• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (3 Viewers)

  • Chương 156-170

Chương 156: Có nhiệm vụ

Trong buồng xe.

“Khâu Tổng, có nhiệm vụ cho bà.” Người đàn ông mặc vest đưa cho Khâu Anh một bức thư.

Bà ta đọc thư xong, lập tức xé vụn bức thư rồi quay người xuống xe.

...

Ba ngày sau, Kim Châu.

Một chiếc ô tô mang biển số Thành phố Thân Giang lái đến trước cửa biệt thự nhà họ Trần.

Một người phụ nữ trung niên vận bộ quần áo sang trọng bước xuống xe.

“Xin lỗi, đây là biệt thự tư nhân.” Hai người bảo vệ lên trước nói.

“Tôi là mẹ của Trần Uyển Nhi, đi thông báo cho Lão Trần và Trần Uyển Nhi rằng Khâu Anh đến rồi.” Người phụ nữ trung niên nói.

“Xin bà chờ một chút.” Một trong hai người bảo vệ lập tức chạy đi thông báo.

Chẳng mấy chốc, người bảo vệ đã quay lại.

“Bà Khâu, mời đi theo tôi.” Người bảo vệ làm động tác mời đầy kính cẩn.

Khâu Anh sải bước vào biệt thự.

Trong biệt thự, Trần Uyển Nhi và Lão Trần đang ngồi trên sofa, vẻ mặt hai người đều không tốt đẹp gì cho cam.

“Uyển Nhi, con đã cao từng này rồi.” Khâu Anh cười bước tới bên cạnh Trần Uyển Nhi, thân thiết kéo tay cô nàng.

Trần Uyển Nhi hơi mất tự nhiên.

“Khâu Anh, cô đến đây làm gì?” Lão Trần sa sầm mặt.

“Ba, nói sao thì con cũng là mẹ ruột của Uyển Nhi! Dù năm đó con và ba của Uyển Nhi ly hôn sớm, nhưng đâu thể thay đổi thân phận làm mẹ của con, con tới thăm con gái mình, không cần chịu thẩm vấn trước đâu nhỉ?” Khâu Anh cười nói.

Khâu Anh nói tiếp : “Bao năm qua con vẫn luôn gửi tiền cho Uyển Nhi, tổng cộng cũng vài trăm triệu tệ rồi ấy chứ? Bằng không với tính cách thanh cao của ba, Uyển Nhi nào được sống những ngày tháng nhung lụa trong biệt thự ạ?”

Lão Trần nghiêm mặt nói: “Lần này cô đến chỉ để thăm Uyển Nhi thôi hả? Cô có mục đích gì cứ nói thẳng ra!”

Khâu Anh đáp: “Bao năm qua không thể tự tay chăm sóc Uyển Nhi, trong lòng con vô cùng áy náy, giờ con đã được xếp vào tầng lớp cấp cao trong nhà họ Khâu, được quản lý việc kinh doanh của nhà họ Khâu, con muốn đưa Uyển Nhi tới Thành phố Thân Giang, dẫn dắt con bé kinh doanh, bù đắp những thiếu hụt cho con bé.”

“Con không muốn đi.” Trần Uyển Nhi lập tức từ chối.

Lão Trần cũng nói: “Cô vừa tới đã muốn đưa Uyển Nhi của tôi đi, cô quá đáng lắm rồi đấy!”

Khâu Anh cười đáp: “Ba, Uyển Nhi còn trẻ, ba thì tuổi tác đã cao, con nói khó nghe chút, lỡ có một ngày ba khuất núi, Uyển Nhi phải làm sao?”

“Giờ con đưa Uyển Nhi tới Thành phố Thân Giang, bồi dưỡng năng lực kinh doanh cho con bé, đây cũng là suy tính cho tương lai tốt đẹp của Uyển Nhi, ba nói đúng không ạ? Uyển Nhi không thể cả đời dựa dẫm vào ba được, ba phải dạy con bé cách sống độc lập!”

Lão Trần nghe vậy thì trầm mặc, những lời của Khâu Anh rất có lý, ông cụ đương nhiên hiểu rõ điều này, khi trước ông cụ cũng từng nghĩ tới vấn đề này rồi.

Lão Trần không cho Trần Uyển Nhi làm ăn quá lớn ở Kim Châu, chính vì lo sợ ngày ông cụ rời xa thế giới này, Trần Uyển Nhi không thể đảm đương nổi chuyện kinh doanh.

Trần Uyển Nhi chính là hòn ngọc quý mà Lão Trần nâng niu yêu chiều.

Nhưng yêu thương không phải là chiếm hữu, mà là tác thành. Yêu thương Uyển Nhi thì phải cho con bé cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải buộc chặt Uyển Nhi bên cạnh mình.

Hồi lâu sau, Lão Trần ngẩng đầu: “Uyển Nhi, nếu Khâu Anh muốn bồi dưỡng cho con thì đi theo Khâu Anh đi, dù sao đây cũng là mẹ của con, không thể nào hại con được.”

“Ông nội, con... con không muốn đi.” Trần Uyển Nhi cuống quýt kéo tay Lão Trần, cảm giác chua xót dâng trào, hai mắt đỏ hoe.

Ba của Trần Uyển Nhi mất sớm, chỉ có ông nội chăm sóc cô nàng từ tấm bé, hai ông cháu nương tựa vào nhau, sao Trần Uyển Nhi đành lòng rời đi cho được?

Có thể nói, Trần Uyển Nhi chưa bao giờ cảm nhận được tình mẫu tử.

Lão Trần thành khẩn nói: “Uyển Nhi, cháu không phải trẻ con nữa rồi, dù sao đất Kim Châu quá nhỏ bé, cháu phải học cách chao lượn trên bầu trời rộng lớn hơn, nghe lời ông nội đi cháu, nếu có được cơ hội tốt như vậy thì đi đi.”

Lão Trần hiểu rõ, một khi ông cụ ra đi, tất phải giao Trần Uyển Nhi cho người khác.

Giao cho mẹ ruột của Trần Uyển Nhi, đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.

