Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 514: Thờ ơ
“Lẽ nào tao lại sợ mày?”
Lời đe doạ của Miêu Chân vang lên bên tai, Diệp Bất Xung ở ngay gần đó hừ lạnh một tiếng, ra tay ngay tức thì.
Ông biết rất rõ Cổ Châu đang ở dưới Hàn Băng Trường Toạ này.
Mà muốn phá được Hàn Băng Trường Toạ rồi lấy được Cổ Châu cần rất nhiều thời gian.
Trong khoảng gian này, ba người còn lại cũng không trơ mắt nhìn ông cướp Cổ Châu đi.
Thay vì như vậy, chi bằng loại bỏ ba người kia trước.
Trong số họ thì Chúc Thiên của Bạch Cốt Hội và Phong Liệt của Võ Minh đã bị thương, chỉ cần đánh bại được Miêu Chân là được, hai người còn lại không cần quan tâm!
Vù!
Nói làm là làm, Diệp Bất Xung tung ra một cú đấm.
Nắm đấm như xuyên qua cả trời cao, ông vừa ra tay đã phá tan không khí bẩn thỉu trước mặt.
Cùng lúc đó cũng tạo nên một cơn bão, đập thẳng vào ngực Miêu Chân.
“Mày muốn chết à!”
Miêu Chân không ngờ Diệp Bất Xung lại dám ra tay với mình, ông ta lập tức hét lên.
Trong lúc điên cuồng điều động nội lực, cả người như một con sư tử khổng lồ thức tỉnh, khí thế tăng lên rất nhiều.
Một bàn tay như quạt hương bồ chống lại nắm đấm của Diệp Bất Xung!
Bùm!
Trong chớp mắt, nắm đấm và bàn tay chạm vào nhau trong không khí.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, khi ra tay cả hai người đều dùng hết toàn lực, cho nên kết quả liền xuất hiện trong nháy mắt.
Quyền chưởng giao nhau, phát ra tiếng vang thật trầm, thân thể cả hai không tự chủ lùi lại phía sau.
Thân hình hơi gầy của Diệp Bất Xung đột nhiên bay lên không trung.
Ông nặng nề ngã vào trụ đá phía sau, đập trụ đá thành một cái hố lớn.
Những vết nứt tựa như dải mạng nhện lập tức hiện ra sau lưng.
Mà bên kia, Miêu Chân chỉ bị lùi lại ba bước.
Dù mỗi một bước đi, trên Hàn Băng Trường Toạ đều in lại dấu chân, tạo thành những mảnh tinh thể li ti, nhưng có vẻ như Miêu Chân đã chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu tay đôi này!
Vèo!
Thấy Miêu Chân chỉ lùi về sau ba bước, không chịu tổn thương gì, khí thế vẫn bức người, còn Diệp Bất Xung lại hơi chật vật thì Phong Liệt và Chúc Thiên đang nằm trong vũng máu lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó cả hai đều nhìn thấy tia khẩn thiết trong mắt đối phương!
Vèo!
Vèo!
Sau khi nhìn vào mắt nhau, Phong Liệt và Chúc Thiên lập tức nhảy ra khỏi vũng máu, đồng loạt tới bên Diệp Bất Xung.
Dáng vẻ này như muốn cùng ông chống lại Miêu Chân!
“Ha ha ha ha…”
Thấy ba lão già đánh mãi không chết lại hợp lực một lần nữa, Miêu Chân ngẩng đầu lên trời cười lớn, trong mắt hiện lên sát ý.
“Chỉ dựa vào ba tên phế vật già chúng mày mà cũng muốn làm đối thủ của tao ư?”
“Diệp Bất Xung, mày vẫn còn mặt mũi mà xưng là một trong những trưởng lão của nhà họ Diệp sao? Trưởng lão của nhà họ Diệp đều yếu như vậy à?”
“Thiệt cho tao còn coi mày là khách quý! Bây giờ xem ra mày cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!”
“Miêu Chân, mày cho rằng một mình mày có thể đánh bại ba người bọn tao sao?”
“Nằm mơ đi, tốt nhất mày nên dừng lại, nếu không hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày!”
“Đừng giãy giụa nữa, mày cho rằng chúng tao không nhìn ra một đòn vừa nãy mày đã dùng hết toàn lực rồi sao?! Không có sự trợ giúp của Cổ Châu thì mày không phải đối thủ của ba bọn tao!”
Đối mặt với Miêu Chân đang cười điên cuồng, ba người Diệp Bất Xung lần lượt lên tiếng.
Cổ vũ bản thân, đồng thời cũng lôi kéo người khác xuống.
Dù sao chỉ cần giết được Miêu Chân thì chắc chắn một người trong số họ sẽ có Cổ Châu. Nhưng nếu như bây giờ ba người chiến đấu với nhau thì Miêu Chân lấy được Cổ Châu chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!
“Trước tiên giết Miêu Chân, sau đó giết hai người kia!”
Gần như cùng lúc, cùng một ý nghĩ loé lên trong đầu Diệp Bất Xung và hai người còn lại.
Nhưng điều khiến họ không ngờ là khi họ đang nói chuyện thì Miêu Chân đã âm thầm phát hiện ra tung tích của Cổ Châu.
Khi ba dấu chân phá vỡ Hàn Băng Trường Toạ thì Miêu Chân đã nhìn thấy vị trí chính xác của Cổ Châu qua bề mặt băng.
“Vậy sao? Vậy cùng xông lên đi! Xem xem mày có cơ hội đó không?!”
Nhìn thấy vị trí của Ngân Quang Cổ Châu, Miêu Chân đột nhiên tiến lên một bước, dùng cơ thể vạm vỡ của mình chặn tầm nhìn ba người họ, đồng thời cũng không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên trên bệ đá.
Lúc này Diệp Thiên đứng yên bất động như một pho tượng ở đó.
Trong mắt là vẻ thản nhiên.
Bày ra tư thế ngồi tựa núi xem hổ đánh nhau!
“Chết đi!”
Diệp Bất Xung không cho Miêu Chân quá nhiều thời gian, ông nhanh chóng ổn định lại nội lực sau đó hét lớn lao về phía ông ta.
Ông biết rất rõ mình là một người bị thương nhẹ mà còn không ra tay thì Phong Liệt và Chúc Thiên cũng nhất định sẽ không ra tay.
Nhưng chỉ cần ông ra tay thì hai người kia nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Dù sao, một khi mình bị đánh bại thì Miêu Chân ra tay với hai người họ dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Hai người họ không còn sức để đánh trả!
Vèo! Vèo!
Như thể muốn xác nhận suy đoán của Diệp Bất Xung, ngay khi ông vừa lao ra thì Phong Liệt và Chúc Thiên cũng lập tức theo sau.
Khi theo kịp Diệp Bất Xung thì hai người họ vẫn vô cùng ăn ý, mỗi người một bên, một trái một phải.
Xem ra họ muốn tạo thành thế “đinh ba” với Diệp Bất Xung ở phía trước, tấn công Miêu Chân từ ba hướng cùng một lúc!
Bọn họ không tin Miêu Chân có thể ngăn được một người tiến công, có thể vừa nghĩ vừa làm để ngăn cản hai người thế công, mà còn có thể ngăn được ba người cùng tấn công!
Ầm!
Tuy nhiên, khi ba người họ gần như đã tới được trước mặt Miêu Chân thì ông ta lại nở nụ cười quỷ dị.
Ông ta không huy động nội lực, tấn công hay phòng thủ bất kỳ ai trước mặt.
Mà thay vào đó là dồn nội lực xuống dưới chân, phá vỡ chiếc Hàn Băng Trường Toạ.
Ngay lập tức, giữa âm thanh lớn vỡ tung của Hàn Băng Trường Toạ, cơ thể vạm vỡ của Miêu Chân thu nhỏ lại chỉ còn một tấc, nháy mắt rơi vào trong Hàn Băng Trường Toạ đã nứt ra ấy.
Trong khoảnh khắc nước máu đổ ra vô tận trong vũng máu, Miêu Chân cầm lấy Ngân Quang Cổ Châu từ dưới vết nứt!
“Không ổn rồi!”
Khoảnh khắc Miêu Chân biến mất, ba người Diệp Bất Xung đã vọt tới trước mặt ông ta gần như đồng thanh kêu lêu một tiếng kinh hoàng.
Tất cả đều nhìn ra được, một khi Miêu Chân có được Cổ Châu thì sẽ một mình độc chiếm.
Ba người họ sẽ bị Miêu Chân giết hại tại đây.
Đừng nói đến Cổ Châu, dù là tính mạng cũng khó mà bảo toàn!
“Anh Diệp, làm sao đây, Miêu Chân lấy được Cổ Châu rồi!”
Cùng lúc đó, Miêu Liên đang ở trên bệ đá thấy Miêu Chân rơi xuống vũng máu, lấy được Cổ Châu thì cũng sốt ruột.
Vừa rồi khi bốn người tranh giành nhau, Diệp Thiên cũng chỉ đứng yên xem kịch.
Bây giờ, Miêu Chân sắp lấy được Cổ Châu, nếu Diệp Thiên còn không ra tay thì sẽ muộn mất!
“Yên tâm, bốn tên hề này đều không lấy được gì đâu.”
Đối mặt với lời nhắc nhở của Miêu Liên, Diệp Thiên thản nhiên cười, vẫn rất bình tĩnh.
Dường như mọi chuyện trước mắt đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Nhóc con, cậu không tham gia cùng chúng tôi sao?”
Nghe được đoạn đối thoại giữa Miêu Liên và Diệp Thiên, Diệp Bất Xung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Diệp Thiên nói với vẻ uy hiếp.
“Bây giờ liên thủ, bốn người chúng ta vẫn có thể ngăn cản được Miêu Chân! Lát nữa đến khi ông ta có được Cổ Châu, chúng tôi chết thì cậu cũng sẽ chết.”
“Sợ chết thì cút đi.”
Diệp Thiên khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đưa một tay ra, giọng điệu giễu cợt.
“Đương nhiên, chỉ dựa vào thân phận của ba người, muốn cút ra ngoài vẫn phải bỏ mạng chó ở lại chỗ tôi.”
Lời đe doạ của Miêu Chân vang lên bên tai, Diệp Bất Xung ở ngay gần đó hừ lạnh một tiếng, ra tay ngay tức thì.
Ông biết rất rõ Cổ Châu đang ở dưới Hàn Băng Trường Toạ này.
Mà muốn phá được Hàn Băng Trường Toạ rồi lấy được Cổ Châu cần rất nhiều thời gian.
Trong khoảng gian này, ba người còn lại cũng không trơ mắt nhìn ông cướp Cổ Châu đi.
Thay vì như vậy, chi bằng loại bỏ ba người kia trước.
Trong số họ thì Chúc Thiên của Bạch Cốt Hội và Phong Liệt của Võ Minh đã bị thương, chỉ cần đánh bại được Miêu Chân là được, hai người còn lại không cần quan tâm!
Vù!
Nói làm là làm, Diệp Bất Xung tung ra một cú đấm.
Nắm đấm như xuyên qua cả trời cao, ông vừa ra tay đã phá tan không khí bẩn thỉu trước mặt.
Cùng lúc đó cũng tạo nên một cơn bão, đập thẳng vào ngực Miêu Chân.
“Mày muốn chết à!”
Miêu Chân không ngờ Diệp Bất Xung lại dám ra tay với mình, ông ta lập tức hét lên.
Trong lúc điên cuồng điều động nội lực, cả người như một con sư tử khổng lồ thức tỉnh, khí thế tăng lên rất nhiều.
Một bàn tay như quạt hương bồ chống lại nắm đấm của Diệp Bất Xung!
Bùm!
Trong chớp mắt, nắm đấm và bàn tay chạm vào nhau trong không khí.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, khi ra tay cả hai người đều dùng hết toàn lực, cho nên kết quả liền xuất hiện trong nháy mắt.
Quyền chưởng giao nhau, phát ra tiếng vang thật trầm, thân thể cả hai không tự chủ lùi lại phía sau.
Thân hình hơi gầy của Diệp Bất Xung đột nhiên bay lên không trung.
Ông nặng nề ngã vào trụ đá phía sau, đập trụ đá thành một cái hố lớn.
Những vết nứt tựa như dải mạng nhện lập tức hiện ra sau lưng.
Mà bên kia, Miêu Chân chỉ bị lùi lại ba bước.
Dù mỗi một bước đi, trên Hàn Băng Trường Toạ đều in lại dấu chân, tạo thành những mảnh tinh thể li ti, nhưng có vẻ như Miêu Chân đã chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu tay đôi này!
Vèo!
Thấy Miêu Chân chỉ lùi về sau ba bước, không chịu tổn thương gì, khí thế vẫn bức người, còn Diệp Bất Xung lại hơi chật vật thì Phong Liệt và Chúc Thiên đang nằm trong vũng máu lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó cả hai đều nhìn thấy tia khẩn thiết trong mắt đối phương!
Vèo!
Vèo!
Sau khi nhìn vào mắt nhau, Phong Liệt và Chúc Thiên lập tức nhảy ra khỏi vũng máu, đồng loạt tới bên Diệp Bất Xung.
Dáng vẻ này như muốn cùng ông chống lại Miêu Chân!
“Ha ha ha ha…”
Thấy ba lão già đánh mãi không chết lại hợp lực một lần nữa, Miêu Chân ngẩng đầu lên trời cười lớn, trong mắt hiện lên sát ý.
“Chỉ dựa vào ba tên phế vật già chúng mày mà cũng muốn làm đối thủ của tao ư?”
“Diệp Bất Xung, mày vẫn còn mặt mũi mà xưng là một trong những trưởng lão của nhà họ Diệp sao? Trưởng lão của nhà họ Diệp đều yếu như vậy à?”
“Thiệt cho tao còn coi mày là khách quý! Bây giờ xem ra mày cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!”
“Miêu Chân, mày cho rằng một mình mày có thể đánh bại ba người bọn tao sao?”
“Nằm mơ đi, tốt nhất mày nên dừng lại, nếu không hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày!”
“Đừng giãy giụa nữa, mày cho rằng chúng tao không nhìn ra một đòn vừa nãy mày đã dùng hết toàn lực rồi sao?! Không có sự trợ giúp của Cổ Châu thì mày không phải đối thủ của ba bọn tao!”
Đối mặt với Miêu Chân đang cười điên cuồng, ba người Diệp Bất Xung lần lượt lên tiếng.
Cổ vũ bản thân, đồng thời cũng lôi kéo người khác xuống.
Dù sao chỉ cần giết được Miêu Chân thì chắc chắn một người trong số họ sẽ có Cổ Châu. Nhưng nếu như bây giờ ba người chiến đấu với nhau thì Miêu Chân lấy được Cổ Châu chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!
“Trước tiên giết Miêu Chân, sau đó giết hai người kia!”
Gần như cùng lúc, cùng một ý nghĩ loé lên trong đầu Diệp Bất Xung và hai người còn lại.
Nhưng điều khiến họ không ngờ là khi họ đang nói chuyện thì Miêu Chân đã âm thầm phát hiện ra tung tích của Cổ Châu.
Khi ba dấu chân phá vỡ Hàn Băng Trường Toạ thì Miêu Chân đã nhìn thấy vị trí chính xác của Cổ Châu qua bề mặt băng.
“Vậy sao? Vậy cùng xông lên đi! Xem xem mày có cơ hội đó không?!”
Nhìn thấy vị trí của Ngân Quang Cổ Châu, Miêu Chân đột nhiên tiến lên một bước, dùng cơ thể vạm vỡ của mình chặn tầm nhìn ba người họ, đồng thời cũng không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên trên bệ đá.
Lúc này Diệp Thiên đứng yên bất động như một pho tượng ở đó.
Trong mắt là vẻ thản nhiên.
Bày ra tư thế ngồi tựa núi xem hổ đánh nhau!
“Chết đi!”
Diệp Bất Xung không cho Miêu Chân quá nhiều thời gian, ông nhanh chóng ổn định lại nội lực sau đó hét lớn lao về phía ông ta.
Ông biết rất rõ mình là một người bị thương nhẹ mà còn không ra tay thì Phong Liệt và Chúc Thiên cũng nhất định sẽ không ra tay.
Nhưng chỉ cần ông ra tay thì hai người kia nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Dù sao, một khi mình bị đánh bại thì Miêu Chân ra tay với hai người họ dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Hai người họ không còn sức để đánh trả!
Vèo! Vèo!
Như thể muốn xác nhận suy đoán của Diệp Bất Xung, ngay khi ông vừa lao ra thì Phong Liệt và Chúc Thiên cũng lập tức theo sau.
Khi theo kịp Diệp Bất Xung thì hai người họ vẫn vô cùng ăn ý, mỗi người một bên, một trái một phải.
Xem ra họ muốn tạo thành thế “đinh ba” với Diệp Bất Xung ở phía trước, tấn công Miêu Chân từ ba hướng cùng một lúc!
Bọn họ không tin Miêu Chân có thể ngăn được một người tiến công, có thể vừa nghĩ vừa làm để ngăn cản hai người thế công, mà còn có thể ngăn được ba người cùng tấn công!
Ầm!
Tuy nhiên, khi ba người họ gần như đã tới được trước mặt Miêu Chân thì ông ta lại nở nụ cười quỷ dị.
Ông ta không huy động nội lực, tấn công hay phòng thủ bất kỳ ai trước mặt.
Mà thay vào đó là dồn nội lực xuống dưới chân, phá vỡ chiếc Hàn Băng Trường Toạ.
Ngay lập tức, giữa âm thanh lớn vỡ tung của Hàn Băng Trường Toạ, cơ thể vạm vỡ của Miêu Chân thu nhỏ lại chỉ còn một tấc, nháy mắt rơi vào trong Hàn Băng Trường Toạ đã nứt ra ấy.
Trong khoảnh khắc nước máu đổ ra vô tận trong vũng máu, Miêu Chân cầm lấy Ngân Quang Cổ Châu từ dưới vết nứt!
“Không ổn rồi!”
Khoảnh khắc Miêu Chân biến mất, ba người Diệp Bất Xung đã vọt tới trước mặt ông ta gần như đồng thanh kêu lêu một tiếng kinh hoàng.
Tất cả đều nhìn ra được, một khi Miêu Chân có được Cổ Châu thì sẽ một mình độc chiếm.
Ba người họ sẽ bị Miêu Chân giết hại tại đây.
Đừng nói đến Cổ Châu, dù là tính mạng cũng khó mà bảo toàn!
“Anh Diệp, làm sao đây, Miêu Chân lấy được Cổ Châu rồi!”
Cùng lúc đó, Miêu Liên đang ở trên bệ đá thấy Miêu Chân rơi xuống vũng máu, lấy được Cổ Châu thì cũng sốt ruột.
Vừa rồi khi bốn người tranh giành nhau, Diệp Thiên cũng chỉ đứng yên xem kịch.
Bây giờ, Miêu Chân sắp lấy được Cổ Châu, nếu Diệp Thiên còn không ra tay thì sẽ muộn mất!
“Yên tâm, bốn tên hề này đều không lấy được gì đâu.”
Đối mặt với lời nhắc nhở của Miêu Liên, Diệp Thiên thản nhiên cười, vẫn rất bình tĩnh.
Dường như mọi chuyện trước mắt đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Nhóc con, cậu không tham gia cùng chúng tôi sao?”
Nghe được đoạn đối thoại giữa Miêu Liên và Diệp Thiên, Diệp Bất Xung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Diệp Thiên nói với vẻ uy hiếp.
“Bây giờ liên thủ, bốn người chúng ta vẫn có thể ngăn cản được Miêu Chân! Lát nữa đến khi ông ta có được Cổ Châu, chúng tôi chết thì cậu cũng sẽ chết.”
“Sợ chết thì cút đi.”
Diệp Thiên khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đưa một tay ra, giọng điệu giễu cợt.
“Đương nhiên, chỉ dựa vào thân phận của ba người, muốn cút ra ngoài vẫn phải bỏ mạng chó ở lại chỗ tôi.”