Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256-260
Chương 256: Chuyện lạ
Bên ngoài Nhãn Trấn.
“Mới qua ba tiếng mà đầu cậu ta đã mướt mồ hôi rồi.” Thanh tra Lỗ nhìn về phía Lâm Mộc, cười nói.
“Thanh tra Thẩm, lẽ nào Tiểu sư đệ của anh không kiên trì nổi năm giờ đồng hồ hả? Đây chỉ là ngưỡng cơ bản mà Linh Phách Cảnh phải hoàn thành để gia nhập liên minh thôi đấy. ”
“Đến ngưỡng cơ bản này còn không vượt qua nổi thì tôi quả thực hoài nghi cậu ta gia nhập liên minh bằng cách nào đấy? Không phải do anh giúp cậu ta đi cửa sau đó chứ?”
Thẩm Trạch Thiên sa sầm mặt: “Thanh tra Lỗ, phiền anh ngậm miệng lại.”
Đoạn hội thoại của hai người khiến những thành viên liên minh đứng xem chợt ý thức được một điều, hóa ra người mới kia có mối quan hệ thân thiết với Thanh tra Thẩm.
Mà ai cũng rõ, Thanh tra Thẩm và Thanh tra Lỗ vốn gia nhập liên minh cùng lúc, cả hai cùng là người tài, chẳng ai phục ai, trước nay hai vị Thanh tra viên này luôn đối chọi lẫn nhau, cùng tranh cao thấp.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Lúc này Lâm Mộc đã kiên trì được bốn tiếng rưỡi.
Hai tay Lâm Mộc bắt đầu run nhẹ, những giọt mồ hôi cỡ hạt đậu không ngừng lăn xuống gò má.
Chỉ còn nửa giờ đồng hồ nữa là tròn năm tiếng.
Luồng áp lực vẫn luôn tác động lên cơ thể anh.
Tuy cường độ của luồng áp lực không hề thay đổi, nhưng Lâm Mộc cảm thấy mỗi lúc một nặng nề.
Giống như vác thứ gì đó trên lưng, mới đầu thấy nhẹ nhàng vô cùng, nhưng càng lúc càng thấy nặng, thực ra thứ đồ kia không mảy may tăng thêm chút trọng lượng nào.
Lâm Mộc cảm thấy thử thách kiên trì tới năm tiếng là chuyện anh có thể hoàn thành.
Nhưng nghĩ tới mười chín giờ sau đó, Lâm Mộc lại thấy tuyệt vọng.
Nửa giờ sau, Lâm Mộc đã hoàn thành được ngưỡng cơ bản mà Linh Phách Cảnh cần vượt qua khi muốn gia nhập liên minh.
Lúc này anh chỉ cảm thấy cả người đau mỏi và tê dại, khó chịu đến cùng cực.
Nhưng tiếp theo còn mười chín giờ đồng hồ đang chờ anh. Chỉ khi vượt qua mốc thời gian này, anh mới có thể hoàn thành khảo nghiệm mà Vũ nghị trưởng đưa ra.
“Hoàn thành con số này là một nhiệm vụ bất khả thi, làm sao bây giờ?” Lâm Mộc cắn răng suy nghĩ.
Mới chỉ trải qua năm tiếng, anh đã thấy sắp không chống chọi nổi rồi.
Anh không được phép ra ngoài nghỉ ngơi một chốc rồi quay lại Nhãn Trấn tiếp tục thử thách.
Hay tay anh vẫn khẽ run lên từng chặp, cuối cùng Lâm Mộc cũng hiểu được tại sao Thẩm Trạch Thiên lại phản ứng kịch liệt như vậy khi nghe đến yêu cầu của Vũ nghị trưởng.
Lâm Mộc có thể chắc chắn một điều, anh tuyệt nhiên không thể hoàn thành khảo nghiệm này.
Bên ngoài Nhãn Trấn đã tụ tập hơn hai mươi thành viên đang hóng hớt kịch vui.
“Cậu ta kiên trì được năm tiếng trong Nhãn Trấn đã là thành tích không tồi rồi, ít ra đây cũng là yêu cầu của liên minh đối với Linh Phách Cảnh.”
Đám người bàn luận xôn xao.
Thanh tra Lỗ nói: “Cũng không tồi, tiếc thay cậu ta còn cách xa yêu cầu của Vũ nghị trưởng.”
Thẩm Trạch Thiên chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Mộc. Trong lòng anh ta xiết bao lo lắng, bao người tới vây xem như này, Lâm Mộc càng không có bậc thang bước xuống, nếu Lâm Mộc từ bỏ thử thách chấp nhận thất bại, tất sẽ lưu lại vết trong hồ sơ, sau này trong Tổng bộ của Liên minh kiểu gì cũng có kẻ chỉ trích Lâm Mộc.
Trong Nhãn Trấn.
Lâm Mộc đau đớn toàn thân, trong đầu quay cuồng câu hỏi, có nên từ bỏ không? Dù sao anh cũng chẳng thể hoàn thành thử thách này. Con số hai bốn giờ khiến anh tuyệt vọng! Dù từ bỏ lúc này thì con số năm giờ cũng không khiến anh quá mất mặt, dẫu sao đây cũng là trình độ đạt tiêu chuẩn rồi.
“Không được, không thể chủ động từ bỏ!”
Sư huynh đang nhìn mình, còn có hơn hai mươi thành viên liên minh đang vây xem, nếu từ bỏ thì về sau họ sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thế nào?
“Mặc kệ đi, cứ kiên trì tiếp đã, chống chọi được tới lúc nào hay lúc đó!” Lâm Mộc cắn răng thầm hạ quyết tâm!
...
Bởi vì thử thách kiên trì trong Nhãn Trấn hai tư giờ quá đỗi khó khăn, cho nên những người đi ngang qua dừng lại quan sát hay kẻ đã rời đi đều cảm thấy đây là tin tức mới lạ chưa từng có tiền lệ.
Tin tức này được lan truyền ồn ào xôn xao khắp Tổng bộ của Liên minh.
Trong biệt thự của Vũ nghị trưởng.
Một vị Nghị Trưởng khác đến sân biệt thự.
“Lão Mục, lại tới đây uống rượu chùa hả?” Vũ nghị trưởng nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Lão Vũ, tôi đến uống chùa là vinh dự của ông đấy, mau đưa rượu ra đây nào!”
Vị Mục nghị trưởng này đến sân rồi ngồi xuống.
Vũ nghị trưởng phất tay lấy một vò rượu từ nhẫn trữ vật.
Hai ông cụ cụng ly.
“Chậc chậc, rượu ông ủ quả là tuyệt đỉnh mà!” Mục nghị trưởng mặt mày tươi tắn nói.
Vũ nghị trưởng lập tức khoát tay: “Ông đừng có tâng bốc tôi, chắc lại muốn gạt cho tôi vui vẻ rồi mang luôn rượu đi đúng không, tôi không bị ông lừa đâu nhé.”
“Ha ha, ông đúng là đồ hồ ly lanh lợi.” Mục nghị trưởng cười ha ha.
Sau đó Mục nghị trưởng nói: “Lão Vũ, tôi nghe người ta bàn tán, có người mới muốn nhận ông làm Đạo Sư, ông bèn đưa ra thử thách yêu cầu người mới kiên trì hai bốn giờ trong Nhãn Trấn hả?”
“Ồ! Lại còn có người bàn tán chuyện khảo nghiệm này hả?” Vũ nghị trưởng đặt ly rượu xuống.
Mục nghị trưởng đáp: “Khảo nghiệm khó nhằn thế mà không ai bàn tán mới lạ, ông cũng nhẫn tâm thật, bắt người ta kiên trì tới hai tư giờ? Đây rành rành là chỉnh người mới mà!”
“Nếu người mới này thất bại, sau này sao đứng vững trong liên minh được nữa?”
Vũ nghị trưởng vừa rót rượu vừa nói: “Tôi đưa ra yêu cầu thử thách còn cậu ta nguyện ý thử sức, sao có thể nói tôi cố ý chỉnh người?”
Mục nghị trưởng nâng ly rượu nói: “Bắt người ta ở lì trong Nhãn Trấn hai bốn giờ không được thôi động nội lực mà còn nói không cố ý chỉnh người mới?”
Chương 257: Mục đích thật sự của Vũ Nghị Trưởng
Ngay khi giọng nói cất lên, Mục Nghị Trưởng uống một hớp rượu trong ly.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Mục Nghị Trưởng lại nói: " Thậm chí tôi còn nghe có tin đồn rằng ông làm vậy là vì không muốn dẫn dắt người mới, cho nên mới đưa ra nhiệm vụ bất khả thi này."
"Như vậy thì sau khi người mới tham gia vào, họ sẽ không dám chọn ông sau khi nghe nói ông có loại thử nghiệm này.
Vũ Nghị Trưởng tiếp tục rót rượu nói: "Các người đúng là có thể nghe được loại tin đồn này. Đúng là mặc dù tôi không thích dẫn người mới, nhưng nếu gặp được người mới có trình độ tốt. Chỉ cần được tôi đồng ý, tôi sẽ cố gắng để dẫn dắt họ. "
"Tôi hoặc là sẽ không dẫn dắt ai, hoặc là tôi sẽ mang theo một vật mẫu!"
Mục nghị Trưởng lắc đầu nói: "Ông muốn dẫn dắt những nhân tài mới có trình độ tốt nên tăng yêu cầu kiểm tra là chuyện bình thường, nhưng dù trình độ có tốt đến đâu thì cũng không thể ở trong Nhãn Trấn hai mươi tư giờ được.?"
"Bài kiểm tra này của ông không chỉ khắc nghiệt, thành thật mà nói, có vẻ như ông chỉ đang cố ý làm người khác mất mặt."
Vũ Nghị Trưởng uống một ngụm rượu rồi lại cười nói: "Lão Mục, nói thật với ông, thật sự tôi cũng không muốn để cậu ta ở trong Nhãn Trấn hai mươi tư giờ đâu."
"Ồ? Ý của ông là gì?" Lão Mục khó hiểu.
Vũ Nghị Trưởng cười một lúc mới giải thích: "Bài kiểm tra lần này của tôi không chỉ là kiểm tra sự kiên trì của cậu ta, mà còn là kiểm tra tư cách của cậu ta, vì vậy tôi cho cậu ta hai mươi tư giờ."
"Sau khi cậu ta vào Nhãn Trấn, trong thời gian đó, chắc chắn cậu ta sẽ nhận ra rằng mình không thể hoàn thành bài kiểm tra."
"Vậy cậu ta sẽ làm gì khi phải đối mặt với bài kiểm tra chưa hoàn thành này? Cậu ta sẽ có lựa chọn gì đây? Tôi muốn biết một vài điều qua bài kiểm tra này ."
"Tôi không nói về phương diện kiểm tra này, bởi vì chỉ khi cậu ta không biết, kiểm tra tâm lý mới là biểu hiện chân thật nhất!"
Nghe xong lời này, Mục Nghị Trưởng mới đột nhiên hiểu ra: "Nói nửa ngày trời mới biết thì ra đây mới là mục tiêu của ông, một bài kiểm tra, ông muốn kiểm tra hai phương diện của cậu ta, là sự kiên trì và tâm tính của cậu ta!"
Vũ Nghị trưởng gật đầu: "Đúng vậy, rất nhiều người chú ý đến tài năng và sự chăm chỉ, nhưng lại có xu hướng bỏ qua tâm tính của mình. Một tu sĩ mà tâm tính không đủ vững chắc thì thực sự rất khó đi quá xa trên con đường tu luyện."
Mục Nghị Trưởng tò mò hỏi: "Bề ngoài là ông đưa ra một bài kiểm tra hai mươi bốn giờ, nhưng trên thực tế thì còn phải vượt qua bao xa mới có thể vượt qua bài kiểm tra này?"
Vũ Nghị Trưởng nói, "Nếu cậu ta có thể kiên trì hơn tám tiếng đồng hồ thì sự kiên trì của cậu ta đủ tiêu chuẩn, còn về phần khảo nghiệm tâm tính của cậu ta, chúng ta hãy xem cậu ta lựa chọn như thế nào. Khi cậu ta đối mặt với bài kiểm tra không thể hoàn thành, miễn là cậu ta không dễ dàng từ bỏ, chỉ cần kiên trì đến khi thân thể cường tráng, chịu đựng đến giới hạn cậu ta có thể chịu đựng thì sẽ đủ tiêu chuẩn. "
"Nếu cả hai đều đủ tiêu chuẩn, thì tôi sẽ là đạo sư của cậu ta."
Lão Mục gật đầu: "Tám giờ, con số này khá đáng tin cậy đấy."
Linh Phách Cảnh muốn gia nhập vào Tổng bộ Liên Minh thì cần phải có năm giờ thử nghiệm, nhưng nếu muốn chỉ định Nghị Trưởng làm đạo sư thì yêu cầu sẽ cao hơn, nhiều hơn ba giờ, như vậy mới nằm trong phạm vi hợp tình hợp lý.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Tổng bộ Liên Minh, trong Nhãn Trấn Trấn Tụ Linh....
Trời đã chạng vạng tối, đèn đường trong liên minh cũng đã sáng lên.
Đã bảy giờ trôi qua kể từ khi Lâm Mộc vào Nhãn Trấn.
Từ tiếng thứ năm đến tiếng thứ bảy, mỗi giây đều là một cực hình đối với Lâm Mộc!
Hơn nữa thời gian càng kéo dài thì sự dày vò ngày càng gia tăng!
Dưới áp lực liên tục, lúc này hai chân của Lâm Mộc không tự chủ được run lên, cơ bắp đau nhức, cả người như bị kim đâm xuyên qua. Mồ hôi đã làm ướt hết quần áo của anh.
Trước mắt Lâm Mộc chỉ có hai sự lựa chọn, một là kiên trì chịu đựng đau đớn tiếp tục nhiệm vụ bất khả thi này, hoặc là từ bỏ để giải thoát, chấm dứt đau đớn.
Đã bao lâu rồi? Còn bao lâu nữa?
"Không muốn nghĩ tiếp!"
Lâm Mộc cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.
Lâm Mộc biết nếu như anh tiếp tục tính toán, thì càng nhịn sẽ càng khiến anh thêm tuyệt vọng.
Thay vì như vậy, tốt hơn là anh nên quên hoàn toàn thời gian đi, không nên nhớ đã qua bao lâu, cũng không nghĩ về thời gian còn lại.
Mọi thứ, chỉ cần kiên trì!
Bên ngoài Nhãn Trấn.
Bởi vì bài kiểm tra này được lan truyền như một giai thoại, năm sáu mươi người đã tụ tập ở đây để xem náo nhiệt.
"Người mới này đã kiên trì bảy giờ, đã vượt quá ba giờ theo tiêu chuẩn đầu vào của Linh Phách Cảnh. Kết quả này đã rất tốt rồi!"
"Đáng tiếc, cậu ta phải kiên trì mười bảy tiếng."
Mọi người đều thở dài thay cho anh.
Bảy tiếng thôi cũng đã khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc rồi.
Thậm chí Thanh tra Lỗ đang giám sát giúp Vũ Nghị Trưởng còn hét lên với Lâm Mộc: "Người mới, từ bỏ đi, dù sao hai mươi tư giờ cũng không thể vượt qua được bài kiểm tra, bây giờ từ bỏ hay kiên trì thêm một lúc nữa mới từ bỏ thì kết quả cũng như nhau thôi, tại sao lại cứ cố chấp một cách vô ích như vậy? "
"Thanh tra Lỗ, im đi! Đừng quấy rầy sư đệ của tôi!" Thẩm Trạch Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh.
Thanh tra Lỗ chế nhạo: "Thanh tra Thẩm, anh đã là sư huynh của người ta rồi, vậy đừng nên để cậu ta tiếp tục chịu đựng nữa, anh nên thuyết phục cậu ta từ bỏ đi, có kiên trì thêm cũng chỉ vô nghĩa thôi! Anh không thấy vậy sao? Cậu ta đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi? Kiên trì thêm một lúc nữa thì có ích gì chứ? Đều sẽ thất bại thôi. "
Thẩm Trạch Thiên lạnh lùng nói: "Cậu ấy có từ bỏ hay không đều là sự lựa chọn của cậu ấy, anh không nên quấy rầy ở bên ngoài, Vũ Nghị Trưởng chỉ bảo anh canh chừng cậu ấy, chứ anh không có quyền can thiệp đâu! "
Sau đó, Thẩm Trạch Thiên ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.
Anh có thể thấy rõ Lâm Mộc đang run rẩy trong Nhãn Trấn, ngay cả mặt và tóc cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Trạch Thiên có thể nhìn ra Tiểu sư đệ của mình khó có thể kiên trì được nữa rồi.
Nhìn thấy Tiểu sư đệ như vậy, Thẩm Trạch Thiên cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Dù sao Lâm Mộc sẽ không tham gia vào thử thách phi nhân tính này nếu không có sự giới thiệu của anh ta.
Chương 258: Ngã xuống
Thẩm Trạch Thiên đã nghĩ kĩ rồi, nếu một lát nữa Lâm Mộc thất bại thì anh sẽ nhận làm đạo sư cho Lâm Mộc!
Sau đó ở Tổng bộ Liên Minh này, anh sẽ bảo vệ Lâm Mộc!
Ai dám lấy chuyện này ra giễu cợt Lâm Mộc, anh sẽ giải quyết hết!
Trong Nhãn Trấn, sau một lúc.
“Chịu không nổi nữa rồi, xem ra mình đã chịu đựng đến cực hạn rồi!” Lâm Mộc nghiến răng nghiến lợi.
Cho dù Lâm Mộc không quan tâm đã qua bao lâu, cũng không biết còn bao lâu nữa, nhưng dù sao thì cơ thể cũng có giới hạn!
Lâm Mộc liếc mắt nhìn phía trước, càng ngày càng có nhiều người tới đây xem.
Liệu có ai muốn có nhiều người chứng kiến sự thất bại của mình không?
Năm năm trước, Lâm Mộc từ một phú nhị đại sống cuộc sống sung túc được người khác săn đón, bỗng nhiên trở thành phế vật bị mọi người khinh thường và chế giễu.
Khi đó Lâm Mộc mới nhận ra, trước đây sự tôn trọng và kính nể của người khác dành cho mình chỉ là vì cha của anh chứ không phải vì bản thân anh.
Kể từ khi học tu luyện với Sư phụ, Lâm Mộc đã thề rằng sẽ không bao giờ để người khác coi thường anh, anh phải khiến người khác công nhận năng lực của mình!
Để phục hồi lại nhà họ Lâm và báo thù, Lâm Mộc đã khổ luyện và khổ luyện rất nhiều.
Phải biết rằng trong quá trình tu luyện ở đạo quán Ngọa Long, anh cũng phải chịu rất nhiều khổ cực, yêu cầu của sư phụ rất nghiêm khắc, Lâm Mộc cũng trải qua rất nhiều huấn luyện và sự tra tấn dã man.
Hơn nữa, Sư phụ luôn đặt kỳ vọng rất cao vào bản thân anh, nếu Sư phụ biết lần đầu tiên anh tới Liên Minh Tu Hành Giả đã phải chịu thất bại trước bài kiểm tra đầu vào thì Sư phụ sẽ thất vọng biết bao!
"Lần đầu tiên đến Tổng bộ Liên Minh, lần đầu tiên mình bị nhiều người ở Liên Minh theo dõi đến như vậy. Không thể bị coi thường! Tuyệt đối không được !!"
Niềm tin này trong lòng Lâm Mộc bỗng trở nên vô cùng vững chắc.
Chỉ cần anh không ngã xuống thì hãy cứ tiếp tục giữ vững!
Cho dù ngã xuống cũng không được ngất đi, khi ngã xuống đất nhất định vẫn phải kiên trì!
Cho dù tâm trí Lâm Mộc vững vàng như thế nào, nhưng dù sao thân thể cũng có hạn, một lúc sau, hai chân anh chân mềm nhũn, sau đó anh gục xuống trong Nhãn Trấn.
Lâm Mộc chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị vô số mũi dao cứa vào da thịt.
"Tên này ngã xuống rồi!"
"Xem ra thân thể của cậu ta đã hoàn toàn đến cực hạn!"
Mọi người xem náo nhiệt ở ngoài đều sửng sốt khi thấy Lâm Mộc ngã xuống.
Khi vào Nhãn Trấn tiếp nhận bài kiểm tra, đa phần những người tham gia sẽ chủ động ra tay với bản thân khi sắp đến cực hạn sau khi bị tra tấn đến mức không chịu nổi, hoặc sẽ nhanh chóng dùng nội lực để chống lại.
Bởi vì khi thân thể đến cực hạn, đau đớn hành hạ sẽ khó có thể chịu nổi!
Dù chủ động ra tay hay chống trả bằng nội lực thì đều coi như đã kết thúc bài kiểm tra.
Có những người vẫn kiên trì cho đến khi gục ngã như thế này, nhưng số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Chỉ còn mười phút nữa thôi là hết tám tiếng rồi. Tên này có thể kiên trì lâu như vậy đã là rất mạnh rồi."
"Bài kiểm tra của tên người mới này cuối cùng cũng kết thúc."
"Đáng tiếc, vẫn còn kém xa yêu cầu của Vũ Nghị Trưởng."
Đám đông ồn ào cảm thán.
"Hử?"
"Tại sao cậu ta vẫn chưa đi ra?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện Lâm Mộc đang nằm trong Nhãn Trấn vẫn không có ý định sẽ ra ngoài.
Với tình hình như bây giờ, anh hoàn toàn có thể đứng dậy đi ra bằng cách trực tiếp dùng nội lực chống lại sự áp chế.
Nhưng Lâm Mộc lại không làm như vậy!
"Cậu ta đang làm gì vậy?"
"Cậu ta...còn muốn kiên trì sao?"
"Đùa gì vậy chứ, cậu ta ngã xuống đất đã đủ cho thấy thân thể không chịu nổi nữa rồi, còn muốn chống đỡ sao? Điên rồi!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cuộc thảo luận ở bên ngoài bỗng trở nên căng thẳng.
Mọi người quan sát một hồi, phát hiện Lâm Mộc thật sự không có biểu hiện sẽ đi ra ngoài.
"Tiểu sư đệ!"
Thẩm Trạch Thiên thấy Lâm Mộc ngã xuống đất nhưng còn chưa đi ra, trong lòng anh đã vô cùng áy náy.
Thanh tra Lỗ nói: "Thanh tra Thẩm, tiểu sư đệ của anh đang làm gì vậy? Cậu ta thành ra như vậy rồi mà còn chưa ra sao? Còn không dùng cả nội lực để áp chế nữa chứ?"
Nghe xong lời này, Thẩm Trạch Thiên liền vội vàng xông vào, muốn đưa Lâm Mộc ra ngoài.
Vì dù sao Lâm Mộc cũng đã ngã xuống rồi!
Trong Nhãn Trấn.
"Tiểu sư đệ, anh đưa cậu ra ngoài!"
Thẩm Trạch Thiên xông tới, đỡ lấy Lâm Mộc chuẩn bị đi ra ngoài.
"Sư huynh, đừng!"
“Em… em còn chưa qua bài kiểm tra!” sắc mặt Lâm Mộc tái nhợt, giọng nói run run.
Thẩm Trạch Thiên nghe Lâm Mộc nói lời này, trong lòng anh dâng lên cảm xúc lẫn lộn, trong lòng bất an.
"Sao cậu lại ngốc như vậy, cậu không thể vượt qua bài kiểm tra này đâu! Cố chấp cũng chỉ vô nghĩa thôi!" Thẩm Trạch Thiên thở dài.
Ngay từ đầu Thẩm Trạch Thiên đã biết Lâm Mộc sẽ không thể làm được.
Nhưng từ trước tới giờ hắn vẫn luôn tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Mộc, hiện tại Lâm Mộc đã thất bại rồi, hắn không thể để cho Lâm Mộc làm những điều vô ích nữa.
"Em...em không thể từ bỏ, trừ khi em bất tỉnh."
Lâm Mộc run giọng nói: "Sư huynh, anh cho em lựa chọn đi, nếu... nếu em thật sự ngất đi, thì anh hãy vào đưa em ra ngoài."
"Cậu..."
“Haizzz..cậu đúng là?” Thẩm Trạch Thiên do dự một lúc, sau đó chỉ có thể thở dài.
“Em không muốn bị coi thường, em không muốn trở thành rác rưởi.” Lâm Mộc cười nhạt.
"Bỏ đi, sư huynh tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
Thẩm Trạch Thiên không còn cách nào khác, đành phải ra khỏi Nhãn Trấn.
"Tên này kiên trì thật đấy!"
Mọi người đều sửng sốt khi nghe Lâm Mộc nói như vậy.
Nếu là bọn họ, dù sao kết quả cũng đều đã thất bại rồi, cũng đã nỗ lực đến tấn lúc ngã xuống, vậy tại sao lại phải tiếp tục hành hạ chính mình nữa chứ!
Nhưng đột nhiên bọn họ cũng khâm phục sự kiên trì này.
Bởi vì có rất nhiều người không có sự kiên trì như này!
Trong Nhãn Trấn.
Lâm Mộc đau đớn tột cùng, anh cảm giác dường như cơ thể anh sắp nổ tung.
Lâm Mộc đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để tồn tại lâu hơn.
Đột nhiên anh nhận ra một điều.
Sau khi anh ngã xuống, dường như lực áp chế tuôn ra từ trong Nhãn Trấn tác động vào anh từ trên cao xuống, hơn nữa còn tập trung vào một chỗ.
Bỗng nhiên Lâm Mộc nảy ra một biện pháp!
Sau đó, anh chống người dậy, đưa lưng về phía lực áp chế kia.
Sau lưng anh có Chí Tôn Tích cường độ cũng khá mạnh, nếu dùng lưng có thể chịu được áp lực thì sẽ có thể chống đỡ được lâu hơn nữa!
Chương 259: Bài kiểm tra kết thúc
Chương 259: Bài kiểm tra kết thúc
Khi Lâm Mộc thử nó, nó lại thật sự có tác dụng!
Điều này khiến anh cảm thấy vui hơn.
Sau khi làm thử thì mặc dù thân thể anh vẫn rất đau đớn vì đã đến cực hạn, nhưng Chí Tôn Tích cũng đã giúp Lâm Mộc chống lại rất nhiều áp lực mới.
Đúng là vẫn phải vận dụng trí não để tìm ra cách giải quyết ổn thỏa nhất.
Thẩm Trạch Thiên ra khỏi Nhãn Trấn, nghiêm túc quan sát Lâm Mộc.
Hành động này của Lâm Mộc khiến anh phải nhìn Lâm Mộc với con mắt khác, tiểu sư đệ này của anh thật khiến người ta phải nể phục.
Sau khi ngã xuống Lâm Mộc vẫn kiên trì như thế này, càng thu hút nhiều người tới xem.
"Cậu ta cứ nằm trên mặt đất như vậy sao, sẽ không tự phá hủy thân thể mình đó chứ?"
"Đúng vậy, thân thể có thể chịu đựng nhưng cũng có giới hạn, hắn không thể ép bản thân mình như vậy được."
"Chẳng lẽ cậu ta thật sự cho rằng nằm trên mặt đất có thể kéo dài hơn hai mươi tư giờ sao?"
...
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Vũ Nghị Trưởng bất ngờ xuất hiện.
Đã tám giờ trôi qua kể từ khi Lâm Mộc đi vào Nhãn Trấn.
"Vũ Nghị Trưởng!"
Mấy chục người đang đứng xem, khi thấy Vũ Nghị xuất hiện thì cũng lần lượt chào hỏi.
Vũ Nghị Trưởng đi thẳng về phía trước, nhìn Lâm Mộc đang ở trong Nhãn Trấn.
“Thanh tra Lỗ, tại sao cậu ta lại nằm trên mặt đất?” Đôi mắt sắc bén của Vũ Nghị Trưởng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Vũ Nghị Trưởng, cậu ta vừa mới ngã xuống, nhưng người mới này vẫn không chịu ra tay.” Thanh tra Lỗ nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Ồ? Cậu ta ngã xuống đất nhưng lại không dùng nội lực chống đỡ sao?" Vũ Nghị Trưởng suy ngẫm một lúc mới hỏi lại.
"Không." Thanh tra Lỗ sứ đáp.
"Thú vị đấy."
Vũ Nghị Trưởng lại nhìn Lâm Mộc trong Nhãn Trấn.
Thẩm Trạch Thiên lập tức đi tới.
"Vũ Nghị Trưởng, Tiểu sư đệ của tôi ngã trên mặt đất thế này, e rằng sẽ xảy ra chuyện gì với cậu ấy."
“Hai mươi bốn giờ kiểm tra, thật sự… có hơi lâu.” Thẩm Trạch Thiên ngập ngừng.
Vũ Nghị Trưởng chậm rãi nói: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, có thể lựa chọn tiếp tục bám vào, hoặc có thể lựa chọn từ bỏ."
"Những lựa chọn khác nhau có những hậu quả khác nhau. Vì cậu ta đã chọn kiên trì, nên cậu ta phải chịu hậu quả của sự kiên trì đó, hãy cứ xem tiếp theo điều gì sẽ xảy ra với cậu ta."
“Vâng.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu.
Vũ Nghị Trưởng cũng không rời đi, ông ta lẳng lặng đứng im quan sát.
Vốn dĩ, Vũ Nghị Trưởng đã tính toán từ lâu, nếu Lâm Mộc có thể kéo dài hơn tám giờ thì ông ta sẽ tới dừng bài kiểm tra, thông báo cho Lâm Mộc rằng anh đã vượt qua bài kiểm tra này.
Tuy rằng Lâm Mộc đã ngã xuống đất, nhưng anh vẫn cố chấp, điều này cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ của ông ta đối với Lâm Mộc.
Đã như vậy rồi mà Lâm Mộc vẫn còn không chịu từ bỏ, sự kiên trì này khiến ông ta cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Ông ta muốn xem Lâm Mộc này có thể chịu đựng được bao lâu khi đối mặt với một bài kiểm tra vốn không thể như thế này?
Vũ Nghị Trưởng cũng đứng quan sát nên đương nhiên những người khác cũng không dám nói bừa.
Nhưng hành động của Lâm Mộc cũng khơi dậy sự tò mò của mọi người, liệu anh có thể trụ được bao lâu đây?
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Ở trong Nhãn Trấn, Lâm Mộc đã quên đi khái niệm thời gian.
Anh không nghĩ đến việc đã qua bao lâu và thời gian còn lại là bao nhiêu nữa, anh chỉ muốn cố gắng hết sức để kéo dài hơn cực hạn của bản thân!
Thời gian trôi qua, một ánh sáng trắng xuất hiện ở chân trời.
Trời sáng dần, một ngày mới đã đến.
Sau khi ngã xuống Lâm Mộc chống đỡ được đến hiện tại, đều dùng lưng để chống lại lực áp chế kia.
Nhưng cho dù như vậy, lúc này Lâm Mộc lại cảm thấy mí mắt anh nặng trĩu, anh không mắt ra được nữa, toàn thân đau đớn khiến Lâm Mộc cảm thấy như chết đi sống lại.
Vì dựa vào Chí Tôn Tích nên nằm trên mặt đất cho phép Lâm Mộc có thể chống đỡ lâu hơn.
Mặc dù vậy, cơ thể anh vẫn có giới hạn.
Bây giờ dường như đã đạt đến giới hạn của nó rồi.
Mặc dù Lâm Mộc không tính thời gian, nhưng trời sáng cũng đủ cho thấy chỉ còn một chút nữa là hết hai mươi tư giờ!
Lâm Mộc vẫn nhớ rõ là bài kiểm tra này bắt đầu lúc trưa ngày hôm qua.
"Đã kiên trì lâu như vậy rồi, nếu như bỏ cuộc trong khoảng thời gian này thì mọi thứ sẽ trở nên vô ích!"
"Không được!"
Lâm Mộc cố gắng giữ cho chính mình tỉnh táo, đồng thời trong lòng cũng không ngừng tăng tốc, sắp rồi sắp kết thúc rồi, kiên trì thêm chút nữa thôi.
Phải chuyển hướng sự chú ý, phải cố gắng tỉnh táo!
Đúng, hãy nghĩ về một cái khác đi!
Lâm Mộc chợt nhớ đến một bộ phim trước đây anh từng xem, sau khi một nhân vật chính trong phim bị bắn vào người, trước đó anh ta đã được học Quan Công cạo xương để chữa trị vết thương, thế là anh ta cũng đã xem một bộ phim hành động nước ngoài để chuyển hướng chú ý và để ai đó giúp anh ta lấy viên đạn ra.
Trong khoảng thời gian cuối cùng, Lâm Mộc cũng phải chuyển hướng chú ý để giảm bớt đau đớn và mong thời gian trôi qua nhanh hơn một chút.
Lâm Mộc nhớ lại một số chuyện khi còn bé, khi ở quê với Thẩm Tịch Dương.
Nghĩ đến hiện tại Thẩm Tịch Dương bị mất tích, Lâm Mộc cũng rất buồn.
Trong thế giới rối ren này, chị Dương Dương sẽ không bị giết đúng không?
Lâm Mộc không dám nghĩ tiếp nữa, bởi vì càng nghĩ càng khó chịu.
Bất tri bất giác Lâm Mộc đã nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở Thân Giang trước đây, cả những ngày anh với Trần Uyển Nhi ở trên đảo nữa.
Đột nhiên Lâm Mộc có chút khâm phục chính mình, trong hoàn cảnh đó, anh với Trần Uyển Nhi lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Bằng trí nhớ và trí tưởng tượng khác nhau của anh, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua.
Và cứ thế mặt trời đã dần lên cao hơn.
Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, nghĩ thầm: "Chắc là...chắc là hai mươi tư giờ rồi nhỉ?"
Nghĩ đến đây, Lâm Mộc đột nhiên không nhịn được nữa, ý thức của anh bắt đầu mờ mịt, hắn còn chưa kịp nhận ra điều gì nữa thì đã nhắm mắt lại.
Lúc này đã là buổi trưa, mọi người đều biết có người mới đã kiên trì từ hôm qua tới nay nên người đến xem ngày càng nhiều.
Đã có hơn một trăm người đến xem nhiệt.
"Nhìn xem, hình như cậu ta đã ngất đi rồi!"
Khi Lâm Mộc ngất đi, bên ngoài bỗng trở nên ồn ào.
Ánh mắt Thẩm Trạch Thiên luôn không rời, sau khi nhìn thấy Lâm Mộc ngất đi, anh liền xông vào Nhãn Trấn.
"Tiểu sư đệ..."
Nhìn Lâm Mộc ngất xỉu, cảm xúc trong lòng Thẩm Trạch Thiên lẫn lộn.
Sau đó, Thẩm Trạch Thiên nhanh chóng cõng Lâm Mộc rồi đưa ra khỏi Nhãn Trấn.
Chương 260: Tạo kỷ lục!
Khi cơ thể của Lâm Mộc rời khỏi Nhãn Trấn, cuộc khảo nghiệm này cũng kết thúc.
“Thanh tra Lỗ, được mấy giờ?” Vũ nghị trưởng hỏi.
“Vũ nghị trưởng, không hơn cũng không kém, vừa đủ hai mươi bốn giờ!” Thanh tra Lỗ nói.
Hiện trường bỗng có vô số lời thì thầm nghị luận.
"Hai mươi bốn giờ sao!"
"Trước đây, chưa có ai từng bước vào Nhãn Trấn tham gia khảo nghiệm Linh Phách Cảnh mà có thể trụ được lâu như vậy, đây là một kỷ lục mới!
"Thật sự không nghĩ tới người này vậy mà lại có thể đạt được yêu cầu của Vũ Nghị Trưởng! Hơn nữa còn lập nên một kỉ lục mới!"
"Đúng vậy, anh ta đã kiên trì ở trong đó suốt 24 tiếng đồng hồ mà không dùng nội lực, nếu không phải tận mắt thì tôi cũng sẽ không tin!"
"Anh ta tên là Lâm Mộc đúng không? Người mới này có thể lập kỷ lục ngay khi vừa đặt chân đến trụ sở của liên minh, sợ rằng sau này anh ta sẽ làm nên nhiều chuyện đây!"
......
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi Lâm Mộc có thể không dùng đến nội lực mà lại trụ được thời gian dài như vậy.
Thẩm Trạch Thiên ôm Lâm Mộc đã bị ngất đến trước mặt Vũ Nghị Trưởng.
“Vũ Nghị Trưởng, hai mươi bốn giờ, sư đệ của tôi làm được rồi!” Hai mắt Thẩm Trạch Thiên ửng đỏ, giọng nói của anh ta vô cùng vang dội!
Với thành tích như vậy, Thẩm Trạch Thiên cảm thấy rất tự hào về Lâm Mộc!
Đương nhiên, anh ta cũng cảm thấy đau lòng thay cho Lâm Mộc, dù sao sư đệ của anh ta cũng đã phải chịu đựng suốt hai mươi bốn giờ trong Nhãn Trấn!
Vũ Nghị Trưởng nhìn Lâm Mộc đã ngất đi, vẻ mặt khá phức tạp.
“Thật là một anh chàng nhỏ bé khiến cho người khác bất ngờ.”
Ngay cả Vũ Nghị Trưởng cũng cảm thấy chấn động.
Đúng là ông cụ có yêu cầu phải trải qua hai mươi bốn giờ, nhưng ông cụ lại không nghĩ sẽ để cho Lâm Mộc ở trong đó lâu như vậy!
Bởi vì theo ông cụ, hai mươi bốn giờ là một thử thách không thể nào! Đó là một khảo nghiệm bất khả thi, nhưng Lâm Mộc đã làm được...
“Vì đã chịu đựng quá sức nên hiện tại tình hình cơ thể có vẻ không ổn lắm.”
Vũ Nghị Trưởng lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng anh.
Sau đó ông cụ nói: “Thẩm Trạch Thiên, đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi trước đi, để cậu ấy ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại thì đưa cậu ấy đến gặp tôi.”
“Vâng.”
Thẩm Trạch Thiên trả lời xong liền ôm Lâm Mộc đi thẳng đến phòng nghỉ.
Những người tại hiện trường cũng kết thúc cuộc bàn tán.
Thông qua trận khảo nghiệm này, bọn họ cũng đã nhớ kỹ tên người mới 'Lâm Mộc' rồi!
Chỗ nghỉ.
Thẩm Trạch Thiên dưa Lâm Mộc vào phòng và đặt anh lên giường.
“Hãy ghỉ ngơi thật tốt.” Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc đang ngủ.
Anh ta không hề rời đi mà ở lại đây để canh giữ.
Dù sao thì cũng chính vì anh ta đã giới thiệu đạo sư cho Lâm Mộc nên Lâm Mộc mới thành ra như vậy.
Anh ngủ suốt một ngày một đêm.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Lâm Mộc mở mắt tỉnh dậy.
“Sư huynh.”
Lâm Mộc vừa mở mắt liền nhìn thấy Thẩm Trạch Thiên đang đứng ở bên giường.
“Sư đệ, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?” Nhìn thấy Lâm Mộc đã tỉnh, Thẩm Trạch Thiên lập tức hỏi.
“Không có chỗ nào cảm thấy không khỏe cả.” Lâm Mộc cười.
Anh không hề cảm thấy khó chịu.
Anh mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó được đưa vào trong miệng anh, sau đó một cỗ đan dược truyền đến toàn thân, tẩm bổ cho cơ thể anh.
Hơn nữa nghỉ ngơi lâu như vậy, trạng thái của Lâm Mộc cũng đã hoàn toàn bình phục, không để lại di chứng gì.
“Đúng rồi, sư huynh, em đã ngủ bao lâu rồi? Còn có, em có kiên trì đủ hai mươi bốn giờ không?”
Lâm Mộc từ trên giường ngồi dậy, vội vàng hỏi.
Trong khoảng thời gian cuối cùng đó thì ý thức của anh rất mơ hồ, sau khi tỉnh lại thì anh cũng không rõ là mình đã kiên trì được bao lâu nữa.
"Không nhiều không ít, vừa đủ hai mươi bốn giờ! Sư đệ, em đã hoàn thành khhoar nghiệm và đã lập kỷ lục!" Thẩm Trạch Thiên cười nói.
Lâm Mộc thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe đã đủ hai mươi bốn giờ.
"Thật sao? Em còn lập kỷ lục sao?" Lâm Mộc vui mừng.
"Sư đệ, anh cũng hơi thắc mắc, làm sao mà em có thể chịu đựng suốt hai mươi bốn giờ vậy? Cho dù bây giờ anh vào đó và dùng nội lực chống đỡ thì anh cũng tuyệt đối không thể chống đỡ lâu như vậy." Thẩm Trạch Thiên thở dài.
Thông qua sự việc này, Thẩm Trạch Thiên cũng nhận ra rằng Lâm Mộc không hề đơn giản.
Quả nhiên, những người mà sư phụ nhìn trúng đều rất mạnh mẽ!
“Em dùng một ít kĩ thuật mà thôi.” Lâm Mộc cười giải thích.
Thẩm Trạch Thiên nói: "Dù là như thế nào đi nữa thì nỗi đau mà em phải chịu đựng là thật, có thể chịu đựng nỗi đau lâu như vậy chứng tỏ em cũng không phải là người đơn giản.”
"Sư huynh, đừng khen em, hiện tại em đã vượt qua khảo nghiệm rồi phải không? Vậy tiếp theo em nên làm gì?" Lâm Mộc tò mò hỏi.
“Đi thôi, anh đưa em đi gặp Vũ Nghị Trưởng.”
Thẩm Trạch Thiên nói xong liền đưa Lâm Mộc ra ngoài, đi thẳng đến chỗ ở của ông cụ.
Trong sân biệt thự của Vũ Nghị Trưởng.
Ông cụ đang trò chuyện với Mục Nghị Trưởng.
Mục Nghị Trưởng thở dài: "Lão Vũ, ông có còn là người không vậy, ông thế mà lại bắt một người mới như Lâm Mộc phải hoàn thành khảo nghiệm trong hai mươi bốn giờ, ông ra đề như vậy chính là làm khó dễ người mới."
Theo kế hoạch ban đầu, Lâm Mộc chỉ cần kiên trì trong tám giờ thôi, lúc đó Vũ Nghị Trưởn sẽ cho dừng lại, thông báo cho Thẩm Trạch Thiên là Lâm Mộc đã vượt qua khảo nghiệm rồi.
Theo cách này, mọi người cũng sẽ hiểu rằng thời gian kiểm tra hai mươi bốn giờ do Vũ Nghị Trưởng đưa ra là chỉ để kiểm tra tính cách của Lâm Mộc mà thôi.
Không phải Vũ Nghị Trưởng cố tình muốn làm khó làm dễ người mới đến.
Nhưng hiện tại Lâm Mộc Trân đã hoàn thành hai mươi bốn giờ, mọi người sẽ không thể biết rõ mọi chuyện như dự tính.
Và ông cụ thân là Nghị Trưởng, cũng không thể chạy đi giải thích cho mọi người sự thật được, ông cụ sẽ không làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng như vậy thì sẽ thành ông cụ cố ý làm khó dễ người mới, người ngoài sẽ nghĩ là ông cụ cố tình bắt người mới phải khảo nghiệm trong Nhãn Trấn đủ hai mươi bốn giờ.
“Không sao cả, có thể tìm được một người có thể kiên trì trong Nhãn Trấn được hai mươi bốn giờ, mọi người muốn hiểu lầm hay chỉ trích như thế nào thì hãy để cho bọn họ nghĩ như thế đi.” Vũ Nghị Trưởng nở nụ cười, nhìn rất thoải mái.
Bên ngoài Nhãn Trấn.
“Mới qua ba tiếng mà đầu cậu ta đã mướt mồ hôi rồi.” Thanh tra Lỗ nhìn về phía Lâm Mộc, cười nói.
“Thanh tra Thẩm, lẽ nào Tiểu sư đệ của anh không kiên trì nổi năm giờ đồng hồ hả? Đây chỉ là ngưỡng cơ bản mà Linh Phách Cảnh phải hoàn thành để gia nhập liên minh thôi đấy. ”
“Đến ngưỡng cơ bản này còn không vượt qua nổi thì tôi quả thực hoài nghi cậu ta gia nhập liên minh bằng cách nào đấy? Không phải do anh giúp cậu ta đi cửa sau đó chứ?”
Thẩm Trạch Thiên sa sầm mặt: “Thanh tra Lỗ, phiền anh ngậm miệng lại.”
Đoạn hội thoại của hai người khiến những thành viên liên minh đứng xem chợt ý thức được một điều, hóa ra người mới kia có mối quan hệ thân thiết với Thanh tra Thẩm.
Mà ai cũng rõ, Thanh tra Thẩm và Thanh tra Lỗ vốn gia nhập liên minh cùng lúc, cả hai cùng là người tài, chẳng ai phục ai, trước nay hai vị Thanh tra viên này luôn đối chọi lẫn nhau, cùng tranh cao thấp.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Lúc này Lâm Mộc đã kiên trì được bốn tiếng rưỡi.
Hai tay Lâm Mộc bắt đầu run nhẹ, những giọt mồ hôi cỡ hạt đậu không ngừng lăn xuống gò má.
Chỉ còn nửa giờ đồng hồ nữa là tròn năm tiếng.
Luồng áp lực vẫn luôn tác động lên cơ thể anh.
Tuy cường độ của luồng áp lực không hề thay đổi, nhưng Lâm Mộc cảm thấy mỗi lúc một nặng nề.
Giống như vác thứ gì đó trên lưng, mới đầu thấy nhẹ nhàng vô cùng, nhưng càng lúc càng thấy nặng, thực ra thứ đồ kia không mảy may tăng thêm chút trọng lượng nào.
Lâm Mộc cảm thấy thử thách kiên trì tới năm tiếng là chuyện anh có thể hoàn thành.
Nhưng nghĩ tới mười chín giờ sau đó, Lâm Mộc lại thấy tuyệt vọng.
Nửa giờ sau, Lâm Mộc đã hoàn thành được ngưỡng cơ bản mà Linh Phách Cảnh cần vượt qua khi muốn gia nhập liên minh.
Lúc này anh chỉ cảm thấy cả người đau mỏi và tê dại, khó chịu đến cùng cực.
Nhưng tiếp theo còn mười chín giờ đồng hồ đang chờ anh. Chỉ khi vượt qua mốc thời gian này, anh mới có thể hoàn thành khảo nghiệm mà Vũ nghị trưởng đưa ra.
“Hoàn thành con số này là một nhiệm vụ bất khả thi, làm sao bây giờ?” Lâm Mộc cắn răng suy nghĩ.
Mới chỉ trải qua năm tiếng, anh đã thấy sắp không chống chọi nổi rồi.
Anh không được phép ra ngoài nghỉ ngơi một chốc rồi quay lại Nhãn Trấn tiếp tục thử thách.
Hay tay anh vẫn khẽ run lên từng chặp, cuối cùng Lâm Mộc cũng hiểu được tại sao Thẩm Trạch Thiên lại phản ứng kịch liệt như vậy khi nghe đến yêu cầu của Vũ nghị trưởng.
Lâm Mộc có thể chắc chắn một điều, anh tuyệt nhiên không thể hoàn thành khảo nghiệm này.
Bên ngoài Nhãn Trấn đã tụ tập hơn hai mươi thành viên đang hóng hớt kịch vui.
“Cậu ta kiên trì được năm tiếng trong Nhãn Trấn đã là thành tích không tồi rồi, ít ra đây cũng là yêu cầu của liên minh đối với Linh Phách Cảnh.”
Đám người bàn luận xôn xao.
Thanh tra Lỗ nói: “Cũng không tồi, tiếc thay cậu ta còn cách xa yêu cầu của Vũ nghị trưởng.”
Thẩm Trạch Thiên chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Mộc. Trong lòng anh ta xiết bao lo lắng, bao người tới vây xem như này, Lâm Mộc càng không có bậc thang bước xuống, nếu Lâm Mộc từ bỏ thử thách chấp nhận thất bại, tất sẽ lưu lại vết trong hồ sơ, sau này trong Tổng bộ của Liên minh kiểu gì cũng có kẻ chỉ trích Lâm Mộc.
Trong Nhãn Trấn.
Lâm Mộc đau đớn toàn thân, trong đầu quay cuồng câu hỏi, có nên từ bỏ không? Dù sao anh cũng chẳng thể hoàn thành thử thách này. Con số hai bốn giờ khiến anh tuyệt vọng! Dù từ bỏ lúc này thì con số năm giờ cũng không khiến anh quá mất mặt, dẫu sao đây cũng là trình độ đạt tiêu chuẩn rồi.
“Không được, không thể chủ động từ bỏ!”
Sư huynh đang nhìn mình, còn có hơn hai mươi thành viên liên minh đang vây xem, nếu từ bỏ thì về sau họ sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thế nào?
“Mặc kệ đi, cứ kiên trì tiếp đã, chống chọi được tới lúc nào hay lúc đó!” Lâm Mộc cắn răng thầm hạ quyết tâm!
...
Bởi vì thử thách kiên trì trong Nhãn Trấn hai tư giờ quá đỗi khó khăn, cho nên những người đi ngang qua dừng lại quan sát hay kẻ đã rời đi đều cảm thấy đây là tin tức mới lạ chưa từng có tiền lệ.
Tin tức này được lan truyền ồn ào xôn xao khắp Tổng bộ của Liên minh.
Trong biệt thự của Vũ nghị trưởng.
Một vị Nghị Trưởng khác đến sân biệt thự.
“Lão Mục, lại tới đây uống rượu chùa hả?” Vũ nghị trưởng nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Lão Vũ, tôi đến uống chùa là vinh dự của ông đấy, mau đưa rượu ra đây nào!”
Vị Mục nghị trưởng này đến sân rồi ngồi xuống.
Vũ nghị trưởng phất tay lấy một vò rượu từ nhẫn trữ vật.
Hai ông cụ cụng ly.
“Chậc chậc, rượu ông ủ quả là tuyệt đỉnh mà!” Mục nghị trưởng mặt mày tươi tắn nói.
Vũ nghị trưởng lập tức khoát tay: “Ông đừng có tâng bốc tôi, chắc lại muốn gạt cho tôi vui vẻ rồi mang luôn rượu đi đúng không, tôi không bị ông lừa đâu nhé.”
“Ha ha, ông đúng là đồ hồ ly lanh lợi.” Mục nghị trưởng cười ha ha.
Sau đó Mục nghị trưởng nói: “Lão Vũ, tôi nghe người ta bàn tán, có người mới muốn nhận ông làm Đạo Sư, ông bèn đưa ra thử thách yêu cầu người mới kiên trì hai bốn giờ trong Nhãn Trấn hả?”
“Ồ! Lại còn có người bàn tán chuyện khảo nghiệm này hả?” Vũ nghị trưởng đặt ly rượu xuống.
Mục nghị trưởng đáp: “Khảo nghiệm khó nhằn thế mà không ai bàn tán mới lạ, ông cũng nhẫn tâm thật, bắt người ta kiên trì tới hai tư giờ? Đây rành rành là chỉnh người mới mà!”
“Nếu người mới này thất bại, sau này sao đứng vững trong liên minh được nữa?”
Vũ nghị trưởng vừa rót rượu vừa nói: “Tôi đưa ra yêu cầu thử thách còn cậu ta nguyện ý thử sức, sao có thể nói tôi cố ý chỉnh người?”
Mục nghị trưởng nâng ly rượu nói: “Bắt người ta ở lì trong Nhãn Trấn hai bốn giờ không được thôi động nội lực mà còn nói không cố ý chỉnh người mới?”
Chương 257: Mục đích thật sự của Vũ Nghị Trưởng
Ngay khi giọng nói cất lên, Mục Nghị Trưởng uống một hớp rượu trong ly.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Mục Nghị Trưởng lại nói: " Thậm chí tôi còn nghe có tin đồn rằng ông làm vậy là vì không muốn dẫn dắt người mới, cho nên mới đưa ra nhiệm vụ bất khả thi này."
"Như vậy thì sau khi người mới tham gia vào, họ sẽ không dám chọn ông sau khi nghe nói ông có loại thử nghiệm này.
Vũ Nghị Trưởng tiếp tục rót rượu nói: "Các người đúng là có thể nghe được loại tin đồn này. Đúng là mặc dù tôi không thích dẫn người mới, nhưng nếu gặp được người mới có trình độ tốt. Chỉ cần được tôi đồng ý, tôi sẽ cố gắng để dẫn dắt họ. "
"Tôi hoặc là sẽ không dẫn dắt ai, hoặc là tôi sẽ mang theo một vật mẫu!"
Mục nghị Trưởng lắc đầu nói: "Ông muốn dẫn dắt những nhân tài mới có trình độ tốt nên tăng yêu cầu kiểm tra là chuyện bình thường, nhưng dù trình độ có tốt đến đâu thì cũng không thể ở trong Nhãn Trấn hai mươi tư giờ được.?"
"Bài kiểm tra này của ông không chỉ khắc nghiệt, thành thật mà nói, có vẻ như ông chỉ đang cố ý làm người khác mất mặt."
Vũ Nghị Trưởng uống một ngụm rượu rồi lại cười nói: "Lão Mục, nói thật với ông, thật sự tôi cũng không muốn để cậu ta ở trong Nhãn Trấn hai mươi tư giờ đâu."
"Ồ? Ý của ông là gì?" Lão Mục khó hiểu.
Vũ Nghị Trưởng cười một lúc mới giải thích: "Bài kiểm tra lần này của tôi không chỉ là kiểm tra sự kiên trì của cậu ta, mà còn là kiểm tra tư cách của cậu ta, vì vậy tôi cho cậu ta hai mươi tư giờ."
"Sau khi cậu ta vào Nhãn Trấn, trong thời gian đó, chắc chắn cậu ta sẽ nhận ra rằng mình không thể hoàn thành bài kiểm tra."
"Vậy cậu ta sẽ làm gì khi phải đối mặt với bài kiểm tra chưa hoàn thành này? Cậu ta sẽ có lựa chọn gì đây? Tôi muốn biết một vài điều qua bài kiểm tra này ."
"Tôi không nói về phương diện kiểm tra này, bởi vì chỉ khi cậu ta không biết, kiểm tra tâm lý mới là biểu hiện chân thật nhất!"
Nghe xong lời này, Mục Nghị Trưởng mới đột nhiên hiểu ra: "Nói nửa ngày trời mới biết thì ra đây mới là mục tiêu của ông, một bài kiểm tra, ông muốn kiểm tra hai phương diện của cậu ta, là sự kiên trì và tâm tính của cậu ta!"
Vũ Nghị trưởng gật đầu: "Đúng vậy, rất nhiều người chú ý đến tài năng và sự chăm chỉ, nhưng lại có xu hướng bỏ qua tâm tính của mình. Một tu sĩ mà tâm tính không đủ vững chắc thì thực sự rất khó đi quá xa trên con đường tu luyện."
Mục Nghị Trưởng tò mò hỏi: "Bề ngoài là ông đưa ra một bài kiểm tra hai mươi bốn giờ, nhưng trên thực tế thì còn phải vượt qua bao xa mới có thể vượt qua bài kiểm tra này?"
Vũ Nghị Trưởng nói, "Nếu cậu ta có thể kiên trì hơn tám tiếng đồng hồ thì sự kiên trì của cậu ta đủ tiêu chuẩn, còn về phần khảo nghiệm tâm tính của cậu ta, chúng ta hãy xem cậu ta lựa chọn như thế nào. Khi cậu ta đối mặt với bài kiểm tra không thể hoàn thành, miễn là cậu ta không dễ dàng từ bỏ, chỉ cần kiên trì đến khi thân thể cường tráng, chịu đựng đến giới hạn cậu ta có thể chịu đựng thì sẽ đủ tiêu chuẩn. "
"Nếu cả hai đều đủ tiêu chuẩn, thì tôi sẽ là đạo sư của cậu ta."
Lão Mục gật đầu: "Tám giờ, con số này khá đáng tin cậy đấy."
Linh Phách Cảnh muốn gia nhập vào Tổng bộ Liên Minh thì cần phải có năm giờ thử nghiệm, nhưng nếu muốn chỉ định Nghị Trưởng làm đạo sư thì yêu cầu sẽ cao hơn, nhiều hơn ba giờ, như vậy mới nằm trong phạm vi hợp tình hợp lý.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Tổng bộ Liên Minh, trong Nhãn Trấn Trấn Tụ Linh....
Trời đã chạng vạng tối, đèn đường trong liên minh cũng đã sáng lên.
Đã bảy giờ trôi qua kể từ khi Lâm Mộc vào Nhãn Trấn.
Từ tiếng thứ năm đến tiếng thứ bảy, mỗi giây đều là một cực hình đối với Lâm Mộc!
Hơn nữa thời gian càng kéo dài thì sự dày vò ngày càng gia tăng!
Dưới áp lực liên tục, lúc này hai chân của Lâm Mộc không tự chủ được run lên, cơ bắp đau nhức, cả người như bị kim đâm xuyên qua. Mồ hôi đã làm ướt hết quần áo của anh.
Trước mắt Lâm Mộc chỉ có hai sự lựa chọn, một là kiên trì chịu đựng đau đớn tiếp tục nhiệm vụ bất khả thi này, hoặc là từ bỏ để giải thoát, chấm dứt đau đớn.
Đã bao lâu rồi? Còn bao lâu nữa?
"Không muốn nghĩ tiếp!"
Lâm Mộc cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.
Lâm Mộc biết nếu như anh tiếp tục tính toán, thì càng nhịn sẽ càng khiến anh thêm tuyệt vọng.
Thay vì như vậy, tốt hơn là anh nên quên hoàn toàn thời gian đi, không nên nhớ đã qua bao lâu, cũng không nghĩ về thời gian còn lại.
Mọi thứ, chỉ cần kiên trì!
Bên ngoài Nhãn Trấn.
Bởi vì bài kiểm tra này được lan truyền như một giai thoại, năm sáu mươi người đã tụ tập ở đây để xem náo nhiệt.
"Người mới này đã kiên trì bảy giờ, đã vượt quá ba giờ theo tiêu chuẩn đầu vào của Linh Phách Cảnh. Kết quả này đã rất tốt rồi!"
"Đáng tiếc, cậu ta phải kiên trì mười bảy tiếng."
Mọi người đều thở dài thay cho anh.
Bảy tiếng thôi cũng đã khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc rồi.
Thậm chí Thanh tra Lỗ đang giám sát giúp Vũ Nghị Trưởng còn hét lên với Lâm Mộc: "Người mới, từ bỏ đi, dù sao hai mươi tư giờ cũng không thể vượt qua được bài kiểm tra, bây giờ từ bỏ hay kiên trì thêm một lúc nữa mới từ bỏ thì kết quả cũng như nhau thôi, tại sao lại cứ cố chấp một cách vô ích như vậy? "
"Thanh tra Lỗ, im đi! Đừng quấy rầy sư đệ của tôi!" Thẩm Trạch Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh.
Thanh tra Lỗ chế nhạo: "Thanh tra Thẩm, anh đã là sư huynh của người ta rồi, vậy đừng nên để cậu ta tiếp tục chịu đựng nữa, anh nên thuyết phục cậu ta từ bỏ đi, có kiên trì thêm cũng chỉ vô nghĩa thôi! Anh không thấy vậy sao? Cậu ta đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi? Kiên trì thêm một lúc nữa thì có ích gì chứ? Đều sẽ thất bại thôi. "
Thẩm Trạch Thiên lạnh lùng nói: "Cậu ấy có từ bỏ hay không đều là sự lựa chọn của cậu ấy, anh không nên quấy rầy ở bên ngoài, Vũ Nghị Trưởng chỉ bảo anh canh chừng cậu ấy, chứ anh không có quyền can thiệp đâu! "
Sau đó, Thẩm Trạch Thiên ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.
Anh có thể thấy rõ Lâm Mộc đang run rẩy trong Nhãn Trấn, ngay cả mặt và tóc cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Trạch Thiên có thể nhìn ra Tiểu sư đệ của mình khó có thể kiên trì được nữa rồi.
Nhìn thấy Tiểu sư đệ như vậy, Thẩm Trạch Thiên cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Dù sao Lâm Mộc sẽ không tham gia vào thử thách phi nhân tính này nếu không có sự giới thiệu của anh ta.
Chương 258: Ngã xuống
Thẩm Trạch Thiên đã nghĩ kĩ rồi, nếu một lát nữa Lâm Mộc thất bại thì anh sẽ nhận làm đạo sư cho Lâm Mộc!
Sau đó ở Tổng bộ Liên Minh này, anh sẽ bảo vệ Lâm Mộc!
Ai dám lấy chuyện này ra giễu cợt Lâm Mộc, anh sẽ giải quyết hết!
Trong Nhãn Trấn, sau một lúc.
“Chịu không nổi nữa rồi, xem ra mình đã chịu đựng đến cực hạn rồi!” Lâm Mộc nghiến răng nghiến lợi.
Cho dù Lâm Mộc không quan tâm đã qua bao lâu, cũng không biết còn bao lâu nữa, nhưng dù sao thì cơ thể cũng có giới hạn!
Lâm Mộc liếc mắt nhìn phía trước, càng ngày càng có nhiều người tới đây xem.
Liệu có ai muốn có nhiều người chứng kiến sự thất bại của mình không?
Năm năm trước, Lâm Mộc từ một phú nhị đại sống cuộc sống sung túc được người khác săn đón, bỗng nhiên trở thành phế vật bị mọi người khinh thường và chế giễu.
Khi đó Lâm Mộc mới nhận ra, trước đây sự tôn trọng và kính nể của người khác dành cho mình chỉ là vì cha của anh chứ không phải vì bản thân anh.
Kể từ khi học tu luyện với Sư phụ, Lâm Mộc đã thề rằng sẽ không bao giờ để người khác coi thường anh, anh phải khiến người khác công nhận năng lực của mình!
Để phục hồi lại nhà họ Lâm và báo thù, Lâm Mộc đã khổ luyện và khổ luyện rất nhiều.
Phải biết rằng trong quá trình tu luyện ở đạo quán Ngọa Long, anh cũng phải chịu rất nhiều khổ cực, yêu cầu của sư phụ rất nghiêm khắc, Lâm Mộc cũng trải qua rất nhiều huấn luyện và sự tra tấn dã man.
Hơn nữa, Sư phụ luôn đặt kỳ vọng rất cao vào bản thân anh, nếu Sư phụ biết lần đầu tiên anh tới Liên Minh Tu Hành Giả đã phải chịu thất bại trước bài kiểm tra đầu vào thì Sư phụ sẽ thất vọng biết bao!
"Lần đầu tiên đến Tổng bộ Liên Minh, lần đầu tiên mình bị nhiều người ở Liên Minh theo dõi đến như vậy. Không thể bị coi thường! Tuyệt đối không được !!"
Niềm tin này trong lòng Lâm Mộc bỗng trở nên vô cùng vững chắc.
Chỉ cần anh không ngã xuống thì hãy cứ tiếp tục giữ vững!
Cho dù ngã xuống cũng không được ngất đi, khi ngã xuống đất nhất định vẫn phải kiên trì!
Cho dù tâm trí Lâm Mộc vững vàng như thế nào, nhưng dù sao thân thể cũng có hạn, một lúc sau, hai chân anh chân mềm nhũn, sau đó anh gục xuống trong Nhãn Trấn.
Lâm Mộc chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị vô số mũi dao cứa vào da thịt.
"Tên này ngã xuống rồi!"
"Xem ra thân thể của cậu ta đã hoàn toàn đến cực hạn!"
Mọi người xem náo nhiệt ở ngoài đều sửng sốt khi thấy Lâm Mộc ngã xuống.
Khi vào Nhãn Trấn tiếp nhận bài kiểm tra, đa phần những người tham gia sẽ chủ động ra tay với bản thân khi sắp đến cực hạn sau khi bị tra tấn đến mức không chịu nổi, hoặc sẽ nhanh chóng dùng nội lực để chống lại.
Bởi vì khi thân thể đến cực hạn, đau đớn hành hạ sẽ khó có thể chịu nổi!
Dù chủ động ra tay hay chống trả bằng nội lực thì đều coi như đã kết thúc bài kiểm tra.
Có những người vẫn kiên trì cho đến khi gục ngã như thế này, nhưng số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Chỉ còn mười phút nữa thôi là hết tám tiếng rồi. Tên này có thể kiên trì lâu như vậy đã là rất mạnh rồi."
"Bài kiểm tra của tên người mới này cuối cùng cũng kết thúc."
"Đáng tiếc, vẫn còn kém xa yêu cầu của Vũ Nghị Trưởng."
Đám đông ồn ào cảm thán.
"Hử?"
"Tại sao cậu ta vẫn chưa đi ra?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện Lâm Mộc đang nằm trong Nhãn Trấn vẫn không có ý định sẽ ra ngoài.
Với tình hình như bây giờ, anh hoàn toàn có thể đứng dậy đi ra bằng cách trực tiếp dùng nội lực chống lại sự áp chế.
Nhưng Lâm Mộc lại không làm như vậy!
"Cậu ta đang làm gì vậy?"
"Cậu ta...còn muốn kiên trì sao?"
"Đùa gì vậy chứ, cậu ta ngã xuống đất đã đủ cho thấy thân thể không chịu nổi nữa rồi, còn muốn chống đỡ sao? Điên rồi!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cuộc thảo luận ở bên ngoài bỗng trở nên căng thẳng.
Mọi người quan sát một hồi, phát hiện Lâm Mộc thật sự không có biểu hiện sẽ đi ra ngoài.
"Tiểu sư đệ!"
Thẩm Trạch Thiên thấy Lâm Mộc ngã xuống đất nhưng còn chưa đi ra, trong lòng anh đã vô cùng áy náy.
Thanh tra Lỗ nói: "Thanh tra Thẩm, tiểu sư đệ của anh đang làm gì vậy? Cậu ta thành ra như vậy rồi mà còn chưa ra sao? Còn không dùng cả nội lực để áp chế nữa chứ?"
Nghe xong lời này, Thẩm Trạch Thiên liền vội vàng xông vào, muốn đưa Lâm Mộc ra ngoài.
Vì dù sao Lâm Mộc cũng đã ngã xuống rồi!
Trong Nhãn Trấn.
"Tiểu sư đệ, anh đưa cậu ra ngoài!"
Thẩm Trạch Thiên xông tới, đỡ lấy Lâm Mộc chuẩn bị đi ra ngoài.
"Sư huynh, đừng!"
“Em… em còn chưa qua bài kiểm tra!” sắc mặt Lâm Mộc tái nhợt, giọng nói run run.
Thẩm Trạch Thiên nghe Lâm Mộc nói lời này, trong lòng anh dâng lên cảm xúc lẫn lộn, trong lòng bất an.
"Sao cậu lại ngốc như vậy, cậu không thể vượt qua bài kiểm tra này đâu! Cố chấp cũng chỉ vô nghĩa thôi!" Thẩm Trạch Thiên thở dài.
Ngay từ đầu Thẩm Trạch Thiên đã biết Lâm Mộc sẽ không thể làm được.
Nhưng từ trước tới giờ hắn vẫn luôn tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Mộc, hiện tại Lâm Mộc đã thất bại rồi, hắn không thể để cho Lâm Mộc làm những điều vô ích nữa.
"Em...em không thể từ bỏ, trừ khi em bất tỉnh."
Lâm Mộc run giọng nói: "Sư huynh, anh cho em lựa chọn đi, nếu... nếu em thật sự ngất đi, thì anh hãy vào đưa em ra ngoài."
"Cậu..."
“Haizzz..cậu đúng là?” Thẩm Trạch Thiên do dự một lúc, sau đó chỉ có thể thở dài.
“Em không muốn bị coi thường, em không muốn trở thành rác rưởi.” Lâm Mộc cười nhạt.
"Bỏ đi, sư huynh tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
Thẩm Trạch Thiên không còn cách nào khác, đành phải ra khỏi Nhãn Trấn.
"Tên này kiên trì thật đấy!"
Mọi người đều sửng sốt khi nghe Lâm Mộc nói như vậy.
Nếu là bọn họ, dù sao kết quả cũng đều đã thất bại rồi, cũng đã nỗ lực đến tấn lúc ngã xuống, vậy tại sao lại phải tiếp tục hành hạ chính mình nữa chứ!
Nhưng đột nhiên bọn họ cũng khâm phục sự kiên trì này.
Bởi vì có rất nhiều người không có sự kiên trì như này!
Trong Nhãn Trấn.
Lâm Mộc đau đớn tột cùng, anh cảm giác dường như cơ thể anh sắp nổ tung.
Lâm Mộc đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để tồn tại lâu hơn.
Đột nhiên anh nhận ra một điều.
Sau khi anh ngã xuống, dường như lực áp chế tuôn ra từ trong Nhãn Trấn tác động vào anh từ trên cao xuống, hơn nữa còn tập trung vào một chỗ.
Bỗng nhiên Lâm Mộc nảy ra một biện pháp!
Sau đó, anh chống người dậy, đưa lưng về phía lực áp chế kia.
Sau lưng anh có Chí Tôn Tích cường độ cũng khá mạnh, nếu dùng lưng có thể chịu được áp lực thì sẽ có thể chống đỡ được lâu hơn nữa!
Chương 259: Bài kiểm tra kết thúc
Chương 259: Bài kiểm tra kết thúc
Khi Lâm Mộc thử nó, nó lại thật sự có tác dụng!
Điều này khiến anh cảm thấy vui hơn.
Sau khi làm thử thì mặc dù thân thể anh vẫn rất đau đớn vì đã đến cực hạn, nhưng Chí Tôn Tích cũng đã giúp Lâm Mộc chống lại rất nhiều áp lực mới.
Đúng là vẫn phải vận dụng trí não để tìm ra cách giải quyết ổn thỏa nhất.
Thẩm Trạch Thiên ra khỏi Nhãn Trấn, nghiêm túc quan sát Lâm Mộc.
Hành động này của Lâm Mộc khiến anh phải nhìn Lâm Mộc với con mắt khác, tiểu sư đệ này của anh thật khiến người ta phải nể phục.
Sau khi ngã xuống Lâm Mộc vẫn kiên trì như thế này, càng thu hút nhiều người tới xem.
"Cậu ta cứ nằm trên mặt đất như vậy sao, sẽ không tự phá hủy thân thể mình đó chứ?"
"Đúng vậy, thân thể có thể chịu đựng nhưng cũng có giới hạn, hắn không thể ép bản thân mình như vậy được."
"Chẳng lẽ cậu ta thật sự cho rằng nằm trên mặt đất có thể kéo dài hơn hai mươi tư giờ sao?"
...
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Vũ Nghị Trưởng bất ngờ xuất hiện.
Đã tám giờ trôi qua kể từ khi Lâm Mộc đi vào Nhãn Trấn.
"Vũ Nghị Trưởng!"
Mấy chục người đang đứng xem, khi thấy Vũ Nghị xuất hiện thì cũng lần lượt chào hỏi.
Vũ Nghị Trưởng đi thẳng về phía trước, nhìn Lâm Mộc đang ở trong Nhãn Trấn.
“Thanh tra Lỗ, tại sao cậu ta lại nằm trên mặt đất?” Đôi mắt sắc bén của Vũ Nghị Trưởng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Vũ Nghị Trưởng, cậu ta vừa mới ngã xuống, nhưng người mới này vẫn không chịu ra tay.” Thanh tra Lỗ nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Ồ? Cậu ta ngã xuống đất nhưng lại không dùng nội lực chống đỡ sao?" Vũ Nghị Trưởng suy ngẫm một lúc mới hỏi lại.
"Không." Thanh tra Lỗ sứ đáp.
"Thú vị đấy."
Vũ Nghị Trưởng lại nhìn Lâm Mộc trong Nhãn Trấn.
Thẩm Trạch Thiên lập tức đi tới.
"Vũ Nghị Trưởng, Tiểu sư đệ của tôi ngã trên mặt đất thế này, e rằng sẽ xảy ra chuyện gì với cậu ấy."
“Hai mươi bốn giờ kiểm tra, thật sự… có hơi lâu.” Thẩm Trạch Thiên ngập ngừng.
Vũ Nghị Trưởng chậm rãi nói: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, có thể lựa chọn tiếp tục bám vào, hoặc có thể lựa chọn từ bỏ."
"Những lựa chọn khác nhau có những hậu quả khác nhau. Vì cậu ta đã chọn kiên trì, nên cậu ta phải chịu hậu quả của sự kiên trì đó, hãy cứ xem tiếp theo điều gì sẽ xảy ra với cậu ta."
“Vâng.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu.
Vũ Nghị Trưởng cũng không rời đi, ông ta lẳng lặng đứng im quan sát.
Vốn dĩ, Vũ Nghị Trưởng đã tính toán từ lâu, nếu Lâm Mộc có thể kéo dài hơn tám giờ thì ông ta sẽ tới dừng bài kiểm tra, thông báo cho Lâm Mộc rằng anh đã vượt qua bài kiểm tra này.
Tuy rằng Lâm Mộc đã ngã xuống đất, nhưng anh vẫn cố chấp, điều này cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ của ông ta đối với Lâm Mộc.
Đã như vậy rồi mà Lâm Mộc vẫn còn không chịu từ bỏ, sự kiên trì này khiến ông ta cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Ông ta muốn xem Lâm Mộc này có thể chịu đựng được bao lâu khi đối mặt với một bài kiểm tra vốn không thể như thế này?
Vũ Nghị Trưởng cũng đứng quan sát nên đương nhiên những người khác cũng không dám nói bừa.
Nhưng hành động của Lâm Mộc cũng khơi dậy sự tò mò của mọi người, liệu anh có thể trụ được bao lâu đây?
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Ở trong Nhãn Trấn, Lâm Mộc đã quên đi khái niệm thời gian.
Anh không nghĩ đến việc đã qua bao lâu và thời gian còn lại là bao nhiêu nữa, anh chỉ muốn cố gắng hết sức để kéo dài hơn cực hạn của bản thân!
Thời gian trôi qua, một ánh sáng trắng xuất hiện ở chân trời.
Trời sáng dần, một ngày mới đã đến.
Sau khi ngã xuống Lâm Mộc chống đỡ được đến hiện tại, đều dùng lưng để chống lại lực áp chế kia.
Nhưng cho dù như vậy, lúc này Lâm Mộc lại cảm thấy mí mắt anh nặng trĩu, anh không mắt ra được nữa, toàn thân đau đớn khiến Lâm Mộc cảm thấy như chết đi sống lại.
Vì dựa vào Chí Tôn Tích nên nằm trên mặt đất cho phép Lâm Mộc có thể chống đỡ lâu hơn.
Mặc dù vậy, cơ thể anh vẫn có giới hạn.
Bây giờ dường như đã đạt đến giới hạn của nó rồi.
Mặc dù Lâm Mộc không tính thời gian, nhưng trời sáng cũng đủ cho thấy chỉ còn một chút nữa là hết hai mươi tư giờ!
Lâm Mộc vẫn nhớ rõ là bài kiểm tra này bắt đầu lúc trưa ngày hôm qua.
"Đã kiên trì lâu như vậy rồi, nếu như bỏ cuộc trong khoảng thời gian này thì mọi thứ sẽ trở nên vô ích!"
"Không được!"
Lâm Mộc cố gắng giữ cho chính mình tỉnh táo, đồng thời trong lòng cũng không ngừng tăng tốc, sắp rồi sắp kết thúc rồi, kiên trì thêm chút nữa thôi.
Phải chuyển hướng sự chú ý, phải cố gắng tỉnh táo!
Đúng, hãy nghĩ về một cái khác đi!
Lâm Mộc chợt nhớ đến một bộ phim trước đây anh từng xem, sau khi một nhân vật chính trong phim bị bắn vào người, trước đó anh ta đã được học Quan Công cạo xương để chữa trị vết thương, thế là anh ta cũng đã xem một bộ phim hành động nước ngoài để chuyển hướng chú ý và để ai đó giúp anh ta lấy viên đạn ra.
Trong khoảng thời gian cuối cùng, Lâm Mộc cũng phải chuyển hướng chú ý để giảm bớt đau đớn và mong thời gian trôi qua nhanh hơn một chút.
Lâm Mộc nhớ lại một số chuyện khi còn bé, khi ở quê với Thẩm Tịch Dương.
Nghĩ đến hiện tại Thẩm Tịch Dương bị mất tích, Lâm Mộc cũng rất buồn.
Trong thế giới rối ren này, chị Dương Dương sẽ không bị giết đúng không?
Lâm Mộc không dám nghĩ tiếp nữa, bởi vì càng nghĩ càng khó chịu.
Bất tri bất giác Lâm Mộc đã nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở Thân Giang trước đây, cả những ngày anh với Trần Uyển Nhi ở trên đảo nữa.
Đột nhiên Lâm Mộc có chút khâm phục chính mình, trong hoàn cảnh đó, anh với Trần Uyển Nhi lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Bằng trí nhớ và trí tưởng tượng khác nhau của anh, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua.
Và cứ thế mặt trời đã dần lên cao hơn.
Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, nghĩ thầm: "Chắc là...chắc là hai mươi tư giờ rồi nhỉ?"
Nghĩ đến đây, Lâm Mộc đột nhiên không nhịn được nữa, ý thức của anh bắt đầu mờ mịt, hắn còn chưa kịp nhận ra điều gì nữa thì đã nhắm mắt lại.
Lúc này đã là buổi trưa, mọi người đều biết có người mới đã kiên trì từ hôm qua tới nay nên người đến xem ngày càng nhiều.
Đã có hơn một trăm người đến xem nhiệt.
"Nhìn xem, hình như cậu ta đã ngất đi rồi!"
Khi Lâm Mộc ngất đi, bên ngoài bỗng trở nên ồn ào.
Ánh mắt Thẩm Trạch Thiên luôn không rời, sau khi nhìn thấy Lâm Mộc ngất đi, anh liền xông vào Nhãn Trấn.
"Tiểu sư đệ..."
Nhìn Lâm Mộc ngất xỉu, cảm xúc trong lòng Thẩm Trạch Thiên lẫn lộn.
Sau đó, Thẩm Trạch Thiên nhanh chóng cõng Lâm Mộc rồi đưa ra khỏi Nhãn Trấn.
Chương 260: Tạo kỷ lục!
Khi cơ thể của Lâm Mộc rời khỏi Nhãn Trấn, cuộc khảo nghiệm này cũng kết thúc.
“Thanh tra Lỗ, được mấy giờ?” Vũ nghị trưởng hỏi.
“Vũ nghị trưởng, không hơn cũng không kém, vừa đủ hai mươi bốn giờ!” Thanh tra Lỗ nói.
Hiện trường bỗng có vô số lời thì thầm nghị luận.
"Hai mươi bốn giờ sao!"
"Trước đây, chưa có ai từng bước vào Nhãn Trấn tham gia khảo nghiệm Linh Phách Cảnh mà có thể trụ được lâu như vậy, đây là một kỷ lục mới!
"Thật sự không nghĩ tới người này vậy mà lại có thể đạt được yêu cầu của Vũ Nghị Trưởng! Hơn nữa còn lập nên một kỉ lục mới!"
"Đúng vậy, anh ta đã kiên trì ở trong đó suốt 24 tiếng đồng hồ mà không dùng nội lực, nếu không phải tận mắt thì tôi cũng sẽ không tin!"
"Anh ta tên là Lâm Mộc đúng không? Người mới này có thể lập kỷ lục ngay khi vừa đặt chân đến trụ sở của liên minh, sợ rằng sau này anh ta sẽ làm nên nhiều chuyện đây!"
......
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi Lâm Mộc có thể không dùng đến nội lực mà lại trụ được thời gian dài như vậy.
Thẩm Trạch Thiên ôm Lâm Mộc đã bị ngất đến trước mặt Vũ Nghị Trưởng.
“Vũ Nghị Trưởng, hai mươi bốn giờ, sư đệ của tôi làm được rồi!” Hai mắt Thẩm Trạch Thiên ửng đỏ, giọng nói của anh ta vô cùng vang dội!
Với thành tích như vậy, Thẩm Trạch Thiên cảm thấy rất tự hào về Lâm Mộc!
Đương nhiên, anh ta cũng cảm thấy đau lòng thay cho Lâm Mộc, dù sao sư đệ của anh ta cũng đã phải chịu đựng suốt hai mươi bốn giờ trong Nhãn Trấn!
Vũ Nghị Trưởng nhìn Lâm Mộc đã ngất đi, vẻ mặt khá phức tạp.
“Thật là một anh chàng nhỏ bé khiến cho người khác bất ngờ.”
Ngay cả Vũ Nghị Trưởng cũng cảm thấy chấn động.
Đúng là ông cụ có yêu cầu phải trải qua hai mươi bốn giờ, nhưng ông cụ lại không nghĩ sẽ để cho Lâm Mộc ở trong đó lâu như vậy!
Bởi vì theo ông cụ, hai mươi bốn giờ là một thử thách không thể nào! Đó là một khảo nghiệm bất khả thi, nhưng Lâm Mộc đã làm được...
“Vì đã chịu đựng quá sức nên hiện tại tình hình cơ thể có vẻ không ổn lắm.”
Vũ Nghị Trưởng lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng anh.
Sau đó ông cụ nói: “Thẩm Trạch Thiên, đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi trước đi, để cậu ấy ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại thì đưa cậu ấy đến gặp tôi.”
“Vâng.”
Thẩm Trạch Thiên trả lời xong liền ôm Lâm Mộc đi thẳng đến phòng nghỉ.
Những người tại hiện trường cũng kết thúc cuộc bàn tán.
Thông qua trận khảo nghiệm này, bọn họ cũng đã nhớ kỹ tên người mới 'Lâm Mộc' rồi!
Chỗ nghỉ.
Thẩm Trạch Thiên dưa Lâm Mộc vào phòng và đặt anh lên giường.
“Hãy ghỉ ngơi thật tốt.” Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc đang ngủ.
Anh ta không hề rời đi mà ở lại đây để canh giữ.
Dù sao thì cũng chính vì anh ta đã giới thiệu đạo sư cho Lâm Mộc nên Lâm Mộc mới thành ra như vậy.
Anh ngủ suốt một ngày một đêm.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Lâm Mộc mở mắt tỉnh dậy.
“Sư huynh.”
Lâm Mộc vừa mở mắt liền nhìn thấy Thẩm Trạch Thiên đang đứng ở bên giường.
“Sư đệ, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?” Nhìn thấy Lâm Mộc đã tỉnh, Thẩm Trạch Thiên lập tức hỏi.
“Không có chỗ nào cảm thấy không khỏe cả.” Lâm Mộc cười.
Anh không hề cảm thấy khó chịu.
Anh mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó được đưa vào trong miệng anh, sau đó một cỗ đan dược truyền đến toàn thân, tẩm bổ cho cơ thể anh.
Hơn nữa nghỉ ngơi lâu như vậy, trạng thái của Lâm Mộc cũng đã hoàn toàn bình phục, không để lại di chứng gì.
“Đúng rồi, sư huynh, em đã ngủ bao lâu rồi? Còn có, em có kiên trì đủ hai mươi bốn giờ không?”
Lâm Mộc từ trên giường ngồi dậy, vội vàng hỏi.
Trong khoảng thời gian cuối cùng đó thì ý thức của anh rất mơ hồ, sau khi tỉnh lại thì anh cũng không rõ là mình đã kiên trì được bao lâu nữa.
"Không nhiều không ít, vừa đủ hai mươi bốn giờ! Sư đệ, em đã hoàn thành khhoar nghiệm và đã lập kỷ lục!" Thẩm Trạch Thiên cười nói.
Lâm Mộc thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe đã đủ hai mươi bốn giờ.
"Thật sao? Em còn lập kỷ lục sao?" Lâm Mộc vui mừng.
"Sư đệ, anh cũng hơi thắc mắc, làm sao mà em có thể chịu đựng suốt hai mươi bốn giờ vậy? Cho dù bây giờ anh vào đó và dùng nội lực chống đỡ thì anh cũng tuyệt đối không thể chống đỡ lâu như vậy." Thẩm Trạch Thiên thở dài.
Thông qua sự việc này, Thẩm Trạch Thiên cũng nhận ra rằng Lâm Mộc không hề đơn giản.
Quả nhiên, những người mà sư phụ nhìn trúng đều rất mạnh mẽ!
“Em dùng một ít kĩ thuật mà thôi.” Lâm Mộc cười giải thích.
Thẩm Trạch Thiên nói: "Dù là như thế nào đi nữa thì nỗi đau mà em phải chịu đựng là thật, có thể chịu đựng nỗi đau lâu như vậy chứng tỏ em cũng không phải là người đơn giản.”
"Sư huynh, đừng khen em, hiện tại em đã vượt qua khảo nghiệm rồi phải không? Vậy tiếp theo em nên làm gì?" Lâm Mộc tò mò hỏi.
“Đi thôi, anh đưa em đi gặp Vũ Nghị Trưởng.”
Thẩm Trạch Thiên nói xong liền đưa Lâm Mộc ra ngoài, đi thẳng đến chỗ ở của ông cụ.
Trong sân biệt thự của Vũ Nghị Trưởng.
Ông cụ đang trò chuyện với Mục Nghị Trưởng.
Mục Nghị Trưởng thở dài: "Lão Vũ, ông có còn là người không vậy, ông thế mà lại bắt một người mới như Lâm Mộc phải hoàn thành khảo nghiệm trong hai mươi bốn giờ, ông ra đề như vậy chính là làm khó dễ người mới."
Theo kế hoạch ban đầu, Lâm Mộc chỉ cần kiên trì trong tám giờ thôi, lúc đó Vũ Nghị Trưởn sẽ cho dừng lại, thông báo cho Thẩm Trạch Thiên là Lâm Mộc đã vượt qua khảo nghiệm rồi.
Theo cách này, mọi người cũng sẽ hiểu rằng thời gian kiểm tra hai mươi bốn giờ do Vũ Nghị Trưởng đưa ra là chỉ để kiểm tra tính cách của Lâm Mộc mà thôi.
Không phải Vũ Nghị Trưởng cố tình muốn làm khó làm dễ người mới đến.
Nhưng hiện tại Lâm Mộc Trân đã hoàn thành hai mươi bốn giờ, mọi người sẽ không thể biết rõ mọi chuyện như dự tính.
Và ông cụ thân là Nghị Trưởng, cũng không thể chạy đi giải thích cho mọi người sự thật được, ông cụ sẽ không làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng như vậy thì sẽ thành ông cụ cố ý làm khó dễ người mới, người ngoài sẽ nghĩ là ông cụ cố tình bắt người mới phải khảo nghiệm trong Nhãn Trấn đủ hai mươi bốn giờ.
“Không sao cả, có thể tìm được một người có thể kiên trì trong Nhãn Trấn được hai mươi bốn giờ, mọi người muốn hiểu lầm hay chỉ trích như thế nào thì hãy để cho bọn họ nghĩ như thế đi.” Vũ Nghị Trưởng nở nụ cười, nhìn rất thoải mái.