• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (2 Viewers)

  • Chương 266-270

Chương 266: Thỉnh cầu của Lăng Hiên

“Đạo Sư, đệ tử có sách đao pháp rồi.” Lâm Mộc nói.

“Tốt, vậy giờ cậu về luyện tập đi, một thời gian nữa tới thi triển cho tôi xem.” Vũ nghị trưởng nói.

“Tuân mệnh!” Lâm Mộc nói rồi rời đi, sau đó đến thung lũng nơi anh luyện đao lúc trước.

Có điều lần này anh không thấy bóng dáng Lăng Hiên đâu.

“Bắt đầu thôi!”

Lâm Mộc nhớ lại nội dung của Phong Lôi Đao Quyết tầng thứ nhất rồi bắt đầu luyện.

Lâm Mộc phát hiện ra mình dùng đao thành thạo hơn khi trước rất nhiều, đây chính là kết quả của việc luyện năm động tác cơ bản mà Đạo Sư yêu cầu.

Một giờ chiều.

Đồng hồ Liên minh của Lâm Mộc chợt vang tiếng chuông.

Bên trên hiển thị tên người gọi tới, là Lăng Hiên.

“Alo!” Lâm Mộc ấn nhận cuộc gọi trong đồng hồ.

“Người anh em Lâm Mộc, có thời gian không, đến Thượng Võ Các một chuyến nhé!” Lăng Hiên nói.

“Thượng Võ Các? Tới đó làm gì?” Lâm Mộc hồ nghi hỏi.

“Có chút chuyện, anh tới là biết ngay thôi.” Lăng Hiên đáp.

“Được, tôi đi ngay đây.” Lâm Mộc trả lời.

Dù sao Lăng Hiên cũng là người bạn đầu tiên của anh ở Tổng bộ của Liên minh, anh ta có việc cần nhờ, anh đương nhiên nên tới xem tình hình thế nào rồi.

Lâm Mộc từng đọc giới thiệu thông tin và vị trí của Thượng Võ Các trong Sổ tay Liên minh từ Di động Liên minh. Đây là nơi mà các đệ tử hay lui tới để mài giũa thông qua so tài võ thuật.

Liên minh vốn là một tổ chức tu luyện, các đệ tử nhất định cần mài giũa nhiều mới có kinh nghiệm thực chiến.

Thượng Võ Các ở phía bên trái của thao trường lớn trong liên minh – một Đấu trường trong nhà với diện tích rộng lớn.

Khi Lâm Mộc đến nơi, Lăng Hiên đang chờ anh ở cổng.

“Đạo hữu Lăng Hiên, xảy ra chuyện gì rồi?” Lâm Mộc hồ nghi hỏi.

“Hôm nay sau khi tôi tới báo cáo hoàn thành nhiệm vụ với Sư phụ, người đã yêu cầu tôi tới Thượng Võ Các để thực hiện thách đấu rồi quay về báo lại với người, nào biết, tôi chịu thiệt trong tay một thành viên cũ của liên minh ở chỗ này.” Lăng Hiên khổ tâm nói.

“Ồ, Đạo hữu Lăng Hiên, anh gọi tôi tới để nhờ tôi lên võ đài thi đấu đòi lại mặt mũi thay anh à, tôi cũng là người mới, lại cùng tu vi với anh, chỉ e không đánh lại thành viên cũ đâu.”

“Người anh em Lâm Mộc, Thượng Võ Các có rất nhiều quy tắc thách đấu, tôi chọn đối chiến hai bên áp chế về cùng một cảnh giới, sau đó mới thách đấu đối phương.” Lăng Hiên giải thích.

Anh ta nói tiếp: “Tuy thành viên cũ kia đã áp chế về cùng cảnh giới với tôi, nhưng dù sao anh ta cũng có kinh nghiệm phong phú hơn tôi, cho nên tôi đánh không lại.”

“Thời gian tôi tiến lên Linh Phách Cảnh không dài, cho nên nhiều phương diện còn chưa được cải thiện, chỉ e khó lòng đối phó với những thành viên cũ kia.” Lâm Mộc nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Người anh em Lâm Mộc, kẻ đánh bại tôi nói tôi có thể tìm thêm người giúp đỡ, hai đấu một, anh ta nói vậy rõ là sỉ nhục tôi mà, chê tôi quá yếu, có gọi thêm người cũng không thể thắng anh ta.” Lăng Hiên nói.

Anh ta nói tiếp: “Tôi không tin hai đấu không lại một! Cho nên tôi muốn tìm người anh em Lâm Mộc liên thủ rồi đánh một trận với kẻ kia.”

“Người anh em Lâm Mộc, ngoài anh tôi không có bạn bè nào khác ở liên minh, cho nên chỉ có thể nhờ anh giúp thôi!”

Lâm Mộc nghe vậy, đành nói: “Được, vậy để tôi thử sức.”

Nếu hai người đã là bạn bè, Lăng Hiên có việc cần nhờ, anh cũng đâu tiện từ chối.

Hơn nữa đối phương còn áp chế cảnh giới về cùng một trình độ với bên anh, chắc có thể đấu một trận rồi.

Lâm Mộc cũng mong muốn được thực chiến.

Thực chiến nhiều mới trau dồi thêm kinh nghiệm.

Tiến vào Thượng Võ Các, Lâm Mộc phát hiện nơi này có ba võ đài.

Hai trong số đó đã có rất nhiều người vây xem thi đấu.

Lăng Hiên đưa Lâm Mộc đến võ đài còn lại. Nơi nãy cũng có hai mươi đến ba mươi người rồi.

Lâm Mộc nhận ra một người quen trong đám người kia – Thanh tra Lỗ.

“Thanh tra Lỗ, người cùng tác chiến với tôi tới rồi.” Lăng Hiên nói.

“Ồ, đây chẳng phải Tiểu sư đệ của Thẩm Trạch Thiên sao?” Thanh tra Lỗ nhìn Lâm Mộc hỏi.

“Là tôi.” Lâm Mộc bình tĩnh đáp.

Lăng Hiên lập tức nói : “Lâm Mộc, người đánh bại tôi chính là người đàn ông tóc ngắn đứng cạnh Thanh tra Lỗ, là Thành viên Liên minh đặc cấp, thực lực Linh Phách Cảnh trung kỳ, đương nhiên khi lên võ đài anh ta sẽ áp chế cảnh giới xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ.”

Lâm Mộc khẽ gật đầu.

Thanh tra Lỗ nói: “Cao Thạch, đây là tân binh mới vào liên minh đấy nhé, dù một đấu hai chắc cậu cũng dễ dàng dành phần thắng nhỉ?”

“Anh Lỗ, nhất định không vấn đề gì rồi!” Thành viên Liên minh đặc cấp tên Cao Thạch kia vỗ ngực tự tin.

“Đi đi, đặc biệt là cậu Lâm Mộc kia, cậu ta là Tiểu sư đệ của Thẩm Trạch Thiên, tôi với Thẩm Trạch Thiên lại là chỗ quen biết, cậu thay tôi ‘chăm sóc’ cậu ta nhiều chút nha. ” Thanh tra Lỗ cười nói.

“Không thành vấn đề.” Cao Thạch đồng ý.

“Ồ, anh ta là Lâm Mộc, người kiên trì hai tư giờ trong Nhãn Trấn đó ư?” Những người đứng xem nhìn về phía Lâm Mộc.

Ngày Lâm Mộc tiếp nhận khảo nghiệm, không ít người đứng chứng kiến.

Chuyện này cũng được lan truyền ồn ào xôn xao trong liên minh.

“Hôm nay vừa hay có thể xem xem người có thể kiên trì hai tư giờ trong Nhãn Trấn có bản lĩnh gì đặc biệt?”

Đám người biết Lăng Hiên tìm người cùng kề vai chiến đấu là Lâm Mộc thì càng thêm hứng thú.

Cao Thạch nhảy lên võ đài, nhìn hai người Lâm Mộc nói: “Hai con gà mờ, lên đài đi! Sư huynh là tôi sẽ dạy các cậu một bài học!”

“Ha ha!” Xung quanh truyền đến tiếng cười vang.

Thành viên cũ dạy dỗ gà mờ là chuyện quá thú vị rồi!

“Đáng chết! Người anh em Lâm Mộc, chúng ta lên đài!” Lăng Hiên giậm chân bay lên võ đài.

Lâm Mộc cũng lên theo.

Trên võ đài.

Cao Thạch nhìn Lâm Mộc nói: “Lâm Mộc, cậu là người mới, lại chưa từng lên võ đài, cho nên tôi phải nói qua chút quy tắc cho cậu trước khi thi đấu, tránh trường hợp cậu thua rồi lại nói tôi ức hiếp người mới. ”

“Người bạn Lăng Hiên của cậu chọn quy tắc thi đấu số một, cũng là quy tắc đơn giản nhất, hai bên áp chế về cùng cảnh giới, không điều động bất cứ kỹ năng nào, mỗi người chọn một vũ khí bên võ đài để giao thủ, ngay cả kỹ năng dùng vũ khí như đao pháp hay kiếm pháp đều không được dùng tới, chủ yếu là so kinh nghiệm chiến đấu và năng lực phản ứng.. v.v”
Chương 267: Hai đấu một

“Được.” Lâm Mộc gật đầu.

Nghe tới đây trong lòng anh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù sao anh cũng mới tiến lên Linh Phách Cảnh sơ kỳ, ‘Phong Lôi Đao Quyết’ còn chưa tu luyện thành công. Nếu như đem tất cả thực lực ra giao chiến, dù Cao Thạch có áp chế cảnh giới xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ, thủ đoạn và năng lực của anh ta cũng vô cùng mạnh.

Cao Thạch cười nói tiếp: “Lăng Hiên, lần này cậu tính đưa ra bao nhiêu Liên minh tệ để cược? ”

“Đặt cược là ý gì?” Lâm Mộc sửng sốt.

“Các đệ tử khi mài giũa ở Thượng Võ Các đều thêm chút tiền đặt cược, Lăng Hiên bạn cậu vừa thua tôi một vạn Liên minh tệ, lần này hai cậu cũng phải đưa ra ít nhất một vạn để cược chứ nhỉ?”

“Thua một vạn Liên minh tệ?” Lâm Mộc kinh ngạc.

Ban nãy anh còn tưởng Lăng Hiên chỉ thua khi thi đấu, chẳng ngờ anh ta còn mất thêm nhiều Liên minh tệ như vậy.

Lăng Hiên nhìn Lâm Mộc nói: “Người anh em Lâm Mộc, tôi thua sạch một vạn Liên minh tệ rồi, trong tay anh có Liên minh tệ không? Cho tôi vay trước một vạn làm tiền cược, nếu thi đấu thắng lợi thì tiền vay và cả tiền thắng một vạn Liên minh tệ cũng đưa anh luôn.”

“Người anh em Lăng Hiên, ban nãy anh không nên đặt cược nhiều Liên minh tệ như thế đâu.” Lâm Mộc nói.

Là một thành viên mới của liên minh, con số một vạn Liên minh tệ này đâu có nhỏ.

Lăng Hiên tức giận nói: “Haiz, tôi cũng bị bọn họ bẫy đấy, anh cho tôi mượn trước một vạn đi, lỡ như giao đấu thua tôi sẽ bù cho anh một món đồ có giá trị tương đương.”

Lâm Mộc nhìn ra Lăng Hiên nóng lòng muốn giành lại phần thắng, chẳng những vì số tiền cược, còn vì muốn lấy lại thể diện.

Mà đám người Cao Thạch này lại lợi dụng tâm lý muốn thắng cuộc của Lăng Hiên để bẫy anh ta thêm một món tiền cược lớn.

“Lăng Hiên, không phải tôi không muốn cho anh mượn tiền, nhưng toàn bộ số Liên minh tệ Đạo Sư cho tôi đã dùng để đổi lấy tài nguyên trong cửa hàng rồi, hiện giờ không một xu dính túi.” Lâm Mộc đáp.

“Vậy sao, để tôi nghĩ cách khác.” Lăng Hiên đáp.

Sau đó anh ta nhìn Cao Thạch nói: “Trong tay tôi có một dược liệu Địa Giai Hạ Phẩm có giá trị hơn một vạn rưỡi Liên minh tệ, lấy cái này thay cho tiền cược thi đấu, nếu chúng tôi thắng, coi như anh thua chúng tôi một vạn rưỡi Liên minh tệ, không vấn đề gì chứ?”

Lăng Hiên nói rồi đưa ra một cây dược liệu.

“Dược liệu Địa Giai Hạ Phẩm ư? Đương nhiên không vấn đề gì rồi!” Hai mắt Cao Thạch lấp lánh.

Giá trị của cây dược liệu này đương nhiên lớn hơn một vạn rưỡi, anh ta cầu còn không được nữa là.

Lăng Hiên nói: “Lâm Mộc, coi như tôi bỏ ra tiền đặt cược, giao đấu thua thì tôi chịu hết, nếu thắng chúng ta chia đôi tiền cược nhé.”

Lâm Mộc nhìn Cao Thạch bằng ánh mắt rét lạnh: “Các người cũng thật đáng ghét, bẫy tài nguyên và Liên minh tệ của người mới như vậy ư?”

Lâm Mộc từng xem qua nhiệm vụ của liên minh, đơn vị tính tiền thưởng cho các nhiệm vụ tương đối bình thường là nghìn Liên minh tệ.

Kiểu thi đấu trên võ đài nhằm mục đích mài giũa của người mới lại đặt cược hơn cả vạn Liên minh tệ, rõ là bẫy tân binh còn gì!

Cao Thạch cười lạnh: “Tân binh Lâm Mộc, cậu nói khó nghe quá rồi đấy, một người sẵn sàng giao chiến, một người sẵn sàng chịu thiệt, chính cậu ta đồng ý giá trị tiền cược, sao có thể nói là bẫy người mới?”

Lăng Hiên bước lên trước nói: “Nếu đã quyết định xong xuôi tiền cược, chúng ta chuẩn bị so tài thôi!”

Lăng Hiên không tin hai người họ đấu không lại một Cao Thạch, anh ta nhất định phải giành lại chiến thắng.

“Vậy lựa chọn vũ khí so tài thôi!” Cao Thạch dứt khoát đi đến trước giá để binh khí bên võ đài rồi chọn ra một món đồ.

Lâm Mộc và Lăng Hiên cũng chọn lựa.

Các loại vũ khí trên giá đều chưa được mài giũa, không có chất lượng gì đặc biệt.

Lâm Mộc và Lăng Hiên đều lựa đao làm vũ khí.

Ba người quay lại chính giữa võ đài.

“Tôi mặc áo giáp không vấn đề gì chứ?” Lâm Mộc vừa nói vừa lấy ra áo giáp làm từ vảy gấu đen biến dị mà Sư phụ chuẩn bị cho anh.

“Ha ha, cậu sợ tôi đánh trọng thương hả, cứ mặc thoải mái!” Cao Thạch cười.

Dù sao áo giáp chỉ có thể tăng cường phòng hộ, chẳng có tác dụng gì trong công kích, Cao Thạch nghĩ sao cũng được.

Xung quanh võ đài cũng vang lên tiếng cười.

Lâm Mộc không bận tâm, nhanh chóng vận áo giáp lên người, anh muốn dùng nó vì có mục đích khác.

“Theo quy tắc, ngã xuống sàn hoặc bị đánh văng ra khỏi võ đài đều tính là thua cuộc.”

“Hai con gà mờ phải cẩn thận nha!” Cao Thạch cười đầy tự tin.

Nói rồi anh ta vung cây gậy dài trong tay với uy lực được áp chế xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ rồi phang về phía hai người Lâm Mộc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Lăng Hiên, tôi đỡ đòn tấn công trực diện của anh ta, anh phụ trách công kích nhé!” Lâm Mộc nói rồi nhanh chóng vung thanh đao trong tay đỡ cây gậy dài.

Lăng Hiên gật đầu rồi mau lẹ vung vũ khí trong tay đánh về phía Cao Thạch.

Cao Thạch phản ứng nhanh, vũ khí vừa chạm vào đao của Lâm Mộc đã lập tức quét ngang đỡ đòn tấn công của Lăng Hiên.

Cây gậy trong tay Cao Thạch hệt như con rắn độc tiến quân thần tốc về phía Lăng Hiên.

Lâm Mộc thấy vậy vội tấn công Cao Thạch.

Choang choang!

Vũ khí hai bên không ngừng va chạm.

Dù Cao Thạch áp chế cảnh giới xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ, độ thành thạo trong việc sử dụng vũ khí cùng kinh nghiệm thực chiến của anh ta vẫn chiếm ưu thế hơn.

Còn hai người Lâm Mộc đều dùng đao không mấy thành thạo.

Cho nên dù một chọi hai, Cao Thạch vẫn đủ sức đối phó.

Anh ta chọn đối tượng để tấn công là Lăng Hiên, phần tinh lực còn lại dành để phòng thủ đòn công kích của Lâm Mộc.

Xoẹt!

Sau khi giao đấu một thời gian, cây gậy trong tay Cao Thạch biến chiêu quét về phía chân Lăng Hiên.

Lăng Hiên không ứng phó kịp, cả người ngã ngửa về sau rồi nện mạnh xuống sàn võ đài.

“Ngã xuống sàn coi như thất bại! Xuống đài đi!” Cao Thạch cười nói.

“Đáng chết!” Lăng Hiên tức giận nện tay vào võ đài. Ở môn phái nhà mình, anh ta là thiên chi kiêu tử, nào phải nuốt cơn tức bị đánh bại hai lần như hôm nay!

Cao Thạch nhìn Lâm Mộc cười nói: “Hai con gà mờ chỉ còn một con, để xem con gà mờ bé nhỏ này ứng phó thế nào?”
Chương 268: Nên kết thúc rồi!

Dứt lời, Cao Thạch lập tức vung vẩy cây gậy dài trong tay, khí thế của anh ta cực ác liệt liên tục vung gậy tấn công, anh ta muốn khô máu với Lâm Mộc.

Lăng Hiên đã rớt xuống võ đài, anh ta lo lắng nhìn Lâm Mộc đang chiến đấu.

Dù sao kinh nghiệm chiến đấu của Cao Thạch rất lão luyện, trước đó Lăng Hiên cho rằng trong tình huống cả hai bên đều cùng cảnh giới, anh và Lâm Mộc lấy hai đấu một thì có thể xác suất chiến thắng sẽ lớn hơn?

Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Lâm Mộc, như vậy làm sao có thể đánh thắng được Cao Thạch chứ?

Trên võ đài.

Vù vù!

Cây gậy dài trong tay Cao Thạch tạo ra những tiếng xé gió cực kì chói tai, dồn dập hướng về phía Lâm Mộc.

“Nên kết thúc rồi!”

Ánh mắt Lâm Mộc híp lại, Chí Tôn Tích sau lưng nhanh chóng được kích hoạt, một năng lượng mạnh mẽ dâng trào trong cơ thể anh.

Mục đích Lâm Mộc mặc áo giáp không phải để phòng vệ, nguyên nhân anh làm như vậy là để che giấu sự chuyển động của Chí Tôn Tích trên lưng mình.

Trước đây khi còn ở thành phố, cơ hội để anh gặp được người có hiểu biết về Chí Tôn Tích hầu như không có nhưng bây giờ, anh đang ở trụ sở chính của Liên minh Tu Hành Giả, cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ngay khi Chí Tôn Tích được kích hoạt, sức mạnh của Lâm Mộc lập tức tăng lên nhanh chóng, đao trong tay anh chém mạnh về phía Cao Thạch.

Đùng!

Đao của anh và cây gậy dài đập mạnh vào nhau, hai luồng sức mạnh va chạm tạo ra một vụ nổ lớn, trong nháy mắt uy lực từ vụ nổ đều hướng về phía Cao Thạch.

“Hả?!”

Cao Thạch cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đang ập tới, sắc mặt anh ta lập tức tái mét, cả người lảo đảo, thụt lùi về sau.

Lâm Mộc thừa thắng xông lên, tấn công Cao Thạch đang loạng choạng, bồi cho anh ta thêm một chiêu nữa.

Một chiêu này của Lâm Mộc đã dọa sợ Cao Thạch, anh ta quên mất phải áp chế cảnh giới của mình, vô thức sử dụng các kỹ năng ở Linh Phách Cảnh trung kỳ để ứng chiến với Lâm Mộc.

Hành động này của anh ta hiển nhiên đã vi phạm quy tắc của cuộc tỷ thí này, cuối cùng kết quả thắng – bại đã rõ.

“Cái gì?!”

Ở dưới võ đài, những người theo dõi trận đấu chứng kiến một màn này thì giật mình. Khi nãy, khoảnh khắc Lăng Hiên bị đánh văng khỏi võ đài, bọn họ nghĩ khả năng Lâm Mộc chiến thắng trận đấu này là điều không thể. Tại sao bây giờ, mọi thứ lại đảo ngược nhanh như vậy?

Bọn họ thật sự khó hiểu, dưới tình huống cả hai bên đều bộc phát sức mạnh ở Linh Phách Cảnh sơ kỳ, đòn tấn công của hai bên giao phong chính diện, tại sao chỉ có Cao Thạch bị ảnh hưởng từ vụ va chạm khiến anh ta vô thức bộc lộ sức mạnh Linh Phách Cảnh trung kỳ để ngăn cản?

“Thắng…Thắng sao?”

Ngay cả Lăng Hiên đứng dưới võ đài cũng không tin vào những gì đang xảy ra. Tất nhiên Lăng Hiên cũng rất muốn chiến thắng nhưng anh ta cảm thấy cơ hội để chiến thắng Cao Thạch tuyệt đối không thể xảy ra! Cho nên, kết quả này thật sự khiến anh ta thật khó tin!

“Cậu…, làm sao có thể?!” – Trên võ đài, sắc mặt Cao Thạch rất khó coi, thậm chí ánh mắt vẫn còn đầy bàng hoàng.

Chiến đấu với một Linh Phách Cảnh sơ kỳ tép riu vậy mà anh ta lại bị chèn ép đến nổi buộc phải kích hoạt các kỹ năng ở Linh Phách Cảnh trung kỳ để ngăn cản. Điều này đối với anh ta chính là một sự sỉ nhục to lớn!

Dưới tình huống hai bên đều cùng cảnh giới, hơn nữa cả hai đều không được sử dụng các kỹ năng, chỉ được sử dụng vũ khí thì hiệu quả mà Chí Tôn Tích mang lại quả thật rất mạnh.

“Đa tạ, tôi chỉ là tay mơ, có lẽ nhờ vào may mắn mới có thể thắng được anh.” – Lâm Mộc cười, hướng Cao Thạch ôm quyền.

Tuy kinh nghiệm sử dụng vũ khí và kinh nghiệm chiến đấu của Cao Thạch cực kỳ dày dặn, phong phú nhưng khi đột ngột phải đối mặt với đòn tấn công bất ngờ từ đối thủ, hơn nữa uy lực từ đòn tấn công đó lại tăng lên một cách nhanh chóng như vậy, chắc chắn sẽ khiến anh ta sẽ bị bất ngờ, lúng túng.

Lâm Mộc cho rằng việc mình sử dụng Chí Tôn Tích cũng không tính là gian lận, dù sao Chí Tôn Tích vốn thuộc về cơ thể Lâm Mộc, anh không hề hấp thụ sức mạnh từ bên ngoài mà sử dụng sức mạnh nội tại để chiến đấu,vì vậy anh không vi phạm quy tắc của trận đấu này.

“À đúng rồi, mười lăm ngàn Liên minh tệ, anh có thể chuyển khoản.” – Lâm Mộc cười với Cao Thạch.

Lăng Hiên dưới đài lập tức nói: “Hai người chúng tôi, anh chuyển khoản mỗi người bảy ngàn năm nha.”

Khóe mắt Cao Thạch co rút, anh ta có thể nói gì đây? Cao Thạch chỉ có thể bất lực, sử dụng Đồng hồ Liên minh để chuyển tiền.

Lúc trước anh ta thắng Lăng Hiên mười ngàn Liên minh tệ, bây giờ lại phải nôn ra tận mười lăm ngàn.

Tít tít.

Đồng hồ đeo tay của Lâm Mộc phát ra thông báo, bảy ngàn năm trăm Liên minh tệ đã được chuyển cho anh.

Sau khi chuyển tiền xong, Cao Thạch liền nhảy xuống võ đài, đi đến trước mặt thanh tra Lỗ.

“Cao Thạch, cậu bị làm sao vậy? Trong trạng thái cùng cảnh giới, một chọi một, vậy mà cậu lại để một kẻ mới gia nhập đánh bại là sao?” – Sắc mặt thanh tra Lỗ u ám.

Nếu đổi thành người khác có thể thanh tra Lỗ sẽ cảm thấy thất bại này cũng chẳng có gì to tát nhưng trường hợp hôm nay thì không được.

Bởi Lâm Mộc là tiểu sư đệ của Thẩm Trạch Thiên mà thanh tra Lỗ và Thẩm Trạch Thiên đã nhiều năm đấu đá lẫn nhau, không phân cao thấp.

Hôm nay, người dưới tay mình lại thua tiểu sư đệ của Thẩm Trạch Thiên, điều này dĩ nhiên khiến anh ta hết sức tức giận.

“Anh Lỗ, tên này…Cậu ta có gì đó rất bất thường.” – Cao Thạch thật sự cạn lời, anh ta không biết phải giải thích thế nào cho phải.

Cao Thạch rõ ràng cảm nhận được khoảnh khắc tung ra đòn tấn công ấy, Lâm Mộc bộc phát một sức mạnh rất kinh khủng.

Nhưng lúc đó cảnh giới của Lâm Mộc rõ ràng vẫn là Linh Phách Cảnh sơ kỳ, cũng không có dấu hiệu phát động kỹ năng nào, có chăng sức mạnh lúc đó của anh là do bẩm sinh mạnh hơn người thường.

Lâm Mộc vẫn còn đứng trên võ đài.

“Thanh tra Lỗ, tôi thấy anh có vẻ không hài lòng với kết quả này cho nên tôi có ý này, vẫn quy tắc cũ, anh có muốn lên võ đài đấu với tôi một trận không?” – Lâm Mộc nhìn thanh tra Lỗ mỉm cười.

Ngày đó, khi Lâm Mộc tiếp nhận khảo nghiệm thì biết được sư huynh của anh và thanh tra Lỗ có bất hòa.

Lời này của Lâm Mộc khiến hai ba chục người ở đây xôn xao.

“Anh ta có ý gì?”

“Anh ta dám chủ động khiêu chiến với thanh tra Lỗ sao?”

Mọi người ở đây đều bất ngờ, sự việc phát triển đến bước này quả thật là điều không ai nghĩ tới.

Đến Lăng Hiên cũng bị dọa sợ hết hồn: “Người anh em Lâm Mộc của tôi ơi, cậu ăn gan hùm hay sao mà dám khiêu chiến với thanh tra Lỗ?”

Hành động này của Lâm Mộc quả thật rất điên khùng!

“Cậu muốn khiêu chiến tôi?”

Thanh tra Lỗ sau khi nghe những gì Lâm Mộc nói, sắc mặt càng trở nên khó coi, trong còn ngươi toát ra ngọn lửa giận giữ.

Nếu như Thẩm Trạch Thiên khiêu chiến anh ta thì chẳng có gì để nói, đấu với Thẩm Trạch Thiên cũng bình thường thôi!

Nhưng không, ngày hôm nay tên tiểu sư đệ của Thẩm Trạch Thiên chỉ mới nhập môn cũng dám khiêu chiến anh ta?

Điều này chứng tỏ hai anh em Thẩm Trạch Thiên không xem anh ta ra gì, cơi thường uy danh của anh ta!

“Đúng vậy, tôi khiêu chiến anh, hiện tại cảnh giới của anh là Linh Phách Cảnh đỉnh phong, cho nên nếu dựa theo quy tắc vừa rồi, anh chịu áp chế cảnh giới của mình xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ, tôi nghĩ bản thân có thể thử đấu với anh xem thế nào.” – Lâm Mộc cười nói.
Chương 269: Thanh tra Lỗ lên võ đài

Nếu như đối phương không áp chế cảnh giới, Lâm Mộc biết chắc bản thân mình không thể chiến thắng được thanh tra Lỗ.

Cuộc so tài như thế vốn không công bằng.

Ánh mắt thanh tra Lỗ lạnh lẽo: “Hừ, cậu nghĩ nếu tôi áp chế cảnh giới ngang với cậu thì cậu có thể thắng được tôi sao? Nói cho cậu biết, tôi đã từng kinh qua rất nhiều cuộc chiến, sử dụng vũ khí cực kỳ thông thạo cho nên một người mới như cậu chưa đủ trình để so với tôi đâu!”

“Nói những lời nhảm nhí này để làm gì? Tóm lại là anh có chấp nhận lời khiêu chiến không?” – Lâm Mộc đứng trên võ đài nói.

Cao Thạch vội vàng nhắc nhở: “Anh Lỗ, cẩn thận vẫn hơn, tôi cảm thấy Lâm Mộc nhất định đang bẫy anh!”

Cao Thạch vừa bị Lâm Mộc đánh bại, chính anh ta đã chứng kiến sức mạnh của Lâm Mộc đột nhiên tăng vọt một cách kỳ quái cho nên luôn cảm giác có gì đó bất ổn ở đây.

“Một người mới gia nhập Liên minh, chỉ mới đạt được cảnh giới Linh Phách Cảnh sơ kỳ gần đây, cậu ta thì có thể bày được trò lừa gạt gì?”

Sau đó, thanh tra Lỗ nhìn Lâm Mộc đang trên võ đài, lớn tiếng nói: “Nực cười thật, tại sao tôi lại không dám nhận chứ!”

Đối mặt với lời khiêu chiến của Lâm Mộc, trong mắt của thanh tra Lỗ, hành động Lâm Mộc là đang muốn kiếm chuyện với anh ta!

Trước mặt bàn dân thiên hạ, nếu hôm nay thanh tra Lỗ không nhận lời khiêu chiến này thì mặt mũi của anh ta vứt cho chó ăn à? Cho nên lời khiêu khích này nhất định anh ta phải nhận!

Dứt lời, thanh tra Lỗ lập tức nhảy lên võ đài.

Những thành viên ở võ đài bên cạnh thấy bên này có vẻ xôn xao, nghe nói Lâm Mộc muốn khiêu chiến thanh tra Lỗ thì tò mò đến hóng hớt.

“Thật à, người mới Lâm Mộc kia thật sự dám khiêu chiến thanh tra Lỗ sao? Lá gan anh ta thật lớn nha!”

“Tên này thật sự không biết trời cao đất rộng gì cả, dù thanh tra Lỗ có áp chế cảnh giới bằng với Lâm Mộc thì vẫn dư sức nghiền chết anh ta!”

“Dù thắng hay thua, hành động này của Lâm Mộc chắc chắn đã đắc tội đến thanh tra Lỗ, người mới lại dám đắc tội với thanh tra viên, đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ cực sao?”

“Nhưng mà nghe nói sư huynh của anh ta là thanh tra Thẩm cho nên Lâm Mộc cũng chẳng cần sợ đắc tội thanh tra Lỗ.”

Đám đông tụ lại, bàn tán không dứt.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lăng Hiên chứng kiến chuyện này, không nhịn được nuốt nước miếng nói: “Người anh em Lâm Mộc, anh đang đùa à? Anh thật sự muốn đấu với thanh tra Lỗ?”

Anh ta thật sự toát mồ hôi lạnh thay cho Lâm Mộc.

Trên võ đài.

“Lâm Mộc, cậu mới tới trụ sở chính cho nên vẫn chưa biết thế nào là trời cao đất rộng nhỉ? Dám khiêu chiến cả tôi, được, tôi sẽ thay sư huynh cậu dạy dỗ cậu thật tốt!” – Thanh tra Lỗ lạnh lùng nói.

“Thanh tra Lỗ, để trận đấu này thêm hấp dẫn tôi nghĩ chúng ta cần đặt thêm chút tiền cược đi.” – Lâm Mộc cười nói.

“Được, cậu nói xem tiền cược là bao nhiêu? Tôi chỉ sợ tiền cược của cậu quá ít, tôi cũng chẳng cần mấy đồng bạc lẻ làm gì!” – Thanh tra Lỗ cười nhạt.

Chuyện cược tiền này thật sự đúng ý của thanh tra Lỗ.

“Ý của anh là muốn chơi lớn một chút? Tốt lắm, vậy năm chục ngàn Liên minh tệ!” – Lâm Mộc xòe năm ngón tay ra.

“Cái gì? Năm chục ngàn?” – Những thành viên vây quanh võ đài nhất thời náo động cả lên.

Những trận đấu ở đây tất nhiên đều thêm chút tiền cuộc để tạo sự gây cấn nhưng hầu hết mọi người chỉ đặt mấy ngàn, đến mười ngàn Liên minh tệ trở lên thì lâu lâu mới có.

Vậy mà trận đấu hôm nay tận năm chục ngàn? Ở Thượng Võ Các, khoản tiền đặt cược lớn như vậy là cực kỳ hiếm có!

Huống chi trong trận đấu này còn có một bên là người mới.

Thanh tra Lỗ khinh thường, nhếch mép nói: “Năm chục ngàn tiền đặt cược? Hừ, không phải tôi xem thường cậu, nhưng cậu có năm chục ngàn tiền đặt cược sao?”

“Trận khiêu chiến với Cao Thạch, cậu đã nói bản thân không còn Liên minh tệ, cho nên tôi đoán trong tài khoản của cậu, hiện nay nhiều lắm là bảy ngàn năm trăm Liên minh tệ vừa lấy từ Cao Thạch, đúng chứ?”

Lâm Mộc cười: “Tôi quả thật không có nhiều Liên minh tệ nhưng tôi có một vật mà giá trị của nó tương xứng với số tiền đó để cược.”

Sau đó, Lâm Mộc vung tay lên, từ bên trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra Kim Vũ Chi, dù sao thứ này Lâm Mộc cũng không cần đến nữa nên anh định lấy nó ra đặt cược.

“Đây là Kim Vũ Chi, một loại dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm mua tại trung tâm mua sắm của Liên minh, giá trị của nó tương xứng với năm chục ngàn Liên minh tệ, tôi lấy nó ra cược, không vấn đề gì chứ?” – Lâm Mộc nói.

“Tất nhiên không thành vấn đề!”

Thanh tra Lỗ sau khi thấy Kim Vũ Chi thì hai mắt sáng lên, tựa như vật này đã thuộc về anh ta rồi vậy.

“Nếu tiền đặt cược đã định xong, vậy thanh tra Lỗ nhanh chóng chọn vũ khí đi, chúng ta bắt đầu sớm rồi kết thúc sớm một chút, tôi còn việc bận phải làm.” – Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc không đổi vũ khí, anh vẫn lựa chọn đao như cũ.

Thanh tra Lỗ lựa chọn vũ khí trên giá, cầm lên một cây đao rồi trở lại chính giữa võ đài.

“Lâm Mộc, cho cậu cơ hội ra chiêu trước đó.” – Thanh tra Lỗ cầm đao trong tay, tràn đầy tự tin nói.

“Tôi nhường anh trước.” – Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc tự biết kinh nghiệm chiến đấu của mình còn nhiều thiếu sót, đặc biệt là kỹ thuật sử dụng vũ khí chắc chắn anh không so được với thanh tra Lỗ, cho nên Lâm Mộc không dám ra chiêu trước.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như anh ra chiêu trước, cho dù đã sử dụng Chí Tôn Tích ngay từ đầu nhưng nếu có bất kỳ sai sót gì trong chiêu thức chắc chắn sẽ bị thanh tra Lỗ tóm lấy, phản công đánh vào nhược điểm của anh.

Lâm Mộc đã phân tích rõ ràng ưu khuyết điểm của ta và địch.

Trong tình huống cả hai bên đều áp chế cho cùng cảnh giới, hơn nữa điều kiện tiên quyết là không được sử dụng, phát động các kỹ năng thì ưu thế của anh là trong thân thể có Chí Tôn Tích, còn ưu thế của đối thủ là có nhiều kinh nghiệm và sự thông thạo các loại vũ khí.

Anh sẽ không để đối thủ bắt được sơ hở của mình bằng cách hạn chế ra chiêu, lùi một bước sau đó đánh trả đối phương.

Cho dù Lâm Mộc có Chí Tôn Tích nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, nhất định phải có một chiến thuật hợp lý!

“Hừ, cậu cho rằng chỉ cần không ra chiêu trước thì có thể hạn chế được sự thiếu kinh nghiệm chiến đấu của mình sao? Ngây thơ!”

“Xem đây!”

Thanh tra Lỗ đã áp chế cảnh giới của mình xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ, nội lực chuyển động mạnh mẽ, từng bước di chuyển quỷ dị, nhanh chóng cầm lấy đao tấn công Lâm Mộc.

Vừa rồi thanh tra Lỗ muốn để Lâm Mộc ra chiêu trước, đúng là anh ta muốn thông qua đó tìm thấy sơ hở trong đòn tấn công của Lâm Mộc, từ đó chỉ cần tập trung đánh vào những nhược điểm, sơ hở đó.
Chương 270: ATM

“Sắp đánh rồi kìa!”

“Đây là trận chiến giữa người đứng thứ sáu trong danh sách chiến thần - thanh tra Lỗ và người mới đến Lâm Mộc!”

Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát trận chiến đang diễn ra trên võ đài, họ cực kì mong đợi trận đấu này.

Mặc dù trận chiến vừa mới bắt đầu nhưng trong lòng bọn họ đã đoán trước được kết quả, năng lực giữa hai bên rõ ràng không cùng đẳng cấp, họ tin chắc Lâm Mộc sẽ thua!

Trên võ đài.

“Gần thêm một chút!”

“Gần thêm chút nữa!”

“Chính là bây giờ!”

Khi thanh tra Lỗ tấn công Lâm Mộc, Lâm Mộc chỉ đứng im như tượng chờ đợi khoảng cách giữa mình và anh ta phù hợp, lúc này Chí Tôn Tích và nội lực của Lâm Mộc mới kết hợp, bùng nổ sức mạnh khủng khiếp.

Đao trong tay anh nhanh chóng vung lên!

Rầm!

Một cổ năng lượng cực mạnh như núi lửa phun trào, thông qua đao của Lâm Mộc trào ra ngoài, cuồn cuộn tấn công thanh tra Lỗ.

Chiến thuật của Lâm Mộc là giảm thiểu số lần giao thủ với anh ta, chỉ một chiêu duy nhất quyết định thắng bại!

Còn khi Cao Thạch 1 VS 2, sách lược của anh ta là tìm cơ hội để tấn công tiêu diệt từng người một, biến trận đấu trở thành 1 VS 1, chỉ còn lại một người thì phần còn lại của trận đấu đối với anh ta dễ như trở bàn tay.

“Anh chẳng phải chỉ dựa vào thời gian ở Linh Phách Cảnh dài hơn, kinh nghiệm nhỉnh hơn một chút nên suốt ngày đi bắt nạt người mới sao? Bớt nói nhảm lại đi, mau nhào vô!” – Lâm Mộc cười khinh miệt.

Cao Thạch cười nhạt: “Cậu còn cười được sao? Đừng tưởng mặc áo giáp là an toàn, lát nữa có khi lại rớt nước mắt xin tha đấy.”

Chỉ có mặc áo giáp mà có thể khắc phục được nhược điểm của mình sao?

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

Thanh tra Lỗ cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn, trong nháy mắt sắc mặt anh ta thay đổi, cơ thể bị loạng choạng, thụt lùi về sau.

Khoảnh khắc thanh tra Lỗ còn đang lảo đảo, không cách nào thủ thế phòng thủ, anh ta lộ ra rất nhiều nhược điểm, sở hở.

Lâm Mộc thừa thắng xông lên, nội lực Chí Tôn Tích vẫn trong trạng thái bùng nổ như cũ. Thanh tra Lỗ không kịp phản ứng chỉ có thể quơ đao ngăn cản cản.

Đùng đùng đùng!

Lâm Mộc liên tục tấn công anh ta, thanh tra Lỗ chỉ có thể miễn cưỡng chống trả. Nhưng một đòn không được thì mười đòn, cuối cùng Lâm Mộc hoàn toàn chiếm ưu thế trong đợt giao đấu này, thanh tra Lỗ đã hoàn toàn mất đi lực khả năng chống đỡ.

Đao cuối cùng của Lâm giáng xuống, anh ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể nhanh chóng khoát tay.

“Vô Ảnh Chưởng!”

Đùng!

Một nguồn sức mạnh cực lớn tuôn ra từ lòng bàn tay của thanh tra Lỗ, đánh bay đòn cả đòn tấn công và Lâm Mộc ra sau.

Rõ ràng hành động này của anh ta đã vi phạm quy tắc của trận tỷ thí này.

Lăng Hiên dưới đài kích động quát to lên: “Thanh tra Lỗ, anh phạm quy rồi!”

“Thanh tra Lỗ thua rồi sao?”

“Tên người mới này quả thật có chút lợi hại!”

“Tuy nói hai bên đã áp chế cùng cảnh giới nhưng khả năng sử dụng vũ khí lẫn kinh nghiệm thực chiến của thanh tra Lỗ đều hơn hẳn anh ta, sao lại thua Lâm Mộc được?”

Tất cả những người chứng kiến đều không khỏi thán phục Lâm Mộc.

Lâm Mộc đấu với hai thành viên máu mặt nhất của Liên minh, kết quả anh chiến thắng cả hai người.

Nói cho cùng việc phải áp chế cảnh giới không phải là bất lợi đối với thanh tra Lỗ và Cao Thạch.

Trận đấu này Lâm Mộc chiến thắng thanh tra Lỗ, không còn ai dám cho rằng là do anh may mắn nữa!

Trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, người mới Lâm Mộc này thật sự có bản lĩnh nha!

Trên võ đài.

“Thanh tra Lỗ, anh thua rồi!”

“Khi phải áp chế cùng cảnh giới, tôi thấy anh và Cao Thạch chẳng khác gì nhau.” – Lâm Mộc thu đao, nở nụ cười.

Khi đấu với Cao Thạch , anh cho rằng hai đấu một thì xác suất chiến thắng vẫn có cho nên ban đầu trận đấu anh không sử dụng Chí Tôn Tích.

Nhưng sau khi Lăng Hiên rơi đài chỉ còn lại một mình anh, Lâm Mộc buộc phải sử dụng Chí Tôn Tích thì mới có thể chiến thắng.

Còn lần giao chiến này với thanh tra Lỗ, Lâm Mộc kích hoạt Chí Tôn Tích ngay từ đầu trận đấu. Hơn nữa, dù đã sử dụng Chí Tôn Tích nhưng anh còn cẩn thận không dám ra chiêu đầu tiên vì sợ sẽ lộ ra sở hở, tạo cơ hội cho đối thủ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tại sao phải làm như vậy? Lý do rất đơn giản, thanh tra Lỗ mạnh hơn Lâm Mộc rất nhiều, chỉ cần một lần anh không cẩn thận, chắc chắn thanh tra Lỗ sẽ dựa vào đó để tấn công Lâm Mộc đến không ngóc đầu lên được.

Bên cạnh đó, tiền đặt cược của trận đấu này lên đến năm chục ngàn Liên minh tệ vì vậy Lâm Mộc càng không thể thua, nhất định anh phải thắng! Anh không cho phép bản thân có bất kỳ sơ xuất nào!

Những lời nói của Lâm Mộc cùng với những lời bàn tán xung quanh khiến cả người thanh tra Lỗ cứng đờ, cơ mặt anh ta giật giật, sắc mặc khó coi cực kỳ.

Mất mặt thật sự!

Thật sự vứt mặt mũi cho chó gặm rồi!

Anh ta vậy mà bị sư đệ của Thẩm Trạch Thiên đánh bại.

Lý do vì phải áp chế cảnh giới xuống Linh Phách Cảnh sở kỳ nên bị đánh bại không hề đúng, bình thường dù có như vậy thì anh ta vẫn tự tin bản thân có thể đè chết Lâm Mộc, thế tại sao anh ta lại thua trận đấu này!

Nếu để Thẩm Trạch Thiên biết được chuyện này, chắc chắn anh ta sẽ bị cười nhạo chết mất!

“Thanh tra Lỗ, anh thua rồi mau chuyển năm chục ngàn Liên minh tệ cho tôi đi?” – Lâm Mộc toét miệng cười nói.

Thanh tra Lỗ không biết phải giấu mặt vào đâu, anh ta cực kỳ xấu hổ vì vậy lập tức chuyển tiền để có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

Tít!

Thông báo từ Đồng hồ Liên minh vang lên, Lâm Mộc nhìn thấy năm chục ngàn Liên minh tệ đã được chuyển vào tài khoản của anh.

Thấy tiền vào tài khoản, Lâm Mộc rất vui vẻ.

Năm chục ngàn Liên minh tệ không phải con số nhỏ, đặc biệt là đối với những người đang rỗng túi như Lâm Mộc, để kiếm được số tiền ấy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy không phải chuyện đơn giản.

Khoản tiền này đủ để Lâm Mộc mua được một bó Kim Vũ Chi.

Nếu được thêm viên Kim Vũ Chi thứ hai, có thể nói con đường tới Linh Phách Cảnh trung kỳ của Lâm Mộc quả thật rộng mở trước mắt!

Về phần thanh tra Lỗ, mất đi số tiền lớn như vậy lòng anh ta cũng rất đau nhói.

Anh ta đã gia nhập Liên minh một khoản thời gian dài, lại còn đứng thứ sáu trong danh sách những chiến thần. Vì vậy mấy năm nay, thanh tra Lỗ cũng tích lũy được một khoản tiền khá lớn nhưng năm chục ngàn Liên minh tệ đối với anh ta không phải con số nhỏ.

Sau khi Lâm Mộc kiểm tra xong số tiền chuyển đến thì cười nói: “Thanh tra Lỗ, nhìn biểu cảm này của anh có vẻ như thất bại này anh không phục lắm?”

“Nếu như anh không phục, chúng ta có thể đấu lại với nhau một trận nữa, tiền đặt cược không thay đổi, tôi cho anh cơ hội rửa nhục, anh thấy sao? Nói không chừng trải qua bài học khi nãy, biết đâu lần này anh sẽ thắng?”

Thanh tra Lỗ nghe vậy thì rất tức giận, hai tay anh ta run rẩy.

“Cậu…cậu cái đồ đáng ghét! Cậu và sư huynh của cậu là một lũ đáng ghét, tôi ghét tất cả các người! Mau cút đi!”

Thanh tra Lỗ hung tợn gào thét những lời này, sau đó anh ta lập tức nhảy xuống võ đài.

Thanh tra Lỗ đã trải nghiệm qua đòn tấn công với uy lực khủng khiếp của Lâm Mộc, khiêu chiến lại lần nữa, anh ta dám sao? Tiền cũng không phải giấy vụn, anh ta không có ngu ngốc đến thế!

Lỗ Cương Cường anh cũng không phải là cây ATM chạy bằng cơm của Lâm Mộc.

“Chúng ta đi!”

Thanh tra Lỗ không muốn đứng ở đây làm trò cười cho thiên hạ thêm một giây nào nữa, vội vàng xuống võ đài dẫn người của mình ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom