Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 633: Bí mật
“Khả năng của anh cũng không tồi.”
Giọng nói bình thản kia chính là của Diệp Thiên. Nhưng sau khi câu nói đó tới tai Doanh Hải thì lại không khác gì giọng nói trầm trầm của ác ma.
Như thể giây phút sau đó, đối phương đã giơ chân lên giáng vào ngực hắn vậy.
“Đáng tiếc, vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực thế và quá tự tin, cho rằng mình là kẻ mạnh nhất cho nên không khác gì ếch ngồi đáy giếng.”
Diệp Thiên lắc đầu lên tiếng. Thực lực của Doanh Hải giống như Doanh Đông, rất cao cường.
Chí ít thì so với những người cùng lứa tuổi trong tộc thì bọn họ mạnh hơn rất nhiều.
Vì vậy Diệp Thiên thật sự cảm thấy tiếc.
Nếu như những người này được bồi dưỡng đến nơi đến chốn thì có lẽ thực lực không hề kém hơn so với Bạch Tử U và Chu Hoàng được.
“Cậu rốt cục là ai?”
Doanh Hải ngắc ngứ lên tiếng hỏi. Lúc nói năng đã trở nên khó hăn hơn nhiều.
Diệp Thiên bất lực: “Vì sao lại cứ phải biết tôi là ai làm gì?”
Câu này không phải chỉ mới có một người hỏi.
“Giờ anh đã chẳng còn khả năng đánh trả cho nên người hỏi là tôi mới phải.”
“Được rồi, giờ nghe cho rõ câu đầu tiên đi.”
“Doanh Đông có phải là người ở đây đi ra không?”
Câu nói vừa dứt, Doanh Hải liền biến sắc. Nhưng, ngay sau đó, hắn đã khôi phục lại nét mặt lạnh lùng ban đầu.
Không nói gì cả.
“Câu này mà không muốn trả lời à?”
Diệp Thiên lắc đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy câu thứ hai, người nhà họ Doanh bây giờ ở đâu?”
Lần này, Doanh Hải lên tiếng.
“Tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng tôi là người nhà họ Doanh, nói ra há chẳng phải bán đứng tộc người của mình?”
“Cậu giết tôi đi.”
Nói hai câu này xong, Doanh Hải dứt khoát nhắm chặt mắt lại.
“Được.”
Diệp Thiên lắc đầu, sau đó phất tay với Bạch Tử U: “Tử U, tới cô rồi.”
“Giao cho tôi.”
Bạch Tử U bật cười, sau đó bắt đầu lật cái túi vải đeo ở hông.
Thẩm tra gì đó là cái mà cô tự tin nhất.
Doanh Hải vốn dĩ còn đang nhắm chặt đôi mắt thì lúc này mở trừng trừng mắt ra.
Sau đó hắn trông thấy Bạch Tử U rút ra một hộp kim bên trong, bên trong đó toàn là nước thuốc và đầu kim.
“Đừng mong bức cung tôi.”
Nói rồi hắn nghiến răng lại.
Một luồng nội lực trỗi dậy từ người hắn rồi hướng về phía tim.
“Ừm.”
Diệp Thiên phát hiện Doanh Hải có hành động bất thường thì lập tức ra tay.
Anh chuẩn bị phế đi vùng đan điền và cằm của đối phương để khiến hắn không còn khả năng tự sát.
Thế nhưng đã muộn rồi.
Chỉ thấy sắc mặt Doanh Hải đỏ gay lên.
Giây phút sau đó, miệng hắn mở to, máu tươi ọc ra từ miệng.
Vừa rồi hắn đã dùng nội lực để phá huỷ tim mình.
Đôi mắt Doanh Hải thất thần nhắm chặt, hắn đã ngừng thở.
“Chuyện này…”
Bạch Tử U bất lực nhìn Diệp Thiên.
Anh đứng sau đột nhiên khoát tay lên tiếng: “Chuyện nhỏ, không cần hắn phải trả lời, tôi cũng đã biết một số chuyện rồi.”
Xung quanh chìm vào im lặng. Lúc này bọn họ đứng ngây người không cử động.
Thực lực của Diệp Thiên đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này trong người bọn họ chỉ toàn là sự sợ hãi và kính nể Diệp Thiên.
Chỉ sợ làm gì đó không phải thì Diệp Thiên sẽ ra tay với mình.
Thế nhưng Diệp Thiên chỉ nói một câu: “Vẫn như câu nói lúc đầu của tôi. Từ bây giờ rời khỏi đây. Đừng nói mọi người không làm được, nếu làm muộn thì sẽ giống hắn ta, vĩnh viễn ở lại đây.”
Nói tới cuối, Diệp Thiên chỉ vào cái xác Doanh Hải.
Lúc này mọi người đều gật đầu lia lịa nói “vâng”, không ai dám chần chừ do dự.
Quê hương nơi bọn họ sinh sống đã lâu so với cái mạng của bọn họ thì vẫn không đáng giá.
Chỉ cần có thể sống mới là chân lý.
Không lâu sau, mọi người bắt đầu tản đi về thu dọn đồ đạc.
Ở bên chỉ còn lại ông già canh miếu đứng đó một mình.
Khi mọi người vừa tản đi, ông ta quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Thiên sau đó nước mắt tuôn trào.
“Thưa cậu, cảm ơn cậu cứu mạng chúng tôi.”
Ông già cảm kích lên tiếng. Trong câu nó đó không hề mang theo âm ưu gì mà ngược lại tỏ rõ sự chân thành.
“Tôi giết người của các ông, ông ngược lại còn cảm ơn tôi?” Diệp Thiên cau mày.
Ông già nghe vậy vội đáp: “Ban đầu tôi không biết thực lực của cậu nên không dám nói. Bây giờ đã biết rồi thì không cần phải che giấu nữa.”
“Thực ra trước kia nhà họ Dương đã nhiều lần chống lại nhà họ Doanh.”
“Đáng tiếc nhà họ Dương lúc đó ít người tài còn thế lực của nhà họ Doanh lại mạnh, do vậy không thể có khả năng phản kháng lại, ngược lại còn bị kìm kẹp nặng nề hơn.”
“Cũng đúng lúc đó, nhà họ Doanh bắt đầu đưa những người bỏ đi của gia tộc tới đây, rồi đổi họ thành họ Dương. Thực tế là để muốn đồng hoá những người đó với người họ Dương chúng tôi.”
Lúc nói những lời này, ông già không sao cầm được nước mắt.
“Vậy giờ người nhà họ Doanh ở đâu?”
Diệp Thiên hỏi vấn đề mấu chốt.
Mục đích lần này tới đây chính là tìm người họ Doanh để giải quyết việc năm xưa.
Ông già hít vào một hơi thật sâu sau đó luồng khí tức mạnh mẽ dâng trào.
Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười.
Người canh miếu như ông ta mà cũng là võ sĩ tầng thứ mười.
Vả lại không phải là người mới chớm sang tầng thứ mười như tên Doanh Hải kia mà là một võ sĩ tầng mười thực thụ.
“Hai người đi theo tôi.”
Ông già nói rồi quay người đi trước dẫn đường.
Bạch Tử U có hơi do dự: “Anh Diệp, ông ta đáng tin không?”
“Không sao, đi xem là biết.”
Diệp Thiên không hề tỏ ra sợ hãi. Ở trước sức mạnh tuyệt đối thì bất cứ âm mưu nào cũng chỉ là thủ đoạn vặt, không đáng để nhắc đến.
Bạch Tử U gật đầu sau đó hai người đi theo ông già kia.
Mục tiêu đi tới lại là ngôi miếu trước mặt.
Không lâu sau, cả ba người đã đứng trước cửa miếu.
Khi tới gần, có thể nhìn thấy rõ ngôi miếu này đã tồn tại nhiều năm rồi. Trên tường, trên cửa đều có vết tích của thời gian.
Vả lại trên cánh cửa chính này còn có khắc đồng thau.
“Ngôi miếu cổ này là từ đường của nhà họ Dương chúng tôi.”
Ông già khẽ lên tiếng: “Nhưng thực ra nơi này lại là nơi chứa đựng bí mật. Đến người nhà họ Doanh cũng không biết.”
“Ồ, bí mật gì?”
Diệp Thiên tỏ ra tò mò.
Ông già bắt đầu giải thích: “Nhà họ Doanh phát hiện một nơi có thể ẩn nấp ở đây, là nơi dưới lòng đất này. Không gian bên trong rộng lớn, chí ít có thể chứa tới hàng trăm hàng nghìn người. Bình thường người nhà họ Doanh ở đây.”
“Bọn họ tự cho rằng nơi có thể ẩn náu là nơi bí mật, không ai biết đến. Nhưng bọn họ đã bỏ qua một điểm, nơi này chính là nơi mà nhà họ Dương chúng tôi chiếm cứ, không ai hiểu rõ nơi này hơn chúng tôi.”
“Thực ra bên trong ngôi miếu này có một nơi giống với lòng đất mà nhà họ Doanh phát hiện.”
Nói tới đây, ông già chợt đổi ánh mắt rồi tiếp: “Kế hoạch ban đầu của tôi là tìm cơ hội đợi khi tất cả người nhà họ Doanh đều vào đây thì sẽ đốt từ đường, sau đó chôn bọn họ tại đây. Đáng tiếc, vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp…”
Giọng nói của ông tỏ rõ sự than thở.
