Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 425: Diệp Na xảy ra chuyện
Phải công nhận một điều rằng Đại học đúng là một nơi dồi dào sức trẻ. Diệp Thiên đưa mắt nhìn nụ cười vương trên những khuôn mặt của những cô cậu sinh viên, dù anh không học Đại học nhưng anh cũng có thể tưởng tượng được cuộc sống ở Đại học sẽ tuyệt vời nhường nào. Tô Thanh Thanh đã gắn bó ba năm ở nơi này, và hiện giờ, Diệp Na cũng sắp sửa trải qua bốn năm cuộc sống sinh viên Đại học ở chốn đây.
Bởi vậy nên Diệp Thiên nhất định phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Đại học Thủ đô. Lúc này đúng vào giờ tan lớp, Diệp Thiên không nóng vội gì cả, anh ngồi trên chiếc ghế đá dài ngoài trường học, anh trông theo dòng người qua lại ngược xuôi trước mặt, chờ Diệp Na ra, nhưng đợi cả một lúc lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng của Diệp Na giữa biển người kia.
Diệp Thiên thấy sinh viên trong trường sắp về hết mà Diệp Na vẫn chưa xuất hiện, anh nhận thấy có gì đó không đúng, lấy điện thoại ra gọi Diệp Na, nhưng mãi cho đến khi điện thoại tự ngắt cũng chẳng có ai nghe máy cả. Diệp Thiên bỗng đứng bật dậy, sự lạnh lẽo đã thay thế mọi cảm xúc trên khuôn mặt anh. Anh biết có lẽ Diệp Na đã xảy ra chuyện. Diệp Thiên không suy nghĩ gì thêm cả, anh đứng dậy đi vào trong trường.
“Ê anh kia, anh làm gì đó hả? Không có thẻ thì không được vào trường.” Hai người bảo vệ đứng ngay cổng lên tiếng ngăn cản, bởi nhìn Diệp Thiên là biết anh không phải sinh viên, nên đương nhiên họ sẽ không cho anh vào trong. Nhưng khi họ định tiến lên ngăn trở thì trước mắt mờ mờ ảo ảo, dường như có thứ gì đó vừa mới lướt qua. Cả hai mở mắt xem, làm gì còn bóng dáng Diệp Thiên ở đó nữa.
“Trời ơi, chẳng lẽ mình gặp ma à? Thằng đó đâu rồi? Bay à?” Một tên bảo vệ xoa mắt, vẻ mặt không thể nào tin tưởng được.
“Mẹ nó, thằng đó đâu rồi? Sao mới chớp mắt một cái là chẳng thấy đâu nữa? Mình vào xem sao đi, Dương thiếu gia đang “làm việc” trong này, mong là không xảy ra sự cố gì.” Một tên bảo vệ khác nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng hơn hẳn, hắn ta không do dự gì nữa, cầm lấy cây dùi cui rồi bước vào trong.
Ở phía này, Diệp Thiên mới chỉ dung chút lực ở chân là đã vào được Đại học Thủ đô, anh bỗng nhiên lại sững sờ khi nhìn những toà nhà dạy học xếp chi chít trước mặt. Trường học rộng như vậy, nhiều phòng tầng như vậy thì anh nên đi đâu tìm Diệp Na đây? Đây có khác gì mò kim đấy bể đâu.
“Ha ha, con bé mới đến kia gan nhỉ, còn dám từ chối Dương thiếu gia nữa chứ, đúng là không sợ chết.” “Đúng đó, cả khối cô gái muốn được hẹn hò với Dương thiếu gia mà anh ấy có chịu ai đâu, con bé đó là đồ dân quê mà cũng dám từ chối Dương thiếu gia à? Cứ chờ đi, nay nó chết chắc rồi.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, con bé Diệp Na đấy nhìn cũng xinh, nhưng tính cứng đầu quá thể.” “Xinh cái đếch gì? Chờ đi, đợi Dương thiếu gia chơi chán rồi sẽ đuổi nó đi cho mà xem, lúc đó nó có đi bán “hoa” cũng chẳng ai thèm mua.”
Đúng lúc này, may sao có hai cô gái bước ngang qua Diệp Thiên, cuộc nói chuyện của hai người lọt vào tai Diệp Thiên mà chẳng có chi tiết nào bị bỏ sót cả: “Cô nói cái gì? Diệp Na ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng của anh bỗng vang lên đột ngột khiến hai cô gái kia giật thót, hai người quay đầu nhìn lại, chẳng biết Diệp Thiên xuất hiện trước mặt lúc nào không biết.
“Sao, sao anh qua đây được? Làm tôi sợ vỡ mật.” “Đúng vậy, không biết mở lời chào hỏi à? Đáng ghét.” Hai cô gái bị doạ giật nảy mình, họ quên luôn việc trả lời câu hỏi của Diệp Thiên.
“Nói cho tôi biết Diệp Na ở đâu?” Giọng Diệp Thiên lạnh thêm một phần. Ngay lập tức, hai cô gái kia thấy rùng mình ớn lạnh, một luồng hơi thở đáng sợ bao vây lấy họ. Họ run rẩy, vô thức trả lời: “Ở, ở toà nhà số Một trong khu dạy học phía bên kia.”
“Xoạt.” Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua ngay sau đó, Diệp Thiên lại tiếp tục mất tích.
Lúc này đây, ngay tại tầng ba của toà nhà dạy học số Một. Rõ ràng đã tan trường được hồi lâu, đáng nhẽ trong phòng học sẽ không còn học sinh nữa, nhưng lại có bảy, tám cậu sinh viên trẻ tuổi lại đứng trong một gian phòng học thuộc tầng ba, nhìn tuổi có lẽ họ đã hai mươi mấy, có vẻ là sinh viên năm Ba và sinh viên năm Bốn. Kẻ cầm đầu mặc một bộ vest sậm màu, dáng người không cao cũng chả thấp, không gầy không béo, Hắn ta để đầu đinh, làn da trắng bóc, nhìn cũng có thần thái nam chính phim ngôn tình lắm, hắn ta cười cợt đầy vẻ lạnh lùng.
“Khà khà Tiểu Na em ơi, em suy nghĩ ra sao về đề nghị của anh rồi hả? Chỉ cần em đồng ý thì anh đảm bảo em sẽ được ăn ngon mặc đẹp.” Trước mặt hắn ta chính là Diệp Na, vẻ mặt của cô vô cùng khó coi, khoé mắt còn vương giọt lệ buồn, nỗi sợ hãi bao trùm trong đôi mắt của cô. Tên này là Dương Khải, con trai của một vị giám đốc Trường học, nhìn dáng dấp của hắn ta đường đường oai phong, lịch sự là vậy, nhưng bởi bố của hắn ta là giám đốc của trường, hắn ta thường hay bắt nạt mấy cô gái nhỏ bé trong trường lắm.
Nếu mấy cô gái bị hắn ta nhắm trúng đồng ý hẹn hò qua lại, hắn ta sẽ chờ cho đến khi chơi chán, tặng họ một cái bầu sau đó vứt bỏ vô tình bạc bẽo. Đã từng có một cô gái bởi vậy mà nhảy lầu vào hai năm trước, nhưng dù vậy Dương Khải vẫn chẳng bị xử phạt gì cả, vẫn sống vui bởi mối qua hệ của bố hắn. Còn những cô gái từ chối sẽ bị Dương Khải dùng những thủ đoạn đặc biệt để cướp lấy: Nào là cưỡng ép, đổ thuốc vào miệng, hắn ta dùng bất kì thủ đoạn nào, chỉ cần có tác dụng là được.
Mà bây giờ đến lượt Diệp Na. Diệp Na mới bước vào trường đã bị Dương Khải nhìn trúng, sau đó theo đuổi cuồng nhiệt, tuy cô đã từ chối thẳng thừng chẳng do dự gì nhưng Dương Khải không những chẳng từ bỏ mà hắn ta còn khiến mọi chuyện trầm trọng hơn, hôm nay hắn ta còn dẫn người vào đây hòng bắt nhốt cô, Hắn ta muốn làm gì đã quá quá rõ ràng,
“Tôi, tôi không đồng ý, anh thả tôi đi đi.” Diệp Na cúi đầu, giọng líu ríu trong cổ họng. Cô sợ hãi cùng cực, sợ Dương Khải sẽ ra tay đối phó với cô.
“Thả em đi? Em đã đồng ý đâu, sao anh có thể thả em đi được.” Dương Khải cười hững hờ, giọng đầy ẩn ý: “Em phải hỏi đàn em của anh nữa, mà cũng có ai đồng ý để em đi cả.” Lời hắn ta nói khiến mấy tên đàn em đứng sau lưng kia hống hách hơn hẳn.
“Đúng đó chị dâu, chị phải đồng ý mới được chứ, chúng em chắc chắn sẽ tôn trọng chị, chị mà không đồng ý thì sao cho phải đây.” “Đúng vậy, nếu thế thì hôm nay cánh anh em đến vô công vô ích à?” “Chị dâu, chị đồng ý đi, anh Dương si tình thế kia cơ mà.” Mấy tên đàn em hùa vào dụ dỗ, Diệp Na thấy sốt ruột muôn phần, cô đang định bỏ chạy thì bị Dương Khải đứng chắn trước mặt, khiến cô chẳng có đường tiến đường lui.
“Rốt cuộc anh muốn sao?” Diệp Na sốt ruột lắm rồi, giờ cô muốn đi cũng không được, muốn gọi điện thoại thì bị Dương Khải cướp mất. Cô bỗng thấy tuyệt vọng quá.
“Muốn sao hả? Chẳng phải em biết đấy ư?” Dương Khải cười nhạt, trong nụ cười ấy còn có nét dữ tợn: “Tiểu Na, chỉ cần em gật đầu đồng ý thì nói sao cũng được, em mà không đồng ý thì anh đành giở vài món thủ đoạn con con đấy.” Dương Khải vừa nói vừa tiến lên mấy bước, hắn ta bước về phía Diệp Na.
Diệp Na lùi một bước, hắn ta tiến một bước, cô thấy đè nén, áp lực tột độ: “Anh, anh đừng qua đây.” Giờ Diệp Na sợ thật rồi, nhưng chẳng mấy chốc cô đã chẳng còn đường lui nữa, cô bị Dương Khải vây trong góc, tựa như một chú thỏ con lọt lưới đang run rẩy không ngừng.
Bởi vậy nên Diệp Thiên nhất định phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Đại học Thủ đô. Lúc này đúng vào giờ tan lớp, Diệp Thiên không nóng vội gì cả, anh ngồi trên chiếc ghế đá dài ngoài trường học, anh trông theo dòng người qua lại ngược xuôi trước mặt, chờ Diệp Na ra, nhưng đợi cả một lúc lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng của Diệp Na giữa biển người kia.
Diệp Thiên thấy sinh viên trong trường sắp về hết mà Diệp Na vẫn chưa xuất hiện, anh nhận thấy có gì đó không đúng, lấy điện thoại ra gọi Diệp Na, nhưng mãi cho đến khi điện thoại tự ngắt cũng chẳng có ai nghe máy cả. Diệp Thiên bỗng đứng bật dậy, sự lạnh lẽo đã thay thế mọi cảm xúc trên khuôn mặt anh. Anh biết có lẽ Diệp Na đã xảy ra chuyện. Diệp Thiên không suy nghĩ gì thêm cả, anh đứng dậy đi vào trong trường.
“Ê anh kia, anh làm gì đó hả? Không có thẻ thì không được vào trường.” Hai người bảo vệ đứng ngay cổng lên tiếng ngăn cản, bởi nhìn Diệp Thiên là biết anh không phải sinh viên, nên đương nhiên họ sẽ không cho anh vào trong. Nhưng khi họ định tiến lên ngăn trở thì trước mắt mờ mờ ảo ảo, dường như có thứ gì đó vừa mới lướt qua. Cả hai mở mắt xem, làm gì còn bóng dáng Diệp Thiên ở đó nữa.
“Trời ơi, chẳng lẽ mình gặp ma à? Thằng đó đâu rồi? Bay à?” Một tên bảo vệ xoa mắt, vẻ mặt không thể nào tin tưởng được.
“Mẹ nó, thằng đó đâu rồi? Sao mới chớp mắt một cái là chẳng thấy đâu nữa? Mình vào xem sao đi, Dương thiếu gia đang “làm việc” trong này, mong là không xảy ra sự cố gì.” Một tên bảo vệ khác nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng hơn hẳn, hắn ta không do dự gì nữa, cầm lấy cây dùi cui rồi bước vào trong.
Ở phía này, Diệp Thiên mới chỉ dung chút lực ở chân là đã vào được Đại học Thủ đô, anh bỗng nhiên lại sững sờ khi nhìn những toà nhà dạy học xếp chi chít trước mặt. Trường học rộng như vậy, nhiều phòng tầng như vậy thì anh nên đi đâu tìm Diệp Na đây? Đây có khác gì mò kim đấy bể đâu.
“Ha ha, con bé mới đến kia gan nhỉ, còn dám từ chối Dương thiếu gia nữa chứ, đúng là không sợ chết.” “Đúng đó, cả khối cô gái muốn được hẹn hò với Dương thiếu gia mà anh ấy có chịu ai đâu, con bé đó là đồ dân quê mà cũng dám từ chối Dương thiếu gia à? Cứ chờ đi, nay nó chết chắc rồi.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, con bé Diệp Na đấy nhìn cũng xinh, nhưng tính cứng đầu quá thể.” “Xinh cái đếch gì? Chờ đi, đợi Dương thiếu gia chơi chán rồi sẽ đuổi nó đi cho mà xem, lúc đó nó có đi bán “hoa” cũng chẳng ai thèm mua.”
Đúng lúc này, may sao có hai cô gái bước ngang qua Diệp Thiên, cuộc nói chuyện của hai người lọt vào tai Diệp Thiên mà chẳng có chi tiết nào bị bỏ sót cả: “Cô nói cái gì? Diệp Na ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng của anh bỗng vang lên đột ngột khiến hai cô gái kia giật thót, hai người quay đầu nhìn lại, chẳng biết Diệp Thiên xuất hiện trước mặt lúc nào không biết.
“Sao, sao anh qua đây được? Làm tôi sợ vỡ mật.” “Đúng vậy, không biết mở lời chào hỏi à? Đáng ghét.” Hai cô gái bị doạ giật nảy mình, họ quên luôn việc trả lời câu hỏi của Diệp Thiên.
“Nói cho tôi biết Diệp Na ở đâu?” Giọng Diệp Thiên lạnh thêm một phần. Ngay lập tức, hai cô gái kia thấy rùng mình ớn lạnh, một luồng hơi thở đáng sợ bao vây lấy họ. Họ run rẩy, vô thức trả lời: “Ở, ở toà nhà số Một trong khu dạy học phía bên kia.”
“Xoạt.” Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua ngay sau đó, Diệp Thiên lại tiếp tục mất tích.
Lúc này đây, ngay tại tầng ba của toà nhà dạy học số Một. Rõ ràng đã tan trường được hồi lâu, đáng nhẽ trong phòng học sẽ không còn học sinh nữa, nhưng lại có bảy, tám cậu sinh viên trẻ tuổi lại đứng trong một gian phòng học thuộc tầng ba, nhìn tuổi có lẽ họ đã hai mươi mấy, có vẻ là sinh viên năm Ba và sinh viên năm Bốn. Kẻ cầm đầu mặc một bộ vest sậm màu, dáng người không cao cũng chả thấp, không gầy không béo, Hắn ta để đầu đinh, làn da trắng bóc, nhìn cũng có thần thái nam chính phim ngôn tình lắm, hắn ta cười cợt đầy vẻ lạnh lùng.
“Khà khà Tiểu Na em ơi, em suy nghĩ ra sao về đề nghị của anh rồi hả? Chỉ cần em đồng ý thì anh đảm bảo em sẽ được ăn ngon mặc đẹp.” Trước mặt hắn ta chính là Diệp Na, vẻ mặt của cô vô cùng khó coi, khoé mắt còn vương giọt lệ buồn, nỗi sợ hãi bao trùm trong đôi mắt của cô. Tên này là Dương Khải, con trai của một vị giám đốc Trường học, nhìn dáng dấp của hắn ta đường đường oai phong, lịch sự là vậy, nhưng bởi bố của hắn ta là giám đốc của trường, hắn ta thường hay bắt nạt mấy cô gái nhỏ bé trong trường lắm.
Nếu mấy cô gái bị hắn ta nhắm trúng đồng ý hẹn hò qua lại, hắn ta sẽ chờ cho đến khi chơi chán, tặng họ một cái bầu sau đó vứt bỏ vô tình bạc bẽo. Đã từng có một cô gái bởi vậy mà nhảy lầu vào hai năm trước, nhưng dù vậy Dương Khải vẫn chẳng bị xử phạt gì cả, vẫn sống vui bởi mối qua hệ của bố hắn. Còn những cô gái từ chối sẽ bị Dương Khải dùng những thủ đoạn đặc biệt để cướp lấy: Nào là cưỡng ép, đổ thuốc vào miệng, hắn ta dùng bất kì thủ đoạn nào, chỉ cần có tác dụng là được.
Mà bây giờ đến lượt Diệp Na. Diệp Na mới bước vào trường đã bị Dương Khải nhìn trúng, sau đó theo đuổi cuồng nhiệt, tuy cô đã từ chối thẳng thừng chẳng do dự gì nhưng Dương Khải không những chẳng từ bỏ mà hắn ta còn khiến mọi chuyện trầm trọng hơn, hôm nay hắn ta còn dẫn người vào đây hòng bắt nhốt cô, Hắn ta muốn làm gì đã quá quá rõ ràng,
“Tôi, tôi không đồng ý, anh thả tôi đi đi.” Diệp Na cúi đầu, giọng líu ríu trong cổ họng. Cô sợ hãi cùng cực, sợ Dương Khải sẽ ra tay đối phó với cô.
“Thả em đi? Em đã đồng ý đâu, sao anh có thể thả em đi được.” Dương Khải cười hững hờ, giọng đầy ẩn ý: “Em phải hỏi đàn em của anh nữa, mà cũng có ai đồng ý để em đi cả.” Lời hắn ta nói khiến mấy tên đàn em đứng sau lưng kia hống hách hơn hẳn.
“Đúng đó chị dâu, chị phải đồng ý mới được chứ, chúng em chắc chắn sẽ tôn trọng chị, chị mà không đồng ý thì sao cho phải đây.” “Đúng vậy, nếu thế thì hôm nay cánh anh em đến vô công vô ích à?” “Chị dâu, chị đồng ý đi, anh Dương si tình thế kia cơ mà.” Mấy tên đàn em hùa vào dụ dỗ, Diệp Na thấy sốt ruột muôn phần, cô đang định bỏ chạy thì bị Dương Khải đứng chắn trước mặt, khiến cô chẳng có đường tiến đường lui.
“Rốt cuộc anh muốn sao?” Diệp Na sốt ruột lắm rồi, giờ cô muốn đi cũng không được, muốn gọi điện thoại thì bị Dương Khải cướp mất. Cô bỗng thấy tuyệt vọng quá.
“Muốn sao hả? Chẳng phải em biết đấy ư?” Dương Khải cười nhạt, trong nụ cười ấy còn có nét dữ tợn: “Tiểu Na, chỉ cần em gật đầu đồng ý thì nói sao cũng được, em mà không đồng ý thì anh đành giở vài món thủ đoạn con con đấy.” Dương Khải vừa nói vừa tiến lên mấy bước, hắn ta bước về phía Diệp Na.
Diệp Na lùi một bước, hắn ta tiến một bước, cô thấy đè nén, áp lực tột độ: “Anh, anh đừng qua đây.” Giờ Diệp Na sợ thật rồi, nhưng chẳng mấy chốc cô đã chẳng còn đường lui nữa, cô bị Dương Khải vây trong góc, tựa như một chú thỏ con lọt lưới đang run rẩy không ngừng.