“Uyển Nhi, ông nội con đã nói vậy rồi, nghe lời mẹ đi, theo mẹ tới Thân Giang, mẹ nhất định sẽ giúp con đạt được thành tựu lớn!” Khâu Anh kéo tay Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi trầm mặc, trước nay cô nàng luôn nghe lời ông nội, nhưng cô nàng không nỡ rời xa ông nội mình.

“Được, cứ quyết định vậy nha, bao năm qua mẹ không thể ở bên chăm sóc con, mẹ sẽ bù đắp cho con.” Khâu Anh cười ôm Trần Uyển Nhi.

Tuy Trần Uyển Nhi hơi bài xích hành động thân mật của Khâu Anh, nhưng cuối cùng vẫn để bà ta ôm mình.

Tuy trong lòng Trần Uyển Nhi bất mãn về Khâu Anh, thậm chí có chút ai oán, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của cô nàng.

Thực ra, Trần Uyển Nhi cũng khao khát tình yêu của mẹ.

“Uyển Nhi, con không còn nhỏ nữa rồi, đã có bạn trai chưa?” Khâu Anh hỏi.

“Chưa ạ.” Trần Uyển Nhi khẽ lắc đầu.

“Không được gạt mẹ đâu nha, trước khi tới đây mẹ đã hỏi dò tin tức rồi, con đang có quan hệ thân thiết với một nhóc tên Lâm Mộc ở Kim Châu đúng không?” Khâu Anh nói.

“Tụi con chỉ là bạn bè.” Trần Uyển Nhi lập tức giải thích.

“Là bạn bè bình thường hay không cũng được, hẹn cậu ấy ra ngoài cho mẹ gặp mặt nhé? Chỉ cần hai đứa yêu thương nhau, mẹ có thể đưa cậu ấy tới Thành phố Thân Giang cùng con để bồi dưỡng luôn.” Khâu Anh nói.

“Lâm Mộc có việc làm ăn của mình ở Kim Châu rồi, hơn nữa anh ấy có bản lĩnh đặc biệt, con nghĩ anh ấy không cần mẹ bồi dưỡng đâu.” Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.

“Đất Kim Châu nhỏ bé sao bì được với Thân Giang? Thân Giang là thành phố cấp một có nền kinh tế phát triển! Thành tựu cậu ấy đạt được ở Kim Châu chẳng đáng nhắc tới ở Thành phố Thân Giang, mặc kệ Lâm Mộc có theo chúng ta hay không, con cứ hẹn cho mẹ gặp mặt nhé?” Khâu Anh cười nói.

Lão Trần nói: “Uyển Nhi, ông nội thấy kêu Lâm Mộc cùng con tới Thành phố Thân Giang là lựa chọn không tồi đâu.”

Trong mắt Lão Trần, Lâm Mộc có thân thủ phi phàm, dù Trần Uyển Nhi tới Thành phố Thân Giang với mẹ ruột của cô nàng, Lão Trần vẫn không mấy yên lòng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nếu có thể cậy nhờ Lâm Mộc đi theo bảo vệ Trần Uyển Nhi một thời gian, cho tới khi Trần Uyển Nhi ổn định ở Thành phố Thân Giang thì tốt quá rồi.

Lão Trần vô cùng tin tưởng bản lĩnh của Lâm Mộc.

“Ông nội ơi, ba mẹ và em gái Lâm Mộc ở Kim Châu, anh ấy không nguyện ý tới Thành phố Thân Giang đâu.” Trần Uyển Nhi nói.

“Đâu phải kêu Lâm Mộc đến Thành phố Thân Giang cắm rễ luôn, cháu tới mảnh đất mới còn nhiều bỡ ngỡ, Lâm Mộc theo cháu một thời gian thôi mà.” Lão Trần nói.

“Nhưng lỡ anh ấy không nguyện ý đi thì sao?” Trần Uyển Nhi hỏi.

Thực ra Trần Uyển Nhi có chút chờ mong Lâm Mộc đi theo cô nàng, như vậy cô nàng sẽ có nhiều thời gian ở bên anh hơn.

“Chuyện này để ông bàn bạc với Lâm Mộc, ông nghĩ cậu ta sẽ không chối từ đâu.” Lão Trần cười nói.

“Thế này đi con gái, giờ con gọi điện hẹn cậu ấy qua biệt thự này dùng cơm, mẹ muốn xem xem, người đàn ông được con gái mẹ ‘chấm’ là người như thế nào.”
Chương 157: Lão Trần nhờ cậy

“Được.” Trần Uyển Nhi nghe Khâu Anh nói muốn mời Lâm Mộc qua biệt thự, đương nhiên vui vẻ trong lòng.

...

Biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Mộc đang ngồi xếp bằng trên tầng thượng để tu luyện, điện thoại bỗng đổ chuông.

Thấy tên Trần Uyển Nhi trên màn hình, Lâm Mộc lập tức nhận máy.

“Lâm Mộc, buổi trưa rảnh không, qua nhà tôi dùng cơm, không phải tôi muốn hẹn anh đâu nha, là ông nội và mẹ tôi kêu anh tới.” Điện thoại truyền ra giọng nói của Trần Uyển Nhi.

“Mẹ của cô ư?” Lâm Mộc ngạc nhiên hỏi.

Lâm Mộc qua lại với nhà họ Trần vài lần, nhưng chỉ biết ba của Trần Uyển Nhi mất sớm, chưa bao giờ nghe đến hay nhìn thấy mẹ của Trần Uyển Nhi.

“Anh cứ đến là biết.” Trần Uyển Nhi nói.

“Được, lát nữa tôi qua.” Lâm Mộc sảng khoái đồng ý.

Mười hai giờ trưa.

Lâm Mộc lái xe tới biệt thự nhà họ Trần.

Lâm Mộc vừa bước vào biệt thự liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, đeo một chiếc vòng ngọc trai màu trắng, người này chính là mẹ của Trần Uyển Nhi sao?

“Xin chào Lão Trần.” Lâm Mộc chào Lão Trần trước.

“Lâm Mộc, cháu qua đây ngồi đi.” Lão Trần vẫy tay.

Sau khi Lâm Mộc bước tới.

“Xin chào, dì là Khâu Anh, mẹ của Uyển Nhi, dì đang kinh doanh ở Thành phố Thân Giang.” Khâu Anh chủ động đưa tay ra bắt tay với Lâm Mộc.

“Xin chào Dì Khâu!” Lâm Mộc cười bắt tay.

Lâm Mộc hơi ngạc nhiên trước thái độ niềm nở của Khâu Anh.

“Cháu ngồi đi.” Khâu Anh nói.

Lâm Mộc ngồi bên cạnh Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi trừng mắt thỏ: “Lâm Mộc, cái tên nhóc này, trong lòng anh chỉ có mỗi chị Dương Dương của anh thôi phải không, bao lâu cũng không thèm liên lạc.”

“Chẳng phải cô vừa gọi một cuộc tôi đã tới ngay sao?” Lâm Mộc cười khổ.

Lão Trần cười nói: “Uyển Nhi, Lâm Mộc nhất định bộn bề nhiều việc, không có thời gian rảnh rỗi là chuyện bình thường, độ tuổi này của Lâm Mộc nên xông xáo ở bên ngoài ”

“Vẫn là Lão Trần hiểu cháu.” Lâm Mộc toét miệng cười.

“Uyển Nhi, cháu đưa mẹ tới bàn ăn trước đi, ông có chút chuyện muốn nói riêng với Lâm Mộc.” Lão Trần dặn dò.

“Dạ.” Trần Uyển Nhi đáp.

“Đi thôi con gái.” Khâu Anh đứng dậy, kéo tay Trần Uyển Nhi đi về phía nhà bếp.

Tuy Trần Uyển Nhi cảm thấy không quen lắm, nhưng vẫn mặc cho Khâu Anh khoác tay mình.

Trong phòng khách chỉ còn hai người.

Lão Trần nhìn Lâm Mộc, nói: “Lâm Mộc, ngày Khâu Anh và ba Uyển Nhi ly hôn, Uyển Nhi được tòa phán cho ba Uyển Nhi nuôi. ”

“Từ đó đến giờ, Khâu Anh luôn ở Thành phố Thân Giang làm kinh doanh, giờ cô ta quay lại muốn đưa Uyển Nhi theo cùng để bồi dưỡng con bé.”

Lâm Mộc nghe vậy mới hiểu ra, nhưng anh vẫn hồ nghi một điểm, đây là chuyện riêng của nhà họ Trần, sao Lão Trần lại gọi anh tới kể riêng những chuyện này?

“Tuy Khâu Anh là mẹ ruột của Uyển Nhi, nhưng hai mẹ con không ở cùng nhau quá lâu rồi, ông sợ theo Khâu Anh ở Thành phố Thân Giang, Uyển Nhi không được chăm sóc chu đáo, phải chịu khổ và ấm ức.” Lão Trần nói tiếp.

“Hơn nữa Uyển Nhi đi một mình cũng khó thích ứng với môi trường mới.”

“Cho nên ông muốn nhờ cháu theo Uyển Nhi đến Thành phố Thân Giang một thời gian, cháu là Tu hành Giả có bản lĩnh cao siêu, còn là người quen của con bé, nhất định có thể giúp con bé thích ứng với môi trường mới dễ hơn, đợi Uyển Nhi ổn định bên đó rồi, cháu hẵng rời đi cũng không muộn.”

Lâm Mộc nghe tới đây thì hoàn toàn vỡ lẽ rồi.

Nói trắng ra, Lão Trần muốn anh đi theo bảo vệ Trần Uyển Nhi một thời gian, giúp cô nàng ổn định cuộc sống ở mảnh đất mới.

“Lão Trần, đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, Lão Trần đã nhờ cậy thì đương nhiên cháu không có vấn đề gì rồi.” Lâm Mộc cười nói.

Lão Trần giúp anh nhiều lần, giờ ông cụ có chuyện cần giúp, anh đương nhiên sẽ không từ chối.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hơn nữa những ngày ngày, anh đóng cọc trong nhà tu luyện, tốc độ cải thiện tu vi chậm chạp vô cùng.

Có thể ra ngoài chạy nhảy chút cũng tốt, dù sao Thành phố Thân Giang cũng là thành phố lớn cấp một của Trung Quốc, Lâm Mộc lại chưa bao giờ đặt chân tới đó.

“Ông biết cháu sẽ không từ chối mà, lần này tới Thành phố Thân Giang, cháu và Uyển Nhi cũng có thời gian bên nhau nhiều hơn.” Lão Trần cười nói.

“Lão Trần, mẹ của Uyển Nhi có đồng ý không ạ?” Lâm Mộc hỏi.

“Cô ta đồng ý rồi, còn nói nếu cháu là bạn trai Uyển Nhi thì sẽ bồi dưỡng cháu ở Thành phố Thân Giang luôn.” Lão Trần nói.

“Đến Thành phố Thân Giang kinh doanh ư? Thôi bỏ đi, cháu không hứng thú với phương diện này.” Lâm Mộc lắc đầu.

“Không sao, cháu chỉ cần đi theo bảo vệ Trần Uyển Nhi một thời gian là được.” Lão Trần cười đứng dậy.

“Lâm Mộc, cứ quyết định vậy nhé, chúng ta qua dùng cơm đi.”

Lâm Mộc theo Lão Trần tới phòng ăn trong biệt thự.

“Khi cháu rời khỏi Kim Châu, cứ đưa người nhà tới đây, có ông ở đây, cháu cứ việc yên tâm.” Lão Trần nói.

“Vâng.” Lâm Mộc đáp.

Sau khi hai người tới phòng ăn.

“Uyển Nhi, ông nội đã bàn bạc xong xuôi với Lâm Mộc rồi, lần này cậu ấy theo cháu tới Thành phố Thân Giang.” Lão Trần nói.

Trần Uyển Nhi nghe vậy, đôi mắt đẹp như phảng phất nét vui mừng, nhưng nhanh chóng bị cô nàng che giấu, thay bằng dáng vẻ không hề bận tâm.

“Con gái, khi trước mẹ bảo đi cùng, hình như con không nguyện ý lắm, giờ có người quen đi theo, chắc tâm tình con thoải mái hơn nhiều nhỉ? Chắc con không bài xích chuyện chuyển đi nữa ha?” Khâu Anh kéo tay Trần Uyển Nhi, mặt mày tươi cười.

“Ai thèm mong anh ấy đi cùng chứ.” Trần Uyển Nhi dẩu môi, dáng vẻ không đồng tình với lời Khâu Anh nói.

“Nếu cô không thích thì tôi có thể không đi mà.” Lâm Mộc nói.

“Này!” Trần Uyển Nhi vừa phát hờn vừa nóng ruột trừng mắt thỏ.

“Xem ra cô vẫn muốn tôi đi cùng rồi, cô yên tâm, Lão Trần đã nhờ, dù cô nguyện ý hay không tôi vẫn sẽ theo cô tới Thành phố Thân Giang.”

Lâm Mộc vừa nói vừa lấy đũa.

“Nếu đã quyết định vậy thì sáng mai chúng ta xuất phát nhé.” Khâu Anh nói.

“Được ạ Dì Khâu.” Lâm Mộc mỉm cười.

Dù sao Khâu Anh cũng là mẹ của Trần Uyển Nhi, cho nên Lâm Mộc luôn giữ thái độ lễ phép.

..

Sau bữa cơm trưa.

Lâm Mộc về biệt thự nhà mình nói lại chuyện đi Thành phố Thân Giang với ba mẹ.

Lâm Đại Sơn dặn dò: “Lâm Mộc, Thành phố Thân Giang là thành phố lớn cấp một, có rất nhiều ngôi sao và doanh nhân nổi tiếng trong nước, con qua nơi đó nhất định phải giữ thái độ khiêm tốn.”

“Con hiểu ạ, ba yên tâm.” Lâm Mộc đáp.

Ngày hôm sau.

Lâm Mộc đưa ba mẹ và em gái tới nhà họ Trần, đồng thời chuẩn bị cùng Trần Uyển Nhi và Khâu Anh lên đường.

“Uyển Nhi, Lâm Mộc, lên xe nào.” Khâu Anh mở cửa xe.
Chương 158: Đến Thành phố Thân Giang

“Dì Khâu, dì và Uyển Nhi ngồi ghế sau, cháu ngồi ghế phụ được rồi.” Lâm Mộc nói xong bèn kéo cửa xe ghế phụ ra.

“Con gái, chúng ta lên xe nào.” Khâu Anh kéo tay Trần Uyển Nhi.

Trong xe.

“Lái xe đi.” Khâu Anh ra hiệu cho tài xế.

Trần Uyển Nhi hạ cửa kính xe xuống, quyến luyến nhìn Lão Trần.

“Ông nội..” Mắt Trần Uyển Nhi đỏ hoe, những giọt lệ long lanh như thủy tinh lăn trên đôi má cô nàng.

“Uyển Nhi, đến Thành phố Thân Giang không được hành động tùy hứng, lần này cháu không còn được ông nội bảo vệ nữa, phải tự mình chao lượn trên bầu trời Thân Giang,” Lão Trần nghẹn ngào nói.

Trước đây sống ở Kim Châu, mặc kệ Trần Uyển Nhi tùy hứng thế nào Lão Trần cũng có thể dang rộng vòng tay chở che cho cô nàng, giờ đây mọi thứ đã khác, Trần Uyển Nhi tới Thân Giang, Lão Trần chẳng thể giúp được gì.

“Ông nội, chờ cháu làm nên chút thành tích ở Thân Giang, cháu sẽ về đón ông qua đó.” Trần Uyển Nhi kiên định nói.

Xe chạy xa dần, bóng dáng Lão Trần trong gương chiếu hậu cũng khuất dần.

Trần Uyển Nhi ngồi trong xe bật khóc.

“Uyển Nhi đừng buồn, sau này có mẹ luôn ở bên con, con là máu thịt mà mẹ sinh ra, mẹ nhất định sẽ thương yêu con mà.” Khâu Anh ôm Trần Uyển Nhi vào lòng vỗ về.

“Không giống, con đi xa thì ông nội chỉ còn có một mình.” Trần Uyển Nhi khóc nức nở.

Lâm Mộc ngồi ở ghế phụ cũng lên tiếng an ủi: “Uyển Nhi, gia đình tôi chuyển vào biệt thự nhà họ Trần ở rồi mà. Lão Trần luôn xem Lâm Lê như cháu gái ruột, nên sẽ không thấy cô độc đâu.”

Bình thường Lâm Mộc hay trêu chọc Trần Uyển Nhi, nhưng lúc này lại chân thành an ủi cô nàng。

Trưa hôm sau, xe đến Thân Giang.

Suốt chặng đường, Khâu Anh đã giới thiệu với Trần Uyển Nhi về nhà họ Khâu của bà ta.

Nhà họ Khâu là gia tộc có rất nhiều sản nghiệp ở Thân Giang, cũng là một trong mười gia tộc đứng đầu Thân Giang, họ chuyên kinh doanh vận tải biển.

Tập đoàn Khâu Hàng của Gia tộc Khâu Thị cực kỳ nổi tiếng ở đất Thân Giang.

Bây giờ Khâu Anh là CEO của Tập đoàn Khâu Hàng.

Xe chạy vào một biệt thự có hoa viên ở thành phố Thân Giang.

“Thân Giang là thành phố lớn cấp một, giá nhà đất ở đây cực kỳ cao, căn biệt thự nhìn ra sông như vậy chắc giá trị không tầm thường nhỉ.” Trần Uyển Nhi nhìn trái ngó phải đánh giá.

“Uyển Nhi thích không? Đây là biệt thự mẹ chuẩn bị cho con, sau này con sẽ sống ở đây.” Khâu Anh cười nói.

Lâm Mộc chọt vào tay Trần Uyển Nhi, nói nhỏ: “Uyển Nhi, cảm ơn mẹ cô đi.”

“Cảm .... cảm ơn mẹ.” Trần Uyển Nhi mất tự nhiên nói/

Đương nhiên Trần Uyển Nhi hiểu rõ Khâu Anh là mẹ ruột của cô nàng, nhưng cô nàng vẫn luôn thấy xa lạ.

