• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (1 Viewer)

  • Chương 236-240

Chương 236: Xảy ra chuyện lớn

“Vâng, con xuống lầu ngay đây.”

Lâm Mộc luôn tắt điện thoại trong lúc lĩnh hội cảnh giới, nhất là khoảng thời gian này, lỡ như điện thoại gọi đến quấy rầy ngay lúc anh đang tiến vào trạng thái chuẩn bị đột phá đại bình cảnh, phiền phức có thể nói là không nhỏ.

Bằng Gia nóng ruột tìm anh như vậy vì chuyện gì? Lẽ nào phát sinh biến cố lớn trong kinh doanh sao? Hay là xảy ra sự cố gì trong công ty?

Dưới lầu, Bằng Gia đang đi tới đi lui trong phòng khách, lòng như lửa đốt.

“Anh Mộc.” Vừa nhác thấy Lâm Mộc, ông ta cuống quýt gọi lớn.

“Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại cuống cả lên như này?” Lâm Mộc hỏi.

“Anh Mộc, từ 3h sáng đến giờ, mấy công xưởng làm thâu đêm của chúng ta xuất hiện người bị biến đổi màu mắt thành đỏ ngầu, thậm chí cấp dưới của tôi cũng có vài người bị đổi màu mắt!”

“Những người này có sức mạnh lớn, thân thủ nhanh nhẹn, hơn nữa còn trở nên bạo lực và khát máu, vài cấp dưới của tôi còn bị tấn công đến mất mạng!” Bằng Gia khẩn thiết nói.

“Gì cơ? Ông không nói đùa đó chứ?” Lâm Mộc không dám tin vào tin tức vừa nghe thấy.

“Anh Mộc, tôi nào dám đem loại chuyện như vậy ra nói đùa, hồi nãy lái xe tới đây tôi còn trông thấy nhiều vụ tai nạn trên đường, thậm chí còn xuất hiện cảnh tượng ẩu đả!” Bằng Gia lo lắng nói.

Lâm Mộc nhìn dáng vẻ của Bằng Gia, đương nhiên biết ông ta không nói gạt.

“Sao lại thế này? Đã gọi báo án cho cảnh sát chưa?” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.

Rầm!

Đúng lúc này, cửa an ninh của biệt thự đột nhiên bị va vào, phát ra tiếng động lớn.

Hồng Tuyết Lệ và Bằng Gia lập tức thấy căng thẳng.

“Con ra ngoài xem có chuyện gì!” Lâm Mộc sải bước ra ngoài.

Rầm rầm!

Cửa chống trộm đã biến dạng, còn liên tục phát ra âm thanh ầm ĩ.

Đập vào mắt Lâm Mộc là một người đàn ông với đôi mắt đỏ sọng.

“Vu Thụy Giang?” Vừa liếc mắt Lâm Mộc đã nhận ra cậu ta.

Vu Thụy Giang là một thiếu gia nhà giàu ở Kim Châu. Khi trước Trần Uyển Nhi thất tình từng gọi Lâm Mộc tới bar uống rượu, Lâm Mộc đã phát sinh mâu thuẫn với Vu Thụy Giang ở đó, anh còn xử đẹp cậu ta.

Lâm Mộc nhìn chằm chằm người trước mắt, tay cậu ta còn nhuốm máu tươi.

“Ha ha! Lâm Mộc, tao có được năng lực cường đại rồi! Giờ nhà họ Lâm của mày đang huy hoàng ở Kim Châu lắm nhỉ? Hôm nay tao sẽ đánh chết mày!” Vu Thụy Giang nở nụ cười vặn vẹo như một con dã thú.

Sau đó, cậu ta bỗng lao nhanh về phía Lâm Mộc: “Xuống địa ngục đi Lâm Mộc!”

Lâm Mộc giơ chân lên đạp một cước vào bụng Vu Thụy Giang.

Cậu ta lập tức bay về sau, miệng phun máu tươi.

“Mày.. Mắt của mày đâu có biến đỏ, sau mày có thể mạnh như vậy?” Vu Thụy Giang xụi lơ trên đất, hai mắt trợn trừng.

“Không ngờ mày lại dám chạy tới nhà tao hành hung đấy, chết đi!” Lâm Mộc giơ tay lên, một khối ánh sáng được ngưng kết từ nội lực rồi nện vào người Vu Thụy Giang, dứt khoát tiêu diệt cậu ta.

“Quả nhiên Bằng Tử nói không sai.” Lâm Mộc nhìm đăm đăm vào thi thể của Vu Thụy Giang, sắc mặt vô cùng nặng nề.

Khi trước chỉ nghe Bằng Gia thuật lại, còn lúc này anh đã được tận mắt chứng kiến.

Lâm Mộc nhanh chóng quay vào trong biệt thự.

Anh nghĩ hoài không ra tại sao biến cố này lại phát sinh đột ngột như vậy? Tình hình này chỉ xảy ra ở Kim Châu ư? Hay như thế nào?

Sự tình quá đường đột, trong lòng anh chất chứa bao hồ nghi không có giải đáp.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Anh Mộc, hình như sự tình không đơn giản đâu, tôi gọi điện cho cục cảnh sát để báo án, nhưng tình hình gần như mất kiểm soát, sự cố phát sinh quá đột ngột, bên cảnh sát không đủ nhân lực để giải quyết chuyện này!” Bằng Gia nói.

“Nói vậy thì sự cố chỗ chúng ta không phải trường hợp đầu tiên.” Lâm Mộc lẩm bẩm.

“Anh Mộc, giờ phải làm sao? Chúng ta cũng không nắm được nhiều thông tin, chẳng rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Bằng Gia nói.

Chỉ e bây giờ rất nhiều người còn lơ mơ không hiểu chuyện gì đang phát sinh!

“Anh Mộc, tôi nhận được tin nhắn khẩn cấp, yêu cầu những người bình thường ở yên trong nhà, đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ, tránh xa những người và động vật có đôi mắt đỏ!”

“Mẹ cũng nhận được tin nhắn này.” Hồng Tuyết Lệ lấy di động ra xem.

“Xem ra tình hình rất nghiêm trọng, bằng không sẽ chẳng gửi tin nhắn khẩn cấp này.” Sắc mặt Lâm Mộc càng thêm nặng nề.

“Mộc Nhi, con cũng đừng cuống lên, mẹ tin cảnh sát sẽ giải quyết ổn chuyện này thôi.” Hồng Tuyết Lệ nói.

“Đúng rồi, lên mạng xem tin tức.” Lâm Mộc lập tức lấy di động ra.

Lâm Mộc nóng lòng muốn biết, phạm vi phát sinh tình huống này lớn dường nào, chỉ ở Kim Châu hay là lan ra khắp Giang Nam.? Hay còn lan ra những nơi khác nữa?

Mở điện thoại ra, Lâm Mộc cũng nhận được tin nhắn khẩn cấp. Sau đó anh lên các trang web và diễn đàn để xem thêm thông tin.

Tuy giờ mới là buổi sáng, nhưng trên mạng đã tràn lan tin tức về những Người mắt đỏ và Động vật mắt đỏ tấn công người khác.

Còn có tin tức nhắc nhở mọi người tránh xa Người mắt đỏ và Động vật mắt đỏ.

Theo tin tức trên mạng, biến cố này xảy ra ở khắp mọi nơi, không chỉ ở Trung Quốc mà còn ở nhiều nước.

Trên mạng còn có nhiều tiêu đề và từ ngữ nghe rợn cả người như ngày tận thế hay biến cố lớn.

“Sao lại như này? Cùng lúc lan ra khắp địa cầu ư?” Lâm Mộc chấn động trong lòng.

Lâm Mộc ngàn vạn lần không ngờ tới làn sóng biến cố này lại lan rộng nhường ấy!

Ngay lúc này, Lâm Mộc chợt rùng mình ớn lạnh!

Anh sực nhớ ra lời Sư phụ từng nói. Trời sinh dị tượng, đại nạn phát sinh, mọi thứ sắp đến rồi, hơn nữa còn lan ra khắp toàn cầu

“Lẽ nào... là chuyện này ư?” Lâm Mộc kinh hãi thốt lên

Khi trước anh mãi không hiểu được ý Sư phụ, bây giờ mới liên hệ được những lời Sư phụ vẫn nói với chuyện này.

Sư phụ nói đây sẽ là một tai họa lớn.

Nếu vậy thì sự tình không hề đơn giản như những gì anh thấy lúc này!

Di động của Lâm Mộc bỗng reo chuông, là Sư phụ anh gọi tới.

“Sư phụ!” Lâm Mộc lập tức bắt máy.

“Lâm Mộc, đại nạn bắt đầu rồi, thời gian còn sớm hơn những gì ta dự đoán, con mau về Đạo quán một chuyến!” Sư phụ nói.
Chương 237: Tình huống tồi tệ

“Được ạ, Sư phụ!” Lâm Mộc đáp.

Cúp điện thoại, Lâm Mộc quay người hỏi: “Mẹ ơi, ba con đâu?”

“Ông ấy vẫn ngủ trên lầu, lúc này chắc chưa biết chuyện gì xảy ra đâu!” Hồng Tuyết Lệ đáp.

“Mau! Mẹ lên gọi ba con, bảo ba nhanh chóng xuống lầu!” Lâm Mộc thúc giục.

Sư phụ kêu anh về Đạo quán, anh không thể bỏ mặc người thân rời đi một mình, không có anh ở đây, chẳng ai có thể bảo vệ họ .

“Ra ngoài? Con trai, chẳng phải tin nhắn dặn dò người dân ở yên trong nhà sao? Cảnh sát sẽ xử lý ổn mọi chuyện thôi.” Hồng Tuyết Lệ hồ nghi hỏi.

Tuy người dân đã biết bên ngoài xảy ra chuyện, nhưng chắc chắn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự cố này.

“Mẹ ơi, chuyện không đơn giản vậy đâu, mẹ nghe con đi, mau lên gọi ba con dậy.” Lâm Mộc nóng ruột nói.

Hồng Tuyết Lệ gật đầu rồi lên lầu.

Lâm Mộc gọi điện cho A Bính, dặn cậu ta ở yên trong nhà đừng đi linh tinh ra ngoài, chờ anh qua đón cậu ta luôn!

Sau đó Lâm Mộc gọi cho Lão Trần.

“Lão Trần, xảy ra chuyện lớn rồi, lát nữa cháu qua đón ông đến ở tạm một nơi an toàn.” Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc, cháu không cần lo cho ông, lát nữa sẽ có xe tới đón ông tới nơi an toàn.” Lão Trần nói.

Lão Trần nói tiếp: “Lâm Mộc, sự cố vừa mới phát sinh nên ông không có nhiều tin tức tình báo, nhưng chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng! Giờ Uyển Nhi ở Thành phố Thân Giang, ông không có sức ảnh hưởng ở bên đó, xin cháu một việc, đưa Uyển Nhi về đây giúp ông! ”

“Lão Trần, cháu sẽ tìm cách.” Lâm Mộc nói.

Đâu chỉ có Uyển Nhi ở Thành phố Thân Giang, Lâm Lê cũng đi học bên đó, dù Lão Trần không cậy nhờ Lâm Mộc cũng sẽ nghĩ cách đưa họ về!

Lâm Mộc nhanh chóng gọi cho ming chủ Chi nhánh Thân Giang Phàm Thiệu.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lâm Mộc lập tức nói: “Phàm minh chủ, xảy ra chuyện rồi, tình hình bên Thành phố Thân Giang thế nào? Chắc ông hiểu tôi đang nói chuyện gì đúng không?”

“Tình hình rất tệ, chúng tôi đã nhận được điện thoại từ Tổng bộ của Liên minh, họ đã điều động toàn bộ nhân lực! Các bộ phận ở Thành phố Thân Giang cũng xuất quân cả rồi!” Phàm Thiệu nói.

“Phàm minh chủ, tôi nhờ ông một việc, đưa em gái Lâm Lê của tôi đến nơi an toàn!”

Lâm Mộc biết, sự cố phát sinh quá đột ngột, nhân lực bên Chi nhánh Thân Giang hoàn toàn không đủ! Nhưng anh đâu thể lập tức đến Thành phố Thân Giang, cho nên chỉ đành nhờ cậy ông ta.

“Lâm Mộc, chuyện này cậu cứ giao cho tôi là được!” Phàm Thiệu lập tức đồng ý.

“Phàm minh chủ, tôi nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ ân tình này! Tôi sẽ đến đón hai người kia sau!” Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc cúp điện thoại rồi tiếp tục gọi cho Trần Uyển Nhi.

“Lâm Mộc, có chuyện gì thế?” Giọng nói của Trần Uyển Nhi còn pha chút ngái ngủ.

Giờ này rất nhiều người còn đang chìm trong giấc ngủ, không hay biết gì là điều rất bình thường.

Dù sao sự cố phát sinh vào lúc nửa đêm, nếu Bằng Gia không chạy đến thông báo thì Lâm Mộc cũng đang tu luyện mà không nắm được tin tức.

“Uyển Nhi, em gái tôi có ở biệt thự không?” Lâm Mộc lập tức hỏi.

“Có nha, em ấy được nghỉ học cuối tuần, sao đó? Anh định tới Thành phố Thân Giang thăm chúng tôi à?” Trần Uyển Nhi hỏi.

“Xảy ra chuyện rồi, cô và Lâm Lê ở yên trong nhà, khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ, đừng có đi đâu hết! Tôi đã sắp xếp người tới đón cô và em ấy tới nơi an toàn rồi.” Lâm Mộc nghiêm túc dặn dò.

“Xảy ra chuyện ư? Chuyện gì thế?” Trần Uyển Nhi kinh ngạc hỏi.

“Lát nữa cô lên mạng đọc tin sẽ biết ngay, giờ tôi còn có chuyện, cúp máy trước đã nhé.” Lâm Mộc nói.

“Còn có chị Dương Dương, lát nữa trên đường đến Đạo quán mình phải đón chị ấy luôn!” Lâm Mộc lại bấm số Thẩm Tịch Dương.

Nhưng anh gọi liên tiếp vài lần vẫn không ai bắt máy.

Đúng lúc này, ba mẹ anh đi từ trên lầu xuống.

“Mộc Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Đại Sơn hồ nghi hỏi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Ba, lát nữa con sẽ giải thích trên đường đi, giờ chúng ta lên xe trước đã.” Lâm Mộc nói rồi nhanh chóng dẫn người ra khỏi biệt thự.

Mọi người ngồi vào chiếc xe thương vụ bảy chỗ, Lâm Mộc lái xe về phía nhà A Bính.

Trên đường đi, Lâm Mộc phát hiện ra vài chiếc xe va chạm nhau.

Lúc này nhiều người còn đang say giấc nên xe cộ qua lại không nhiều.

Lâm Mộc lại trông thấy vài người chết trên đường.

Lâm Mộc tiếp tục gọi thêm vài cuộc cho Thẩm Tịch Dương, nhưng không ai bắt máy.

Anh dứt khoát gọi cho Hoàng Đạo Trường, kêu anh ta đến nhà Thẩm Tịch Dương tìm người.

Dù sao anh ta cũng là Tu Hành Giả, đương nhiên sẽ có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Hoàng Đạo Trường lập tức đồng ý.

Sau khi đón A Bính ở nhà cậu ta, Lâm Mộc nhanh chóng lái xe về phía đường cao tốc.

Ngay khi xe vừa đến lối lên đường cao tốc, Lâm Mộc nhận được điện thoại của Hoàng Đạo Trường.

“Tiền bối Lâm, tôi đến địa điểm anh nói nhưng không tìm được người.” Hoàng Đạo Trường nói.

“Không tìm thấy? Sao có thể như vậy?” Lâm Mộc kinh ngạc nói.

“Tiền bối Lâm, không có ai ở nhà thật mà, giờ tôi đang đứng ở cửa nhà họ, nếu anh không tin, tôi sẽ quay video gửi cho anh!” Hoàng Đạo Trường nói.

“Không cần đâu, tôi tin anh.” Lâm Mộc đáp.

Ba người nhà Thẩm Tịch Dương đều không có nhà, điện thoại thì không liên lạc được, lẽ nào cô ấy xảy ra chuyện rồi?

Nghĩ tới đây, lòng Lâm Mộc nặng trĩu.

Nhưng anh hoàn toàn không có cách giải quyết tình huống của Thẩm Tịch Dương lúc này.

Lâm Mộc chỉ đành đến Đạo quán Ngọa Long trước.

Xe chạy trên đường cao tốc khá thông thoáng, có điều khi đi được nửa đường, một con heo rừng hai mắt đỏ ngầy bỗng lao về phía xe Lâm Mộc!

Lâm Mộc nhanh chóng giảm tốc độ rồi đánh tay lái tránh đi.

May sao anh tránh kịp thời, bằng không nếu đâm phải heo rừng, xe anh đã lật trên đường rồi.

Dù Lâm Mộc có thể chịu đựng được hậu quả sau cú lật xe, người thân và bạn bè trong xe cũng không thể chịu nổi.
Chương 238: Biến dị

Sau khi né được con lợn rừng, Lâm Mộc tiếp tục tăng tốc chạy về phía trước.

“Mộc Ca, con heo rừng đang đuổi theo phía sau, nó chạy nhanh quá!” A Bính quay đầu nhìn về phía sau.

Lâm Mộc liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó nhấn ga tăng tốc để chiếc xe lao nhanh hơn.

Sau một lúc lâu con lợn rừng đó mới ngừng đuổi theo.

"Đúng là động vật, hai mắt cũng đỏ ngầu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ! Tại sao lại như thế này?" Sắc mặt Lâm Mộc u ám.

"Mộc Ca, anh nghĩ xem có phải có liên quan gì đến mảnh thiên thạch đêm qua không? Chuyện này xảy ra ngay sau khi mảnh thiên thạch rơi xuống trái đất đêm qua!" A Bính nói.

A Bính nói tiếp: "Em xem trên mạng có suy đoán thế này, nói rằng có thể có mảnh vỡ của thiên thạch ngoài trái đất, mang theo virus không xác định hoặc thứ gì đó từ người ngoài trái đất."

“Hai chuyện này xảy ra vào thời điểm rất gần, cũng không phải là không thể.” Lâm Mộc lẩm bẩm nói.

Cho tới nay, Lâm Mộc chỉ mới tìm tới tận cửa để giao đấu qua với Vũ Thụy Giang, mắt anh ta cũng là màu đỏ, đúng là mạnh hơn người thường rất nhiều.

Nhưng Lâm Mộc giải quyết anh ta cũng rất nhẹ nhàng.

Còn đối với những người bình thường thì đó sẽ là một vấn đề lớn.

Hơn nữa khi bọn họ còn tỉnh táo thì vẫn còn có thể nói chuyện bình thường, nhưng một khi họ đã trở nên hung dữ thì sẽ vô cùng hung hãn và khát máu.

Lâm Mộc cũng không rõ, chẳng lẽ cả người và động vật mắt đỏ đều là cường đại như Vũ Thụy Giang sao?

Nếu là như vậy thì cũng đỡ phiền phức hơn.

Mười một giờ sáng.

Lâm Mộc lái xe đến lưng chừng núi Ngọa Long.

Xe chỉ có thể lái lên lưng chừng núi, chỉ có một con đường đá dẫn đến đạo quán thì không thể tiếp tục đi xe được nã.

“Mọi người xuống xe, chúng ta phải đi bộ lên núi.” Lâm Mộc nói.

Sau khi mọi người xuống xe, Lâm Mộc dẫn mọi người lên núi.

Bởi vì người thân, bạn bè của anh đều là người bình thường, nên cũng chỉ có thể đi với tốc độ của người bình thường.

"Gầm!"

Đi được khoảng nửa giờ, trong một bụi cây cây gần đó đột nhiên có động tĩnh.

Lâm Mộc nhìn về phía phát ra âm thanh, một con báo hoa mai đang chạy nhanh tới.

Cơ thể của nó lớn hơn những con báo mọi người nhìn thấy trong vườn thú.

"Cẩn thận!"

Lâm Mộc nhanh chóng kích hoạt nội lực, giơ tay vẫy vẫy, một chùm ánh sáng do nội lực ngưng tụ lập tức lao về phía con báo.

Bùm!

Quả cầu ánh sáng rơi xuống người con báo.

Trái với dự đoán của Lâm Mộc, chiêu này của anh không giết chết nó, nó chỉ lăn một vòng trên đất rồi lại tiếp tục lao về phía nhóm người.

“Không chết sao?” Lâm Mộc kinh ngạc.

Con vật này còn mạnh hơn Vũ Thụy Giang rất nhiều!

Lâm Mộc không kịp suy nghĩ, nhanh chóng mở bàn tay ra!

Lưu Quang Quyết!

Lưu Quang như ngàn mũi tên bắn về phía con báo.

Con báo ngay lập tức bị đâm chết, lênh láng máu chảy ra.

Chiêu này đã thành công giết chết được nó!

"Mau đi thôi!"

Lâm Mộc lập tức bảo mọi người tăng tốc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mọi người cũng kinh hãi nên cũng nhanh chóng chạy lên núi.

“Mộc Nhi, trên núi có thú dữ như vậy, chúng ta lên núi chẳng phải sẽ nguy hiểm hơn sao?” Lâm Đại Sơn nói.

“Sư phụ con ở đạo quán ngay trên núi, có người ở đó, chúng ta nhất định rất an toàn!” Lâm Mộc nói.

Sau khoảng một giờ trưa, cuối cùng đám người cũng đã đến đạo quán Ngọa Long.

Sư phụ đang đứng ở cửa đạo quán, ông đang nhìn hai con thú đã chết ngoài cửa.

Chắc chắn mấy con thú dữ đó cũng đã xông vào đạo quán, nhưng đã bị sư phụ giải quyết rồi.

"Sư phụ!"

Lâm Mộc nhìn thấy sư phụ, lập tức cúi đầu.

“Sư phụ, bên ngoài kia không an toàn, cho nên con đã đưa người nhà với bạn bè đến đây, Sư phụ sẽ không trách con việc con tự ý quyết định chứ.” Lâm Mộc nói.

Sư phụ nói: “Nếu con đã đưa bọn họ tới đây rồi, vậy cứ để bọn họ ở trong đạo quán trước đi.” Sư phụ nói.

"Đạo trưởng!"

Người thân và bạn bè của Lâm Mộc lần lượt chào hỏi Sư phụ.

“Các vị đều là người thân và bạn bè của đệ tử tôi nên mọi người không cần khách khí như vậy đâu, mau vào trong đi.” Sư phụ xua tay.

Sau đó, sư phụ cũng đi vào bên trong đạo quán.

Lâm Mộc cũng nhanh chóng đưa mọi người vào trong theo.

Sau khi vào trong đạo quán, sư phụ dặn dò đệ tử sắp xếp chỗ ở cho người nhà Lâm Mộc.

Sau đó, sư phụ lại đưa Lâm Mộc đến đại sảnh của đạo quán.

Bên trong sảnh.

"Sư phụ, chuyện lần này xảy ra chính là tai họa lần trước người nói phải không ạ?"

Lâm Mộc vừa vào liền hỏi ông ngay.

“Đúng vậy.” Sư phụ gật đầu.

Sư phụ nói tiếp: "Một giờ trước, ta đã nói chuyện điện thoại với sư huynh của con. Chính những mảnh thiên thạch kia đã khiến người biến dị và dị thú xuất hiện."

Lâm Mộc giật mình: "Người biến dị, dị thú? Đó là những người và thú dữ có đôi mắt đỏ phải không ạ?"

"Đúng vậy, Liên Minh Tu Hành Giả đã xác định người và động vật mắt đỏ chính là người biến dị và dị thú. Theo như xác chết mà họ thu thập được, họ phát hiện ra rằng những người này đã biến dị thân thể của họ!"

“Sư phụ, sư huynh có nói là đã có bao nhiêu người biến thành người biến dị rồi không? Tỷ lệ như thế nào vậy?” Lâm Mộc hỏi.

Sư phụ lắc đầu: "Thời gian xảy ra sự việc quá ngắn, ta cũng chưa biết. Nhưng có một điều chắc chắn, thực lực của người biến dị và dị thú không giống nhau, có mạnh có yếu, còn việc người biến dị mạnh nhất, hay dị thú mạnh như thế nào thì ta cũng chưa biết. "

“Sư phụ, người đã có thể đoán trước được tai họa này, nên chắc hẳn người còn biết một vài việc khác nữa phải không?” Lâm Mộc hỏi.

“Ta biết thuật bói toán và thuật ngắm sao, nhưng điều đó không có nghĩa là ta có thể biết tất cả mọi thứ, ta cũng không phải là thần thánh.” Bậc thầy nói.

Lâm Mộc Nghĩ nghĩ, sư phụ nói cũng có lý.

"Nhưng tôi biết rằng đằng sau tất cả những chuyện này đều có người thúc đẩy, những chuyện này không phải là tai nạn!"

Lâm Mộc kinh ngạc.

Không phải là một tai nạn, nhưng một cái gì đó giống như mảnh vỡ của thiên thạch vẫn rất khó tin? Thông thường mà nói thì đây là một tai nạn.

Vẻ mặt của Sư phụ rất nghiêm trọng nề: "Có rất nhiều thứ vi sư không thể nhìn thấy toàn cảnh, ta chỉ có thể nói với bạn rằng mọi thứ không hề đơn giản như bạn nghĩ. Trong những ngày tới, cục diện thế giới có thể sẽ thay đổi quyết liệt. "

"Tương lai không biết sẽ thế nào..."

Lúc trước Lâm Mộc cũng nghe Sư phụ nói tương lai không biết thế nào như vậy.

Ngay cả sư phụ cũng nói không biết tương lai sẽ thế nào, thì anh lại càng không biết nó sẽ ra sao nữa.
Chương 239: Đến Thân Giang

“Hiện tại ngay cả trong quân y cũng có người biến dị, nên tình hình vô cùng hỗn loạn.” Sư phụ nói.

Sư phụ nói tiếp: "Đúng rồi, sư huynh của con còn nói dựa theo điều tra sơ bộ trong Liên Minh Tu Hành Giả thì vẫn chưa phát hiện có người tu hành nào bị biến dị cả."

"Có nghĩa là loại đột biến này không ảnh hưởng đến những người tu hành. Đây cũng là một tin tốt. Thực lực của tu hành giả có thể được tích trữ và có thể trở thành lực lượng quan trọng chống lại người biến dị và dị thú."

" Liên Minh Tu Hành Giả đã ban lệnh khẩn cấp dỡ bỏ sự cấm chế đối với Ẩn Môn, kêu gọi tất cả Ẩn Môn xuống núi dưới sự sắp xếp của Liên Minh để bảo vệ nhân dân, đối phó với người biến dị và dị thú."

“Sư phụ, con có thể làm gì?” Lâm Mộc nói.

Dù sao Lâm Mộc cũng là tu sĩ, anh cũng muốn tự mình đóng góp sức lực.

"Đối mặt với sự thay đổi lớn như vậy, thực lực của một người cũng có hạn. Hiện tại con đã đột phá tới linh phách cảnh rồi, đợi đến khi thực sự đạt được linh phách cảnh thì con có thể gia nhập vào Liên Minh Tu Hành Giả, tài nguyên ở đó rất tốt."

“Vâng thưa sư phụ.” Lâm Mộc gật đầu.

Điều duy nhất Lâm Mộc vui mừng chính là những người thân, bạn bè xung quanh anh đều không trở thành người biến dị.

“Đúng rồi, sư phụ, con phải đi Thân Giang, con cần đi đón hai người rất quan trọng ở đó!” Lâm Mộc nghiêm túc nói.

“Nếu đã là người quan trọng thì đi đi, nhưng trên đường đi nhớ cẩn thận!” Sư phụ dặn dò.

"Con sẽ cẩn thận."

Lâm Mộc nói xong liền nhanh chóng đi xuống núi.

Anh rất an tâm khi người thân và bạn bè ở lại đạo quán.

Nhưng Lâm Mộc cũng biết rất rõ, đối với người bình thường, bọn họ không có nơi nương tựa tốt như vậy, đối mặt với sự thay đổi này, sự an toàn tính mạng của những người thường đó hoàn toàn không được bảo vệ.

Sau khi xuống lưng chừng núi, Lâm Mộc lái xe đi

Cách nhanh nhất để đến Thân Giang đương nhiên là đi máy bay, nhưng tình hình hiện tại sân bay không biết thế nào cả.

Lâm Mộc gọi điện thoại cho Mai Tổng ở Ninh Đô, anh muốn hỏi ông ta về tình hình ở thành phố Ninh Đô cũng như ở sân bay Ninh Đô thế nào.

Anh biết hiện tại Mai Tổng đã được Hoàng đạo trưởng bảo vệ tại nhà.

Lúc trước đây nhà của Mai Tổng đã được sửa sang lại, sử dụng cổng an ninh nhập khẩu cường độ cao, nên ở nhà ông ta tương đối an toàn.

Theo như Mai Tổng trả lời, hiện tại Ninh Đô cũng rất hỗn loạn, đến sân bay nhất định cũng sẽ không đi được.

Sau khi nhận được câu trả lời như vậy, Lâm Mộc đành phải từ bỏ ý định bay đến Thân Giang.

“Chỉ còn cách lái xe đi thôi!” Lâm Mộc hạ quyết tâm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Mộc lái xe với tốc độ cao lao về phía Thân Giang.

Đường cao tốc đã bị đóng cửa nên hôm nay cũng không quá hỗn loạn, nhưng trên đường vẫn có một số ô tô bốc cháy hay một số xe bị bỏ lại.

Dọc theo đường đi, thậm chí Lâm Mộc còn nhìn thấy trực thăng, máy bay chiến đấu bay vù vù trên trời.

Nhìn thấy tất cả những điều này, trong lòng anh đã biết rằng thái bình thịnh trị đã kết thúc ...

...

Thân Giang.

Khâu Anh đã được đưa vào một ngôi nhà an toàn dưới lòng đất do Quang Minh Hội chuẩn bị trước.

Khâu Anh rất may khi bà ta đã gia nhập Quang Minh Hội, nếu không dù bà ta có tiền cũng sẽ phải gặp nguy hiểm khi đối mặt với cục diện này.

Khâu Anh cũng muốn đưa Trần Uyển Nhi đến đây.

Nhưng đã bị Quang Minh Hội từ chối, những người không phải thành viên của Quang Minh Hội sẽ không được phép vào.

Sau đó Khâu Anh biết được Trần Uyển Nhi đã được phân minh củ của Liên Minh tu hành giả Thân Giang đưa đi, nên bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Mộc lái xe như bay đi, cuối cùng nửa ngày sau anh cũng đã đến Thân Giang.

Cổng trạm thu phí được mở hết, toàn bộ trạm thu phí vắng bóng người qua lại.

Trên đường đi, Lâm Mộc gặp phải vài đợt tấn công của dị thú, nhưng xe của anh đều tránh được.

Khi xe ra khỏi đường cao tốc chạy vào Thân Giang, anh thấy phía trước có mấy chỗ khói dày đặc bốc lên ngút trời.

Thân Giang là một thành phố có dân số rất lớn, mặc dù phồn hoa thời thượng, nhưng một khi gặp phải sự thay đổi lớn như vậy, với khuyết điêm là mật độ dân cư dày đặc sẽ càng thêm nguy hiểm.

Nhưng trên đường đi vẫn khá vắng vẻ.

Dù sao cũng có nhiều người chọn ở nhà và đóng hết cửa nẻo sau khi nhận được tin nhắn văn bản.

Những người lái xe ra ngoài đều là những người muốn trốn khỏi thành phố.

Sau khi vào thành, Lâm Mộc gọi điện cho Phàm Minh Chủ, báo rằng anh đã đến Thân Giang và đang trên đường tới Phân Minh.

Phàm Minh Chủ nói: " Lâm Mộc đạo hữu, bạn gái và em gái của cậu đều đã được chúng tôi đưa tới chi nhánh của Liên Minh ở Thân Giang, ở đây đã có người bảo vệ, cậu cứ đến đi, hiện tại tôi đang ở ngoài."

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Mộc lái xe thẳng đến chi nhánh của Liên Minh Tu Hành Giả ở Thân Giang!

Trên đường đi, thỉnh thoảng Lâm Mộc có thể nhìn thấy các nhóm binh lính đang giao chiến với người biến dị, có thể nhìn thấy cả thi thể trên đường phố.

Cũng không có trực thăng trên bầu trời.

Những người biến dị này không dễ đối phó, chúng nhanh nhẹn hơn người thường, dù có bắn trúng thì đối thủ cũng di chuyển rất nhanh và rất khó để nhắm bắn.

Ngay cả khi nó bị bắn trúng, thì đạn cũng chỉ có thể làm bị thương những người biến dị yếu nhất, nên rất khó để giết chúng.

Hơn nữa trong thành phố cũng không thể dùng vũ khí mạnh nhất được.

Khi Lâm Mộc rẽ qua một ngã tư thì phát hiện ngã tư phía trước có một đám người đang giao chiến, anh không có cách nào lái xe qua được.

“Người biến dị kia to lớn thật đấy!” Lâm Mộc kinh ngạc nhìn về phía trước.

Trước mặt anh là một người biến dị cao hơn hai mét, đôi mắt đỏ ngầu.

Hơn chục binh sĩ đồng loạt nổ súng vào người biến dị này.

Nhưng khi viên đạn bắn trúng vào tên người biến dị này thì lại không có phản ứng nào, mà ngược lại nó còn trở nên phấn khích hơn.

Có thể thấy rõ ràng người biến dị này mạnh hơn những người biến dị thông thường rất nhiều!

Thấy sau đó người biến dị dùng tay không nâng một chiếc ô tô bên cạnh rồi ném thẳng về phía những người lính phía trước.

Ahhh!

Một số binh sĩ không thể chạy thoát nên đã bị ném trúng và chết ngay tại chỗ, còn một số bị thương nặng đã la hét thảm thương.

Sau đó tên người biến dị đó lại tiếp tục lao lên.

Thấy vậy, Lâm Mộc cũng nhanh chóng mở cửa xuống xe.

"Lưu Quang Quyết, Thiên Câu Nhất Phát!"

Lâm Mộc không dám suy nghĩ thêm chút nào, ngón tay anh xẹt qua một cái, nhanh chóng huy động lượng lớn Lưu Quang, tất cả đều lao về phía người biến dị.

Bùm bùm!

Lượng lớn Lưu Quang có sức mạnh khủng khiếp đánh vào người biến dị, đánh nát phía sau người đó, để lại trên người tên đó rất nhiều lỗ đang rỉ máu.
Chương 240: Hỗn loạn

“Thật may vì có thể đánh bại đám người này.” – Lâm Mộc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Người biến dị cũng có kẻ mạnh, kẻ yếu nhưng vì Lâm Mộc ra tay trước nên anh cũng không có cơ sở xác định thực lực của địch, cho nên anh cũng không chắc có thể tiêu diệt được đám người này hay không.

Các binh sĩ nhanh chóng hướng mắt nhìn Lâm Mộc

“Tôi không phải người biến dị, tôi là người tu hành.” – Lâm Mộc nói với bọn họ.

Những binh sĩ xúc động, đỏ mắt nhìn Lâm Mộc.

“Cảm ơn anh rất nhiều!” – Những binh sĩ đồng thanh nói với Lâm Mộc.

Về phần Lâm Mộc, anh nhanh chóng quay trở lại bên trong xe, tiếp tục chạy tới chi nhánh Thân Giang của Liên minh Tu Hành Giả.

Đến nơi, anh thấy cửa của chi nhánh này đã đóng chặt.

Sau khi gõ cửa, cánh cửa nhanh chóng mở ra.

“Tôi là Lâm Mộc, tới đây đón người,” – Lâm Mộc nói với người đàn ông mở cửa.

“Phàm minh chủ đã phân phó với chúng tôi, Lâm đạo hữu mời vào.” – Người đàn ông mời Lâm Mộc vào trong.

“Tình hình Thân Giang hiện tại thế nào?” – Lâm Mộc hỏi người đàn ông.

“Thật sự rất bất ổn! Thân Giang ở gần biển, chúng tôi phát hiện ở dưới biến cũng có rất nhiều thú biến dị, mối đe dọa từ chúng còn lớn hơn từ người biến dị rất nhiều!” – Người đàn ông nghiêm trọng nói.

“Về chuyện này, các ông còn có thông tin nào khác nữa không?” – Lâm Mộc hỏi.

Người đàn ông nói: “Theo chúng tôi điều tra, người biến dị có tồn tại trí nhớ, có thể nói chuyện nhưng tính cách của bọn họ đã bị biến đổi trở nên hung hãn, bạo lực như thú khát máu, rất khó đối phó. Điểm quan trọng là bọn họ có thể giao tiếp, điều này chứng tỏ bọn họ có suy nghĩ, dẫn tới trong tương lai khả năng bọn họ sẽ tập hợp lại thành một liên minh, cùng nhau đối phó chúng ta là hoàn toàn có thể xảy ra.”

“Hiện tại, những người biến dị này như rắn không đầu, bọn họ chỉ tấn công theo kiểu tự phát chứ không có chỉ huy. Chúng tôi lo sợ nếu bọn họ liên hiệp lại, chắc chắn sẽ gây rắc rối rất lớn, hơn nữa số lượng của người biến dị lại lớn hơn người tu hành rất nhiều.”

Vừa trò chuyện, hai người vừa đi vào phòng khách ở lầu một.

Trần Uyển Nhi và Lâm Lê biết Lâm Mộc sẽ tới cho nên đã đứng chờ ở sảnh lớn từ lâu.

“Anh!”

“Lâm Mộc!”

Các cô thấy Lâm Mộc đi vào thì kích động chạy về phía anh.

“Thấy hai người không sao, bây giờ tôi yên tâm rồi.” – Lâm Mộc cười nói.

“Anh, mọi thứ vốn đang rất êm đẹp, sao chỉ trong một đêm, thế giới lại trở thành như thế này ạ?” - Hai mắt Lâm Lê đỏ hoe, hiển nhiên cô đang rất sợ hãi.

“Ừ, chuyện này xảy ra quá đột ngột nhưng việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận.” – Lâm Mộc nói.

“Ba mẹ vẫn khỏe, đúng không anh?” – Lâm Lê lo lắng hỏi.

“Yên tâm, anh đã sắp xếp rồi, chắc chắn ba mẹ vẫn an toàn.” – Lâm Mộc cười, an ủi em gái.

Sau đó, Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi: “Trần Uyển Nhi, mẹ cô đâu?”

“Tôi cũng không biết, tôi gọi điện thoại cho bà ấy không được.” – Trần Uyển Nhi rất lo lắng.

Dù sao Khâu Anh cũng là mẹ ruột cô.

Từ nhỏ, cô đã mồ côi cha, ngoài ông nội ra thì người thân của cô chỉ còn mỗi Khâu Anh, dĩ nhiên cô phải lo lắng cho bà ấy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hơn nữa, cô cũng không biết Khâu Anh là thành viên của Quang Minh Hội, đã nhiều lần muốn ám sát Lâm Mộc.

Lâm Mộc nói: “Thế này, tôi sẽ đưa hai người về Giang Nam trước, ở đó vẫn còn an toàn, hai người về đó trú ẩn, chờ đợi tình hình diễn ra tiếp theo, nếu kiếp nạn này nhanh chóng qua đi, khi đó chúng ta lại tính tiếp.”

“Lâm Mộc, tôi…tôi có một yêu cầu quá đáng.” – Trần Uyển Nhi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, khó khăn nói.

“Cô đâu phải kiểu người màu mè, rào trước đón sau như vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” – Lâm Mộc nói.

“Tôi…Chuyện này rất phiền toái đến anh nhưng...anh có thể giúp tôi tìm mẹ được không?” – Trần Uyển Nhi ngập ngừng nói.

“Được, nếu cô đã nhờ vả thì tất nhiên tôi sẽ đồng ý rồi, tôi sẽ đi tìm mẹ giúp cô.” – Lâm Mộc lập tức đồng ý.

“Lâm Mộc, tôi biết bên ngoài đang rất nguy hiểm, anh đã liều mình tới đón chúng tôi, hiện tại còn phiền toái anh, tôi…Tôi thật sự rất áy náy, thật sự tôi không còn cách nào khác nữa, anh lợi hại như vậy, chỉ có anh mới giúp được tôi.” – Trần Uyển Nhi tự trách nói.

“Ngốc à! Cô suy nghĩ nhiều vậy làm gì? Tìm một người thôi mà, tôi đi đây, hai người ở lại đây chờ tin tức của tôi.”

Lâm Mộc nói xong liền vội vàng rời đi.

Sau khi ra tới cửa, Lâm Mộc lái xe chuẩn bị đến tòa nhà của Tập đoàn Khâu Hàng và chỗ ở của Khâu Anh tìm một lượt.

Lúc này, bình thường trên đường xe lưu thông rất nhiều, tình trạng kẹt xe rất hay xảy ra. Vậy mà hôm nay, đường phố lại cực kỳ vắng vẻ, rất ít xe cộ đi lại. Rất nhiều người đờ đẫn chờ đợi ở trong nhà, trước tình huống khẩn cấp như vậy, tất cả đều rất nghe lời, phối hợp.

Dù vậy, một ít người biến dị vẫn xông vào nhà tấn công. Trên đường phố dù xe không nhiều nhưng lại rất hỗn loạn, khắp nơi đều là cảnh xe cộ bị đập nát, lăn lóc thậm chí bị bốc cháy.

Lâm Mộc lái xe cũng bị tập kích rất nhiều lần, xe anh đã bị va đập khá nhiều, may mà anh có thể xử lý ổn thỏa.

Lâm Mộc thấy mình quả thật may mắn vì là một tu sĩ Linh Ý Cảnh, trước biến cố lớn này, ít nhất anh cũng có năng lực để bảo vệ chính mình và người thân.

Hơn cả từ lúc xảy ra thảm họa đến giờ, những người biến dị Lâm Mộc gặp, anh đều có thể đối phó được, đây cũng là một may mắn rất lớn.

Lâm Mộc lái xe đến tòa nhà của Tập đoàn Khâu Hàng. Nơi này không một bóng người, hiu quạnh, trống trải khiến con người ta cảm thấy xót xa.

Sau khi rời khỏi tòa nhà, Lâm Mộc lại đi tới biệt thự của Khâu Anh.

Bên trong biệt thự vẫn như cũ, không một bóng người.

Lâm Mộc đã tìm ở hai nơi mà vẫn không tìm thấy, cuối cùng anh quyết định tìm ở chỗ Khâu lão thái quân.

Khi Lâm Mộc tìm đến chỗ Khâu lão thái quân, anh thấy cửa của biệt thự đã bị phá hư.

“Đây là…Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lâm Mộc nhận thấy có chỗ bất ổn, nhanh chóng đi vào phòng khách của biệt thự.

Vừa vào tới nơi, mùi máu tanh đã xộc thẳng lên mũi anh.

Lâm Mộc định thần nhìn lại, bên trong biệt thự có một vài thi thể hơn nữa mặt mũi đã bị phá hủy hoàn toàn không thể nhận ra ai với ai, hiện trường cực kì đẫm máu.

Cho dù Lâm Mộc là tu sĩ, chứng kiến cảnh tượng này cũng khỏi dâng lên cảm giác muốn nôn mửa.

Lâm Mộc nhìn kĩ một vòng, từ quần áo còn sót lại miễn cưỡng có thể nhận ra thi thể của Khâu lão thái quân.

Nhưng anh lại không nhìn thấy thi thể của Khâu Anh.

“Khâu lão thái quân, không ngờ bà lại chết thảm như vậy.” – Lâm Mộc thổn thức, lòng anh có chút thắt lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom