Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 584: Sơn Hà lệnh!
Rốt cuộc thực lực của cậu như thế nào?”
Tính tình Doanh Đông vốn cô độc và kiêu ngạo nhưng đối mặt với kẻ mạnh trước mắt, hắn không thể không bỏ bớt kiêu ngạo.
Những người có mặt đều nín thở, đổ dồn sự chú ý lên người Diệp Thiên.
Người có thể một cái tát bay võ sĩ tầng thứ chín có thực lực như thế nào?
Nói là gây sốc cũng không quá!
Lúc này ngay cả gia chủ nhà họ Chu cũng buông quyền trượng xuống.
Ông ta nheo mắt nhìn Diệp Thiên, vô cùng kính nể người thanh niên này.
“Tôi nghĩ, cậu nên chú ý tới mạng mình hơn là tu vi của tôi.”
Diệp Thiên không ngẩng đầu mà cười khẽ.
“Nếu như không phải cậu còn chút tác dụng thì có lẽ lúc này thiên đường đã thêm một cái xác!”
Diệp Thiên không hề nói chơi, anh muốn cái mạng này của Doanh Đông dễ như trở bàn tay nhưng trước khi kịch hay bắt đầu, anh sẽ không làm vậy.
Diệp Thiên vừa dứt lời, sắc mặt của Doanh Đông liền tối sầm xuống.
Đứa con của nhà họ Doanh lại bị sỉ nhục trước mặt bao người như vậy, đương nhiên sắc mặt hắn không thể nào tốt được. Nhưng Doanh Đông một thân một mình, lại không ai giúp đỡ, vốn không thể nào lấy lại thể diện.
Sự thần bí khó đoán của Diệp Thiên khiến hắn cảm thấy hơi bất lực.
Hắn chỉ có thể ngồi ở trong góc tiếp tục quan sát tình hình.
“Phế vật!”
Khôn Tuyệt vỗ mạnh vào đùi, hai mắt tràn đầy thất vọng.
Không ngờ ngay cả cao thủ tầng thứ chín mà cũng bị một mình Diệp Thiên đàn áp.
Nếu như là hắn, cho dù có phải liều mạng hắn cũng quyết trận sinh tử với Diệp Thiên.
Đương nhiên cũng phải nhớ rằng, cùng lắm hắn mới luyện tới tầng thứ tám. Nếu như thực sự quyết đấu với Diệp Thiên thì chắc chắn hắn còn chẳng dám ngóc đầu lên.
Cảnh giới của võ sĩ cổ, tầng thứ nhất đã có thể đoán ra được cao thấp chứ đừng nói là giữa tầng thứ tám và tầng thứ chín. Cách biệt quá rõ ràng.
Mạc Linh thì rất vui, hai mắt sáng rực nhìn Diệp Thiên không chớp mắt. Cô chụp hai tay để trước ngực, vẻ mặt đầy sùng bái như thiếu nữ hâm mộ thần tượng.
Lúc này không còn ai dám gây sự nên sảnh tiệc mừng thọ trở nên vô cùng yên tĩnh. Nói chính xác hơn là không còn ai dám kiếm chuyện với Diệp Thiên, Doanh Đông chính là ví dụ sống, bài học điển hình cho họ.
Có điều số đông người tới mừng thọ đều không có ý tốt, một là họ đại diện cho gia tộc, ra mặt trước nhiều thế lực, hai là bữa tiệc này còn có những lợi ích khác.
“Ông cố Chu, cháu là con gái của nhà họ Mạc. Mạc Linh. Lần này cháu mang tới một phần lễ mọn, chúc ông thọ tỉ Nam sơn, luôn giữ được phong độ!”
Mạc Linh phá vỡ bầu không khí yên lặng bằng cách mang phần quà cô đã chuẩn bị đi tới giữa sảnh, cung kính tặng cho Chu Càn.
“Được, được, được, nhà họ Mạc có con cháu như cháu, đúng là có phúc!”
Ông cố Chu vuốt chòm râu trắng, nhìn có vẻ rất thích cô bé đáng yêu, hoạt bát đứng trước mặt.
“Gia tộc của Vương Thế Nhân ở Bắc Cương đem quà tới chúc thọ!”
Một ông lão lực lưỡng cũng đi tới và mang theo một chiếc hộp tinh tế.
“Ông cố Chu, đây là nấm Tuyết Liên của Bắc Cương, trăm năm hiếm gặp, nghe nói ăn vào giúp cải thiện thể chất của võ sĩ. Ở Bắc Cương chúng tôi, nó được mệnh danh là thuốc trường sinh bất lão, có tác dụng kéo dài tuổi thọ!”
“Có lòng quá, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới anh Thế Nhân!”
Bữa tiệc mừng thọ bắt đầu bước vào màn tặng quà, mà quà các gia tộc chuẩn bị cũng không hề nhỏ.
Đây cũng là lễ tiết trên giang hồ, cho dù hai nhà không hợp nhau nhưng mừng thọ bắt buộc phải hào phóng, như vậy mới mát mặt gia tộc.
Lần nào nhận quà, ông cố Chu cũng chỉ mỉm cười đón lấy.
Người lớn tuổi đều rất thích những điều này.
Mặc dù ông ta biết rõ, không ít người có mặt ở đây không phải đều đến để mừng thọ ông.
“Không biết cậu đây chuẩn bị những gì?”
Cuối cùng ông cố Chu chú ý tới Doanh Đông, người vừa làm loạn một phen trước đó.
Mặc dù ông ta không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng không hề thoái mái.
Người trẻ tuổi như Diệp Thiên còn có thể im lặng và giữ nét mặt bình tĩnh thì Doanh Đông hắn ta là cái thá gì?
Chẳng qua là một nhà họ Doanh lụi bại, còn tưởng mình được như trước đây. Đúng là nực cười!
“Chu Càn, ông cố Chu, tiền tài còn ít hơn bất cứ gia tộc nào ngồi ở đây sao? Tại sao còn mặt dày đòi quà mừng chứ?”
Câu này do Thiên Khải nói. Trước giờ chưa từng có ai dám gọi thẳng họ tên của ông cố Chu, nhưng hắn ta dám. Dù gì lần này Thiên Khải tới đây cũng là tới tay không, hắn vốn cũng không có thành ý nên mới ra oai một chút.
“Thanh niên thì đừng quá ngông cuồng!”
Ông cố Chu tức giận đập bàn, ông ta có hơi phẫn nộ nên gương mặt trắng bệch đột nhiên đỏ phừng phừng. Đôi lông mày dày dính vào nhau như vừa bị thách thức.
Sắc mặt Thiên Khải không thay đổi, hắn đứng dậy một cách chậm rãi nói một câu khiến ông cố Chu một lần nữa mặt biến sắc.
“Báu vật của nhà họ Chu có thể hiệu lệnh cả Bắc Cương, e là tất cả các gia tộc chúng ta gộp lại cũng không đáng tiền bằng vật này!”
“Cậu đừng có mà nói năng lung tung! Khụ khụ…”
Lần này ông cố Chu thực sự bị chọc tức rồi, ông lập tức lên tiếng mắng nhiếc, sau đó không nhịn được mà ho khan.
“Sơn Hà lệnh!”
Không ít khách mời kinh ngạc cảm thán, cho dù là người không biết nhà họ Chu cất giấu Sơn Hà lệnh cũng ngay lập tức hiểu ra.
“Lẽ nào lời đồn là thật sao?”
Thanh niên các gia tộc đến từ Nam Cương và Bắc Cương đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của ông cố Chu, họ chăm chú nhìn ông, hy vọng có thể nhìn ra sơ hở gì.
“Nghe nói, có Sơn Hà lệnh có thể lệnh cho cả Bắc Cương, nhà họ Chu tôi có tài đức gì mà có thể sở hữu thứ này chứ? Mọi người đừng để người này dắt mũi, trước giờ cậu ta luôn bất hòa với nhà họ Chu tôi nên hôm nay tới định gây rối đây!”
Lúc này Chu Càn đã giận sôi máu, ông ta vội vàng giải thích với mọi người.
“Ông già, ông thực sự coi chúng tôi là kẻ ngốc sao?”
Doanh Đông ngồi một góc cũng không nhịn được đập bàn đứng dậy hét lớn!
“Nếu không vì Sơn Hà lệnh, ai thèm nể mặt ông tới chúc thọ?”
Thiên Khải và Doanh Đông đều không phải là người nhát gan. Mặc dù tính tình ngoan cố nhưng được cái ưu điểm là thẳng thắn, nghĩ tới đâu nói tới đấy, nói chuyện không thích vòng vo.
“Ông cố Chu, lão đây cũng nghe nói trước đây Sơn Hà lệnh từng xuất hiện ở Tử Thành, ông ra sức lôi kéo quan hệ để sở hữu. Chuyện này đã không còn là bí mật gì nữa, lấy ra cho mọi người mở mang tầm mắt đi!”
Chuyện tới nước này mọi người cũng lột bỏ mặt nạ.
Trưởng lão quản sự của Bắc Thiên Các cũng không ngồi yên mà lên tiếng.
“Không sai! Năm đó bố tôi và ông cùng bị truy sát ở Bắc Cương, tận mắt nhìn thấy ông lấy Sơn Hà lệnh ra lệnh triệu võ sĩ Bắc Cảnh thoát khỏi hiểm nguy, chuyện này còn giả được sao?”
Doanh Đông quyết không khoan nhượng, giọng điệu chắc nịch.
Bách Mi xinh đẹp ngồi trong đám đông, đôi mắt sáng lóe lên.
Cô từ từ đứng dậy, chậm rãi đi lên phía trước cười ngọt ngào!
“Ông cố Chu, mọi người đều muốn chiêm ngưỡng Sơn Hà lệnh, sao ông cứ lại từ chối?”
Tính tình Doanh Đông vốn cô độc và kiêu ngạo nhưng đối mặt với kẻ mạnh trước mắt, hắn không thể không bỏ bớt kiêu ngạo.
Những người có mặt đều nín thở, đổ dồn sự chú ý lên người Diệp Thiên.
Người có thể một cái tát bay võ sĩ tầng thứ chín có thực lực như thế nào?
Nói là gây sốc cũng không quá!
Lúc này ngay cả gia chủ nhà họ Chu cũng buông quyền trượng xuống.
Ông ta nheo mắt nhìn Diệp Thiên, vô cùng kính nể người thanh niên này.
“Tôi nghĩ, cậu nên chú ý tới mạng mình hơn là tu vi của tôi.”
Diệp Thiên không ngẩng đầu mà cười khẽ.
“Nếu như không phải cậu còn chút tác dụng thì có lẽ lúc này thiên đường đã thêm một cái xác!”
Diệp Thiên không hề nói chơi, anh muốn cái mạng này của Doanh Đông dễ như trở bàn tay nhưng trước khi kịch hay bắt đầu, anh sẽ không làm vậy.
Diệp Thiên vừa dứt lời, sắc mặt của Doanh Đông liền tối sầm xuống.
Đứa con của nhà họ Doanh lại bị sỉ nhục trước mặt bao người như vậy, đương nhiên sắc mặt hắn không thể nào tốt được. Nhưng Doanh Đông một thân một mình, lại không ai giúp đỡ, vốn không thể nào lấy lại thể diện.
Sự thần bí khó đoán của Diệp Thiên khiến hắn cảm thấy hơi bất lực.
Hắn chỉ có thể ngồi ở trong góc tiếp tục quan sát tình hình.
“Phế vật!”
Khôn Tuyệt vỗ mạnh vào đùi, hai mắt tràn đầy thất vọng.
Không ngờ ngay cả cao thủ tầng thứ chín mà cũng bị một mình Diệp Thiên đàn áp.
