Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 594: Nghĩ lại
Lúc này Khôn Tuyệt nào dám nói thêm một câu chứ. Hắn sợ nói ra nhỡ may nói sai chọc giận hung thần này thì kết cục của hắn cũng không tốt hơn Doanh Đông là bao. Hắn không muốn bị phế đan điền!
Diệp Thiên thấy Khôn Tuyệt không dám nói câu nào, toàn thân run lẩy bẩy, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh mà đột nhiên cảm thấy hơi mất hứng.
Nhớ khi gặp mặt, hắn ta cũng rất có khí thế. Ngay cả lúc Diệp Thiên ở ngoài cửa nhà họ Chu, Khôn Tuyệt và Vương Thiên Lượng còn chặn anh lại, không để anh vào. Khôn Tuyệt lúc đó rất oai phong. Khôn Tuyệt của lúc này thì sao? Sớm đã biến thành rùa rụt cổ.
“Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”
Diệp Thiên xua tay. Khôn Tuyệt vui mừng ra mặt như vừa được đại xá. Hắn không nói lời nào mà vội vàng chạy ra ngoài cửa. Bộ dạng của hắn thực sự rất buồn cười.
Diệp Thiên lắc đầu. Anh vốn chẳng để tâm tới loại tép diu như Khôn Tuyệt. Nếu như anh thực sự ra tay thì hắn ta sớm đã thành cái xác rồi! Nhưng thù oán giữa hai người cũng không tới mức sâu đậm như vậy nên không tới mức giết chết đối phương.
“Diệp Thiên!”
Mạc Linh mừng rỡ chạy tới trước mặt Diệp Thiên.
“Khi nãy anh giỏi thật!”
Ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái của Mạc Linh khi nhìn Diệp Thiên đã có chút căng thẳng. Lát sau, Diệp Thiên đưa tay xoa đầu Mạc Linh, mỉm cười nói: “Cô cũng rất giỏi, sư phụ bị tôi đánh tới như vậy mà cũng không đứng ra giúp đỡ!”
“Hả?”
Mạc Linh bị cái xoa đầu của Diệp Thiên làm cho đỏ mặt những cảm giác căng thẳng trong lòng đã tiêu tan hết sạch.
“Hả gì mà hả?”
Diệp Thiên lắc đầu cười, nói: “Lúc đó, tôi đã cố tình tạo cơ hội cho cô đứng ra cầu xin cho sư phụ mình. Một là tôi cũng không định lấy mạng ông ta, hai là sư phụ cô sẽ nợ ân tình của cô, biết đâu sau này sẽ dạy cô tuyệt chiêu gì.”
Mạc Linh nghe vậy đột nhiên im lặng.
Lúc đó, cô chỉ hy vọng Diệp Thiên không gặp phải chuyện gì, đâu còn tâm trí quan tâm tới Trương Linh Phóng chứ.
Hơn nữa Trương Linh Phóng cũng đối xử với cô chẳng ra gì.
“Mặc dù tôi là đồ đệ của Trương Linh Phóng nhưng cũng chưa được bao lâu, ông ta cũng chưa từng dạy tôi điều gì, hơn nữa người ông ta đối đầu lại là anh.”
Nói tới cuối câu, giọng Mạc Linh nhỏ xuống, cô hơi xấu hổ.
Diệp Thiên thu tay về, cười nhạt.
Anh cũng biết tình cảm của Mạc Linh nhưng trong lòng anh, Mạc Linh giống như em gái.
Anh không phải kẻ máu lạnh!
Mặc dù lần đầu gặp mặt, anh có hơi không thích Mạc Linh, cô quá lắm chuyện mà toàn là chuyện phiền phức, nhưng tiếp xúc lâu dần mới phát hiện ra cô là một người rất kiên cường và có tấm lòng lương thiện, tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, không giấu trong lòng. Diệp Thiên rất thích làm bạn với những người như vậy.
Chính lúc anh đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên từ phía không xa có mấy người đi tới, dẫn đầu là ông cố Chu, Chu Càn, hai bên là gia chủ Chu Quý và Chu Mặc An, phía sau cũng có một đám người.
“Cảm ơn cậu Diệp đã cứu mạng!”
Đám người theo sau ông cố Chu đều chắp tay cảm ơn Diệp Thiên.
Đây là sự biết ơn từ đáy lòng!
Nếu như khi nãy không có Diệp Thiên, đừng nói chỉ gặp họa mà e là nhà họ Chu sẽ không còn tồn tại ở Bắc Cương nữa! Sau này muốn vực dậy trở về thời kỳ đỉnh cao chỉ còn là hy vọng hão huyền!
Diệp Thiên nhìn ông cố Chu bằng gương mặt không có quá nhiều cảm xúc và nói một câu: “Tôi không hề giúp các người, chẳng qua là mục đích của tôi và bọn họ khác nhau.”
Người anh giúp đỡ, một là bạn bè thân thiết, hai là còn có mối quan hệ lợi ích. Chỉ có hai khả năng như vậy, không có chuyện vô duyên vô cớ giúp không ai.
“Tôi biết, tôi biết.”
Ông cố Chu vội vàng nói, sau đó ông ta vẫy đám con cháu phía sau bê một chiếc hộp gỗ tới. Chiếc hộp vô cùng tinh tế, không biết dùng gỗ gì nhưng trên bề mặt không có lấy một vết sứt mẻ, chắc chắn là gỗ tốt! Bên trên còn có một cái khóa.
Ông cố Chu sờ tay vào túi áo trước ngực lấy ra một chùm chìa khóa.
“Đồ cậu cần ở trong này.”
Ông cố Chu nói rồi liền đưa khóa vào ổ, vặn nhẹ một cái tách. Ổ khóa phía trên đã được mở ra!
“Ông cố!”
Đột nhiên bên cạnh có người lên tiếng khiến ông dừng tay lại.
Một ông lão khoảng tám mươi tuổi chống quyền trượng đi tới, bên cạnh ông ta cũng có rất nhiều người.
“Đại trưởng lão!”
Những người bên cạnh nhìn thấy ông lão đi đầu liền vội vàng chào hỏi.
Quan hệ trong nhà họ Chu rất phức tạp.
Ngoại trừ người trong nhà ra còn có một số các trưởng lão.
Họ là những người có thể luyện võ ở nhà họ Chu, chịu trách nhiệm bảo vệ nhà họ, giống như trưởng lão trước đó. Vào thời khắc then chốt, cho dù phải hy sinh tính mạng, họ cũng phải bảo vệ nhà họ Chu không bị người khác làm hại! Người có địa vị cao nhất trong nhóm này là đại trưởng lão, thân phận không hề thấp hơn gia chủ!
Đương nhiên người có địa vị cao nhất, có tiếng nói nhất trong nhà vẫn là ông cố Chu, Chu Càn.
“Đại trưởng lão, ông tới đây làm gì?”
Ông cố Chu hỏi.
Đại trưởng lão liền trả lời: “Chuyện xảy ra trong bữa tiệc các trưởng lão chúng tôi đã biết rồi, vậy nên mới tới đây ngay. Hiện giờ nhà họ Chu chết không ít người, nếu như lại lấy Sơn Hà Lệnh cho người khác, e là chúng ta sẽ bị gạch tên khỏi số những gia tộc hạng nhất!”
“Chuyện này tôi đã quyết, các người không phải nhiều lời.” Ông cố Chu lắc đầu, nói thêm một câu: “Nếu như không có cậu Diệp, e là bây giờ ông đã không còn nhìn thấy chúng tôi nữa!”
“Ông cố, tên nhóc này có gì khác với đám người đó?”
Đại trưởng lão rất không phục.
“Những người kia dùng vũ lực ép ông giao ra Sơn Hà lệnh, tên nhóc này không phải cũng như vậy sao? Điểm khác duy nhất là những kẻ kia đã giết người, còn tên này thì không. Nếu như ông không cho hắn Sơn Hà Lệnh, tôi nghĩ chắc hắn cũng làm như những kẻ kia!”
“Nếu như đã là ác ma như nhau, tại sao còn đối xử khác nhau? Sơn Hà Lệnh tuyệt đối không thể đưa cho người này, nếu không nhà họ Chu chúng ta sẽ diệt vong đó!”
Đại trưởng lão tranh luận.
Đám người nhà họ Chu nghe đại trưởng lão nói xong, sắc mặt liền thay đổi. Bởi vì họ không thể nào phản bác lại lời ông ta nói.
Nghĩ kỹ lại, Diệp Thiên có khác gì với đám người Thiên Khải chứ?
Tại sao lúc đám người của Thiên Khải đòi Sơn Hà Lệnh lại không lấy ra mà lúc tên nhóc này muốn có Sơn Hà Lệnh lại mang ra chuẩn bị đưa cho hắn?
Không lẽ những người nhà họ Chu đã chết vô ích sao?
“Ông cố à, xin ông nghĩ lại!”
Đại trưởng lão quỳ rạp xuống.
“Xin ông cố nghĩ lại!”
Những người khác cũng học theo đại trưởng lão mà quỳ xuống hết cả.
Chỉ còn lại hai người, Chu Quý và Chu Mặc An không quỳ.
Diệp Thiên thấy Khôn Tuyệt không dám nói câu nào, toàn thân run lẩy bẩy, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh mà đột nhiên cảm thấy hơi mất hứng.
Nhớ khi gặp mặt, hắn ta cũng rất có khí thế. Ngay cả lúc Diệp Thiên ở ngoài cửa nhà họ Chu, Khôn Tuyệt và Vương Thiên Lượng còn chặn anh lại, không để anh vào. Khôn Tuyệt lúc đó rất oai phong. Khôn Tuyệt của lúc này thì sao? Sớm đã biến thành rùa rụt cổ.
“Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”
Diệp Thiên xua tay. Khôn Tuyệt vui mừng ra mặt như vừa được đại xá. Hắn không nói lời nào mà vội vàng chạy ra ngoài cửa. Bộ dạng của hắn thực sự rất buồn cười.
Diệp Thiên lắc đầu. Anh vốn chẳng để tâm tới loại tép diu như Khôn Tuyệt. Nếu như anh thực sự ra tay thì hắn ta sớm đã thành cái xác rồi! Nhưng thù oán giữa hai người cũng không tới mức sâu đậm như vậy nên không tới mức giết chết đối phương.
“Diệp Thiên!”
Mạc Linh mừng rỡ chạy tới trước mặt Diệp Thiên.
“Khi nãy anh giỏi thật!”
Ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái của Mạc Linh khi nhìn Diệp Thiên đã có chút căng thẳng. Lát sau, Diệp Thiên đưa tay xoa đầu Mạc Linh, mỉm cười nói: “Cô cũng rất giỏi, sư phụ bị tôi đánh tới như vậy mà cũng không đứng ra giúp đỡ!”
“Hả?”
Mạc Linh bị cái xoa đầu của Diệp Thiên làm cho đỏ mặt những cảm giác căng thẳng trong lòng đã tiêu tan hết sạch.
“Hả gì mà hả?”
Diệp Thiên lắc đầu cười, nói: “Lúc đó, tôi đã cố tình tạo cơ hội cho cô đứng ra cầu xin cho sư phụ mình. Một là tôi cũng không định lấy mạng ông ta, hai là sư phụ cô sẽ nợ ân tình của cô, biết đâu sau này sẽ dạy cô tuyệt chiêu gì.”
Mạc Linh nghe vậy đột nhiên im lặng.
Lúc đó, cô chỉ hy vọng Diệp Thiên không gặp phải chuyện gì, đâu còn tâm trí quan tâm tới Trương Linh Phóng chứ.
Hơn nữa Trương Linh Phóng cũng đối xử với cô chẳng ra gì.
“Mặc dù tôi là đồ đệ của Trương Linh Phóng nhưng cũng chưa được bao lâu, ông ta cũng chưa từng dạy tôi điều gì, hơn nữa người ông ta đối đầu lại là anh.”
Nói tới cuối câu, giọng Mạc Linh nhỏ xuống, cô hơi xấu hổ.
Diệp Thiên thu tay về, cười nhạt.
Anh cũng biết tình cảm của Mạc Linh nhưng trong lòng anh, Mạc Linh giống như em gái.
Anh không phải kẻ máu lạnh!
Mặc dù lần đầu gặp mặt, anh có hơi không thích Mạc Linh, cô quá lắm chuyện mà toàn là chuyện phiền phức, nhưng tiếp xúc lâu dần mới phát hiện ra cô là một người rất kiên cường và có tấm lòng lương thiện, tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, không giấu trong lòng. Diệp Thiên rất thích làm bạn với những người như vậy.
Chính lúc anh đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên từ phía không xa có mấy người đi tới, dẫn đầu là ông cố Chu, Chu Càn, hai bên là gia chủ Chu Quý và Chu Mặc An, phía sau cũng có một đám người.
“Cảm ơn cậu Diệp đã cứu mạng!”
Đám người theo sau ông cố Chu đều chắp tay cảm ơn Diệp Thiên.
Đây là sự biết ơn từ đáy lòng!
Nếu như khi nãy không có Diệp Thiên, đừng nói chỉ gặp họa mà e là nhà họ Chu sẽ không còn tồn tại ở Bắc Cương nữa! Sau này muốn vực dậy trở về thời kỳ đỉnh cao chỉ còn là hy vọng hão huyền!