Giọng nói bình thản kia chính là của Diệp Thiên. Nhưng sau khi câu nói đó tới tai Doanh Hải thì lại không khác gì giọng nói trầm trầm của ác ma.
Như thể giây phút sau đó, đối phương đã giơ chân lên giáng vào ngực hắn vậy.
“Đáng tiếc, vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực thế và quá tự tin, cho rằng mình là kẻ mạnh nhất cho nên không khác gì ếch ngồi đáy giếng.”
Diệp Thiên lắc đầu lên tiếng. Thực lực của Doanh Hải giống như Doanh Đông, rất cao cường.
Chí ít thì so với những người cùng lứa tuổi trong tộc thì bọn họ mạnh hơn rất nhiều.
Vì vậy Diệp Thiên thật sự cảm thấy tiếc.
Nếu như những người này được bồi dưỡng đến nơi đến chốn thì có lẽ thực lực không hề kém hơn so với Bạch Tử U và Chu Hoàng được.
“Cậu rốt cục là ai?”
Doanh Hải ngắc ngứ lên tiếng hỏi. Lúc nói năng đã trở nên khó hăn hơn nhiều.
Diệp Thiên bất lực: “Vì sao lại cứ phải biết tôi là ai làm gì?”
Câu này không phải chỉ mới có một người hỏi.
“Giờ anh đã chẳng còn khả năng đánh trả cho nên người hỏi là tôi mới phải.”
“Được rồi, giờ nghe cho rõ câu đầu tiên đi.”
“Doanh Đông có phải là người ở đây đi ra không?”
Câu nói vừa dứt, Doanh Hải liền biến sắc. Nhưng, ngay sau đó, hắn đã khôi phục lại nét mặt lạnh lùng ban đầu.
Không nói gì cả.
“Câu này mà không muốn trả lời à?”
Diệp Thiên lắc đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy câu thứ hai, người nhà họ Doanh bây giờ ở đâu?”
Lần này, Doanh Hải lên tiếng.
“Tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng tôi là người nhà họ Doanh, nói ra há chẳng phải bán đứng tộc người của mình?”
“Cậu giết tôi đi.”
Nói hai câu này xong, Doanh Hải dứt khoát nhắm chặt mắt lại.
“Được.”
Diệp Thiên lắc đầu, sau đó phất tay với Bạch Tử U: “Tử U, tới cô rồi.”
“Giao cho tôi.”
Bạch Tử U bật cười, sau đó bắt đầu lật cái túi vải đeo ở hông.
Thẩm tra gì đó là cái mà cô tự tin nhất.
Doanh Hải vốn dĩ còn đang nhắm chặt đôi mắt thì lúc này mở trừng trừng mắt ra.
Sau đó hắn trông thấy Bạch Tử U rút ra một hộp kim bên trong, bên trong đó toàn là nước thuốc và đầu kim.
“Đừng mong bức cung tôi.”
Nói rồi hắn nghiến răng lại.
Một luồng nội lực trỗi dậy từ người hắn rồi hướng về phía tim.
“Ừm.”
Diệp Thiên phát hiện Doanh Hải có hành động bất thường thì lập tức ra tay.
Anh chuẩn bị phế đi vùng đan điền và cằm của đối phương để khiến hắn không còn khả năng tự sát.
Thế nhưng đã muộn rồi.
Chỉ thấy sắc mặt Doanh Hải đỏ gay lên.
Giây phút sau đó, miệng hắn mở to, máu tươi ọc ra từ miệng.
Vừa rồi hắn đã dùng nội lực để phá huỷ tim mình.
Đôi mắt Doanh Hải thất thần nhắm chặt, hắn đã ngừng thở.
“Chuyện này…”
Bạch Tử U bất lực nhìn Diệp Thiên.
Anh đứng sau đột nhiên khoát tay lên tiếng: “Chuyện nhỏ, không cần hắn phải trả lời, tôi cũng đã biết một số chuyện rồi.”
Xung quanh chìm vào im lặng. Lúc này bọn họ đứng ngây người không cử động.
Thực lực của Diệp Thiên đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này trong người bọn họ chỉ toàn là sự sợ hãi và kính nể Diệp Thiên.
Chỉ sợ làm gì đó không phải thì Diệp Thiên sẽ ra tay với mình.
Thế nhưng Diệp Thiên chỉ nói một câu: “Vẫn như câu nói lúc đầu của tôi. Từ bây giờ rời khỏi đây. Đừng nói mọi người không làm được, nếu làm muộn thì sẽ giống hắn ta, vĩnh viễn ở lại đây.”
Nói tới cuối, Diệp Thiên chỉ vào cái xác Doanh Hải.
Lúc này mọi người đều gật đầu lia lịa nói “vâng”, không ai dám chần chừ do dự.
Quê hương nơi bọn họ sinh sống đã lâu so với cái mạng của bọn họ thì vẫn không đáng giá.
Chỉ cần có thể sống mới là chân lý.
Không lâu sau, mọi người bắt đầu tản đi về thu dọn đồ đạc.
Ở bên chỉ còn lại ông già canh miếu đứng đó một mình.
Khi mọi người vừa tản đi, ông ta quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Thiên sau đó nước mắt tuôn trào.
“Thưa cậu, cảm ơn cậu cứu mạng chúng tôi.”
Ông già cảm kích lên tiếng. Trong câu nó đó không hề mang theo âm ưu gì mà ngược lại tỏ rõ sự chân thành.
“Tôi giết người của các ông, ông ngược lại còn cảm ơn tôi?” Diệp Thiên cau mày.
Ông già nghe vậy vội đáp: “Ban đầu tôi không biết thực lực của cậu nên không dám nói. Bây giờ đã biết rồi thì không cần phải che giấu nữa.”
“Thực ra trước kia nhà họ Dương đã nhiều lần chống lại nhà họ Doanh.”
“Đáng tiếc nhà họ Dương lúc đó ít người tài còn thế lực của nhà họ Doanh lại mạnh, do vậy không thể có khả năng phản kháng lại, ngược lại còn bị kìm kẹp nặng nề hơn.”
“Cũng đúng lúc đó, nhà họ Doanh bắt đầu đưa những người bỏ đi của gia tộc tới đây, rồi đổi họ thành họ Dương. Thực tế là để muốn đồng hoá những người đó với người họ Dương chúng tôi.”
Lúc nói những lời này, ông già không sao cầm được nước mắt.
“Vậy giờ người nhà họ Doanh ở đâu?”
Diệp Thiên hỏi vấn đề mấu chốt.
Mục đích lần này tới đây chính là tìm người họ Doanh để giải quyết việc năm xưa.
Ông già hít vào một hơi thật sâu sau đó luồng khí tức mạnh mẽ dâng trào.
Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười.
Người canh miếu như ông ta mà cũng là võ sĩ tầng thứ mười.
Vả lại không phải là người mới chớm sang tầng thứ mười như tên Doanh Hải kia mà là một võ sĩ tầng mười thực thụ.
“Hai người đi theo tôi.”
Ông già nói rồi quay người đi trước dẫn đường.
Bạch Tử U có hơi do dự: “Anh Diệp, ông ta đáng tin không?”
“Không sao, đi xem là biết.”
Diệp Thiên không hề tỏ ra sợ hãi. Ở trước sức mạnh tuyệt đối thì bất cứ âm mưu nào cũng chỉ là thủ đoạn vặt, không đáng để nhắc đến.
Bạch Tử U gật đầu sau đó hai người đi theo ông già kia.
Mục tiêu đi tới lại là ngôi miếu trước mặt.
Không lâu sau, cả ba người đã đứng trước cửa miếu.
Khi tới gần, có thể nhìn thấy rõ ngôi miếu này đã tồn tại nhiều năm rồi. Trên tường, trên cửa đều có vết tích của thời gian.
Vả lại trên cánh cửa chính này còn có khắc đồng thau.
“Ngôi miếu cổ này là từ đường của nhà họ Dương chúng tôi.”
Ông già khẽ lên tiếng: “Nhưng thực ra nơi này lại là nơi chứa đựng bí mật. Đến người nhà họ Doanh cũng không biết.”
“Ồ, bí mật gì?”
Diệp Thiên tỏ ra tò mò.
Ông già bắt đầu giải thích: “Nhà họ Doanh phát hiện một nơi có thể ẩn nấp ở đây, là nơi dưới lòng đất này. Không gian bên trong rộng lớn, chí ít có thể chứa tới hàng trăm hàng nghìn người. Bình thường người nhà họ Doanh ở đây.”
“Bọn họ tự cho rằng nơi có thể ẩn náu là nơi bí mật, không ai biết đến. Nhưng bọn họ đã bỏ qua một điểm, nơi này chính là nơi mà nhà họ Dương chúng tôi chiếm cứ, không ai hiểu rõ nơi này hơn chúng tôi.”
“Thực ra bên trong ngôi miếu này có một nơi giống với lòng đất mà nhà họ Doanh phát hiện.”
Nói tới đây, ông già chợt đổi ánh mắt rồi tiếp: “Kế hoạch ban đầu của tôi là tìm cơ hội đợi khi tất cả người nhà họ Doanh đều vào đây thì sẽ đốt từ đường, sau đó chôn bọn họ tại đây. Đáng tiếc, vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp…”
Giọng nói của ông tỏ rõ sự than thở.