Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-245
Chương 241: Nhỏ bé
Dù cho Khâu lão thái quân giàu có thế nào đi chăng nữa, trong thời buổi loạn lạc này, có tiền cũng khó mà giữ được mạng sống của mình. Tuy nhiên, cái chết của Khâu lão thái quân quả thật đến rất đột ngột.
Có lẽ do Khâu lão thái quân đã từng đắc tội với người khác, cho nên sau khi họ trở thành người biến dị liền chạy tới chỗ bà để trả thù.
Hoặc có những người trước đây rất căm ghét giới thượng lưu, vì vậy sau khi bị biến dị thì cố tình tấn công vào những gia đình giàu có.
Bất kể là nguyên nhân gì đi chăng nữa thì kết cục cũng chỉ có một, Khâu lão thái quân chết rồi.
Khi Lâm Mộc đi ra khỏi biệt thự, đột nhiên trước mặt anh xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Khâu Thiên Thiên!
Hai mắt cô ta đỏ hoe, chẳng lẽ…
“Khâu Thiên Thiên, cô…Cô cũng biến dị sao?” – Lâm Mộc giật mình.
Mặc dù Lâm Mộc chẳng có cảm tình gì với cô ta nhưng chứng kiến cảnh cô ta bị biến dị, cũng khiến nội tâm anh có chút dao động!
Lâm Mộc với cô ta cũng miễn cưỡng xem như có quen biết, chứng kiến người quen của mình trở thành người biến dị, Lâm Mộc chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ hãi.
Vậy nếu như người thân và bạn bè của anh bị như vậy thì sao? Anh thật sự không dám nghĩ đến nữa.
Hơn nữa, Lâm Mộc còn phát hiện trên người Khâu Thiên Thiên có rất nhiều máu nhưng tất nhiên nó không phải của cô ta, có vẻ cô ta đã sát hại rất nhiều người.
“Lâm Mộc!” – Khâu Thiên Thiên nhìn chằm chằm Lâm Mộc.
“Lâm Mộc, hôm nay tôi muốn xem anh mạnh hơn hay tôi mạnh hơn!” – Khâu Thiên Thiên cười điên dại.
Một khắc sau, cô ta lao người về phía Lâm Mộc.
Điều này làm Lâm Mộc rất bất ngờ, Khâu Thiên Thiên vốn là người nhát gan, vậy mà hôm nay, cô ta lại dám xông lên tấn công anh dù biết rõ anh là tu sĩ, sao có thể chứ?
“Cô đi chết đi!” – Lâm Mộc giơ tay lên, tung ra chiêu thức, trực tiếp giải thoát cho Khâu Thiên Thiên sang thế giới bên kia.
“Có vẻ sau khi trở thành người biến dị, chẳng những tâm thần điên loạn, khát máu thậm chí đến cảm xúc sợ hãi cũng biến mất.” – Lâm Mộc suy đoán.
Khâu Thiên Thiên biết rõ anh là tu sĩ, trước đây cô ta cực kỳ sợ hãi anh, nhất là sau trận tái chiến với Tiên Hạc võ quán, thế mà hôm nay lại dám xông lên tấn công anh. Chính vì lẽ đó nên Lâm Mộc mới đưa ra suy đoán này.
Sau khi giải quyết Khâu Thiên, Lâm Mộc lái xe trở lại chi nhánh của Liên minh ở Thân Giang. Tất cả những chỗ có thể tìm thấy Khâu Anh, Lâm Mộc đều đã tìm qua, hiện tại anh cũng không còn cách nào nữa.
Hơn nữa, điện thoại của Khâu Anh cũng tắt máy, lẽ nào bà ta cũng đã bị biến dị? Chuyện này quả thật có khả năng xảy ra.
Trên đường trở về chi nhánh Thân Giang, Lâm Mộc còn phát hiện ra một điểm kỳ lạ, đó là những chiếc xe sang chảnh thường hay bị tấn công hơn.
Mặc dù ở thời đại hòa bình, chuyện đi siêu xe cũng khá bình thường nhưng ở thời điểm hiện tại, nó sẽ chọc điên bọn người biến dị.
Sau khi trở lại chi nhánh Thân Giang.
“Lâm Mộc, sao rồi!”
Trần Uyển Nhi nhìn thấy Lâm Mộc trở lại, cô lập tức truy hỏi.
“Thật xin lỗi, tôi không tìm thấy.” – Lâm Mộc lắc đầu.
Trần Uyển Nhi nghe vậy, cô cảm thấy có chút hụt hẫng.
Nhưng mà cô nhanh chóng đáp lại: “Lâm Mộc, anh không cần xin lỗi, là tôi làm phiền anh giúp tôi tìm mẹ, tôi cũng rất áy náy. Không tìm được mẹ tôi, chuyện này đâu phải lỗi của anh.”
Lâm Mộc vốn định nói với cô tin tức Khâu lão thái quân đã chết nhưng sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Lâm Mộc lựa chọn không nói.
“Bây giờ, Thân Giang không phải nơi an toàn, hiện tại chúng ta nhanh chóng thu dọn trở về Giang Nam.” – Lâm Mộc nói.
Chỉ khi anh dẫn Lâm Lê và Trần Uyển Nhi đến được đạo quán Ngọa Long trú ẩn thì an toàn của hai người họ mới được bảo đảm.
“Anh, đường xá xa như vậy, dọc đường có thể xuất hiện rất nhiều nguy hiểm.” – Lâm Lê yếu ớt nói.
Hiện tại, bên ngoài có rất nhiều người biến dị, thú biến dị phải đi một quãng đường xa như vậy, tất nhiên ai cũng sẽ cảm thấy lo lắng.
“Sợ gì chứ, anh hai sẽ bảo vệ em.” – Lâm Mộc cười, xoa tóc cô.
Trần Uyển Nhi cũng nói: “Có anh em ở đây, chị khẳng định sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Trần Uyển Nhi dĩ nhiên rất tin tưởng Lâm Mộc, đặc biệt là sau khi trải qua tai nạn trên biển lần trước.
Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần có Lâm Mộc ở bên, cô đều cảm thấy rất an toàn, rất yên tâm.
Sau đó, Lâm Mộc dẫn hai người rời khỏi chi nhánh, lên xe xuất phát tới tới Giang Nam.
Trên đường đi cho dù gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, Lâm Mộc đều có thể xử lý nhanh chóng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Càng đi về phía trước, Lâm Lê và Trần Uyển Nhi càng thấy nhiều thi thể nằm la liệt. Bên trong một số tòa nhà, lâu lâu lại truyền tới những tiếng thét chói tai, tiếng kêu la thảm thiết.
Lâm Lê thậm chí đã ói hai lần, Trần Uyển Nhi cũng mấy lần che miệng muốn nôn. Những cảnh tượng này, người bình thường thật sự rất khó tiếp nhận.
Đang trong thời đại hòa bình đột nhiên thế giới xoay chuyển rơi vào hoàn cảnh loạn lạc, rối ren này, cho nên trong lúc nhất thời người bình thường thật sự không chịu đựng nỗi.
Nhưng việc đã đến nước này, cuối cùng con người vẫn phải thích ứng để sinh tồn.
“Anh, có trực thăng kìa!” – Lâm Ly nhìn lên bầu trời.
Lâm Mộc cũng ngẩng lên nhìn, hôm nay Lâm Mộc đã thấy mấy chiếc nên anh cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt.
Ngay lúc này, trực thăng bất ngờ đụng trúng một con ác điểu, khói đen dày đặc cuồn cuộn tỏa ra, chiếc trực thăng sắp rơi xuống.
“A a a! Trực thăng sắp rơi trúng chúng ta rồi!” – Sắc mặt Lâm Lê bị dọa sợ trắng bệch.
Chiếc trực thăng kia mất khống chế xoay tròn trên không, sau đó thoát ra khỏi đám khói đen nhưng nó lại lao vào một tòa nhà, làm tòa nhà bốc cháy ngay lập tức.
Lâm Mộc đoán con ác điểu đâm vào trực thăng chính là thú bị biến dị.
Tuy nói trên không trung có vẻ an toàn hơn so với mặt đất nhưng một số loài thú biến dị có thể bay vẫn là một mối đe dọa lớn.
“Chuyện này, tại sao đột nhiên thế giới lại trở nên như vậy?” – Sắc mặt Trần Uyển Nhi tái nhợt, cô lẩm bẩm.
“Là do những mảnh vỡ từ thiên thạch, nghe nói nó chứa một loại vi khuẩn ngoài hành tinh làm cho con người và động vật bị biến dị.” – Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc tiếp tục nói: “Chuyện đã xảy ra, chúng ta cũng đã than trời trách đất rồi, việc bây giờ có thể làm chính là chấp nhận thực tế.”
“Anh, trận hỗn loạn này sẽ sớm kết thúc phải không?” – Lâm Lê mong đợi hỏi.
Trần Uyển Nhi cũng nhìn Lâm Mộc, cô cũng rất muốn biết.
Lâm Mộc biết các cô rất muốn nghe anh nói “đúng vậy, sẽ lắng xuống nhanh thôi!” nhưng anh không thể làm vậy, các cô cần hiểu được thực tế đang tàn khốc đến nhường nào.
Thế giới loạn lạc, nếu không chấp nhận thì rất khó để tiếp tục sinh tồn.
“Vậy sau này…, thế giới sẽ trở nên như thế nào? Có khi nào loài người sẽ bị diệt vong không anh?” – Lâm Lê hỏi.
“Tương lai thế giới sẽ ra sao, anh cũng không biết! Cho dù anh có là tu sĩ thì trước biến cố lớn này, anh cũng trở nên rất nhỏ bé, so với người bình thường chỉ hơn ở chỗ có năng lực tự bảo vệ mình, để nói dẹp yên chuyện này, anh quả thật không thể làm được.” – Lâm Mộc xúc động lắc đầu nói.
Xe tiếp tục đi về phía trước, sắp tiến vào đường cao tốc.
Sau khi vào cao tốc, Lâm Mộc cảm thấy bớt căng thẳng hơn rất nhiều, tốc độ lái xe theo đó cũng tăng lên.
Chương 242: Vứt xe
Nhưng Lâm Mộc không dám lơ là nửa giây, lúc nào cũng phải tập trung tinh thần cẩn thận đề phòng Thú biến dị đột nhiên xông ra đường, khiến cho xe mất khống chế.
Ở Đô Thị, Người biến dị là mối đe dọa lớn nhất, còn ở nơi hoang dã, Thú biến dị là đối tượng uy hiếp lớn nhất.
Lúc này trời đã tối, Lâm Mộc càng phải cẩn thận hơn, từ từ bật đèn xe lên.
Đã hơn mười tiếng kể từ khi sự việc bùng phát.
Lâm Mộc lái xe, còn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê lên mạng theo dõi tình hình.
“Anh ơi, tin tức cho hay, trước mắt đã xây dựng Khu lánh nạn tạm thời, nơi này sẽ bố trí một số lượng lớn lực lượng an ninh, Khu lánh nạn đầu tiên sẽ được xây dựng trong vòng bảy ngày, Trước khi các Khu lánh nạn được thành lập, kiến nghị người dân gia cố lại cửa nẻo, ở yên trong nhà không được ra ngoài.” Lâm Lê nói.
“Hi vọng là có tác dụng.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Nhưng Lâm Mộc hiểu rõ, cách giải quyết này cũng tồn tại rất nhiều rắc rối, tỷ như làm thế nào để di chuyển tới Khu lánh nạn, lực lượng an ninh khó lòng đề phòng Thú biến dị và Người biến dị tấn công trên đường.
Biện pháp tốt nhất trước mắt chính là kêu người dân ở yên trong nhà và gia cố cửa nẻo.
Nhưng vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề bất cập, tỷ như làm cách nào để có đủ lương thực, v.v...
Có điều cơ quan chức năng có thể vạch ra kế hoạch xây dựng Khu lánh nạn và thực thi kế sách trong thời gian cấp bách như vậy đã là giải pháp tốt nhất lúc này rồi.
11h tối, xe chạy vào đất Giang Nam.
“Ơ, phía trước sao vậy nhỉ?” Lâm Mộc giảm tốc độ rồi dừng xe.
Con đường phía trước bị dòng xe chặn lối, không thể đi tiếp.
“Xem ra đường về Đạo quán không suôn sẻ rồi.” Lâm Mộc thoáng thấy bất an.
“Hai người chờ trong xe, tôi xuống dưới xem tình hình.” Lâm Mộc nói rồi mở cửa xe.
“Anh ơi...” Lâm Lê hơi sợ, lúc này đã là nửa đêm, bốn bề tối tăm mịt mùng, Lâm Mộc muốn đi lên trước kiểm tra tình hình, trong xe chỉ còn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê, đương nhiên cô ấy hoảng sợ rồi.
“Đừng lo, anh chỉ đi lên trước ngó qua thôi, nếu tình hình không quá nghiêm trọng, anh sẽ ra tay để khơi thông con đường.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc biết rõ, để hai cô gái ở lại xe thì không an toàn lắm, nhưng hết cách, con đường phía trước bị chặn lối đi, anh nhất định phải xuống xe kiểm tra tình hình.
Sau khi Lâm Mộc xuống xe, Lâm Lê và Trần Uyển Nhi ngồi ở hàng ghế sau, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
“Lâm Lê đừng sợ, anh trai em vẫn ở phía trước mà.” Trần Uyển Nhi ôm Lâm Lê an ủi.
Thực ra Trần Uyển Nhi cũng khiếp sợ trong lòng, nhưng Lâm Mộc không ở đây, người làm chị gái là cô nàng nhất định phải tỏ ra dũng cảm một chút.
Lâm Mộc không vội đi lên trước kiểm tra, mà đứng yên một chỗ, quét ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, đảm bảo chính xác không có động tĩnh gì lạ, không có bất cứ Thú biến dị nào ở con đường lân cận.
Sau khi chắc chắn hai cô gái ở trong xe an toàn, Lâm Mộc mới đi lên trước.
Đèn xe chiếu rọi phía trước, Lâm Mộc bước tới gần khu vực tắc đường, phát hiện ra trong xe không có một ai.
Lâm Mộc nhảy lên nóc một con xe rồi quan sát tình hình.
Nương theo ánh sáng của đèn xe, Lâm Mộc phát hiện dòng xe phía trước không có người sống sót, chỉ còn một số thi thể chẳng còn nguyên vẹn.
Trong lòng anh không khỏi chấn động.
Dẫu anh là một tu sĩ, khi trước cũng được sinh ra và lớn lên trong thời kỳ hòa bình, nào nhìn thấy những cảnh tượng khủng khiếp như này?
“Không thể khơi thông đường rồi!” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Nếu chỉ có vài chiếc xe chắn đường, anh hoàn toàn có thể di chuyển chúng, nhưng hàng xe ách tắc phía trước quá nhiều, di chuyển hết chuỗi xe này là điều không thực tế.
Lâm Mộc thầm đoán, có lẽ Thú biến dị tấn công xe khiến tắc đường, sau đó những con xe khác chạy tới đây không thể tiến lên phía trước, tạo nên một dòng xe tắc đường dài tít tắp như vậy, cuối cùng chính nơi anh đang đứng cũng xuất hiện Thú biến dị, người trong xe đều bỏ chạy tán loạn, ai chạy không thoát thì để lại những thi thể thiếu hụt các bộ phận đằng kia.
Lâm Mộc không dám rời xa Trần Uyển Nhi và Lâm Lê quá lâu, kiểm tra tình hình xong, anh nhanh chóng nhảy khỏi nóc xe, quay về xe của mình.
Trong buồng xe.
“Lâm Mộc, tình hình sao rồi?” Trần Uyển Nhi thấy Lâm Mộc đi về, lập tức hỏi.
“Tình hình không lạc quan lắm, chắc xe của chúng ta không chạy tiếp được rồi.” Lâm Mộc khẽ lắc đầu.
“Vậy... vậy phải làm sao?” Hai cô gái đều vô cùng lo lắng. Chắc chắn tình huống bây giờ vô cùng tồi tệ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“E rằng chúng ta phải bỏ xe rồi đi bộ qua đoạn đường này, đến được con đường phía trước lại tính tiếp.” Lâm Mộc đáp.
Lúc này Lâm Mộc không thể tìm ra cách nào tốt hơn.
“Đi bộ lên phía trước ư?” Hai cô gái sửng sốt. Lúc này bốn bề tối mịt, hỏi sao họ không kinh sợ cho được?
“Hết cách, chỉ đành đi bộ thôi.” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói.
“Lâm Lê, có anh trai em ở đây, chị nghĩ đi bộ lên phía trước cũng không vấn đề gì đâu.” Trần Uyển Nhi nói.
“Dạ.” Lâm Lê gật đầu.
Sau đó bọn họ xuống xe.
“Hai người đi sát bên cạnh tôi nhé.” Lâm Mộc dặn dò kỹ.
Nói xong, Lâm Mộc dẫn họ đi, từ con dốc xuống đường cao tốc, rồi đi qua rừng cây thưa thớt bên cạnh.
Ba người đi xuyên qua rừng cây, Lâm Mộc lấy di động ra soi đường, xung quanh vẫn là một mảng đen thui chết chóc, chỉ có bóng cây màu đen, và tiếng bước chân, tiếng hô hấp của chính họ, mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ.
Lâm Mộc chẳng những phải di chuyển lên trước, còn phải duy trì cảnh giác mọi lúc mọi nơi, đề phòng Thú biến dị bất ngờ lao tới tấn công.
Dù sao người trong dãy xe ban nãy cũng bị Thú biến dị công kích, rất có khả năng Thú biến dị còn ở xung quanh đây.
Gầm!
Ba người mới đi bộ được hơn mười phút đã nghe thấy tiếng gầm rú, một con Thú biến dị đang ẩn núp trong tàng cây gần đó bỗng nhào ra.
“Á á!” Trần Uyển Nhi và Lâm Lê sợ hãi thét lên.
Đến Lâm Mộc cũng giật thót trước sự xuất hiện của Thú biến dị.
Chương 243: Người lạ
“Cút!” Đối mặt với con Thú biến dị đang lao tới, một tay Lâm Mộc đẩy hai cô gái ra sau lưng mình, tay còn lại lưu chuyển nội lực rồi tụ thành quyền nện về phía trước.
Rầm!
Thú biến dị bị nện trúng, lập tức ngã lăn về phía sau.
“Cực Băng Chưởng!”
Một Chưởng Ấn màu trắng đánh mạnh lên người Thú biến dị.
Trúng đòn, Thú biến dị đập mạnh vào cái cây phía sau, lập tức bỏ mạng.
Giải quyết xong con thú, Lâm Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Điều khiến anh lo lắng nhất chính là chạm trán với Thú biến dị cường đại đến mức anh đối phó không nổi.
May sao thực lực của con Thú biến dị này khá bình thường.
“Nơi này không thể ở lại lâu. Mau đi thôi!” Nói rồi Lâm Mộc kéo hai cô gái lao nhanh về phía trước.
Cánh rừng này nằm gần đường quốc lộ ban nãy, Lâm Mộc đoán những thi thể ban nãy là nạn nhân của đám Thú biến dị ẩn náu trong rừng chạy ra tấn công.
Ba người bật đèn di động lên để chạy trong rừng cây, cảm giác căng thẳng bao trùm không gian.
Đám người Lâm Mộc nhanh chóng chạy xuyên qua cánh rừng nhỏ.
“Đằng kia có vài căn nhà.” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
“Sao tụi tôi không thấy nhỉ?” Trần Uyển Nhi và Lâm Lê không nhìn ra thứ gì ở phía trước, trời quá tối, vầng trăng còn bị mây đen che khuất.
“Tôi là Tu Hành Giả, đương nhiên có thể phóng tầm mắt xa hơn hai người, căn nhà phía trước lại lớn như vậy, tôi thấy rõ rồi, chúng ta qua đó trước đi.” Lâm Mộc nói rồi dẫn hai cô gái đi về hướng căn nhà.
Đi đường lúc đêm khuya quá nguy hiểm, trước tiên phải tạm dừng chân đã.
Lâm Mộc định bụng tìm một căn nhà để nghỉ ngơi, ngày mai sẽ nghĩ cách giải quyết.
Ba người băng qua một cánh đồng, sau đó tới một căn nhà cũ có hai lầu.
Lâm Mộc bước lên trước gõ cửa.
“Xin chào, chúng tôi chạy nạn qua nơi này, trời đã tối rồi, có thể xin ở nhờ một đêm không?”
“Có ai không?” Lâm Mộc gõ cửa vài lần nhưng chẳng có ai trả lời.
“Lâm Mộc, dẫu trong nhà có người cũng chẳng dám ra mở cửa trong tình hình đáng sợ như hiện nay đâu.” Trần Uyển Nhi nói.
“Bỏ đi, tìm nơi khác vậy.”
“Đằng kia có một Miếu thờ, chúng ta qua đó đi.” Lâm Mộc nhìn trái ngó phải, bỗng phát hiện ra Miếu thờ ở phía xa xa.
Miếu thờ này rất cũ kỹ, hình như không còn người quản lý.
Lâm Mộc dẫn hai cô gái vào trong Miếu.
Anh soi đèn điện thoại kiểm tra một vòng, xác nhận trong Miếu không có Người biến dị và Thú biến dị.
Sau đó, Lâm Mộc phát hiện ra một bóng người đang co mình trong góc tối.
Lâm Mộc nhìn kỹ, hóa ra là một cô nhóc chừng mười sáu – mười bảy tuổi.
“Người biến dị?” Lâm Mộc nâng cao cảnh giác.
Cả người cô nhóc kia khẽ run lên, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.
Mắt cô bé không có màu đỏ, Lâm Mộc thở phào một hơi.
Cô nhóc thấy đôi mắt Lâm Mộc hoàn toàn bình thường, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Cục diện hỗn loạn bây giờ, có ai mà không kiêng dè đối phương, chỉ sợ gặp phải Người biến dị.
Dẫu sao Lâm Mộc cũng là Tu Hành Giả, đụng độ với Người biến dị còn có khả năng đối phó, còn cô nhóc kia một khi gặp phải Người biến dị thì chỉ có đường chết mà thôi.
“Nhóc là người dân sống gần đây sao?” Lâm Mộc nhìn cô bé hỏi.
Cô nhóc khẽ gật đầu, cả người vẫn run rẩy.
“Đừng sợ, bọn anh là người qua đường, muốn nghỉ ngơi ở nơi này tạm một đêm.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi và Lâm Lê nghe thấy tiếng động cũng chạy tới.
“Em gái nhỏ, sao em lại ở nơi này một mình thế? Người nhà em đâu? Sao không ở yên trong nhà?” Trần Uyển Nhi bước lên trước hỏi.
“Ba mẹ em đi làm thuê ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn bà nội... bà nội...” Nói tới đây, cô nhóc kia lại bật khóc.
Trần Uyển Nhi và Lâm Lê bước lên ôm cô nhóc an ủi.
Lâm Mộc không rõ bà nội cô bé kia biến thành Người biến dị hay bị Người biến dị tấn công đến chết, nhưng dù là trường hợp nào , đây vẫn là một bi kịch.
Đối mặt với đại nạn này, anh còn có thể bảo vệ người thân và Trần Uyển Nhi, còn những người bình thường như cô nhóc này sẽ phải chịu cú sốc lớn.
Dẫu cô bé còn sống sót, cũng phải chịu đựng nỗi đau khổ và tiếp tục cuộc sống một cách vô định.
Đây chỉ là hình ảnh thu nhỏ của thế giới này, chỉ e những người gặp phải hoàn cảnh tương tự còn rất nhiều.
“Rốt cuộc kẻ nào gây nên đại nạn đáng chết này!” Lâm Mộc siết chặt nắm tay, trong lòng căm phẫn không thôi.
Đại nạn này không giống con người gây ra, nhưng Sư phụ anh đã nói, phía sau chuyện này có kẻ thao túng tất cả.
Kẻ nào lại có bản lĩnh lớn đến vậy? Bất kể ai tạo nên đại nạn này thì chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép được hết tội ác tày trời của kẻ đó.
Cô nhóc kia được Trần Uyển Nhi và Lâm Lê ôm vỗ về cũng thấy vơi bớt nỗi khiếp sợ trong lòng.
Dẫu sao có người ở bên vẫn tốt hơn lẻ loi đơn độc trốn trong góc tối rất nhiều.
Lâm Mộc tắt đèn điện thoại đi, bốn bề lại chìm vào bóng tối. Anh vô cùng khâm phục lòng can đảm của cô nhóc kia, dám một thân một mình trốn ở nơi tối đen như mực này.
Đương nhiên, có lẽ cô bé cũng chẳng dũng cảm gì cho cam, chẳng qua hoàn cảnh bất đắc dĩ không còn sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tôi đã kiểm tra một lượt trong miếu rồi, rất an toàn, tối nay mọi người nghỉ ngơi trong này, tôi sẽ ngồi canh ngoài cửa.” Lâm Mộc nói rồi đi về phía cửa, ngồi xuống sàn nhà.
Có Lâm Mộc bảo vệ, Trần Uyển Nhi và Lâm Lê mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cô nhóc kia được ôm cũng nhanh chóng thiếp đi.
Một đêm bình yên nhanh chóng trôi qua.
Tuy ở trong Miếu thờ này bình lặng không sóng gió, nhưng thế giới bên ngoài lại chẳng hề yên ả, đây chính là một cơn ác mộng với phần lớn người dân bình thường.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Mộc đã đánh thức Trần Uyển Nhi và Lâm Lê dậy: “Dậy đi nào, chúng ta xuất phát thôi.”
Lâm Mộc nói với hai cô gái.
Chương 244: Gặp phải phiền phức
Cô bé kia cũng đã tỉnh dậy.
“Lâm Mộc, cô bé kia phải làm sao?” Trần Uyển Nhi hỏi.
Lâm Mộc nhìn cô bé, khuôn mặt còn trẻ và khá non nớt, dường như chưa từng trải qua bất kỳ chuyện gì trên cuộc đời.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Mộc nói với cô bé: “Tiếp theo nhóc định làm gì?”
Cô bé lắc đầu rụt rè nói: “Em… em cũng không biết.”
Lâm Mộc không ngạc nhiên chút nào khi cô bé nói mình không biết.
Đối mặt với tình huống như vậy, cô bé làm sao có thể làm được gì chứ.
"Nhóc trốn ở đây cũng không phải là giải pháp lâu dài, hơn nữa ở đây không có thức ăn nên nhóc sẽ không ở lại lâu được đâu. Nhóc có muốn đi cùng bọn anh không, anh sẽ tìm cách đưa nhóc đến nơi an toàn.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc biết rằng nếu cô bé tiếp tục ở lại đây, cái chết là điều không thể tránh khỏi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Trần Uyển Nhi cũng nói với cô bé: "Anh này rất mạnh mẽ, với sự bảo vệ của anh ấy thì chúng ta sẽ rất an toàn!"
“Vậy... Vậy em đi cùng với mọi người.” Cô bé vội vàng gật đầu.
Đối với cô bé mà nói thì trốn ở đây một mình quá đáng sợ.
Có ai đó ở bên cạnh vẫn tốt hơn là chỉ ở một mình.
“Vậy thì đi thôi!” Lâm Mộc nói.
Trong lòng Lâm Mộc biết rằng có vô số nạn nhân khi đại nạn này xảy ra.
Anh tự nhận thực lực của mình vẫn còn yếu, cũng không dám nói có thể cứu thiên hạ, chỉ có thể cứu được người nào hay người đó.
Chỉ cần gặp phải, anh đều sẽ ra tay giúp đỡ.
“Cảm ơn.” Cô bé cảm kích.
“Không cần cảm ơn, chúng ta đi thôi.” Trần Uyển Nhi đỡ cô bé dậy.
Sau đó, bốn người rời khỏi ngôi miếu nhỏ và cùng nhau khởi hành.
Mọi người cũng giới thiệu cho nhau, cô bé tên là Tiểu Vi.
Dù sao Tiểu Vi cũng là người ở nơi này nên Lâm Mộc đã nhờ cô bé dẫn đường.
Mọi người vừa đi chưa được bao lâu thì bắt gặp một chiếc xe bị bỏ rơi.
Đáng tiếc Lâm Mộc không có chìa khóa xe, cho dù anh có phá cửa kính thì cũng không lái được xe.
Cách khởi động xe bằng hai sợi dây điện ở phía dưới vô lăng giống như trong phim chỉ có thể thực hiện được ở những chiếc xe đời cũ cách đây nhiều năm mà thôi.
Xe ô tô ngày nay đều có chức năng chống trộm điện tử, chỉ khi nhận diện đúng chìa khóa bằng cảm biến thì máy tính hệ thống trên xe mới đưa ra tín hiệu đánh lửa và cho phép xe nổ máy.
Nếu không khớp với chìa khóa thì xe sẽ bảo vệ hệ thống đánh lửa, lúc này có tìm được dây điện tương ứng cũng vô ích, phương pháp này không thể khởi động được xe.
Lâm Mộc cùng ba người tiếp tục đi, anh vẫn phải tìm cách lấy một chiếc xe.
Tiểu Vi nói rằng cách chỗ ở của họ không xa có một thành phố buôn bán ô tô, có lẽ họ sẽ tìm được ô tô ở đó.
Tuy nói rằng thành phố đó cách đây không xa, nhưng khoảng cách là hơn hai mươi dặm.
Lâm Mộc đương nhiên không muốn đi đường lớn vì sẽ rất dễ gặp người biến dị, đi trên đường lớn sẽ dễ bị trở thành mục tiêu, Tiêu Vi nói cô bé biết một con đường nhỏ, chỉ khoảng bảy tám dặm là đến.
Vì vậy, Tiểu Vi đã đưa ba người Lâm Mộc đi qua con đường nhỏ để đến thành phố.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đây là một con đường nhỏ trên núi.
Vì tốc độ của ba cô gái có hạn và đường núi cũng không dễ đi nên bọn họ đã đi bộ hơn một tiếng đồng hồ.
“Đi về phía trước, chính là thành phố.” Tiểu Vi chỉ vào phía trước.
Lâm Mộc nhìn lên, anh đã có thể nhìn thấy hình dáng của thành phố từ xa.
Anh biết, một khi tiến vào thành phố, đi lại bên trong sẽ rất nguy hiểm.
Tiểu Vi nói: "Có một cửa hàng bán xe cũ ở rìa thành phố, có lẽ có thể lấy xe ở đó mà không cần phải vào trong thành phố."
"Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi tiếp thôi!" Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng "sột soạt" xuất hiện ở khu rừng rậm bên cạnh.
“Lại có thú biến dị xuất hiện sao?”
Lâm Mộc nhanh chóng quay đầu nhìn, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.
Anh nhìn thấy một con gấu đen với đôi mắt đỏ hoe đang lao nhanh ra ngoài.
"Hả?"
Lâm Mộc cảm thấy hơi kinh ngạc khi nhìn thấy con gấu đen.
Vì vẻ ngoài của con gấu đen này rất kỳ lạ, lông đã rụng hết và biến thành vảy màu đen, răng nanh trong miệng cực kỳ dài, móng vuốt trên bàn chân của con gấu thì giống như những chiếc dao găm.
Mức độ của sự biến dị này vô cùng bất thường!
“A a a a!”
Tiểu Vi hét lên sợ hãi khi nhìn thấy con gấu đen biến dị.
Mặc dù Trần Uyển Nhi và Lâm Lê cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng vừa rồi bọn họ đã nghe thấy động tĩnh, không giống như con thú biến dị tối hôm qua đột nhiên vồ tới, lúc đó bọn họ bị giật mình mới như vậy, còn lần này thì bọn họ không hề bị dọa đến mức phải hét lên nữa.
“Đừng sợ, anh trai này rất lợi hại, nhất định có thể xử lý được.” Trần Uyển Nhi an ủi Tiểu Vi.
“Cực Băng Chưởng!”
Đối mặt với con gấu đen đang lao ra, Lâm Mộc ngưng tụ nội lực, dùng lòng bàn tay bắn ra một đòn.
“Đây… đây là kỹ năng gì vậy?”
Tiểu Vi sững sờ khi nhìn thấy Lâm Mộc ra tay.
Cây cọ cực băng ngay lập tức tát vào con gấu đen.
Nhưng một chưởng này lại không hề gây ra thương tổn nào cho con gấu đen cả, thậm chí nó còn không bị đẩy lui.
Con gấu đen trúng một chưởng, bị khiêu khích nên đã nhắm thẳng vào Lâm Mộc, bốn cái chân điên cuồng lao nhanh về phía anh.
“Cực Băng Chưởng cũng không thể làm nó bị thương sao?”
Vẻ mặt Lâm Mộc thay đổi, anh nhanh chóng ý thức được cường độ đột biến của con gấu đen này nhất định không thấp!
Đây là một cuộc đụng độ khó khăn!
“Chỉ có thể sử dụng bản lĩnh thật sự thôi.”
“Lưu Quang Quyết, Chỉ Mành Treo Chuông!”
Mười ngón tay của Lâm Mộc nhanh chóng chuyển động, một lượng lớn ngọn lửa chói lọi tuôn ra, bay thẳng đến con gấu đen.
Lâm Mộc biết rất rõ rằng với bộ dáng hiện tại của con gấu đen kia, với những chiếc móng vuốt và răng nanh sắc nhọn đó, một khi để nó đến gần anh thì khi đánh nhau với nó sẽ rất dễ bị thương!
Vì vậy, tốt nhất là nên xử lý nó trước khi nó đến gần!
Phốc phốc phốc!
Những tia sáng đánh vào con gấu đen, nhưng không thể xuyên qua lớp vảy trên người nó!
Con gấu đen hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lao về phía Lâm Mộc.
“Rắc rối!”
Sắc mặt Lâm Mộc nhanh chóng thay đổi.
Thậm chí đến chiêu vừa rồi cũng không thể làm tổn thương đến nó được?
Điều này khiến lòng ủa Lâm Mộc hơi lo lắng.
Điều mà anh lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Đó là gặp phải người biến dị và thú biến dị mà anh không thể nào đối phó được.
Con gấu đen đã tới rất gần rồi, nó đứng lên, hai bàn chân lộ ra những móng vuốt sắc bén, những chiếc móng vuốt hung tợn hướng thẳng về phía Lâm Mộc.
Chương 245: Nguy hiểm
Lâm Mộc không trực tiếp đánh nhau với nó, anh đang cố hết sức để né tránh.
Con gấu đen ngay lập tức bị vồ hụt, làm gãy một cái cây phía sau lưng anh.
“Rầm!!!”
Sau khi con gấu đen lao lên và vồ hụt, nó nhanh chóng xoay lại, gầm lên một tiếng, sau đó tiếp tục lao thẳng về phía Lâm Mộc.
Hiện tại trong lòng anh đang nghĩ, may mắn là vừa nãy con gấu đen này bị anh đánh trúng cho nên giờ nó chỉ nhắm vào anh mà thôi.
Nếu như lúc này mục tiêu của nó mà là ba người Trần Uyển Nhi thì Lâm Mộc sợ là anh sẽ không ngăn cản được nó.
Đối mặt với con gấu đen đang lao tới, anh vẫn không ra tay mà chỉ dùng hết sức để né tránh một lần nữa.
Sau khi vồ hụt nhiều lần liên tiếp, con gấu đen giống như là đã bị chọc giận, thay vì vồ đến như những lần trước thì nó lại chạy bằng bốn chân và lao đến Lâm Mộc với tốc độ nhanh hơn!
Lần này anh vẫn dùng phương thức né tránh, nhưng vì lần này con gấu đen quá nhanh nên anh còn chưa kịp né được hoàn toàn thì đã bị con gấu đen dùng đầu đâm trúng.
Một sức mạnh khổng lồ lập tức tác động lên người anh, hất ngược anh về phía sau và va vào một cây nhỏ, làm gãy cả cây.
"Khụ!"
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc ho khan vài tiếng, cơ thể như vừa trải qua một trận đảo lộn vô cùng lớn.
Cũng may là chỉ bị hất tung, nếu như bị những móng vuốt sắc bén của nó đâm trúng, e rằng tình hình còn nghiêm trọng hơn nhiều!
“Lâm Mộc!”
Thấy tình hình như vậy, Trần Uyển Nhi và Lâm Lê cũng trở nên căng thẳng và lo lắng.
Tiểu Vi cũng vô cùng khiếp sợ.
Họ cũng biết rằng con gấu đen này khác với những con thú biến dị thông thường, nó trông rất mạnh mẽ!
Lâm Mộc bị con gấu đen biến dị làm bị thương, chuyện này không tốt chút nào!
“Rống!”
Con gấu đen hưng phấn rống lên, đồng thời đứng lên từ trên mặt đất, vỗ ngực, như là đang phô trương sức mạnh đối với Lâm Mộc vậy.
“Đồ khốn kiếp, mày còn dám mắng người sao!” Lâm Mộc đứng lên, giữ chặt nửa thân cây, nghiến răng nghiến lợi.
“Rầm!”
Con gấu đen gầm lên một tiếng, lại lao về phía Lâm Mộc, giống như đang nói cho Lâm Mộc chết.
"Lưu Quang Quyết! Chỉ mành treo chuông!"
Mười ngón tay của Lâm Mộc chuyển động, một luồng ánh sáng chói lọi cực lớn lại bay ra ngoài.
Kết hợp!
Theo lời nói của anh, những ánh sáng chói lọi bay ra lập tức ngưng tụ lại trên không trung, tạo thành một luồng sáng chói lọi cực lớn đập vào thân con gấu đen.
Khả năng bảo vệ cơ thể của con gấu đen này quá mạnh, một tia sáng đánh lên nó cũng chỉ như là gãi ngứa mà thôi.
Lâm Mộc chỉ có thể thử xem sau khi kết hợp các tia sáng lại thì có hiệu quả lớn hơn hay là không.
bùm! !
Những tia sáng chói lọi kết hợp với nhau lập tức trúng thẳng vào đầu con gấu đen đang lao tới, nổ tung và phóng ra những tia sáng nhỏ, tạo ra một trận phong ba.
Nhiều cây cỏ và hoa lá xung quanh bị ảnh hưởng, cành cây cũng bị gãy đổ.
Con gấu đen loạng choạng.
Lâm Mộc nhìn kỹ lại, vảy đen trên đầu nó vẫn không bị ảnh hưởng gì hết!
Nói cách khác, một chiêu kết hợp này cũng không gây tổn thương gì cho con gấu đen cả.
Ngoài việc không bóp chết Đỉnh núi tối cao đến cực hạn công kích, chiêu thức này chính là chiêu thức mạnh nhất của Lâm Mộc!
Nhưng không thể giúp được gì cả!
Anh còn nghĩ rằng khi anh sử dụng Chí Tôn Tích đến mức tối đa và tấn công thì sẽ khiến nó bị thương, mặc dù như vậy sẽ làm cho anh yếu đi nhưng dù sao con gấu đen mà bị thương thì sẽ không gây ra thiệt hại gì nghiêm trọng đến cho anh nữa.
Hiện tại, sau khi anh đã sử dụng Chí Tôn Tích, anh đã rơi vào trạng thái yếu ớt!
Bây giờ, Lâm Mộc như là con cá nằm trên thớt của con gấu đen.
Mặc dù anh có thể sử dụng Băng Tâm Đan do sư phụ luyện chế để nhanh chóng giải trừ trạng thái suy yếu và phục hồi sức mạnh.
Nhưng sau khi lấy lại sức, anh vẫn không đánh lại được con gấu đen này!
Phải làm thế nào bây giờ?
Mới có một ngày kể từ khi đại nạn xảy ra, chẳng lẽ anh sẽ phải chết trong tay con gấu đen biến dị này sao?
Và khi anh chết, em gái em, Trần Uyển Nhi và Tiểu Vi cũng sẽ chết!
Không!
Không thể như thế được!
Đây là kết quả mà anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy!
Con gấu đen lại nổi cơn thịnh nộ, hành động vừa rồi của Lâm Mộc có vẻ như làm cho nó càng thêm tức giận và điên cuồng hơn!
Cho dù Lâm Mộc không muốn điều đó xảy ra, nhưng anh lại không thể ngăn cản được những đòn tấn công của con gấu đen!
Anh nhanh chóng vung tay lên, ngưng tụ công kích và bắn phá để giảm tốc độ của con gấu đen, đồng thời cũng cố hết sức để né tránh.
Lần này, nguy hiểm lại càng lớn!
Con gấu đen cũng không muốn bỏ cuộc, lại lao tới.
Cuộc chiến giữa hai bên ngày càng trở nên gay cấn.
Lâm Mộc có phần thụ động hơn rất nhiều so với con gấu đen.
Sau nhiều lần tránh né liên tiếp, Lâm Mộc cuối cùng cũng không thể né kịp và bị con gấu đen cào một cái.
Trong phút chốc, trên ngực anh đã để lại một vết thương rất sâu, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương.
Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả quần áo.
“Không tốt rồi, Lâm Mộc bị thương!”
“Phải làm sao đây…”
Trần Uyển Nhi và Lâm Lê căng thẳng đến mức tay run, tim như thắt lại.
Không khí tại hiện trường vô cùng căng thẳng.
“Rốnggg!”
Con gấu đen càng thêm kích động khi nhìn thấy Lâm Mộc bị chảy máu, liền gầm lên rồi tấn công anh thêm một lần nữa.
Trong lòng Lâm Mộc thầm nghĩ: "Bụng của nó chắc là nơi có phòng bị yếu nhất! Phải tìm cơ hội tấn công vào bụng nó!"
Đánh nhau một hồi, anh đã phát hiện ra chuyện này.
Con gấu đen này có một sức phòng thủ mạnh mẽ, anh chỉ có cơ hội sống sót duy nhất là tấn công vào nơi yếu nhất trên người của nó.
Nhưng chỉ khi gấu đen nhảy lên khỏi mặt đất và vồ thì Lâm Mộc mới có cơ hội tấn công vào bụng của nó được.
Mà hiện tại con gấu đen lại đang chạy bằng bốn chân, chỉ khi nó đến gần Lâm Mộc và thấy anh không kịp né tránh thì nó mới nhảy lên khỏi mặt đất để vồ lấy anh.
Dong dong dong!
Con gấu đen lại lao về phía Lâm Mộc, mặt đất khẽ run lên.
Lâm Mộc lần này không hề né tránh, mà chỉ im lặng đứng tại chỗ!
“Lâm Mộc!”
“Anh ơi! Mau tránh đi!”
Nhìn thấy Lâm Mộc không hề né tránh cũng không nhúc nhích, Trần Uyển Nhi và Lâm Lê đều tái mặt vì sợ hãi.
Giữa đường.
Con gấu đen đã lao tới, khoảng cách với Lâm Mộc là vô cùng gần.
Gầm!
Nó thấy Lâm Mộc không né tránh thì liền kích động gầm lên một tiếng, rồi lập tức giơ chân trước lên, hướng thẳng vào đầu của Lâm Mộc, muốn vồ lấy đầu của anh.
“Chính là hiện tại!”
Lâm Mộc cả người căng thẳng, nhanh chóng tích tụ Chí Tôn Tích đến cực đại!
Sức mạnh của Chí Tôn Tích ngay lập tức tràn ngập toàn bộ cơ thể anh.
Dù cho Khâu lão thái quân giàu có thế nào đi chăng nữa, trong thời buổi loạn lạc này, có tiền cũng khó mà giữ được mạng sống của mình. Tuy nhiên, cái chết của Khâu lão thái quân quả thật đến rất đột ngột.
Có lẽ do Khâu lão thái quân đã từng đắc tội với người khác, cho nên sau khi họ trở thành người biến dị liền chạy tới chỗ bà để trả thù.
Hoặc có những người trước đây rất căm ghét giới thượng lưu, vì vậy sau khi bị biến dị thì cố tình tấn công vào những gia đình giàu có.
Bất kể là nguyên nhân gì đi chăng nữa thì kết cục cũng chỉ có một, Khâu lão thái quân chết rồi.
Khi Lâm Mộc đi ra khỏi biệt thự, đột nhiên trước mặt anh xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Khâu Thiên Thiên!
Hai mắt cô ta đỏ hoe, chẳng lẽ…
“Khâu Thiên Thiên, cô…Cô cũng biến dị sao?” – Lâm Mộc giật mình.
Mặc dù Lâm Mộc chẳng có cảm tình gì với cô ta nhưng chứng kiến cảnh cô ta bị biến dị, cũng khiến nội tâm anh có chút dao động!
Lâm Mộc với cô ta cũng miễn cưỡng xem như có quen biết, chứng kiến người quen của mình trở thành người biến dị, Lâm Mộc chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ hãi.
Vậy nếu như người thân và bạn bè của anh bị như vậy thì sao? Anh thật sự không dám nghĩ đến nữa.
Hơn nữa, Lâm Mộc còn phát hiện trên người Khâu Thiên Thiên có rất nhiều máu nhưng tất nhiên nó không phải của cô ta, có vẻ cô ta đã sát hại rất nhiều người.
“Lâm Mộc!” – Khâu Thiên Thiên nhìn chằm chằm Lâm Mộc.
“Lâm Mộc, hôm nay tôi muốn xem anh mạnh hơn hay tôi mạnh hơn!” – Khâu Thiên Thiên cười điên dại.
Một khắc sau, cô ta lao người về phía Lâm Mộc.
Điều này làm Lâm Mộc rất bất ngờ, Khâu Thiên Thiên vốn là người nhát gan, vậy mà hôm nay, cô ta lại dám xông lên tấn công anh dù biết rõ anh là tu sĩ, sao có thể chứ?
“Cô đi chết đi!” – Lâm Mộc giơ tay lên, tung ra chiêu thức, trực tiếp giải thoát cho Khâu Thiên Thiên sang thế giới bên kia.
“Có vẻ sau khi trở thành người biến dị, chẳng những tâm thần điên loạn, khát máu thậm chí đến cảm xúc sợ hãi cũng biến mất.” – Lâm Mộc suy đoán.
Khâu Thiên Thiên biết rõ anh là tu sĩ, trước đây cô ta cực kỳ sợ hãi anh, nhất là sau trận tái chiến với Tiên Hạc võ quán, thế mà hôm nay lại dám xông lên tấn công anh. Chính vì lẽ đó nên Lâm Mộc mới đưa ra suy đoán này.
Sau khi giải quyết Khâu Thiên, Lâm Mộc lái xe trở lại chi nhánh của Liên minh ở Thân Giang. Tất cả những chỗ có thể tìm thấy Khâu Anh, Lâm Mộc đều đã tìm qua, hiện tại anh cũng không còn cách nào nữa.
Hơn nữa, điện thoại của Khâu Anh cũng tắt máy, lẽ nào bà ta cũng đã bị biến dị? Chuyện này quả thật có khả năng xảy ra.
Trên đường trở về chi nhánh Thân Giang, Lâm Mộc còn phát hiện ra một điểm kỳ lạ, đó là những chiếc xe sang chảnh thường hay bị tấn công hơn.
Mặc dù ở thời đại hòa bình, chuyện đi siêu xe cũng khá bình thường nhưng ở thời điểm hiện tại, nó sẽ chọc điên bọn người biến dị.
Sau khi trở lại chi nhánh Thân Giang.
“Lâm Mộc, sao rồi!”
Trần Uyển Nhi nhìn thấy Lâm Mộc trở lại, cô lập tức truy hỏi.
“Thật xin lỗi, tôi không tìm thấy.” – Lâm Mộc lắc đầu.
Trần Uyển Nhi nghe vậy, cô cảm thấy có chút hụt hẫng.
Nhưng mà cô nhanh chóng đáp lại: “Lâm Mộc, anh không cần xin lỗi, là tôi làm phiền anh giúp tôi tìm mẹ, tôi cũng rất áy náy. Không tìm được mẹ tôi, chuyện này đâu phải lỗi của anh.”
Lâm Mộc vốn định nói với cô tin tức Khâu lão thái quân đã chết nhưng sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Lâm Mộc lựa chọn không nói.
“Bây giờ, Thân Giang không phải nơi an toàn, hiện tại chúng ta nhanh chóng thu dọn trở về Giang Nam.” – Lâm Mộc nói.
Chỉ khi anh dẫn Lâm Lê và Trần Uyển Nhi đến được đạo quán Ngọa Long trú ẩn thì an toàn của hai người họ mới được bảo đảm.
“Anh, đường xá xa như vậy, dọc đường có thể xuất hiện rất nhiều nguy hiểm.” – Lâm Lê yếu ớt nói.
Hiện tại, bên ngoài có rất nhiều người biến dị, thú biến dị phải đi một quãng đường xa như vậy, tất nhiên ai cũng sẽ cảm thấy lo lắng.
“Sợ gì chứ, anh hai sẽ bảo vệ em.” – Lâm Mộc cười, xoa tóc cô.
Trần Uyển Nhi cũng nói: “Có anh em ở đây, chị khẳng định sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Trần Uyển Nhi dĩ nhiên rất tin tưởng Lâm Mộc, đặc biệt là sau khi trải qua tai nạn trên biển lần trước.
Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần có Lâm Mộc ở bên, cô đều cảm thấy rất an toàn, rất yên tâm.
Sau đó, Lâm Mộc dẫn hai người rời khỏi chi nhánh, lên xe xuất phát tới tới Giang Nam.
Trên đường đi cho dù gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, Lâm Mộc đều có thể xử lý nhanh chóng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Càng đi về phía trước, Lâm Lê và Trần Uyển Nhi càng thấy nhiều thi thể nằm la liệt. Bên trong một số tòa nhà, lâu lâu lại truyền tới những tiếng thét chói tai, tiếng kêu la thảm thiết.
Lâm Lê thậm chí đã ói hai lần, Trần Uyển Nhi cũng mấy lần che miệng muốn nôn. Những cảnh tượng này, người bình thường thật sự rất khó tiếp nhận.
Đang trong thời đại hòa bình đột nhiên thế giới xoay chuyển rơi vào hoàn cảnh loạn lạc, rối ren này, cho nên trong lúc nhất thời người bình thường thật sự không chịu đựng nỗi.
Nhưng việc đã đến nước này, cuối cùng con người vẫn phải thích ứng để sinh tồn.
“Anh, có trực thăng kìa!” – Lâm Ly nhìn lên bầu trời.
Lâm Mộc cũng ngẩng lên nhìn, hôm nay Lâm Mộc đã thấy mấy chiếc nên anh cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt.
Ngay lúc này, trực thăng bất ngờ đụng trúng một con ác điểu, khói đen dày đặc cuồn cuộn tỏa ra, chiếc trực thăng sắp rơi xuống.
“A a a! Trực thăng sắp rơi trúng chúng ta rồi!” – Sắc mặt Lâm Lê bị dọa sợ trắng bệch.
Chiếc trực thăng kia mất khống chế xoay tròn trên không, sau đó thoát ra khỏi đám khói đen nhưng nó lại lao vào một tòa nhà, làm tòa nhà bốc cháy ngay lập tức.
Lâm Mộc đoán con ác điểu đâm vào trực thăng chính là thú bị biến dị.
Tuy nói trên không trung có vẻ an toàn hơn so với mặt đất nhưng một số loài thú biến dị có thể bay vẫn là một mối đe dọa lớn.
“Chuyện này, tại sao đột nhiên thế giới lại trở nên như vậy?” – Sắc mặt Trần Uyển Nhi tái nhợt, cô lẩm bẩm.
“Là do những mảnh vỡ từ thiên thạch, nghe nói nó chứa một loại vi khuẩn ngoài hành tinh làm cho con người và động vật bị biến dị.” – Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc tiếp tục nói: “Chuyện đã xảy ra, chúng ta cũng đã than trời trách đất rồi, việc bây giờ có thể làm chính là chấp nhận thực tế.”
“Anh, trận hỗn loạn này sẽ sớm kết thúc phải không?” – Lâm Lê mong đợi hỏi.
Trần Uyển Nhi cũng nhìn Lâm Mộc, cô cũng rất muốn biết.
Lâm Mộc biết các cô rất muốn nghe anh nói “đúng vậy, sẽ lắng xuống nhanh thôi!” nhưng anh không thể làm vậy, các cô cần hiểu được thực tế đang tàn khốc đến nhường nào.
Thế giới loạn lạc, nếu không chấp nhận thì rất khó để tiếp tục sinh tồn.
“Vậy sau này…, thế giới sẽ trở nên như thế nào? Có khi nào loài người sẽ bị diệt vong không anh?” – Lâm Lê hỏi.
“Tương lai thế giới sẽ ra sao, anh cũng không biết! Cho dù anh có là tu sĩ thì trước biến cố lớn này, anh cũng trở nên rất nhỏ bé, so với người bình thường chỉ hơn ở chỗ có năng lực tự bảo vệ mình, để nói dẹp yên chuyện này, anh quả thật không thể làm được.” – Lâm Mộc xúc động lắc đầu nói.
Xe tiếp tục đi về phía trước, sắp tiến vào đường cao tốc.
Sau khi vào cao tốc, Lâm Mộc cảm thấy bớt căng thẳng hơn rất nhiều, tốc độ lái xe theo đó cũng tăng lên.
Chương 242: Vứt xe
Nhưng Lâm Mộc không dám lơ là nửa giây, lúc nào cũng phải tập trung tinh thần cẩn thận đề phòng Thú biến dị đột nhiên xông ra đường, khiến cho xe mất khống chế.
Ở Đô Thị, Người biến dị là mối đe dọa lớn nhất, còn ở nơi hoang dã, Thú biến dị là đối tượng uy hiếp lớn nhất.
Lúc này trời đã tối, Lâm Mộc càng phải cẩn thận hơn, từ từ bật đèn xe lên.
Đã hơn mười tiếng kể từ khi sự việc bùng phát.
Lâm Mộc lái xe, còn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê lên mạng theo dõi tình hình.
“Anh ơi, tin tức cho hay, trước mắt đã xây dựng Khu lánh nạn tạm thời, nơi này sẽ bố trí một số lượng lớn lực lượng an ninh, Khu lánh nạn đầu tiên sẽ được xây dựng trong vòng bảy ngày, Trước khi các Khu lánh nạn được thành lập, kiến nghị người dân gia cố lại cửa nẻo, ở yên trong nhà không được ra ngoài.” Lâm Lê nói.
“Hi vọng là có tác dụng.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Nhưng Lâm Mộc hiểu rõ, cách giải quyết này cũng tồn tại rất nhiều rắc rối, tỷ như làm thế nào để di chuyển tới Khu lánh nạn, lực lượng an ninh khó lòng đề phòng Thú biến dị và Người biến dị tấn công trên đường.
Biện pháp tốt nhất trước mắt chính là kêu người dân ở yên trong nhà và gia cố cửa nẻo.
Nhưng vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề bất cập, tỷ như làm cách nào để có đủ lương thực, v.v...
Có điều cơ quan chức năng có thể vạch ra kế hoạch xây dựng Khu lánh nạn và thực thi kế sách trong thời gian cấp bách như vậy đã là giải pháp tốt nhất lúc này rồi.
11h tối, xe chạy vào đất Giang Nam.
“Ơ, phía trước sao vậy nhỉ?” Lâm Mộc giảm tốc độ rồi dừng xe.
Con đường phía trước bị dòng xe chặn lối, không thể đi tiếp.
“Xem ra đường về Đạo quán không suôn sẻ rồi.” Lâm Mộc thoáng thấy bất an.
“Hai người chờ trong xe, tôi xuống dưới xem tình hình.” Lâm Mộc nói rồi mở cửa xe.
“Anh ơi...” Lâm Lê hơi sợ, lúc này đã là nửa đêm, bốn bề tối tăm mịt mùng, Lâm Mộc muốn đi lên trước kiểm tra tình hình, trong xe chỉ còn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê, đương nhiên cô ấy hoảng sợ rồi.
“Đừng lo, anh chỉ đi lên trước ngó qua thôi, nếu tình hình không quá nghiêm trọng, anh sẽ ra tay để khơi thông con đường.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc biết rõ, để hai cô gái ở lại xe thì không an toàn lắm, nhưng hết cách, con đường phía trước bị chặn lối đi, anh nhất định phải xuống xe kiểm tra tình hình.
Sau khi Lâm Mộc xuống xe, Lâm Lê và Trần Uyển Nhi ngồi ở hàng ghế sau, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
“Lâm Lê đừng sợ, anh trai em vẫn ở phía trước mà.” Trần Uyển Nhi ôm Lâm Lê an ủi.
Thực ra Trần Uyển Nhi cũng khiếp sợ trong lòng, nhưng Lâm Mộc không ở đây, người làm chị gái là cô nàng nhất định phải tỏ ra dũng cảm một chút.
Lâm Mộc không vội đi lên trước kiểm tra, mà đứng yên một chỗ, quét ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, đảm bảo chính xác không có động tĩnh gì lạ, không có bất cứ Thú biến dị nào ở con đường lân cận.
Sau khi chắc chắn hai cô gái ở trong xe an toàn, Lâm Mộc mới đi lên trước.
Đèn xe chiếu rọi phía trước, Lâm Mộc bước tới gần khu vực tắc đường, phát hiện ra trong xe không có một ai.
Lâm Mộc nhảy lên nóc một con xe rồi quan sát tình hình.
Nương theo ánh sáng của đèn xe, Lâm Mộc phát hiện dòng xe phía trước không có người sống sót, chỉ còn một số thi thể chẳng còn nguyên vẹn.
Trong lòng anh không khỏi chấn động.
Dẫu anh là một tu sĩ, khi trước cũng được sinh ra và lớn lên trong thời kỳ hòa bình, nào nhìn thấy những cảnh tượng khủng khiếp như này?
“Không thể khơi thông đường rồi!” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Nếu chỉ có vài chiếc xe chắn đường, anh hoàn toàn có thể di chuyển chúng, nhưng hàng xe ách tắc phía trước quá nhiều, di chuyển hết chuỗi xe này là điều không thực tế.
Lâm Mộc thầm đoán, có lẽ Thú biến dị tấn công xe khiến tắc đường, sau đó những con xe khác chạy tới đây không thể tiến lên phía trước, tạo nên một dòng xe tắc đường dài tít tắp như vậy, cuối cùng chính nơi anh đang đứng cũng xuất hiện Thú biến dị, người trong xe đều bỏ chạy tán loạn, ai chạy không thoát thì để lại những thi thể thiếu hụt các bộ phận đằng kia.
Lâm Mộc không dám rời xa Trần Uyển Nhi và Lâm Lê quá lâu, kiểm tra tình hình xong, anh nhanh chóng nhảy khỏi nóc xe, quay về xe của mình.
Trong buồng xe.
“Lâm Mộc, tình hình sao rồi?” Trần Uyển Nhi thấy Lâm Mộc đi về, lập tức hỏi.
“Tình hình không lạc quan lắm, chắc xe của chúng ta không chạy tiếp được rồi.” Lâm Mộc khẽ lắc đầu.
“Vậy... vậy phải làm sao?” Hai cô gái đều vô cùng lo lắng. Chắc chắn tình huống bây giờ vô cùng tồi tệ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“E rằng chúng ta phải bỏ xe rồi đi bộ qua đoạn đường này, đến được con đường phía trước lại tính tiếp.” Lâm Mộc đáp.
Lúc này Lâm Mộc không thể tìm ra cách nào tốt hơn.
“Đi bộ lên phía trước ư?” Hai cô gái sửng sốt. Lúc này bốn bề tối mịt, hỏi sao họ không kinh sợ cho được?
“Hết cách, chỉ đành đi bộ thôi.” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói.
“Lâm Lê, có anh trai em ở đây, chị nghĩ đi bộ lên phía trước cũng không vấn đề gì đâu.” Trần Uyển Nhi nói.
“Dạ.” Lâm Lê gật đầu.
Sau đó bọn họ xuống xe.
“Hai người đi sát bên cạnh tôi nhé.” Lâm Mộc dặn dò kỹ.
Nói xong, Lâm Mộc dẫn họ đi, từ con dốc xuống đường cao tốc, rồi đi qua rừng cây thưa thớt bên cạnh.
Ba người đi xuyên qua rừng cây, Lâm Mộc lấy di động ra soi đường, xung quanh vẫn là một mảng đen thui chết chóc, chỉ có bóng cây màu đen, và tiếng bước chân, tiếng hô hấp của chính họ, mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ.
Lâm Mộc chẳng những phải di chuyển lên trước, còn phải duy trì cảnh giác mọi lúc mọi nơi, đề phòng Thú biến dị bất ngờ lao tới tấn công.
Dù sao người trong dãy xe ban nãy cũng bị Thú biến dị công kích, rất có khả năng Thú biến dị còn ở xung quanh đây.
Gầm!
Ba người mới đi bộ được hơn mười phút đã nghe thấy tiếng gầm rú, một con Thú biến dị đang ẩn núp trong tàng cây gần đó bỗng nhào ra.
“Á á!” Trần Uyển Nhi và Lâm Lê sợ hãi thét lên.
Đến Lâm Mộc cũng giật thót trước sự xuất hiện của Thú biến dị.
Chương 243: Người lạ
“Cút!” Đối mặt với con Thú biến dị đang lao tới, một tay Lâm Mộc đẩy hai cô gái ra sau lưng mình, tay còn lại lưu chuyển nội lực rồi tụ thành quyền nện về phía trước.
Rầm!
Thú biến dị bị nện trúng, lập tức ngã lăn về phía sau.
“Cực Băng Chưởng!”
Một Chưởng Ấn màu trắng đánh mạnh lên người Thú biến dị.
Trúng đòn, Thú biến dị đập mạnh vào cái cây phía sau, lập tức bỏ mạng.
Giải quyết xong con thú, Lâm Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Điều khiến anh lo lắng nhất chính là chạm trán với Thú biến dị cường đại đến mức anh đối phó không nổi.
May sao thực lực của con Thú biến dị này khá bình thường.
“Nơi này không thể ở lại lâu. Mau đi thôi!” Nói rồi Lâm Mộc kéo hai cô gái lao nhanh về phía trước.
Cánh rừng này nằm gần đường quốc lộ ban nãy, Lâm Mộc đoán những thi thể ban nãy là nạn nhân của đám Thú biến dị ẩn náu trong rừng chạy ra tấn công.
Ba người bật đèn di động lên để chạy trong rừng cây, cảm giác căng thẳng bao trùm không gian.
Đám người Lâm Mộc nhanh chóng chạy xuyên qua cánh rừng nhỏ.
“Đằng kia có vài căn nhà.” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
“Sao tụi tôi không thấy nhỉ?” Trần Uyển Nhi và Lâm Lê không nhìn ra thứ gì ở phía trước, trời quá tối, vầng trăng còn bị mây đen che khuất.
“Tôi là Tu Hành Giả, đương nhiên có thể phóng tầm mắt xa hơn hai người, căn nhà phía trước lại lớn như vậy, tôi thấy rõ rồi, chúng ta qua đó trước đi.” Lâm Mộc nói rồi dẫn hai cô gái đi về hướng căn nhà.
Đi đường lúc đêm khuya quá nguy hiểm, trước tiên phải tạm dừng chân đã.
Lâm Mộc định bụng tìm một căn nhà để nghỉ ngơi, ngày mai sẽ nghĩ cách giải quyết.
Ba người băng qua một cánh đồng, sau đó tới một căn nhà cũ có hai lầu.
Lâm Mộc bước lên trước gõ cửa.
“Xin chào, chúng tôi chạy nạn qua nơi này, trời đã tối rồi, có thể xin ở nhờ một đêm không?”
“Có ai không?” Lâm Mộc gõ cửa vài lần nhưng chẳng có ai trả lời.
“Lâm Mộc, dẫu trong nhà có người cũng chẳng dám ra mở cửa trong tình hình đáng sợ như hiện nay đâu.” Trần Uyển Nhi nói.
“Bỏ đi, tìm nơi khác vậy.”
“Đằng kia có một Miếu thờ, chúng ta qua đó đi.” Lâm Mộc nhìn trái ngó phải, bỗng phát hiện ra Miếu thờ ở phía xa xa.
Miếu thờ này rất cũ kỹ, hình như không còn người quản lý.
Lâm Mộc dẫn hai cô gái vào trong Miếu.
Anh soi đèn điện thoại kiểm tra một vòng, xác nhận trong Miếu không có Người biến dị và Thú biến dị.
Sau đó, Lâm Mộc phát hiện ra một bóng người đang co mình trong góc tối.
Lâm Mộc nhìn kỹ, hóa ra là một cô nhóc chừng mười sáu – mười bảy tuổi.
“Người biến dị?” Lâm Mộc nâng cao cảnh giác.
Cả người cô nhóc kia khẽ run lên, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.
Mắt cô bé không có màu đỏ, Lâm Mộc thở phào một hơi.
Cô nhóc thấy đôi mắt Lâm Mộc hoàn toàn bình thường, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Cục diện hỗn loạn bây giờ, có ai mà không kiêng dè đối phương, chỉ sợ gặp phải Người biến dị.
Dẫu sao Lâm Mộc cũng là Tu Hành Giả, đụng độ với Người biến dị còn có khả năng đối phó, còn cô nhóc kia một khi gặp phải Người biến dị thì chỉ có đường chết mà thôi.
“Nhóc là người dân sống gần đây sao?” Lâm Mộc nhìn cô bé hỏi.
Cô nhóc khẽ gật đầu, cả người vẫn run rẩy.
“Đừng sợ, bọn anh là người qua đường, muốn nghỉ ngơi ở nơi này tạm một đêm.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi và Lâm Lê nghe thấy tiếng động cũng chạy tới.
“Em gái nhỏ, sao em lại ở nơi này một mình thế? Người nhà em đâu? Sao không ở yên trong nhà?” Trần Uyển Nhi bước lên trước hỏi.
“Ba mẹ em đi làm thuê ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn bà nội... bà nội...” Nói tới đây, cô nhóc kia lại bật khóc.
Trần Uyển Nhi và Lâm Lê bước lên ôm cô nhóc an ủi.
Lâm Mộc không rõ bà nội cô bé kia biến thành Người biến dị hay bị Người biến dị tấn công đến chết, nhưng dù là trường hợp nào , đây vẫn là một bi kịch.
Đối mặt với đại nạn này, anh còn có thể bảo vệ người thân và Trần Uyển Nhi, còn những người bình thường như cô nhóc này sẽ phải chịu cú sốc lớn.
Dẫu cô bé còn sống sót, cũng phải chịu đựng nỗi đau khổ và tiếp tục cuộc sống một cách vô định.
Đây chỉ là hình ảnh thu nhỏ của thế giới này, chỉ e những người gặp phải hoàn cảnh tương tự còn rất nhiều.
“Rốt cuộc kẻ nào gây nên đại nạn đáng chết này!” Lâm Mộc siết chặt nắm tay, trong lòng căm phẫn không thôi.
Đại nạn này không giống con người gây ra, nhưng Sư phụ anh đã nói, phía sau chuyện này có kẻ thao túng tất cả.
Kẻ nào lại có bản lĩnh lớn đến vậy? Bất kể ai tạo nên đại nạn này thì chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép được hết tội ác tày trời của kẻ đó.
Cô nhóc kia được Trần Uyển Nhi và Lâm Lê ôm vỗ về cũng thấy vơi bớt nỗi khiếp sợ trong lòng.
Dẫu sao có người ở bên vẫn tốt hơn lẻ loi đơn độc trốn trong góc tối rất nhiều.
Lâm Mộc tắt đèn điện thoại đi, bốn bề lại chìm vào bóng tối. Anh vô cùng khâm phục lòng can đảm của cô nhóc kia, dám một thân một mình trốn ở nơi tối đen như mực này.
Đương nhiên, có lẽ cô bé cũng chẳng dũng cảm gì cho cam, chẳng qua hoàn cảnh bất đắc dĩ không còn sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tôi đã kiểm tra một lượt trong miếu rồi, rất an toàn, tối nay mọi người nghỉ ngơi trong này, tôi sẽ ngồi canh ngoài cửa.” Lâm Mộc nói rồi đi về phía cửa, ngồi xuống sàn nhà.
Có Lâm Mộc bảo vệ, Trần Uyển Nhi và Lâm Lê mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cô nhóc kia được ôm cũng nhanh chóng thiếp đi.
Một đêm bình yên nhanh chóng trôi qua.
Tuy ở trong Miếu thờ này bình lặng không sóng gió, nhưng thế giới bên ngoài lại chẳng hề yên ả, đây chính là một cơn ác mộng với phần lớn người dân bình thường.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Mộc đã đánh thức Trần Uyển Nhi và Lâm Lê dậy: “Dậy đi nào, chúng ta xuất phát thôi.”
Lâm Mộc nói với hai cô gái.
Chương 244: Gặp phải phiền phức
Cô bé kia cũng đã tỉnh dậy.
“Lâm Mộc, cô bé kia phải làm sao?” Trần Uyển Nhi hỏi.
Lâm Mộc nhìn cô bé, khuôn mặt còn trẻ và khá non nớt, dường như chưa từng trải qua bất kỳ chuyện gì trên cuộc đời.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Mộc nói với cô bé: “Tiếp theo nhóc định làm gì?”
Cô bé lắc đầu rụt rè nói: “Em… em cũng không biết.”
Lâm Mộc không ngạc nhiên chút nào khi cô bé nói mình không biết.
Đối mặt với tình huống như vậy, cô bé làm sao có thể làm được gì chứ.
"Nhóc trốn ở đây cũng không phải là giải pháp lâu dài, hơn nữa ở đây không có thức ăn nên nhóc sẽ không ở lại lâu được đâu. Nhóc có muốn đi cùng bọn anh không, anh sẽ tìm cách đưa nhóc đến nơi an toàn.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc biết rằng nếu cô bé tiếp tục ở lại đây, cái chết là điều không thể tránh khỏi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Trần Uyển Nhi cũng nói với cô bé: "Anh này rất mạnh mẽ, với sự bảo vệ của anh ấy thì chúng ta sẽ rất an toàn!"
“Vậy... Vậy em đi cùng với mọi người.” Cô bé vội vàng gật đầu.
Đối với cô bé mà nói thì trốn ở đây một mình quá đáng sợ.
Có ai đó ở bên cạnh vẫn tốt hơn là chỉ ở một mình.
“Vậy thì đi thôi!” Lâm Mộc nói.
Trong lòng Lâm Mộc biết rằng có vô số nạn nhân khi đại nạn này xảy ra.
Anh tự nhận thực lực của mình vẫn còn yếu, cũng không dám nói có thể cứu thiên hạ, chỉ có thể cứu được người nào hay người đó.
Chỉ cần gặp phải, anh đều sẽ ra tay giúp đỡ.
“Cảm ơn.” Cô bé cảm kích.
“Không cần cảm ơn, chúng ta đi thôi.” Trần Uyển Nhi đỡ cô bé dậy.
Sau đó, bốn người rời khỏi ngôi miếu nhỏ và cùng nhau khởi hành.
Mọi người cũng giới thiệu cho nhau, cô bé tên là Tiểu Vi.
Dù sao Tiểu Vi cũng là người ở nơi này nên Lâm Mộc đã nhờ cô bé dẫn đường.
Mọi người vừa đi chưa được bao lâu thì bắt gặp một chiếc xe bị bỏ rơi.
Đáng tiếc Lâm Mộc không có chìa khóa xe, cho dù anh có phá cửa kính thì cũng không lái được xe.
Cách khởi động xe bằng hai sợi dây điện ở phía dưới vô lăng giống như trong phim chỉ có thể thực hiện được ở những chiếc xe đời cũ cách đây nhiều năm mà thôi.
Xe ô tô ngày nay đều có chức năng chống trộm điện tử, chỉ khi nhận diện đúng chìa khóa bằng cảm biến thì máy tính hệ thống trên xe mới đưa ra tín hiệu đánh lửa và cho phép xe nổ máy.
Nếu không khớp với chìa khóa thì xe sẽ bảo vệ hệ thống đánh lửa, lúc này có tìm được dây điện tương ứng cũng vô ích, phương pháp này không thể khởi động được xe.
Lâm Mộc cùng ba người tiếp tục đi, anh vẫn phải tìm cách lấy một chiếc xe.
Tiểu Vi nói rằng cách chỗ ở của họ không xa có một thành phố buôn bán ô tô, có lẽ họ sẽ tìm được ô tô ở đó.
Tuy nói rằng thành phố đó cách đây không xa, nhưng khoảng cách là hơn hai mươi dặm.
Lâm Mộc đương nhiên không muốn đi đường lớn vì sẽ rất dễ gặp người biến dị, đi trên đường lớn sẽ dễ bị trở thành mục tiêu, Tiêu Vi nói cô bé biết một con đường nhỏ, chỉ khoảng bảy tám dặm là đến.
Vì vậy, Tiểu Vi đã đưa ba người Lâm Mộc đi qua con đường nhỏ để đến thành phố.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đây là một con đường nhỏ trên núi.
Vì tốc độ của ba cô gái có hạn và đường núi cũng không dễ đi nên bọn họ đã đi bộ hơn một tiếng đồng hồ.
“Đi về phía trước, chính là thành phố.” Tiểu Vi chỉ vào phía trước.
Lâm Mộc nhìn lên, anh đã có thể nhìn thấy hình dáng của thành phố từ xa.
Anh biết, một khi tiến vào thành phố, đi lại bên trong sẽ rất nguy hiểm.
Tiểu Vi nói: "Có một cửa hàng bán xe cũ ở rìa thành phố, có lẽ có thể lấy xe ở đó mà không cần phải vào trong thành phố."
"Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi tiếp thôi!" Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng "sột soạt" xuất hiện ở khu rừng rậm bên cạnh.
“Lại có thú biến dị xuất hiện sao?”
Lâm Mộc nhanh chóng quay đầu nhìn, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.
Anh nhìn thấy một con gấu đen với đôi mắt đỏ hoe đang lao nhanh ra ngoài.
"Hả?"
Lâm Mộc cảm thấy hơi kinh ngạc khi nhìn thấy con gấu đen.
Vì vẻ ngoài của con gấu đen này rất kỳ lạ, lông đã rụng hết và biến thành vảy màu đen, răng nanh trong miệng cực kỳ dài, móng vuốt trên bàn chân của con gấu thì giống như những chiếc dao găm.
Mức độ của sự biến dị này vô cùng bất thường!
“A a a a!”
Tiểu Vi hét lên sợ hãi khi nhìn thấy con gấu đen biến dị.
Mặc dù Trần Uyển Nhi và Lâm Lê cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng vừa rồi bọn họ đã nghe thấy động tĩnh, không giống như con thú biến dị tối hôm qua đột nhiên vồ tới, lúc đó bọn họ bị giật mình mới như vậy, còn lần này thì bọn họ không hề bị dọa đến mức phải hét lên nữa.
“Đừng sợ, anh trai này rất lợi hại, nhất định có thể xử lý được.” Trần Uyển Nhi an ủi Tiểu Vi.
“Cực Băng Chưởng!”
Đối mặt với con gấu đen đang lao ra, Lâm Mộc ngưng tụ nội lực, dùng lòng bàn tay bắn ra một đòn.
“Đây… đây là kỹ năng gì vậy?”
Tiểu Vi sững sờ khi nhìn thấy Lâm Mộc ra tay.
Cây cọ cực băng ngay lập tức tát vào con gấu đen.
Nhưng một chưởng này lại không hề gây ra thương tổn nào cho con gấu đen cả, thậm chí nó còn không bị đẩy lui.
Con gấu đen trúng một chưởng, bị khiêu khích nên đã nhắm thẳng vào Lâm Mộc, bốn cái chân điên cuồng lao nhanh về phía anh.
“Cực Băng Chưởng cũng không thể làm nó bị thương sao?”
Vẻ mặt Lâm Mộc thay đổi, anh nhanh chóng ý thức được cường độ đột biến của con gấu đen này nhất định không thấp!
Đây là một cuộc đụng độ khó khăn!
“Chỉ có thể sử dụng bản lĩnh thật sự thôi.”
“Lưu Quang Quyết, Chỉ Mành Treo Chuông!”
Mười ngón tay của Lâm Mộc nhanh chóng chuyển động, một lượng lớn ngọn lửa chói lọi tuôn ra, bay thẳng đến con gấu đen.
Lâm Mộc biết rất rõ rằng với bộ dáng hiện tại của con gấu đen kia, với những chiếc móng vuốt và răng nanh sắc nhọn đó, một khi để nó đến gần anh thì khi đánh nhau với nó sẽ rất dễ bị thương!
Vì vậy, tốt nhất là nên xử lý nó trước khi nó đến gần!
Phốc phốc phốc!
Những tia sáng đánh vào con gấu đen, nhưng không thể xuyên qua lớp vảy trên người nó!
Con gấu đen hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lao về phía Lâm Mộc.
“Rắc rối!”
Sắc mặt Lâm Mộc nhanh chóng thay đổi.
Thậm chí đến chiêu vừa rồi cũng không thể làm tổn thương đến nó được?
Điều này khiến lòng ủa Lâm Mộc hơi lo lắng.
Điều mà anh lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Đó là gặp phải người biến dị và thú biến dị mà anh không thể nào đối phó được.
Con gấu đen đã tới rất gần rồi, nó đứng lên, hai bàn chân lộ ra những móng vuốt sắc bén, những chiếc móng vuốt hung tợn hướng thẳng về phía Lâm Mộc.
Chương 245: Nguy hiểm
Lâm Mộc không trực tiếp đánh nhau với nó, anh đang cố hết sức để né tránh.
Con gấu đen ngay lập tức bị vồ hụt, làm gãy một cái cây phía sau lưng anh.
“Rầm!!!”
Sau khi con gấu đen lao lên và vồ hụt, nó nhanh chóng xoay lại, gầm lên một tiếng, sau đó tiếp tục lao thẳng về phía Lâm Mộc.
Hiện tại trong lòng anh đang nghĩ, may mắn là vừa nãy con gấu đen này bị anh đánh trúng cho nên giờ nó chỉ nhắm vào anh mà thôi.
Nếu như lúc này mục tiêu của nó mà là ba người Trần Uyển Nhi thì Lâm Mộc sợ là anh sẽ không ngăn cản được nó.
Đối mặt với con gấu đen đang lao tới, anh vẫn không ra tay mà chỉ dùng hết sức để né tránh một lần nữa.
Sau khi vồ hụt nhiều lần liên tiếp, con gấu đen giống như là đã bị chọc giận, thay vì vồ đến như những lần trước thì nó lại chạy bằng bốn chân và lao đến Lâm Mộc với tốc độ nhanh hơn!
Lần này anh vẫn dùng phương thức né tránh, nhưng vì lần này con gấu đen quá nhanh nên anh còn chưa kịp né được hoàn toàn thì đã bị con gấu đen dùng đầu đâm trúng.
Một sức mạnh khổng lồ lập tức tác động lên người anh, hất ngược anh về phía sau và va vào một cây nhỏ, làm gãy cả cây.
"Khụ!"
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc ho khan vài tiếng, cơ thể như vừa trải qua một trận đảo lộn vô cùng lớn.
Cũng may là chỉ bị hất tung, nếu như bị những móng vuốt sắc bén của nó đâm trúng, e rằng tình hình còn nghiêm trọng hơn nhiều!
“Lâm Mộc!”
Thấy tình hình như vậy, Trần Uyển Nhi và Lâm Lê cũng trở nên căng thẳng và lo lắng.
Tiểu Vi cũng vô cùng khiếp sợ.
Họ cũng biết rằng con gấu đen này khác với những con thú biến dị thông thường, nó trông rất mạnh mẽ!
Lâm Mộc bị con gấu đen biến dị làm bị thương, chuyện này không tốt chút nào!
“Rống!”
Con gấu đen hưng phấn rống lên, đồng thời đứng lên từ trên mặt đất, vỗ ngực, như là đang phô trương sức mạnh đối với Lâm Mộc vậy.
“Đồ khốn kiếp, mày còn dám mắng người sao!” Lâm Mộc đứng lên, giữ chặt nửa thân cây, nghiến răng nghiến lợi.
“Rầm!”
Con gấu đen gầm lên một tiếng, lại lao về phía Lâm Mộc, giống như đang nói cho Lâm Mộc chết.
"Lưu Quang Quyết! Chỉ mành treo chuông!"
Mười ngón tay của Lâm Mộc chuyển động, một luồng ánh sáng chói lọi cực lớn lại bay ra ngoài.
Kết hợp!
Theo lời nói của anh, những ánh sáng chói lọi bay ra lập tức ngưng tụ lại trên không trung, tạo thành một luồng sáng chói lọi cực lớn đập vào thân con gấu đen.
Khả năng bảo vệ cơ thể của con gấu đen này quá mạnh, một tia sáng đánh lên nó cũng chỉ như là gãi ngứa mà thôi.
Lâm Mộc chỉ có thể thử xem sau khi kết hợp các tia sáng lại thì có hiệu quả lớn hơn hay là không.
bùm! !
Những tia sáng chói lọi kết hợp với nhau lập tức trúng thẳng vào đầu con gấu đen đang lao tới, nổ tung và phóng ra những tia sáng nhỏ, tạo ra một trận phong ba.
Nhiều cây cỏ và hoa lá xung quanh bị ảnh hưởng, cành cây cũng bị gãy đổ.
Con gấu đen loạng choạng.
Lâm Mộc nhìn kỹ lại, vảy đen trên đầu nó vẫn không bị ảnh hưởng gì hết!
Nói cách khác, một chiêu kết hợp này cũng không gây tổn thương gì cho con gấu đen cả.
Ngoài việc không bóp chết Đỉnh núi tối cao đến cực hạn công kích, chiêu thức này chính là chiêu thức mạnh nhất của Lâm Mộc!
Nhưng không thể giúp được gì cả!
Anh còn nghĩ rằng khi anh sử dụng Chí Tôn Tích đến mức tối đa và tấn công thì sẽ khiến nó bị thương, mặc dù như vậy sẽ làm cho anh yếu đi nhưng dù sao con gấu đen mà bị thương thì sẽ không gây ra thiệt hại gì nghiêm trọng đến cho anh nữa.
Hiện tại, sau khi anh đã sử dụng Chí Tôn Tích, anh đã rơi vào trạng thái yếu ớt!
Bây giờ, Lâm Mộc như là con cá nằm trên thớt của con gấu đen.
Mặc dù anh có thể sử dụng Băng Tâm Đan do sư phụ luyện chế để nhanh chóng giải trừ trạng thái suy yếu và phục hồi sức mạnh.
Nhưng sau khi lấy lại sức, anh vẫn không đánh lại được con gấu đen này!
Phải làm thế nào bây giờ?
Mới có một ngày kể từ khi đại nạn xảy ra, chẳng lẽ anh sẽ phải chết trong tay con gấu đen biến dị này sao?
Và khi anh chết, em gái em, Trần Uyển Nhi và Tiểu Vi cũng sẽ chết!
Không!
Không thể như thế được!
Đây là kết quả mà anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy!
Con gấu đen lại nổi cơn thịnh nộ, hành động vừa rồi của Lâm Mộc có vẻ như làm cho nó càng thêm tức giận và điên cuồng hơn!
Cho dù Lâm Mộc không muốn điều đó xảy ra, nhưng anh lại không thể ngăn cản được những đòn tấn công của con gấu đen!
Anh nhanh chóng vung tay lên, ngưng tụ công kích và bắn phá để giảm tốc độ của con gấu đen, đồng thời cũng cố hết sức để né tránh.
Lần này, nguy hiểm lại càng lớn!
Con gấu đen cũng không muốn bỏ cuộc, lại lao tới.
Cuộc chiến giữa hai bên ngày càng trở nên gay cấn.
Lâm Mộc có phần thụ động hơn rất nhiều so với con gấu đen.
Sau nhiều lần tránh né liên tiếp, Lâm Mộc cuối cùng cũng không thể né kịp và bị con gấu đen cào một cái.
Trong phút chốc, trên ngực anh đã để lại một vết thương rất sâu, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương.
Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả quần áo.
“Không tốt rồi, Lâm Mộc bị thương!”
“Phải làm sao đây…”
Trần Uyển Nhi và Lâm Lê căng thẳng đến mức tay run, tim như thắt lại.
Không khí tại hiện trường vô cùng căng thẳng.
“Rốnggg!”
Con gấu đen càng thêm kích động khi nhìn thấy Lâm Mộc bị chảy máu, liền gầm lên rồi tấn công anh thêm một lần nữa.
Trong lòng Lâm Mộc thầm nghĩ: "Bụng của nó chắc là nơi có phòng bị yếu nhất! Phải tìm cơ hội tấn công vào bụng nó!"
Đánh nhau một hồi, anh đã phát hiện ra chuyện này.
Con gấu đen này có một sức phòng thủ mạnh mẽ, anh chỉ có cơ hội sống sót duy nhất là tấn công vào nơi yếu nhất trên người của nó.
Nhưng chỉ khi gấu đen nhảy lên khỏi mặt đất và vồ thì Lâm Mộc mới có cơ hội tấn công vào bụng của nó được.
Mà hiện tại con gấu đen lại đang chạy bằng bốn chân, chỉ khi nó đến gần Lâm Mộc và thấy anh không kịp né tránh thì nó mới nhảy lên khỏi mặt đất để vồ lấy anh.
Dong dong dong!
Con gấu đen lại lao về phía Lâm Mộc, mặt đất khẽ run lên.
Lâm Mộc lần này không hề né tránh, mà chỉ im lặng đứng tại chỗ!
“Lâm Mộc!”
“Anh ơi! Mau tránh đi!”
Nhìn thấy Lâm Mộc không hề né tránh cũng không nhúc nhích, Trần Uyển Nhi và Lâm Lê đều tái mặt vì sợ hãi.
Giữa đường.
Con gấu đen đã lao tới, khoảng cách với Lâm Mộc là vô cùng gần.
Gầm!
Nó thấy Lâm Mộc không né tránh thì liền kích động gầm lên một tiếng, rồi lập tức giơ chân trước lên, hướng thẳng vào đầu của Lâm Mộc, muốn vồ lấy đầu của anh.
“Chính là hiện tại!”
Lâm Mộc cả người căng thẳng, nhanh chóng tích tụ Chí Tôn Tích đến cực đại!
Sức mạnh của Chí Tôn Tích ngay lập tức tràn ngập toàn bộ cơ thể anh.