Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 573: Mạnh hơn tôi
Mạc Linh nghiến răng không trả lời. Trong lòng cô không cam tâm.
Dựa vào cái gì mà đến một cô gái bình thường có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình còn cô thì không?
Từ nhỏ tớ lớn, quỹ đạo cuộc sống của cô đều do người khác sắp đặt nên lòng cô đã nguội lạnh từ lâu.
Khi biết đối tượng mà mình phải kết hôn là Vương Thiên Lượng, thiếu gia nhà họ Vương ở Nam Cảnh, cô càng đau buồn hơn.
Tiếng tăm của Vương Thiên Lượng không hề tốt. Từ quần áo ăn mặc cho đến sinh hoạt thường ngày đều rất thối nát. Hắn từng tham gia những câu lạc bộ cao cấp, xung quanh không thiếu gái đẹp.
Cái gì mà minh tinh, sinh viên… thậm chí đến cả những cô gái có mối quan hệ thân thích hắn cũng không bỏ qua.
Làm sao Mạc Linh có thể lấy một người như hắn được đây?
Vậy nên cô đã rời khỏi Nam Cảnh né tránh khỏi cuộc hôn nhân hoang đường này, và sau này cô đã tình cờ gặp được Diệp Thiên.
Từ đầu cô rất ghét anh, nhưng dần dần cô phát hiện ra trong lòng mình đã có hình bóng Diệp Thiên từ bao giờ.
Mỗi lần nhìn thấy Diệp Thiên cô chỉ muốn tới gần.
Cho tới bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh Diệp Thiên lại hiện về trong tâm trí cô.
Đến bây giờ Mạc Linh mới biết rằng mình đã yêu. Cô đã có người trong lòng.
“Sao em không nói gì?”
Vương Thiên Lượng thấy Mạc Linh không trả lời thì lập tức cau mày.
“Xem ra anh đoán không sai. Em và thằng ranh ở khách sạn kia có qua lại với nhau.”
“Anh nói năng linh tinh. Chúng tôi chẳng có gì cả.” Mạc Linh lập tức phản bác lại. Từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô ôm mối tình đơn phương.
Cô không muốn Diệp Thiên vì mình mà mắc tội.
Nhưng Vương Thiên Lượng nào có tin, đặc biệt khi nhắc tới Diệp Thiên, khuôn mặt Mạc Linh lại tỏ ra đầy tình ý, việc này càng khiến hắn khó chịu bực bội. Hắn chỉ hận không thể giết Diệp Thiên luôn cho rồi.
Nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt Vương Thiên Lượng đã dần lấy lại vẻ ban đầu.
Hắn cười một nụ cười giảo hoạt: “Anh chỉ tin những gì mình nhìn thấy. Em nói hai người không có gì, anh đương nhiên sẽ không tin cho nên anh phải dùng cách của mình để giải quyết việc này triệt để.”
“Ý anh là gì?”
Vương Thiên Lượng cười ha hả: “Vừa rồi trên đường về đây, anh đã phái người đi dạy dỗ tên tiểu tử đó rồi. Anh tin sau lần này, hắn sẽ không dám lại gần em đâu. Sau này gặp em sẽ phải tránh xa em.”
Vương Thiên Lượng nói năng đầy tự tin. Người mà hắn phái đi xử lý Diệp Thiên chính là võ sĩ theo võ cổ tầng thứ tám và còn giỏi trong việc dày vò người khác.
Đừng nói là một người bình thường, cho dù là người đã trải qua huấn luyện cũng sẽ phải phục tùng.
“Anh…”
Mạc Linh cuống lên, cô đứng phắt dậy nhưng chẳng mấy chốc lại bình tĩnh lại rồi ngồi xuống.
“Thế nào? Em xót hắn à?”
Vương Thiên Lượng cười lạnh lùng: “Đã thương xót hắn thì đừng nhẫn nhịn nữa, gọi cho hắn cuộc điện thoại an ủi đi. Anh lại muốn xem xem hắn có dám nhận hay không.”
“Ai bảo tôi xót anh ta.”
Mạc Linh nói rất bình tĩnh, sắc mặt cô cũng không tỏ vẻ lo lắng.
Vương Thiên Lượng thấy vậy thì thảng thốt, lẽ nào hai người này thật sự không có gì?
Là do mình đa nghi sao?
Đúng lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó là một giọng nói già nua vang lên: “Vương thiếu gia, tôi…tôi về rồi.”
Vương Thiên Lượng mừng quýnh. Hắn lập tức đáp lời: “Vào đi.”
Khậc!
Cánh cửa mở ra, một bóng hình đi vào. Người này chính là lão già vừa xuất hiện trong phòng Diệp Thiên ban nãy. Lão ta cúi khom người, sắc mặt không hề ổn.
“Chú Lệnh, sao rồi? Tên tiểu tử đó có phải đã bị trừ khử rồi không?” Vương Thiên Lượng vừa cười vừa hỏi.
Trong đầu hắn đã xuất hiện hình ảnh Diệp Thiên bị dạy dỗ đến nơi đến chốn. Hắn liếc nhìn Mạc Linh đem theo vẻ châm chọc.
Dám đụng vào những gì thuộc về hắn thì phải nhận lấy cái chết.
Nhưng đây không phải là Nam Cảnh, không thể giết người tuỳ tiện. Có điều có thể chơi vài trò mạo hiểm khiến đối phương sống không bằng chết.
Nhưng thấy chú Lệnh mấy lần định hé miệng nói lại không biết nói gì, Vương Thiên Lượng lập tức cảm nhận được sự khác thường. Sắc mặt hắn thay đổi hẳn.
“Chú Lệnh, có phải xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Lúc hỏi câu này, trong lòng Vương Thiên Lượng chỉ toàn nghi ngờ vì chú Lệnh là võ sĩ tầng thứ tám còn tên kia chỉ là một người bình thường.
Khoảng cách của hai người quá lớn.
Ngoại trừ đối phương cũng có cao thủ đi theo thì chằng thể còn khả năng nào khác nữa.
“Thực sự ngoài dự đoán.”
“Tên đó…. Tên đó căn bản không phải là người thường.”
“Thực lực của hắn còn mạnh hơn tôi.”
Chú Lệnh nói tới cuối liền bật khóc và còn một việc nữa lão ta vẫn còn chưa nói ra chính là lão ta đã bị phế.
Không phải bị phế bỏ đi thực lực mà là bị đối phương phế đi cái “của quý” của một người đàn ông.
Bây giờ lão ta hoàn toàn không còn chút cảm giác nào nữa cả.
Nhưng việc này với một người đàn ông đã sáu mươi bảy tuổi như lão ta thì sao có thể nói ra được cơ chứ.
“Chú nói hắn mạnh hơn chú?”
Vương Thiên Lượng trợn trừng mắt không dám tin.
Ở một nơi không xa, sau khi nghe được câu chuyện, Mạc Linh tỏ vẻ đắc ý. Thực lực của Diệp Thiên thế nào cô đã từng chứng kiến. Đừng nói là võ sĩ tầng thứ tám, ngay cả là võ sĩ tầng đỉnh phong thứ tám cũng chẳng là gì khi đối mặt với Diệp Thiên.
“Đúng vậy, sau khi đánh bại tôi, hắn còn để lại một câu.”
Chú Lệnh thở dài.
“Câu gì?”
Vương Thiên Lượng lạnh lùng.
Chú Lệnh thở dài đáp: “Hắn nói, bảo Vương thiếu gia ngoan ngoãn một chút, nếu không thì sẽ kéo cả nhà họ Vương liên luỵ theo.”
“Cái gì?”
Nghe xong, Vương Thiên Lượng mặt mày kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng biến sự phẫn nộ thành một nụ cười.
“Hắn cho rằng có thể đánh được một võ sĩ tầng tám là có tư cách ra oai với nhà họ Vương ở Nam Cảnh sao?”
“Ngây thơ. Hoang đường.”
“Nhà họ Vương vẫn là gia tộc bậc nhất ở Nam Cảnh. Hắn dám nói ra câu này, đúng là muốn chết.”
Vương Thiên Lượng tức giận. Nhưng lần này hắn không mang theo nhiều cao thủ. Đến chú Lệnh là võ sĩ tầng thứ tám cũng không phải là đối thủ của đối phương thì chắc chắn hắn không còn cách với đối phương.
“Vương thiếu gia, tiếp theo nên làm thế nào?”
Chú Lệnh mâu thuẫn, vừa muốn báo thù, vừa sợ hãi dè chừng Diệp Thiên.
“Hừ, hãy còn dài.”
Vương Thiên Lượng tối sầm mặt mày. Hắn quay người ra ngoài, cũng không biết là đang toan tính điều gì.
Chú Lệnh đi theo. Sau khi hai người rời đi, Mạc Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bao giờ mình mới có thể thoát khỏi sự gò bó này…”
Nghĩ vậy cô lại thấy buồn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới ngày mừng thọ ông lão Chu có thể được gặp Diệp Thiên, cô lại vui mừng trở lại.
Mạc Linh chính là người như vậy.
Giận hờn vui buồn đến và đi rất nhanh.
…….
Thời gian qua cũng thật nhanh.
Hôm nay cả Bắc Cương đều náo nhiệt hẳn lên, vì hôm nay chính là tiệc mừng thọ của ông lão Chu.
Đối với Bắc Cương mà nói thì đây là một việc hết sức hoành tráng. Căn nhà họ Chu nằm ở trung tâm Bắc An nhưng lại nằm trên mảnh đất hết sức yên tĩnh.
Chỉ mỗi ngày hôm nay là náo nhiệt.
Cả con đường dài dằng dặc chỉ toàn những chiếc xe xa hoa đời mới, những đôi nam nữ ăn mặc lộng lẫy chỉn chu cùng tụ họp về đây.
Dựa vào cái gì mà đến một cô gái bình thường có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình còn cô thì không?
Từ nhỏ tớ lớn, quỹ đạo cuộc sống của cô đều do người khác sắp đặt nên lòng cô đã nguội lạnh từ lâu.
Khi biết đối tượng mà mình phải kết hôn là Vương Thiên Lượng, thiếu gia nhà họ Vương ở Nam Cảnh, cô càng đau buồn hơn.
Tiếng tăm của Vương Thiên Lượng không hề tốt. Từ quần áo ăn mặc cho đến sinh hoạt thường ngày đều rất thối nát. Hắn từng tham gia những câu lạc bộ cao cấp, xung quanh không thiếu gái đẹp.
Cái gì mà minh tinh, sinh viên… thậm chí đến cả những cô gái có mối quan hệ thân thích hắn cũng không bỏ qua.
Làm sao Mạc Linh có thể lấy một người như hắn được đây?
Vậy nên cô đã rời khỏi Nam Cảnh né tránh khỏi cuộc hôn nhân hoang đường này, và sau này cô đã tình cờ gặp được Diệp Thiên.
Từ đầu cô rất ghét anh, nhưng dần dần cô phát hiện ra trong lòng mình đã có hình bóng Diệp Thiên từ bao giờ.
Mỗi lần nhìn thấy Diệp Thiên cô chỉ muốn tới gần.
Cho tới bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh Diệp Thiên lại hiện về trong tâm trí cô.
Đến bây giờ Mạc Linh mới biết rằng mình đã yêu. Cô đã có người trong lòng.
“Sao em không nói gì?”
Vương Thiên Lượng thấy Mạc Linh không trả lời thì lập tức cau mày.
“Xem ra anh đoán không sai. Em và thằng ranh ở khách sạn kia có qua lại với nhau.”
“Anh nói năng linh tinh. Chúng tôi chẳng có gì cả.” Mạc Linh lập tức phản bác lại. Từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô ôm mối tình đơn phương.
Cô không muốn Diệp Thiên vì mình mà mắc tội.
Nhưng Vương Thiên Lượng nào có tin, đặc biệt khi nhắc tới Diệp Thiên, khuôn mặt Mạc Linh lại tỏ ra đầy tình ý, việc này càng khiến hắn khó chịu bực bội. Hắn chỉ hận không thể giết Diệp Thiên luôn cho rồi.
Nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt Vương Thiên Lượng đã dần lấy lại vẻ ban đầu.
Hắn cười một nụ cười giảo hoạt: “Anh chỉ tin những gì mình nhìn thấy. Em nói hai người không có gì, anh đương nhiên sẽ không tin cho nên anh phải dùng cách của mình để giải quyết việc này triệt để.”
“Ý anh là gì?”
Vương Thiên Lượng cười ha hả: “Vừa rồi trên đường về đây, anh đã phái người đi dạy dỗ tên tiểu tử đó rồi. Anh tin sau lần này, hắn sẽ không dám lại gần em đâu. Sau này gặp em sẽ phải tránh xa em.”
Vương Thiên Lượng nói năng đầy tự tin. Người mà hắn phái đi xử lý Diệp Thiên chính là võ sĩ theo võ cổ tầng thứ tám và còn giỏi trong việc dày vò người khác.
Đừng nói là một người bình thường, cho dù là người đã trải qua huấn luyện cũng sẽ phải phục tùng.
“Anh…”
Mạc Linh cuống lên, cô đứng phắt dậy nhưng chẳng mấy chốc lại bình tĩnh lại rồi ngồi xuống.
“Thế nào? Em xót hắn à?”
Vương Thiên Lượng cười lạnh lùng: “Đã thương xót hắn thì đừng nhẫn nhịn nữa, gọi cho hắn cuộc điện thoại an ủi đi. Anh lại muốn xem xem hắn có dám nhận hay không.”
“Ai bảo tôi xót anh ta.”
Mạc Linh nói rất bình tĩnh, sắc mặt cô cũng không tỏ vẻ lo lắng.
Vương Thiên Lượng thấy vậy thì thảng thốt, lẽ nào hai người này thật sự không có gì?
Là do mình đa nghi sao?
Đúng lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó là một giọng nói già nua vang lên: “Vương thiếu gia, tôi…tôi về rồi.”
Vương Thiên Lượng mừng quýnh. Hắn lập tức đáp lời: “Vào đi.”
Khậc!
Cánh cửa mở ra, một bóng hình đi vào. Người này chính là lão già vừa xuất hiện trong phòng Diệp Thiên ban nãy. Lão ta cúi khom người, sắc mặt không hề ổn.
“Chú Lệnh, sao rồi? Tên tiểu tử đó có phải đã bị trừ khử rồi không?” Vương Thiên Lượng vừa cười vừa hỏi.
Trong đầu hắn đã xuất hiện hình ảnh Diệp Thiên bị dạy dỗ đến nơi đến chốn. Hắn liếc nhìn Mạc Linh đem theo vẻ châm chọc.
Dám đụng vào những gì thuộc về hắn thì phải nhận lấy cái chết.
Nhưng đây không phải là Nam Cảnh, không thể giết người tuỳ tiện. Có điều có thể chơi vài trò mạo hiểm khiến đối phương sống không bằng chết.
Nhưng thấy chú Lệnh mấy lần định hé miệng nói lại không biết nói gì, Vương Thiên Lượng lập tức cảm nhận được sự khác thường. Sắc mặt hắn thay đổi hẳn.
“Chú Lệnh, có phải xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Lúc hỏi câu này, trong lòng Vương Thiên Lượng chỉ toàn nghi ngờ vì chú Lệnh là võ sĩ tầng thứ tám còn tên kia chỉ là một người bình thường.
Khoảng cách của hai người quá lớn.
Ngoại trừ đối phương cũng có cao thủ đi theo thì chằng thể còn khả năng nào khác nữa.
“Thực sự ngoài dự đoán.”
“Tên đó…. Tên đó căn bản không phải là người thường.”
“Thực lực của hắn còn mạnh hơn tôi.”
Chú Lệnh nói tới cuối liền bật khóc và còn một việc nữa lão ta vẫn còn chưa nói ra chính là lão ta đã bị phế.
Không phải bị phế bỏ đi thực lực mà là bị đối phương phế đi cái “của quý” của một người đàn ông.
Bây giờ lão ta hoàn toàn không còn chút cảm giác nào nữa cả.
Nhưng việc này với một người đàn ông đã sáu mươi bảy tuổi như lão ta thì sao có thể nói ra được cơ chứ.
“Chú nói hắn mạnh hơn chú?”
Vương Thiên Lượng trợn trừng mắt không dám tin.
Ở một nơi không xa, sau khi nghe được câu chuyện, Mạc Linh tỏ vẻ đắc ý. Thực lực của Diệp Thiên thế nào cô đã từng chứng kiến. Đừng nói là võ sĩ tầng thứ tám, ngay cả là võ sĩ tầng đỉnh phong thứ tám cũng chẳng là gì khi đối mặt với Diệp Thiên.
“Đúng vậy, sau khi đánh bại tôi, hắn còn để lại một câu.”
Chú Lệnh thở dài.
“Câu gì?”
Vương Thiên Lượng lạnh lùng.
Chú Lệnh thở dài đáp: “Hắn nói, bảo Vương thiếu gia ngoan ngoãn một chút, nếu không thì sẽ kéo cả nhà họ Vương liên luỵ theo.”
“Cái gì?”
Nghe xong, Vương Thiên Lượng mặt mày kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng biến sự phẫn nộ thành một nụ cười.
“Hắn cho rằng có thể đánh được một võ sĩ tầng tám là có tư cách ra oai với nhà họ Vương ở Nam Cảnh sao?”
“Ngây thơ. Hoang đường.”
“Nhà họ Vương vẫn là gia tộc bậc nhất ở Nam Cảnh. Hắn dám nói ra câu này, đúng là muốn chết.”
Vương Thiên Lượng tức giận. Nhưng lần này hắn không mang theo nhiều cao thủ. Đến chú Lệnh là võ sĩ tầng thứ tám cũng không phải là đối thủ của đối phương thì chắc chắn hắn không còn cách với đối phương.
“Vương thiếu gia, tiếp theo nên làm thế nào?”
Chú Lệnh mâu thuẫn, vừa muốn báo thù, vừa sợ hãi dè chừng Diệp Thiên.
“Hừ, hãy còn dài.”
Vương Thiên Lượng tối sầm mặt mày. Hắn quay người ra ngoài, cũng không biết là đang toan tính điều gì.
Chú Lệnh đi theo. Sau khi hai người rời đi, Mạc Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bao giờ mình mới có thể thoát khỏi sự gò bó này…”
Nghĩ vậy cô lại thấy buồn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới ngày mừng thọ ông lão Chu có thể được gặp Diệp Thiên, cô lại vui mừng trở lại.
Mạc Linh chính là người như vậy.
Giận hờn vui buồn đến và đi rất nhanh.
…….
Thời gian qua cũng thật nhanh.
Hôm nay cả Bắc Cương đều náo nhiệt hẳn lên, vì hôm nay chính là tiệc mừng thọ của ông lão Chu.
Đối với Bắc Cương mà nói thì đây là một việc hết sức hoành tráng. Căn nhà họ Chu nằm ở trung tâm Bắc An nhưng lại nằm trên mảnh đất hết sức yên tĩnh.
Chỉ mỗi ngày hôm nay là náo nhiệt.
Cả con đường dài dằng dặc chỉ toàn những chiếc xe xa hoa đời mới, những đôi nam nữ ăn mặc lộng lẫy chỉn chu cùng tụ họp về đây.