Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-342
CHƯƠNG 338: ĐĂNG KÝ KHÁM BỆNH NAM KHOA
CHƯƠNG 338: ĐĂNG KÝ KHÁM BỆNH NAM KHOA
“Đi ngủ đi.” Cao Hướng Dương giục cô.
“Em không ngủ được.”
Người phụ nữ hư hỏng này!!
Tâm trạng anh vui hơn một chút: “Được rồi, đi ngủ nào!”
“Ừm...”
Cuối cùng Vũ Quỳnh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Có lẽ là vì hai người đều mệt nên cuối cùng cũng ngủ qua cái đêm xao động bất an này.
Hôm sau, khi tỉnh lại.
Lúc bảy giờ.
Cao Hướng Dương đứng trước bồn rửa mặt nhìn bồn rửa mặt trống rỗng, anh hơi thắc mắc phải làm thế nào mới ổn.
Không có đồ rửa mặt, xem ra chỉ có thể về nhà rồi tính.
Anh gãi mái tóc ngắn lộn xộn, chuẩn bị lấy nước sạch súc miệng trước nhưng bỗng nhiên bàn chải đánh răng được đưa qua chỗ anh.
“Cho anh mượn nè!” Là Vũ Quỳnh.
Trên miệng cô vẫn còn bọt trắng.
Nhìn dáng vẻ cũng cực kỳ đáng yêu.
Cô bộ dạng hết sức rộng lượng rồi đến gần anh, đưa cho anh bàn chải đánh răng ướt: “Cho anh nè!”
Mày kiếm của Cao Hướng Dương hơi chau lại, cuối cùng anh vẫn đưa tay cầm bàn chải đánh răng trong tay cô.
Vũ Quỳnh bất mãn chớp đôi mắt to linh động: “Sao em lại cảm thấy anh rất không vui nhỉ?”
“Ký túc xá các em mấy giờ mở cửa?”
Cao Hướng Dương không trả lời câu hỏi của cô mà ngược lại anh hỏi cô.
Anh nghiêm túc rửa sạch bàn chải đánh răng trắng đầu bò sữa trong tay mình dưới vòi nước.
Vũ Quỳnh cau mày: “Ngay cả nước bọt cũng từng nếm rồi mà anh còn rửa bàn chải đánh răng này, có cần thiết không?”
Cao Hướng Dương ho một tiếng rồi nheo mắt nhìn cô: “Cái này khác hôn môi.”
“Hừ...”
Vũ Quỳnh lẩm bẩm một tiếng rồi xoay người ra khỏi phòng tắm.
Cao Hướng Dương nhìn bàn chải bò sữa trong tay mình, anh hơi buồn cười.
Đây là bàn chải chuyên dụng điển hình của con gái, tay cầm là con bò sữa đáng yêu, đầu bàn chải cũng là loại đáng yêu xinh xắn, quả nhiên rất phù hợp... với khí chất của cô.
Nhưng hoàn toàn không hợp với anh!
Anh bật cười, bóp một lớp kem đánh răng, cho vào miệng rồi nghiêm túc rửa mặt.
Bảy rưỡi, cổng ký túc xá nữ đã được mở.
Khi Vũ Quỳnh và anh cùng ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt kỳ dị.
Lúc đó, Cao Hướng Dương cũng rất lúng túng.
Suy cho cùng cũng là lần đầu anh ở phòng ngủ của con gái, hơn nữa mới sáng sớm đã nghênh ngang bước ra từ ký túc xá nữ.
Điều này nhìn thì ít nhiều cũng không đúng thuần phong mỹ tục cho lắm.
Còn nhìn Vũ Quỳnh, rõ ràng cô bình tĩnh hơn nhiều.
Đối với cô thì ánh mắt kỳ dị của bạn học đều là mây trôi, mây trôi... Từ trước đến nay cô không để ý tới cảm nhận của người khác về mình, đương nhiên là ngoài Cao Hướng Dương ra.
Cao Hướng Dương quay về nhà mình một chuyến.
Sau khi tắm, thay quần áo thì anh mới tới bệnh viện làm việc.
Buổi sáng có một ca phẫu thuật cỡ nhỏ.
Lúc vào phòng thay đồ thay quần áo, đồng nghiệp đụng vào anh rồi trêu chọc: “Này! Hôm nay cậu gặp chuyện tốt gì đúng không? Từ khi vào phòng làm việc đến giờ, khóe miệng vẫn luôn không ngừng cười.”
“Vậy à?”
Bản thân Cao Hướng Dương lại không nhận ra: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi?”
Nhưng...
Anh lại không thể không thừa nhận ràng tâm trạng của mình rất tốt.
Toàn thân từ trên xuống dưới có cảm giác thoải mái thông suốt.
“Nhìn dáng vẻ cậu cả người dễ chịu, tối qua buông thả không ít nhỉ?”
“Buông thả cái đầu cậu!!”
Cao Hướng Dương cười mắng một câu, anh thay quần áo bảo hộ, cuối cùng thì nhìn điện thoại của mình.
Không ngờ anh lại bất giác bắt đầu hơi mong đợi tiếng kêu của nó... Anh đặt xuống rồi bước tới phòng khử trùng.
Trong đầu anh bắt đầu hiện lên khuôn mặt non nớt quen thuộc đó, anh luôn nghĩ bây giờ cô đang làm gì, có ngoan ngoãn đi học không, ngoài ra... cũng ngẫu nhiên nhớ đến anh không...
Đúng là Cao Hướng Dương có cảm giác như trúng tà!
Buổi sáng là ca phẫu thuật não cỡ nhỏ, vốn không cần anh tự mổ chính, nhưng người ta là người thân của lãnh đạo nào đó ở viện, nhất định phải do anh tự ra tay, nếu không phải vậy thì sao anh lại tới đây.
Vì ca phẫu thuật nhỏ, lại do anh tự làm nên bầu không khí trong cả phòng phẫu thuật đều khá buông lỏng.
“Ê! Mọi người nói xem sáng nay lúc đi làm tôi nhìn thấy gì?”
Bỗng nhiên một đồng nghiệp nói.
Cao Hướng Dương không để ý, anh đứng trước kính hiển vi, nghiêm túc phẫu thuật.
“Cậu nhìn thấy gì cơ?” Có người tò mò truy hỏi.
“Hôm nay tôi nhìn thấy chủ nhiệm khoa chúng ta lén lút đăng ký khám bệnh nam khoa!”
Anh không lên tiếng mà hờ hững tiếp tục phẫu thuật.
Đôi mắt Cao Hướng Dương hơi lóe lên, sau khi khẽ ho một tiếng, anh thờ ơ nói: “Tôi không phải là bác sĩ nam khoa.”
Nhưng kỳ thực trong lòng anh đã sớm rối bời.
Câu nói vô tình của đồng nghiệp lại khiến anh nhớ đến chuyện tối qua bắn trong vài giây.
Đáng chết!!
Đúng là đủ mất mặt!!
Không chỉ bắn sớm trước mặt cô nàng, hơn nữa khi anh dùng tay giải quyết còn đúng lúc bị cô bắt gặp!
“Cậu tới đây!”
Trong lòng Cao Hướng Dương chợt hơi phiền muộn.
Anh rời mắt khỏi kính hiển vi rồi ra hiệu cho đồng nghiệp tiếp tục: “Tôi nghỉ ngơi một lát.”
Anh ngồi xuống chỗ ngồi phía sau, cúi đầu nghiêm túc trầm tư một số điều.
Đối với anh mà nói, quả thật đây là lần đầu anh mất tập trung khi đang phẫu thuật.
Nhưng vừa nghĩ tới có thể mình có vài vấn đề về mặt sinh lý, anh muốn không mất tập trung cũng rất khó.
Điều này không chỉ liên quan đến hạnh phúc cả đời của anh mà còn liên quan đến vấn đề danh dự của một người đàn ông, anh có thể không nghiêm túc đối diện được à?
Cao Hướng Dương cảm thấy quả thực mình cần đăng ký khám nam khoa.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, anh thực sự xuất hiện ở bệnh viện nam khoa bên cạnh.
Nguyên nhân anh không lấy số ở bệnh viện mình đương nhiên là không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy, nếu thực sự bị họ phát hiện thì e rằng đời này đúng là không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Chuyện này còn mất mặt hơn chuyện ngủ lại ở ký túc xá nữ hàng vạn lần!
“Có vấn đề gì không?”
Định lực của bác sĩ nam khoa rất cao, không hề nhìn anh bằng ánh mắt khác thường.
Cao Hướng Dương miêu tả đơn giản về hình tình tối qua của mình cho anh ta.
“Lần đầu?”
Cuối cùng bác sĩ kia để lộ vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Anh ta nhìn Cao Hướng Dương rồi lại nhìn tuổi tác của anh trên bệnh án, anh ta ho một tiếng: “Nếu hai chín tuổi mới là lần đầu...”
Kỳ thực, lúc đó Cao Hướng Dương rất muốn sửa lại lời anh ta, tối qua căn bản không được tính là lần đầu!!!
Thật đó, không được tính đâu!!
Ngay cả động chạm mà anh cũng dám thì sao có thể tính là lần đầu?
“Hai chín tuổi mới có chuyện này, quả thực hơi muộn.” Bác sĩ kia nghiêm túc đánh giá.
“Bác sĩ, anh nói lời thực tế một chút đi.”
Cao Hướng Dương cưỡng ép giả bộ bình tĩnh.
CHƯƠNG 338: ĐĂNG KÝ KHÁM BỆNH NAM KHOA
“Đi ngủ đi.” Cao Hướng Dương giục cô.
“Em không ngủ được.”
Người phụ nữ hư hỏng này!!
Tâm trạng anh vui hơn một chút: “Được rồi, đi ngủ nào!”
“Ừm...”
Cuối cùng Vũ Quỳnh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Có lẽ là vì hai người đều mệt nên cuối cùng cũng ngủ qua cái đêm xao động bất an này.
Hôm sau, khi tỉnh lại.
Lúc bảy giờ.
Cao Hướng Dương đứng trước bồn rửa mặt nhìn bồn rửa mặt trống rỗng, anh hơi thắc mắc phải làm thế nào mới ổn.
Không có đồ rửa mặt, xem ra chỉ có thể về nhà rồi tính.
Anh gãi mái tóc ngắn lộn xộn, chuẩn bị lấy nước sạch súc miệng trước nhưng bỗng nhiên bàn chải đánh răng được đưa qua chỗ anh.
“Cho anh mượn nè!” Là Vũ Quỳnh.
Trên miệng cô vẫn còn bọt trắng.
Nhìn dáng vẻ cũng cực kỳ đáng yêu.
Cô bộ dạng hết sức rộng lượng rồi đến gần anh, đưa cho anh bàn chải đánh răng ướt: “Cho anh nè!”
Mày kiếm của Cao Hướng Dương hơi chau lại, cuối cùng anh vẫn đưa tay cầm bàn chải đánh răng trong tay cô.
Vũ Quỳnh bất mãn chớp đôi mắt to linh động: “Sao em lại cảm thấy anh rất không vui nhỉ?”
“Ký túc xá các em mấy giờ mở cửa?”
Cao Hướng Dương không trả lời câu hỏi của cô mà ngược lại anh hỏi cô.
Anh nghiêm túc rửa sạch bàn chải đánh răng trắng đầu bò sữa trong tay mình dưới vòi nước.
Vũ Quỳnh cau mày: “Ngay cả nước bọt cũng từng nếm rồi mà anh còn rửa bàn chải đánh răng này, có cần thiết không?”
Cao Hướng Dương ho một tiếng rồi nheo mắt nhìn cô: “Cái này khác hôn môi.”
“Hừ...”
Vũ Quỳnh lẩm bẩm một tiếng rồi xoay người ra khỏi phòng tắm.
Cao Hướng Dương nhìn bàn chải bò sữa trong tay mình, anh hơi buồn cười.
Đây là bàn chải chuyên dụng điển hình của con gái, tay cầm là con bò sữa đáng yêu, đầu bàn chải cũng là loại đáng yêu xinh xắn, quả nhiên rất phù hợp... với khí chất của cô.
Nhưng hoàn toàn không hợp với anh!
Anh bật cười, bóp một lớp kem đánh răng, cho vào miệng rồi nghiêm túc rửa mặt.
Bảy rưỡi, cổng ký túc xá nữ đã được mở.
Khi Vũ Quỳnh và anh cùng ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt kỳ dị.
Lúc đó, Cao Hướng Dương cũng rất lúng túng.
Suy cho cùng cũng là lần đầu anh ở phòng ngủ của con gái, hơn nữa mới sáng sớm đã nghênh ngang bước ra từ ký túc xá nữ.
Điều này nhìn thì ít nhiều cũng không đúng thuần phong mỹ tục cho lắm.
Còn nhìn Vũ Quỳnh, rõ ràng cô bình tĩnh hơn nhiều.
Đối với cô thì ánh mắt kỳ dị của bạn học đều là mây trôi, mây trôi... Từ trước đến nay cô không để ý tới cảm nhận của người khác về mình, đương nhiên là ngoài Cao Hướng Dương ra.
Cao Hướng Dương quay về nhà mình một chuyến.
Sau khi tắm, thay quần áo thì anh mới tới bệnh viện làm việc.
Buổi sáng có một ca phẫu thuật cỡ nhỏ.
Lúc vào phòng thay đồ thay quần áo, đồng nghiệp đụng vào anh rồi trêu chọc: “Này! Hôm nay cậu gặp chuyện tốt gì đúng không? Từ khi vào phòng làm việc đến giờ, khóe miệng vẫn luôn không ngừng cười.”
“Vậy à?”
Bản thân Cao Hướng Dương lại không nhận ra: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi?”
Nhưng...
Anh lại không thể không thừa nhận ràng tâm trạng của mình rất tốt.
Toàn thân từ trên xuống dưới có cảm giác thoải mái thông suốt.
“Nhìn dáng vẻ cậu cả người dễ chịu, tối qua buông thả không ít nhỉ?”
“Buông thả cái đầu cậu!!”
Cao Hướng Dương cười mắng một câu, anh thay quần áo bảo hộ, cuối cùng thì nhìn điện thoại của mình.
Không ngờ anh lại bất giác bắt đầu hơi mong đợi tiếng kêu của nó... Anh đặt xuống rồi bước tới phòng khử trùng.
Trong đầu anh bắt đầu hiện lên khuôn mặt non nớt quen thuộc đó, anh luôn nghĩ bây giờ cô đang làm gì, có ngoan ngoãn đi học không, ngoài ra... cũng ngẫu nhiên nhớ đến anh không...
Đúng là Cao Hướng Dương có cảm giác như trúng tà!
Buổi sáng là ca phẫu thuật não cỡ nhỏ, vốn không cần anh tự mổ chính, nhưng người ta là người thân của lãnh đạo nào đó ở viện, nhất định phải do anh tự ra tay, nếu không phải vậy thì sao anh lại tới đây.
Vì ca phẫu thuật nhỏ, lại do anh tự làm nên bầu không khí trong cả phòng phẫu thuật đều khá buông lỏng.
“Ê! Mọi người nói xem sáng nay lúc đi làm tôi nhìn thấy gì?”
Bỗng nhiên một đồng nghiệp nói.
Cao Hướng Dương không để ý, anh đứng trước kính hiển vi, nghiêm túc phẫu thuật.
“Cậu nhìn thấy gì cơ?” Có người tò mò truy hỏi.
“Hôm nay tôi nhìn thấy chủ nhiệm khoa chúng ta lén lút đăng ký khám bệnh nam khoa!”
Anh không lên tiếng mà hờ hững tiếp tục phẫu thuật.
Đôi mắt Cao Hướng Dương hơi lóe lên, sau khi khẽ ho một tiếng, anh thờ ơ nói: “Tôi không phải là bác sĩ nam khoa.”
Nhưng kỳ thực trong lòng anh đã sớm rối bời.
Câu nói vô tình của đồng nghiệp lại khiến anh nhớ đến chuyện tối qua bắn trong vài giây.
Đáng chết!!
Đúng là đủ mất mặt!!
Không chỉ bắn sớm trước mặt cô nàng, hơn nữa khi anh dùng tay giải quyết còn đúng lúc bị cô bắt gặp!
“Cậu tới đây!”
Trong lòng Cao Hướng Dương chợt hơi phiền muộn.
Anh rời mắt khỏi kính hiển vi rồi ra hiệu cho đồng nghiệp tiếp tục: “Tôi nghỉ ngơi một lát.”
Anh ngồi xuống chỗ ngồi phía sau, cúi đầu nghiêm túc trầm tư một số điều.
Đối với anh mà nói, quả thật đây là lần đầu anh mất tập trung khi đang phẫu thuật.
Nhưng vừa nghĩ tới có thể mình có vài vấn đề về mặt sinh lý, anh muốn không mất tập trung cũng rất khó.
Điều này không chỉ liên quan đến hạnh phúc cả đời của anh mà còn liên quan đến vấn đề danh dự của một người đàn ông, anh có thể không nghiêm túc đối diện được à?
Cao Hướng Dương cảm thấy quả thực mình cần đăng ký khám nam khoa.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, anh thực sự xuất hiện ở bệnh viện nam khoa bên cạnh.
Nguyên nhân anh không lấy số ở bệnh viện mình đương nhiên là không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy, nếu thực sự bị họ phát hiện thì e rằng đời này đúng là không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Chuyện này còn mất mặt hơn chuyện ngủ lại ở ký túc xá nữ hàng vạn lần!
“Có vấn đề gì không?”
Định lực của bác sĩ nam khoa rất cao, không hề nhìn anh bằng ánh mắt khác thường.
Cao Hướng Dương miêu tả đơn giản về hình tình tối qua của mình cho anh ta.
“Lần đầu?”
Cuối cùng bác sĩ kia để lộ vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Anh ta nhìn Cao Hướng Dương rồi lại nhìn tuổi tác của anh trên bệnh án, anh ta ho một tiếng: “Nếu hai chín tuổi mới là lần đầu...”
Kỳ thực, lúc đó Cao Hướng Dương rất muốn sửa lại lời anh ta, tối qua căn bản không được tính là lần đầu!!!
Thật đó, không được tính đâu!!
Ngay cả động chạm mà anh cũng dám thì sao có thể tính là lần đầu?
“Hai chín tuổi mới có chuyện này, quả thực hơi muộn.” Bác sĩ kia nghiêm túc đánh giá.
“Bác sĩ, anh nói lời thực tế một chút đi.”
Cao Hướng Dương cưỡng ép giả bộ bình tĩnh.
Bình luận facebook