Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-171
CHƯƠNG 167: HÓA RA NHÀ ANH TA GIÀU NHƯ VẬY
CHƯƠNG 167: HÓA RA NHÀ ANH TA GIÀU NHƯ VẬY
Thế nhưng…
Nhà anh ta nhiều tiền như thế sao? Tại sao họ lại không hề hay biết gì? Do anh ta cố tình che giấu hay là do anh ta quá khiêm tốn. Dương Thùy Sam đột nhiên có chút thấp thỏm không yên.
Cô phải làm gì nếu bố mẹ anh ta cũng ở đó? Đến nhà anh ta đường đột như vậy liệu có kỳ cục quá không? Ngộ nhỡ bố mẹ anh ta không thích mình thì phải làm thế nào? Những gia đình có tiền như thế này chắc sẽ thích những tiểu thư gia đình giàu có, giống như gia đình thầy Cảnh vậy! Rốt cục mình có nên vào hay không? Dương Thùy Sam bỗng càng bối rối.
“Cô Dương, cô đang lo lắng về ông chủ và bà chủ nhà chúng tôi sao?”
Các cô hầu gái dường như nhận ra sự bối rối của Dương Thùy Sam, họ cười và động viên cô, “Cô yên tâm đi, ông chủ và bà chủ đều đang bận bên nước ngoài rồi! Giờ chẳng còn hơi sức mà về đâu! Có điều, nếu ông chủ và bà chủ trở về cũng chẳng sao, hai người họ cũng rất thân thiện, hơn nữa, ngày nào cũng hy vọng cậu chủ nhà chúng tôi dẫn bạn gái về nhà đấy! Nếu như họ biết cậu chủ dẫn bạn gái về nhà, thể nào họ cũng lập tức từ nước ngòai bay về ngay!”
Hả? Dương Thúy Sam ánh mắt nghi ngờ, gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng.
“Cái này… Lẽ nào trước đây cậu chủ nhà các cô chưa từng dẫn bạn gái về nhà sao?”
Dương Thúy Sam vừa nghe đã cảm thấy kì lạ, nhưng không thể không nói, những lời vừa rồi làm cô an tâm hơn nhiều, ít nhất không cần lo lắng về việc gặp bố mẹ anh ta.
“Chẳng vậy thì sao!”
Những người hầu gái gật đầu, “Trước đây cậu chủ chưa bao giờ mang bạn gái về nhà, cô quả thực là người đầu tiên! Điều này khiến đám người hầu chúng tôi đều choáng váng, thấy bảo cô đến, từ sáng sớm nhà bếp đã bắt đầu chuẩn bị đồ rồi! Chuyện này có lẽ ông quản gia cũng đã báo cáo lại với ông chủ và bà chủ.”
“Hả?”
Không phảỉ chứ? Khoa trương vậy sao?
Dương Thùy Sam bỗng luống cuống, “Vậy… Vậy thì không phải ông chủ và bà chủ sẽ bay về đây thật đấy chứ?”
Trời ơi! Hóa ra mọi người đều coi cô như báu vật cấp quốc gia ra rồi!
Dương Thùy Sam chỉ cảm thấy nổi da gà.
Đám hầu gái nhìn thấy dáng vẻ của Dương Thùy Sam, bật cười nói: “Yên tâm đi! Cho dù họ có muốn về thì cũng không kịp đâu! Lại nói, cậu chủ cũng không cho phép, lo rằng sẽ dọa đến cô.”
“Hì hì…”Dương Thùy Sam chỉ biết cười ngốc theo, lòng bàn tay và trán cô đã sớm đẫm mồ hôi.
Cô đi theo người hầu gái qua một cái sân lớn, qua hai vòi phun nước bằng đá thì mới đến sảnh chính của biệt thự.
“Chào Dương tiểu thư!”
Vừa bước vào cửa, tất cả các hầu gái đã xếp thành hàng, kính cẩn chào cô.