Diệp Thiên nhìn ông cố Chu bằng gương mặt không có quá nhiều cảm xúc và nói một câu: “Tôi không hề giúp các người, chẳng qua là mục đích của tôi và bọn họ khác nhau.”
Người anh giúp đỡ, một là bạn bè thân thiết, hai là còn có mối quan hệ lợi ích. Chỉ có hai khả năng như vậy, không có chuyện vô duyên vô cớ giúp không ai.
“Tôi biết, tôi biết.”
Ông cố Chu vội vàng nói, sau đó ông ta vẫy đám con cháu phía sau bê một chiếc hộp gỗ tới. Chiếc hộp vô cùng tinh tế, không biết dùng gỗ gì nhưng trên bề mặt không có lấy một vết sứt mẻ, chắc chắn là gỗ tốt! Bên trên còn có một cái khóa.
Ông cố Chu sờ tay vào túi áo trước ngực lấy ra một chùm chìa khóa.
“Đồ cậu cần ở trong này.”
Ông cố Chu nói rồi liền đưa khóa vào ổ, vặn nhẹ một cái tách. Ổ khóa phía trên đã được mở ra!
“Ông cố!”
Đột nhiên bên cạnh có người lên tiếng khiến ông dừng tay lại.
Một ông lão khoảng tám mươi tuổi chống quyền trượng đi tới, bên cạnh ông ta cũng có rất nhiều người.
“Đại trưởng lão!”
Những người bên cạnh nhìn thấy ông lão đi đầu liền vội vàng chào hỏi.
Quan hệ trong nhà họ Chu rất phức tạp.
Ngoại trừ người trong nhà ra còn có một số các trưởng lão.
Họ là những người có thể luyện võ ở nhà họ Chu, chịu trách nhiệm bảo vệ nhà họ, giống như trưởng lão trước đó. Vào thời khắc then chốt, cho dù phải hy sinh tính mạng, họ cũng phải bảo vệ nhà họ Chu không bị người khác làm hại! Người có địa vị cao nhất trong nhóm này là đại trưởng lão, thân phận không hề thấp hơn gia chủ!
Đương nhiên người có địa vị cao nhất, có tiếng nói nhất trong nhà vẫn là ông cố Chu, Chu Càn.
“Đại trưởng lão, ông tới đây làm gì?”
Ông cố Chu hỏi.
Đại trưởng lão liền trả lời: “Chuyện xảy ra trong bữa tiệc các trưởng lão chúng tôi đã biết rồi, vậy nên mới tới đây ngay. Hiện giờ nhà họ Chu chết không ít người, nếu như lại lấy Sơn Hà Lệnh cho người khác, e là chúng ta sẽ bị gạch tên khỏi số những gia tộc hạng nhất!”
“Chuyện này tôi đã quyết, các người không phải nhiều lời.” Ông cố Chu lắc đầu, nói thêm một câu: “Nếu như không có cậu Diệp, e là bây giờ ông đã không còn nhìn thấy chúng tôi nữa!”
“Ông cố, tên nhóc này có gì khác với đám người đó?”
Đại trưởng lão rất không phục.
“Những người kia dùng vũ lực ép ông giao ra Sơn Hà lệnh, tên nhóc này không phải cũng như vậy sao? Điểm khác duy nhất là những kẻ kia đã giết người, còn tên này thì không. Nếu như ông không cho hắn Sơn Hà Lệnh, tôi nghĩ chắc hắn cũng làm như những kẻ kia!”
“Nếu như đã là ác ma như nhau, tại sao còn đối xử khác nhau? Sơn Hà Lệnh tuyệt đối không thể đưa cho người này, nếu không nhà họ Chu chúng ta sẽ diệt vong đó!”
Đại trưởng lão tranh luận.
Đám người nhà họ Chu nghe đại trưởng lão nói xong, sắc mặt liền thay đổi. Bởi vì họ không thể nào phản bác lại lời ông ta nói.
Nghĩ kỹ lại, Diệp Thiên có khác gì với đám người Thiên Khải chứ?
Tại sao lúc đám người của Thiên Khải đòi Sơn Hà Lệnh lại không lấy ra mà lúc tên nhóc này muốn có Sơn Hà Lệnh lại mang ra chuẩn bị đưa cho hắn?
Không lẽ những người nhà họ Chu đã chết vô ích sao?
“Ông cố à, xin ông nghĩ lại!”
Đại trưởng lão quỳ rạp xuống.
“Xin ông cố nghĩ lại!”
Những người khác cũng học theo đại trưởng lão mà quỳ xuống hết cả.
Chỉ còn lại hai người, Chu Quý và Chu Mặc An không quỳ.