Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561: Ngu xuẩn hồ đồ
“Còn lựa chọn nào khác không?”
Cuối cùng Diệp Thiên cũng bỏ bát đũa xuống, hướng ánh mắt về tên đàn em kia, còn lời nói của anh lại khiến cho cả đám biến sắc.
Bọn chúng còn tưởng rằng Diệp Thiên đã sợ rồi.
“Giờ biết sợ rồi à? Muộn rồi!”
“Mày có hai sự lựa chọn, mau mà chấp hành. Nếu để bọn tao phải đích thân ra tay thì mày đáng tội chết đấy.”
Bọn chúng đều là giang hồ đất này, từ khi xuất hiện cho tới bây giờ chưa bao giờ có ai dám ra tay phản kháng. Không ngờ hôm nay lại có kẻ chống đối lại.
“Tao cho rằng có sự lựa chọn thứ ba đấy.”
Tâm trạng Diệp Thiên vốn dĩ rất tốt đẹp, đột nhiên bị mấy tên này quấy rầy, anh hơi ngẩng đầu.
“Bây giờ chúng mày mỗi đứa tự đánh gãy một tay của mình thì tao cho chúng mày đi khỏi đây.”
Xung quanh đột nhiên chìm vào yên lặng.
Đám choai choai kia ngây ra nhìn Diệp Thiên.
“Thằng kia, có phải mày không hiểu tình hình hiện giờ không hả?”
Một tên mặt mày giữ tợn nhìn anh nói: “Người mà mày đắc tội là anh Khôn của bọn tao đấy. Bây giờ mày còn dám ở đây mà lớn lối à? Đúng thật không biết chữ chết viết thế nào.”
“Không phải nhiều lời nữa, lên hết cho ông mày.”
Lúc này tên La Khôn sau khi bị thương đã dần định thần trở lại, có điều nói năng vẫn còn thều thào.
Mồm hắn toàn máu là máu, đôi mắt đỏ lừ lộ rõ sự phẫn nộ. Trong giới giang hồ có một câu rằng: “Anh Khôn phẫn nộ, một người phải chết.”
Anh Khôn ở đây chính là La Khôn.
Người chết trong tay hắn không hề ít, vì vậy ai nấy nhìn thấy hắn đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Thế nhưng hai người trước mặt từ đầu tới cuối lại không hề tỏ ra dè chừng, lại còn dám ra tay khiến hắn bị thương.
Chẳng khác nào tìm tới cái chết.
Một đám choai choai đàn em đã bị Diệp Thiên và Bạch Tử U vây lại.
“Ngu xuẩn hồ đồ.”
Bạch Tử U khẽ lắc đầu, đem theo nụ cười thương hại.
Cô lập tức đứng dậy đứng trước mặt Diệp Thiên.
Đối phó với loại tạp nham thế này sao có thể để bẩn tay Diệp Thiên cho được.
Trông thấy cảnh này, mặt mày đối phương hết sức kỳ quái.
“Ha ha, tao lại tưởng mày giỏi thế nào, không ngờ có chuyện một cái lại để đàn bà con gái ra đứng mũi chịu sào thê à.”
La Khôn bật cười ha hả. Những tên đàn em khác cũng lập tức phụ hoạ theo. Trông bọn chúng kẻ nào kẻ nấy tỏ rõ vẻ châm chọc.
“Em gái à, đợi xử lý xong thằng trai bao này, em đi theo bọn anh, bọn anh nhất định sẽ làm cho em thoả mãn.”
“Đi theo loại yếu đuối này em phải ấm ức lắm phải không. Chuyện đó hắn cũng không đáp ứng được em phải không?”
Cả đám người không ngừng chêu trọc.
Nhưng một giây sau.
Một bóng hình như cả bao cát bay thẳng ra ngoài, tiếng cười của cả đám chợt im bặt, thay vào đó là những bộ mặt thất thần sợ hãi.
Đợi khi nhìn lại thì mới phát hiện ra người ra tay là cô gái xinh đẹp đó.
“Mồm mép chỉ biết nói những lời bẩn thỉu, đáng bị đánh.”
Bạch Tử U mặt mày lạnh tanh, trong ánh mắt mang theo sát khí ngùn ngụt, cái khí tức đáng sợ lan khắp tứ phía.
Soạt soạt soạt!
Chỉ vài tiếng động thôi mà kéo theo cả những tiếng kêu thất thanh thảm thiết.
Cả đám người vốn dĩ đang đứng nguyên thì giờ nằm rạp cả ra đất, kẻ nào kẻ nấy trọng thương.
Bọn chúng kêu la thảm thiết, kẻ nào kẻ nấy run sợ không thôi vì đến cách đối phương ra tay thế nào chúng cũng không thể bắt kịp nổi.
Thế nhưng vẫn còn một tên đang đứng, đó chính là La Khôn.
Thấy cảnh này, hắn chỉ biết nuốt nước bọt, hồi lâu mới định thần trở lại.
Đợi khi hắn định thần lại thì vội vàng lùi ra sau.
“Cô…chúng mày đừng có ngông cuồng, đánh tiếp thì sao nào. Đây là địa bàn của bọn tao, núi cao còn có núi cao hơn. Tao về nói với đại ca của tao thì tối nay bọn mày chỉ còn là hai cái xác thôi.”
Vừa nói, La Khôn vừa lùi sau mấy bước nhưng lại không dám dừng lại.
Diệp Thiên nghe xong, anh tiện tay cầm lấy một cái đũa khẽ bẻ, chỉ nghe thấy một tiếng kêu “rắc.”
Ở phía xa lập tức vang lên tiếng kêu thất thanh.
Chỉ thấy trên cánh tay La Khôn bị cái đũa xuyên qua, máu chảy không ngừng. Nói gãy một cái tay cũng không có gì là sai.
“Bọn mày cũng phải vậy.”
Những tiếng kêu la thảm thiết vẫn không ngừng lại. Sau khi bị Diệp Thiên doạ cho mặt mày tái mét, bọn chúng lập tức quỳ xuống xin tha nhưng lại vô dụng.
Dưới sự áp bức của Bạch Tử U, kẻ nào kẻ nấy tự bẻ gãy tay của nhau. Cục diện vô cùng thảm thiết.
“Hai người thanh niên này e rằng là người ngoài nên không biết La Khôn là ai.”
“Mặc dù thân thủ không tồi nhưng đại ca của La Khôn là vua trong thế giới ngầm của cả vùng này, là sát thủ chính hiệu, giết người không chớp mắt. Bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.”
“Chàng trai, cô gái à, mau đi đi, đại ca của La Khôn là Vương Ngô Thái, vua trong thế giới ngầm ở đất này đấy. Hai người không phải là đối thủ của hắn đâu.”
Những người xung quanh không hề ít nhưng lại không ai dám lại gần. Bọn họ chỉ sợ liên luỵ đến mình.
Kể cả có người có lòng thì cũng chỉ dám đứng từ xa cất lời nhắc nhở.
Thế nhưng Diệp Thiên vẫn lấy thêm hai đôi đũa mới rồi ngồi xuống tiếp tục ăn mỳ.
Cảnh này khiến những người xung quanh đều ngỡ ngàng.
Vốn dĩ họ rất cảm thông với Diệp Thiên và Bạch Tử U nhưng thấy hành động này của Diệp Thiên thì coi rằng anh đang cố ra vẻ oai phong, do vậy bọn họ thay đổi thái độ ngay lập tức.
Đúng là không biết sống chết là gì.
“Mọi người mau đi đi, đợi tới khi Ngô Thái đến, có muốn đi cũng muộn rồi.”
“Tuổi trẻ hào khí không phải là xấu nhưng cũng phải có mức độ.”
Mọi người lần lượt lắc đầu rời đi.
Nhưng vẫn có phần lớn đám đông đứng ở phía xa, như muốn quan sát tiếp việc gì sẽ xảy ra sau đó.
Mặc dù kết quả đã được định sẵn trong lòng họ.
“Ba người cũng thật biết nhẫn nhịn.”
Hồi lâu, Diệp Thiên mới nhìn về phía ba người già đang dọn sạp hàng rồi lên tiếng.
“Chào cậu Diệp.”
Sau khi lại gần, cả ba người lập tức chắp tay, vẻ mặt tỏ ra hết sức cung kính, họ nhìn Diệp Thiên niềm nở.
“Chúng tôi sợ cậu giao nhiệm vụ gì nên không dám để lộ trước.”
Cả ba người chính là lão tổ của tam đại Vương tộc.
Bọn họ vâng lệnh Diệp Thiên tới Bắc An nghe ngóng tình hình.
“Cậu Diệp, cậu đến đây từ khi nào vậy?” Lão tổ của nhà họ Bách Lý là Bách Lý Mặc Thanh lên tiếng trước.
Trước kia tam đại Vương tộc nhiều mâu thuẫn, may có Diệp Thiên ra tay nên mới thay đổi thế này.
Ba vị lão tổ đương nhiên nghe theo lệnh Diệp Thiên rồi.
“Tôi tới muộn hơn các ông một tháng. Các ông nói xem đã nghe ngóng được gì rồi.”
Diệp Thiên nói thẳng vào vấn đề, cả ba người không ai dám chậm trễ.
“Không ngoài dự đoán, nhà họ Diệp quả nhiên ở Bắc An.”
“Còn nhà họ Doanh, mặc dù vẫn chưa thấy bất cứ người nào của nhà họ Doanh lộ diện nhưng có thể khẳng định bọn họ cũng ở Bắc An. Có điều ẩn náu kín kẽ, hoạt động âm thầm.”
Những việc mà cả ba người tìm hiểu không hề ít. Mặc dù Diệp Thiên cũng đã đoán ra từ lâu nhưng nghe cả ba người nói thì thông tin lại càng thêm phần chắc chắn hơn.
“Các ông cho rằng nhà họ Doanh sẽ xuất hiện sao?”
Diệp Thiên vẫn còn nhớ đại nạn mà nhà họ Doanh phải trải qua trong đại hội phong Vương hơn hai mươi lăm năm trước.
Gần như đều bị diệt sạch.
Bọn họ ẩn náu cho tới bây giờ. Nếu như không đủ thực lực thì e rằng bọn họ sẽ không lộ diện.
Bách Lý Mặc Thanh gật đầu: “Chúng tôi nghe ngóng được nhà họ Chu và nhà họ Doanh đều có qua lại, lần này tới tiệc mừng thọ của ông lão nhà họ Chu, nhà họ Doanh dù thế nào cũng sẽ lộ diện.”
Diệp Thiên gật đầu, những gì ông ta nói cũng trùng với dự liệu của anh.
Ở phía xa đột nhiên truyền tới một loạt những âm thanh của tiếng xe đi tới. Đó chính là một chiếc xe Land Rover màu bạc. Khi tới trước sạp hàng thì chiếc xe dừng lại.
“Đại ca, chính là đôi cẩu nam nữ này khiến bọn em thành ra thế này.”
“Còn có ba lão già đáng chết này, sống không nộp tiền phí bảo kê. Tí nữa anh xử luôn đi cho rồi.”
Cánh cửa xe vừa mở ra là một tràng cáo tội. Người nói không phải ai khác mà chính là tên La Khôn vừa bị đánh cho chạy té khói.
Lúc này hắn dẫn một người tới, gã đàn ông đầu trọc với làn da ngăm đen. Tên này để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, cơ hồ như dưới mỗi bó cơ kia là cả sức mạnh khủng khiếp đang ẩn chứa vậy.
Cuối cùng Diệp Thiên cũng bỏ bát đũa xuống, hướng ánh mắt về tên đàn em kia, còn lời nói của anh lại khiến cho cả đám biến sắc.
Bọn chúng còn tưởng rằng Diệp Thiên đã sợ rồi.
“Giờ biết sợ rồi à? Muộn rồi!”
“Mày có hai sự lựa chọn, mau mà chấp hành. Nếu để bọn tao phải đích thân ra tay thì mày đáng tội chết đấy.”
Bọn chúng đều là giang hồ đất này, từ khi xuất hiện cho tới bây giờ chưa bao giờ có ai dám ra tay phản kháng. Không ngờ hôm nay lại có kẻ chống đối lại.
“Tao cho rằng có sự lựa chọn thứ ba đấy.”
Tâm trạng Diệp Thiên vốn dĩ rất tốt đẹp, đột nhiên bị mấy tên này quấy rầy, anh hơi ngẩng đầu.
“Bây giờ chúng mày mỗi đứa tự đánh gãy một tay của mình thì tao cho chúng mày đi khỏi đây.”
Xung quanh đột nhiên chìm vào yên lặng.
Đám choai choai kia ngây ra nhìn Diệp Thiên.
“Thằng kia, có phải mày không hiểu tình hình hiện giờ không hả?”
Một tên mặt mày giữ tợn nhìn anh nói: “Người mà mày đắc tội là anh Khôn của bọn tao đấy. Bây giờ mày còn dám ở đây mà lớn lối à? Đúng thật không biết chữ chết viết thế nào.”
“Không phải nhiều lời nữa, lên hết cho ông mày.”
Lúc này tên La Khôn sau khi bị thương đã dần định thần trở lại, có điều nói năng vẫn còn thều thào.
Mồm hắn toàn máu là máu, đôi mắt đỏ lừ lộ rõ sự phẫn nộ. Trong giới giang hồ có một câu rằng: “Anh Khôn phẫn nộ, một người phải chết.”
Anh Khôn ở đây chính là La Khôn.
Người chết trong tay hắn không hề ít, vì vậy ai nấy nhìn thấy hắn đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Thế nhưng hai người trước mặt từ đầu tới cuối lại không hề tỏ ra dè chừng, lại còn dám ra tay khiến hắn bị thương.
Chẳng khác nào tìm tới cái chết.
Một đám choai choai đàn em đã bị Diệp Thiên và Bạch Tử U vây lại.
“Ngu xuẩn hồ đồ.”
Bạch Tử U khẽ lắc đầu, đem theo nụ cười thương hại.
Cô lập tức đứng dậy đứng trước mặt Diệp Thiên.
Đối phó với loại tạp nham thế này sao có thể để bẩn tay Diệp Thiên cho được.
Trông thấy cảnh này, mặt mày đối phương hết sức kỳ quái.
“Ha ha, tao lại tưởng mày giỏi thế nào, không ngờ có chuyện một cái lại để đàn bà con gái ra đứng mũi chịu sào thê à.”
La Khôn bật cười ha hả. Những tên đàn em khác cũng lập tức phụ hoạ theo. Trông bọn chúng kẻ nào kẻ nấy tỏ rõ vẻ châm chọc.
“Em gái à, đợi xử lý xong thằng trai bao này, em đi theo bọn anh, bọn anh nhất định sẽ làm cho em thoả mãn.”
“Đi theo loại yếu đuối này em phải ấm ức lắm phải không. Chuyện đó hắn cũng không đáp ứng được em phải không?”
Cả đám người không ngừng chêu trọc.
Nhưng một giây sau.
Một bóng hình như cả bao cát bay thẳng ra ngoài, tiếng cười của cả đám chợt im bặt, thay vào đó là những bộ mặt thất thần sợ hãi.
Đợi khi nhìn lại thì mới phát hiện ra người ra tay là cô gái xinh đẹp đó.
“Mồm mép chỉ biết nói những lời bẩn thỉu, đáng bị đánh.”
Bạch Tử U mặt mày lạnh tanh, trong ánh mắt mang theo sát khí ngùn ngụt, cái khí tức đáng sợ lan khắp tứ phía.
Soạt soạt soạt!
Chỉ vài tiếng động thôi mà kéo theo cả những tiếng kêu thất thanh thảm thiết.
Cả đám người vốn dĩ đang đứng nguyên thì giờ nằm rạp cả ra đất, kẻ nào kẻ nấy trọng thương.
Bọn chúng kêu la thảm thiết, kẻ nào kẻ nấy run sợ không thôi vì đến cách đối phương ra tay thế nào chúng cũng không thể bắt kịp nổi.
Thế nhưng vẫn còn một tên đang đứng, đó chính là La Khôn.
Thấy cảnh này, hắn chỉ biết nuốt nước bọt, hồi lâu mới định thần trở lại.
Đợi khi hắn định thần lại thì vội vàng lùi ra sau.
“Cô…chúng mày đừng có ngông cuồng, đánh tiếp thì sao nào. Đây là địa bàn của bọn tao, núi cao còn có núi cao hơn. Tao về nói với đại ca của tao thì tối nay bọn mày chỉ còn là hai cái xác thôi.”
Vừa nói, La Khôn vừa lùi sau mấy bước nhưng lại không dám dừng lại.
Diệp Thiên nghe xong, anh tiện tay cầm lấy một cái đũa khẽ bẻ, chỉ nghe thấy một tiếng kêu “rắc.”
Ở phía xa lập tức vang lên tiếng kêu thất thanh.
Chỉ thấy trên cánh tay La Khôn bị cái đũa xuyên qua, máu chảy không ngừng. Nói gãy một cái tay cũng không có gì là sai.
“Bọn mày cũng phải vậy.”
Những tiếng kêu la thảm thiết vẫn không ngừng lại. Sau khi bị Diệp Thiên doạ cho mặt mày tái mét, bọn chúng lập tức quỳ xuống xin tha nhưng lại vô dụng.
Dưới sự áp bức của Bạch Tử U, kẻ nào kẻ nấy tự bẻ gãy tay của nhau. Cục diện vô cùng thảm thiết.
“Hai người thanh niên này e rằng là người ngoài nên không biết La Khôn là ai.”
“Mặc dù thân thủ không tồi nhưng đại ca của La Khôn là vua trong thế giới ngầm của cả vùng này, là sát thủ chính hiệu, giết người không chớp mắt. Bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.”
“Chàng trai, cô gái à, mau đi đi, đại ca của La Khôn là Vương Ngô Thái, vua trong thế giới ngầm ở đất này đấy. Hai người không phải là đối thủ của hắn đâu.”
Những người xung quanh không hề ít nhưng lại không ai dám lại gần. Bọn họ chỉ sợ liên luỵ đến mình.
Kể cả có người có lòng thì cũng chỉ dám đứng từ xa cất lời nhắc nhở.
Thế nhưng Diệp Thiên vẫn lấy thêm hai đôi đũa mới rồi ngồi xuống tiếp tục ăn mỳ.
Cảnh này khiến những người xung quanh đều ngỡ ngàng.
Vốn dĩ họ rất cảm thông với Diệp Thiên và Bạch Tử U nhưng thấy hành động này của Diệp Thiên thì coi rằng anh đang cố ra vẻ oai phong, do vậy bọn họ thay đổi thái độ ngay lập tức.
Đúng là không biết sống chết là gì.
“Mọi người mau đi đi, đợi tới khi Ngô Thái đến, có muốn đi cũng muộn rồi.”
“Tuổi trẻ hào khí không phải là xấu nhưng cũng phải có mức độ.”
Mọi người lần lượt lắc đầu rời đi.
Nhưng vẫn có phần lớn đám đông đứng ở phía xa, như muốn quan sát tiếp việc gì sẽ xảy ra sau đó.
Mặc dù kết quả đã được định sẵn trong lòng họ.
“Ba người cũng thật biết nhẫn nhịn.”
Hồi lâu, Diệp Thiên mới nhìn về phía ba người già đang dọn sạp hàng rồi lên tiếng.
“Chào cậu Diệp.”
Sau khi lại gần, cả ba người lập tức chắp tay, vẻ mặt tỏ ra hết sức cung kính, họ nhìn Diệp Thiên niềm nở.
“Chúng tôi sợ cậu giao nhiệm vụ gì nên không dám để lộ trước.”
Cả ba người chính là lão tổ của tam đại Vương tộc.
Bọn họ vâng lệnh Diệp Thiên tới Bắc An nghe ngóng tình hình.
“Cậu Diệp, cậu đến đây từ khi nào vậy?” Lão tổ của nhà họ Bách Lý là Bách Lý Mặc Thanh lên tiếng trước.
Trước kia tam đại Vương tộc nhiều mâu thuẫn, may có Diệp Thiên ra tay nên mới thay đổi thế này.
Ba vị lão tổ đương nhiên nghe theo lệnh Diệp Thiên rồi.
“Tôi tới muộn hơn các ông một tháng. Các ông nói xem đã nghe ngóng được gì rồi.”
Diệp Thiên nói thẳng vào vấn đề, cả ba người không ai dám chậm trễ.
“Không ngoài dự đoán, nhà họ Diệp quả nhiên ở Bắc An.”
“Còn nhà họ Doanh, mặc dù vẫn chưa thấy bất cứ người nào của nhà họ Doanh lộ diện nhưng có thể khẳng định bọn họ cũng ở Bắc An. Có điều ẩn náu kín kẽ, hoạt động âm thầm.”
Những việc mà cả ba người tìm hiểu không hề ít. Mặc dù Diệp Thiên cũng đã đoán ra từ lâu nhưng nghe cả ba người nói thì thông tin lại càng thêm phần chắc chắn hơn.
“Các ông cho rằng nhà họ Doanh sẽ xuất hiện sao?”
Diệp Thiên vẫn còn nhớ đại nạn mà nhà họ Doanh phải trải qua trong đại hội phong Vương hơn hai mươi lăm năm trước.
Gần như đều bị diệt sạch.
Bọn họ ẩn náu cho tới bây giờ. Nếu như không đủ thực lực thì e rằng bọn họ sẽ không lộ diện.
Bách Lý Mặc Thanh gật đầu: “Chúng tôi nghe ngóng được nhà họ Chu và nhà họ Doanh đều có qua lại, lần này tới tiệc mừng thọ của ông lão nhà họ Chu, nhà họ Doanh dù thế nào cũng sẽ lộ diện.”
Diệp Thiên gật đầu, những gì ông ta nói cũng trùng với dự liệu của anh.
Ở phía xa đột nhiên truyền tới một loạt những âm thanh của tiếng xe đi tới. Đó chính là một chiếc xe Land Rover màu bạc. Khi tới trước sạp hàng thì chiếc xe dừng lại.
“Đại ca, chính là đôi cẩu nam nữ này khiến bọn em thành ra thế này.”
“Còn có ba lão già đáng chết này, sống không nộp tiền phí bảo kê. Tí nữa anh xử luôn đi cho rồi.”
Cánh cửa xe vừa mở ra là một tràng cáo tội. Người nói không phải ai khác mà chính là tên La Khôn vừa bị đánh cho chạy té khói.
Lúc này hắn dẫn một người tới, gã đàn ông đầu trọc với làn da ngăm đen. Tên này để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, cơ hồ như dưới mỗi bó cơ kia là cả sức mạnh khủng khiếp đang ẩn chứa vậy.