Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 474: Dạy mày làm người
Bốp!
Sau đòn đánh của Diệp Thiên, những tên tộc Hắc Miêu bị đánh cho vỡ nát đầu, ngã vật lên mui thuyền.
Cảnh này khiến Lão Nhân Ngư đang ẩn náu trong khoang thuyền phải ngây mắt nhìn, vẻ mặt tỏ rõ sự kinh ngạc.
Ông ta không thể ngờ nổi Diệp Thiên có thể nói được làm được vả lại còn một mình giết cả người của tộc Hắc Miêu trên thuyền.
Lẽ nào thằng nhãi này có thể làm hết tất cả những gì mà nó nói?
Sau vẻ kinh ngạc, trong mắt lão nhân ngư hiện ra vẻ chờ đợi.
“Chuyện gì vậy?”
“Mày là ai?”
Đúng lúc này, trên mui thuyền còn bảy tám tên tộc Hắc Miêu nữa. Đối diện với cảnh tượng đột ngột này, chúng không khỏi kinh ngạc.
Bốp!
Ngay giây phút sau đó, đôi chân Diệp Thiên đạp lên mui thuyền rồi xuất hiện ngay trước mắt chúng y như ngọn tháp sắt vững vàng.
Sự lạnh lùng trong đôi mắt của Diệp Thiên khiến cho tất thảy những tên tộc Hắc Miêu cảm nhận được sự áp bức và đè nén khó có thể chống cự lại nổi.
Tên Hắc Miêu vừa chết không phải ai khác mà chính là một trong hai tên mạnh nhất trên thuyền, và cũng là kẻ cầm đầu thứ hai của cả con thuyền.
Bọn chúng không thể nghĩ ra nổi Diệp Thiên đang đứng trước mặt chúng mạnh tới mức nào mà có thể đánh chết một trong hai thủ lĩnh của chúng.
“Tập hợp.”
Đúng lúc tất cả những tên còn lại đang hoang mang lo sợ, bị Diệp Thiên doạ cho tới mức chân tay run rẩy thì một âm thanh từ phía dưới mui thuyền vang vọng lên. Người phát ra âm thành không phải ai khác mà chính là tên thủ lĩnh của con thuyền này – Hắc Việt.
Lộc cộc lộc cộc…
Sau tiếng hét của tên Hắc Việt là tiếng bước chân dồn dập đan xen nhau.
Những tên người Hắc Miêu đang núp phía dưới mui thuyền, dưới sự chỉ đạo của Hắc Việt, lần lượt xông lên trên mui thuyền.
Còn những tên Hắc Miêu lúc nãy thì lập tức quay trở về đội, tập hợp về phía cửa khoang tàu.
Trong chốc lát, hơn ba mươi tên tộc Hắc Miêu đã tập hợp lại với nhau. Dưới sự chỉ đạo của Hắc Việt, chúng đứng cách Diệp Thiên ở vị trí ba mét.
“Mày là ai?”
Thấy thuộc hạ của mình đã tập hợp lại, Hắc Việt cũng bớt đi phần nào lo âu. Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên với con mắt dữ tợn.
Tay hắn cầm cây đao trông vô cùng hùng hổ, trên con dao dày cộp kia còn xuyên chín vòng sắt liền nhau. Chỉ cần vung đao liền phát ra âm thanh chói tai khiến người ta phải khiếp sợ.
Trên lưỡi dao rộng ba tấc kia còn loé lên tia sáng trắng lập loè khát máu trong lớp sương mờ.
“Người giết mày.”
Có Miêu Liên dẫn đường, Diệp Thiên căn bản không cần những tin tức tình báo từ miệng những tên Hắc Miêu này nữa. Thấy bọn người Hắc Miêu trên thuyền đã tập hợp đầy đủ, anh lập tức lên tiếng.
Trong chớp mắt, Diệp Thiên di chuyển chân rồi lao về phía tên Hắc Việt.
Trong mắt anh, đám người này chẳng khác gì so với người đã chết.
“Giết!”
Không ngờ Diệp Thiên không hề phí thêm lời nào đã ra tay luôn. Tên Hắc Việt nghe thế biến sắc, lập tức gầm rú. Hắn nghĩ rằng mình đã phải chịu sự sỉ nhục quá lớn.
Trong tộc người Hắc Miêu, hắn được coi là thủ lĩnh, kẻ trước mặt hắn, cho dù là có mạnh thế nào đi nữa thì sao có thể là đối thủ của bao nhiêu người dưới trướng hắn được?
“Giết!”
Sau khi tên này lên tiếng, những tên người Hắc Miêu bắt đầu ổn định tinh thần rồi đồng loạt hét lên.
Bọn chúng kẻ nào kẻ nấy cầm đinh ba bằng đồng sắc lẹm lao về phía Diệp Thiên trong cơn hoảng loạn.
Roạt roạt roạt.
Khi Diệp Thiên xuất hiện trước mặt chúng, tên Hắc Miêu đứng hàng đầu lập tức vung cây đinh ba trong tay. Loại dụng cụ vốn dĩ thường dùng để giết cá dưới hồ nước sâu này thực sự rất sắc, còn những tên Hắc Miêu lại là những cao thủ trong việc sử dụng đinh ba.
Với khoảng cách không đến mười mét, mười mấy cây đinh ba đồng loạt chĩa vào Diệp Thiên.
Hắn sao có thể sống tiếp được?
Soạt!
Ngay giây phút sau đó, khi mà tất cả những tên Hắc Miêu đều cho rằng Diệp Thiên sẽ bị đâm thủng ruột gan máu tươi lênh láng thì Diệp Thiên lại thoắt ẩn trong không trung y như một ảo ảnh biến mất ngay trước mặt chúng và cũng né luôn được những cây đinh ba đang bay về phía mình.
Chuyện gì đây?
Thấy mười mấy cây định ba xoẹt qua ảo ảnh của Diệp Thiên rồi bay đi, kẻ nào kẻ nấy chỉ biết trơ mắt thẫn thờ.
Bọn chúng không hiểu tại sao ở một khoảng cách gần như vậy mà Diệp Thiên có thể né được những cây đinh ba này?
Xoẹt!
Đương lúc những cặp mắt đang đổ dồn vào khoảng không, Diệp Thiên lại xuất hiện. Anh giống như vừa thu hẹp khoảng cách, lập tức giết luôn những tên Hắc Miêu đứng ở hàng đầu. Diệp Thiên vung tay ý như thanh đao sắc lẹm chém một đường nhanh gọn.
Rắc!
Rắc!
……
Theo sau những tiếng kêu “rắc rắc” của tiếng xương gãy, bảy tên Hắc Miêu đứng hàng đầu đầu lìa khỏi cổ, bay luôn ra ngoài.
Diệp Thiên mới chỉ hiện thân trở lại, ra tay nhanh gọn đã đoạt luôn tính mạng của cả bảy tên Hắc Miêu.
“A!”
“Ma!”
“Chạy mau.”
Máu tươi tung toé như mưa rơi vã vào mặt những tên Hắc Miêu đứng hàng sau. Tiếng thét chói tai cứ thế vang vọng khắp bốn bề.
Những tên Hắc Miêu thấy đồng bọn đã đầu rơi máu chảy, người một nơi đầu một nẻo thì sợ hãi mặt mày trắng bệch, chỉ biết ôm đầu chui lủi như lũ chuột chũi.
Bọn chúng không sợ cảnh sống chết nhưng lại không thể chịu đựng nổi khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng thế này ngay trước mặt.
Người đàn ông trước mặt chúng không phải là người. Là một kẻ giết người!
“Không được lui, giết nó!”
Biến cố đột ngột ập đến khiến tên Hắc Việt ngỡ ngàng. Hắn sợ hãi vì thực lực của Diệp Thiên, và hắn cũng hiểu rằng nếu tập hợp công kích mà không thể ngăn được Diệp Thiên vậy thì chia phe bỏ chạy cũng chỉ có thể rơi vào con đường chết.
Con thuyền lớn như vậy, với tốc độ của Diệp Thiên thì có đuổi theo giết chết chúng đương nhiên không phải là vấn đề về thời gian.
Còn bốn bề đều là sóng nước dập dờn, phía dưới làn nước đó lại là lũ cá ăn thịt người không biết nhả xương.
Bọn chúng phải chạy đi đâu mà thoát thân bây giờ!
Xoẹt!
Đương lúc tên Hắc Việt vung cây đao trong tay ra lệnh cho thuộc hạ lấy lại tinh thần thì Diệp Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn.
Sau khi xử lý đám Hắc Miêu ở hàng đầu, Diệp Thiên không hề ngưng nghỉ, xông luôn về phía Hắc Việt.
Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu chính là nói tình hình ngay lúc này.
“Tao liều với mày.”
Không thể ngờ Diệp Thiên lại nhanh và dữ đến vậy. Tên Hắc Việt giương cây đao rống giận hét lớn rồi bổ nhào về phía Diệp Thiên.
Hắn biết rằng mình chẳng còn đương lui. Trừ phi giết chết Diệp Thiên, nếu không thì hắn chỉ còn đường chết.
Cũng may cây bảo đao của hắn được luyện bằng thép ròng. Diệp Thiên mà có thể né cây đao này của mình thì mình có thể nhân cơ hội rút lui, dùng cái xác của kẻ khác để ngăn chặn sự tiến công của Diệp Thiên.
Trốn?
Có vẻ như trước khi chết, tên Hắc Việt này còn muốn cho anh một bài học.
Đối đầu với cây đao như phá rừng xẻ núi đang bổ về phía mình, Diệp Thiên không hề do dự, xông lên dùng tay kẹp chặt thanh đao đó.
Lúc này, hai ngón tay của Diệp Thiên như đã dính chặt vào chín vòng sắt được xuyên trên cây đao của Hắc Việt.
“Chết!”
Thấy cảnh này, tên Hắc Việt kia nhếch mép bày ra nụ cười dữ tợn. Hắn cho rằng não Diệp Thiên có vấn đề nên mới dám dùng hai ngón tay để chặn lại cây đao của mình.
Mình phải chặt tay nó, dạy cho nó làm người!
Choang!
Khi Hắc Việt dùng hết sức bình sinh để chặt vào tay Diệp Thiên thì một âm thanh gãy rời chói tai vang lên.
Chỉ thấy ngón tay của Diệp Thiên bình an vô sự còn cây đao kia gãy rời thành trăm mảnh.
Sau đòn đánh của Diệp Thiên, những tên tộc Hắc Miêu bị đánh cho vỡ nát đầu, ngã vật lên mui thuyền.
Cảnh này khiến Lão Nhân Ngư đang ẩn náu trong khoang thuyền phải ngây mắt nhìn, vẻ mặt tỏ rõ sự kinh ngạc.
Ông ta không thể ngờ nổi Diệp Thiên có thể nói được làm được vả lại còn một mình giết cả người của tộc Hắc Miêu trên thuyền.
Lẽ nào thằng nhãi này có thể làm hết tất cả những gì mà nó nói?
Sau vẻ kinh ngạc, trong mắt lão nhân ngư hiện ra vẻ chờ đợi.
“Chuyện gì vậy?”
“Mày là ai?”
Đúng lúc này, trên mui thuyền còn bảy tám tên tộc Hắc Miêu nữa. Đối diện với cảnh tượng đột ngột này, chúng không khỏi kinh ngạc.
Bốp!
Ngay giây phút sau đó, đôi chân Diệp Thiên đạp lên mui thuyền rồi xuất hiện ngay trước mắt chúng y như ngọn tháp sắt vững vàng.
Sự lạnh lùng trong đôi mắt của Diệp Thiên khiến cho tất thảy những tên tộc Hắc Miêu cảm nhận được sự áp bức và đè nén khó có thể chống cự lại nổi.
Tên Hắc Miêu vừa chết không phải ai khác mà chính là một trong hai tên mạnh nhất trên thuyền, và cũng là kẻ cầm đầu thứ hai của cả con thuyền.
Bọn chúng không thể nghĩ ra nổi Diệp Thiên đang đứng trước mặt chúng mạnh tới mức nào mà có thể đánh chết một trong hai thủ lĩnh của chúng.
“Tập hợp.”
Đúng lúc tất cả những tên còn lại đang hoang mang lo sợ, bị Diệp Thiên doạ cho tới mức chân tay run rẩy thì một âm thanh từ phía dưới mui thuyền vang vọng lên. Người phát ra âm thành không phải ai khác mà chính là tên thủ lĩnh của con thuyền này – Hắc Việt.
Lộc cộc lộc cộc…
Sau tiếng hét của tên Hắc Việt là tiếng bước chân dồn dập đan xen nhau.
Những tên người Hắc Miêu đang núp phía dưới mui thuyền, dưới sự chỉ đạo của Hắc Việt, lần lượt xông lên trên mui thuyền.
Còn những tên Hắc Miêu lúc nãy thì lập tức quay trở về đội, tập hợp về phía cửa khoang tàu.
Trong chốc lát, hơn ba mươi tên tộc Hắc Miêu đã tập hợp lại với nhau. Dưới sự chỉ đạo của Hắc Việt, chúng đứng cách Diệp Thiên ở vị trí ba mét.
“Mày là ai?”
Thấy thuộc hạ của mình đã tập hợp lại, Hắc Việt cũng bớt đi phần nào lo âu. Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên với con mắt dữ tợn.
Tay hắn cầm cây đao trông vô cùng hùng hổ, trên con dao dày cộp kia còn xuyên chín vòng sắt liền nhau. Chỉ cần vung đao liền phát ra âm thanh chói tai khiến người ta phải khiếp sợ.
Trên lưỡi dao rộng ba tấc kia còn loé lên tia sáng trắng lập loè khát máu trong lớp sương mờ.
“Người giết mày.”
Có Miêu Liên dẫn đường, Diệp Thiên căn bản không cần những tin tức tình báo từ miệng những tên Hắc Miêu này nữa. Thấy bọn người Hắc Miêu trên thuyền đã tập hợp đầy đủ, anh lập tức lên tiếng.
Trong chớp mắt, Diệp Thiên di chuyển chân rồi lao về phía tên Hắc Việt.
Trong mắt anh, đám người này chẳng khác gì so với người đã chết.
“Giết!”
Không ngờ Diệp Thiên không hề phí thêm lời nào đã ra tay luôn. Tên Hắc Việt nghe thế biến sắc, lập tức gầm rú. Hắn nghĩ rằng mình đã phải chịu sự sỉ nhục quá lớn.
Trong tộc người Hắc Miêu, hắn được coi là thủ lĩnh, kẻ trước mặt hắn, cho dù là có mạnh thế nào đi nữa thì sao có thể là đối thủ của bao nhiêu người dưới trướng hắn được?
“Giết!”
Sau khi tên này lên tiếng, những tên người Hắc Miêu bắt đầu ổn định tinh thần rồi đồng loạt hét lên.
Bọn chúng kẻ nào kẻ nấy cầm đinh ba bằng đồng sắc lẹm lao về phía Diệp Thiên trong cơn hoảng loạn.
Roạt roạt roạt.
Khi Diệp Thiên xuất hiện trước mặt chúng, tên Hắc Miêu đứng hàng đầu lập tức vung cây đinh ba trong tay. Loại dụng cụ vốn dĩ thường dùng để giết cá dưới hồ nước sâu này thực sự rất sắc, còn những tên Hắc Miêu lại là những cao thủ trong việc sử dụng đinh ba.
Với khoảng cách không đến mười mét, mười mấy cây đinh ba đồng loạt chĩa vào Diệp Thiên.
Hắn sao có thể sống tiếp được?
Soạt!
Ngay giây phút sau đó, khi mà tất cả những tên Hắc Miêu đều cho rằng Diệp Thiên sẽ bị đâm thủng ruột gan máu tươi lênh láng thì Diệp Thiên lại thoắt ẩn trong không trung y như một ảo ảnh biến mất ngay trước mặt chúng và cũng né luôn được những cây đinh ba đang bay về phía mình.
Chuyện gì đây?
Thấy mười mấy cây định ba xoẹt qua ảo ảnh của Diệp Thiên rồi bay đi, kẻ nào kẻ nấy chỉ biết trơ mắt thẫn thờ.
Bọn chúng không hiểu tại sao ở một khoảng cách gần như vậy mà Diệp Thiên có thể né được những cây đinh ba này?
Xoẹt!
Đương lúc những cặp mắt đang đổ dồn vào khoảng không, Diệp Thiên lại xuất hiện. Anh giống như vừa thu hẹp khoảng cách, lập tức giết luôn những tên Hắc Miêu đứng ở hàng đầu. Diệp Thiên vung tay ý như thanh đao sắc lẹm chém một đường nhanh gọn.
Rắc!
Rắc!
……
Theo sau những tiếng kêu “rắc rắc” của tiếng xương gãy, bảy tên Hắc Miêu đứng hàng đầu đầu lìa khỏi cổ, bay luôn ra ngoài.
Diệp Thiên mới chỉ hiện thân trở lại, ra tay nhanh gọn đã đoạt luôn tính mạng của cả bảy tên Hắc Miêu.
“A!”
“Ma!”
“Chạy mau.”
Máu tươi tung toé như mưa rơi vã vào mặt những tên Hắc Miêu đứng hàng sau. Tiếng thét chói tai cứ thế vang vọng khắp bốn bề.
Những tên Hắc Miêu thấy đồng bọn đã đầu rơi máu chảy, người một nơi đầu một nẻo thì sợ hãi mặt mày trắng bệch, chỉ biết ôm đầu chui lủi như lũ chuột chũi.
Bọn chúng không sợ cảnh sống chết nhưng lại không thể chịu đựng nổi khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng thế này ngay trước mặt.
Người đàn ông trước mặt chúng không phải là người. Là một kẻ giết người!
“Không được lui, giết nó!”
Biến cố đột ngột ập đến khiến tên Hắc Việt ngỡ ngàng. Hắn sợ hãi vì thực lực của Diệp Thiên, và hắn cũng hiểu rằng nếu tập hợp công kích mà không thể ngăn được Diệp Thiên vậy thì chia phe bỏ chạy cũng chỉ có thể rơi vào con đường chết.
Con thuyền lớn như vậy, với tốc độ của Diệp Thiên thì có đuổi theo giết chết chúng đương nhiên không phải là vấn đề về thời gian.
Còn bốn bề đều là sóng nước dập dờn, phía dưới làn nước đó lại là lũ cá ăn thịt người không biết nhả xương.
Bọn chúng phải chạy đi đâu mà thoát thân bây giờ!
Xoẹt!
Đương lúc tên Hắc Việt vung cây đao trong tay ra lệnh cho thuộc hạ lấy lại tinh thần thì Diệp Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn.
Sau khi xử lý đám Hắc Miêu ở hàng đầu, Diệp Thiên không hề ngưng nghỉ, xông luôn về phía Hắc Việt.
Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu chính là nói tình hình ngay lúc này.
“Tao liều với mày.”
Không thể ngờ Diệp Thiên lại nhanh và dữ đến vậy. Tên Hắc Việt giương cây đao rống giận hét lớn rồi bổ nhào về phía Diệp Thiên.
Hắn biết rằng mình chẳng còn đương lui. Trừ phi giết chết Diệp Thiên, nếu không thì hắn chỉ còn đường chết.
Cũng may cây bảo đao của hắn được luyện bằng thép ròng. Diệp Thiên mà có thể né cây đao này của mình thì mình có thể nhân cơ hội rút lui, dùng cái xác của kẻ khác để ngăn chặn sự tiến công của Diệp Thiên.
Trốn?
Có vẻ như trước khi chết, tên Hắc Việt này còn muốn cho anh một bài học.
Đối đầu với cây đao như phá rừng xẻ núi đang bổ về phía mình, Diệp Thiên không hề do dự, xông lên dùng tay kẹp chặt thanh đao đó.
Lúc này, hai ngón tay của Diệp Thiên như đã dính chặt vào chín vòng sắt được xuyên trên cây đao của Hắc Việt.
“Chết!”
Thấy cảnh này, tên Hắc Việt kia nhếch mép bày ra nụ cười dữ tợn. Hắn cho rằng não Diệp Thiên có vấn đề nên mới dám dùng hai ngón tay để chặn lại cây đao của mình.
Mình phải chặt tay nó, dạy cho nó làm người!
Choang!
Khi Hắc Việt dùng hết sức bình sinh để chặt vào tay Diệp Thiên thì một âm thanh gãy rời chói tai vang lên.
Chỉ thấy ngón tay của Diệp Thiên bình an vô sự còn cây đao kia gãy rời thành trăm mảnh.