Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 495: Đệ nhất dũng sĩ
“Đi thôi.” Diệp Thiên quyết định ngay lập tức, anh đứng dậy sải bước ra phía ngoài cửa, trông chẳng khác gì một con mãnh hổ cả. Nếu Miêu Chân không tới thì mình sẽ khiến ông ta chết ở cái trụ sở làm việc kia luôn, ngày hôm nay kẻ nào cũng phải chết, đấy là cái giá mà chúng phải trả cho tất cả những gì chúng đã làm với Miêu Trại.
“Được.” Miêu Liên cảm nhận được lửa giận ngùn ngụt trong lòng Diệp Thiên, cô ta biết Diệp Thiên mà đã ra tay thì lũ người Miêu Chân sẽ phải hối hận xanh nên cô vô cùng hào hứng, cất giọng rồi đi theo anh. Hai người phụ nữ Bạch Miêu đứng cạnh khóc lóc than thở thấy vậy, chẳng hiểu sao trong lòng họ lại dấy lên hi vọng khi nhìn Diệp Thiên, cả hai vội vã đỡ lấy bà cụ Miêu Trúc- người vẫn phấn khích không thôi kia ra phía ngoài cửa. Họ thật lòng hi vọng Diệp Thiên có thể trả thù cho những người thân đã mất của mình, và họ cũng hi vọng rằng mọi lời nói của Miêu Liên đều đúng.
Chàng trai này là người đã giúp người Bạch Miêu vùng lên thành công, từ đó thoát khỏi nỗi áp bức cùng với sợ hãi, ở nơi này chỉ còn mỗi mình bà cụ Miêu Trúc là còn giữ được chút lý trí, tuy bà ta không rõ suốt một năm qua Miêu Chân đã lên kế hoạch gì ở Miêu Trại nhưng bà ta biết việc tu luyện thuật hắc cổ của Miêu Chân đã đạt tới cảnh giới cao nhất, chẳng ai sánh bằng. Diệp Thiên có thể tát chết Miêu Lạc chỉ bằng một cái bạt tai, nhưng cậu ta thực sự có thể giành được phần thắng khi đối đầu với Miêu Chân chứ? Giờ phút này đây, một dấu hỏi chấm đang hiển hiện trong đầu Miêu Trúc.
“Không ổn rồi tộc trưởng.” Ngay khi cả đám kéo nhau đi ra phía ngoài cửa định đi tới trụ sở làm việc của Miêu Chân với Diêp Thiên thì một cậu thanh niên người Bạch Miêu đứng canh cửa bỗng vội vã chạy vào trong sân, cậu ta thở hổn hển không ngừng sau đó lớn giọng kêu gào: “Miêu Chiến mang người tới đây rồi ạ.”
“Miêu Chiến?” Bà cụ Miêu Trúc vừa mới bước ra khỏi bậc cửa thì bà ta khựng lại, sau đó bỗng nhìn về phía này với vẻ kinh hãi khi nghe được câu nói kia. Bà cụ Miêu Trúc biết tên Miêu Chiến kia, đó là thằng con nuôi được trọng dụng nhất của Miêu Chân, có thể nói Miêu Chiến chính là cánh tay đắc lực của ông ta, địa vị trong tộc Hắc Miêu của hắn ta thậm chí còn cao hơn cả thằng con ruột Miêu Lạc của Miêu Chân nữa, thêm nữa, Miêu Chiến còn là viên tướng mạnh nhất dưới trướng Miêu Chân, hắn ta là kẻ có máu mặt trong tộc Hắc Miêu ngay từ khi Miêu Chân còn chưa nổi dậy, thực lực của hắn ta chỉ kém mỗi Miêu Chân, đang ở vào giai đoạn thứ tám trong các cấp bậc tu luyện võ cổ.
Vả lại suốt một năm qua Miêu Chân còn xuất hiện đôi lần chứ tên Miêu Chiến này lại cứ như bốc hơi kể từ khi Miêu Chân nắm giữ Miêu Trại, hắn ta chưa lộ mặt một lần nào cả. Bà cụ Miêu Trúc chắc rằng hắn ta đã dốc lồng bế quan, tu luyện thuật cổ trùng của người Hắc Miêu theo sự sắp xếp của Miêu Chân, lần này Miêu Chiến tới đây, e là đã chẳng phải thực lực ngang bằng với kẻ tu luyện võ cổ tầng thứ tám nữa. Miêu Chân có thể cử hắn ta đến đây ngay sau khi Diệp Thiên đánh bại Sâm Ưng đã nói rõ rằng thực lực của hắn ta còn vượt xa Sâm Ưng, không thì Miêu Chân sẽ không yên tâm mà cả gan cử Miêu Chiến ra đây đâu, ông ta là một kẻ xảo quyệt, toan tính sâu xa kia mà.
“Ôi trời ơi! Miêu Chiến? Là con nuôi của tên Miêu Chân đó ư?” “Không, không phải là hắn ta đã rời khỏi Miêu Trại rồi à? Sao còn có thể qua đây cơ chứ?” “Tên, tên đó ăn tim gấu đen từ nhỏ đến lớn nên to khoẻ như trâu, ở Miêu Trại có ai là đối thủ của tên đó đâu?” Cùng lúc đó, tất cả những người Bạch Miêu đang có mặt ở đây đều nháo nhác kêu lên khi nghe được tin Miêu Chiến đến, mấy thanh niên trong tộc Bạch Miêu này khác với bà cụ Miêu Trúc- người vẫn quanh quẩn trong Miêu Trại suốt năm này qua tháng nọ, ngay từ khi còn nhỏ thì họ đã quen với Miêu Chiến, biết rõ sự đáng sợ của hắn ta.
Ngay từ khi Miêu Chiến còn là một thằng tay chân ất ơ của tộc Hắc Miêu thì hắn ta đã tận tay giết chết ba con mãng xà to oạch ở trên bờ sông sau khi băng qua sông Thâm Thuỷ mà chẳng bị thương hay gì cả. Đến tận bây giờ, những thanh niên Bạch Miêu vẫn còn thấy run sợ vì cái bóng dáng điên cuồng khát máu ấy. Thêm nữa, trong ngày Miêu Chân vùng lên làm loạn, một mình Miêu Chiến đã giết sạch ba vị cao thủ Bạch Miêu chỉ trong một chiêu thức, thậm chí hắn ta còn xẻo tim cắt phổi người chú út của Miêu Liên, tra tấn chú ấy cho đến chết. Cảnh tượng đó khiến ai ai trong tộc Bạch Miêu cũng phải run rẩy cả người, mặt mày tái nhợt khi nghe tên Miêu Chiến, trông họ chẳng khác gì nghe được tin Diêm vương dưới Địa ngục ngoi lên cả.
“Hắn ta rất mạnh sao?” Diệp Thiên nghe được tiếng kêu hãi hùng của tộc Bạch Miêu, anh dừng nhịp chân, quay qua nhìn Miêu Liên đang đi phía sau mình. Một nỗi buồn thương bỗng hiện lên trong lòng anh, chưa vào cuộc chiến mà đã lo sợ như kia là điều tối kỵ của người binh lính, những con dân Bạch Miêu này đã đánh mất mọi quyết tâm cùng nghị lực để phản kháng lại Miêu Chân sau chuỗi ngày bị áp bức suốt một năm ròng rã.
Tuy họ vẫn giữ được đôi phần khí phách can trường, cố chống cự, vùng vẫy tới cùng, nhưng giờ họ chính là loài động vật bị đánh gãy xương sống chẳng còn hi vọng gì về tương lai nữa. Cái dáng vẻ ngồi chờ chết này của họ khiến Diệp Thiên hiểu rằng giờ anh có giải thích mình mạnh đến đâu đi nữa cũng không có ý nghĩa, phải để họ tận mắt chứng kiến cảnh anh giết chết Miêu Chân, cứu lấy Miêu Trại thì họ mới thực sự tin tưởng, nghe theo mình.
“Rất mạnh…” Miêu Liên không giấu giếm gì khi đối mặt với câu hỏi của Diệp Thiên cả, cô ta kể rõ mười mươi về thực lực cũng như những việc mà Miêu Chiến từng trải qua hòng để Diệp Thiên biết địch biết ta, cô ta mong Diệp Thiên có thể đánh bại tên Miêu Chiến kia trước mặt đám đông, để tộc Bạch Miêu thắp lại ngọn lửa hi vọng.
“Chỉ vậy ấy mà.” Diệp Thiên lắng nghe lời kể về Miêu Chiến của Miêu Liên, anh khẽ lắc đầu ra vẻ chẳng mấy quan tâm, nhìn là biết anh chẳng coi ba cái võ mèo cào của Miêu Chiến ra gì cả.
“Hắn ta đến rồi.” Ngay khi Diệp Thiên vừa dứt lời thì một người Bạch Miêu bỗng kêu lên đầy vẻ kinh hãi, cả đám người nháo nhã, đưa mắt nhìn phía ngoài cửa.
Bốn phía xung quanh Diệp Thiên bỗng vang lên những tiếng giật mình thảng thốt của người Bạch Miêu, bởi họ không những nhìn thấy Miêu Chiến đang bước về phía này mà còn thấy rõ làn khói đen quỷ dị đang toả ra trên người hắn ta. Tộc người Bạch Miêu, kể cả bà cụ Miêu Trúc đều không tưởng tượng được mới có một năm không gặp thôi mà Miêu Chiến đã trở thành người thứ hai tu luyện Hắc Miêu Cổ Thuật đạt tới cảnh giới tối cao sau Miêu Chân.
Nên biết rằng năm nay Miêu Chiến còn chưa được ba mươi, ở cái tuổi này mà hắn ta lại có thể tu luyện Hắc Miêu Cổ Thuật lên tới cảnh giới cao nhất như vậy nói lên điều gì chứ? Nói lên rằng trong tương lai, có lẽ Miêu Chiến sẽ vượt qua Miêu Chân để trở thành người mạnh nhất của cả Miêu Trại. Diệp Thiên có thể ngăn cản được một người thiên tài như vậy sao?
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên để xem phản ứng của anh ra sao, nhưng họ lại thấy Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như một chiếc chuông cổ, anh đứng nơi đó, vững vàng như ngọn Thái sơn vời vợi, trong ánh mắt của anh không có bất kỳ một cảm xúc nào, như kiểu thuật hắc cổ trùng đạt tới trình độ cao nhất kia chẳng đáng một đồng, đó chỉ là một câu chuyện nực cười trong mắt anh mà thôi.
“Thằng nào giết anh em của tao hả, bước ra đây!” Miêu Chiến đã tới ngoài sân, trông hắn ta vô cùng hung hăng, tức giận, khoảng trăm binh lính của tộc Hắc Miêu cũng theo sát sau lưng hắn ta. Cả đám lao thẳng vào như một lũ linh cẩu đang chạy vun vút trên đồng cỏ, khói bụi mịt mờ tung toé khắp chốn, nhìn vô cùng khí thế.
Miêu Chiến dừng bước chân, cả trăm tên binh lính Hắc Miêu cũng phanh lại ngay sau đó, động tác đều tăm tắp của chúng khiến những người Bạch Miêu ốm yếu, già cả kia sững sờ, sự tuyệt vọng bao phủ đôi mắt của họ, sao người Bạch Miêu có thể lật đổ được thực lực ấy đây? Một mình Diệp Thiên có thể thắng được Miêu Chân – kẻ đang nắm giữ hàng ngàn binh lính Hắc Miêu ư?
“Tôi.” Diệp Thiên bước tiến lên, anh bình tĩnh cất lời mặc kệ câu hỏi tội hung hăng của Miêu Chiến, trong giọng nói của anh ấp ủ sự khinh thường, dường như kẻ này chỉ là một con chó hoang đến đây để nộp mạng mà thôi.
“Mày?” Miêu Chiến nhận thấy sự thong dong của Diệp Thiên, cộng với việc vừa nhìn thấy xác chết của Sâm Ưng nằm ngay kia, lửa giận hiện rõ trong khoé mắt của hắn ta, khí thế thay đổi hoàn toàn.
“Được.” Miêu Liên cảm nhận được lửa giận ngùn ngụt trong lòng Diệp Thiên, cô ta biết Diệp Thiên mà đã ra tay thì lũ người Miêu Chân sẽ phải hối hận xanh nên cô vô cùng hào hứng, cất giọng rồi đi theo anh. Hai người phụ nữ Bạch Miêu đứng cạnh khóc lóc than thở thấy vậy, chẳng hiểu sao trong lòng họ lại dấy lên hi vọng khi nhìn Diệp Thiên, cả hai vội vã đỡ lấy bà cụ Miêu Trúc- người vẫn phấn khích không thôi kia ra phía ngoài cửa. Họ thật lòng hi vọng Diệp Thiên có thể trả thù cho những người thân đã mất của mình, và họ cũng hi vọng rằng mọi lời nói của Miêu Liên đều đúng.
Chàng trai này là người đã giúp người Bạch Miêu vùng lên thành công, từ đó thoát khỏi nỗi áp bức cùng với sợ hãi, ở nơi này chỉ còn mỗi mình bà cụ Miêu Trúc là còn giữ được chút lý trí, tuy bà ta không rõ suốt một năm qua Miêu Chân đã lên kế hoạch gì ở Miêu Trại nhưng bà ta biết việc tu luyện thuật hắc cổ của Miêu Chân đã đạt tới cảnh giới cao nhất, chẳng ai sánh bằng. Diệp Thiên có thể tát chết Miêu Lạc chỉ bằng một cái bạt tai, nhưng cậu ta thực sự có thể giành được phần thắng khi đối đầu với Miêu Chân chứ? Giờ phút này đây, một dấu hỏi chấm đang hiển hiện trong đầu Miêu Trúc.
“Không ổn rồi tộc trưởng.” Ngay khi cả đám kéo nhau đi ra phía ngoài cửa định đi tới trụ sở làm việc của Miêu Chân với Diêp Thiên thì một cậu thanh niên người Bạch Miêu đứng canh cửa bỗng vội vã chạy vào trong sân, cậu ta thở hổn hển không ngừng sau đó lớn giọng kêu gào: “Miêu Chiến mang người tới đây rồi ạ.”
“Miêu Chiến?” Bà cụ Miêu Trúc vừa mới bước ra khỏi bậc cửa thì bà ta khựng lại, sau đó bỗng nhìn về phía này với vẻ kinh hãi khi nghe được câu nói kia. Bà cụ Miêu Trúc biết tên Miêu Chiến kia, đó là thằng con nuôi được trọng dụng nhất của Miêu Chân, có thể nói Miêu Chiến chính là cánh tay đắc lực của ông ta, địa vị trong tộc Hắc Miêu của hắn ta thậm chí còn cao hơn cả thằng con ruột Miêu Lạc của Miêu Chân nữa, thêm nữa, Miêu Chiến còn là viên tướng mạnh nhất dưới trướng Miêu Chân, hắn ta là kẻ có máu mặt trong tộc Hắc Miêu ngay từ khi Miêu Chân còn chưa nổi dậy, thực lực của hắn ta chỉ kém mỗi Miêu Chân, đang ở vào giai đoạn thứ tám trong các cấp bậc tu luyện võ cổ.
Vả lại suốt một năm qua Miêu Chân còn xuất hiện đôi lần chứ tên Miêu Chiến này lại cứ như bốc hơi kể từ khi Miêu Chân nắm giữ Miêu Trại, hắn ta chưa lộ mặt một lần nào cả. Bà cụ Miêu Trúc chắc rằng hắn ta đã dốc lồng bế quan, tu luyện thuật cổ trùng của người Hắc Miêu theo sự sắp xếp của Miêu Chân, lần này Miêu Chiến tới đây, e là đã chẳng phải thực lực ngang bằng với kẻ tu luyện võ cổ tầng thứ tám nữa. Miêu Chân có thể cử hắn ta đến đây ngay sau khi Diệp Thiên đánh bại Sâm Ưng đã nói rõ rằng thực lực của hắn ta còn vượt xa Sâm Ưng, không thì Miêu Chân sẽ không yên tâm mà cả gan cử Miêu Chiến ra đây đâu, ông ta là một kẻ xảo quyệt, toan tính sâu xa kia mà.
“Ôi trời ơi! Miêu Chiến? Là con nuôi của tên Miêu Chân đó ư?” “Không, không phải là hắn ta đã rời khỏi Miêu Trại rồi à? Sao còn có thể qua đây cơ chứ?” “Tên, tên đó ăn tim gấu đen từ nhỏ đến lớn nên to khoẻ như trâu, ở Miêu Trại có ai là đối thủ của tên đó đâu?” Cùng lúc đó, tất cả những người Bạch Miêu đang có mặt ở đây đều nháo nhác kêu lên khi nghe được tin Miêu Chiến đến, mấy thanh niên trong tộc Bạch Miêu này khác với bà cụ Miêu Trúc- người vẫn quanh quẩn trong Miêu Trại suốt năm này qua tháng nọ, ngay từ khi còn nhỏ thì họ đã quen với Miêu Chiến, biết rõ sự đáng sợ của hắn ta.
Ngay từ khi Miêu Chiến còn là một thằng tay chân ất ơ của tộc Hắc Miêu thì hắn ta đã tận tay giết chết ba con mãng xà to oạch ở trên bờ sông sau khi băng qua sông Thâm Thuỷ mà chẳng bị thương hay gì cả. Đến tận bây giờ, những thanh niên Bạch Miêu vẫn còn thấy run sợ vì cái bóng dáng điên cuồng khát máu ấy. Thêm nữa, trong ngày Miêu Chân vùng lên làm loạn, một mình Miêu Chiến đã giết sạch ba vị cao thủ Bạch Miêu chỉ trong một chiêu thức, thậm chí hắn ta còn xẻo tim cắt phổi người chú út của Miêu Liên, tra tấn chú ấy cho đến chết. Cảnh tượng đó khiến ai ai trong tộc Bạch Miêu cũng phải run rẩy cả người, mặt mày tái nhợt khi nghe tên Miêu Chiến, trông họ chẳng khác gì nghe được tin Diêm vương dưới Địa ngục ngoi lên cả.
“Hắn ta rất mạnh sao?” Diệp Thiên nghe được tiếng kêu hãi hùng của tộc Bạch Miêu, anh dừng nhịp chân, quay qua nhìn Miêu Liên đang đi phía sau mình. Một nỗi buồn thương bỗng hiện lên trong lòng anh, chưa vào cuộc chiến mà đã lo sợ như kia là điều tối kỵ của người binh lính, những con dân Bạch Miêu này đã đánh mất mọi quyết tâm cùng nghị lực để phản kháng lại Miêu Chân sau chuỗi ngày bị áp bức suốt một năm ròng rã.
Tuy họ vẫn giữ được đôi phần khí phách can trường, cố chống cự, vùng vẫy tới cùng, nhưng giờ họ chính là loài động vật bị đánh gãy xương sống chẳng còn hi vọng gì về tương lai nữa. Cái dáng vẻ ngồi chờ chết này của họ khiến Diệp Thiên hiểu rằng giờ anh có giải thích mình mạnh đến đâu đi nữa cũng không có ý nghĩa, phải để họ tận mắt chứng kiến cảnh anh giết chết Miêu Chân, cứu lấy Miêu Trại thì họ mới thực sự tin tưởng, nghe theo mình.
“Rất mạnh…” Miêu Liên không giấu giếm gì khi đối mặt với câu hỏi của Diệp Thiên cả, cô ta kể rõ mười mươi về thực lực cũng như những việc mà Miêu Chiến từng trải qua hòng để Diệp Thiên biết địch biết ta, cô ta mong Diệp Thiên có thể đánh bại tên Miêu Chiến kia trước mặt đám đông, để tộc Bạch Miêu thắp lại ngọn lửa hi vọng.
“Chỉ vậy ấy mà.” Diệp Thiên lắng nghe lời kể về Miêu Chiến của Miêu Liên, anh khẽ lắc đầu ra vẻ chẳng mấy quan tâm, nhìn là biết anh chẳng coi ba cái võ mèo cào của Miêu Chiến ra gì cả.
“Hắn ta đến rồi.” Ngay khi Diệp Thiên vừa dứt lời thì một người Bạch Miêu bỗng kêu lên đầy vẻ kinh hãi, cả đám người nháo nhã, đưa mắt nhìn phía ngoài cửa.
Bốn phía xung quanh Diệp Thiên bỗng vang lên những tiếng giật mình thảng thốt của người Bạch Miêu, bởi họ không những nhìn thấy Miêu Chiến đang bước về phía này mà còn thấy rõ làn khói đen quỷ dị đang toả ra trên người hắn ta. Tộc người Bạch Miêu, kể cả bà cụ Miêu Trúc đều không tưởng tượng được mới có một năm không gặp thôi mà Miêu Chiến đã trở thành người thứ hai tu luyện Hắc Miêu Cổ Thuật đạt tới cảnh giới tối cao sau Miêu Chân.
Nên biết rằng năm nay Miêu Chiến còn chưa được ba mươi, ở cái tuổi này mà hắn ta lại có thể tu luyện Hắc Miêu Cổ Thuật lên tới cảnh giới cao nhất như vậy nói lên điều gì chứ? Nói lên rằng trong tương lai, có lẽ Miêu Chiến sẽ vượt qua Miêu Chân để trở thành người mạnh nhất của cả Miêu Trại. Diệp Thiên có thể ngăn cản được một người thiên tài như vậy sao?
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên để xem phản ứng của anh ra sao, nhưng họ lại thấy Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như một chiếc chuông cổ, anh đứng nơi đó, vững vàng như ngọn Thái sơn vời vợi, trong ánh mắt của anh không có bất kỳ một cảm xúc nào, như kiểu thuật hắc cổ trùng đạt tới trình độ cao nhất kia chẳng đáng một đồng, đó chỉ là một câu chuyện nực cười trong mắt anh mà thôi.
“Thằng nào giết anh em của tao hả, bước ra đây!” Miêu Chiến đã tới ngoài sân, trông hắn ta vô cùng hung hăng, tức giận, khoảng trăm binh lính của tộc Hắc Miêu cũng theo sát sau lưng hắn ta. Cả đám lao thẳng vào như một lũ linh cẩu đang chạy vun vút trên đồng cỏ, khói bụi mịt mờ tung toé khắp chốn, nhìn vô cùng khí thế.
Miêu Chiến dừng bước chân, cả trăm tên binh lính Hắc Miêu cũng phanh lại ngay sau đó, động tác đều tăm tắp của chúng khiến những người Bạch Miêu ốm yếu, già cả kia sững sờ, sự tuyệt vọng bao phủ đôi mắt của họ, sao người Bạch Miêu có thể lật đổ được thực lực ấy đây? Một mình Diệp Thiên có thể thắng được Miêu Chân – kẻ đang nắm giữ hàng ngàn binh lính Hắc Miêu ư?
“Tôi.” Diệp Thiên bước tiến lên, anh bình tĩnh cất lời mặc kệ câu hỏi tội hung hăng của Miêu Chiến, trong giọng nói của anh ấp ủ sự khinh thường, dường như kẻ này chỉ là một con chó hoang đến đây để nộp mạng mà thôi.
“Mày?” Miêu Chiến nhận thấy sự thong dong của Diệp Thiên, cộng với việc vừa nhìn thấy xác chết của Sâm Ưng nằm ngay kia, lửa giận hiện rõ trong khoé mắt của hắn ta, khí thế thay đổi hoàn toàn.