• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Làng Quê, Thành Phố, Tôi và Em (1 Viewer)

  • Chap 3

Hừng đông đã ló rạng từ phía chân trời xa. Một cơn gió nhẹ thôi qua, trên những tán cây, từng chiếc lá cũng rung rinh cựa mình vào ngày mới.
- Nhanh lên, sao con trai gì mà lề mề quá thể vậy?
Tôi thở dài một cách não nề.
- Vừa ăn cơm mà vừa nghe nguýt dài thế này thì ai nuốt cho nổi đây.

Nửa tiếng trước...
- zzzzz...

- Uây!

- .zzzz...

- Uây! Uây!

- .zzzz...

- Nghĩa... dậy đi...

- Ứm... - tôi miễn cưỡng mở mắt ra, mà nó cứ nhíu cả lại. - gì đấy?

- Dậy trước đi đã.
Dụi mắt mấy cái cho tỉnh, tôi đưa mắt nhìn người đang đứng trước mình - là Ngọc Mai.

- Sao cậu lại ở trong này? – tôi vùng dậy kéo tấm chăn mỏng lên che ngực (đang cởi trần) hốt hoảng – sao không gõ cửa?

- Gõ trầy tay rồi có ai thèm ra mở đâu. – nàng giơ nắm đấm lên phụ họa.

- Cậu đã thấy gì rồi?
Ngọc Mai phì cười.

- Có. Thấy hai nải chuối úp lên bộ xương khô. Mà lạ là bình thường nghe đến mập lồi rốn, nay mới thấy có người gầy nhe mà rốn cũng lồi. hí hí.

- Thế là thấy hết ngực người ta rồi à? Đồ con gái dê xồm.

- Đừng nghĩ tớ giống bọn con trai các cậu.

- Tớ không biết để yên ngủ nào.
Nói rồi tôi nằm vục xuống kéo tấm chăn che kín đầu.
- Thôi , dậy đi nào ông tướng. tớ có chuyện nhờ cậu đây. – vừa nói nàng vừa lay gọi tôi.

- Chuyện gì thế? – Tôi miễn cưỡng ngồi dậy.

- Tớ muốn nhờ cậu đưa đến trường học để xem qua thôi. Ngày kia là bắt đầu đi học rồi.

- Ngày kia? Vậy là cậu...?

- Ừ! Tớ xin vào trường của cậu mà, ở cùng nhà thì học chung trường là tiện nhất.

- Vậy à? - tôi đáp mà mắt vẫn lờ đờ.

- Ừ mà chuẩn bị dần đi, tớ xuống chờ trước.

Xỏ dép vào chân, tôi lững thững bước ra
- Xì! Rõ là lâu…

- Cứ từ từ rồi khoai nó khắc nhừ. Có đi xem trường thôi. Không việc gì phải vội cả.
Đúng y như lời, tôi bước đi với tốc độ có thể nói là từ từ nhất có thể, phía cuối con đường, tức là ngoài cổng, một cái xe đạp và một cô nàng ngồi phía sau xe chống cằm lên yên xe, phồng miệng phụng phịu chờ đợi. Ai bảo gọi người ta dậy rõ là sớm. Cho chừa.
Ra đến nơi, tôi mới nhận ra ngơ ngác hỏi:
- Sao cậu đi xe tớ? Xe cái Hạnh kia kìa, lấy mà đi.

- Tớ đi cùng xe với cậu luôn mà. Hì

- Ớ hớ...Sao lại thế?

- Thì... tớ... không biết đi xe đạp.

- Oắt? - tôi sửng sốt - cậu đùa tớ à?

- Không. Tớ nói nghiêm túc mà. Hì.
Tôi còn đang chưa biết nói gì thì mẹ ở trong nhà nói vọng ra:

- Thôi đi cùng thì lai bạn luôn đi có sao đâu.
Đành vậy, tôi leo lên xe đạp một cách khá là miễn cưỡng. có vè Ngọc Mai cũng thấy vẻ mặt đó của tôi nên cũng hơi e dè hỏi:

- Cậu…không sao…chứ? - trông nàng khá đăm chiêu.

- Không! Tớ không sao. - tôi đáp cùng với một nụ cười nửa miệng thoải mái.

- Hi. Vậy mình đi nhé.

- Ừm!

- Cháu chào bác.

- Con đi đây mẹ ạ.

- Ừ. Hai đứa đi - mẹ quay sang tôi - đi đường lai bạn cẩn thận đấy.
Thế là hai người một xe ì ạch lên đường. Nói vậy thôi, chứ xe chạy khá bon chứ không ì ạch gì cả. Thông thả trên con đường làng, thỉnh thoảng những tia nắm đâm chéo từ trên tán cây xuống mặt đường càng làm cho cảnh vật thêm phần lung linh. Thư thái thật, không khí trong lành buổi sớm luôn đem lại cho tôi sự thoải mái và cảm giác lâng lâng khó tả. Hít một hơi dài sảng khoái, tôi nói với về phía sau:
- Cậu thấy sáng sớm ở quê thế nào?

- Tớ á? Có nhiều cảm xúc lắm. hì, nhưng không biết miêu tả, nói ra như thế nào nữa. - thoáng một chút rồi cậu ấy nói tiếp - Nhưng giờ, tớ thấy lòng rất là bình yên.
Phải vậy chứ, đó là những gì đơn giản nhất mà làng quê có thể mang lại. Không giống như thành phố đông đúc, nơi mà con người từ mọi nơi đều tìm đến chật vật với cuộc sống mưu sinh ồn ào, náo nhiệt.
Quê tôi, không có những bờ cát dài cùng những hàng dừa xanh với mặt biển lăn tăn gợn sóng, không có những đồi núi trùng điệp ngát mắt với màu xanh um của cây rừng, cũng chẳng có danh lam thắng cảnh gì để ai ai cũng biết đến. Nhưng cho đến giờ, dù đi nhiều nơi nhưng tôi chưa tìm được ở đâu có những nét riêng như là ở quê mình. Tôi cũng chẳng nói lên được những nét đó là gì, chỉ biết là nó rất riêng vậy thôi.
Một lúc sau là chúng tôi ra đến đường lớn. Giờ tôi mới nhớ là tôi không mang theo mũ nón gì cả. Mặt trời lên cao rồi, đang bắt đầu phả ánh nắng xuống, lại một nỗi là hai bên vệ đường không có cây cối gì cả. Từng giọt nắng rót xuống người mà tôi thấy oải quá. Nắng cuối hè mà vẫn rát thật, rát tê tái.
Mà có phải mình tôi đâu, còn thêm một cô gái đằng sau hứng chịu cùng nữa chứ. Tôi là con trai mà đã thấy như vầy, không hiểu Ngọc Mai thấy thế nào. Tự nhiên tôi lại tự hỏi không biết nắng ở quê với nắng ở thành phố có khác gì nhau không.
Đang miên man suy nghĩ cho quên cái nắng, bỗng tôi thấy từ lưng lên đến đầu mình hình như không còn thấy có nắng chiếu xuống nữa. Hơi ngước lên tôi mới thấy cái vành ô ngay trên đầu. Ngoảnh lại phía sau lưng, Ngọc Mai trao cho tôi một nụ cười tươi rói, tôi cũng gật đầu cười lại ý nói cảm ơn.
- Cậu đem cả ô đi à?

- Ừ. Hì.

- Sao lúc đi tớ không nhìn thấy nhỉ?

- Hờ. Lúc đó có người biết phải chở tớ, mặt đần ra có biết gì đâu.

- Ơ…hì… - tôi gãi đầu lúng túng trả lời.

- Mà sao lúc đấy cậu phản ứng như thế? - giọng cô nàng như thỏ thẻ - Tớ làm cậu không vui à?

- Ơ không… Cậu đừng nghĩ như vậy… Chỉ là…

- Là sao?

- Tớ…tớ…

- Đừng nói là cậu chưa chở con gái bao giờ nhé.
Tôi đỏ mặt tía tai, điều Ngọc Mai vừa nói lại trúng ngay vào tim đen của tôi luôn rồi.
- Ô. Có vẻ tớ đoán bừa mà đúng nhỉ.
Tôi hoàn toàn cảm nhận được có tí gì đó như châm chọc trong câu nói ấy. Nhưng tôi không thấy giận hay gì đại loại như vậy, mà khá là….ngại ngùng. Cũng chẳng hiểu sao tội lại như vậy. Tôi nhát gái, ai cũng biết, từ người thân đến bạn bè. Nếu có ai đó lấy nó ra để nói chuyện với tôi hẳn là tôi sửng cồ, phát điên lên rồi. Nhưng bây giờ chẳng hiều sao tôi lại không như vậy. Tôi chỉ đơn giản là…im lặng.
- Cơ mà hôm qua cậu chở tớ rồi mà.
Đúng rồi nhỉ. Vậy mà không hiểu tôi vẫn ngại gì nữa.
Sau một tiếng thở dài lặng thầm tôi lại nhìn lên phía trước và đạp xe tiếp. Đã đến khu dân cư từ lúc nào.
Đột nhiên ánh mắt tôi dừng lại ở góc cuối con đường. Nơi đó, một bóng hình, một tà áo trắng, một...dáng người…quen thuộc.
Láo liên đưa mắt nhìn xung quanh, như tìm được nơi chú ý. Tôi quẹo vào một ngõ nhỏ gần đó. Có vẻ như nhận ra điều gì đó khác thường từ tôi, Ngọc Mai kéo vạt áo tôi thủ thỉ:
- Nghĩa! Có chuyện gì thế? - cậu ấy đưa mắt nhìn vào trong ngõ rồi quay lại phía tôi - Đât là ngõ cụt mà.

- Cậu…cậu có thể ở trong này một lúc được không? Tớ…có chút việc.

- Ơ? Sao vậy?

- Thì …tớ… - thoáng bối rối, rồi tôi nói như van lơn - cậu cứ ở lại đây đi, tớ sẽ giải thích sau.
Dường như nhận ra vẻ mặt của thôi, cậu ấy cũng không gặng hỏi nữa, ngập ngừng nói:
- Đi…nhanh nha.

- …Ừ…Nhớ chờ tớ đấy…Tẹo không thấy là cạch luôn. - tôi nói rồi quay đi.
Lúc đó, tôi thấy Ngọc Mai hơi sững người lại sau câu nói ấy. Khi đạp được một lúc tôi mới đoán được.
“Cạch”?
Hẳn rồi, nói chuyện với con gái thành phố, mà dùng ngôn từ địa phương, lại còn sực mùi trẻ con như thế người ta không ngớ người ra mới lạ.
“ - Chắc tí mình phải giải thích thôi.” - tôi nhủ thầm.
Phía trước tôi là một cô gái trạc tuổi đang đi bộ bên lề đường, tôi chỉ đạp xe nhẹ nhàng cách nàng một đoạn.
Nguyễn Nhung Hoàng Yến.
Sáng nay nàng mặc áo thun trắng cùng với quần jean, bên trên một chiếc mũ màu tím khẽ ôm lấy mái tóc dài xõa bồng bềnh của nàng. Đó là bạn học cùng lớp với tôi cả năm trước, người mà từ lâu đã len lỏi vào trong trái tim của tôi, chiếm một vị trí rất đặc biệt ở trong đó. Với tôi, nàng là một người con gái toàn diện, một người bạn tốt bụng, một học sinh giỏi giang, một lớp trưởng gương mẫu và trên hết là người đầu tiên làm tôi mê mẩn từ trước đến giờ.
Cũng bởi vì tính hay nhát của tôi mà chưa một lần nào tôi dám ngỏ lời nói chuyện với nàng cả. Trong lớp, ngoài lúc tôi cũng chỉ như bây giờ, cũng chỉ dám đứng từ xa mà ngắm nhìn. Từ cử chỉ nhẹ nhành của nàng dù là nhỏ nhất cũng làm cho tim tôi xao xuyến. Nàng với tôi gần như là hai phạm trù đối lập của con người vậy.
Đang theo dòng cảm xúc mà suy nghĩ, thì một cơn gió nhẹ thổi đến, tôi cảm nhận được ngay một mùi thơm đặc biệt, nó dịu dàng quyện vào gió. Gió thổi từ đằng trước về, vậy nó là của Hoàng Yến rồi, một mùi thơm nhẹ nhàng mà đánh thức mọi giác quan của người khác, người khác không ai khác là tôi đây.
Tiếp theo, một cơn gió khá mạnh ùa theo, nó tinh nghịch khẽ thổi hất chiếc mũ mà nàng đang đeo bay lên rồi dập dềnh bay về phía…tôi.
Chỉ trong một tích tắc, tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì nàng đã quay người về hướng cái mũ bay đi, tất nhiên thấy không chỉ cái mũ, mà còn thêm cả một thằng con trai trên một chiếc xe đạp mặt đần ra đang ngơ ngác nhìn về phía mình.
Im lặng…

Vội tránh ánh mắt đó của Hoàng Yến, tôi cúi xuống nhặt chiếc mũ lên rồi đến chỗ nàng với bộ dạng cực kì thê thảm.
- M…ũ…của cậu này - tôi gãi đầu lí nhí.

- Cậu là… - tôi ngại không dám nhìn Hoàng Yến, chắc nàng vừa nói vừa nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên lắm.

- Tớ… ấy à? Tớ là…

- Trung Nghĩa đúng không?
Nghe đến tên mình tôi bất giác đưa mắt ra nhìn nàng, không ngờ nàng nhớ ra tên tôi.
À mà đâu, Hoàng Yến là lớp trưởng mà, lại còn học cùng hai năm rồi. Không biết mới lạ. Không hiểu tôi bị gì thế này, gặp gái cứ bị đần ra là sao?.
- Phải Nghĩa không? - một câu nói kéo tôi quay về với hiện tại.

- Ư…Ừ… - tôi gãi đầu trả lời đánh trống lảng quay sang chỗ khác.

- Cậu đi đâu thế?

- À...Tớ chở cô… - đến đây mới nhớ ra mình bị hớ, chẳng lẽ nói là “tớ chở một cô gái đi xem trường” nhỡ cậu ấy cho rằng tôi vs Ngọc Mai yêu nhau mất. Vậy sau này sao cho tôi cơ hội được.

- Cậu đi đâu cơ? - lại một lần nữa câu nói của ẻm lại với tay lên trên dòng suy nghĩ kéo tôi xuống.

- À…tớ đi chở Conan tập mới về ấy mà…haha…
Tôi phục mình thật, không ngờ thằng đần có lúc giỏi lên muôn phần như vậy.
- Cậu cũng đọc Conan á?

- Ừ! Tớ nghiền lắm. hì.

- Uây! Thế là mình giống nhau rồi, cậu đọc lâu chưa?

- Hình như là từ lớp năm hay sáu gì đấy.

- Ôi giống tớ thế. Ngày ấy tớ hay đọc lắm, mặc dù không hiểu được nhiều cho lắm. Hi, mà cậu thích nhân vật nào nhất? - nàng sốt sắng hỏi.

- Tớ à? Ừm… chắc là Kid.

- Uầy, sao cậu không thích Conan ấy?

- Tớ cũng không rõ... còn cậu?

- Tớ thích Ai.

- Ơ phải nói ra chứ. Hỏi vậy sao tớ biết được.

- …! - Hoàng yến nhìn tôi, nét mặt khó hiểu.

- Thì cậu thích nhân vật nào phải nói ra chứ. Sao lại hỏi lại tớ là “tớ thích ai?”?
Tôi nào biết được, có trách thì trách tiếng việt nó quá phong phú thôi. À không, trách tôi cũng được, sao dễ như vậy mà không nghĩ ra cơ chứ?
Y rằng, sau một lát suy nghĩ, Hoàng Yến như nghĩ ra điều gì đó - tất nhiên rồi, điều - mà - ai - cũng - biết - là - điều - gì - đấy,à không ai fan Conan thôi. Nàng cứ tủm tỉm, cố nén tiếng cười.
Khỏi phải nói tôi lúc đó như thế nào, mặt đã đần lại còn đần thêm.
- Ý tớ là Haibara ấy mà. - vẫn như có tiếng cười trong câu nói đó.

- Ừ! Tớ mới vừa nghĩ ra thôi. - tay tôi như thói quen lại đưa lên đầu gãi gãi.

- Cậu vui tính thật đấy. - gắp từ “vui tính” ra cho từ “ngớ ngẩn” hay “ngờ nghệch” vào hợp biết bao.

- …haha… - tôi cười trừ - mà cậu đi đâu vậy?

- Tớ đang đi đến nhà bác tớ ấy mà.

- …bla…

- …bla…
Hạnh phúc là vậy đấy. Đôi khi nó chỉ là cái gì đó vô tình thoáng qua mà để lại cho ta bao nhiêu cảm xúc mà khi nhớ lại thì làm cho trái tìm này bừng lên một niềm vui khó tả.
Lần đầu tiên tôi được đứng cùng nàng thoải mái như vậy.
Lần đầu tiên tôi được nói chuyện với nàng.
Lần đầu tiên tôi được nàng khen, dù nó không hẳn là khen.
Và cũng là lần đầu tiên tôi dám mơ ước đến một tương lai sang lạng của tôi và người con gái ấy.
Tôi chỉ muốn mãi được đứng ở đấy, mãi được nói chuyện thân mật với nàng như vậy, điềm mà cả năm qua tôi chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom