Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447: Ông có ý kiến gì?
Tập đoàn Tiền Thị toạ lạc ngay trung tâm của thành phố Tây Ninh, gần như chiếm trọn một toà nhà văn phòng, có thể nói đây là kiến trúc tiêu biểu và cũng là một trong những chốn giàu có nhất ở Tây Ninh. Nhưng toà cao ốc vốn nhộn nhịp, thịnh vượng hàng ngày nay lại nặng nề đè nén. Nhân viên không tập trung, cả quản lý cũng chẳng màng công việc trong tay, hầu như từ trên xuống dưới đều chẳng có sức sống gì cả.
“A lô? Mày nói gì? Không liên lạc được với chủ tịch à? Sao lại thế được?” Một người đàn ông trung niên gần bốn mươi ngồi trong văn phòng chủ tịch, ông ta đang cầm điện thoại dò hỏi gì đó: “Mau đi tìm cho tao. Thằng Tiền Trung đâu rồi? Không thấy luôn ư? Mẹ kiếp, chẳng lẽ chết rồi à?” Ông ta chửi bới hùng hổ là vậy nhưng vẻ mặt lại không lấy gì làm lo lắng, nóng vội cả, mà còn ẩn hiện nét phấn khích. Ông ta đợi cái ngày này lâu lắm rồi.
“Khà khà, Tiền Viễn Siêu ơi là Tiền Viễn Siêu, ông cũng có ngày hôm nay cơ à. Lúc ấy ông cụ giao công ty cho ông là sai lầm lớn nhất đấy.” Không ai khác, người đàn ông này chính là Tiền Viễn Minh – em trai Tiền Viễn Siêu, đồng thời cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Tiền Thị. Có thể nói ông ta là người nắm giữ quyền lực thứ hai của nhà họ Tiền.
Lúc này Tiền Viễn Siêu mất tích, Tiền Trung thì bay biến chẳng biết đi đâu, thậm chí cả thằng nhãi Tiền Tầm kia cũng không liên lạc được, tất cả đều nói rõ một kết quả rằng Tiền Viễn Siêu đã xảy ra chuyện, có lẽ chết rồi cũng nên. Mà ai cũng biết rồi đấy, thế hệ này của nhà họ Tiền chỉ có hai anh em ông ta thôi, phía dưới cũng chỉ có mỗi mình Tiền Tầm. Nhưng giờ hai kẻ đó lại xảy ra chuyện, Tiền Viễn Minh thân là tổng giám đốc của tập đoàn Tiền Thị nên việc ông ta trở thành người thừa kế gia nghiệp cũng danh chính ngôn thuận, phải đạo cả thôi.
Mặc dù trước đó ông ta là tổng giám đốc nhưng lại chẳng có tí quyền hành thực tế gì cả, bởi tất cả đã bị Tiền Viễn Siêu đào rỗng sạch sẽ. Nhưng kể từ ngày hôm nay trở đi, cả nhà họ Tiền sẽ là thiên hạ của mình ông ta. Tiền Viễn Minh khoái chí cùng cực, ông ta còn định khui một chai champagne để ăn mừng nữa.
“Kìa anh Viễn Minh, giờ nào rồi mà anh còn có tâm trạng uống trà thế kia? Trông anh có vẻ thích thú đấy nhỉ.” Ngay lúc này, một tiếng cười hào phóng vang lên phía ngoài cửa.
Tiền Viễn Minh đặt ly trà xuống, ông ta ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trịnh Quân dẫn theo một lão già đẩy cửa bước vào phòng. Nụ cười trên mặt ông ta khiến Tiền Viễn Minh có cảm giác không hay mấy: “Ra là gia chủ nhà họ Trịnh, ngọn gió nào thổi ông tới đây vậy?” Tiền Viễn Minh đứng dậy, tuy ông ta cười nhưng giọng điệu lại mang theo sự đề phòng.
“Ơ kìa anh Viễn Minh nói gì vậy, tôi tới để báo tin mừng cho anh mà.” Trịnh Quân ngoác miệng cười to, lời Trịnh Quân nói khiến Tiền Viễn Minh chẳng hiểu ra sao hết. Ông ta thì có tin mừng gì chứ? Đã thế chính ông ta còn không biết?
Trịnh Quân thấy Tiền Viễn Minh mù mờ chẳng rõ, ông ta cười đắc chí hơn hẳn: “Anh Viễn Minh giả vờ giả vịt với tôi làm gì chứ? Anh cả với thằng cháu của anh chết hết rồi kìa, đây là chuyện đáng mừng kia mà, anh thấy đúng không hả?”
Sao? Chết thật rồi à? Tiền Viễn Minh híp đôi con mắt, nếu là vừa nãy thì ông ta đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng bởi ông ta nghe được tin tức này từ miệng Trịnh Quân nên mọi chuyện chẳng còn đơn giản nữa. Chẳng lẽ việc này có liên quan đến nhà họ Trịnh? Nhưng sao chúng lại có thực lực cùng lá gan ấy cho được? Vả lại, bố con Tiền Viễn Siêu mới chết mà Trịnh Quân đã dẫn người của mình tới tập đoàn Tiền Thị như thế này là bởi muốn báo tin mừng ư? Đơn giản vậy sao?
“Thế ư? Ông chủ Trịnh nói đùa tôi phải không? Anh cả với cháu trai của tôi mà chết thật thì tôi phải đau buồn mới đúng chứ, sao lại vui mừng cho được?” Tiền Viễn Minh híp mắt, tuy ông ta nói miệng vậy nhưng lại chẳng có nét đau thương gì cả.
“Ông anh thấy thế thật sao?” Cái nhìn của Trịnh Quân đầy nghiền ngẫm sâu xa, ông ta ngồi vào chiếc ghế đối diện với Tiền Viễn Minh mà chẳng câu nệ gì.
“Đương nhiên rồi, chứ còn sao nữa đây?” Tiền Viễn Minh híp mắt, giọng nói bắt đầu nhuốm vẻ khinh thường.
Trịnh Quân bĩu môi, ông ta nhún vai đầy bất lực: “Đã thế thì tôi đây xin chia buồn thông báo với ông anh rằng từ hôm nay trở đi, tập đoàn Tiền Thị sẽ chẳng còn liên quan gì với anh hết.” Trịnh Quân nhìn ông ta, khoé miệng lộ rõ nụ cười hung tợn: “Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, nó không còn liên quan gì với nhà họ Tiền của anh nữa.”
“Gì cơ?” Tiền Viễn Minh nghe vậy, ông ta đứng bật dậy, sắc mặt tăm tối thấy rõ: “Câu nói đùa này không hài hước chút nào đâu ông chủ Trịnh ạ.”
Trịnh Quân nhún vai: “Anh thấy tôi giống như đang nói đùa sao?”
Khuôn mặt Tiền Viễn Minh khó coi tới mức tận cùng. Đúng là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai (kẻ đến thì không có ý tốt, kẻ có ý tốt đã chẳng đến): “Trịnh Quân, ông cho rằng không có Tiền Viễn Siêu thì ông có thể nuốt chửng cái tập đoàn Tiền Thị này của tôi sao? Đúng là nực cười.” Tiền Viễn Minh cười lạnh lùng: “Ông không sợ mình chết thì cứ việc thử xem mình có thể một hơi nuốt hết cái tập đoàn Tiền Thị này của tôi không?” Buồn cười, tập đoàn Tiền Thị là một trong ba tập đoàn đầu tư lớn nhất Tây Ninh kia mà, dù nhà họ Trịnh có mạnh đến đâu đi nữa thì ông ta cũng không tin họ có thể làm gì được mình.
“Chậc, anh Viễn Minh còn chưa rõ sao?” Trịnh Quân không trả lời mà chỉ cười giễu cợt: “Không phải nhà họ Trịnh chúng tôi muốn anh chết mà là có kẻ muốn anh chết, bởi thế anh chỉ có thể chết thôi. Còn cái tập đoàn Tiền Thị này ư, không đến lượt tôi với anh quyết định.”
Hả? Tiền Viễn Minh nghe vậy, ông ta cau mày lại, lúc trước ông ta đã thấy nghi ngờ, bởi dù thế chân vạc của ba gia tộc có rã đám thì cũng đâu đến nỗi trở mặt thành thù như kia? Huống gì, phía trên nhà họ Trịnh còn có ba vị Đại nhân kia mà, sao chúng dám ra tay cho được? Xem ra nhà họ Trịnh đúng là có nhân vật lớn chống lưng.
“Ai? Rốt cuộc là ai hả? Hừ, tôi đây muốn xem xem ai lại ăn nói ngông cuồng đòi huỷ diệt tập đoàn Tiền Thị của tôi.” Tiền Viễn Minh gằn giọng, từng câu chữ như được nhuốm băng. Ông ta mong chờ ngày Tiền Viễn Siêu chết, lại cả thằng cháu kia cũng chẳng còn đâu có dễ dàng gì cho cam, ai lại ngờ được có kẻ lại đi rình mò tập đoàn Tiền Thị chứ. Sao ông ta có thể nhẫn nhịn cho được: “Hừ, tôi muốn xem xem ai lại ngông cuồng đến vậy.”
“Tôi đấy, ông có ý kiến gì sao?” Tiền Viễn Minh vừa mới dứt lời, một giọng nói hờ hững bỗng vang lên, ai nấy cũng giật mình kinh ngạc, mọi người quay đầu lại thì thấy một người thanh niên đã ngồi trên ghế sofa tự lúc nào chẳng rõ. Anh lẳng lặng ngồi đó, khoé miệng ẩn hiện nụ cười nhạt.
“Cậu, cậu Diệp.” Trịnh Quân đứng bật dậy, ông ta vô thức lẩm bẩm vài ba con chữ trong cổ họng, vẻ mặt hãi hùng tột độ. Ông ta không ngờ Diệp Thiên lại có mặt ở đây, nhưng anh vào đây từ khi nào và bằng cách nào vậy?
“Cậu là ai?” Tiền Viễn Minh cũng giật mình, ông ta cau mày nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
“Ông không cần biết tôi là ai, tôi cho ông mười phút đồng hồ, giao tập đoàn Tiền Thị ra đây hoặc để tôi đưa ông đi gặp anh trai của ông.” Diệp Thiên bình tĩnh vô cùng, như kiểu anh đang trình bày một vấn đề tầm thường vậy.
“Gì chứ? Não cậu có vấn đề hả ranh con?” Tiền Viễn Minh cười lạnh lùng, nhãi ranh này chui đâu ra mà lại dám ăn nói ngông cuồng thế kia? Không sợ chết thật à?
Diệp Thiên không trả lời ông ta, anh chỉ nhàn nhã ngồi dựa lưng trên sofa, và rồi đặt chiếc đồng hồ trên cổ tay mình lên mặt bàn: “Ông còn chín phút nữa, cứ nghĩ kỹ đi, đừng để lát nữa phải hối hận.”
“A lô? Mày nói gì? Không liên lạc được với chủ tịch à? Sao lại thế được?” Một người đàn ông trung niên gần bốn mươi ngồi trong văn phòng chủ tịch, ông ta đang cầm điện thoại dò hỏi gì đó: “Mau đi tìm cho tao. Thằng Tiền Trung đâu rồi? Không thấy luôn ư? Mẹ kiếp, chẳng lẽ chết rồi à?” Ông ta chửi bới hùng hổ là vậy nhưng vẻ mặt lại không lấy gì làm lo lắng, nóng vội cả, mà còn ẩn hiện nét phấn khích. Ông ta đợi cái ngày này lâu lắm rồi.
“Khà khà, Tiền Viễn Siêu ơi là Tiền Viễn Siêu, ông cũng có ngày hôm nay cơ à. Lúc ấy ông cụ giao công ty cho ông là sai lầm lớn nhất đấy.” Không ai khác, người đàn ông này chính là Tiền Viễn Minh – em trai Tiền Viễn Siêu, đồng thời cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Tiền Thị. Có thể nói ông ta là người nắm giữ quyền lực thứ hai của nhà họ Tiền.
Lúc này Tiền Viễn Siêu mất tích, Tiền Trung thì bay biến chẳng biết đi đâu, thậm chí cả thằng nhãi Tiền Tầm kia cũng không liên lạc được, tất cả đều nói rõ một kết quả rằng Tiền Viễn Siêu đã xảy ra chuyện, có lẽ chết rồi cũng nên. Mà ai cũng biết rồi đấy, thế hệ này của nhà họ Tiền chỉ có hai anh em ông ta thôi, phía dưới cũng chỉ có mỗi mình Tiền Tầm. Nhưng giờ hai kẻ đó lại xảy ra chuyện, Tiền Viễn Minh thân là tổng giám đốc của tập đoàn Tiền Thị nên việc ông ta trở thành người thừa kế gia nghiệp cũng danh chính ngôn thuận, phải đạo cả thôi.
Mặc dù trước đó ông ta là tổng giám đốc nhưng lại chẳng có tí quyền hành thực tế gì cả, bởi tất cả đã bị Tiền Viễn Siêu đào rỗng sạch sẽ. Nhưng kể từ ngày hôm nay trở đi, cả nhà họ Tiền sẽ là thiên hạ của mình ông ta. Tiền Viễn Minh khoái chí cùng cực, ông ta còn định khui một chai champagne để ăn mừng nữa.
“Kìa anh Viễn Minh, giờ nào rồi mà anh còn có tâm trạng uống trà thế kia? Trông anh có vẻ thích thú đấy nhỉ.” Ngay lúc này, một tiếng cười hào phóng vang lên phía ngoài cửa.
Tiền Viễn Minh đặt ly trà xuống, ông ta ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trịnh Quân dẫn theo một lão già đẩy cửa bước vào phòng. Nụ cười trên mặt ông ta khiến Tiền Viễn Minh có cảm giác không hay mấy: “Ra là gia chủ nhà họ Trịnh, ngọn gió nào thổi ông tới đây vậy?” Tiền Viễn Minh đứng dậy, tuy ông ta cười nhưng giọng điệu lại mang theo sự đề phòng.
“Ơ kìa anh Viễn Minh nói gì vậy, tôi tới để báo tin mừng cho anh mà.” Trịnh Quân ngoác miệng cười to, lời Trịnh Quân nói khiến Tiền Viễn Minh chẳng hiểu ra sao hết. Ông ta thì có tin mừng gì chứ? Đã thế chính ông ta còn không biết?
Trịnh Quân thấy Tiền Viễn Minh mù mờ chẳng rõ, ông ta cười đắc chí hơn hẳn: “Anh Viễn Minh giả vờ giả vịt với tôi làm gì chứ? Anh cả với thằng cháu của anh chết hết rồi kìa, đây là chuyện đáng mừng kia mà, anh thấy đúng không hả?”
Sao? Chết thật rồi à? Tiền Viễn Minh híp đôi con mắt, nếu là vừa nãy thì ông ta đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng bởi ông ta nghe được tin tức này từ miệng Trịnh Quân nên mọi chuyện chẳng còn đơn giản nữa. Chẳng lẽ việc này có liên quan đến nhà họ Trịnh? Nhưng sao chúng lại có thực lực cùng lá gan ấy cho được? Vả lại, bố con Tiền Viễn Siêu mới chết mà Trịnh Quân đã dẫn người của mình tới tập đoàn Tiền Thị như thế này là bởi muốn báo tin mừng ư? Đơn giản vậy sao?
“Thế ư? Ông chủ Trịnh nói đùa tôi phải không? Anh cả với cháu trai của tôi mà chết thật thì tôi phải đau buồn mới đúng chứ, sao lại vui mừng cho được?” Tiền Viễn Minh híp mắt, tuy ông ta nói miệng vậy nhưng lại chẳng có nét đau thương gì cả.
“Ông anh thấy thế thật sao?” Cái nhìn của Trịnh Quân đầy nghiền ngẫm sâu xa, ông ta ngồi vào chiếc ghế đối diện với Tiền Viễn Minh mà chẳng câu nệ gì.
“Đương nhiên rồi, chứ còn sao nữa đây?” Tiền Viễn Minh híp mắt, giọng nói bắt đầu nhuốm vẻ khinh thường.
Trịnh Quân bĩu môi, ông ta nhún vai đầy bất lực: “Đã thế thì tôi đây xin chia buồn thông báo với ông anh rằng từ hôm nay trở đi, tập đoàn Tiền Thị sẽ chẳng còn liên quan gì với anh hết.” Trịnh Quân nhìn ông ta, khoé miệng lộ rõ nụ cười hung tợn: “Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, nó không còn liên quan gì với nhà họ Tiền của anh nữa.”
“Gì cơ?” Tiền Viễn Minh nghe vậy, ông ta đứng bật dậy, sắc mặt tăm tối thấy rõ: “Câu nói đùa này không hài hước chút nào đâu ông chủ Trịnh ạ.”
Trịnh Quân nhún vai: “Anh thấy tôi giống như đang nói đùa sao?”
Khuôn mặt Tiền Viễn Minh khó coi tới mức tận cùng. Đúng là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai (kẻ đến thì không có ý tốt, kẻ có ý tốt đã chẳng đến): “Trịnh Quân, ông cho rằng không có Tiền Viễn Siêu thì ông có thể nuốt chửng cái tập đoàn Tiền Thị này của tôi sao? Đúng là nực cười.” Tiền Viễn Minh cười lạnh lùng: “Ông không sợ mình chết thì cứ việc thử xem mình có thể một hơi nuốt hết cái tập đoàn Tiền Thị này của tôi không?” Buồn cười, tập đoàn Tiền Thị là một trong ba tập đoàn đầu tư lớn nhất Tây Ninh kia mà, dù nhà họ Trịnh có mạnh đến đâu đi nữa thì ông ta cũng không tin họ có thể làm gì được mình.
“Chậc, anh Viễn Minh còn chưa rõ sao?” Trịnh Quân không trả lời mà chỉ cười giễu cợt: “Không phải nhà họ Trịnh chúng tôi muốn anh chết mà là có kẻ muốn anh chết, bởi thế anh chỉ có thể chết thôi. Còn cái tập đoàn Tiền Thị này ư, không đến lượt tôi với anh quyết định.”
Hả? Tiền Viễn Minh nghe vậy, ông ta cau mày lại, lúc trước ông ta đã thấy nghi ngờ, bởi dù thế chân vạc của ba gia tộc có rã đám thì cũng đâu đến nỗi trở mặt thành thù như kia? Huống gì, phía trên nhà họ Trịnh còn có ba vị Đại nhân kia mà, sao chúng dám ra tay cho được? Xem ra nhà họ Trịnh đúng là có nhân vật lớn chống lưng.
“Ai? Rốt cuộc là ai hả? Hừ, tôi đây muốn xem xem ai lại ăn nói ngông cuồng đòi huỷ diệt tập đoàn Tiền Thị của tôi.” Tiền Viễn Minh gằn giọng, từng câu chữ như được nhuốm băng. Ông ta mong chờ ngày Tiền Viễn Siêu chết, lại cả thằng cháu kia cũng chẳng còn đâu có dễ dàng gì cho cam, ai lại ngờ được có kẻ lại đi rình mò tập đoàn Tiền Thị chứ. Sao ông ta có thể nhẫn nhịn cho được: “Hừ, tôi muốn xem xem ai lại ngông cuồng đến vậy.”
“Tôi đấy, ông có ý kiến gì sao?” Tiền Viễn Minh vừa mới dứt lời, một giọng nói hờ hững bỗng vang lên, ai nấy cũng giật mình kinh ngạc, mọi người quay đầu lại thì thấy một người thanh niên đã ngồi trên ghế sofa tự lúc nào chẳng rõ. Anh lẳng lặng ngồi đó, khoé miệng ẩn hiện nụ cười nhạt.
“Cậu, cậu Diệp.” Trịnh Quân đứng bật dậy, ông ta vô thức lẩm bẩm vài ba con chữ trong cổ họng, vẻ mặt hãi hùng tột độ. Ông ta không ngờ Diệp Thiên lại có mặt ở đây, nhưng anh vào đây từ khi nào và bằng cách nào vậy?
“Cậu là ai?” Tiền Viễn Minh cũng giật mình, ông ta cau mày nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
“Ông không cần biết tôi là ai, tôi cho ông mười phút đồng hồ, giao tập đoàn Tiền Thị ra đây hoặc để tôi đưa ông đi gặp anh trai của ông.” Diệp Thiên bình tĩnh vô cùng, như kiểu anh đang trình bày một vấn đề tầm thường vậy.
“Gì chứ? Não cậu có vấn đề hả ranh con?” Tiền Viễn Minh cười lạnh lùng, nhãi ranh này chui đâu ra mà lại dám ăn nói ngông cuồng thế kia? Không sợ chết thật à?
Diệp Thiên không trả lời ông ta, anh chỉ nhàn nhã ngồi dựa lưng trên sofa, và rồi đặt chiếc đồng hồ trên cổ tay mình lên mặt bàn: “Ông còn chín phút nữa, cứ nghĩ kỹ đi, đừng để lát nữa phải hối hận.”