Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565: Anh Long xuất hiện
“Tôi chơi với các người tới cùng.” Bạch Tử U bước lên phía trước khi thấy cả đám tay đấm của quán bar xông lên vây đánh. Bọn tôm tép nhãi nhép này không xứng để anh Diệp phải ra tay.
Đám đông sửng sốt tột độ, họ sửng sốt không chỉ vì sắc đẹp của Bạch Tử U mà hơn hết là bởi họ thấy vô cùng khó hiểu. Sao mấy người này lại không hề sợ hãi gì khi đối mặt với đòn tấn công của cả bọn vệ sĩ kia? Đã thế người ra mặt đối phó giờ phút này lại là một cô gái nữa chứ. Rốt cuộc hai người này muốn sao vậy?
“Hừ, bắt sạch cả lũ.” Tên đầu đinh ra lệnh, nụ cười đầy lạnh lùng hiện rõ trên khoé miệng, hắn ta bóp chặt ngón tay sau đó cũng xông về phía Diệp Thiên. Bình thường tên đầu đinh sẽ không ra tay, bởi chẳng có một tên phá đám nào là đối thủ của hắn ta cả, nhưng giờ thì khác, đối phương dám gây rắc rối cho anh Long lại còn chỉ mặt gọi tên yêu cầu anh Long đến đây trong thời gian mà nó đặt ra thì đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà. Hắn ta phải vạch to mắt của Diệp Thiên ra để Diệp Thiên có thể thấy rõ bộ mặt thật của thế giới này.
“Hô.” Tốc độ của tên đầu đinh nhanh như chớp, hắn ta gào thét, giơ tay định vòng lấy cả cơ thể của Diệp Thiên ngay khi xông đến trước mặt anh. Trông từng thớ cơ bắp lồ lộ phía ngoài kia tràn đầy sức mạnh, nếu bị vây lấy thì e rằng chỉ có nước tắt thở mà chết thôi.
“Tôi đã bảo đừng có đến gây sự với anh Long từ đầu rồi mà, cần gì phải thế chứ?” Ngô Thái đứng bên lắc đầu tỏ vẻ chán chường nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì tên quỷ satan một phương đã bị xử lý, còn phía anh Long thì lát nữa phải xem công phu nịnh đầm của hắn ta ra sao đã. Trong mắt Ngô Thái thì kết cục đã định sẵn từ lâu rồi, để có thể trở thành người nắm giữ thế giới ngầm ở Bắc An thì ngoài thực lực khủng bố của chính anh Long ra thì xung quanh anh ta sẽ chẳng thể nào có một tên sâu mọt ăn hại cho được, cao thủ nhiều như mây bay trên trời vậy, ví dụ như tên đầu đinh đang đứng trước mắt đây.
“Rầm.” Một bóng người bỗng bay vọt giữa không trung rồi lại nện mạnh vào bức tường phía sau khiến bức tường kia nứt vỡ chỉ trong khoảnh khắc, thân xác của kẻ kia hằn sâu trên mặt tường. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều câm nín khi thấy rõ kẻ bị hằn trên tường kia là ai, ngay cả những tên đàn em đã sẵn sàng chuẩn bị đánh đấu với Bạch Tử U cũng ngừng mọi động tác, chúng ngơ ngác quay đầu lại, kẻ nào kẻ nấy há hốc miệng mồm, trợn trừng con mắt ngay tức thì.
“Đây, đây là hoa mắt đúng không?” “Anh đầu đinh là cao thủ tầng thứ năm kia mà.” “Mẹ nó, tôi còn chẳng nhìn rõ vừa rồi xảy ra những gì.” “Rốt cuộc là sao vậy?” Ai ai cũng kinh hãi, nếu kẻ lọt thỏm trên bức tường kia chỉ là một người bình thường thì họ sẽ chẳng có phản ứng kịch liệt như vậy đâu, nhưng người kia chính là tên đầu đinh đó, họ hiểu rõ thực lực của hắn ta, đó giờ hắn ta trấn giữ cái quán bar này, khiến chẳng một kẻ gây sự nào có thể lời lãi chút gì cả. Nhưng cảnh tượng vừa rồi đã đập nát cái quy luật kia.
Diệp Thiên chậm rãi rút chân về, chiêu thức giết người chỉ trong giây lát kia của anh khiến ai ai cũng lạnh toát cả da đầu, tưởng như thứ họ đang nhìn thấy chính là một con quái vật đội lốt người, lúc nào cũng có thể xé toang lớp vỏ của mình, lộ rõ luồng sức mạnh ghê sợ ẩn sâu trong mình. Ngô Thái cũng ngây ngẩn, hắn ta đứng nguyên tại chỗ, cả cơ thể cứng đờ ròng rã mồ hôi, hắn ta vốn cho rằng kết quả sẽ nghiêng về một phương nhưng nào ai ngờ… Giẫm nát dưới chân. Rõ là giẫm nát dưới chân. Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của đại đa số những người có mặt ở đây, bao gồm hắn ta nữa.
“Rốt, rốt cuộc anh ta là ai vậy?” Phải nói rằng thực lực của tên đầu đinh cũng vô cùng đáng gờm, vậy mà giờ hắn ta lại bị đánh chết chỉ trong một chiêu thức, sực chênh lệch của cả hai quá là xa xôi. Ngô Thái run lẩy bẩy, đôi con ngươi của hắn ta chỉ dám liếc Diệp Thiên đúng một lát, sợ hãi cùng may mắn đan xen khắp cõi lòng hắn ta, may mà vừa nãy mình không tỏ rõ lập trường, không thì hắn ta xong đời mất thôi.
“Giờ khách khứa đi cả được chưa?” Lúc này, lời nói vừa rồi lại vang lên bên tai từng người,nhưng kết quả lại khác xa. Lần này chẳng một ai chần chờ chi cả, họ tranh ngã, xô đẩy để chạy ra phía ngoài quán bar, bọn tay đấm cũng rã đám hết cả, chúng không dám tụ lại gần nhau. Cả quán bar im ắng vô cùng, không còn tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng với sàn nhảy sôi động nữa.
“Anh, anh, rốt cuộc anh là ai?” Từng tên tay đấm không ngừng lùi về sau, ai ai cũng sợ hãi tột độ. Ánh mắt của Diệp Thiên êm ả tựa con nước trong, luồng hơi thở kia cũng chẳng rõ ràng, trông cứ như một người bình thường chẳng gì đặc sắc.
“Tao chỉ đến tìm anh Long của bọn mày thôi, nếu hắn ta còn định tiếp tục làm con rùa rụt đầu trong mai thì bọn mày xui xẻo rồi đấy.” Ngón tay của Diệp Thiên chỉ về phía lũ tay đấm tan đàn xẻ nghé. Một tên trong số chúng cố tỏ ra cứng rắn: “Mày, mày đừng nghĩ mình mạnh lắm mạnh vừa nhé ranh, mày không tưởng tượng được thực lực của anh Long đâu, mày nghĩ ai cũng có thể gánh vác tên tuổi của người cầm quyền thế lực ngầm ở Bắc An à? Nếu mày dám làm xằng làm bậy thì mày chết chắc đó ranh.” Câu nói này của hắn ta rõ vẻ đe doạ.
“Mày biết nhiều đấy chứ, phải chăng mày cũng biết giờ anh Long của bọn mày đang ở đâu?” Diệp Thiên sải chân bước nhanh về phía tên tay đấm kia trong khi hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại gì. Đối phương sững sờ một lúc sau đó chuyển sang vẻ sợ hãi. Tốc độ của Diệp Thiên nhanh quá, anh ta có còn là người không vậy? Đương lúc hắn ta còn chưa rõ ràng câu trả lời thì một cơn đau kịch liệt bỗng truyền lại từ phía cánh tay: “Aaaaa.”
Diệp Thiên bóp chặt lấy năm ngón tay của hắn ta. “Rắc, rắc.” Tiếng xương cốt vỡ vụn hoà cùng tiếng thét đau đớn vang vọng cả quán bar. Lũ tay đấm còn lại trông thấy cảnh tượng này, kẻ nào kẻ nấy cũng lùi về sau theo bản năng, khuôn mặt chúng chứa đầy nỗi hoảng sợ. Mười ngón tay liền với tim kia mà, đương nhiên chúng rõ nỗi đau kia sẽ ra sao.
“Giờ đi kêu anh Long của bọn mày ra đây.” Diệp Thiên thả lỏng tay rồi sai bảo một câu như vậy. Mặt mũi tên tay đấm kia trắng như tờ giấy, hắn ta run rẩy đôi môi: “Tôi không…” Hắn ta muốn nói rằng mình “Không dám”, nhưng khi chữ “dám” kia còn chưa thốt ra khỏi miệng thi một cơn đau kịch liệt nữa lại ghé ngang. “Rắc.” Cả cánh tay của tên tay đấm bị vặn thành bánh quẩy thừng.
“Giờ còn nói “Không” nữa à?” Diệp Thiên lại buông lỏng tay. Khuôn mặt của tên tay đấm tái nhợt, nom chẳng còn một giọt máu nào, đôi chân run rẩy không ngừng, hắn ta sợ đến nỗi tè cả ra quần. Hắn ta muốn khóc nhưng chẳng thể nặn ra giọt nước mắt nào, không phải không chịu đi mà là không dám đi… Diệp Thiên thấy tên tay đấm không nói một lời, anh lại chuẩn bị vặn cánh tay còn lại của đối phương.
Nhưng ngay lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên phía sâu trong quán bar, có hai bóng người đang bước ra ngoài sàn nhảy. Một trong số đó là tên đàn ông có thân hình vạm vỡ cùng với quả đầu khá to chừng ngoài ba mươi, dù mặc vest cũng chẳng thể che đậy từng thửa cơ bắp cuồn cuộn căng tràn trên cơ thể của hắn. Khí thế hừng hực của hắn ta chẳng khác gì một con sư tử đực mang thần thái hoang dã, cuồng dại. Đôi con ngươi của hắn ta quét ngang mọi chốn, trông như kẻ vương giả xông pha thiên hạ.
Đi cạnh hắn ta là một lão già tầm ngoài bảy chục, lão ta mặc một bộ Đường giản dị che kín cả người. Nhưng Diệp Thiên lại có thể nhìn ra lão ta là một cao thủ võ cổ tầng thứ tám chỉ với một cái liếc. Bắc An đúng là chốn ngoạ hổ tàng long, không thể khinh thường một tên cầm đầu thế giới ngầm ở đây cho được, một cái quán bar bé tí teo mà cũng có cao thủ nhường này kia mà. Đương nhiên đấy chỉ là suy nghĩ của một người bình thường thôi chứ Diệp Thiên lại khác, anh sớm đã suy đoán được chuyện này nên chẳng thấy ngoài ý muốn chi cả.
“Anh Long!” Tiếng chào lũ lượt vang lên khắp bốn phía, những tên tay đấm mới vừa sợ sệt khôn nguôi kia giờ lại thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy người đến. Ánh mắt của chúng tràn đầy sự sùng bái cùng với cuồng nhiệt. Người đàn ông kia chính là anh Long, là Thần trong lòng của tất cả mọi người chốn này. Có anh ấy ở đây thì chẳng cần phải kiêng sợ gì cả.
Đám đông sửng sốt tột độ, họ sửng sốt không chỉ vì sắc đẹp của Bạch Tử U mà hơn hết là bởi họ thấy vô cùng khó hiểu. Sao mấy người này lại không hề sợ hãi gì khi đối mặt với đòn tấn công của cả bọn vệ sĩ kia? Đã thế người ra mặt đối phó giờ phút này lại là một cô gái nữa chứ. Rốt cuộc hai người này muốn sao vậy?
“Hừ, bắt sạch cả lũ.” Tên đầu đinh ra lệnh, nụ cười đầy lạnh lùng hiện rõ trên khoé miệng, hắn ta bóp chặt ngón tay sau đó cũng xông về phía Diệp Thiên. Bình thường tên đầu đinh sẽ không ra tay, bởi chẳng có một tên phá đám nào là đối thủ của hắn ta cả, nhưng giờ thì khác, đối phương dám gây rắc rối cho anh Long lại còn chỉ mặt gọi tên yêu cầu anh Long đến đây trong thời gian mà nó đặt ra thì đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà. Hắn ta phải vạch to mắt của Diệp Thiên ra để Diệp Thiên có thể thấy rõ bộ mặt thật của thế giới này.
“Hô.” Tốc độ của tên đầu đinh nhanh như chớp, hắn ta gào thét, giơ tay định vòng lấy cả cơ thể của Diệp Thiên ngay khi xông đến trước mặt anh. Trông từng thớ cơ bắp lồ lộ phía ngoài kia tràn đầy sức mạnh, nếu bị vây lấy thì e rằng chỉ có nước tắt thở mà chết thôi.
“Tôi đã bảo đừng có đến gây sự với anh Long từ đầu rồi mà, cần gì phải thế chứ?” Ngô Thái đứng bên lắc đầu tỏ vẻ chán chường nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì tên quỷ satan một phương đã bị xử lý, còn phía anh Long thì lát nữa phải xem công phu nịnh đầm của hắn ta ra sao đã. Trong mắt Ngô Thái thì kết cục đã định sẵn từ lâu rồi, để có thể trở thành người nắm giữ thế giới ngầm ở Bắc An thì ngoài thực lực khủng bố của chính anh Long ra thì xung quanh anh ta sẽ chẳng thể nào có một tên sâu mọt ăn hại cho được, cao thủ nhiều như mây bay trên trời vậy, ví dụ như tên đầu đinh đang đứng trước mắt đây.
“Rầm.” Một bóng người bỗng bay vọt giữa không trung rồi lại nện mạnh vào bức tường phía sau khiến bức tường kia nứt vỡ chỉ trong khoảnh khắc, thân xác của kẻ kia hằn sâu trên mặt tường. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều câm nín khi thấy rõ kẻ bị hằn trên tường kia là ai, ngay cả những tên đàn em đã sẵn sàng chuẩn bị đánh đấu với Bạch Tử U cũng ngừng mọi động tác, chúng ngơ ngác quay đầu lại, kẻ nào kẻ nấy há hốc miệng mồm, trợn trừng con mắt ngay tức thì.
“Đây, đây là hoa mắt đúng không?” “Anh đầu đinh là cao thủ tầng thứ năm kia mà.” “Mẹ nó, tôi còn chẳng nhìn rõ vừa rồi xảy ra những gì.” “Rốt cuộc là sao vậy?” Ai ai cũng kinh hãi, nếu kẻ lọt thỏm trên bức tường kia chỉ là một người bình thường thì họ sẽ chẳng có phản ứng kịch liệt như vậy đâu, nhưng người kia chính là tên đầu đinh đó, họ hiểu rõ thực lực của hắn ta, đó giờ hắn ta trấn giữ cái quán bar này, khiến chẳng một kẻ gây sự nào có thể lời lãi chút gì cả. Nhưng cảnh tượng vừa rồi đã đập nát cái quy luật kia.
Diệp Thiên chậm rãi rút chân về, chiêu thức giết người chỉ trong giây lát kia của anh khiến ai ai cũng lạnh toát cả da đầu, tưởng như thứ họ đang nhìn thấy chính là một con quái vật đội lốt người, lúc nào cũng có thể xé toang lớp vỏ của mình, lộ rõ luồng sức mạnh ghê sợ ẩn sâu trong mình. Ngô Thái cũng ngây ngẩn, hắn ta đứng nguyên tại chỗ, cả cơ thể cứng đờ ròng rã mồ hôi, hắn ta vốn cho rằng kết quả sẽ nghiêng về một phương nhưng nào ai ngờ… Giẫm nát dưới chân. Rõ là giẫm nát dưới chân. Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của đại đa số những người có mặt ở đây, bao gồm hắn ta nữa.
“Rốt, rốt cuộc anh ta là ai vậy?” Phải nói rằng thực lực của tên đầu đinh cũng vô cùng đáng gờm, vậy mà giờ hắn ta lại bị đánh chết chỉ trong một chiêu thức, sực chênh lệch của cả hai quá là xa xôi. Ngô Thái run lẩy bẩy, đôi con ngươi của hắn ta chỉ dám liếc Diệp Thiên đúng một lát, sợ hãi cùng may mắn đan xen khắp cõi lòng hắn ta, may mà vừa nãy mình không tỏ rõ lập trường, không thì hắn ta xong đời mất thôi.
“Giờ khách khứa đi cả được chưa?” Lúc này, lời nói vừa rồi lại vang lên bên tai từng người,nhưng kết quả lại khác xa. Lần này chẳng một ai chần chờ chi cả, họ tranh ngã, xô đẩy để chạy ra phía ngoài quán bar, bọn tay đấm cũng rã đám hết cả, chúng không dám tụ lại gần nhau. Cả quán bar im ắng vô cùng, không còn tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng với sàn nhảy sôi động nữa.
“Anh, anh, rốt cuộc anh là ai?” Từng tên tay đấm không ngừng lùi về sau, ai ai cũng sợ hãi tột độ. Ánh mắt của Diệp Thiên êm ả tựa con nước trong, luồng hơi thở kia cũng chẳng rõ ràng, trông cứ như một người bình thường chẳng gì đặc sắc.
“Tao chỉ đến tìm anh Long của bọn mày thôi, nếu hắn ta còn định tiếp tục làm con rùa rụt đầu trong mai thì bọn mày xui xẻo rồi đấy.” Ngón tay của Diệp Thiên chỉ về phía lũ tay đấm tan đàn xẻ nghé. Một tên trong số chúng cố tỏ ra cứng rắn: “Mày, mày đừng nghĩ mình mạnh lắm mạnh vừa nhé ranh, mày không tưởng tượng được thực lực của anh Long đâu, mày nghĩ ai cũng có thể gánh vác tên tuổi của người cầm quyền thế lực ngầm ở Bắc An à? Nếu mày dám làm xằng làm bậy thì mày chết chắc đó ranh.” Câu nói này của hắn ta rõ vẻ đe doạ.
“Mày biết nhiều đấy chứ, phải chăng mày cũng biết giờ anh Long của bọn mày đang ở đâu?” Diệp Thiên sải chân bước nhanh về phía tên tay đấm kia trong khi hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại gì. Đối phương sững sờ một lúc sau đó chuyển sang vẻ sợ hãi. Tốc độ của Diệp Thiên nhanh quá, anh ta có còn là người không vậy? Đương lúc hắn ta còn chưa rõ ràng câu trả lời thì một cơn đau kịch liệt bỗng truyền lại từ phía cánh tay: “Aaaaa.”
Diệp Thiên bóp chặt lấy năm ngón tay của hắn ta. “Rắc, rắc.” Tiếng xương cốt vỡ vụn hoà cùng tiếng thét đau đớn vang vọng cả quán bar. Lũ tay đấm còn lại trông thấy cảnh tượng này, kẻ nào kẻ nấy cũng lùi về sau theo bản năng, khuôn mặt chúng chứa đầy nỗi hoảng sợ. Mười ngón tay liền với tim kia mà, đương nhiên chúng rõ nỗi đau kia sẽ ra sao.
“Giờ đi kêu anh Long của bọn mày ra đây.” Diệp Thiên thả lỏng tay rồi sai bảo một câu như vậy. Mặt mũi tên tay đấm kia trắng như tờ giấy, hắn ta run rẩy đôi môi: “Tôi không…” Hắn ta muốn nói rằng mình “Không dám”, nhưng khi chữ “dám” kia còn chưa thốt ra khỏi miệng thi một cơn đau kịch liệt nữa lại ghé ngang. “Rắc.” Cả cánh tay của tên tay đấm bị vặn thành bánh quẩy thừng.
“Giờ còn nói “Không” nữa à?” Diệp Thiên lại buông lỏng tay. Khuôn mặt của tên tay đấm tái nhợt, nom chẳng còn một giọt máu nào, đôi chân run rẩy không ngừng, hắn ta sợ đến nỗi tè cả ra quần. Hắn ta muốn khóc nhưng chẳng thể nặn ra giọt nước mắt nào, không phải không chịu đi mà là không dám đi… Diệp Thiên thấy tên tay đấm không nói một lời, anh lại chuẩn bị vặn cánh tay còn lại của đối phương.
Nhưng ngay lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên phía sâu trong quán bar, có hai bóng người đang bước ra ngoài sàn nhảy. Một trong số đó là tên đàn ông có thân hình vạm vỡ cùng với quả đầu khá to chừng ngoài ba mươi, dù mặc vest cũng chẳng thể che đậy từng thửa cơ bắp cuồn cuộn căng tràn trên cơ thể của hắn. Khí thế hừng hực của hắn ta chẳng khác gì một con sư tử đực mang thần thái hoang dã, cuồng dại. Đôi con ngươi của hắn ta quét ngang mọi chốn, trông như kẻ vương giả xông pha thiên hạ.
Đi cạnh hắn ta là một lão già tầm ngoài bảy chục, lão ta mặc một bộ Đường giản dị che kín cả người. Nhưng Diệp Thiên lại có thể nhìn ra lão ta là một cao thủ võ cổ tầng thứ tám chỉ với một cái liếc. Bắc An đúng là chốn ngoạ hổ tàng long, không thể khinh thường một tên cầm đầu thế giới ngầm ở đây cho được, một cái quán bar bé tí teo mà cũng có cao thủ nhường này kia mà. Đương nhiên đấy chỉ là suy nghĩ của một người bình thường thôi chứ Diệp Thiên lại khác, anh sớm đã suy đoán được chuyện này nên chẳng thấy ngoài ý muốn chi cả.
“Anh Long!” Tiếng chào lũ lượt vang lên khắp bốn phía, những tên tay đấm mới vừa sợ sệt khôn nguôi kia giờ lại thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy người đến. Ánh mắt của chúng tràn đầy sự sùng bái cùng với cuồng nhiệt. Người đàn ông kia chính là anh Long, là Thần trong lòng của tất cả mọi người chốn này. Có anh ấy ở đây thì chẳng cần phải kiêng sợ gì cả.