Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226-230
Chương 226: Linh Ý Cảnh đỉnh phong
“Các người đã muốn tạo cơ hội cho tôi đếm tiền, sao tôi lại không nhận được?”
Lâm Mộc nhận lấy chiến thư, cười nói: “Lần trước, tôi đã từng cảnh cáo rồi nhưng Tiên Hạc võ quán các người thật không biết điều, bây giờ năm tỷ không đủ để giải quyết chuyện này nữa đâu.”
“Cho nên, lần này các người lo mà gom góp trước đi, kẻo đến lúc nghe thấy con số lại ngất xỉu đấy.”
Dương Kiện cười nhạt: “Thắng đi rồi nói!”
Dứt lời, Dương Kiện liền xoay người rời đi.
Trần Uyển Nhi bước lên phía trước: “Lâm Mộc, có gì đó bất ổn ở đây, rõ ràng thực lực của Quán chủ Tiên Hạc võ quán không bằng anh, tại sao ông ta lại dám hạ chiến thư với anh lần nữa? Ông ta chắc chắn không ngu ngốc, có khi nào…Ông ta đã tìm ra cách để đánh bại anh?”
“Quả thật có chút kỳ lạ.” – Lâm Mộc gật đầu.
Lâm Mộc tin rằng, trải qua trận đấu lần trước Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã hiểu rõ thực lực của anh cao thâm đến mức nào, vậy mà ông ta lại dám hạ chiến thư lần nữa, nhất định Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã có kế sách để đấu với anh!
“Chẳng lẽ, ông ta đã bước vào Linh Phách Cảnh?” – Lâm Mộc suy đoán.
“Lâm Mộc, chiến thư này anh đừng nhận, cẩn thận vẫn hơn!” – Trần Uyên Nhi nhắc nhở.
Cô có cảm giác Tiên Hạc võ quán đang bẫy Lâm Mộc!
Lâm Mộc lắc đầu: “Nếu Quán chủ Tiên Hạc võ quán thật sự tìm ra cách đánh bại tôi, cho dù tôi không chấp nhận chiến thư thì ông ta cũng sẽ đến tìm tôi chủ động khai chiến!”
“Một số việc đã định trước sẽ diễn ra thì muốn tránh cũng không được!”
“Nhưng…” – Trần Uyển Nhi vẫn lo lắng.
Ánh mắt Lâm Mộc híp lại: “Bây giờ, tôi chỉ có thể dốc toàn lực chuẩn bị. Tôi muốn xem, lần này Tiên Hạc võ quán sẽ bày ra trò gì!”
“Uyển Nhi, cô cứ đi làm đi. Hôm nay, cô không cần phải tiễn tôi. Hai ngày tới, tôi sẽ chỉ ở trong phòng, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới!”
Lâm Mộc dứt lời, lập tức đi thẳng lên lầu.
Hôm nay, Lâm Mộc vốn chuẩn bị trở về Giang Nam, vì vậy Trần Uyển Nhi định nghỉ một buổi để tiễn Lâm Mộc ra sân bay.
Lâm Mộc vào phòng ngủ trên tầng hai.
Theo Lâm Mộc, khả năng Quán chủ Tiên Hạc võ quán đột nhiên đạt được Linh Phách Cảnh không quá lớn.
Xác suất rất cao là bọn họ định giở trò gì đó nhưng Lâm Mộc không đoán ra.
“Nếu đã không đoán được Tiên Hạc võ quán định chơi chiêu gì thì hiện tại, việc mình có thể làm là tự nâng sức mạnh của mình lên!” – Lâm Mộc lẩm bẩm.
Sau đó, Lâm Mộc từ trong chiếc nhẫn dự trữ lấy “Tử U Tham” mà anh có được từ Tuyết Sơn Phái ra.
“Vốn định để dành nó để sau này bị thương sử dụng, nhưng…hay là bây giờ mình dùng đến nó luôn.”
Trong lòng Lâm Mộc đã đưa ra quyết định, anh nhất định phải khiến thực lực của mình tăng lên, chỉ cần bản thân đủ mạnh thì không cần sợ đối phương dùng thủ đoạn chơi xấu, anh sẽ dùng thực lực để đè chết bọn họ!
Lần này, Lâm Mộc sẽ sử dụng “Tử U Tham”, anh quyết tâm phải bộc phá lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong!
Gia tăng cảnh giới là cách ngắn nhất để có thể gia tăng sức mạnh một cách nhanh chóng!
Sau đó, Lâm Mộc bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu hấp thụ linh khí từ loài thực vật “Tử U Tham” này.
…
Tiên Hạc võ quán.
Sau khi đưa xong chiến thư, Dương Kiện quay lại võ quán.
Tất cả các thành viên cấp cao của võ quán đều đang tập trung trong một căn phòng để bàn bạc.
“Sư phụ, chiến thư đã gửi đi! Lâm Mộc cũng đã chấp nhận lời khiêu chiến này!” – Dương Kiện kích động báo cáo.
“Tốt lắm!”
Trên mắt Quán chủ Tiên Hạc võ quán lộ ra nụ cười hài lòng.
“Chư vị, chúng ta cần nhanh chóng phát thư mời cho tất cả võ quán ở Thân Giang, mời bọn họ hai ngày sau đến võ đài xem trận đấu.”
“Trận chiến này, Tiên Hạc võ quán chúng ta phải lấy lại tôn nghiêm và uy tín của võ quán, nhất định phải thắng!” – Giọng nói của Quán chủ vang vọng.
Mục đích của việc phát thư mời cho tất cả các võ quán ở Thân Giang rất rõ ràng, đó là muốn tất cả mọi người chứng kiến cảnh Lâm Mộc bị Tiên Hạc võ quán đánh bại.
Ý nghĩa quan trọng nhất của việc này là lấy lại uy danh đã mất của Tiên Hạc võ quán, khiến cho toàn bộ giới võ đạo ở Thân Giang tiếp tục kính sợ họ!
“Dạ!” – Tất cả mọi người đồng thanh trả lời.
Trận đấu trước, việc Quán chủ thua Lâm Mộc đã gây ra một đả kích cực kỳ lớn đối với bọn họ. Sau thất bại đó, thể diện của Tiên Hạc võ quán đã hoàn toàn mất sạch.
Bọn họ ai cũng muốn báo thù rửa hận nhưng Quán chủ lại lựa chọn đưa tiền để dàn xếp với Lâm Mộc, điều này khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy rất uất nghẹn.
Hơn nữa từ sau trận đấu đó, võ quán của bọn họ cũng sa sút, rất ít người mới gia nhập thậm chí có không ít đệ tử cũ của võ quán rời đi.
Ngay cả những nhân vật quyền quý ở Thân Giang vốn có quan hệ khá tốt với võ quán, khoảng thời gian này, bọn họ cũng dần trở nên hời hợt.
Hôm nay, cuối cùng cũng cơ hội trả thù cũng đã tới, sắp lấy lại được những gì đã mất làm bọn họ cực kì phấn khích, mong đợi!
“Sư phụ, lần trước anh ta đòi chúng ta năm tỷ, lần này sau khi xử đẹp anh ta chúng ta phải bắt anh ta nôn ra một cái giá thật chát!” - Dương Kiện chủ động đề nghị.
“Đúng!” – Tất cả mọi người đồng loạt phụ họa!
Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười lạnh nói: “Yên tâm, lần nãy cậu ta không những phải nôn tiền ra mà còn phải trả bằng chính cái mạng của mình!”
“Chỉ có như vậy thì ta mới có thể xả được nỗi hận trong lòng!”
“Chỉ có như vậy mới có thể chấn chỉnh lại giới võ đạo Thân Giang, nhắc nhở cho bọn họ nhớ người mà bọn họ cần kính sợ là ai!”
Người của Tiên Hạc võ quán nghe đến đây thì cực hưng phấn, kích động.
Sau khi nghe lệnh của Quán chủ Tiên Hạc võ quán, bọn họ nhanh chóng tiến hành phát thiệp mời.
Tin tức Tiên Hạc võ quán lần nữa khiêu chiến Lâm Mộc nhanh chóng lan ra khắp giới võ đạo Thân Giang.
Thậm chí, đám người Dương Kiện còn cố ý truyền tin tức này đến thương giới Thân Giang để những thương nhân có hứng thú với giới võ đạo đều biết.
Tin tức này vừa truyền ra đã tạo một cơn chấn động cực mạnh!
Trong tích tắt, những lời nghị luận, đồn đại đã nổi lên tứ phía.
Mọi người đều biết, lần trước Quán chủ Tiên Hạc võ quán bị Lâm Mộc đánh bại, hơn nữa còn bị đập một cách te tua, tơi tả đã vậy còn phải đưa cho Lâm Mộc tận năm tỷ!
Tất cả vừa hoài nghi vừa tò mò, không biết vì sao Quán chủ Tiên Hạc võ quán lại chủ động khiêu chiến lần nữa, vị Quán chủ này định chơi trò gì đây?
Dù không đoán ra nhưng bọn họ chắc chắn Quán chủ Tiên Hạc võ quán chủ động tái chiến, tức ông ta phải dựa vào thứ gì đó, thứ giúp ông ta cầm chắc chiến thắng trong tay!
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hai ngày sau.
Sáng sớm.
Tu vi của Lâm Mộc gia tăng liên tục, cuối cùng đã chạm đến điểm đột phá kia.
Một làn sóng năng lượng khuếch tán khắp cơ thể anh, từ nội tạng, da thịt hay gân cốt. Tất cả đều chìm đắm trong nguồn năng lượng này, được nó bồi dưỡng trở nên khỏe hơn, mạnh hơn.
Khi quá trình cường hóa kết thúc, làn sóng năng lượng này tuôn trào ra khỏi cơ thể anh, lan rộng ra bên ngoài!
Lâm Mộc thở một hơi, thình lình bộc phát sức mạnh, đột phá lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong!
Chương 227: Đến trụ sở võ hiệp tái chiến
“Hơi”
“Cuối cùng cũng đột phá.”
Lâm Mộc thở một hơi thật dài, sau đó đứng dậy.
Anh cảm nhận được cơ thể mình trở nên mạnh mẽ hơn, nội lực dồi dào, điều này khiến Lâm Mộc rất hưng phấn.
Đạt được Linh Ý Cảnh đỉnh phong có ý nghĩa rất quan trọng đối với Lâm Mộc. Bởi vì từ khi xuống núi, cơ hội để anh gặp đối thủ ở cảnh giới Linh Phách Cảnh rất thấp cho nên có thể nói cảnh giới cao nhất mà các tu sĩ ở đô thị có thể đạt được chính là Linh Ý Cảnh.
Bây giờ, Lâm Mộc đã đạt đến cấp cao nhất của Linh Ý Cảnh hơn nữa anh còn có cả Chí Tôn Tích, vì vậy ở thành phố này không có tu sĩ nào đủ trình để so với anh.
“Mình đã đạt được Linh Ý Cảnh đỉnh phong, phía trước chính là Linh Phách Cảnh, thành tựu hôm nay chính là một bước ngoặt quan trọng cho mục tiêu lâu dài sắp tới.” – Lâm Mộc dự tính.
Sau đó, Lâm Mộc đứng dậy, đi xuống tầng trệt.
Hôm nay chính là ngày diễn ra trận tái đấu giữa Lâm Mộc với Tiên Hạc võ quán.
Khi Lâm Mộc đi xuống, anh thấy Trần Uyển Nhi đã ngồi dưới phòng khách dĩ nhiên hôm nay cô không đến công ty, cô muốn xem trận đấu của Lâm Mộc.
“Lâm Mộc, chuẩn bị thế nào rồi?” – Trần Uyển Nhi thấy Lâm Mộc đi xuống thì sốt ruột hỏi thăm.
“Cũng không tệ lắm, hai ngày này bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì rồi?” – Lâm Mộc vừa xuống lầu vừa hỏi.
“Tiên Hạc võ quán lan truyền chuyện tái đấu một cách rộng rãi, bây giờ nó đã trở thành tin tức hot nhất Thân Giang này rồi.” – Trần Uyển Nhi nói.
“Tiên Hạc võ quán dám làm rầm rộ chuyện này, điều này cho thấy bọn họ tự tin cầm chắc chiến thắng trong tay.” – Lâm Mộc híp mắt nói.