“Con gái ngoan, chúng ta là mẹ con, không cần khách sáo vậy với mẹ.” Khâu Anh tươi cười nói.

“Đi đường cả ngày vất vả rồi, hai đứa mau nghỉ ngơi đi, mẹ đã dặn dò quản gia trong biệt thự, cần gì hai đứa cứ nói với quản gia, giờ mẹ còn có chút chuyện cần xử lý, tối nay mẹ sẽ đưa con và Lâm Mộc tới gặp trưởng bối trong gia tộc.”

“Được, Dì Khâu.” Lâm Mộc cười đáp.

Sau khi Khâu Anh rời đi.

“Đi thôi, ngắm nghía căn biệt thự Dì Khâu chuẩn bị cho cô.” Lâm Mộc đi vào trong biệt thự, Trần Uyển Nhi cũng cuống quýt theo gót.

Một quản gia đang đứng chờ ở cổng biệt thự.

“Chào tiểu thư và tiên sinh.” Quản gia hành lễ với Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.

“Lâm Mộc, đây là lần đầu tiên tôi tới Thân Giang đó, mai anh đi dạo cùng tôi nha, tôi muốn ngắm nhìn Thân Giang, xem xem nơi này phồn hoa tới dường nào!” Trần Uyển Nhi nói.

“Dì Khâu đưa cô tới Thân Giang là để bồi dưỡng chuyện kinh doanh cho cô, sao cô vừa tới đã nghĩ tới chuyện dạo phố thế này.” Lâm Mộc lầm bầm lầu bầu.

Trần Uyển Nhi quay người nhìn Lâm Mộc: “Hai cái này có gì mâu thuẫn à?”

“Được được, không mâu thuẫn gì hết, mai tôi đi cùng cô là được chứ gì.” Lâm Mộc nói.

Hai người đến phòng khách ngồi.

“Theo tôi thấy, Dì Khâu coi tôi như bạn trai cô rồi đấy.” Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi bỗng nhiên sáp tới gần, mặt cô nàng gần như đụng vào chóp mũi anh, cười thần bí nói: “Thế anh muốn làm bạn trai tôi không nào?”

Lâm Mộc có thể cảm nhận rõ mùi hương trên người Trần Uyển Nhi ập vào mũi anh, còn có tiếng hít thở khiến người ta bấn loạn nhịp tim nữa.

Lâm Mộc buộc lòng phải lùi về sau.

“Xì, tôi trêu anh đó, Lâm Mộc anh cũng có lúc bị tôi chòng ghẹo ha!” Trần Uyển Nhi phì cười.

Lâm Mộc nghẹn họng: “Rõ ràng cô đang đùa giỡn tôi mà, nói sao tôi cũng là người đàn ông huyết khí phương cương, cô cận thận chút đi, chơi với lửa có ngày chết cháy đấy.”

“Ngày trước anh loại bỏ độc tố cho tôi, tôi luôn để tấm lưng trần trước mặt anh, anh vẫn điềm nhiên như không ý, cái gì mà huyết khí phương cương, tôi còn hoài nghi xu hướng giới tính của anh có vấn đề đó.” Trần Uyển Nhi khinh bỉ nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Mộc trợn trắng mắt.

“Trần Uyển Nhi, giờ tôi nói chuyện chính với cô đây, Tập đoàn Khâu Hàng là tập đoàn lớn có giá trị thị trường 100 tỷ, Dì Khâu là CEO của Tập đoàn Khâu Hàng, cũng là tầng lớp cao cấp của nhà họ Khâu, còn tôi chỉ là một người làm ăn kinh doanh ở đất Kim Châu nhỏ bé, tôi luôn cảm thấy có gì đó sai sai.” Lâm Mộc nói.

“Kỳ lạ chỗ nào thế?” Trần Uyển Nhi hỏi.

“Theo lý mà nói, với tầm mắt của Dì Khâu, đương nhiên sẽ không để một người làm kinh doanh ở đất Kim Châu như tôi qua lại yêu đương với con gái gì ấy. Dù sao cách biệt quá lớn, thế nhưng Dì Khâu quá nhiệt tình với tôi.” Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc chỉ công khai thân phận là người kinh doanh ở Kim Châu, còn thân phận Tu hành Giả hay nhân vật thần bí ở Giang Nam, anh nghĩ Khâu Anh đều không hay biết gì.

Với thân phận nhỏ bé mà anh công khai, đáng lý ra Khâu Anh sẽ không thích Lâm Mộc, thậm chí cảm thấy Lâm Mộc không xứng với Trần Uyển Nhi chứ nhỉ.

“Cái này tôi không biết đâu, tôi đâu có sống cùng mẹ, cho nên không hiểu tính cách của bà ấy, nhưng điều này chứng tỏ bà ấy không phải người đánh giá kẻ khác qua hình thức nhỉ?”

“Chắc vậy.” Lâm Mộc gật đầu.

Nhưng Lâm Mộc vẫn thấy kỳ quái, theo anh thấy, dù Khâu Anh không phải kiểu người chỉ đánh giá kẻ khác qua hình thức, nhưng cũng đâu cần nhiệt tình niềm nở với anh đến vậy?

Dù sao bà ấy cũng là mẹ của Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc bèn thôi nghĩ ngợi.

“Đi nào, chúng ta tham quan cho quen đường thuộc lối nơi này.” Trần Uyển Nhi đứng dậy.

Lâm Mộc theo cô nàng đi dạo một vòng trong biệt thự.

“Ngồi xe cả ngày nên hơi mệt, tôi đi tắm rồi ngủ một giấc đã.” Trần Uyển Nhi nói xong bèn đi về phía nhà tắm.

...

ở một nơi khác.

Khâu Anh rời khỏi biệt thự xong, bèn lái xe đến một tòa nhà cổ ở Thân Giang.

Cả tòa nhà chỉ có một thang máy duy nhất, và phải có vân tay để mở.

Khâu Anh ấn ngón tay vào khóa vân tay, thang máy mở ra.

Khâu Anh đi lên lầu năm bằng thang máy, sau đó bước vào một văn phòng.

Một người đàn ông trung niên đang ngồi trong căn phòng.