Nếu như là hắn, cho dù có phải liều mạng hắn cũng quyết trận sinh tử với Diệp Thiên.
Đương nhiên cũng phải nhớ rằng, cùng lắm hắn mới luyện tới tầng thứ tám. Nếu như thực sự quyết đấu với Diệp Thiên thì chắc chắn hắn còn chẳng dám ngóc đầu lên.
Cảnh giới của võ sĩ cổ, tầng thứ nhất đã có thể đoán ra được cao thấp chứ đừng nói là giữa tầng thứ tám và tầng thứ chín. Cách biệt quá rõ ràng.
Mạc Linh thì rất vui, hai mắt sáng rực nhìn Diệp Thiên không chớp mắt. Cô chụp hai tay để trước ngực, vẻ mặt đầy sùng bái như thiếu nữ hâm mộ thần tượng.
Lúc này không còn ai dám gây sự nên sảnh tiệc mừng thọ trở nên vô cùng yên tĩnh. Nói chính xác hơn là không còn ai dám kiếm chuyện với Diệp Thiên, Doanh Đông chính là ví dụ sống, bài học điển hình cho họ.
Có điều số đông người tới mừng thọ đều không có ý tốt, một là họ đại diện cho gia tộc, ra mặt trước nhiều thế lực, hai là bữa tiệc này còn có những lợi ích khác.
“Ông cố Chu, cháu là con gái của nhà họ Mạc. Mạc Linh. Lần này cháu mang tới một phần lễ mọn, chúc ông thọ tỉ Nam sơn, luôn giữ được phong độ!”
Mạc Linh phá vỡ bầu không khí yên lặng bằng cách mang phần quà cô đã chuẩn bị đi tới giữa sảnh, cung kính tặng cho Chu Càn.
“Được, được, được, nhà họ Mạc có con cháu như cháu, đúng là có phúc!”
Ông cố Chu vuốt chòm râu trắng, nhìn có vẻ rất thích cô bé đáng yêu, hoạt bát đứng trước mặt.
“Gia tộc của Vương Thế Nhân ở Bắc Cương đem quà tới chúc thọ!”
Một ông lão lực lưỡng cũng đi tới và mang theo một chiếc hộp tinh tế.
“Ông cố Chu, đây là nấm Tuyết Liên của Bắc Cương, trăm năm hiếm gặp, nghe nói ăn vào giúp cải thiện thể chất của võ sĩ. Ở Bắc Cương chúng tôi, nó được mệnh danh là thuốc trường sinh bất lão, có tác dụng kéo dài tuổi thọ!”
“Có lòng quá, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới anh Thế Nhân!”
Bữa tiệc mừng thọ bắt đầu bước vào màn tặng quà, mà quà các gia tộc chuẩn bị cũng không hề nhỏ.
Đây cũng là lễ tiết trên giang hồ, cho dù hai nhà không hợp nhau nhưng mừng thọ bắt buộc phải hào phóng, như vậy mới mát mặt gia tộc.
Lần nào nhận quà, ông cố Chu cũng chỉ mỉm cười đón lấy.
Người lớn tuổi đều rất thích những điều này.
Mặc dù ông ta biết rõ, không ít người có mặt ở đây không phải đều đến để mừng thọ ông.
“Không biết cậu đây chuẩn bị những gì?”
Cuối cùng ông cố Chu chú ý tới Doanh Đông, người vừa làm loạn một phen trước đó.
Mặc dù ông ta không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng không hề thoái mái.
Người trẻ tuổi như Diệp Thiên còn có thể im lặng và giữ nét mặt bình tĩnh thì Doanh Đông hắn ta là cái thá gì?
Chẳng qua là một nhà họ Doanh lụi bại, còn tưởng mình được như trước đây. Đúng là nực cười!
“Chu Càn, ông cố Chu, tiền tài còn ít hơn bất cứ gia tộc nào ngồi ở đây sao? Tại sao còn mặt dày đòi quà mừng chứ?”
Câu này do Thiên Khải nói. Trước giờ chưa từng có ai dám gọi thẳng họ tên của ông cố Chu, nhưng hắn ta dám. Dù gì lần này Thiên Khải tới đây cũng là tới tay không, hắn vốn cũng không có thành ý nên mới ra oai một chút.
“Thanh niên thì đừng quá ngông cuồng!”
Ông cố Chu tức giận đập bàn, ông ta có hơi phẫn nộ nên gương mặt trắng bệch đột nhiên đỏ phừng phừng. Đôi lông mày dày dính vào nhau như vừa bị thách thức.
Sắc mặt Thiên Khải không thay đổi, hắn đứng dậy một cách chậm rãi nói một câu khiến ông cố Chu một lần nữa mặt biến sắc.
“Báu vật của nhà họ Chu có thể hiệu lệnh cả Bắc Cương, e là tất cả các gia tộc chúng ta gộp lại cũng không đáng tiền bằng vật này!”
“Cậu đừng có mà nói năng lung tung! Khụ khụ…”
Lần này ông cố Chu thực sự bị chọc tức rồi, ông lập tức lên tiếng mắng nhiếc, sau đó không nhịn được mà ho khan.
“Sơn Hà lệnh!”
Không ít khách mời kinh ngạc cảm thán, cho dù là người không biết nhà họ Chu cất giấu Sơn Hà lệnh cũng ngay lập tức hiểu ra.
“Lẽ nào lời đồn là thật sao?”
Thanh niên các gia tộc đến từ Nam Cương và Bắc Cương đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của ông cố Chu, họ chăm chú nhìn ông, hy vọng có thể nhìn ra sơ hở gì.
“Nghe nói, có Sơn Hà lệnh có thể lệnh cho cả Bắc Cương, nhà họ Chu tôi có tài đức gì mà có thể sở hữu thứ này chứ? Mọi người đừng để người này dắt mũi, trước giờ cậu ta luôn bất hòa với nhà họ Chu tôi nên hôm nay tới định gây rối đây!”
Lúc này Chu Càn đã giận sôi máu, ông ta vội vàng giải thích với mọi người.
“Ông già, ông thực sự coi chúng tôi là kẻ ngốc sao?”
Doanh Đông ngồi một góc cũng không nhịn được đập bàn đứng dậy hét lớn!
“Nếu không vì Sơn Hà lệnh, ai thèm nể mặt ông tới chúc thọ?”
Thiên Khải và Doanh Đông đều không phải là người nhát gan. Mặc dù tính tình ngoan cố nhưng được cái ưu điểm là thẳng thắn, nghĩ tới đâu nói tới đấy, nói chuyện không thích vòng vo.
“Ông cố Chu, lão đây cũng nghe nói trước đây Sơn Hà lệnh từng xuất hiện ở Tử Thành, ông ra sức lôi kéo quan hệ để sở hữu. Chuyện này đã không còn là bí mật gì nữa, lấy ra cho mọi người mở mang tầm mắt đi!”
Chuyện tới nước này mọi người cũng lột bỏ mặt nạ.
Trưởng lão quản sự của Bắc Thiên Các cũng không ngồi yên mà lên tiếng.
“Không sai! Năm đó bố tôi và ông cùng bị truy sát ở Bắc Cương, tận mắt nhìn thấy ông lấy Sơn Hà lệnh ra lệnh triệu võ sĩ Bắc Cảnh thoát khỏi hiểm nguy, chuyện này còn giả được sao?”
Doanh Đông quyết không khoan nhượng, giọng điệu chắc nịch.
Bách Mi xinh đẹp ngồi trong đám đông, đôi mắt sáng lóe lên.
Cô từ từ đứng dậy, chậm rãi đi lên phía trước cười ngọt ngào!
“Ông cố Chu, mọi người đều muốn chiêm ngưỡng Sơn Hà lệnh, sao ông cứ lại từ chối?”