Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 540: Coi tiền như rác
“Cậu chủ Chu, mời đi bên này!”
Dưới hàng trăm ánh nhìn của mọi người, quản lý quán bar đã nhận được tin tức từ trước vội vàng đi tới, nở nụ cười nịnh hót với Chu Nhiên như nô lệ gặp chủ nhân.
“Nhà họ Kim, nhà họ Hình và mấy thiếu gia nhà họ Tống đều đang ở trên lầu đợi anh rồi ạ!”
“Ừ!”
Chu Nhiên biết mình mà ngồi ở sảnh lầu một uống rượu với mọi người là hạ giá bản thân, anh ta cười hờ hững rồi kiêu ngạo đi về phía thang máy như một chú gà chọi vừa thắng trận trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Mà Mạc Linh và Diệp Thiên cũng theo sau, bình tĩnh đi về phía trước, hoàn toàn không để ý những lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh.
Mạc Linh từ lâu đã quen với cảnh tượng này, thản nhiên bước về phía trước nhưng lại len lén liếc nhìn Diệp Thiên.
Cô phát hiện Diệp Thiên như đang đi trong sa mạc cằn cỗi, không hề có một biểu cảm dư thừa nên có chút nể phục.
Đồng thời cũng tò mò không biết Diệp Thiên có thân phận thế nào.
“Đây là?”
Quản lý quán bar thấy Diệp Thiên và Mạc Linh cùng nhau đi lên thì không khỏi tò mò, cũng không cản đường hai người mà hỏi Chu Nhiên một cách nghi hoặc.
Nếu như tiếp đón người không nên tới thì tội của hắn sẽ lớn.
“Tôi cũng đang đợi câu này của anh!”
Chu Nhiên đã muốn làm bẽ mặt Diệp Thiên ở nơi đông người từ lâu, bây giờ nghe quản lý quán bar hỏi vậy thì cực kỳ vui vẻ, quay người lại ngay tức khắc sau đó giả vờ nhìn Mạc Linh bằng vẻ mặt khó xử.
“A Linh! Người anh em này là thiếu gia nhà nào vậy? Trên này đều là con cháu các gia tộc lớn ở Bắc An, cậu ấy đi lên có thích hợp không?”
“Ôi, thì ra anh ta không phải bạn của Chu thiếu gia.”
“Chậc chậc chậc… cũng không xem xem mình có thân phận gì, lại còn mặt dày theo người ta đi lên câu lạc bộ ở tầng cao nhất?”
“Đến Chu thiếu gia còn không biết thì đương nhiên tôi cũng không biết, rất có khả năng là một kẻ nhà quê!”
Chu Nhiên vừa dứt lời, tất cả những người vốn dĩ đã tò mò về thân phận của Diệp Thiên lập tức chế nhạo.
Trong mắt họ, ngay cả mình còn không có tư cách đi lên chào hỏi Chu thiếu gia thế mà tên này lại không biết xấu hổ đi theo, chẳng phải là đưa mặt cho người ta tát sao?
Bây giờ, mất mặt rồi chứ?!
“Sư huynh, nếu anh Diệp không đi thì em cũng không đi.”
Thấy Diệp Thiên im lặng không nói, dường như không nghe thấy lời chế nhạo của mọi người, Mạc Linh lập tức lên tiếng, dáng vẻ như đang bênh vực kẻ yếu.
Diệp Thiên là ân nhân cứu mạng của cô, Chu Nhiên cũng hẹp hòi quá đi.
Với long dạ này mà vẫn muốn kế thừa gia nghiệp nhà họ Chu?
Nằm mơ đi!
“Vậy… được rồi.”
Chu Nhiên không ngờ Mạc Linh lại bảo vệ Diệp Thiên đến vậy, đột nhiên anh ta cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng mục đích làm Diệp Thiên bẽ mặt, cho Diệp Thiên biết mình có sức ảnh hưởng thế nào của anh ta đã đạt được nên Chu Nhiên không làm khó Diệp Thiên nữa mà quay đầu lại nói với quản lý.