“Đúng vậy, đây cũng chính là điểm khiến tôi lo lắng. Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã từng giao đấu với anh, ông ta hiểu rõ thực lực của anh tới đâu, vì sao còn có thể tự tin tái chiến với anh lần nữa, nhất định ông ta có bí mật gì đó, nó sẽ giúp ông ta cầm chắc chiến thắng trong tay cho nên ông ta mới dám ngông nghênh như vậy.” – Trần Uyển Nhi nói.
“Yên tâm, tôi không sợ mấy cái trò chơi bẩn của ông ta đâu.” – Lâm Mộc cười nói.
Mặc dù Lâm Mộc cũng không đoán ra thứ khiến Quán chủ Tiên Hạc võ quán tự tin như vậy là gì nhưng anh không quan tâm, dù sao bây giờ anh cũng đã đột phá thành công.
Đạt được Linh Ý Cảnh đỉnh phong, Lâm Mộc tự tin bước vào cuộc chiến này.
“Chuyện này đã gây ra huyên náo không nhỏ, bà ngoại tôi cũng đã biết. Bà vốn định qua đây hỏi thăm anh nhưng tôi đã nói với bà anh đang bế quan để chuẩn bị cho trận đấu.” – Trần Uyển Nhi nói.
Trần Uyển Nhi tiếp tục nói: “Đúng rồi, còn có Lâm Hạo Quân nữa, anh ta cũng tới đây. Anh ta nói ba anh ta gọi điện cho anh nhưng điện thoại anh tắt máy nên Lâm Hạo Quân đích thân qua đây kiếm anh, anh ta muốn hỏi rõ sự tình nhưng tôi cũng nói anh đang bế quan cho nên Lâm Hạo Quân liền cáo từ.”
“Tôi biết rồi.” – Lâm Mộc gật đầu.
Hai ngày nay, Lâm Mộc bế quan để đột phá dĩ nhiên điện thoại anh cũng tắt máy, xem ra tất cả mọi người đều rất chú ý đến trận tái đấu này.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mười giờ sáng.
Bên trong trụ sở chính Thân Giang võ hiệp.
Đây là nơi diễn ra các trận tỷ thí võ thuật ở Thân Giang, cũng chính là nơi diễn ra trận đấu lần trước giữa Quán chủ Tiên Hạc võ quán và Lâm Mộc.
Trận tái chiến hôm nay sẽ diễn ra lúc mười một giờ sáng, chỉ còn vài chục phút nữa là trận đấu bắt đầu.
Bên trong trụ sở đã tập trung rất nhiều người.
Thân Giang có tổng cộng mười hai võ quán, mỗi võ quán đều phái một nhóm người đại diện tới xem cuộc chiến này.
Trừ người của giới võ đạo thì còn có một số doanh nhân trong thương giới Thân Giang cũng đến xem và một số tiểu thư, công tử nhà giàu đến góp vui.
Lần này, số lượng người đến xem so với trận đấu trước quả thật đông hơn rất nhiều!
Tất cả đều rất mong đợi cuộc chiến này, so với lần trước thì kỳ vọng càng cao hơn!
Bởi vì mọi người rất tò mò, tại sao Quán chủ Tiên Hạc võ quán dám khiêu chiến Lâm Mộc lần nữa, rốt cục ông ta định dùng thủ đoạn gì?
“Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã hiểu rõ thực lực của Lâm Mộc lại dám tái thách đấu, nhất định ông ta phải cầm chắc chiến thắng trong tay mới dám làm như vậy.”
“Đúng vậy, mặc dù không biết Quán chủ Tiên Hạc võ quán định chơi chiêu gì nhưng lần này tôi dám chắc xác suất Lâm Mộc thất bại là cực kì cao.”
Mọi người bàn tán, nghị luận sôi nổi.
“Ba, theo ba Quán chủ Tiên Hạc võ quán cuối cùng định dở trò gì?” – Lâm Hạo Quân nói.
“Hiện tại không ai đoán ra, chỉ có thể chờ đến khi trận đấu diễn ra thì mới có thể biết được.” – Lâm Hạ nói.
Về phần Tiên Hạc võ quán, tất nhiên họ cũng đến. Quán chủ Tiên Hạc võ quán dẫn theo mấy chục người đến, bọn họ đang im lặng chờ đợi trận đấu diễn ra.
“Mau nhìn kìa, Khâu lão thái quân cũng đích thân đến xem đó!”
“Thật hả?!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, Khâu lão thái quân dẫn theo mấy chục người Khâu gia tiến vào bên trong.
“Xem ra Khâu lão thái quân cũng hết sức coi trọng trận chiến này cho nên mới đích thân tới xem!”
“Lâm Mộc, dù sao cũng là con rể Khâu gia mà.”
Mọi người ở hiện trường ghé tai nhau thì thầm.
Về phần Chung Hào, ông ta tất nhiên không tới, cả Uông sư cũng vậy. Bọn họ phải tránh hiềm nghi, sợ lộ ra họ và Tiên Hạc võ quán có dây dưa với nhau.
Khi tất cả mọi người ở đây đang bàn luận rôm rả thì Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi từ bên ngoài bước vào.
“Nhân vật chính đến rồi!”
Bởi vì trận đấu trước cũng có khá đông người đến xem cho nên lần này họ vừa liếc cái đã có thể nhận ra Lâm Mộc ngay.
Sau khi Lâm Mộc bước vào, cha con Lâm gia đến chào hỏi anh.
“Lâm tổng, Lâm Hạo Quân.”
Lâm Mộc mỉm cười, tới chào hỏi hai người họ.
“Lâm tiên sinh, lần tái chiến này, tôi luôn cảm giác có điều gì đó kỳ hoặc thậm chí là bọn họ có thể gài bẫy cậu, cậu nhất định phải cẩn thận!” – Lâm Hạ dặn dò.
“Tôi cũng rất tò mò, Tiên Hạc võ quán cuối cùng định dùng kế sách gì, ông cứ yên tâm tôi sẽ cẩn thận.” – Lâm Mộc cười trả lời.
Sau đó, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đi về phía Khâu gia đang đứng.
Khâu lão thái quân nhìn anh, Khâu Anh, Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên đều có mặt, còn có một số thành viên dòng chính của Khâu gia.
Nhìn Khâu lão thái quân mỉm cười với mình, Lâm Mộc có chút ngạc nhiên.
“Lâm Mộc, kết quả của trận đấu này không chỉ ảnh hưởng đến cậu mà còn ảnh hưởng đến bộ mặt của Khâu gia, cho nên không được thất bại.” – Khâu lão thái quân nói.
Dù sao bên ngoài mọi người đều cho rằng anh là người của Khâu gia.
“Tôi sẽ cố hết sức.” – Lâm Mộc bình tĩnh nói.
Khâu Anh nói: “Lâm Mộc, đừng quá áp lực, nhớ bản thân an toàn là quan trọng nhất.”
“Cảm ơn dì Khâu.” – Lâm Mộc cười trả lời.
Về phần Khâu Hậu Minh, Khâu Thiên Thiên, hai người bọn họ tất nhiên mong đợi Lâm Mộc sẽ thất bại trong trận đấu này!
Bên kia.
“Sư phụ, Lâm Mộc tới rồi!” – Dương Kiện nói.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghe vậy, lập tức mở mắt ra, nhìn Lâm Mộc đang đứng cách đó không xa.
Khoảnh khắc ông ta nhìn thấy Lâm Mộc, ánh mắt Quán chủ Tiên Hạc võ quán dâng lên một cổ hận thù mãnh liệt khiến người khác nhìn thấy phải rùng mình!
Chương 228: Biến cố ngoài dự đoán của mọi người
Khi nhìn thấy Lâm Mộc, ông ta liền nghĩ tới lần trước bị anh đánh bại, bị anh đè ép, vơ vét của ông ta năm tỷ trước mặt mọi người.
Chuyện này khiến cho ông ta rất mất mặt, vô cùng mất mặt!
Thật đúng là một sự sỉ nhục đối với ông ta!
“Hôm nay tôi nhất định khiến cho cậu phải xấu hổ!”
Quán chủ Tiên hạc võ quán nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, ông ta đột nhiên đứng dậy và nhảy lên trước lên võ đài.
“Lâm Mộc, lên võ đài đi!”
Quán chủ Tiên hạc võ quán đứng trên sân khấu, giọng nói vang vọng khắp võ đường.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mọi người đều biết rằng trận chiến sắp bắt đầu rồi.
Tất cả đều đang mong đợi quán chủ Tiên hạc võ quán, xem ông ta có thủ đoạn gì và con bài tẩy nào mà dám thách thức Lâm Mộc thêm một lần nữa?
Lâm Mộc sau khi nghe ông ta thúc giục thì lập tức tiến lên, chuẩn bị lên võ đài.
“Lâm Mộc!”
Trần Uyển Nhi nắm lấy cánh tay anh.
“Lâm Mộc, cẩn thận một chút, nếu… có chuyện gì xảy ra, cùng lắm thì thừa nhận thất bại, anh không thể để xảy ra chuyện gì được!”
Trần Uyển Nhi nhìm chằm chằm vào anh, giọng nói cô không lớn nhưng lại tràn đầy quan tâm, hồi hộp và lo lắng.
Lâm Mộc hoàn toàn cảm nhận được sự quan tâm chân thành của cô.
“Ngốc nghếch, tôi sẽ không sao đâu!”
Lâm Mộc cười an ủi.
Sau khi nói xong, anh sải bước đi về phía võ đài.
Trên võ đài.
Lâm Mộc bước lên cầu thang, đi lên võ đài.
“Cảnh tượng này và cả nhân vật đều rất quen thuộc.” Lâm Mộc nhìn xung quanh.
Cùng một địa điểm, cùng một đấu trường, hai bên cũng giống nhau.
Thậm chí, đã có thêm nhiều khán giả dưới võ đài hơn lần trước.
Sau đó, anh chuyển sự chú ý sang quán chủ Tiên Hạc võ quán.
“Quán chủ, xem ra lần trước bài học cho ông vẫn còn chưa đủ, ông vẫn không nghe lời cảnh cáo lần trước của tôi.” Trên mặt anh mang theo ý cười.
“Lâm Mộc, cậu rất tự tin, tôi cũng thừa nhận cậu thực sự rất mạnh mẽ, nhưng sự tự tin thái quá đôi khi sẽ khiến cậu bị thương đấy!”
Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười nói: “Cùng một chỗ, cùng một người, tôi sẽ lấy lại tất cả mọi thứ mà tôi đã phải mất đi ở lần trước!!!"
Lâm Mộc cười nói: "Lấy lại mọi thứ? Trước khi bắt đầu, tôi muốn hỏi xem lần này ông đã chuẩn bị bao nhiêu nhiều? Lần trước tôi đã nói nếu như ông còn dám đến gây phiền phức cho tôi thì sẽ phải chuẩn bị mười tỷ, không biết ông đã chuẩn bị sẵn tiền chưa?"
"Haha, Lâm Mộc! Hôm nay cậu sẽ phải trả một cái giá đắt!"
Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười to.
Sau đó, ông ta hét lên: “Hai người, lên võ đài đi!”
Sau khi quán chủ nói xong, có hai người đột nhiên lao ra khỏi đám đông đang đứng xem xung quanh, một trong số họ là một người đàn ông trung niên, còn lại là một người tóc trắng.
Sau khi cả hai xuất hiện, bọn họ nhanh chóng sử dụng nội lực, dậm chân nhảy thẳng lên, giẫm lên vai khán giả trước mặt và lao thẳng lên võ đài.
Khi hai người họ sử dụng nội lực, Lâm Mộc lập tức cảm nhận được cảnh giới của hai người bọn họ.
Hai người này đều là đỉnh phong Linh Ý Cảnh!
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Tình huống gì vậy? Tại sao lại có thêm hai người nữa xuất hiện?"
Mọi người có mặt đều rất kinh ngạc.
“Hơi thở của hai người này dường như đều là cảnh giới đỉnh phong Linh Ý Cảnh!”
Các học viên trong võ quán có mặt ở hiện trường ngay lập tức bàn tán về thực lực của hai người đó.
“Như thế này, chẳng phải sẽ trở thành ba đấu một sao?”
“Ba người ở đỉnh phng Linh Ý Cảnh liên thủ lại, cho dù Lâm Mộc có mạnh đến mấy thì cũng sẽ bị đánh rất thê thảm?”
Tất cả những người trong giới tu luyện Thân Giang đều vô cùng ngạc nhiên.
Trần Uyển Nhi tức giận chửi rủa: “Tiên Hạc võ quán không biết xấu hổ chút nào sao, vậy mà lại đi tìm thêm hai người giúp đỡ để cùng nhau đối phó với Lâm Mộc?”
Biệt thự nhà họ Lâm.
Sắc mặt của Lâm Hạo Quân đột nhiên thay đổi: "Tiên Hạc võ quán thật sự dùng cách như vậy sao? Thật sự là lấy nhiều đánh ít?"
Người phụ nữ áo xanh ở bên cạnh lắc đầu nói: "Hai người đó cũng là đỉnh phong Linh Ý cảnh, dựa theo thực lực mà Lâm Mộc đã biểu hiện lần trước, thì cho dù anh ta có mạnh đến đâ cũng nhất định sẽ thua!”
Người bình thường thì đi xem náo nhiệt, người am hiểu thì phâm tích tình hình.
Người phụ nữ áo xanh này là người của Tứ Hải võ quán, bản thân cô ta cũng là một người tu luyện nên đương nhiên hiểu rõ.
"Chắc chắn thua sao? Anh Lâm hoàn toàn không có cơ hội nào sao?" Lâm Hạo Quân bất đắc dĩ nói.
“Không hề.” Người phụ nữ ở Thanh Dịch lắc đầu.
"Chuyện này..."
Sắc mặt của Lâm Hạo Quân và Lâm Hạ đều không tốt sau khi nghe đến đây.
Lâm Hạo Quân không nhịn được nói: "Quán chủ Tiên Hạc võ quán gian lận, khiêu chiến trên võ đài sao lại được đi tìm thêm hai người trợ giúp chứ? Lâm Mộc có thể không chấp nhận lời khiêu chiến không?"
Người phụ nữ áo xanh lắc đầu: “Tiên Hạc võ quán nếu đã dung thủ đoạn như vậy thì chắc chắn cũng sẽ không tuân thủ theo quy tắc, chắc chắn cũng sẽ không cho Lâm Mộc từ chối khiêu chiến, bọn họ đang thể hiện rõ phải đánh Lâm Mộc cho bằng được.”
" Không biết xấu hổ! Quá không biết xấu hổ!" Lâm Hạo Quân liên tục mắng.
Bên phía võ đài cũng đang náo loạn.
Ai cũng có thể thấy rằng, quán chủ Tiên Hạc võ quán không hề để ý gì đến luật lệ.
Trên võ đài.
Lâm Mộc liếc nhìn quán chủ Tiên Hạc võ quán và hai người đỉnh phong Linh Ý Cảnh kia.
"Quán chủ, ông không có tự tin đấu với tôi sao? Nhờ người giúp đỡ, lại còn lấy nhiều đánh ít? Không sợ bị giới võ lâm Than Giang chê cười sao?" Đôi mắt anh hơi híp lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
Lâm Mộc đã tự hỏi suốt hai ngày qua, tại sao quán chủ Tiên Hạc võ quán lại dám khiêu chiến với anh thêm lần nữa chứ?
Bây giờ, rốt cuộc anh cũng đã hiểu.
Không phải cảnh giới của ông ta đã đột phá, không phải thực lực của ông ta đã tăng lên, mà là đã mời được cao thủ đến giúp.
"Haha, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần Tiên Hạc võ quán thắng, chỉ cần tôi giết được cậu thì còn ai dám cười nữa chứ? Ai dám thay mặt cho một người đã chết kêu oan đây?" Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười to.
Lâm Mộc thờ ơ nói: "Cho dù không sợ bị người ta chê cười, nhưng ông nhờ người giúp đỡ như thế này cũng không phù hợp với quy định của đấu võ đài mà, đúng không? Hơn nữa trong chiến thư ông cũng không hề nói với tôi là ba người đánh một người."
"Lâm Mộc, quy tắc là do người quyết định, tôi nói tuân thủ quy tắc! Thì chính là tuân thủ!"
Quán chủ Tiên Hạc võ quán tiếp tục cười: "Cậu cũng không phải là không được nhờ, nếu hôm nay cậu đã lên võ đài rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đi xuống!”
Lời nói của ông ta đã quá rõ ràng.
Cho dù Lâm Mộc có từ chối trận chiến này thì bọn họ vẫn sẽ ra tay một cách mạnh mẽ mà thôi.
Chương 229: Một đấu ba
Bây giờ không còn là chiến đấu võ đài bình thường nữa, mà ông ta đang muốn liên thủ cùng nhiều người để tấn công anh.
Chỉ khác là địa điểm ra tay ở võ đài, và có rất nhiều người đang theo dõi trận chiến này.
"Nếu đã như vậy, chuyện hôm nay không thể giải quyết chỉ với mười tỷ được nữa rồi! Sợ rằng phải dùng mạng sống để giải quyết." Một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt Lâm Mộc.
“Đương nhiên, trận chiến hôm nay chỉ có thể dừng lại bằng tính mạng của cậu mà thôi!” Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười lớn.
“Đã như vậy thì đừng nói nhảm nữa mà bắt đầu đi!” Lâm Mộc nói.
“Hai vị, chúng ta bắt đầu!”
Quán chủ Tiên Hạc võ quán nhìn hai người đỉnh phong Linh Ý Cảnh đang ở trên võ đài.
Sau đó, ba người họ cùng nhau sử dụng nội lực.
Ngón trỏ và ngón giữa của Quán chủ Tiên Hạc võ quán lập tức duỗi thẳng, khép lại tạo thành một cây kiếm, không ngừng tích tụ nội lực.
Sau một lúc, ông ta chỉ thẳng tay vào người Lâm Mộc!
“Lâm Mộc, đi chết đi!”
“Liệt Diễm Đao Ảnh!”
Nội lực tuôn ra, tia sáng chợt lóe lên, một đạo kiếm quang được ngưng tụ, bùng cháy lên tạo thành một ngọn lửa lớn.
Lần trước khi đấu với Lâm Mộc, ông ta đã sử dụng chiêu thức này, là chiêu thức mạnh nhất của ông ta.
Lần này, vùa ra tay, ông ta đã lập tức sử dụng chiêu thức này.
Rõ ràng là ông ta không có ý định cho Lâm Mộc một cơ hội nào, muốn đánh bại anh ngay trong đòn ra tay đầu tiên!
“Chấn Thiên Chưởng!”
“Lôi Bá Thủ!”
Hai người cảnh giới đỉnh phong kia cũng nhanh chóng sử dụng công kích.
Ba đòn tấn công, mang theo uy lực vô cùng mạnh mẽ, ngay lập tức cùng hướng về phía Lâm Mộc từ ba hướng khác nhau!
Hiện trường im lặng, mọi người đều chăm chú theo dõi võ đài.
Bọn họ muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với Lâm Mộc khi anh bị bao vây như vậy!
“Anh Lâm!”
Cha con Lâm Hạo Quân vô cùng căng thẳng.
“Lâm Mộc!”
Trần Uyển Nhi căng thẳng đến mức nín thở, đôi tay ngọc ngà đan chặt vào nhau, cánh tay khẽ run vì lo lắng.
Mặt khác, Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên lại đang mong đợi Lâm Mộc thất bại.
Mà đám người Tiên Hạc võ quán đương nhiên cũng rất mong chờ Lâm Mộc sẽ thua.
Bọn họ đang mong chờ trận chiến này có thể giúp bọn họ rửa đi nỗi nhục lần trước!
“Lâm Mộc, anh quá kiêu ngạo... lần này hãy đi chết đi!” Dương Kiện nhìn chằm chằm vò võ đài và nở nụ cười gớm ghiếc.
Trên võ đài.
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc nhìn ba đòn công kích, nội lực đỉnh phong Linh Ý Cảnh bùng nổ một cách nhanh chóng, mười ngón cũng cử động liên tục.
Một lượng lớn ánh sáng vô cùng lộng lẫy và chói lọi tuôn ra từ các đầu ngón tay anh một cách điên cuồng, bay thẳng về phía ba đòn công kích đó.
Bùm bùm bùm bùm!
Mọt lượng lớn tia sáng chạm vào ba đòn công kích, sau đó liên tiếp vang lên những tiếng nổ, khiến cho võ đài khẽ run lên, chuyển động khá lớn!
Trong nháy mắt, năng lượng của ba đòn công kích đều bị tiêu hao toàn bộ.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc vừa ra tay đã hoàn toàn chặn được đợt công kích đầu tiên!
"Vậy mà đỡ được sao? Lâm Mộc thế mà có thể cản được công kích đến từ ba đỉnh phong Linh Ý Cảnh!"
"Cảnh giới của Lâm Mộc... Xem ra anh ta đã đạt tới đỉnh phong Linh Ý Cảnh rồi!"
Mọi người chứng kiến đều ngạc nhiên và bàn tán về một chiêu vừa rồi.
Trước khi bắt đầu, nhiều người cho rằng ba cao thủ của Tiên Hạc võ quán có thể dễ dàng hạ gục Lâm Mộc.
Thậm chí có thể đánh bại anh trong đợt tấn công đầu tiên!
Nhưng hiện tại nó nằm ngoài sự mong đợi của mọi người.
"Huhu, dừng lại đi! Tôi đã biết người này sẽ không dễ bị đánh bại như vậy đâu!"
Trần Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trên mặt cô hiện lên một nụ cười.
Lâm Hạo Quân cũng cười nói: “Sao mọi người lại nói quá lên như vậy chứ, không phải anh Lâm chỉ dừng chiêu để cản công kích thôi sao?”
Vẻ mặt người phụ nữ áo xanh trở nên phức tạp: “Anh ta đã đột phá cảnh giới so với lần trước, anh ta đã đạt tới đỉnh phong Linh Ý Cảnh, chỉ là đột phá một cảnh giới nhỏ nhưng anh ta còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt tới đỉnh phong, thật sự là lợi hại..."
"Vậy thì, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Lâm Hạo Quân tò mò hỏi.
“Khó mà nói, trên võ đài đều là đỉnh phong, thực lực của Lâm Mộc khá mạnh, nhưng bên kia có nhiều người như vậy, tôi không thể nào đoán trước được.” Người phụ nữ áo xanh nói.
Cô ta nói tiếp: "Nhưng có một điều chắc chắn là quán chủ của Tiên Hạc võ quán sẽ không ngờ đến cảnh giới của Lâm Mộc đã tăng lên đâu, kế hoạch của ông ta muốn thành công thì sẽ rất khó khăn, ông ta đã gặp phải một đối thủ khó chơi!”
Trên võ đài.
"Cái gì? Đỉnh phong Linh Ý Cảnh sao!"
Vẻ mặt của quán chủ Tiên Hạc võ quán nhanh chóng thay đổi.
Vừa rồi Lâm Mộc ra tay, ông ta đương nhiên cảm nhận được rõ ràng nội lực của cảnh giới mà Lâm Mộc đạt được.
“Cho dù ba người có liên thủ tấn công thì cũng chỉ như thế mà thôi.” Lâm Mộc chậm rãi nói.
Khi anh ở cảnh giới trung kỳ, kết hợp với Chí Tôn Tích thì anh đã có thể chống lại đỉnh phong Linh Ý Cảng.
Sau khi đạt tới đỉnh phong, lại có thêm sự trợ giúp của Chí Tôn Tích, chống lại công kích của ba đỉnh phong Lnh Ý Cảnh cùng một lúc là điều không quá khó.
“Cậu… cậu thực sự đã đột phá cảnh giới rồi sao, đồ lừa gạt!” Quán chủ Tiên Hạc võ quán biến sắc.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán biết rằng Lâm Mộc có thể đánh bại ông ta khi anh đang là trung kỳ Linh Ý Cảnh.
Bây giờ anh đã đạt tới đỉnh phong, cho dù có ba người bọn họ hợp lực cũng không có khả năng giải quyết được Lâm Mộc.
Ông ta vốn dĩ đã có cơ hội chiến thắng trong trận chiến này.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên ông ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Lâm Mộc giễu cợt: "Là ông lừa gạt trước, nếu như ông không thách đấu với tôi thì làm sao có trận chiến này được?”
"Cảnh giới của mọi người đều như nhau, bọn tôi lại đông người, cũng không phải chỉ đánh có một chiêu! Lâm Mộc, đừng tự mãn quá sớm.!” Chủ nhân của Tiên Hạc võ quán hung ác nói.
"Cùng tiến lên đi! Bao vây cậu ta! Hai tay khó đánh lại sáu tay!"
Sau khi quán chủ Tiên Hạc võ quán nói xong, ông ta dẫn đầu và lao đến như một con báo, vung nắm đấm và tấn công Lâm Mộc!
“Lên!”
Hai người kia nhanh chóng lao về phía anh từ hai hướng khác nhau!
Trong chiến đấu cận chiến, lợi thế về số lượng của bọn họ có thể được phát huy ở một mức độ lớn hơn!
Đối mặt với quán chủ Tiên Hạc võ quán đang lao đến, Lâm Mộc nhanh chóng giơ tay ra và đánh về phía ông ta một lần nữa, “Lưu Quang Quyết” đánh thẳng về phía ông ta.
Phù!
Tia sáng bay vụt qua!
Tuy nhiên, Lưu Quang Quyết chỉ bắn trúng một phần, hai người còn lại thì đã áp sát Lâm Mộc từ bên trái và phía sau, bắt đầu công kích anh một cách hung ác.
Chương 230: Biện pháp của Lâm Mộc
Lâm Mộc chỉ có thể nhanh chóng dừng lại việc tấn công quán chủ Tiên Hạc võ quán mà xoay người chống lại công kích của hai người kia.
Bùm!
Đòn tấn công của hai người kia đã tới, Lâm Mộc không kịp tập trung quá nhiều nội lực nên chỉ có thể nhanh chóng đánh ra một chưởng để đỡ.
May mắn thay, Lâm Mộc dựa vào Chí Tôn Tích và có khả năng vượt cấp cho nên dù có phân tán nội lực ra chống lại hai người cùng một lúc thì anh vẫn có thể chặn một cách dễ dàng.
Nhưng chiêu thức của người tóc trắng lại đột nhiên thay đổi.
“Lôi Bá Trảo!”
Lòng bàn tay của ông ta lập tức chuyển sang màu xanh tím, ông ta dung sức và nắm lấy cánh tay của Lâm Mộc.
Trong phút chốc, máu tươi trên cánh tay anh chảy ròng ròng, để lại năm vết máu!
Đòn tấn công vừa rồi của ông ta chỉ là một cách đánh lừa!
Sau khi Lâm Mộc đỡ đòn, ông ta đã nhanh chóng thay đổi chiêu thức, đánh ra chiêu thức thật sự mà ông ta muốn đánh.
Lâm Mộc vì phải chống lại nhiều đòn công kích cùng một lúc, năng lượng bị phân tán nên đã không nhận ra thủ đoạn ẩn giấu này, dẫn đến bị thua thiệt!
“Lâm Mộc, đi chết đi!”
Sau khi cánh tay của Lâm Mộc bị chảy máu, quán chủ Tiên Hạc võ quán lại tấn công từ phía sau!
Lâm Mộc không có thời gian tích tụ quá nhiều nội lực, liền nhanh chóng xoay người đánh nhau với ông ta.
Mà hai người kia cũng không hề dừng lại, nhanh chóng lao tới từ hai hướng khác nhau!
Bùm bùm bùm bùm!
Những trận chiến nảy lửa liên tục nổ ra trên võ đài.
Nhiều người đánh gần như vậy đã gây cho Lâm Mộc một số áp lực nhất định.
Anh không đặc biệt giỏi trong việc đánh cận chiến, và 'Lưu Quang Quyết’ là một phương pháp tấn công tầm xa.
Về mặt cận chiến, Lâm Mộc chủ yếu dựa vào thực lực mạnh hơn để trấn áp.
Hơn nữa, đối với lĩnh vực kinh nghiệm chiến đấu cận chiến thì kinh nghiệm của Lâm Mộc quả thực hơi yếu.
Lâm Mộc chỉ mới bắt đầu tu luyện hơn năm năm, trong đó năm năm này cũng chỉ toàn ở trên núi, không tích lũy được nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đây là một trong những lý do tại sao sư phụ lại để cho anh xuống núi trải nghiệm.
So về kinh nghiệm chiến đấu cận chiến, chắc chán Lâm Mộc sẽ không thắng nổi.
Đây cũng chính là khuyết điểm của Lâm Mộc, bởi vì không có kinh nghiệm nên anh mới sơ suất và để cho cánh tay bị chảy máu.
Nếu đó là một đối một thì sẽ không sao cả.
Còn khi chiến đấu với nhiều người như vậy, khuyết điểm của anh sẽ hoàn toàn bị lộ ra.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Xét về thực lực, Lâm Mộc chắc chắn mạnh hơn bọn họ, nhưng bởi vì số lượng đối thủ nhiều hơn và khuyết điểm của anh, Lâm Mộc sẽ không thể chiếm thế chủ động trong trận chiến này được.
Tuy nhiên, Lâm Mộc cũng không hề vội vàng, anh nhanh chóng khởi động Chí Tôn Tích.
Loại trận chiến này đối với Lâm Mộc mà nói, cũng là một kiểu tập luyện để nâng cao kinh nghiệm thực chiến!
Anh thầm hạ quyết tâm trong lòng rằng sẽ thắng trận chiến này bằng cách dựa vào hoạt động phụ trợ của Chí Tôn Tích!
"Không thể tiếp tục bị động tấn công như thế này nữa, phải tìm cách chủ động! Nhất định phải dùng lợi thế của mình!" Trong lòng Lâm Mộc thầm nghĩ.
Làm thế nào để có thể biến bị động thành chủ động?
Trong lòng anh đã có ý tưởng!
Sau khi nhận được một đòn cong kích khác, anh nhanh chóng dậm chân va nhảy ra khỏi võ đài.
Vì bên phía Tiên Hạc võ quán đã gọi người đến giúp đỡ nên đây không còn là một trận đấu võ đài bình thường nữa, mà là một cuộc đấu sinh tử, đương nhiên có thể bỏ qua luật rời khỏi võ đài chính là thua.
“Đuổi theo!”
Ba cao thủ của Tiên Hạc võ quán nhanh chóng đuổi kịp!
Lâm Mộc không chạy nữa, mà đứng ở nơi đó, yên lặng chờ ba người xông lên.
Sau khi chờ cho ba người họ lại gần anh hơn.
“Chính là bây giờ!”
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc nhanh chóng búng ngón tay, một lượng lớn ánh lửa nhanh chóng bay về phía ba người bọn họ.
Với thực lực hiện tại của Lâm Mộc, khi sử dụng chiêu thức này, cho dù anh phải chia ra để tấn công ba người bọn họ thì bọn họ cũng phải dốc toàn lực ra đỡ mới được!
“Chắn!”
Ba người bọn họ nhìn thấy lượng lớn ánh sáng phóng tới, nhanh chóng dùng toàn lực công kích để chống lại!
Khoảnh khắc Lâm Mộc sử dụng Lưu Quang Quyết xong, anh bỗng lao ra với tốc độ nhanh chóng, đồng thời điên cuồng tập trung nội lực vào cánh tay phải, ngay cả năng lượng của Chí Tôn Tích cũng tập trung toàn lực về phía cánh tay phải của anh.
Lâm Mộc lao thẳng tới người đàn ông trung niên trẻ tuổi nhất trong ba người!
Bởi vì Lâm Mộc đã dụ cho bọn họ tới một khoảng cách đủ gần cho nên khi những người này đỡ một chiêu Lưu Quang Quyết thì cú đấm của Lâm Mộc cũng đã tới trước mặt bọn họ rồi.
Tất cả sức mạnh đều đã được tập trung vào nắm đấm bên cánh tay phải của Lâm Mộc!
“Không ổn!”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên nhanh chóng biến đổi, trong lòng hoảng sợ vội vàng ngăn cản.
Bùm!
Ngay lập tức, nắm đấm của Lâm Mộc đã đập vào nắm đấm của anh ta.
"Phốc!"
Cánh tay của người đàn ông trung niên nhanh chóng bị bẻ cong ngay lập tức, và có máu trào ra từ miệng của ôngta.
Khi Lâm Mộc chiến đấu, anh đã nhận ra ông ta là kẻ yếu nhất trong ba người, và ông ta cũng chính là là điểm yếu trong ba người.
Vì vậy Lâm Mộc đã lựa chọn tấn công và đánh bại ông ta đầu tiên!
“Chết tiệt!”
Quán chủ Tiên Hạc võ quán và người còn lại nhìn thấy Lâm Mộc đã đánh bại người của bọn họ, sắc mặt của bọn họ bỗng thay đổi.
"Trong khoảng thời gian ngắn thì ông ta sẽ hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu! Hiện tại, chỉ còn hai người thôi." Trên mặt Lâm Mộc hiện lên một nụ cười.
Nếu chỉ còn hai người, ưu thế về quân số của bọn họ cũng sẽ giảm đi rất nhiều!
“Lại tới!”
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc lợi dụng khi hai người đang mắng chửi, anh lại bộc phát nội lực thêm lần nữa, tập hợp thêm nhiều tia sáng và nhanh chóng đánh thẳng về phía người tóc trắng!
Cùng một số lượng tia sáng, nhưng lúc trước phải công kích ba người, hiện tại anh chỉ dùng nó để tấn công một người ma thôi.
Sắc mặt của người tóc trắng nhanh chóng thay đổi.
“Mau, giúp tôi chặn nó lại!” Người đàn ông tóc trắng vội vàng kêu lên.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán cũng nhanh chóng chạy đến và giúp ông ta ngăn cản đòn công kích.
Mặc dù cả hai người đã cùng nhau đỡ Lưu Quang Quyết nhưng áp lực cả hai phải nhận lại là vô cùng lớn, sau khi đỡ đòn, cả hai đều tái mặt.
Lâm Mộc nhìn về phía người đàn ông tóc trắng: "Không biết quán chủ của Tiên Hạc võ quán tìm đến ông như thế nào, nhưng ông nên biết hiện tại chỉ còn lại có hai người, nếu như tiếp tục chiến đấu, hai người không có cơ hội thắng đâu, hai người nhất định sẽ thua không phải nghi ngờ gì nữa!
"Chuyện này không hề liên quan gì đến ông cả, đây là chuyện riêng giữa tôi và quán chủ Tiên Hạc võ quán, vì vậy tôi khuyên ông nên rời khỏi trận đấu đi, tôi có thể bỏ qua cho ông!"
"Còn nếu như ông vẫn muốn tiếp tục chiến đấu cho đến khi tôi đánh bại ông, vậy thì hôm nay ông sẽ phải chết! Tôi nghĩ ông nên nhìn rõ tình hình hiện tại, là một người thông minh thì mới có thể sống lâu được!”
Trong lời nói của Lâm Mộc tràn đầy sự uy hiếp!
Tấn công tâm lý trước, tấn công thành trì sau, chiến đấu với tâm lý trước, chiến đấu với con người sau.
Chiến đấu không nhất thiết là phải đánh bằng vũ lực, mà còn có thể sử dụng tâm lý!
Khi người tóc trắng nghe được lời của Lâm Mộc, vẻ mặt ông ta bỗng thay đổi.
Đương nhiên ông ta hiểu Lâm Mộc đang nói cái gì!
Sau khi suy nghĩ một chút, người đàn ông tóc trắng liền hạ quyết tâm!
“Được rồi, tôi… tôi bỏ cuộc!” Ông ta nói.
Suy cho cùng, ông ta cũng chỉ làm vì tiền, không cần thiết phải đặt tính mạng của mình vào đó!
“Ngô huynh! Anh không thể làm như thế được!”
Quán chủ Tiên Hạc võ quán thấy ông ta sắp từ bỏ sau khi nghe những lời nói của Lâm Mộcthì ông ta lập tức trở nên lo lắng!
Hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ, nếu người tóc trắng từ bỏ thì ông ta sẽ là người duy nhất còn lại!
Sau đó ông ta chắc chắn sẽ bị Lâm Mộc đánh bại không phải sao?
“Các người đã muốn tạo cơ hội cho tôi đếm tiền, sao tôi lại không nhận được?”
Lâm Mộc nhận lấy chiến thư, cười nói: “Lần trước, tôi đã từng cảnh cáo rồi nhưng Tiên Hạc võ quán các người thật không biết điều, bây giờ năm tỷ không đủ để giải quyết chuyện này nữa đâu.”
“Cho nên, lần này các người lo mà gom góp trước đi, kẻo đến lúc nghe thấy con số lại ngất xỉu đấy.”
Dương Kiện cười nhạt: “Thắng đi rồi nói!”
Dứt lời, Dương Kiện liền xoay người rời đi.
Trần Uyển Nhi bước lên phía trước: “Lâm Mộc, có gì đó bất ổn ở đây, rõ ràng thực lực của Quán chủ Tiên Hạc võ quán không bằng anh, tại sao ông ta lại dám hạ chiến thư với anh lần nữa? Ông ta chắc chắn không ngu ngốc, có khi nào…Ông ta đã tìm ra cách để đánh bại anh?”
“Quả thật có chút kỳ lạ.” – Lâm Mộc gật đầu.
Lâm Mộc tin rằng, trải qua trận đấu lần trước Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã hiểu rõ thực lực của anh cao thâm đến mức nào, vậy mà ông ta lại dám hạ chiến thư lần nữa, nhất định Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã có kế sách để đấu với anh!
“Chẳng lẽ, ông ta đã bước vào Linh Phách Cảnh?” – Lâm Mộc suy đoán.
“Lâm Mộc, chiến thư này anh đừng nhận, cẩn thận vẫn hơn!” – Trần Uyên Nhi nhắc nhở.
Cô có cảm giác Tiên Hạc võ quán đang bẫy Lâm Mộc!
Lâm Mộc lắc đầu: “Nếu Quán chủ Tiên Hạc võ quán thật sự tìm ra cách đánh bại tôi, cho dù tôi không chấp nhận chiến thư thì ông ta cũng sẽ đến tìm tôi chủ động khai chiến!”
“Một số việc đã định trước sẽ diễn ra thì muốn tránh cũng không được!”
“Nhưng…” – Trần Uyển Nhi vẫn lo lắng.
Ánh mắt Lâm Mộc híp lại: “Bây giờ, tôi chỉ có thể dốc toàn lực chuẩn bị. Tôi muốn xem, lần này Tiên Hạc võ quán sẽ bày ra trò gì!”
“Uyển Nhi, cô cứ đi làm đi. Hôm nay, cô không cần phải tiễn tôi. Hai ngày tới, tôi sẽ chỉ ở trong phòng, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới!”
Lâm Mộc dứt lời, lập tức đi thẳng lên lầu.
Hôm nay, Lâm Mộc vốn chuẩn bị trở về Giang Nam, vì vậy Trần Uyển Nhi định nghỉ một buổi để tiễn Lâm Mộc ra sân bay.
Lâm Mộc vào phòng ngủ trên tầng hai.
Theo Lâm Mộc, khả năng Quán chủ Tiên Hạc võ quán đột nhiên đạt được Linh Phách Cảnh không quá lớn.
Xác suất rất cao là bọn họ định giở trò gì đó nhưng Lâm Mộc không đoán ra.
“Nếu đã không đoán được Tiên Hạc võ quán định chơi chiêu gì thì hiện tại, việc mình có thể làm là tự nâng sức mạnh của mình lên!” – Lâm Mộc lẩm bẩm.
Sau đó, Lâm Mộc từ trong chiếc nhẫn dự trữ lấy “Tử U Tham” mà anh có được từ Tuyết Sơn Phái ra.
“Vốn định để dành nó để sau này bị thương sử dụng, nhưng…hay là bây giờ mình dùng đến nó luôn.”
Trong lòng Lâm Mộc đã đưa ra quyết định, anh nhất định phải khiến thực lực của mình tăng lên, chỉ cần bản thân đủ mạnh thì không cần sợ đối phương dùng thủ đoạn chơi xấu, anh sẽ dùng thực lực để đè chết bọn họ!
Lần này, Lâm Mộc sẽ sử dụng “Tử U Tham”, anh quyết tâm phải bộc phá lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong!
Gia tăng cảnh giới là cách ngắn nhất để có thể gia tăng sức mạnh một cách nhanh chóng!
Sau đó, Lâm Mộc bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu hấp thụ linh khí từ loài thực vật “Tử U Tham” này.
…
Tiên Hạc võ quán.
Sau khi đưa xong chiến thư, Dương Kiện quay lại võ quán.
Tất cả các thành viên cấp cao của võ quán đều đang tập trung trong một căn phòng để bàn bạc.
“Sư phụ, chiến thư đã gửi đi! Lâm Mộc cũng đã chấp nhận lời khiêu chiến này!” – Dương Kiện kích động báo cáo.
“Tốt lắm!”
Trên mắt Quán chủ Tiên Hạc võ quán lộ ra nụ cười hài lòng.
“Chư vị, chúng ta cần nhanh chóng phát thư mời cho tất cả võ quán ở Thân Giang, mời bọn họ hai ngày sau đến võ đài xem trận đấu.”
“Trận chiến này, Tiên Hạc võ quán chúng ta phải lấy lại tôn nghiêm và uy tín của võ quán, nhất định phải thắng!” – Giọng nói của Quán chủ vang vọng.
Mục đích của việc phát thư mời cho tất cả các võ quán ở Thân Giang rất rõ ràng, đó là muốn tất cả mọi người chứng kiến cảnh Lâm Mộc bị Tiên Hạc võ quán đánh bại.
Ý nghĩa quan trọng nhất của việc này là lấy lại uy danh đã mất của Tiên Hạc võ quán, khiến cho toàn bộ giới võ đạo ở Thân Giang tiếp tục kính sợ họ!
“Dạ!” – Tất cả mọi người đồng thanh trả lời.
Trận đấu trước, việc Quán chủ thua Lâm Mộc đã gây ra một đả kích cực kỳ lớn đối với bọn họ. Sau thất bại đó, thể diện của Tiên Hạc võ quán đã hoàn toàn mất sạch.
Bọn họ ai cũng muốn báo thù rửa hận nhưng Quán chủ lại lựa chọn đưa tiền để dàn xếp với Lâm Mộc, điều này khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy rất uất nghẹn.
Hơn nữa từ sau trận đấu đó, võ quán của bọn họ cũng sa sút, rất ít người mới gia nhập thậm chí có không ít đệ tử cũ của võ quán rời đi.
Ngay cả những nhân vật quyền quý ở Thân Giang vốn có quan hệ khá tốt với võ quán, khoảng thời gian này, bọn họ cũng dần trở nên hời hợt.
Hôm nay, cuối cùng cũng cơ hội trả thù cũng đã tới, sắp lấy lại được những gì đã mất làm bọn họ cực kì phấn khích, mong đợi!
“Sư phụ, lần trước anh ta đòi chúng ta năm tỷ, lần này sau khi xử đẹp anh ta chúng ta phải bắt anh ta nôn ra một cái giá thật chát!” - Dương Kiện chủ động đề nghị.
“Đúng!” – Tất cả mọi người đồng loạt phụ họa!
Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười lạnh nói: “Yên tâm, lần nãy cậu ta không những phải nôn tiền ra mà còn phải trả bằng chính cái mạng của mình!”
“Chỉ có như vậy thì ta mới có thể xả được nỗi hận trong lòng!”
“Chỉ có như vậy mới có thể chấn chỉnh lại giới võ đạo Thân Giang, nhắc nhở cho bọn họ nhớ người mà bọn họ cần kính sợ là ai!”
Người của Tiên Hạc võ quán nghe đến đây thì cực hưng phấn, kích động.
Sau khi nghe lệnh của Quán chủ Tiên Hạc võ quán, bọn họ nhanh chóng tiến hành phát thiệp mời.
Tin tức Tiên Hạc võ quán lần nữa khiêu chiến Lâm Mộc nhanh chóng lan ra khắp giới võ đạo Thân Giang.
Thậm chí, đám người Dương Kiện còn cố ý truyền tin tức này đến thương giới Thân Giang để những thương nhân có hứng thú với giới võ đạo đều biết.
Tin tức này vừa truyền ra đã tạo một cơn chấn động cực mạnh!
Trong tích tắt, những lời nghị luận, đồn đại đã nổi lên tứ phía.
Mọi người đều biết, lần trước Quán chủ Tiên Hạc võ quán bị Lâm Mộc đánh bại, hơn nữa còn bị đập một cách te tua, tơi tả đã vậy còn phải đưa cho Lâm Mộc tận năm tỷ!
Tất cả vừa hoài nghi vừa tò mò, không biết vì sao Quán chủ Tiên Hạc võ quán lại chủ động khiêu chiến lần nữa, vị Quán chủ này định chơi trò gì đây?
Dù không đoán ra nhưng bọn họ chắc chắn Quán chủ Tiên Hạc võ quán chủ động tái chiến, tức ông ta phải dựa vào thứ gì đó, thứ giúp ông ta cầm chắc chiến thắng trong tay!
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hai ngày sau.
Sáng sớm.
Tu vi của Lâm Mộc gia tăng liên tục, cuối cùng đã chạm đến điểm đột phá kia.
Một làn sóng năng lượng khuếch tán khắp cơ thể anh, từ nội tạng, da thịt hay gân cốt. Tất cả đều chìm đắm trong nguồn năng lượng này, được nó bồi dưỡng trở nên khỏe hơn, mạnh hơn.
Khi quá trình cường hóa kết thúc, làn sóng năng lượng này tuôn trào ra khỏi cơ thể anh, lan rộng ra bên ngoài!
Lâm Mộc thở một hơi, thình lình bộc phát sức mạnh, đột phá lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong!
Chương 227: Đến trụ sở võ hiệp tái chiến
“Hơi”
“Cuối cùng cũng đột phá.”
Lâm Mộc thở một hơi thật dài, sau đó đứng dậy.
Anh cảm nhận được cơ thể mình trở nên mạnh mẽ hơn, nội lực dồi dào, điều này khiến Lâm Mộc rất hưng phấn.
Đạt được Linh Ý Cảnh đỉnh phong có ý nghĩa rất quan trọng đối với Lâm Mộc. Bởi vì từ khi xuống núi, cơ hội để anh gặp đối thủ ở cảnh giới Linh Phách Cảnh rất thấp cho nên có thể nói cảnh giới cao nhất mà các tu sĩ ở đô thị có thể đạt được chính là Linh Ý Cảnh.
Bây giờ, Lâm Mộc đã đạt đến cấp cao nhất của Linh Ý Cảnh hơn nữa anh còn có cả Chí Tôn Tích, vì vậy ở thành phố này không có tu sĩ nào đủ trình để so với anh.
“Mình đã đạt được Linh Ý Cảnh đỉnh phong, phía trước chính là Linh Phách Cảnh, thành tựu hôm nay chính là một bước ngoặt quan trọng cho mục tiêu lâu dài sắp tới.” – Lâm Mộc dự tính.
Sau đó, Lâm Mộc đứng dậy, đi xuống tầng trệt.
Hôm nay chính là ngày diễn ra trận tái đấu giữa Lâm Mộc với Tiên Hạc võ quán.
Khi Lâm Mộc đi xuống, anh thấy Trần Uyển Nhi đã ngồi dưới phòng khách dĩ nhiên hôm nay cô không đến công ty, cô muốn xem trận đấu của Lâm Mộc.
“Lâm Mộc, chuẩn bị thế nào rồi?” – Trần Uyển Nhi thấy Lâm Mộc đi xuống thì sốt ruột hỏi thăm.
“Cũng không tệ lắm, hai ngày này bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì rồi?” – Lâm Mộc vừa xuống lầu vừa hỏi.
“Tiên Hạc võ quán lan truyền chuyện tái đấu một cách rộng rãi, bây giờ nó đã trở thành tin tức hot nhất Thân Giang này rồi.” – Trần Uyển Nhi nói.
“Tiên Hạc võ quán dám làm rầm rộ chuyện này, điều này cho thấy bọn họ tự tin cầm chắc chiến thắng trong tay.” – Lâm Mộc híp mắt nói.
“Đúng vậy, đây cũng chính là điểm khiến tôi lo lắng. Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã từng giao đấu với anh, ông ta hiểu rõ thực lực của anh tới đâu, vì sao còn có thể tự tin tái chiến với anh lần nữa, nhất định ông ta có bí mật gì đó, nó sẽ giúp ông ta cầm chắc chiến thắng trong tay cho nên ông ta mới dám ngông nghênh như vậy.” – Trần Uyển Nhi nói.
“Yên tâm, tôi không sợ mấy cái trò chơi bẩn của ông ta đâu.” – Lâm Mộc cười nói.
Mặc dù Lâm Mộc cũng không đoán ra thứ khiến Quán chủ Tiên Hạc võ quán tự tin như vậy là gì nhưng anh không quan tâm, dù sao bây giờ anh cũng đã đột phá thành công.
Đạt được Linh Ý Cảnh đỉnh phong, Lâm Mộc tự tin bước vào cuộc chiến này.
“Chuyện này đã gây ra huyên náo không nhỏ, bà ngoại tôi cũng đã biết. Bà vốn định qua đây hỏi thăm anh nhưng tôi đã nói với bà anh đang bế quan để chuẩn bị cho trận đấu.” – Trần Uyển Nhi nói.
Trần Uyển Nhi tiếp tục nói: “Đúng rồi, còn có Lâm Hạo Quân nữa, anh ta cũng tới đây. Anh ta nói ba anh ta gọi điện cho anh nhưng điện thoại anh tắt máy nên Lâm Hạo Quân đích thân qua đây kiếm anh, anh ta muốn hỏi rõ sự tình nhưng tôi cũng nói anh đang bế quan cho nên Lâm Hạo Quân liền cáo từ.”
“Tôi biết rồi.” – Lâm Mộc gật đầu.
Hai ngày nay, Lâm Mộc bế quan để đột phá dĩ nhiên điện thoại anh cũng tắt máy, xem ra tất cả mọi người đều rất chú ý đến trận tái đấu này.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mười giờ sáng.
Bên trong trụ sở chính Thân Giang võ hiệp.
Đây là nơi diễn ra các trận tỷ thí võ thuật ở Thân Giang, cũng chính là nơi diễn ra trận đấu lần trước giữa Quán chủ Tiên Hạc võ quán và Lâm Mộc.
Trận tái chiến hôm nay sẽ diễn ra lúc mười một giờ sáng, chỉ còn vài chục phút nữa là trận đấu bắt đầu.
Bên trong trụ sở đã tập trung rất nhiều người.
Thân Giang có tổng cộng mười hai võ quán, mỗi võ quán đều phái một nhóm người đại diện tới xem cuộc chiến này.
Trừ người của giới võ đạo thì còn có một số doanh nhân trong thương giới Thân Giang cũng đến xem và một số tiểu thư, công tử nhà giàu đến góp vui.
Lần này, số lượng người đến xem so với trận đấu trước quả thật đông hơn rất nhiều!
Tất cả đều rất mong đợi cuộc chiến này, so với lần trước thì kỳ vọng càng cao hơn!
Bởi vì mọi người rất tò mò, tại sao Quán chủ Tiên Hạc võ quán dám khiêu chiến Lâm Mộc lần nữa, rốt cục ông ta định dùng thủ đoạn gì?
“Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã hiểu rõ thực lực của Lâm Mộc lại dám tái thách đấu, nhất định ông ta phải cầm chắc chiến thắng trong tay mới dám làm như vậy.”
“Đúng vậy, mặc dù không biết Quán chủ Tiên Hạc võ quán định chơi chiêu gì nhưng lần này tôi dám chắc xác suất Lâm Mộc thất bại là cực kì cao.”
Mọi người bàn tán, nghị luận sôi nổi.
“Ba, theo ba Quán chủ Tiên Hạc võ quán cuối cùng định dở trò gì?” – Lâm Hạo Quân nói.
“Hiện tại không ai đoán ra, chỉ có thể chờ đến khi trận đấu diễn ra thì mới có thể biết được.” – Lâm Hạ nói.
Về phần Tiên Hạc võ quán, tất nhiên họ cũng đến. Quán chủ Tiên Hạc võ quán dẫn theo mấy chục người đến, bọn họ đang im lặng chờ đợi trận đấu diễn ra.
“Mau nhìn kìa, Khâu lão thái quân cũng đích thân đến xem đó!”
“Thật hả?!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, Khâu lão thái quân dẫn theo mấy chục người Khâu gia tiến vào bên trong.
“Xem ra Khâu lão thái quân cũng hết sức coi trọng trận chiến này cho nên mới đích thân tới xem!”
“Lâm Mộc, dù sao cũng là con rể Khâu gia mà.”
Mọi người ở hiện trường ghé tai nhau thì thầm.
Về phần Chung Hào, ông ta tất nhiên không tới, cả Uông sư cũng vậy. Bọn họ phải tránh hiềm nghi, sợ lộ ra họ và Tiên Hạc võ quán có dây dưa với nhau.
Khi tất cả mọi người ở đây đang bàn luận rôm rả thì Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi từ bên ngoài bước vào.
“Nhân vật chính đến rồi!”
Bởi vì trận đấu trước cũng có khá đông người đến xem cho nên lần này họ vừa liếc cái đã có thể nhận ra Lâm Mộc ngay.
Sau khi Lâm Mộc bước vào, cha con Lâm gia đến chào hỏi anh.
“Lâm tổng, Lâm Hạo Quân.”
Lâm Mộc mỉm cười, tới chào hỏi hai người họ.
“Lâm tiên sinh, lần tái chiến này, tôi luôn cảm giác có điều gì đó kỳ hoặc thậm chí là bọn họ có thể gài bẫy cậu, cậu nhất định phải cẩn thận!” – Lâm Hạ dặn dò.
“Tôi cũng rất tò mò, Tiên Hạc võ quán cuối cùng định dùng kế sách gì, ông cứ yên tâm tôi sẽ cẩn thận.” – Lâm Mộc cười trả lời.
Sau đó, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đi về phía Khâu gia đang đứng.
Khâu lão thái quân nhìn anh, Khâu Anh, Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên đều có mặt, còn có một số thành viên dòng chính của Khâu gia.
Nhìn Khâu lão thái quân mỉm cười với mình, Lâm Mộc có chút ngạc nhiên.
“Lâm Mộc, kết quả của trận đấu này không chỉ ảnh hưởng đến cậu mà còn ảnh hưởng đến bộ mặt của Khâu gia, cho nên không được thất bại.” – Khâu lão thái quân nói.
Dù sao bên ngoài mọi người đều cho rằng anh là người của Khâu gia.
“Tôi sẽ cố hết sức.” – Lâm Mộc bình tĩnh nói.
Khâu Anh nói: “Lâm Mộc, đừng quá áp lực, nhớ bản thân an toàn là quan trọng nhất.”
“Cảm ơn dì Khâu.” – Lâm Mộc cười trả lời.
Về phần Khâu Hậu Minh, Khâu Thiên Thiên, hai người bọn họ tất nhiên mong đợi Lâm Mộc sẽ thất bại trong trận đấu này!
Bên kia.
“Sư phụ, Lâm Mộc tới rồi!” – Dương Kiện nói.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghe vậy, lập tức mở mắt ra, nhìn Lâm Mộc đang đứng cách đó không xa.
Khoảnh khắc ông ta nhìn thấy Lâm Mộc, ánh mắt Quán chủ Tiên Hạc võ quán dâng lên một cổ hận thù mãnh liệt khiến người khác nhìn thấy phải rùng mình!
Chương 228: Biến cố ngoài dự đoán của mọi người
Khi nhìn thấy Lâm Mộc, ông ta liền nghĩ tới lần trước bị anh đánh bại, bị anh đè ép, vơ vét của ông ta năm tỷ trước mặt mọi người.
Chuyện này khiến cho ông ta rất mất mặt, vô cùng mất mặt!
Thật đúng là một sự sỉ nhục đối với ông ta!
“Hôm nay tôi nhất định khiến cho cậu phải xấu hổ!”
Quán chủ Tiên hạc võ quán nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, ông ta đột nhiên đứng dậy và nhảy lên trước lên võ đài.
“Lâm Mộc, lên võ đài đi!”
Quán chủ Tiên hạc võ quán đứng trên sân khấu, giọng nói vang vọng khắp võ đường.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mọi người đều biết rằng trận chiến sắp bắt đầu rồi.
Tất cả đều đang mong đợi quán chủ Tiên hạc võ quán, xem ông ta có thủ đoạn gì và con bài tẩy nào mà dám thách thức Lâm Mộc thêm một lần nữa?
Lâm Mộc sau khi nghe ông ta thúc giục thì lập tức tiến lên, chuẩn bị lên võ đài.
“Lâm Mộc!”
Trần Uyển Nhi nắm lấy cánh tay anh.
“Lâm Mộc, cẩn thận một chút, nếu… có chuyện gì xảy ra, cùng lắm thì thừa nhận thất bại, anh không thể để xảy ra chuyện gì được!”
Trần Uyển Nhi nhìm chằm chằm vào anh, giọng nói cô không lớn nhưng lại tràn đầy quan tâm, hồi hộp và lo lắng.
Lâm Mộc hoàn toàn cảm nhận được sự quan tâm chân thành của cô.
“Ngốc nghếch, tôi sẽ không sao đâu!”
Lâm Mộc cười an ủi.
Sau khi nói xong, anh sải bước đi về phía võ đài.
Trên võ đài.
Lâm Mộc bước lên cầu thang, đi lên võ đài.
“Cảnh tượng này và cả nhân vật đều rất quen thuộc.” Lâm Mộc nhìn xung quanh.
Cùng một địa điểm, cùng một đấu trường, hai bên cũng giống nhau.
Thậm chí, đã có thêm nhiều khán giả dưới võ đài hơn lần trước.
Sau đó, anh chuyển sự chú ý sang quán chủ Tiên Hạc võ quán.
“Quán chủ, xem ra lần trước bài học cho ông vẫn còn chưa đủ, ông vẫn không nghe lời cảnh cáo lần trước của tôi.” Trên mặt anh mang theo ý cười.
“Lâm Mộc, cậu rất tự tin, tôi cũng thừa nhận cậu thực sự rất mạnh mẽ, nhưng sự tự tin thái quá đôi khi sẽ khiến cậu bị thương đấy!”
Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười nói: “Cùng một chỗ, cùng một người, tôi sẽ lấy lại tất cả mọi thứ mà tôi đã phải mất đi ở lần trước!!!"
Lâm Mộc cười nói: "Lấy lại mọi thứ? Trước khi bắt đầu, tôi muốn hỏi xem lần này ông đã chuẩn bị bao nhiêu nhiều? Lần trước tôi đã nói nếu như ông còn dám đến gây phiền phức cho tôi thì sẽ phải chuẩn bị mười tỷ, không biết ông đã chuẩn bị sẵn tiền chưa?"
"Haha, Lâm Mộc! Hôm nay cậu sẽ phải trả một cái giá đắt!"
Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười to.
Sau đó, ông ta hét lên: “Hai người, lên võ đài đi!”
Sau khi quán chủ nói xong, có hai người đột nhiên lao ra khỏi đám đông đang đứng xem xung quanh, một trong số họ là một người đàn ông trung niên, còn lại là một người tóc trắng.
Sau khi cả hai xuất hiện, bọn họ nhanh chóng sử dụng nội lực, dậm chân nhảy thẳng lên, giẫm lên vai khán giả trước mặt và lao thẳng lên võ đài.
Khi hai người họ sử dụng nội lực, Lâm Mộc lập tức cảm nhận được cảnh giới của hai người bọn họ.
Hai người này đều là đỉnh phong Linh Ý Cảnh!
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Tình huống gì vậy? Tại sao lại có thêm hai người nữa xuất hiện?"
Mọi người có mặt đều rất kinh ngạc.
“Hơi thở của hai người này dường như đều là cảnh giới đỉnh phong Linh Ý Cảnh!”
Các học viên trong võ quán có mặt ở hiện trường ngay lập tức bàn tán về thực lực của hai người đó.
“Như thế này, chẳng phải sẽ trở thành ba đấu một sao?”
“Ba người ở đỉnh phng Linh Ý Cảnh liên thủ lại, cho dù Lâm Mộc có mạnh đến mấy thì cũng sẽ bị đánh rất thê thảm?”
Tất cả những người trong giới tu luyện Thân Giang đều vô cùng ngạc nhiên.
Trần Uyển Nhi tức giận chửi rủa: “Tiên Hạc võ quán không biết xấu hổ chút nào sao, vậy mà lại đi tìm thêm hai người giúp đỡ để cùng nhau đối phó với Lâm Mộc?”
Biệt thự nhà họ Lâm.
Sắc mặt của Lâm Hạo Quân đột nhiên thay đổi: "Tiên Hạc võ quán thật sự dùng cách như vậy sao? Thật sự là lấy nhiều đánh ít?"
Người phụ nữ áo xanh ở bên cạnh lắc đầu nói: "Hai người đó cũng là đỉnh phong Linh Ý cảnh, dựa theo thực lực mà Lâm Mộc đã biểu hiện lần trước, thì cho dù anh ta có mạnh đến đâ cũng nhất định sẽ thua!”
Người bình thường thì đi xem náo nhiệt, người am hiểu thì phâm tích tình hình.
Người phụ nữ áo xanh này là người của Tứ Hải võ quán, bản thân cô ta cũng là một người tu luyện nên đương nhiên hiểu rõ.
"Chắc chắn thua sao? Anh Lâm hoàn toàn không có cơ hội nào sao?" Lâm Hạo Quân bất đắc dĩ nói.
“Không hề.” Người phụ nữ ở Thanh Dịch lắc đầu.
"Chuyện này..."
Sắc mặt của Lâm Hạo Quân và Lâm Hạ đều không tốt sau khi nghe đến đây.
Lâm Hạo Quân không nhịn được nói: "Quán chủ Tiên Hạc võ quán gian lận, khiêu chiến trên võ đài sao lại được đi tìm thêm hai người trợ giúp chứ? Lâm Mộc có thể không chấp nhận lời khiêu chiến không?"
Người phụ nữ áo xanh lắc đầu: “Tiên Hạc võ quán nếu đã dung thủ đoạn như vậy thì chắc chắn cũng sẽ không tuân thủ theo quy tắc, chắc chắn cũng sẽ không cho Lâm Mộc từ chối khiêu chiến, bọn họ đang thể hiện rõ phải đánh Lâm Mộc cho bằng được.”
" Không biết xấu hổ! Quá không biết xấu hổ!" Lâm Hạo Quân liên tục mắng.
Bên phía võ đài cũng đang náo loạn.
Ai cũng có thể thấy rằng, quán chủ Tiên Hạc võ quán không hề để ý gì đến luật lệ.
Trên võ đài.
Lâm Mộc liếc nhìn quán chủ Tiên Hạc võ quán và hai người đỉnh phong Linh Ý Cảnh kia.
"Quán chủ, ông không có tự tin đấu với tôi sao? Nhờ người giúp đỡ, lại còn lấy nhiều đánh ít? Không sợ bị giới võ lâm Than Giang chê cười sao?" Đôi mắt anh hơi híp lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
Lâm Mộc đã tự hỏi suốt hai ngày qua, tại sao quán chủ Tiên Hạc võ quán lại dám khiêu chiến với anh thêm lần nữa chứ?
Bây giờ, rốt cuộc anh cũng đã hiểu.
Không phải cảnh giới của ông ta đã đột phá, không phải thực lực của ông ta đã tăng lên, mà là đã mời được cao thủ đến giúp.
"Haha, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần Tiên Hạc võ quán thắng, chỉ cần tôi giết được cậu thì còn ai dám cười nữa chứ? Ai dám thay mặt cho một người đã chết kêu oan đây?" Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười to.
Lâm Mộc thờ ơ nói: "Cho dù không sợ bị người ta chê cười, nhưng ông nhờ người giúp đỡ như thế này cũng không phù hợp với quy định của đấu võ đài mà, đúng không? Hơn nữa trong chiến thư ông cũng không hề nói với tôi là ba người đánh một người."
"Lâm Mộc, quy tắc là do người quyết định, tôi nói tuân thủ quy tắc! Thì chính là tuân thủ!"
Quán chủ Tiên Hạc võ quán tiếp tục cười: "Cậu cũng không phải là không được nhờ, nếu hôm nay cậu đã lên võ đài rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đi xuống!”
Lời nói của ông ta đã quá rõ ràng.
Cho dù Lâm Mộc có từ chối trận chiến này thì bọn họ vẫn sẽ ra tay một cách mạnh mẽ mà thôi.
Chương 229: Một đấu ba
Bây giờ không còn là chiến đấu võ đài bình thường nữa, mà ông ta đang muốn liên thủ cùng nhiều người để tấn công anh.
Chỉ khác là địa điểm ra tay ở võ đài, và có rất nhiều người đang theo dõi trận chiến này.
"Nếu đã như vậy, chuyện hôm nay không thể giải quyết chỉ với mười tỷ được nữa rồi! Sợ rằng phải dùng mạng sống để giải quyết." Một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt Lâm Mộc.
“Đương nhiên, trận chiến hôm nay chỉ có thể dừng lại bằng tính mạng của cậu mà thôi!” Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười lớn.
“Đã như vậy thì đừng nói nhảm nữa mà bắt đầu đi!” Lâm Mộc nói.
“Hai vị, chúng ta bắt đầu!”
Quán chủ Tiên Hạc võ quán nhìn hai người đỉnh phong Linh Ý Cảnh đang ở trên võ đài.
Sau đó, ba người họ cùng nhau sử dụng nội lực.
Ngón trỏ và ngón giữa của Quán chủ Tiên Hạc võ quán lập tức duỗi thẳng, khép lại tạo thành một cây kiếm, không ngừng tích tụ nội lực.
Sau một lúc, ông ta chỉ thẳng tay vào người Lâm Mộc!
“Lâm Mộc, đi chết đi!”
“Liệt Diễm Đao Ảnh!”
Nội lực tuôn ra, tia sáng chợt lóe lên, một đạo kiếm quang được ngưng tụ, bùng cháy lên tạo thành một ngọn lửa lớn.
Lần trước khi đấu với Lâm Mộc, ông ta đã sử dụng chiêu thức này, là chiêu thức mạnh nhất của ông ta.
Lần này, vùa ra tay, ông ta đã lập tức sử dụng chiêu thức này.
Rõ ràng là ông ta không có ý định cho Lâm Mộc một cơ hội nào, muốn đánh bại anh ngay trong đòn ra tay đầu tiên!
“Chấn Thiên Chưởng!”
“Lôi Bá Thủ!”
Hai người cảnh giới đỉnh phong kia cũng nhanh chóng sử dụng công kích.
Ba đòn tấn công, mang theo uy lực vô cùng mạnh mẽ, ngay lập tức cùng hướng về phía Lâm Mộc từ ba hướng khác nhau!
Hiện trường im lặng, mọi người đều chăm chú theo dõi võ đài.
Bọn họ muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với Lâm Mộc khi anh bị bao vây như vậy!
“Anh Lâm!”
Cha con Lâm Hạo Quân vô cùng căng thẳng.
“Lâm Mộc!”
Trần Uyển Nhi căng thẳng đến mức nín thở, đôi tay ngọc ngà đan chặt vào nhau, cánh tay khẽ run vì lo lắng.
Mặt khác, Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên lại đang mong đợi Lâm Mộc thất bại.
Mà đám người Tiên Hạc võ quán đương nhiên cũng rất mong chờ Lâm Mộc sẽ thua.
Bọn họ đang mong chờ trận chiến này có thể giúp bọn họ rửa đi nỗi nhục lần trước!
“Lâm Mộc, anh quá kiêu ngạo... lần này hãy đi chết đi!” Dương Kiện nhìn chằm chằm vò võ đài và nở nụ cười gớm ghiếc.
Trên võ đài.
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc nhìn ba đòn công kích, nội lực đỉnh phong Linh Ý Cảnh bùng nổ một cách nhanh chóng, mười ngón cũng cử động liên tục.
Một lượng lớn ánh sáng vô cùng lộng lẫy và chói lọi tuôn ra từ các đầu ngón tay anh một cách điên cuồng, bay thẳng về phía ba đòn công kích đó.
Bùm bùm bùm bùm!
Mọt lượng lớn tia sáng chạm vào ba đòn công kích, sau đó liên tiếp vang lên những tiếng nổ, khiến cho võ đài khẽ run lên, chuyển động khá lớn!
Trong nháy mắt, năng lượng của ba đòn công kích đều bị tiêu hao toàn bộ.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc vừa ra tay đã hoàn toàn chặn được đợt công kích đầu tiên!
"Vậy mà đỡ được sao? Lâm Mộc thế mà có thể cản được công kích đến từ ba đỉnh phong Linh Ý Cảnh!"
"Cảnh giới của Lâm Mộc... Xem ra anh ta đã đạt tới đỉnh phong Linh Ý Cảnh rồi!"
Mọi người chứng kiến đều ngạc nhiên và bàn tán về một chiêu vừa rồi.
Trước khi bắt đầu, nhiều người cho rằng ba cao thủ của Tiên Hạc võ quán có thể dễ dàng hạ gục Lâm Mộc.
Thậm chí có thể đánh bại anh trong đợt tấn công đầu tiên!
Nhưng hiện tại nó nằm ngoài sự mong đợi của mọi người.
"Huhu, dừng lại đi! Tôi đã biết người này sẽ không dễ bị đánh bại như vậy đâu!"
Trần Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trên mặt cô hiện lên một nụ cười.
Lâm Hạo Quân cũng cười nói: “Sao mọi người lại nói quá lên như vậy chứ, không phải anh Lâm chỉ dừng chiêu để cản công kích thôi sao?”
Vẻ mặt người phụ nữ áo xanh trở nên phức tạp: “Anh ta đã đột phá cảnh giới so với lần trước, anh ta đã đạt tới đỉnh phong Linh Ý Cảnh, chỉ là đột phá một cảnh giới nhỏ nhưng anh ta còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt tới đỉnh phong, thật sự là lợi hại..."
"Vậy thì, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Lâm Hạo Quân tò mò hỏi.
“Khó mà nói, trên võ đài đều là đỉnh phong, thực lực của Lâm Mộc khá mạnh, nhưng bên kia có nhiều người như vậy, tôi không thể nào đoán trước được.” Người phụ nữ áo xanh nói.
Cô ta nói tiếp: "Nhưng có một điều chắc chắn là quán chủ của Tiên Hạc võ quán sẽ không ngờ đến cảnh giới của Lâm Mộc đã tăng lên đâu, kế hoạch của ông ta muốn thành công thì sẽ rất khó khăn, ông ta đã gặp phải một đối thủ khó chơi!”
Trên võ đài.
"Cái gì? Đỉnh phong Linh Ý Cảnh sao!"
Vẻ mặt của quán chủ Tiên Hạc võ quán nhanh chóng thay đổi.
Vừa rồi Lâm Mộc ra tay, ông ta đương nhiên cảm nhận được rõ ràng nội lực của cảnh giới mà Lâm Mộc đạt được.
“Cho dù ba người có liên thủ tấn công thì cũng chỉ như thế mà thôi.” Lâm Mộc chậm rãi nói.
Khi anh ở cảnh giới trung kỳ, kết hợp với Chí Tôn Tích thì anh đã có thể chống lại đỉnh phong Linh Ý Cảng.
Sau khi đạt tới đỉnh phong, lại có thêm sự trợ giúp của Chí Tôn Tích, chống lại công kích của ba đỉnh phong Lnh Ý Cảnh cùng một lúc là điều không quá khó.
“Cậu… cậu thực sự đã đột phá cảnh giới rồi sao, đồ lừa gạt!” Quán chủ Tiên Hạc võ quán biến sắc.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán biết rằng Lâm Mộc có thể đánh bại ông ta khi anh đang là trung kỳ Linh Ý Cảnh.
Bây giờ anh đã đạt tới đỉnh phong, cho dù có ba người bọn họ hợp lực cũng không có khả năng giải quyết được Lâm Mộc.
Ông ta vốn dĩ đã có cơ hội chiến thắng trong trận chiến này.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên ông ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Lâm Mộc giễu cợt: "Là ông lừa gạt trước, nếu như ông không thách đấu với tôi thì làm sao có trận chiến này được?”
"Cảnh giới của mọi người đều như nhau, bọn tôi lại đông người, cũng không phải chỉ đánh có một chiêu! Lâm Mộc, đừng tự mãn quá sớm.!” Chủ nhân của Tiên Hạc võ quán hung ác nói.
"Cùng tiến lên đi! Bao vây cậu ta! Hai tay khó đánh lại sáu tay!"
Sau khi quán chủ Tiên Hạc võ quán nói xong, ông ta dẫn đầu và lao đến như một con báo, vung nắm đấm và tấn công Lâm Mộc!
“Lên!”
Hai người kia nhanh chóng lao về phía anh từ hai hướng khác nhau!
Trong chiến đấu cận chiến, lợi thế về số lượng của bọn họ có thể được phát huy ở một mức độ lớn hơn!
Đối mặt với quán chủ Tiên Hạc võ quán đang lao đến, Lâm Mộc nhanh chóng giơ tay ra và đánh về phía ông ta một lần nữa, “Lưu Quang Quyết” đánh thẳng về phía ông ta.
Phù!
Tia sáng bay vụt qua!
Tuy nhiên, Lưu Quang Quyết chỉ bắn trúng một phần, hai người còn lại thì đã áp sát Lâm Mộc từ bên trái và phía sau, bắt đầu công kích anh một cách hung ác.
Chương 230: Biện pháp của Lâm Mộc
Lâm Mộc chỉ có thể nhanh chóng dừng lại việc tấn công quán chủ Tiên Hạc võ quán mà xoay người chống lại công kích của hai người kia.
Bùm!
Đòn tấn công của hai người kia đã tới, Lâm Mộc không kịp tập trung quá nhiều nội lực nên chỉ có thể nhanh chóng đánh ra một chưởng để đỡ.
May mắn thay, Lâm Mộc dựa vào Chí Tôn Tích và có khả năng vượt cấp cho nên dù có phân tán nội lực ra chống lại hai người cùng một lúc thì anh vẫn có thể chặn một cách dễ dàng.
Nhưng chiêu thức của người tóc trắng lại đột nhiên thay đổi.
“Lôi Bá Trảo!”
Lòng bàn tay của ông ta lập tức chuyển sang màu xanh tím, ông ta dung sức và nắm lấy cánh tay của Lâm Mộc.
Trong phút chốc, máu tươi trên cánh tay anh chảy ròng ròng, để lại năm vết máu!
Đòn tấn công vừa rồi của ông ta chỉ là một cách đánh lừa!
Sau khi Lâm Mộc đỡ đòn, ông ta đã nhanh chóng thay đổi chiêu thức, đánh ra chiêu thức thật sự mà ông ta muốn đánh.
Lâm Mộc vì phải chống lại nhiều đòn công kích cùng một lúc, năng lượng bị phân tán nên đã không nhận ra thủ đoạn ẩn giấu này, dẫn đến bị thua thiệt!
“Lâm Mộc, đi chết đi!”
Sau khi cánh tay của Lâm Mộc bị chảy máu, quán chủ Tiên Hạc võ quán lại tấn công từ phía sau!
Lâm Mộc không có thời gian tích tụ quá nhiều nội lực, liền nhanh chóng xoay người đánh nhau với ông ta.
Mà hai người kia cũng không hề dừng lại, nhanh chóng lao tới từ hai hướng khác nhau!
Bùm bùm bùm bùm!
Những trận chiến nảy lửa liên tục nổ ra trên võ đài.
Nhiều người đánh gần như vậy đã gây cho Lâm Mộc một số áp lực nhất định.
Anh không đặc biệt giỏi trong việc đánh cận chiến, và 'Lưu Quang Quyết’ là một phương pháp tấn công tầm xa.
Về mặt cận chiến, Lâm Mộc chủ yếu dựa vào thực lực mạnh hơn để trấn áp.
Hơn nữa, đối với lĩnh vực kinh nghiệm chiến đấu cận chiến thì kinh nghiệm của Lâm Mộc quả thực hơi yếu.
Lâm Mộc chỉ mới bắt đầu tu luyện hơn năm năm, trong đó năm năm này cũng chỉ toàn ở trên núi, không tích lũy được nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đây là một trong những lý do tại sao sư phụ lại để cho anh xuống núi trải nghiệm.
So về kinh nghiệm chiến đấu cận chiến, chắc chán Lâm Mộc sẽ không thắng nổi.
Đây cũng chính là khuyết điểm của Lâm Mộc, bởi vì không có kinh nghiệm nên anh mới sơ suất và để cho cánh tay bị chảy máu.
Nếu đó là một đối một thì sẽ không sao cả.
Còn khi chiến đấu với nhiều người như vậy, khuyết điểm của anh sẽ hoàn toàn bị lộ ra.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Xét về thực lực, Lâm Mộc chắc chắn mạnh hơn bọn họ, nhưng bởi vì số lượng đối thủ nhiều hơn và khuyết điểm của anh, Lâm Mộc sẽ không thể chiếm thế chủ động trong trận chiến này được.
Tuy nhiên, Lâm Mộc cũng không hề vội vàng, anh nhanh chóng khởi động Chí Tôn Tích.
Loại trận chiến này đối với Lâm Mộc mà nói, cũng là một kiểu tập luyện để nâng cao kinh nghiệm thực chiến!
Anh thầm hạ quyết tâm trong lòng rằng sẽ thắng trận chiến này bằng cách dựa vào hoạt động phụ trợ của Chí Tôn Tích!
"Không thể tiếp tục bị động tấn công như thế này nữa, phải tìm cách chủ động! Nhất định phải dùng lợi thế của mình!" Trong lòng Lâm Mộc thầm nghĩ.
Làm thế nào để có thể biến bị động thành chủ động?
Trong lòng anh đã có ý tưởng!
Sau khi nhận được một đòn cong kích khác, anh nhanh chóng dậm chân va nhảy ra khỏi võ đài.
Vì bên phía Tiên Hạc võ quán đã gọi người đến giúp đỡ nên đây không còn là một trận đấu võ đài bình thường nữa, mà là một cuộc đấu sinh tử, đương nhiên có thể bỏ qua luật rời khỏi võ đài chính là thua.
“Đuổi theo!”
Ba cao thủ của Tiên Hạc võ quán nhanh chóng đuổi kịp!
Lâm Mộc không chạy nữa, mà đứng ở nơi đó, yên lặng chờ ba người xông lên.
Sau khi chờ cho ba người họ lại gần anh hơn.
“Chính là bây giờ!”
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc nhanh chóng búng ngón tay, một lượng lớn ánh lửa nhanh chóng bay về phía ba người bọn họ.
Với thực lực hiện tại của Lâm Mộc, khi sử dụng chiêu thức này, cho dù anh phải chia ra để tấn công ba người bọn họ thì bọn họ cũng phải dốc toàn lực ra đỡ mới được!
“Chắn!”
Ba người bọn họ nhìn thấy lượng lớn ánh sáng phóng tới, nhanh chóng dùng toàn lực công kích để chống lại!
Khoảnh khắc Lâm Mộc sử dụng Lưu Quang Quyết xong, anh bỗng lao ra với tốc độ nhanh chóng, đồng thời điên cuồng tập trung nội lực vào cánh tay phải, ngay cả năng lượng của Chí Tôn Tích cũng tập trung toàn lực về phía cánh tay phải của anh.
Lâm Mộc lao thẳng tới người đàn ông trung niên trẻ tuổi nhất trong ba người!
Bởi vì Lâm Mộc đã dụ cho bọn họ tới một khoảng cách đủ gần cho nên khi những người này đỡ một chiêu Lưu Quang Quyết thì cú đấm của Lâm Mộc cũng đã tới trước mặt bọn họ rồi.
Tất cả sức mạnh đều đã được tập trung vào nắm đấm bên cánh tay phải của Lâm Mộc!
“Không ổn!”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên nhanh chóng biến đổi, trong lòng hoảng sợ vội vàng ngăn cản.
Bùm!
Ngay lập tức, nắm đấm của Lâm Mộc đã đập vào nắm đấm của anh ta.
"Phốc!"
Cánh tay của người đàn ông trung niên nhanh chóng bị bẻ cong ngay lập tức, và có máu trào ra từ miệng của ôngta.
Khi Lâm Mộc chiến đấu, anh đã nhận ra ông ta là kẻ yếu nhất trong ba người, và ông ta cũng chính là là điểm yếu trong ba người.
Vì vậy Lâm Mộc đã lựa chọn tấn công và đánh bại ông ta đầu tiên!
“Chết tiệt!”
Quán chủ Tiên Hạc võ quán và người còn lại nhìn thấy Lâm Mộc đã đánh bại người của bọn họ, sắc mặt của bọn họ bỗng thay đổi.
"Trong khoảng thời gian ngắn thì ông ta sẽ hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu! Hiện tại, chỉ còn hai người thôi." Trên mặt Lâm Mộc hiện lên một nụ cười.
Nếu chỉ còn hai người, ưu thế về quân số của bọn họ cũng sẽ giảm đi rất nhiều!
“Lại tới!”
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc lợi dụng khi hai người đang mắng chửi, anh lại bộc phát nội lực thêm lần nữa, tập hợp thêm nhiều tia sáng và nhanh chóng đánh thẳng về phía người tóc trắng!
Cùng một số lượng tia sáng, nhưng lúc trước phải công kích ba người, hiện tại anh chỉ dùng nó để tấn công một người ma thôi.
Sắc mặt của người tóc trắng nhanh chóng thay đổi.
“Mau, giúp tôi chặn nó lại!” Người đàn ông tóc trắng vội vàng kêu lên.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán cũng nhanh chóng chạy đến và giúp ông ta ngăn cản đòn công kích.
Mặc dù cả hai người đã cùng nhau đỡ Lưu Quang Quyết nhưng áp lực cả hai phải nhận lại là vô cùng lớn, sau khi đỡ đòn, cả hai đều tái mặt.
Lâm Mộc nhìn về phía người đàn ông tóc trắng: "Không biết quán chủ của Tiên Hạc võ quán tìm đến ông như thế nào, nhưng ông nên biết hiện tại chỉ còn lại có hai người, nếu như tiếp tục chiến đấu, hai người không có cơ hội thắng đâu, hai người nhất định sẽ thua không phải nghi ngờ gì nữa!
"Chuyện này không hề liên quan gì đến ông cả, đây là chuyện riêng giữa tôi và quán chủ Tiên Hạc võ quán, vì vậy tôi khuyên ông nên rời khỏi trận đấu đi, tôi có thể bỏ qua cho ông!"
"Còn nếu như ông vẫn muốn tiếp tục chiến đấu cho đến khi tôi đánh bại ông, vậy thì hôm nay ông sẽ phải chết! Tôi nghĩ ông nên nhìn rõ tình hình hiện tại, là một người thông minh thì mới có thể sống lâu được!”
Trong lời nói của Lâm Mộc tràn đầy sự uy hiếp!
Tấn công tâm lý trước, tấn công thành trì sau, chiến đấu với tâm lý trước, chiến đấu với con người sau.
Chiến đấu không nhất thiết là phải đánh bằng vũ lực, mà còn có thể sử dụng tâm lý!
Khi người tóc trắng nghe được lời của Lâm Mộc, vẻ mặt ông ta bỗng thay đổi.
Đương nhiên ông ta hiểu Lâm Mộc đang nói cái gì!
Sau khi suy nghĩ một chút, người đàn ông tóc trắng liền hạ quyết tâm!
“Được rồi, tôi… tôi bỏ cuộc!” Ông ta nói.
Suy cho cùng, ông ta cũng chỉ làm vì tiền, không cần thiết phải đặt tính mạng của mình vào đó!
“Ngô huynh! Anh không thể làm như thế được!”
Quán chủ Tiên Hạc võ quán thấy ông ta sắp từ bỏ sau khi nghe những lời nói của Lâm Mộcthì ông ta lập tức trở nên lo lắng!
Hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ, nếu người tóc trắng từ bỏ thì ông ta sẽ là người duy nhất còn lại!
Sau đó ông ta chắc chắn sẽ bị Lâm Mộc đánh bại không phải sao?