“Đạo Sư.” Khâu Anh hành lễ với ông ta.

“Mọi chuyện thế nào rồi?” Người đàn ông trung niên ngẩng đầu hỏi.
Chương 159: Một cốc nước

“Người đã đến Thành phố Thân Giang.” Khâu Anh nói.

“Tốt lắm, đây là thuốc độc cấp A của Quang Minh Hội, dù kẻ này là Tu hành Giả với tu vi cao thâm đi chăng nữa, chỉ cần dùng nửa gói thuốc độc đã có thể dễ dàng giết chết kẻ này.”

“Bà cầm thuốc độc, đợi thời cơ thích hợp lập tức hành động, loại thuốc độc này không mùi không vị, sau khi uống phải khoảng mười tiếng sau mới phát tác, bà cứ hạ độc vào đồ uống hoặc thức ăn của kẻ này là được.” Người đàn ông trung niên vừa nói vừa đưa gói thuốc độc cho Khâu Anh.

“Rõ.” Khâu Anh nhận gói thuốc độc.

“Đợi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, Quang Minh Hội sẽ tiếp tục giúp bà kiểm soát toàn bộ nhà họ Khâu, cấp bậc của bà trong Quang Minh Hội cũng được nâng lên.” Người đàn ông trung niên nói.

“Tôi hiểu.” Gương mặt Khâu Anh thoáng hiện nét mong chờ.

Khâu Anh thân là phận nữ nhi trong gia tộc lớn, có thể lăn lộn lên đến tầng lớp cấp cao trong nhà họ Khâu, trở thành CEO của Tập đoàn Khâu Hàng, quản lý việc làm ăn kinh doanh của nhà họ Khâu, ngoài năng lực tự thân của bà ta, nguyên nhân lớn nhất chính nhờ có sự giúp sức của Quang Minh Hội!

Sẩm tối.

Thành phố Thân Giang, trong biệt thự nhìn ra sông.

Khâu Anh lái xe tới biệt thự.

“Lâm Mộc, con gái dì đâu rồi.” Khâu Anh vừa bước vào phòng khách, không thấy bóng dáng Trần Uyển Nhi đâu.

“Uyển Nhi đi đường mỏi mệt nên đang ngủ trên lầu ạ.” Lâm Mộc đáp.

“Dì lên lầu gọi con bé, lát nữa dì sẽ dẫn con và Uyển Nhi đến nhà họ Khâu dùng cơm tối, sau đó giới thiệu hai đứa cho nhà họ Khâu luôn.” Khâu Anh nói.

Dứt lời, Khâu Anh đi lên lầu.

Chừng hai phút sau, Khâu Anh đi xuống phòng khách.

“Uyển Nhi còn đang sửa soạn đồ, chúng ta chờ con bé vài phút nha.” Khâu Anh vừa nói vừa ngồi xuống đối diện với Lâm Mộc.

“Không sao.” Lâm Mộc mỉm cười đáp.

“Lâm Mộc, vừa đưa hai đứa tới Thân Giang mà dì đã vội vàng lo công chuyện khác, không tiếp đãi hai đứa cho tử tế, trưởng bối là dì đây quả không làm tròn trách nhiệm mà. ”

Khâu Anh đứng dậy, nói: “Dì đi rót cho cháu ly nước nha.”

Lâm Mộc lập tức khoát tay: “Không cần đâu Dì Khâu, dì là trưởng bối, cháu muốn uống nước thì tự rót được, sao có thể phiền dì được.”

Khâu Anh mỉm cười: “Dù sao cháu cũng không quen đường thuộc lối trong biệt thự này, có khi còn không tìm được nơi để cốc, ngồi chờ Uyển Nhi cũng chẳng biết làm gì, dì là chủ nhà cháu là khách, rót nước mời cháu là việc nên làm mà.”

“Cốc để trong bếp, dì vào lấy, cháu chờ chút nhé.” Khâu Anh nói xong bèn đi về phía phòng bếp.

“Không cần phiền vậy đâu Dì Khâu.” Lâm Mộc nói với theo bóng lưng Khâu Anh.

“Không sao, cháu đừng khách sáo với Dì Khâu.” Khâu Anh đáp.

Lâm Mộc cũng không tiện nói gì thêm, nhưng anh thật sự cảm thấy không quen với thái độ nhiệt tình niềm nở của bà ta.

Trong phòng bếp.

Khâu Anh rót xong nước thì nhanh chóng đổ nửa gói bột vào trong.

Bột trắng hòa tan trong nước rồi trở thành hỗn hợp không màu không mùi.

Khâu Anh cất nửa gói thuốc đi, trên mặt lại nở nụ cười, cầm ly nước ra phòng khách.

“Lâm Mộc, nước vừa đủ ấm.” Khâu Anh vừa nói vừa đưa ly nước cho Lâm Mộc.

“Cảm ơn Dì Khâu, con người cháu rất tùy ý, khát sẽ tự tìm đồ uống, Dì Khâu không cần lo lắng cho cháu.” Lâm Mộc nói rồi đặt ly lên bàn.

Khâu Anh thấy Lâm Mộc chưa uống, trong lòng bỗng căng thẳng.

Nhưng ngoài mặt bà ta vẫn tươi cười , nói: “Lâm Mộc, sao lại không uống nước, mỗi ngày cần tiêu thụ khoảng 2.200 ml nước đấy. Bây giờ là mùa hè, lượng nước cần bổ sung thậm chí lên tới 3.000 ml mỗi ngày mới đủ nhu cầu.”

"Nếu lâu ngày không bổ sung đủ nước, cơ thể mất nước, tinh thần sẽ suy nhược, da dẻ xấu đi, chức năng giải độc của cơ thể kém đi, thậm chí có thể mắc một số bệnh. Dì tìm hiểu khá nhiều về dưỡng sinh nên hiểu rõ những kiến thức này. "

“Giới trẻ các cháu thường không thích uống nước lọc, đây là thói quen không lành mạnh, Dì Khâu uốn nắn cho các cháu, nào mau uống nước đi.”

Lâm Mộc cười nói: “Dì Khâu, những kiến thức dì nói có thể chính xác với người bình thường, nhưng tình trạng cơ thể của cháu có điểm khác biệt.”

Quả thực Lâm Mộc không thấy khát.

Hai người đang trò chuyện thì Trần Uyển Nhi đi từ trên lầu xuống.

“Hai người đang nói gì vậy, con ngồi trên lầu cũng nghe thấy giọng mẹ và Lâm Mộc đó.” Trần Uyển Nhi nói rồi bước tới cạnh hai người kia.

“Nước của ai đây? Còn đầy như vậy chắc chưa ai uống nhỉ? Vừa hay con đang khát, con uống trước nha.” Trần Uyển Nhi đưa tay ra toan nâng ly nước.

Khâu Anh lập tức thay đổi sắc mặt, chộp vội lấy cổ tay Trần Uyển Nhi.

“Uyển Nhi, không có phép tắc gì cả!”

“Đây là ly nước mẹ rót cho Lâm Mộc, con khát thì tự đi lấy nước, sao có thể cướp ly nước của khách được?” Khâu Anh nghiêm khắc nói.

“Anh ấy đâu phải người ngoài, có gì không được.” Trần Uyển Nhi không sao hiểu được Khâu Anh vì lý do gì lại sa sầm mặt, thậm chí cô nàng còn thấy hơi ấm ức.

Chỉ một ly nước mà mẹ cô nàng bỗng nhiên nghiêm túc giáo huấn như vậy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Mộc cuống quýt nói: “Dì Khâu, cháu cũng không khát, Uyển Nhi muốn uống cứ để cô ấy uống, cháu thấy chẳng hề gì, dù sao cháu và Uyển Nhi cũng là người quen, không cần khách sáo như vậy đâu.”

Khâu Anh nghiêm túc nói: “Không được cướp ly nước của người khác, đây là lễ nghi cơ bản, nhà họ Khâu là gia tộc lớn nhiều phép tắc, Uyển Nhi đã đến nơi này sống thì phải hiểu lễ nghi và phép tắc.”

“Con ở Kim Châu được ông nội con yêu chiều, chắc chắn chuyện gì cũng chiều theo tính cách con, nếu con đã theo mẹ tới Thành phố Thân Giang, đương nhiên mẹ phải dạy con phép tắc để con biết đường đi nước bước chứ.”

“Ừm.” Trần Uyển Nhi chỉ đành đồng ý.

Khâu Anh quay người ra lệnh: “Quản gia, lấy cho con gái tôi ly nước.”

“Vâng.” Quản gia nhanh chóng vào bếp.

Chốc lát, quản gia quay lại đưa cho Trần Uyển Nhi ly nước.

Trần Uyển Nhi nhận rồi uống.

“Cứ đến cuối tuần nhà họ Khâu lại có buổi họp gia đình, mẹ đưa con và Lâm Mộc tới gặp các vị trưởng bối của nhà họ Khâu nhé.”

“Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”

Khâu Anh nói rồi đưa Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi ra khỏi nhà, ba người ngồi vào chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz.

Sau khi lái xe khoảng hai mươi phút, xe chạy vào một biệt thự lớn hơn ở Thành phố Thân Giang.
Chương 160: Tiệc gia đình

Sau khi xuống xe.

“Uyển Nhi, đây chính là nơi ở của Lão Thái Quân nhà họ Khâu, bà cụ là mẹ của mẹ, cũng là bà ngoại của con, hiện giờ bà cụ có địa vị cao nhất trong nhà họ Khâu.” Khâu Anh nói.

Lúc trước khi ngồi trên xe, Khâu Anh đã giới thiệu sơ qua tình hình nhà họ Khâu cho Trần Uyển Nhi. Ông cụ nhà họ Khâu mất sớm, cho nên bao năm nay Lão Thái Quân nhà họ Khâu là người quản lý cả gia tộc này.

Khâu Anh dặn dò kỹ: “Uyển Nhi, lát nữa gặp bà ngoại con, nhớ phải nói ngọt một chút nha.”

“Dạ.” Trần Uyển Nhi gật đầu.

Khâu Anh đưa Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đi vào biệt thự.

Lầu một của biệt thự rất náo nhiệt, có khoảng mười mấy người tụ tập nơi này, tất cả đều rất trẻ trung.

Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của đám người.

Nhất là Trần Uyển Nhi, cô nàng là giai nhân nức tiếng Giang Nam, dù đặt trong rừng hoa Thân Giang, Trần Uyển Nhi vẫn khiến hoa nhường nguyệt thẹn.

“Cô ơi, hai người này là ai?” Một cô gái vận đồ xa xỉ hỏi Khâu Anh.

“Đây là con gái cô – Trần Uyển Nhi, còn kia là Lâm Mộc – bạn trai con bé, cô mới đưa hai đứa nó tới Thân Giang.” Khâu Anh đáp.

Sau đó Khâu Anh quay người nói với Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc: “Các trưởng bối đang bàn công chuyện trên lầu hai, dưới lầu một đều là tiểu bối, hai đứa ở đây làm quen nhé, mẹ lên lầu trước.”

Dặn dò xong, Khâu Anh bèn lên lầu.

Hơn mười người trong phòng lập tức sáp tới gần Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.

“Xin chào em họ Uyển Nhi, chị là Khâu Thiên Thiên, hoan nghênh em đến Thân Giang. ”

Cô gái trẻ kia chủ động bước lên bắt tay làm quen với Trần Uyển Nhi.

Lâm Mộc đánh giá cô ta một lượt, người vận một chiếc váy dài cổ chữ V của Chanel, trên cổ đeo dây chuyền bằng ngọc trai khảm hình bướm, thân hình mảnh mai, nhan sắc không tồi.

“Xin chào.” Trần Uyển Nhi bắt tay cô ta.

“Em họ quả thực quá xinh đẹp, lần đầu em tới đây đúng không, Thân Giang không giống tỉnh ngoài, hôm sau có thời gian chị đưa em đi dạo Thân Giang nhé.” Khâu Thiên Thiên nói.

Sau đó cô ta nhìn về phía Lâm Mộc: “Vị tiên sinh này thật có phúc dày nha, tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như em họ đây, không biết anh làm việc ở nơi nào?”

“Xin chào, tôi là Lâm Mộc, tôi kinh doanh ở Kim Châu Giang Nam.” Lâm Mộc đáp.

“Kim Châu, quả thực chưa bao giờ nghe tới địa danh này, mọi người đã ai nghe tới chưa?” Khâu Thiên Thiên nhìn đám người bên cạnh.

“Chưa từng nghe luôn.”

“Chỉ e đó là thành phố nhỏ của Giang Nam.”

Đám người vây quanh lắc đầu.

“Kim Châu quả thực là thành phố nhỏ, mọi người chưa bao giờ nghe đến tên cũng là chuyện bình thường.” Lâm Mộc cười lịch sự.

Khâu Thiên Thiên lại nhìn Trần Uyển Nhi, cười lắc đầu: “Em họ Uyển Nhi, em ở mấy nơi nhỏ bé lâu quá rồi nên tầm nhìn cũng không được mở mang, chị dám cược, chưa đầy một tháng nữa em sẽ đổi bạn trai thôi.”

“Tại sao?” Trần Uyển Nhi hỏi.

“Bởi vì em đến Thành phố Thân Giang sẽ được gặp nhiều người đàn ông trẻ hơn lắm tiền hơn, họ chẳng những có tiền của còn có năng lực và nhan sắc, đến khi đó em làm phép tính so sánh sẽ thấy bạn trai em cách biệt quá nhiều so với những người đàn ông kia. Khâu Thiên Thiên cười nói.”

Một người đàn ông buộc tóc bước tới: “Em họ Uyển Nhi, anh là Khâu Kiệt, nếu em muốn tìm bạn trai mới, anh có thể giới thiệu cho em.”

“Mọi người lên lầu hai, chuẩn bị dùng cơm.” Khâu Anh nói vọng từ trên lầu xuống.

“Đi nào, chúng ta lên lầu.” Mọi người lần lượt lên lầu.

Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi cũng theo gót đám người kia.

Trong phòng ăn lầu hai.

Phòng ăn rất rộng, kê một chiếc bàn dài đủ chỗ cho 30 đến 40 người. Trên bàn bày nhiều món trái cây và đồ ăn.

Một bà lão tóc bạc trắng ngồi ở vị trí trung tâm.

Tuy bà cụ đã có tuổi nhưng vẫn rất quắc thước, ăn mặc rất thời thượng, trên cổ bà cụ đeo vòng ngọc trân châu rực rỡ.

Hiển nhiên bà cụ này chính là Lão Thái Quân nhà họ Khâu.

Ngay bên trái bà cụ là ghế ngồi của Khâu Anh, bà ta được sắp xếp vị trí gần Lão Thái Quân như vậy, chứng tỏ địa vị của bà ta trong nhà họ Khâu không hề thấp.

Bên phải Lão Thái Quân là một Người đàn ông trung niên vuốt tóc ngược.

Hai bên bàn còn có bảy đến tám người đàn ông và phụ nữ trung niên ngồi.

Các tiểu bối vào đến phòng ăn thì ngồi ở vị trí phía sau, Khâu Thiên Thiên và Khâu Kiệt vừa nói chuyện với Trần Uyển Nhi ban nãy cũng được ngồi ở vị trí ghế sau của tiểu bối, nhưng gần với Lão Thái Quân nhất, hiển nhiên địa vị của hai người này trong lớp tiểu bối cũng không thấp.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Uyển Nhi, Lâm Mộc! Mau tới đây.” Khâu Anh lập tức vẫy tay.

Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi bước lên trước.

“Uyển Nhi, đây là bác Khâu Hậu Minh của con.” Khâu Anh giới thiệu người đàn ông ngồi đối diện bà ta.

“Xin chào bác cả.” Trần Uyển Nhi lập tức chào hỏi.

“Cháu gái, cháu thật xinh đẹp.” Khâu Hậu Minh khen ngợi.

“Uyển Nhi, đây là bác hai Khâu Quý của con!”

“Đây là dì cả, đây là dì út.”

Khâu Anh giới thiệu từng người, Trần Uyển Nhi cũng chào hỏi lần lượt.

Khâu Anh giới thiệu tất cả đám tiểu bối ngồi sau, Khâu Thiên Thiên là con gái của Khâu Hậu Minh, còn Khâu Kiệt là con trai của Khâu Quý.

..

“Uyển Nhi, đây là bà ngoại của con.”

Cuối cùng Khâu Anh đưa Trần Uyển Nhi tới trước mặt Lão Thái Quân, trịnh trọng giới thiệu.

“Cháu chào bà ngoại.” Trần Uyển Nhi cười chào.

Đây là lần đầu tiên Trần Uyển Nhi gặp bà ngoại của cô nàng.

“Cháu gái Uyển Nhi, hoan nghênh cháu đến Thân Giang, ban nãy mẹ cháu nói với bà rồi, mẹ cháu muốn dẫn dắt cháu làm kinh doanh, nếu đã đến Thân Giang rồi thì cứ yên tâm học hỏi và làm việc, bà ngoại sẽ không bạc đãi cháu đâu.” Lão Thái Quân nhà họ Khâu cười nói.

“Dạ thưa bà ngoại.” Trần Uyển Nhi đáp.

“Vị này là ai thế?” Lão Thái Quân nhìn về phía Lâm Mộc.

Khâu Anh lập tức giới thiệu: “Cậu ấy là Lâm Mộc, bạn trai của Trần Uyển Nhi, cậu ấy kinh doanh ở Kim Châu Giang Nam, hai đứa nó yêu thương nhau nên con đưa Lâm Mộc tới để bồi dưỡng luôn.”

Trên mặt Lão Thái Quân lập tức lộ vẻ không vui: “Khâu Anh, trước giờ con làm gì cũng khiến mẹ yên tâm, sao lần này lại thế hả? Còn lôi người tỉnh ngoài đến tận Thành phố Thân Giang? Chó mèo ở xó xỉnh nào mà bước được qua cửa nhà họ Khâu này?”

Theo Lão Thái Quân, Khâu Anh chỉ nên đưa mình Trần Uyển Nhi tới đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom