rồi mới lại gần bức tường, giơ tay lên, sau đó nắm chặt tay lại.
Vút!
Một đòn được tung ra nhẹ như không, hình như cũng chẳng dùng lực là bao.
Đòn đánh vung lên bức tường, thế nhưng cũng vậy mà thôi. Bức tường vẫn không hề có dấu tích gì.
Những người đi đằng trước vừa hay trông thấy cảnh này, bọn họ bày ra bộ mặt ngỡ ngàng.
La Hằng thở nhẹ một hơi, cũng không biết là ông ta thấy thoải mái hay thế nào.
Vì trong lòng ông ta, Diệp Thiên chính là một người thần bí và vô cùng mạnh, thực lực của anh không thể nào biết được cho nên cho người ta cái áp lực vô cùng lớn, khiến cho một võ sĩ tầng thứ mười như ông ta cũng khó mà thích ứng nổi.
Bây giờ thấy Diệp Thiên tung đòn mà kết quả cũng như ông ta thì trong lòng ông ta cũng thấy nhẹ hẳn đi. Ông ta không có ý gì xấu mà chỉ là suy nghĩ của một cao thủ bình thường mà thôi.
Võ sĩ tầng thứ mười thể hiện uy lực mạnh nhất, vì vậy người nào người nấy đều hết sức tự hào kiêu ngạo, không ai dễ thuyết phục.
Kể cả là một người có tư tưởng thoáng thì cũng vậy mà thôi.
Sau đó Diệp Thiên hạ tay xuống, cũng không tung ra thêm đòn nào nữa mà đi theo đám người vào trong.
Lúc này, tại nơi Diệp Thiên vừa tung ra một đòn, ở con đường phía đối diện của bức tường đó.
“Rầm.”
Một âm thanh chấn động vang lên. Cả con đường rung chuyển, có cảm giác như sắp bị huỷ hoại.
Còn những người đi bên trong con đường đó thì mở to mắt nhìn với vẻ kinh ngạc. Bọn họ nhìn chằm chằm vào vết lõm vô cùng lớn và còn bị nứt trên bức tường.
Bức tường được làm bằng đá thiên thạch rắn chắc đột nhiên nứt lìa khó hiểu.
Đương nhiên, những người bên trong con đường này sẽ không nghĩ đó là do ‘con người’ gây ra, chỉ coi như bức tường đã quá cũ kỹ cho nên mới khiến vị trí đó đột nhiên nứt vỡ.
……….
Bên ngoài con đường vào mê cung.
Còn có mấy người vẫn chưa đi vào. Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các, Tô Vân Hải – môn chủ Lạc Bắc Môn, Bạch Ngục và Bách Mi của Bạch Cốt Hội, Doanh Quân và một người mặc kín mít từ đầu đến chân.
“Ải mê cung này phải làm sao?” Doanh Quân lên tiếng, và còn bày ra bộ mặt không mấy dễ chịu, nói: “Nhà họ Doanh chúng tôi không đợi được mười ngày hay nửa tháng nhốt người ta đến mức chết đói ở đây đâu.”
Bắc Dương chỉ vào Bạch Ngục và Bách Mi, nói: “Phòng điều hành đã giao cho hai người bọn họ rồi, ngoài ra chúng tôi còn thả một đám quái vật rừng sâu, chí ít có thể giết chết một nửa đám người trong số đó.”
Bạch Ngục nói với giọng khàn khàn: “Mục tiêu của tôi không chỉ là một nửa.”
“Làm sao để phân biệt?”
Tô Vân Hải – môn chủ Lạc Bắc Môn đột nhiên nói: “Đừng quên, đệ tử chân truyền của tôi là Chu Phong cũng ở bên trong mê cung.”
“Ha ha, về điểm này thì môn chủ Tô cứ yên tâm.” Bạch Ngục bật cười: “Mỗi một con đường đều là một mê cung độc lập, và chưa có liên kết, ngoài ra tường lại rất dày nên cách âm rất tốt. Bọn họ sẽ không thể nào nghe thấy những âm thanh ở con đường cạnh đó, cho nên tới lúc đó chỉ cần phân tách riêng các con đường mà các vị bằng hữu đi. Chỉ thả quái vật rừng sâu ở các con đường khác hoặc bố trí một vài thủ đoạn khác là được.”
“Hoá ra là vậy.”
Lần này Tô Vân Hải gật đầu: “Thời gian không được quá dài. Khi ở ải thứ hai, đã khiến nhiều người cảnh giác và nghi ngờ rồi. Nếu có sảy ra sai sót thì e rằng những người nghi ngờ càng nhiều thêm. Tới lúc đó có muốn kết hợp với những người có thiệp mời e là càng khó.”
Bạch Ngục lên tiếng: “Cái này thì ông yên tâm. Ải mê cung này hoàn toàn được phong toả, người ở trên đường đi lên núi cũng không nhìn thấy những gì xảy ra bên trong. Vả lại, cho dù bọn họ có nghi ngờ thì cũng có sao? Mấy người chúng ta cũng không phải hạng vừa, tới lúc đó cùng lắm là ra mặt thôi.”
Tô Vân Hải cau mày: “Thực lực tên họ Diệp đó chúng ta không biết thế nào. Hiện giờ La Hằng gần như là đã hợp tác với đối phương, lại thêm bên cạnh hắn còn có những cao thủ thực lực tầng thứ mười kia, nếu như lựa chọn ra mặt thì cậu có chắc chắn thắng được bọn họ không?”
Bạch Ngục lạnh lùng đáp: “Trông cái bộ dạng rụt rè của ông kìa. Tên họ Diệp kia chẳng qua cũng chỉ là võ sĩ có chút thủ đoạn mà thôi, thực lực cùng lắm là võ sĩ tầng thứ mười, vả lại lát nữa tôi sẽ chăm sóc kỹ lưỡng cung đường hắn đi, phong toả kín kẽ con đường bọn chúng đi, cho bọn chúng vĩnh viễn không bao giờ ra khỏi đó được. Như vậy thì cũng không cần phải lo nữa rồi chứ?”
“Tốt nhất là như vậy.” Tô Vân Hải nói xong thì không thêm câu nào nữa.
Mấy người phía bọn họ kết hợp lại với nhau đã là một việc vô cùng đáng sợ rồi.
“Được rồi, các vị đừng tranh cãi nữa.”
Người đang trùm kín kia lúc này mới lên tiếng, giọng nói là của một người đàn ông, vả lại cũng không phải già.
Người này tiếp tục nói: “Cho dù là ải này có thể giết bao nhiêu người thì sau đó vẫn phải chuẩn bị kỹ càng.”
“Đợi khi xử lý phần lớn những người ở đây thì những người còn lại có thiệp mời, chúng ta xử lý ở ngọn núi chính.”
“Nhưng làm sao để tránh cho bọn họ hoài nghi sớm cũng là một vấn đề.”
Người này dứt lời, đám người đột nhiên chìm vào suy tư.
Bạch Ngục vừa rồi còn liên miệng nói không sợ, thậm chí là bày rõ cái thế muốn đánh nhau nhưng những người có thể tham gia vào cuộc so tài ở Bắc Thiên Các và còn có thiệp mời thì thực lực không hề thấp kém, vả lại số lượng người tham gia đại hội lần này nhiều gấp hàng trăm lần các năm trước.
Nếu như mục đích của bọn họ bị bại lộ sớm thì việc đó sẽ tiến triển tới mức bọn họ không thể ngờ tới. Tới lúc đó khả năng thành công sẽ càng khó.
Thậm chí có thể thất bại, và kể cả có thắng thì cũng rất thảm. Kiểu thắng lợi thế này chỉ làm nền cho người khác mà thôi. Cho nên không thể để lộ hành động của mình quá sớm.
Doanh Quân lúc này lên tiếng: “Cái này còn phải nghĩ sao? Tới lúc đó cứ đổ vạ là được, chỉ cần tên họ Diệp đó bị nhốt vào trong đó thì kết quả có chết người, cứ đổ cho hắn.”
“Vậy nếu hắn có thể ra ngoài thì sao?” Đột nhiên Bách Mi chen vào.
Mọi người đều ngỡ ngàng, sau đó nhìn về phía Bạch Ngục.
Chỉ thấy Bạch Ngục tối sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Mê cung Thiên Ngoại vô cùng kiên cố, với thực lực của võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể để lại dấu tích gì trên đó, tới lúc đó tôi kiểm soát chặt chẽ hơn một chút, phong toả con đường hắn đi thì hắn có thể ra ngoài chắc?”
Nói rồi, Bạch Ngục nhìn về Bách Mi như thể hỏi cô ta.
Chương 777: Chặn đứng
Lúc này Bách Mi cũng không nói gì thêm nữa, như thể cô ta mặc nhiên cách nói vừa rồi của Bạch Ngục.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các xua tay, lên tiếng.
Từ đầu tới cuối, người làm chủ trì như ông ta không lên tiếng lời nào, như thể chỉ là người đứng bên quan sát xem sự việc tiến triển thế nào chứ cũng không nhúng tay vào làm gì.
“Đợt đã.”
Đúng lúc này, Doanh Quân đột nhiên lên tiếng: “Vậy việc thuyết phục Thiên Khải thế nào rồi? Nếu như có cậu ta tham gia thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.”
Hắn sáng cả mắt lên. Là người nhà họ Doanh, sự việc của Doanh Đông, hắn đương nhiên nghe nói.
Chỉ đáng tiếc Doanh Đông quá tự kiêu, lại sơ suất nên không thể ở bên Thiên Khải, do vậy mới dẫn tới kết cục bị Diệp Thiên tóm gọn. Thế nhưng thực lực của Thiên Khải, Doanh Quân thừa nhận là rất mạnh.
Ở đây ngoại trừ Bắc Dương và người bịt kín kia ra thì những người còn lại chưa chắc đã là đối thủ của Thiên Khải.
Nếu như một người như vậy mà hợp tác với bọn họ thì thật sự quá tốt.
Bắc Dương lắc đầu, nói: “Người này rất thận trọng, vả lại hắn cũng không phải là Minh Chủ của Võ Minh. Nếu hợp tác với hắn thì e rằng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, và rất mạo hiểm. Thôi bỏ đi.”
“Đương nhiên, nếu như hắn đứng về phía đối phương cũng phải đối phó luôn cả với hắn.”
Nghe tới đây, Doanh Quân gật đầu với vẻ mặt thất vọng.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Ngay sau đó, đám người nhảy vọt lên đỉnh của mê cung Thiên Ngoại.
Đứng ở trên, bọn họ phóng tầm mắt nhìn về phía trước. Ở đây giống như đồng bằng, diện tích vô cùng lớn, chí ít cũng phải rộng bằng mấy cái sân bóng đá.
“Quả là vĩ đại.”
Sau khi đứng lên trên, mọi người đều trầm trồ tán thưởng. Một kiến trúc kỳ vĩ thế này thật khó có thể tượng tượng ra làm sao nó có thể ở một nơi thế này được. Quả thật khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Bắc Dương nhịn cười, tỏ vẻ tự đắc.
Bắc Thiên Các không chỉ tự hào vì có một người có thực lực như ông ta hay có những thiên tài thực lực hùng hậu mà quan trọng hơn cả là một vị trí địa lý được thiên nhiên ưu ái cũng như cả kiến trúc được người xưa để lại.
Ví dụ như mê cung Thiên Ngoại này, chắc chắn là nơi mà đến cả khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể làm được.
“Có hai lối ra, một lối đi thẳng tới ngọn núi thứ ba, một lối nằm ở giữa.
Ở giữa có một căn phòng nhỏ, thế nhưng không phải là địa chất thiên thạch mà chỉ là căn phòng bình thường.
“Bên trong đó có không ít quái vật rừng sâu, lát nữa xem mọi người sắp xếp thôi. Sau khi sắp xếp xong, bên ngoài còn một bộ máy có thể điều khiển lối vào của mỗi một con đường.”
“Tới lúc đó các người chỉ việc chặn đứng toàn bộ con đường của những người khác và để lại những con đường không bị chặn cho người của thế lực mình là được.”
“Còn về tôi, thì tôi phải đi sắp xếp cho những người đi theo lối đường bộ trên cầu, đợi kết quả của các người thôi.”
Nói xong, Bắc Dương chắp hai tay ra sau, chỉ mất mấy bước nhảy vọt, ông ta đi về hướng ngọn núi thứ ba.
“Trông cả vào hai vị rồi.”
Doanh Quân gật đầu nói với Bạch Ngục và Bách Mi, sau đó rời đi.
Tô Vân Hải vì mới tranh luận với Bạch Ngục nên lúc này cũng không nói gì thêm mà nhấc chân rời khỏi vị trí cũ.
Còn người bịt kín từ đầu đến chân kia cũng di chuyển, thế nhưng trước khi rời đi, người này còn nhắc nhở một câu: “Diệp Huy đi ở đường số mười lăm, đừng để hắn xảy ra chuyện gì.”
Nói rồi, người này cũng rời đi.
Bạch Ngục nhìn bóng hình mấy người rồi lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không phải vì kế hoạch lớn của Bạch Cốt Hội thì mấy người này tôi cũng muốn diệt sạch.”
Bách Mi nhìn bóng hình người bịt kín kia, thầm nhủ: “Xem ra người này là người nhà họ Diệp.”
“Người này có liên quan gì đến Diệp Thiên?”
“Khi Diệp Huy và Diệp Thiên gặp mặt, rõ ràng là không quen nhau…”
Khi Bách Mi còn đang mải suy nghĩ thì Bạch Ngục lên tiếng: “Nhanh lên chút đi, sắp xếp mấy con quái vật này vào đã, tránh lãng phí thời gian.”
Bách Mi lập tức di chuyển.
Sau khi hai người chạy được cả trăm mét thì cũng tới được căn phòng nằm ở giữa.
“Bịch, bịch…”
Sau khi đáp đất, bọn họ đã nghe thấy những âm thanh dị thường phát ra từ bên trong căn phòng.
Khi Bạch Ngục mở cửa căn phòng thì một cảnh tượng khiến người ta phải rùng mình hiện ra.
Bên trong toàn là những quái vật dị dạng, đầu tóc rối bời, toàn thân nổi cộm lên nào thịt là thịt, sau khi mở miệng, chúng để lộ ra hàm răng phải đến cả hàng chục năm không đánh. Và có thể nói rằng không thể dùng từ ‘ố vàng’ để miêu tả bộ răng của chúng nữa. Bộ răng đó còn có không ít những mảng bám đen sì.
“Giữ chắc túi thơm. Những quái vật này sẽ tưởng rằng gặp đồng loại nên không ra tay. Nếu như để mất túi thơm thì rắc rối đấy.” Bạch Ngục lên tiếng nhắc nhở.
“Mặc dù đều là võ sĩ tầng thứ tám, thứ chín nhưng cũng không địch lại nổi số lượng lớn thế này đâu.”
Hắn đảo mắt nhìn đám quái vật này ít nhất cũng phải có tới hơn ba mươi con. Con nào con nấy đều đang bị xích bằng đoạn xích sắt.
Vì bên trong căn phòng chỉ toàn là khí tức khác biệt nên có thể áp chế thú tính của đám quái vật này, do vậy mà chúng không thể hiện trạng thái quá dữ tợn.
Sau đó, Bạch Ngục và Bách Mi liền tháo xích sắt trên người đám quái vật này và thả bọn chúng vào bên trong từng con đường đi. Bọn họ cũng không thả vào bên trong con đường đi của Diệp Thiên quá nhiều vì dù gì tối hôm qua bọn họ cũng đã thử trước Diệp Thiên rồi.
Đối với võ sĩ tầng thứ mười mà nói thì sự tồn tại của đám quái vật này chẳng qua cũng chỉ là mấy tấm bia di động mà thôi.
“Mấy cái cần điều khiển này có lẽ là bộ máy điều khiển lối vào mê cung?”
Sau khi thả đám quái vật vào trong, Bách Mi chỉ vào một cần điều khiển bên trên bức tường của mỗi lối ra.
Có thể điều khiển lên xuống.
“Thử là biết.”, Bạch Ngục giơ tay ra nắm chặt lấy một cần điều khiển.
Vốn dĩ cần điều khiển đang hướng lên trên, giờ hắn kéo xuống dưới.
Giây phút sau đó.
Một loạt âm thanh vang lên và trông thấy ngay một cánh cửa bằng đá rất lớn từ từ hạ xuống.
Cánh cửa này cũng được làm bằng thiên thạch.
Thấy cảnh này, Bạch Ngục tỏ vẻ kinh ngạc, hắn bật cười ha hả: “Hoá ra là vậy, lại còn có cửa đá nữa. Vậy chẳng phải là chỉ cần kéo xuống, cửa đá hạ xuống thì những người bên trong đừng mong ra ngoài sao?”
Kể cả là võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể để lại chút dấu tích gì trên mê cung này, vậy đương nhiên là không thể có người ra nổi rồi.
Công tắc ở bên ngoài, chỉ cần mở hoặc đóng từ bên ngoài mà thôi.
Bách Mi không nói gì, cô ta vô thức nhìn về phía con đường mà Diệp Thiên đi.
Cảnh này đột nhiên bị Bạch Ngục trông thấy. Hắn nhếch miệng lên rồi lập tức phi người qua. Quả nhiên, hắn giơ tay điều chỉnh cần điều khiển xuống.
Cánh cửa đá từ từ hạ xuống, chặn đứng lối đi.
“Chỉ cần không có người nào bên ngoài giúp đỡ thì tên họ Diệp này chắc chắn bị giam ở đây đến chết.”
Bạch Ngục tỏ vẻ vô cùng sảng khoái.
Chương 778: Mê cung sẽ giết chết người
Mê cung rất rộng, bên trong đường đi rắc rối ngoằn nghoèo, trước khi mọi người bắt đầu vào trong, những tưởng tượng về mê cung trong đầu bọn họ vô cùng khác so với thực tại.
Mọi người vẫn tưởng rằng mê cung sau khi vào trong là những con đường thằng đều tăp tắp, nhưng sau khi bước vào trong thì ai nấy mới ngỡ ngàng phát hiện ra rằng sự thực không hề như vậy.
Bên trong mỗi con đường có thể thấy xác chết bất cứ góc nào. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Rất nhiều xác chết rõ ràng đã vùng vẫy vô cùng ghê tợn nên cảnh tượng trông mới thật rối rắm làm sao.
“Á!”
Đúng lúc này, ở con đường phía trước vang lên một tiếng kêu thất thanh. Mọi người nghe xong thì nhanh chóng chạy tới, sau đó có không ít người trợn tròn mắt nhìn.
Chỉ thấy ở cách đó không xa, có một tảng đá vô cùng lớn đang từ từ hạ xuống từ trên không, như thể đã rơi trúng một người nào đó.
Đúng lúc này, cánh cửa đá lại từ từ được nâng lên như thể có thứ gì đó đang điều khiển nó vậy.
Sau khi cửa đá lên cao, cảnh tượng máu me chợt ập vào mắt tất cả mọi người.
Phía bên dưới cánh cửa chính là một cái xác, và còn lộ ra cả xương trắng hếu đã gãy tan nát. Máu thịt ở xác chết lờ nhờ, phần xương trắng hếu bị gãy rời thành bốn năm phần.
“Đây, đây…”
Không ít người mặt mày biến sắc, người nào người nấy run rẩy.
“Chuyện gì thế này?”
“Không phải mê cung sao? Sao lại có máy móc điều khiển, lại còn chết người?”
“Không được, Các Chủ Bắc Thiên Các mà không nói sự thật thì giờ tôi sẽ ra khỏi đây.”
“Tôi cũng ra khỏi đây.”
“Đến con đường chính xác cũng chưa tìm ra mà đã có người gặp nạn rồi.”
“Thấy xác chết chất chồng ở đây, vả lại còn chưa vào đây lâu, e rằng bên trong còn nguy hiểm hơn.”
“Đây đâu phải là mê cung Thiên Ngoại gì, rõ ràng là mộ phần Thiên Ngoại.”
Từng giọng nói vang lên. Phần lớn mọi người đều tỏ ra dè chừng với những gì sắp tới xảy ra. Đã có người vội lùi về sau.
Thế nhưng ngay sau đó đã có âm thanh hối hả vang lên: “Mê cung này bị phong toả rồi.”
“Cái gì?”
“Lúc chúng tôi quay lại, phát hiện ở lối vào đã có một tảng đá cùng loại chặn ngay ở lối đi.”
“Sao…. Sao có thể thế được?”
“Âm mưu, nhất định là âm mưu.”
“Trước khi vào đây không nói cho chúng ta biết bên trong có xác chết, càng không nói cho chúng ta biết mê cung sẽ bị phong toả. Đây rõ ràng là muốn chúng ta phải chết.”
Không ít người nghĩ tới tình huống xấu.
Bầu không khí trong chốc lát chợt ngưng lại. Nhóm người phía Diệp Thiên cũng cau mày.
“Quả nhiên, lại bắt đầu rồi.”
La Hằng nắm chặt tay, sắc mặt khó coi vô cùng: “Vốn tưởng rằng vụ nổ bên trong ngọn núi thứ nhất chỉ là có kẻ nào đó rắp tâm làm, bây giờ xem ra trăm phần trăm là có liên quan tới Bắc Thiên Các.”
“Minh… Minh Chủ, bây giờ phải làm sao?”
Có thành viên của Bắc Cương Minh đột nhiên lo lắng hỏi. Bầu không khí lúc này quá nặng nề.
Lối vào bị chặn đứng, muốn dựa vào sức để ra ngoài là chuyện không thể. Chỉ có thể tìm cách khác. Thế nhưng bây giờ còn cách gì khác?
Mọi người đều tỏ vẻ hoang mang vô cùng. Đến cả võ sĩ tầng thứ tám cũng run sợ.
La Hằng nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi: “Cậu Diệp, cậu nghĩ thế nào?”
Diệp Thiên suy nghĩ một lát, nói: “Hành động linh hoạt theo hoàn cảnh. Bọn họ chặn lối vào thì mục đích duy nhất chính là không muốn cho chúng ta ra, thậm chí muốn chúng ta chết ở đây.”
“Cho nên… đương nhiên không thể cho bọn họ được như ý muốn.”
“Bây giờ tìm một cánh cửa đá khác, tới lúc đó nghĩ cách tiếp.”
Diệp Thiên nói xong, La Hằng lập tức gật đầu: “Bây giờ chỉ có thể đi sâu vào trong tìm con đường chính xác, may ra còn có khả năng.”
Ông cố Chu cũng thêm vào: “Quả thực không thể ngồi chờ chết ở đây.”
Nhóm người phía Bạch Tử U đương nhiên cũng nghe theo Diệp Thiên nhưng cũng lên tiếng thêm: “Mê cung này rất đặc biệt, sau khi vào trong sẽ có không ít cửa hiểm, thậm chí còn có cả địa đạo. Nếu như chọn sai đường thì rất có khả năng sẽ phải quay lại nơi ban đầu và phải lựa chọn lại. Đây là việc vô cùng khó.”
“Vả lại quan trọng nhất đó là cảnh vừa rồi cũng như những xác chết la liệt khắp nơi đã nói lên một điều rằng nơi này không chỉ là mê cung mà bên trong còn có những nguy hiểm khác rình rập bủa vây.”
Bạch Tử U tổng kết rất chi tiết và toàn diện.
La Hằng tức tối: “Tên khốn nạn Bắc Dương, tôi phải đấu với hắn một trận.”
Ông ta rất tức giận. Nếu như Bắc Dương ở trước mặt ông ta thì ông ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
“La Minh Chủ.”
Đúng lúc này, mấy người ở phía xa đi vào rồi lập tức tụ tập lại với nhau và nhận ra La Hằng, sau đó cảnh tượng quen mắt xuất hiện.
Người nào người nấy vội vàng tỏ vẻ cung kính, miệng khẩn cầu: “La Minh Chủ, xin ông đưa chúng tôi ra khỏi đây với.”
Đám người này không thiếu cao thủ, thậm chí còn có võ sĩ tầng thứ chín, nhưng trong một mê cung mơ hồ thế này, tứ phía đầy rẫy nguy hiểm, lại thêm mê cung đã bị phong toả nên nguy hiểm lại càng nhiều hơn.
Đừng nói là võ sĩ tầng thứ chín, cho dù là võ sĩ tầng thứ mười ở đây thì cũng sẽ hoang mang thôi.
“Ở đây làm sao mà dễ dàng đưa các người ra được.”
La Hằng cũng bất lực: “Đây là lần đầu tiên tôi vào đây, không biết gì cả, càng không biết ra ngoài làm sao. Đi theo tôi nói không chừng còn nguy hiểm hơn.”
“Ví dụ như dò đường, tôi chắc chắn sẽ không để cho các thành viên của Bắc Cương Minh dò đường. Các người có muốn làm con tốt không?”
Mặc dù La Hằng rất trượng nghĩa nhưng vì trải qua những việc trước đó, lại gặp thêm những mưu mô quỷ kế của Bắc Thiên Các nên ông ta đã không còn tin người như trước nữa, cũng chẳng nhiệt tình giúp người nữa.
Ông ta nói những lời này không phải thật sự muốn để cho bọn họ làm con tốt, chỉ là lời từ chối khéo léo mà thôi.
Dù gì thì chẳng ai biết được Bắc Thiên Các có còn sắp xếp người nội bộ vào bên trong giở trò gì không cho nên ở bên cạnh những người quen biết thì vẫn hơn, còn những người khác thì đương nhiên tránh càng xa càng tốt.
Quả nhiên, lời này của La Hằng khiến những người tới khẩn cầu kia lập tức do dự.
“Chúng ta đi trước thôi.”
La Hằng nhìn thấy sự đắn đo của bọn họ rồi lập tức nói với Diệp Thiên. Nếu còn ở lại thì chỉ sợ rằng những người này sẽ đòi theo bọn họ mất.
Diệp Thiên gật đầu, những người khác cũng bắt đầu di chuyển.
Đương nhiên vẫn có một số người đi theo vì dù gì chỗ Diệp Thiên cao thủ nhiều, có thể cho người ta cảm giác an toàn.
Khi mọi người đi qua một con đường, tới góc rẽ liền phát hiện trên bức tường có bốn cánh cửa, vả lại bên cạnh còn có một hàng chữ.
“Mỗi ngày chỉ được mở một lần.”
Đây cũng là muốn nói mỗi ngày chỉ có thể nhìn một lần, sau đó sẽ bị bộ máy nào đó khoá lại.
Rõ ràng trong một ngày chỉ được chọn một lần cửa.
“Các người đi theo sau thì giờ hoặc là lựa chọn một cửa trong số đó đi thăm dò, hoặc là lập tức rời khỏi đây, đừng đi theo chúng tôi nữa.”
Không đợi La Hằng lên tiếng, một thành viên của Bắc Cương Minh đã lên tiếng trước rồi nhìn về đám người phía sau bọn họ.
Chương 779: Khí độc
Mấy người đi theo sau nghe thấy thành viên của Bắc Cương Minh nói vậy liền đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ hốt hoảng lo sợ.
Thế nhưng ngay sau đó, một cô gái tóc ngắn cắn răng lên tiếng: “Tôi trước.”
Nói rồi, cô ta chủ động bước lên trước, ánh mắt nhìn chăm chú cửa bốn cánh.
Cuối cùng, cô ta chọn hai cánh cửa ở bên phải. Cô ta giơ tay khẽ đẩy, cánh cửa đã mở ra.
Cảnh tượng ập vào mắt đen xì như hũ nút, nhưng ngay sau đó đã có luồng ánh sáng ánh lên, và tiếp theo, bên trong hiện lên con đường thẳng tắp.
“Chọn đúng rồi.”
Sau khi cô gái tóc ngắn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô gái đột nhiên mừng ra mặt và vô thức xông vào trong.
Có điều giây phút ngay sau đó, ‘khậc’ một tiếng, cánh cửa vốn dĩ đã bị đẩy ra đột nhiên tự động đóng lại, bên trong có tiếng kẹt cửa.
Có người thứ hai lập tức đẩy cửa ra, nhưng cho dù làm thế nào cũng không thể khiến cánh cửa mở ra được.
Còn bên trong lại im bặt, khả năng cách âm thực sự quá tốt.
“Đây…đây là chọn đúng đường hay sai đường vậy?”
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc. Nhưng lúc này, người vốn dĩ im lặng quan sát như Diệp Thiên đột nhiên di chuyển.
Chỉ thấy anh tiến lên trước một bước giơ tay lên, sau đó dưới những ánh mắt quan sát đầy ngỡ ngàng của mọi người, Diệp Thiên tung một đòn lên cánh của đang khoá chặt kia.
Một âm thanh vang lên.
“Cánh cửa này có chất liệu giống hệt với những bức tường xung quanh, đều được làm bằng thiên thạch. Thực lực của võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể làm hư hại được.”
Có người lên tiếng.
La Hằng tỏ vẻ ngỡ ngàng, sau đó lại lắc đầu cười, ông ta định nói gì đó nhưng ngay sau đó cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc lại xuất hiện.
Trên cánh cửa mà Diệp Thiên vừa tung một chiêu vào, đột nhiên nghe tiếng ‘tách tách’, sau đó cánh cửa đột nhiên nứt thành bốn, năm phần. Đá nứt vụn bay tứ phía.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn, tỏ vẻ không thể nào tin nổi, đặc biệt là La Hằng.
Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười, ông ta thừa hiểu sự kiên cố của mê cung này thế nào. Sao chỉ cần một đòn mà Diệp Thiên đã có thể đánh vỡ cả cánh cửa kia?
“Muộn một bước rồi.” Lúc này Diệp Thiên mới chậm rãi lên tiếng kéo mọi người về thực tại, sau đó tất cả mọi ánh măt đều đổ dồn vào bên trong kia và hít vào một hơi thật sâu.
Chỉ thấy cô gái tóc ngắn vừa rồi lúc này đang ngồi phịch trên đất, đôi mắt trừng to, mặt mày sợ hãi và đã tắt hơi thở.
“Sao đã chết rồi?”
“Rốt cục có chuyện gì vậy?”
“Không hề có lấy dấu hiệu gì là ẩu đả cả.”
“Thật đáng sợ.”
Mọi người đều tỏ vẻ kinh hãi, trong chốc lát bầu không khí nặng nề bao trùm.
Nửa phút trước còn đang là người sống sờ sờ, vậy mà cánh cửa vừa đóng lại rồi mở ra thì đã là người chết rồi.
Điều quan trọng là chết thế nào?
Sao lại có thể chết nhanh đến như vậy?
Không ai dám lại gần.
“Tốt nhất mọi người lùi về sau một chút.”
Lúc này Diệp Thiên lại tiếp tục lên tiếng: “Là khí độc. Chỉ cần đi vào trong, cánh cửa đóng chặt lại thì bên trong lập tức có khí độc được phóng ra, và có thể khiến người ta phải chết.”
Nói rồi, anh hít hít một cái, sắc mặt mọi người lúc này tái nhợt hẳn.
Có người hoang mang lo sợ: “Tiểu Nhiễm là võ sĩ tầng thứ bảy, thế mà chết nhanh như vậy. Khí độc này quả thật đáng sợ.”
Lúc này mọi người đã lùi hế về sau, về lại vị trí khi vừa mới tới đây.
Chỉ có một người không lùi lại và ánh mắt của những người còn lại đều chăm chú nhìn người này. Người đó không phải ai khác mà chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên lại đi tới trước những cánh cửa khác, đẩy cửa ra, và giống như cô gái tóc ngắn trước đó, đẩy cửa ra một cách dễ dàng rồi bước vào rong.
‘Khậc’ một tiếng, cánh cửa đóng chặt lại.
“Anh, anh ta không sợ sao?”
Mọi người trợn tròn mắt nhìn, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Chỉ có mấy người phía Bạch Tử U là vẫn điềm tĩnh. Bọn họ theo Diệp Thiên lâu năm và không rõ thực lực của Diệp Thiên mạnh cỡ nào, nhưng bọn họ có niềm tin bất diệt đối với Diệp Thiên.
Rầm.
Rất nhanh, cánh cửa mà Diệp Thiên đi vào vỡ tung.
Diệp Thiên lập tức đi ra, ngay sau đó đằng sau anh liền có một ngọn lửa nhưng đã tắt rất nhanh sau đó.
“Ngọn lửa này lại có thể khiến bức tường bị ảnh hưởng?”
Người nào tinh mắt là có thể nhận ra ngọn lửa đã đốt một phần lớn thiên thạch của mê cung kiên cố kia.
Nhiệt độ của nó cao thế nào chứ?
Nhưng ngay sau đó mọi người càng tỏ ra kinh ngạc với thực lực của Diệp Thiên hơn.
Tiếp đó lại là một cánh cửa được mở ra, đi vào rồi một đòn tung ra làm vỡ cửa, và cuối cùng là Diệp Thiên bước ra.
Sau khi bước ra mới coi như hoàn thành cả một quá trình.
“Đều là cửa giả.” Lúc này Diệp Thiên quay lại.
Mọi người nghe xong thì đều ngỡ ngàng.
Con đường phía trước không thông mà mọi người lại cho rằng con đường đi đúng nằm ở bên trong cánh cửa. Kết quả hiện giờ lại thế này.
Vậy thì cũng có thể nói nơi này còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
“Cậu Diệp, cậu có thể dùng một đòn phá bỏ mấy cánh cửa kia, vậy chi bằng quay về rồi phá bỏ cánh cửa chính đang chặn kia, như vậy là có thể ra ngoài được rồi.”
Có người đột nhiên lên tiếng.
Diệp Thiên trả lời: “Muộn rồi.”
“Cậu có ý gì?”
Mọi người ngỡ ngàng. Cái gì mà muộn rồi cơ?
“Các người có thể lựa chọn quay về mà xem.” Diệp Thiên nói rồi bổ sung thêm: “Với độ dày của cửa đá được chặn kia, tôi cũng chưa chắc có thể đánh sập nó. Còn mấy cánh cửa vừa rồi, võ sĩ tầng thứ mười dùng vài đòn là cũng có hy vọng đánh sập rồi.”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, có người không tin và lựa chọn quay về, nhưng chẳng mấy chốc người quay về kia đã trở lại với vẻ mặt sợ hãi và tối như tro tàn.
“Đều là khí độc bủa vây.”
Người quay trở lại sợ hãi nói: “Hiện giờ trên những con đường đi đã bị khí độc bao trùm, vả lại vừa rồi còn có người chìm trong đám khí độc đó. Đến từ ‘cứu mạng’ còn không hét lên nổi đã không nghe thấy tiếng rên rỉ gì nữa rồi.”
“Rốt cục đây là mê cung gì vậy?”
“Không thể nào, không thể nào… Tôi nghe nói về mê cung Thiên Ngoại của Bắc Thiên Các rồi, cũng không đến mức đáng sợ thế này.”
“Rốt cục là có chuyện gì? Lẽ nào vì mê cung lần này bị chặn đứng cho nên mới xảy ra những thay đổi này?”
Mọi người hoang mang vô cùng. Người nào người nấy tối sầm mặt lại.
Hiện giờ không thể lui bước, tiến cũng không thể nào tiến thêm và còn không biết chắc chắn con đường chính xác cần đi là đâu.
Điều quan trọng nhất đó là bên trong có rất nhiều đường giả đã đành, và những con đường ấy còn chất đầy hiểm nguy chết người.
Những thành viên của Bắc Cương Minh cũng chìm vào nỗi sợ hãi.
“Sớm biết thế này thì tôi chọn lui cho rồi.”
“Có phải có người cố ý nhằm vào Bắc Cương Minh chúng ta không? Mỗi ải đều gặp phải nguy hiểm.”
“Lần này hình như là nguy hiểm hơn. Lẽ nào phải chết ở đây sao?”
Người nào người nấy đều tỏ vẻ tuyệt vọng vì thực tế bọn họ không còn cách nào khác.
La Hằng cau mày, vội nhìn về phía Diệp Thiên rồi nói: “Cậu Diệp, cậu nghĩ rằng nên làm gì tiếp theo?”
Chương 780: Thuỷ Tổ Mộ?
La Hằng vừa hỏi, mọi người ngay lập tức nhìn về phía Diệp Thiên. Lúc này ai nấy đều coi Diệp Thiên là nhân vật trụ cột.
Chưa cần bàn tới những cái khác, chỉ cần nói tới những hành động vừa rồi mà Diệp Thiên thể hiện cũng không phải là việc mà người thường có thể làm được, thậm chí là chỉ có một mình Diệp Thiên mới có thể làm được.
“Ở đây không phải là mê cung gì cả.” Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều ngây ra.
“Ở đây không phải là mê cung?”
La Hằng kinh ngạc: “Nói vậy nghĩa là sao?
Những người còn lại tỏ vẻ kì lạ. Từ khi vào đây, mọi người vì chuyện không tìm thấy đường đi mà đau đầu rồi, sao có thể không phải là mê cung được?
Vả lại ‘mê cung Thiên Ngoại’ của Bắc Thiên Các đã nổi tiếng khắp thế giới từ lâu.
“Thực ra ở đây là một ngôi mộ.”
Diệp Thiên chậm rãi lên tiếng với giọng nói hết sức bình tĩnh.
“Không, không thể nào chứ…”
“Sao ở đây có thể là mộ được? Không thấy có thứ gì giống như bia mộ cả.”
“Đúng vậy, vả lại một ngôi mộ to thế này mà lại không hay nghe nói đến.”
Mọi người lần lượt lên tiếng, không tin nơi này là mộ phần vì thực sự nó ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Đầu tiên, nơi này có từ trước khi thành lập Bắc Thiên Các. Nếu như là mộ phần thì e rằng đã bị người ta phát hiện lâu rồi, sẽ không trở thành ‘mê cung’ như bây giờ.
Còn nữa, ở đây có tất cả hơn hai mươi cửa vào, mỗi cửa đều không thông với nhau. Làm gì có mộ phần nào mà có hình thức thế này?
Điểm cuối cùng, chính là nhìn nơi này từ bên ngoài, rõ ràng là lồi ra. Nếu như là mộ phần thì trừ phi nằm ở dưới đất, chứ lộ ra bên ngoài thế này thì không thể nào được bảo tồn cho tới ngày nay được.
E rằng sớm đã bị người ta cướp, thậm chí là phá hoại rồi.
Thế nhưng mộ phần này lại không hề bị ảnh hưởng.
La Hằng cũng lên tiếng theo: “Có lẽ là có những chi tiết giống với cổ mộ, cậu Diệp có lẽ nhìn nhầm rồi…”
“Không, ở đây chính là mộ.”
Không đợi La Hằng nói hết câu, Diệp Thiên đã tiếp tục: “Mọi người chắc chưa quên mục đích tới tham dự cuộc so tài của Bắc Thiên Các lần này chứ?”
Mọi người đều im lặng suy tư.
Rất nhanh sau đó đã có người trợn mắt rồi trả lời trong vô thức: “Thuỷ Tổ Kiếm?”
Diệp Thiên gật đầu: “Mọi người đều đồn Thuỷ Tổ Kiếm nằm ở Bắc Thiên Các cho nên mới có sức hút khiến bao nhiêu người tới đây như vậy. Thế nhưng sau khi tới đây thì mọi người như thể quên đi mất việc này.”
“Cậu Diệp, ý của cậu là Thuỷ Tổ Kiếm ở đây?”
Có người vội lên tiếng hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu: “Thuỷ Tổ Kiếm có thật sự tồn tại hay không thì không dễ đoán định. Với tình hình trước mắt, hình như chỉ là lý do để Bắc Thiên Các thu hút nhiều người tới tham gia cuộc so tài mà thôi.”
“Nhưng cái gọi là ‘mê cung Thiên Ngoại’ này thực sự lại là mộ phần lớn, rất có khả năng chính là ‘Thuỷ Tổ Mộ’ trong lời đồn.”
Diệp Thiên dứt lời, bầu không khí im lặng bao trùm.
Mọi người nhe xong thì trong lòng cảm thấy nặng trĩu và đang tiêu hoá hết những thông tin vừa rồi.
Đó chính là thiên hạ đệ nhất mộ trong lời đồn. Trước đây cứ cách vài năm là có Thuỷ Tổ Mộ giả xuất hiện đến mức mà mọi người coi Thuỷ Tổ Mộ là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại nói ở đấy có khả năng chính là “Thuỷ Tổ Mộ” nên khiến mọi người ngỡ ngàng. Nếu điều này được đồn ra ngoài thì e rằng sẽ gây ra một sự chấn động trên toàn thế giới.
Nghe nói bên trong Thuỷ Tổ Mộ có chân truyền của Thuỷ Tổ. Thế nhưng cho dù là không có gì cả và nếu nơi này là thật thì cũng đủ gây ra một phen chấn động mới.
“Không phải chứ? Vẫn có người không tin vì tin này quá bất ngờ, hoặc có thể nói là tin này căn bản khiến người ta khó có thể chấp nhận được luôn.
“Tôi tin.”
Đột nhiên ông cố Chu vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Từ rất lâu trước đây, tôi đã nghe nói tới thông tin về Thuỷ Tổ Kiếm, nhưng nó chỉ là những thông tin đồn thổi cho nên không mấy để ý. Sau này lại có thông tin Bắc Thiên Các được xây trên Thuỷ Tổ Mộ.”
“Nhưng vì thông tin Thuỷ Tổ Kiếm mãi vẫn không có chứng cứ xác thực, cho nên thông tin Bắc Thiên Các được xây dựng trên Thuỷ Tổ Mộ không đủ khiến cho người ta quan tâm để ý, do vậy lưu truyền trong phạm vi nhỏ hẹp.”
“Còn tôi hãy còn nhớ là vì một số thông tin về Bắc Thiên Các tôi đều cho người trong dòng tộc đi điều tra.”
“Và đã điều tra được thông tin này do Đại Trưởng Lão của Bắc Thiên Các đồn ra.”
“Có điều điều tra cũng gặp trắc trở vì Đại Trưởng Lão thực lực tầng thứ mười của Bắc Thiên Các đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong khoảng thời gian đó.”
“Cho nên tôi nghi ngờ lời đột là thật.”
“Đương nhiên, những điều này đều là do cá nhân tôi đoán, mọi người chỉ cần nghe thôi.”
Nghe ông cố Chu nói vậy, moi người đều trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, La Hằng mới lên tiếng: “Đã là một nơi quan trọng như vậy thì tại sao Bắc Thiên Các lại cho người khác vào đây mỗi năm?”
Diệp Thiên chỉ vào xung quanh, nói: “Có hai khả năng. Thứ nhất chính là sự hiểu biết của Bắc Thiên Các về nơi này còn không bằng một mê cung đầy nguy hiểm. Thứ hai, chính là bọn họ đã bước đầu kiểm soát nơi này, căn bản không sợ người ngoài vào đây.”
“Đương nhiên, hai khả năng này đều có thể xảy ra và nói không chắc được là khả năng nào.”
Diệp Thiên đang nói thì có người gần đó đột nhiên hét lên thất thanh: “Khí độc đã bay tới đây rồi, mau tìm con đường chính xác đi.”
Nghe vậy, ai nấy đều cuống cả lên.
Diệp Thiên lập tức lên tiếng: “Khi mọi người đi về xung quanh có phát hiện ra cần đi cửa ngầm hoặc đường hầm không?”
“Có.” Một giọng nói vang lên.
Người lên tiếng chính là Du Thanh, Du Yên cũng gật đầu ngay lập tức. Sau đó, hai chị em vội tới trước mặt Diệp Thiên.
Vẫn là Du Thanh chủ động tới gần Diệp Thiên rồi hạ giọng nói riêng tư gì đó.
Nói xong mặt cô ta hơi ửng đỏ, còn mặt Diệp Thiên thì tỏ vẻ hết sức kỳ lạ.
Hoá ra tối qua hai chị em song sinh này vẫn luôn ở trong phòng Diệp Thiên cho tới sáng. Cả hai người không hề đi vệ sinh cho nên sau khi vào trong thì định tìm nơi nào đó không có người rồi lén giải quyết nhu cầu cá nhân. Có điều không ngờ rằng bọn họ lại phát hiện ra một miệng giếng.
Có một luồng khí lạnh bốc lên từ miệng giếng này. Kể cả là hai võ sĩ tầng thứ bảy như chị em họ cũng cảm thấy lạnh thấu xương.
Hai chị em trong chốc lát giật mình và rồi coi miệng giếng đó là nơi nguy hiểm, do vậy mà không nói ra.
Nhưng khi Diệp Thiên hỏi thì bọn họ mới nói.
“Tới đó xem.” Diệp Thiên lên tiếng.
Sau đó Du Thanh và Du Yên lập tức đi trước dẫn đường. Sau khi rẽ qua một khúc cong, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm khắp không gian.
Những người thực lực yếu một tí lúc này đã bắt đầu run rẩy.
“Lạnh quá.”
“Nhiệt độ này e là âm ba mươi độ mất.”
“Hy vọng sẽ không có gì nguy hiểm…”
Trong lòng mọi người đều nghĩ về những người đột nhiên chết giữa đường.
“Đến rồi.” Du Thanh và Du yên chỉ về cái giếng có ánh huỳnh quang màu xanh nhạt loé lên.
Cái giếng này khá cao, chừng nửa mét và có màu xanh lam nhạt, như thể chất liệu khác so với những bức tường xung quanh.