“Quản lý Trương, đây là bạn của sư muội tôi, có thể lên được không?”
“Chu thiếu gia đã lên tiếng thì đương nhiên là được rồi, mời!”
Thường xuyên tiếp đón khách quý, quản lý Trương đã luyện được đôi mắt tinh tường từ lâu nên đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư của Chu Nhiên.
Hắn lập tức mỉm cười, nể mặtChu Nhiên, đồng thời cũng không quên thay Chu Nhiên nói vài lời với Diệp Thiên.
“Người anh em, nếu không phải Chu thiếu gia lên tiếng thì anh đừng mong vào được cửa quán bar Phong Diệp chúng tôi.”
“Lắm lời!”
Mạc Linh hung dữ trừng mắt nhìn quản lý sau đó kéo Diệp Thiên vào thang máy.
Chu Nhiên dữ tợn nhìn lướt qua cánh tay như ngọc của Mạc Linh, sau đó nở nụ cười xin lỗi với người quản lý đang ngượng ngùng rồi vào thang máy.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đưa ba người tới câu lạc bộ tư nhân trên lầu cao nhất.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, đại sảnh vàng son lộng lẫy lập tức hiện ra trước mặt ba người.
Chu Nhiên bước tới, thoáng nhìn sân khấu đã được chuẩn bị trong đại sảnh, anh ta sửng sốt, trong lòng như có điều suy nghĩ, lập tức cười hỏi quản lý quán bar.
“Tối nay có chương trình đặc biệt à?”
“Đúng thế, Chu thiếu gia, lát nữa sảnh này sẽ có một vài thiếu gia tới ạ.”
Quản lý mỉm cười gật đầu, nhưng không hề tiết lộ nội dung chương trình đặc biệt mà chạy về phía trước.
Có vẻ như hắn định đi mời mấy thiếu gia đang chờ ở phòng kế bên lại đây.
“Sư huynh, không phải là tất cả các phòng vip đều đã kín chỗ, anh không có chỗ ngồi đấy chứ.”
Thấy quản lý quán bar bỏ mình và Chu Nhiên với Diệp Thiên lại, Mạc Linh lè lười rồi nở nụ cười.
“Hừm…”
Ngay từ giây phút quản lý bỏ chạy, Chu Nhiên đã nhận ra vấn đề, bây giờ lại nghe Mạc Linh nói vậy, anh ta chợt cứng họng.
Mấy người bạn của anh ta thật sự không nói chờ anh ta ở phòng nào.
“Uống rượu trước đi.”
Không thể trả lời câu hỏi của Mạc Linh, Chu Nhiên chỉ có thể thay đổi chủ đề, chỉ vào quầy bar ở phía xa rồi quay lại nhìn Diệp Thiên.
Anh ta quyết định tìm cảm giác hơn người từ Diệp Thiên.
“Người anh em, ở đây đều là rượu nổi tiếng, ngon hơn vạn lần rượu huyết Bắc Vương, đừng khách sáo.”
“Đương nhiên là không rồi.”
Diệp Thiên cười nhạt một tiếng, dưới cái nhìn của một vài vị khách, anh bước về phía trước không chút e dè, dẫn Mạc Linh tới quầy bar.
Chu Nhiên thấy vẻ thành thạo của anh thì cau mày, cũng đi theo.
“Một chai Cherry Blossom, hai chai Xiliang Jade Wine, và một chai Crane Shadow Pavilion, vậy trước đã.”
Đến quầy bar, quả nhiên Diệp Thiên không hề khách sáo, vừa mở miệng đã gọi các loại rượu ngon nổi tiếng từ bốn biên giới của Long Quốc.
Chu Nhiên ở phía sau nghe thấy lời anh nói liền lạnh run.
Hoa Anh Đào, Ngọc Rượu Tây Lương và Hạc Ảnh Các Nhạc đều là rượu các bậc thầy tự ủ, mỗi chai có giá hàng triệu nhân dân tệ!
Những loại rượu này đương nhiên là quán bar Phong Diệp có, nhưng dù người giàu có như anh ta ngoài những ngày đặc biệt thì cũng hiếm khi uống.
Kết quả, tên quê mùa này lại gọi những bốn chai.
Ở đây chỉ có anh ta là hội viên của câu lạc bộ tư nhân này, đương nhiên sẽ tính tiền cho anh ta.
Đột nhiên Chu Nhiên cảm thấy có cảm giác tiêu tiền như rác.
Nếu biết trước tên nhà quê này giỏi chơi khăm người khác như vậy thì anh ta đã đá xuống xe từ nhà hàng âm nhạc rồi.
“Thế nào? Sư huynh, anh xót rồi à?”
Thấy Chu Nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt đỏ lừ, dáng vẻ tuyệt vọng thì Mạc Linh, người đã kìm nén từ khi vào quán bar lập tức mỉm cười.
Rất có cảm giác báo được thù lớn.
“Anh bắt nạt ân nhân của tôi, cho anh bài học!”
“Sao, sao có thể chứ?”
Đột nhiên Chu Nhiên phát hiện khi Mạc Linh nói, mấy tên con nhà giàu và battender đều nhìn chằm chằm mình.
Anh ta lập tức nở nụ cười gượng gạo, cả gan giữ mặt mũi.
“Người anh em, đừng nói là bốn chai, cho dù bốn mươi chai cũng không sao!”
“Là anh nói đó.”
Đáp lại Chu Nhiên là cái nhìn đầy ý tứ của Diệp Thiên.
Chu Nhiên bị ánh mắt này làm cho giật mình, đột nhiên có cảm giác bị đẩy xuống hố.
Trong lòng anh ta chợt hiện lên một ý nghĩ khó tin.
“Không phải thằng này uống được bốn mươi chai đấy chứ?!”
Dưới hàng trăm ánh nhìn của mọi người, quản lý quán bar đã nhận được tin tức từ trước vội vàng đi tới, nở nụ cười nịnh hót với Chu Nhiên như nô lệ gặp chủ nhân.
“Nhà họ Kim, nhà họ Hình và mấy thiếu gia nhà họ Tống đều đang ở trên lầu đợi anh rồi ạ!”
“Ừ!”
Chu Nhiên biết mình mà ngồi ở sảnh lầu một uống rượu với mọi người là hạ giá bản thân, anh ta cười hờ hững rồi kiêu ngạo đi về phía thang máy như một chú gà chọi vừa thắng trận trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Mà Mạc Linh và Diệp Thiên cũng theo sau, bình tĩnh đi về phía trước, hoàn toàn không để ý những lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh.
Mạc Linh từ lâu đã quen với cảnh tượng này, thản nhiên bước về phía trước nhưng lại len lén liếc nhìn Diệp Thiên.
Cô phát hiện Diệp Thiên như đang đi trong sa mạc cằn cỗi, không hề có một biểu cảm dư thừa nên có chút nể phục.
Đồng thời cũng tò mò không biết Diệp Thiên có thân phận thế nào.
“Đây là?”
Quản lý quán bar thấy Diệp Thiên và Mạc Linh cùng nhau đi lên thì không khỏi tò mò, cũng không cản đường hai người mà hỏi Chu Nhiên một cách nghi hoặc.
Nếu như tiếp đón người không nên tới thì tội của hắn sẽ lớn.
“Tôi cũng đang đợi câu này của anh!”
Chu Nhiên đã muốn làm bẽ mặt Diệp Thiên ở nơi đông người từ lâu, bây giờ nghe quản lý quán bar hỏi vậy thì cực kỳ vui vẻ, quay người lại ngay tức khắc sau đó giả vờ nhìn Mạc Linh bằng vẻ mặt khó xử.
“A Linh! Người anh em này là thiếu gia nhà nào vậy? Trên này đều là con cháu các gia tộc lớn ở Bắc An, cậu ấy đi lên có thích hợp không?”
“Ôi, thì ra anh ta không phải bạn của Chu thiếu gia.”
“Chậc chậc chậc… cũng không xem xem mình có thân phận gì, lại còn mặt dày theo người ta đi lên câu lạc bộ ở tầng cao nhất?”
“Đến Chu thiếu gia còn không biết thì đương nhiên tôi cũng không biết, rất có khả năng là một kẻ nhà quê!”
Chu Nhiên vừa dứt lời, tất cả những người vốn dĩ đã tò mò về thân phận của Diệp Thiên lập tức chế nhạo.
Trong mắt họ, ngay cả mình còn không có tư cách đi lên chào hỏi Chu thiếu gia thế mà tên này lại không biết xấu hổ đi theo, chẳng phải là đưa mặt cho người ta tát sao?
Bây giờ, mất mặt rồi chứ?!
“Sư huynh, nếu anh Diệp không đi thì em cũng không đi.”
Thấy Diệp Thiên im lặng không nói, dường như không nghe thấy lời chế nhạo của mọi người, Mạc Linh lập tức lên tiếng, dáng vẻ như đang bênh vực kẻ yếu.
Diệp Thiên là ân nhân cứu mạng của cô, Chu Nhiên cũng hẹp hòi quá đi.
Với long dạ này mà vẫn muốn kế thừa gia nghiệp nhà họ Chu?
Nằm mơ đi!
“Vậy… được rồi.”
Chu Nhiên không ngờ Mạc Linh lại bảo vệ Diệp Thiên đến vậy, đột nhiên anh ta cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng mục đích làm Diệp Thiên bẽ mặt, cho Diệp Thiên biết mình có sức ảnh hưởng thế nào của anh ta đã đạt được nên Chu Nhiên không làm khó Diệp Thiên nữa mà quay đầu lại nói với quản lý.
“Quản lý Trương, đây là bạn của sư muội tôi, có thể lên được không?”
“Chu thiếu gia đã lên tiếng thì đương nhiên là được rồi, mời!”
Thường xuyên tiếp đón khách quý, quản lý Trương đã luyện được đôi mắt tinh tường từ lâu nên đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư của Chu Nhiên.
Hắn lập tức mỉm cười, nể mặtChu Nhiên, đồng thời cũng không quên thay Chu Nhiên nói vài lời với Diệp Thiên.
“Người anh em, nếu không phải Chu thiếu gia lên tiếng thì anh đừng mong vào được cửa quán bar Phong Diệp chúng tôi.”
“Lắm lời!”
Mạc Linh hung dữ trừng mắt nhìn quản lý sau đó kéo Diệp Thiên vào thang máy.
Chu Nhiên dữ tợn nhìn lướt qua cánh tay như ngọc của Mạc Linh, sau đó nở nụ cười xin lỗi với người quản lý đang ngượng ngùng rồi vào thang máy.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đưa ba người tới câu lạc bộ tư nhân trên lầu cao nhất.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, đại sảnh vàng son lộng lẫy lập tức hiện ra trước mặt ba người.
Chu Nhiên bước tới, thoáng nhìn sân khấu đã được chuẩn bị trong đại sảnh, anh ta sửng sốt, trong lòng như có điều suy nghĩ, lập tức cười hỏi quản lý quán bar.
“Tối nay có chương trình đặc biệt à?”
“Đúng thế, Chu thiếu gia, lát nữa sảnh này sẽ có một vài thiếu gia tới ạ.”
Quản lý mỉm cười gật đầu, nhưng không hề tiết lộ nội dung chương trình đặc biệt mà chạy về phía trước.
Có vẻ như hắn định đi mời mấy thiếu gia đang chờ ở phòng kế bên lại đây.
“Sư huynh, không phải là tất cả các phòng vip đều đã kín chỗ, anh không có chỗ ngồi đấy chứ.”
Thấy quản lý quán bar bỏ mình và Chu Nhiên với Diệp Thiên lại, Mạc Linh lè lười rồi nở nụ cười.
“Hừm…”
Ngay từ giây phút quản lý bỏ chạy, Chu Nhiên đã nhận ra vấn đề, bây giờ lại nghe Mạc Linh nói vậy, anh ta chợt cứng họng.
Mấy người bạn của anh ta thật sự không nói chờ anh ta ở phòng nào.
“Uống rượu trước đi.”
Không thể trả lời câu hỏi của Mạc Linh, Chu Nhiên chỉ có thể thay đổi chủ đề, chỉ vào quầy bar ở phía xa rồi quay lại nhìn Diệp Thiên.
Anh ta quyết định tìm cảm giác hơn người từ Diệp Thiên.
“Người anh em, ở đây đều là rượu nổi tiếng, ngon hơn vạn lần rượu huyết Bắc Vương, đừng khách sáo.”
“Đương nhiên là không rồi.”
Diệp Thiên cười nhạt một tiếng, dưới cái nhìn của một vài vị khách, anh bước về phía trước không chút e dè, dẫn Mạc Linh tới quầy bar.
Chu Nhiên thấy vẻ thành thạo của anh thì cau mày, cũng đi theo.
“Một chai Cherry Blossom, hai chai Xiliang Jade Wine, và một chai Crane Shadow Pavilion, vậy trước đã.”
Đến quầy bar, quả nhiên Diệp Thiên không hề khách sáo, vừa mở miệng đã gọi các loại rượu ngon nổi tiếng từ bốn biên giới của Long Quốc.
Chu Nhiên ở phía sau nghe thấy lời anh nói liền lạnh run.
Hoa Anh Đào, Ngọc Rượu Tây Lương và Hạc Ảnh Các Nhạc đều là rượu các bậc thầy tự ủ, mỗi chai có giá hàng triệu nhân dân tệ!
Những loại rượu này đương nhiên là quán bar Phong Diệp có, nhưng dù người giàu có như anh ta ngoài những ngày đặc biệt thì cũng hiếm khi uống.
Kết quả, tên quê mùa này lại gọi những bốn chai.
Ở đây chỉ có anh ta là hội viên của câu lạc bộ tư nhân này, đương nhiên sẽ tính tiền cho anh ta.
Đột nhiên Chu Nhiên cảm thấy có cảm giác tiêu tiền như rác.
Nếu biết trước tên nhà quê này giỏi chơi khăm người khác như vậy thì anh ta đã đá xuống xe từ nhà hàng âm nhạc rồi.
“Thế nào? Sư huynh, anh xót rồi à?”
Thấy Chu Nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt đỏ lừ, dáng vẻ tuyệt vọng thì Mạc Linh, người đã kìm nén từ khi vào quán bar lập tức mỉm cười.
Rất có cảm giác báo được thù lớn.
“Anh bắt nạt ân nhân của tôi, cho anh bài học!”
“Sao, sao có thể chứ?”
Đột nhiên Chu Nhiên phát hiện khi Mạc Linh nói, mấy tên con nhà giàu và battender đều nhìn chằm chằm mình.
Anh ta lập tức nở nụ cười gượng gạo, cả gan giữ mặt mũi.
“Người anh em, đừng nói là bốn chai, cho dù bốn mươi chai cũng không sao!”
“Là anh nói đó.”
Đáp lại Chu Nhiên là cái nhìn đầy ý tứ của Diệp Thiên.
Chu Nhiên bị ánh mắt này làm cho giật mình, đột nhiên có cảm giác bị đẩy xuống hố.
Trong lòng anh ta chợt hiện lên một ý nghĩ khó tin.
“Không phải thằng này uống được bốn mươi chai đấy chứ?!”