Nhìn lướt một vòng, khoảng 20 người, mặc sơ mi trắng tinh, váy đen ngắn đến đầu gối, ai ai cũng hơi cúi đầu, khom người, yên lặng chờ Dương Thùy Sam lên tiếng.
Thấy vậy Dương Thùy Sam có chút ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, “Đừng… Đừng như vậy...”
Cô ấy ngại ngùng xua tay: “Mọi người đừng như vậy, tôi không quen đâu. Tôi chỉ là một người bạn bình thường của cậu chủ các người mà thôi, mọi người không cần kính cẩn như thế đâu.”
Mặt cô ửng đỏ, lần lượt đi đỡ từng người.
Thú thật, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ được người đối xử khác kính cẩn như thế, cảm giác này, thật là kì lạ quá!
“Được rồi, được rồi, mọi người đều làm việc đi!”
Người hầu gái dắt Dương Thùy Sam đến chỗ có lẽ là quản lí của bọn họ, chào hỏi một tiếng rồi mọi người mới giải tán.
“Nào, cô Dương, mời ngồi.”
Cô ấy vươn tay, ý bảo Dương Thùy Sam đi về phía hành lang bên phải.
Dương Thùy Sam chỉ cảm thấy có chút nổi da gà.
Cô không dám xem tỉ mỉ cách bày trí trong sảnh, chỉ nhìn lướt qua, tất cả đều theo phong cách xa hoa của Châu Âu, mặc dù không nói được giá bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết, hoàn toàn là hiệu quả dung một đống tạo thành, hoa lệ đến lóa mắt!
Nhà đại gia!
“Thưa cô, bây giờ vừa hay là lúc cậu chủ đang bơi, vì thế tôi sẽ trực tiếp dẫn cô đến phòng tập nhé.”
“À, vâng, được…”
Biết vậy thì cô ấy sẽ không đến sớm.
Sợ tắc đường nên cô đi sớm một tiếng đồng hồ.
Thật ra Vũ Phong có nói đến đón cô, chỉ là cô sợ bị bố mẹ mình nhìn thấy, vì thế liền từ chối, nếu như họ biết được, nói không chừng sẽ bị mắng vì yêu sớm.
Cửa phòng tập hé mở, nhưng theo phép lịch sự, người hầu gái vẫn gõ cửa: “Cậu chủ, cô Dương đến rồi ạ.”
“Bảo cô ấy trực tiếp vào đây!” Tiếng Vũ Phong xen lẫn tiếng thở gấp, vọng từ trong ra.
Dương Thùy Sam nghe thấy, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó gợi cảm.
“Cô Dương, cô vào đi.”
Người hầu gái duỗi tay mời, ý mời bảo cô bước vào.
“Cảm ơn.” Dương Thùy Sam lễ phép đáp, rồi mới miễn bước vào.
Quả nhiên…
Vừa bước vào, nhìn thấy Vũ Phong cởi trần, ngồi trên chiếc xe đạp tập spinning màu xám, đang cố gắng tập luyện.
Trên khuôn mặt anh đầy vẻ tà mị của anh ta phủ từng lớp mồ hôi mỏng, từng giọt mồ hôi thấm theo mái tóc ngắn chảy xuống, trượt theo đường cong trên cơ thể, đây là một loại quyến rũ không nói thành lời, hơn nữa là sức hấp dẫn cường tráng chỉ thuộc về đàn ông.
Anh ta vì tập luyện mà lồng ngực căng nở, cơ bắp rắn rỏi đến tận bụng, cơ bụng tám múi lộ ra không hề có chút mỡ thừa, hai bên eo có cơ ngang, sức hấp dẫn của anh ta làm Dương Thùy Sam không nhịn được nuốt nước bọt, sau đó mới bừng tỉnh, mặt đỏ bừng, vội nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thêm nữa.
Nhưng trái tim thì không ngừng run rẩy đập thình thịch.
“Mặt đỏ thế? Sao vậy? Thích à?”
Đột nhiên, một âm thanh từ tính đầy mê hoặc vang lên trên đỉnh đầu Dương Thùy Sam.
Hơi nóng phảng qua tóc khiến tim cô đập càng nhanh.
Vừa muốn đẩy ra xa thì Vũ Phong đột nhiên lại gần, tay vừa đưa ra thì bị một bàn tay khỏe mạnh giữ chặt, không chờ cô phản ứng lại, long bàn tay đã áp cơ bụng rắn rỏi của anh...
Dương Thùy Sam giật mình, lòng bàn tay cô chạm vào cơ bụng cứng rắn khiến mặt cô nóng bừng như lửa đốt, cô nuốt ngụm nước bọt, hoảng hốt nhìn Vũ Phong, “Anh… làm gì vậy!”
“Cô thích, cho cô sờ một chút...”
Vũ Phong nắm lấy tay cô, thuận theo múi cơ trơn mượt của anh mà di chuyển, khi trái tim Dương Thùy Sam dường như sắp ngừng đập, anh bỗng dừng lại.
Tay, dừng ở trên cạp quần, đúng vùng bụng...
Không dám cựa quậy.
Ánh mắt của anh, sáng rực, chăm chú nhìn vào người con gái đối diện.
Còn cô...cứ cắn môi mãi, nhìn tay mình.
Chính xác mà nói, là nhìn mỗi nơi mà ngón tay của cô ấy đã chạm qua…
Mồ hôi chảy đầm đìa, chảy dọc theo làn da màu lúa mạch của anh, nhưng không hề có cảm giác dơ bẩn, thậm chí đó là một loại gợi cảm không rõ, là mùi nam tính đủ để làm phụ nữ phải điên cuồng.......
Vũ Phong vừa lướt nhìn đã thấy sự rạo rực say người nơi đáy mắt Dương Thùy Sam, khóe miệng khẽ nở nụ cười mê hoặc đầy thỏa mãn, trong chớp mắt, thân thể quyến rũ hướng tới Dương Thùy Sam, dễ dàng áp cô vào tường, khiến cô không thể cựa quậy dù chỉ một chút.
“Cô dám dùng ánh mắt chọc ghẹo tôi à?”
Anh nhếch mép cười gian.
“Hả?” Gò má Dương Thùy Sam đỏ ửng, “Ai chọc ghẹo anh chứ? Mau buông ra, người anh toàn mồ hôi! Dính cả lên người tôi rồi!”
“Hôn tôi một cái thì buông ...”Vũ Phong vừa nói, cúi người, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Dương Thùy Sam.
“Ư…”
Dương Thùy Sam bắt đầu vùng vẫy, hai tay vô thức đập vào ngực anh ta, tuy nhiên vừa chạm vào cơ bắp rắn rỏi của anh ta, lại thêm cảm xúc nóng bỏng, càng làm cho Thùy Sam như chạm phải lửa, vội vàng rụt tay lại.
Thấy cô ấy xấu hổ, Vũ Phong được nước lấn tới, kéo lấy eo cô, ôm chặt cô vào lòng, không hề có một kẽ hở.
Không biết có phải vì kĩ năng hôn của anh ta quá tốt hay do cô chưa trải sự đời, Dương Thùy Sam cảm thấy như bị tan chảy trong nụ hôn này, đến sức phản kháng cuối cùng cũng không còn nữa, chỉ có thể mặc kệ cho môi của anh ta quyến luyến trên môi mình…
Nụ hôn kết thúc, dường như đã là nửa tiếng sau.
Dương Thùy Sam thở gấp, gò má ửng đỏ như trái đào mật, tưởng như cắn một miếng là nước ngọt sẽ chảy ra.
Vũ Phong kéo cằm cô, không kiềm chế được đã thơm lên đôi má đỏ hồng.
“Ngọt thật…”
Dương Thùy Sam bị anh ta chọc ghẹo, mặt bỗng chốc nóng rực,vội cô duỗi tay đẩy anh ta ra “Mau buông tôi ra!”
Vũ Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt trước ngực mình, nhìn chằm chằm bộ dáng ngại ngùng của cô, tâm trạng vui vẻ, trên môi nở một nụ cười quyến rũ, “Sao đến sớm thế? Nhớ tôi à?”
“Đồ tự luyến!”
Đôi mắt Dương Thùy Sam né tránh, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt anh.Cô thật không thể hiểu nổi, lời nói khiến người ta xấu hổ như thế, tại sao anh ta lại có thể hỏi thẳng như vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô, Vũ Phong “xùy” cười, “Được rồi, không trêu cô nữa, ngoan ngoãn ra kia chờ tôi chút, tôi đi tắm rồi vào, nhanh thôi.”
Anh nhịn không được giơ tay véo nhẹ đôi má nhỏ nhắn của cô.
“Hân Lam! “
“Cậu chủ.”
“Đưa cô Dương ra hồ nước nóng ngoài sân ngồi một lát, tôi sẽ ra ngay.”
“Vâng, thưa cậu chủ”
Người hầu gái tên Hân Lam cười với Dương Thùy Sam, “Dương tiểu thư, mời đi theo tôi.”
“A, chờ chút...”
Dương Thùy Sam chỉ thấy chút ngại ngùng, “Chờ một chút, tôi muốn nói lời với cậu chủ các cô.”
“Vâng.”
Hân Lam biết ý lui ra ngoài.
Vũ Phong nhướn mày, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô ấy: “Sao thế?”
“Nhà anh......”
Dương Thúy Sam có chút chán nản, gãi đầu, “Hóa ra nhà anh giàu như thế này. Tôi cứ tưởng rằng anh giống như chúng tôi, kết quả là, anh và thầy Cảnh mới là người cùng một thế giới.”
Vũ Phong ôm ngực nhìn cô ấy, “Nhà giàu không tốt sao?”
“Anh thấy chị Hoàng Ngân sống có tốt không?”
Nhắc đến Hoàng Ngân, ánh mắt Dương Thùy Sam bỗng dưng tối đi.
“Gia đình tôi không giống gia đình cậu hai! Quan niệm của họ cổ hủ, bố mẹ tôi thì khác, trong mắt họ, chỉ cần tôi không dắt con trai về nhà, dù thế nào họ cũng hài lòng.”
Dương Thùy Sam bỗng nhiên bị anh ta chọc cười, “Anh cũng đừng nói phóng đại lên thế chứ.”
“Được rồi, ra ngoài với Hân Lam đi! Tôi lập tức sẽ đến tìm cô.”
“Được...”
Dương Thùy Sam ngoan ngoãn đi theo Hân Lam ra khỏi phòng tập, băng qua hành lang, đi ra ngoài sân.
Cô vừa ngồi xuống bên hồ nước nóng, Hân Lam đã mang ra hai cốc nước hoa quả tươi, “Mời cô uống nước.”
“Hân Lam, cô cứ gọi tôi là Thùy Sam đi, cảm ơn cô.”
Dương Thùy Sam đỡ lấy cốc nước từ tay cô ấy.
“Vâng, cô Thùy Sam.”
“.......”Dương Thùy Sam nhìn
Đây là đồ bơi được đặc biệt chuẩn bị cho cô Thùy Sam, nếu như cô thấy chán, có thể xuống ngâm mình dưới hồ nước nóng, cô yên tâm, suối nước nóng ở đây đều được hình thành tự nhiên, dưới hồ còn có các loại thảo dược được bác sĩ chuyên gia điều phối, rất có lợi cho sức khỏe.”
Hân Lam mang ra một bộ đồ bơi và một chiếc khăn tắm dài màu trắng, đặt trước mặt Dương Thùy Sam.
“Cảm ơn.”
Thùy Sam cảm ơn, và cảm thấy có chút hoang mang.
CHƯƠNG 167: HÓA RA NHÀ ANH TA GIÀU NHƯ VẬY
Thế nhưng…
Nhà anh ta nhiều tiền như thế sao? Tại sao họ lại không hề hay biết gì? Do anh ta cố tình che giấu hay là do anh ta quá khiêm tốn. Dương Thùy Sam đột nhiên có chút thấp thỏm không yên.
Cô phải làm gì nếu bố mẹ anh ta cũng ở đó? Đến nhà anh ta đường đột như vậy liệu có kỳ cục quá không? Ngộ nhỡ bố mẹ anh ta không thích mình thì phải làm thế nào? Những gia đình có tiền như thế này chắc sẽ thích những tiểu thư gia đình giàu có, giống như gia đình thầy Cảnh vậy! Rốt cục mình có nên vào hay không? Dương Thùy Sam bỗng càng bối rối.
“Cô Dương, cô đang lo lắng về ông chủ và bà chủ nhà chúng tôi sao?”
Các cô hầu gái dường như nhận ra sự bối rối của Dương Thùy Sam, họ cười và động viên cô, “Cô yên tâm đi, ông chủ và bà chủ đều đang bận bên nước ngoài rồi! Giờ chẳng còn hơi sức mà về đâu! Có điều, nếu ông chủ và bà chủ trở về cũng chẳng sao, hai người họ cũng rất thân thiện, hơn nữa, ngày nào cũng hy vọng cậu chủ nhà chúng tôi dẫn bạn gái về nhà đấy! Nếu như họ biết cậu chủ dẫn bạn gái về nhà, thể nào họ cũng lập tức từ nước ngòai bay về ngay!”
Hả? Dương Thúy Sam ánh mắt nghi ngờ, gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng.
“Cái này… Lẽ nào trước đây cậu chủ nhà các cô chưa từng dẫn bạn gái về nhà sao?”
Dương Thúy Sam vừa nghe đã cảm thấy kì lạ, nhưng không thể không nói, những lời vừa rồi làm cô an tâm hơn nhiều, ít nhất không cần lo lắng về việc gặp bố mẹ anh ta.
“Chẳng vậy thì sao!”
Những người hầu gái gật đầu, “Trước đây cậu chủ chưa bao giờ mang bạn gái về nhà, cô quả thực là người đầu tiên! Điều này khiến đám người hầu chúng tôi đều choáng váng, thấy bảo cô đến, từ sáng sớm nhà bếp đã bắt đầu chuẩn bị đồ rồi! Chuyện này có lẽ ông quản gia cũng đã báo cáo lại với ông chủ và bà chủ.”
“Hả?”
Không phảỉ chứ? Khoa trương vậy sao?
Dương Thùy Sam bỗng luống cuống, “Vậy… Vậy thì không phải ông chủ và bà chủ sẽ bay về đây thật đấy chứ?”
Trời ơi! Hóa ra mọi người đều coi cô như báu vật cấp quốc gia ra rồi!
Dương Thùy Sam chỉ cảm thấy nổi da gà.
Đám hầu gái nhìn thấy dáng vẻ của Dương Thùy Sam, bật cười nói: “Yên tâm đi! Cho dù họ có muốn về thì cũng không kịp đâu! Lại nói, cậu chủ cũng không cho phép, lo rằng sẽ dọa đến cô.”
“Hì hì…”Dương Thùy Sam chỉ biết cười ngốc theo, lòng bàn tay và trán cô đã sớm đẫm mồ hôi.
Cô đi theo người hầu gái qua một cái sân lớn, qua hai vòi phun nước bằng đá thì mới đến sảnh chính của biệt thự.
“Chào Dương tiểu thư!”
Vừa bước vào cửa, tất cả các hầu gái đã xếp thành hàng, kính cẩn chào cô.
Nhìn lướt một vòng, khoảng 20 người, mặc sơ mi trắng tinh, váy đen ngắn đến đầu gối, ai ai cũng hơi cúi đầu, khom người, yên lặng chờ Dương Thùy Sam lên tiếng.
Thấy vậy Dương Thùy Sam có chút ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, “Đừng… Đừng như vậy...”
Cô ấy ngại ngùng xua tay: “Mọi người đừng như vậy, tôi không quen đâu. Tôi chỉ là một người bạn bình thường của cậu chủ các người mà thôi, mọi người không cần kính cẩn như thế đâu.”
Mặt cô ửng đỏ, lần lượt đi đỡ từng người.
Thú thật, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ được người đối xử khác kính cẩn như thế, cảm giác này, thật là kì lạ quá!
“Được rồi, được rồi, mọi người đều làm việc đi!”
Người hầu gái dắt Dương Thùy Sam đến chỗ có lẽ là quản lí của bọn họ, chào hỏi một tiếng rồi mọi người mới giải tán.
“Nào, cô Dương, mời ngồi.”
Cô ấy vươn tay, ý bảo Dương Thùy Sam đi về phía hành lang bên phải.
Dương Thùy Sam chỉ cảm thấy có chút nổi da gà.
Cô không dám xem tỉ mỉ cách bày trí trong sảnh, chỉ nhìn lướt qua, tất cả đều theo phong cách xa hoa của Châu Âu, mặc dù không nói được giá bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết, hoàn toàn là hiệu quả dung một đống tạo thành, hoa lệ đến lóa mắt!
Nhà đại gia!
“Thưa cô, bây giờ vừa hay là lúc cậu chủ đang bơi, vì thế tôi sẽ trực tiếp dẫn cô đến phòng tập nhé.”
“À, vâng, được…”
Biết vậy thì cô ấy sẽ không đến sớm.
Sợ tắc đường nên cô đi sớm một tiếng đồng hồ.
Thật ra Vũ Phong có nói đến đón cô, chỉ là cô sợ bị bố mẹ mình nhìn thấy, vì thế liền từ chối, nếu như họ biết được, nói không chừng sẽ bị mắng vì yêu sớm.
Cửa phòng tập hé mở, nhưng theo phép lịch sự, người hầu gái vẫn gõ cửa: “Cậu chủ, cô Dương đến rồi ạ.”
“Bảo cô ấy trực tiếp vào đây!” Tiếng Vũ Phong xen lẫn tiếng thở gấp, vọng từ trong ra.
Dương Thùy Sam nghe thấy, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó gợi cảm.
“Cô Dương, cô vào đi.”
Người hầu gái duỗi tay mời, ý mời bảo cô bước vào.
“Cảm ơn.” Dương Thùy Sam lễ phép đáp, rồi mới miễn bước vào.
Quả nhiên…
Vừa bước vào, nhìn thấy Vũ Phong cởi trần, ngồi trên chiếc xe đạp tập spinning màu xám, đang cố gắng tập luyện.
Trên khuôn mặt anh đầy vẻ tà mị của anh ta phủ từng lớp mồ hôi mỏng, từng giọt mồ hôi thấm theo mái tóc ngắn chảy xuống, trượt theo đường cong trên cơ thể, đây là một loại quyến rũ không nói thành lời, hơn nữa là sức hấp dẫn cường tráng chỉ thuộc về đàn ông.
Anh ta vì tập luyện mà lồng ngực căng nở, cơ bắp rắn rỏi đến tận bụng, cơ bụng tám múi lộ ra không hề có chút mỡ thừa, hai bên eo có cơ ngang, sức hấp dẫn của anh ta làm Dương Thùy Sam không nhịn được nuốt nước bọt, sau đó mới bừng tỉnh, mặt đỏ bừng, vội nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thêm nữa.
Nhưng trái tim thì không ngừng run rẩy đập thình thịch.
“Mặt đỏ thế? Sao vậy? Thích à?”
Đột nhiên, một âm thanh từ tính đầy mê hoặc vang lên trên đỉnh đầu Dương Thùy Sam.
Hơi nóng phảng qua tóc khiến tim cô đập càng nhanh.
Vừa muốn đẩy ra xa thì Vũ Phong đột nhiên lại gần, tay vừa đưa ra thì bị một bàn tay khỏe mạnh giữ chặt, không chờ cô phản ứng lại, long bàn tay đã áp cơ bụng rắn rỏi của anh...
Dương Thùy Sam giật mình, lòng bàn tay cô chạm vào cơ bụng cứng rắn khiến mặt cô nóng bừng như lửa đốt, cô nuốt ngụm nước bọt, hoảng hốt nhìn Vũ Phong, “Anh… làm gì vậy!”
“Cô thích, cho cô sờ một chút...”
Vũ Phong nắm lấy tay cô, thuận theo múi cơ trơn mượt của anh mà di chuyển, khi trái tim Dương Thùy Sam dường như sắp ngừng đập, anh bỗng dừng lại.
Tay, dừng ở trên cạp quần, đúng vùng bụng...
Không dám cựa quậy.
Ánh mắt của anh, sáng rực, chăm chú nhìn vào người con gái đối diện.
Còn cô...cứ cắn môi mãi, nhìn tay mình.
Chính xác mà nói, là nhìn mỗi nơi mà ngón tay của cô ấy đã chạm qua…
Mồ hôi chảy đầm đìa, chảy dọc theo làn da màu lúa mạch của anh, nhưng không hề có cảm giác dơ bẩn, thậm chí đó là một loại gợi cảm không rõ, là mùi nam tính đủ để làm phụ nữ phải điên cuồng.......
Vũ Phong vừa lướt nhìn đã thấy sự rạo rực say người nơi đáy mắt Dương Thùy Sam, khóe miệng khẽ nở nụ cười mê hoặc đầy thỏa mãn, trong chớp mắt, thân thể quyến rũ hướng tới Dương Thùy Sam, dễ dàng áp cô vào tường, khiến cô không thể cựa quậy dù chỉ một chút.
“Cô dám dùng ánh mắt chọc ghẹo tôi à?”
Anh nhếch mép cười gian.
“Hả?” Gò má Dương Thùy Sam đỏ ửng, “Ai chọc ghẹo anh chứ? Mau buông ra, người anh toàn mồ hôi! Dính cả lên người tôi rồi!”
“Hôn tôi một cái thì buông ...”Vũ Phong vừa nói, cúi người, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Dương Thùy Sam.
“Ư…”
Dương Thùy Sam bắt đầu vùng vẫy, hai tay vô thức đập vào ngực anh ta, tuy nhiên vừa chạm vào cơ bắp rắn rỏi của anh ta, lại thêm cảm xúc nóng bỏng, càng làm cho Thùy Sam như chạm phải lửa, vội vàng rụt tay lại.
Thấy cô ấy xấu hổ, Vũ Phong được nước lấn tới, kéo lấy eo cô, ôm chặt cô vào lòng, không hề có một kẽ hở.
Không biết có phải vì kĩ năng hôn của anh ta quá tốt hay do cô chưa trải sự đời, Dương Thùy Sam cảm thấy như bị tan chảy trong nụ hôn này, đến sức phản kháng cuối cùng cũng không còn nữa, chỉ có thể mặc kệ cho môi của anh ta quyến luyến trên môi mình…
Nụ hôn kết thúc, dường như đã là nửa tiếng sau.
Dương Thùy Sam thở gấp, gò má ửng đỏ như trái đào mật, tưởng như cắn một miếng là nước ngọt sẽ chảy ra.
Vũ Phong kéo cằm cô, không kiềm chế được đã thơm lên đôi má đỏ hồng.
“Ngọt thật…”
Dương Thùy Sam bị anh ta chọc ghẹo, mặt bỗng chốc nóng rực,vội cô duỗi tay đẩy anh ta ra “Mau buông tôi ra!”
Vũ Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt trước ngực mình, nhìn chằm chằm bộ dáng ngại ngùng của cô, tâm trạng vui vẻ, trên môi nở một nụ cười quyến rũ, “Sao đến sớm thế? Nhớ tôi à?”
“Đồ tự luyến!”
Đôi mắt Dương Thùy Sam né tránh, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt anh.Cô thật không thể hiểu nổi, lời nói khiến người ta xấu hổ như thế, tại sao anh ta lại có thể hỏi thẳng như vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô, Vũ Phong “xùy” cười, “Được rồi, không trêu cô nữa, ngoan ngoãn ra kia chờ tôi chút, tôi đi tắm rồi vào, nhanh thôi.”
Anh nhịn không được giơ tay véo nhẹ đôi má nhỏ nhắn của cô.
“Hân Lam! “
“Cậu chủ.”
“Đưa cô Dương ra hồ nước nóng ngoài sân ngồi một lát, tôi sẽ ra ngay.”
“Vâng, thưa cậu chủ”
Người hầu gái tên Hân Lam cười với Dương Thùy Sam, “Dương tiểu thư, mời đi theo tôi.”
“A, chờ chút...”
Dương Thùy Sam chỉ thấy chút ngại ngùng, “Chờ một chút, tôi muốn nói lời với cậu chủ các cô.”
“Vâng.”
Hân Lam biết ý lui ra ngoài.
Vũ Phong nhướn mày, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô ấy: “Sao thế?”
“Nhà anh......”
Dương Thúy Sam có chút chán nản, gãi đầu, “Hóa ra nhà anh giàu như thế này. Tôi cứ tưởng rằng anh giống như chúng tôi, kết quả là, anh và thầy Cảnh mới là người cùng một thế giới.”
Vũ Phong ôm ngực nhìn cô ấy, “Nhà giàu không tốt sao?”
“Anh thấy chị Hoàng Ngân sống có tốt không?”
Nhắc đến Hoàng Ngân, ánh mắt Dương Thùy Sam bỗng dưng tối đi.
“Gia đình tôi không giống gia đình cậu hai! Quan niệm của họ cổ hủ, bố mẹ tôi thì khác, trong mắt họ, chỉ cần tôi không dắt con trai về nhà, dù thế nào họ cũng hài lòng.”
Dương Thùy Sam bỗng nhiên bị anh ta chọc cười, “Anh cũng đừng nói phóng đại lên thế chứ.”
“Được rồi, ra ngoài với Hân Lam đi! Tôi lập tức sẽ đến tìm cô.”
“Được...”
Dương Thùy Sam ngoan ngoãn đi theo Hân Lam ra khỏi phòng tập, băng qua hành lang, đi ra ngoài sân.
Cô vừa ngồi xuống bên hồ nước nóng, Hân Lam đã mang ra hai cốc nước hoa quả tươi, “Mời cô uống nước.”
“Hân Lam, cô cứ gọi tôi là Thùy Sam đi, cảm ơn cô.”
Dương Thùy Sam đỡ lấy cốc nước từ tay cô ấy.
“Vâng, cô Thùy Sam.”
“.......”Dương Thùy Sam nhìn
Đây là đồ bơi được đặc biệt chuẩn bị cho cô Thùy Sam, nếu như cô thấy chán, có thể xuống ngâm mình dưới hồ nước nóng, cô yên tâm, suối nước nóng ở đây đều được hình thành tự nhiên, dưới hồ còn có các loại thảo dược được bác sĩ chuyên gia điều phối, rất có lợi cho sức khỏe.”
Hân Lam mang ra một bộ đồ bơi và một chiếc khăn tắm dài màu trắng, đặt trước mặt Dương Thùy Sam.
“Cảm ơn.”
Thùy Sam cảm ơn, và cảm thấy có chút hoang mang.