• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (2 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41: Xử người

Nhất là, dáng vẻ say khướt của Trần Uyển Nhi lúc này mang một vẻ quyến rũ vô cùng đặc biệt, đàn ông trông thấy đều sẽ suy nghĩ vẩn vơ.

Ngay cả đám thiếu gia nhỏ tuổi đi theo Vu Thụy Giang cũng sáng rực hai mắt khi liếc thấy Trần Uyển Nhi.

Vu Thụy Giang dứt khoát bước tới trước mặt Trần Uyển Nhi: “Em gái, em uống rượu cùng tên thiếu gia sa sút này thì có gì thú vị, anh ta cũng đâu có tiền, em theo các anh trai đi uống rượu nhé, thế nào? Các anh đây đảm bảo khiến em chơi vui vẻ.”

Vu Thụy Giang nói xong thì duỗi tay về phía Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi nức tiếng ở Kim Châu, nhưng không nhiều người được gặp mặt cô nàng.

Đương nhiên tên Vu Thụy Giang này cũng không đủ tư cách gặp Trần Uyển Nhi, cho nên không hay biết cô nàng trước mặt là ai.

Trong mắt cậu ta, đây là một mỹ nhân tuyệt sắc, tất cả những cô gái cậu ta từng gặp trước đó đều không thể nào sánh được!

Bộp!

Khi tay Vu Thụy Giang gần chạm tới Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc tóm chặt lấy tay cậu ta.

“Vu Thụy Giang, nể mặt cậu từng lăn lộn cùng tôi, cho cậu một cơ hội, cút!” Lâm Mộc thờ ơ nói.

“Mẹ kiếp, Lâm Mộc, nhà họ Lâm của anh còn cái gì mà anh dám mắng ông đây cút! Ông đây thấy anh muốn bị đánh đây mà!” Vu Thụy Giang thấy Lâm Mộc còn thích lo chuyện bao đồng, lập tức nổi đóa.

Ngày trước Lâm Mộc dám mắng cậu ta, cậu ta tuyệt đối chịu thiệt.

Nhưng bây giờ, cậu ta tự cho là, Lâm Mộc không có chỗ dựa, bản thân anh cũng vô tích sự chẳng chút bản lĩnh, trong mắt Vu Thụy Giang, bây giờ cậu ta có thể tùy ý bắt chẹt Lâm Mộc.

“Cho cậu cơ hội, cậu lại không biết trân trọng!”

Lâm Mộc khẽ lắc đầu, sau đó nhấc chân lên, đạp một cước lên bụng Vu Thụy Giang.

Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, Vu Thụy Giang đập vào ghế sofa đối diện khiến sofa bị lật ngược.

“Vu Thiếu.”

Đám người đi theo Vu Thụy Giang vội chạy tới đỡ cậu ta dậy.

Vu Thụy Giang đau tới mức mặt trắng bệch.

“Đừng...đừng có đỡ ông đây, tất cả xông lên đánh anh ta!” Vu Thụy Giang thở dốc, tức giận gầm lên điên cuồng.

“Còn dám gào?” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng, tiện tay vớ chai rượu rỗng trên bàn, dứt khoát nện vào người Vu Thụy Giang.

Choang!

Chai rượu nhanh chóng đập vào đầu Vu Thụy Giang, đầu cậu ta lập tức chảy máu.

“Lâm Mộc, anh... anh muốn tự đâm đầu vào chỗ chết hả?” Vu Thụy Giang bưng đầu, mặt mày dữ tợn, hai mắt cũng đỏ ngầu.

Cậu ta còn tưởng mình có thể tùy ý bắt chẹt Lâm Mộc, nào ngờ Lâm Mộc dám đánh cậu ta như vậy.

“Còn dám la hét! Vẫn chưa rút ra bài học à, vậy tôi đánh cậu tới khi cậu hiểu chuyện mới thôi!” Lâm Mộc lại quăng tới một chai rượu rỗng.

Choang.

Chai rượu vỡ tan nơi lồng ngực Vu Thụy Giang.

“Á á.” Vu Thụy Giang đau đớn hét lên.

Những người khác thấy vậy thì không dám xông lên nữa.

“Còn la hét nữa không?” Lâm Mộc cầm tiếp một chai rượu rỗng, hỏi cậu ta.

Vu Thụy Giang nhìn thấy chai rượu trong tay Lâm Mộc, lời ra đến miệng đành nuốt trở lại, nhưng cậu ta tức đến bầm gan tím ruột.

“Lâm Mộc, anh dám đánh Vu Thiếu! Lẽ nào anh không biết, tôi và Vu Thiếu muốn chỉnh anh đến thảm hại dễ như trở bàn tay hay sao?” Một tên thiếu gia khác mà Lâm Mộc quen biết chỉ tay vào anh cảnh cáo.

Choang.

Cậu ta vừa dứt lời thì bị một chai rượu rỗng khác nện vào đầu.

Tên thiếu gia này bị đau gào lên thảm thiết, bưng đầu ngồi xổm.

“Còn ai muốn nói nữa? Còn ai muốn động tay nữa?” Lâm Mộc lắc lư chai rượu rỗng trong tay, ánh mắt quét về phía đám thiếu gia còn lại.

Mấy tên đó lắp ba lắp bắp không nói nên lời.

Đám thiếu gia này đều theo Vu Thụy Giang lăn lộn, thân thế của họ còn không bằng Vu Thiếu, đến Vu Thiếu còn bị đánh cho tả tơi tan tác, bọn họ nhìn mà thấy hoang mang.

“Nếu không còn gì để nói thì nhanh chóng đưa Vu Thụy Giang cút khỏi đây, ban nãy chỉ là chút dạy dỗ, nếu còn dám đến chọc giận tôi, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.” Lâm Mộc nói nhẹ bẫng.

“Kẻ nào gây chuyện ở đây?” Một giọng quát mắng truyền tới.

Lâm Mộc ngẩng đầu, một người đàn ông vạm vỡ dẫn theo 7 -8 tên đàn em hùng hổ lao đến.

Vu Thụy Giang thấy người đàn ông vạm vỡ đến thì như vớ được cọng cỏ cứu mạng: “Anh Phong, là tên kia! Tên kia đánh người! Anh xem anh ta đập rách đầu tôi rồi!” Vu Thụy Giang xông tới cầu cứu.

“Vu Thiếu, người này có gốc gác gì, sao lại dám động tay động chân với cậu?” Anh Phong hỏi.

“Anh ta là Lâm Mộc, là thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị trước kia, nhưng giờ anh ta đã là tên thiếu gia bỏ đi, anh mau giúp tôi xử lý anh ta!” Vu Thụy Giang cuống quýt nói.

“Vu Thụy Giang, xem ra cậu vẫn chưa no đòn nhỉ? Lâm Mộc vừa dứt lời, lại quăng chai rượu rỗng về phía Vu Thụy Giang.”

Choang!

“Á á.” Chai rượu vỡ tan trên người cậu ta lần nữa.

“Anh Phong, anh xem, anh tới mà anh ta còn dám đánh người, anh ta vốn không coi anh ra gì! Vu Thụy Giang nhịn đau kêu khổ.”

Anh Phong sa sầm mặt.

“Lâm Mộc đúng không? Lá gan của mày cũng lớn ghê nhỉ, dám đánh người ngay trước mặt tao.” Người đàn ông vạm vỡ được gọi là Anh Phong đưa ánh mắt về phía Lâm Mộc, lừa giận cũng hiện rõ trên mặt.

“Đánh nó!” Anh Phong dứt khoát ra lệnh. Anh ta đã biết Lâm Mộc chỉ là tên thiếu gia sa sút, đương nhiên không cần kiêng dè điều chi.

Ngược lại Vu Thụy Giang là khách quen chỗ này, gia đình lại giàu có, dĩ nhiên anh ta sẽ bảo vệ Vu Thụy Giang.

“Lên!” Đám đàn em sau lưng anh ta rút gậy cao su luôn mang theo người ra, nhất loạt xông về phía Lâm Mộc.

Lâm Mộc ngồi trên sofa, nắm lấy bàn rượu trước mặt, mạnh mẽ nhấc lên.

Rầm! Bàn rượu đập tới, nện thẳng vào người đám tay sai.

“Cái gì?” Anh Phong thấy tất cả đàn em của mình bị thương thì giật thót.

Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn Anh Phong, hỏi: “Mày là người quản lý trật tự nơi này hả? Lão đại của mày là ai?”

“Lão đại của tao là Anh Nguyên, nhãi ranh, dám đánh người của tao, mày biết điều này đồng nghĩa với cái gì không?” Anh Phong sa sầm mặt.

“Lão đại của lão đại mày là ai?” Lâm Mộc dựa người vào sofa.

“Lão đại của lão đại tao là Bằng Gia danh tiếng lẫy lừng đất Kim Châu, mày dám đối đầu với bọn tao thì không có đường thoát đâu.” Anh Phong nói.

“Khẩu khí của mày cũng lớn lắm, nhưng dù lão đại của lão đại mày là Bằng Tử có mặt ở đây, cũng không dám ăn nói với tao như thế đâu.” Lâm Mộc hừ lạnh.

“Mày dám gọi Bằng Gia của bọn tao là Bằng Tử? Dám bất kính với Bằng Gia! Mày gây rắc rối lớn rồi! Chờ đó cho tao, tao sẽ không tha cho anh!” Anh Phong không nói hai lời, dứt khoát lấy điện thoại ra.

Ban nãy anh ta thấy được thân thủ của Lâm Mộc không tồi, nhưng anh ta không tin gọi thêm mười mấy tên đàn em tới lại không đối phó nổi 1 Lâm Mộc.

Vu Thụy Giang bên cạnh thấy Anh Phong muốn xử người, đương nhiên vui mừng khôn xiết.

Cô gái quyến rũ bên cạnh cũng nói: “Vu Thiếu, tên này chẳng những chọc vào chúng ta, còn dây vào thế lực ngầm của Kim Châu, lá gan cũng lớn thật đó?”

Vu Thiếu nhổ ra một ngụm máu, cười nói: “Anh ta chết chắc rồi, nơi này là địa bàn của Bằng Gia, anh ta dây phải thế lực ngầm của Bằng Gia rồi! Hôm nay, anh ta không thể đứng dậy rời đi đâu!”

“Vu Thiếu, bây giờ chúng ta cứ ở đây chờ xem kịch hay của anh ta đi!” Tên thiếu gia đứng bên cạnh phấn khích nói.
Chương 42: Không động lòng thật sao?

Lâm Mộc điềm nhiên như không: “Muốn tìm người? Được, thế tao cũng gọi điện tìm 1 người.”

Dứt lời, Lâm Mộc bấm số.

“Alo, Bằng Tử, tôi ở quán bar Kim Điển, đây là quán bar dưới trướng của ông đúng không? Người của ông ở nơi này đang động tay động chân với tôi. ” Lâm Mộc nói.

Sau đó Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn Anh Phong, nói: “Này, đại ca của đại ca mày là Bằng Gia muốn nói chuyện với mày.”

Lâm Mộc vừa nói vừa đưa điện thoại trong tay cho Anh Phong.

“Mày mà dám gạt tao thì hôm nay tuyệt không thể sống sót rời khỏi nơi này.” Anh Phong nửa tin nửa ngờ bước đến trước mặt Lâm Mộc, duỗi tay nhận chiếc điện thoại cũ trong tay anh.

“Tôi là Ngô Bằng, cậu là cấp dưới của ai! Tên gì?” Điện thoại vọng ra giọng nói nghiêm nghị của Bằng Gia.

Anh Phong nghe giọng Bằng Gia thì sợ tới độ run như cầy sấy.

“Bằng..Bằng Gia, tôi là thuộc hạ của anh Nguyên, Bằng Gia cứ gọi tôi Phong Tử là được.” Anh Phong lập tức đỡ điện thoại bằng hai tay, kính cẩn trả lời.

“À, là Phong Tử thuộc hạ của A Nguyên sao? Cậu cũng to gan lớn mật nhỉ, ai cho cậu chọc giận anh Mộc hả? Còn dám động tay động chân với anh Mộc? Cậu không muốn sống nữa đúng không?” Điện thoại vọng ra tiếng chửi rầm trời của Bằng Gia.

“Bằng Gia, tôi sai rồi! Tôi sai rồi!” Anh Phong cuống quýt xin lỗi, sau lưng túa mồ hôi lạnh.

“Lập tức xin lỗi người ta, anh Mộc ra lệnh cho cậu làm gì, cậu cứ thế mà làm theo, hiểu chưa?”

“Dạ dạ dạ.” Anh Phong khom người gật đầu, liên tục đáp dạ với chiếc điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Anh Phong phát hiện ra lưng áo anh ta đã ướt đầm.

Ngày thường Anh Phong đi theo đại ca của anh ta mới có dịp được gặp mặt Bằng Gia, nhưng ngay cả số điện thoại của Bằng Gia anh ta cũng không đủ tư cách biết.

Lúc này bỗng dưng được nói chuyện với Bằng Gia, nhưng lại bị ông ta mắng chửi té tát, bảo sao anh ta không hoang mang cho được!

Điều khiến anh ta kinh ngạc nhất chính là, Bằng Gia trong điện thoại gọi Lâm Mộc là ‘anh Mộc’? Đây là tình huống gì thế!

Anh Phong không dám chần chừ do dự nửa giây, lập tức xông tới trước mặt Lâm Mộc : “Anh Mộc! Xin lỗi anh! Là Phong Tử tôi có mắt không tròng! Tôi xin được tạ tội với anh!”

Anh Phong cúi người, hai tay dâng lên chiếc điện thoại, xin Lâm Mộc trị tội mình.

Cảnh tượng này làm đám người Vu Thụy Giang lơ mơ!

Bọn họ còn đang chờ Anh Phong báo thù giúp đấy, sao Anh Phong lại quỳ xuống thế này?

“Anh Phong, tập đoàn Lâm Thị đã sụp đổ tan tành từ lâu rồi, tên này không có tiền bạc và quyền thế, chỉ là một thiếu gia bỏ đi, anh ngàn vạn lần đừng để anh ta lường gạt! Chắc chắn anh ta đang giở trò gì đó!” Vu Thụy Giang gào to.

“Cậu câm miệng cho tôi!” Anh Phong quay người, trừng mắt với đám người kia, trong lòng giận muốn chết.

Giờ anh ta trăm phương ngàn kế tìm cách khiến Lâm Mộc nguôi giận, lỡ như đám người kia gào lên chọc Lâm Mộc tức giận thì phải làm sao?

“Đuổi bọn chúng ra ngoài mau!” Lâm Mộc bình tĩnh nói.

“Dạ dạ dạ.” Anh Phong gật đầu như giã tỏi.

Đám đàn em của Anh Phong bị bàn rượu nện trúng người ban nãy cũng bò dậy từ mặt đất.

“Còn ngây ra đó làm gì? Lập tức tống cổ đám người này ra ngoài cho tôi!”

Anh Phong vừa dứt lời, xông thẳng tới trước mặt Vu Thụy Giang trước tiên.

“Anh Phong, Anh Phong!” Vu Thụy Giang thấy Anh Phong lao đến thì khẩn thiết gọi tên.

Bốp!

Anh Phong không nói hai lời, dứt khoát vung một quyền lên mặt Vu Thụy Giang, sau đó xách cậu ta lên kéo ra ngoài.

“Anh Phong! Tôi là khách quen chỗ các anh mà! Ba tôi là Vu Chấn nha! ” Vu Thụy Giang mặt mũi bầm dập gào lớn.

“Mau chạy thôi!” Đám thiếu gia đi theo Vu Thụy Giang co cẳng chạy mất.

Anh Phong quăng Vu Thụy Giang ra ngoài xong, nhanh chóng đi vòng trở về.

“Mộc Gia, người đã bị đuổi ra ngoài rồi, bàn ghế nơi này hỏng cả rồi, tôi đổi bàn khác cho anh nhé.” Anh Phong kính cẩn nói.

“Không cần để ý tới tôi, anh đi làm việc của mình đi.” Lâm Mộc khoát tay.

“Mộc Gia, vậy có việc gì anh cứ phân phó tôi.” Anh Phong cười phụ họa.

Sau khi anh ta rời đi, Lâm Mộc quay đầu nhìn Trần Uyển Nhi bên cạnh.

Trần Uyển Nhi say khướt rồi.

“Trần Uyển Nhi, cô muốn uống tiếp hay về? Muốn uống tiếp thì chúng ta đổi bàn.” Lâm Mộc hỏi cô nàng.

“Uống...uống...” Trần Uyển Nhi nhả ra được 2 chữ.

“Thôi vậy, cô say lắm rồi, tôi không thể để cô uống tiếp, đi thôi.” Lâm Mộc dứt khoát kéo Trần Uyển Nhi dậy, toan đưa cô nàng rời đi.

“Tôi...tôi không đi đâu! Anh buông tay ra!” Trần Uyển Nhi vùng vằng muốn thoát khỏi tay Lâm Mộc.

“Chuyện này không do cô quyết định.” Lâm Mộc không nói hai lời, dứt khoát ẵm cô nàng lên rồi đi ra ngoài.

Trần Uyển Nhi say bí tỉ nào vùng vẫy thoát ra được?

“Anh...anh buông tôi ra! Tôi muốn uống nữa!” Trần Uyển Nhi nện nắm đấm nhỏ vào người Lâm Mộc.

Lâm Mộc nào nghe lời Trần Uyển Nhi, cô nàng giãy giụa cũng vô ích.

Anh Phong trông thấy Lâm Mộc muốn rời đi, lập tức nghênh đón trước mặt.

“Mộc Gia, có cần tôi giúp gì không? Cần tôi thuê phòng giúp không? Đối diện có khách sạn.” Anh Phong nở nụ cười cung kính.

“Anh có xe không?” Lâm Mộc nhìn anh ta.

Anh Phong mau mắn đáp: “Có có có, Mộc Gia muốn làm trên xe?”

Lâm Mộc câm nín: “Đầu óc anh nghĩ cái gì vậy, tôi muốn anh chạy xe đưa người về, có được không?”

“Được được được, tôi lập tức lái xe, Mộc Gia chờ tôi ở cổng nhé.”

Anh Phong nói xong vội vàng chạy đi.

Không trách anh ta nghĩ bậy bạ, ở quán bar này, chuốc say con gái nhà người ta xong đi thuê phòng là chuyện anh ta nhìn quen rồi.

Lúc Lâm Mộc ẵm Trần Uyển Nhi ra đến cổng, Anh Phong đã điều khiển chiếc Accord đứng chờ.

“Mộc Gia, anh lên xe đi!” Anh Phong cuống quýt nhảy từ xe xuống, chủ động mở cửa ghế sau cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc ẵm Trần Uyển Nhi vào xe, ra lệnh cho Anh Phong chạy xe đến biệt thự nơi lưng chừng núi.

Anh Phong dĩ nhiên vui vẻ làm theo, dù sao Bằng Gia còn gọi Lâm Mộc là đại ca, anh ta được lái xe chở người này thì quả là vinh hạnh lớn.

Trong buồng xe.

“Tôi...tôi không đi, tôi muốn uống nữa.” Trần Uyển Nhi mơ mơ màng màng đánh vào người Lâm Mộc.

Trần Uyển Nhi mơ màng ngủ trên chiếc xe khẽ lắc lư.

“Mộc Gia, đừng trách tôi lắm lời, tôi quản lý quán bar Kim Điển mấy năm, nhìn quen đủ kiểu phụ nữ xinh đẹp rồi, nhưng xinh đẹp nhường này thì vẫn là lần đầu tiên thấy, anh không động lòng chút nào thật sao? Cô ấy say khướt thế này, còn không phải mặc cho anh giày vò ư?” Anh Phong nói.

“Dùng bạo lực chiếm đoạt cô gái không còn chút khả năng phản kháng nào, có khác gì hành động của đám người Vu Thụy Giang ban nãy không? Con người có dục vọng chẳng có gì là lạ, nhưng muốn thành sự thì phải học cách không để dục vọng chi phối đầu óc. ”

“Mộc Gia, anh nói có lý lắm.”Anh Phong kính phục nói.

Nhà họ Trần.

Lâm Mộc ẵm Trần Uyển Nhi tới phòng ngủ của cô nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Chương 43: Phản ứng của Chu Khôn

Nói thật thì Lâm Mộc thật sự cũng có chút phản ứng, cô thật sự rất hấp dẫn, hơn nữa bây giờ lại chỉ có hai bọn họ trong phòng. Nhưng Lâm Mộc vẫn chưa bị dục vọng chi phối.

"Ngoan ngoãn ngủ đi."

Lâm Mộc nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời đi.

Ở tầng dưới.

“Lâm Mộc, cảm ơn cháu đã đưa Uyển Nhi về, không ngờ con bé lại uống nhiều như vậy.” Ông cụ Trần cảm ơn Lâm Mộc.

“Không sao cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi, ông cụ Trần, cũng đã khuya rồi cháu không quấy rầy nữa.” Lâm Mộc nói xong liền rời đi.

Khi anh ra khỏi nhà họ Trần thì trời đã bắt đầu mưa. Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bị mây đen che khuất.

"Nếu suy đoán của mình là đúng, vậy thì lúc này Chu Khôn đã nhận được những cuộc gọi đầu tiên về việc cắt đứt hợp tác với công ty."

Trong đôi mắt đen láy của Lâm Mộc lóe lên một tia sắc lạnh: "Chu Khôn, tiếp theo đã đến lúc anh phải từ từ nếm trải mùi vị bị người khác phản bội, anh sẽ từ tức giận đến bất lực, rồi đến tuyệt vọng! Anh hãy cứ từ từ nếm thử mùi vị của sự tuyệt vọng đi! "

Đối với Lâm Mộc, để Chu Khôn phải chịu đựng đòn tấn công này còn thú vị vị hơn việc thẳng tay giết chết anh ta !

Phong Tử vẫn đứng ở cửa đợi Lâm Mộc.

“Nguyên Gia, đây… đây là nhà của ai vậy?” Phong Tử không khỏi tò mò hỏi.

“Nhà của ông cụ Trần.” Lâm Mộc đáp.

“Trần… nhà của ông cụ Trần sao?” Phong Tử kinh ngạc.

Khi nhìn Lâm Mộc một lần nữa, anh ta lại càng kinh ngạc hơn. Rốt cuộc Lâm Mộc là sự tồn tại như thế nào đây.

"Tôi lại phiền anh đưa tôi về rồi." Lâm Mộc nói.

"Phong Tử tôi đây vui còn không hết ấy chứ!"

Phong Tử nói xong liền mời Lâm Mộc lên xe, Lâm Mộc ngồi lên xe lại nghĩ ngợi, anh nghĩ không có xe đúng là không tiện chút nào.

Nhưng bây giờ Lâm Mộc cũng chỉ có một ít tiền trong túi, không thể mua được một chiếc xe hơi, hoặc chỉ có thể là một chiếc xe cũ có giá khoảng 50.000 đến 60.000 tệ.

...

Lúc trước khi Lâm Mộc uống rượu, A Bính và Bằng Gia cũng đã hạ gục được thêm một ông chủ nữa. Có thể nói, tình hình hoạt động trong những ngày qua diễn ra rất suôn sẻ.

Một số ông chủ đã lựa chọn thỏa hiệp dưới áp lực của Bằng Gia, một số cũng có phản kháng lại một chút giống như ông chủ Chiêm lần trước.

Nhưng khi liên lạc với hội trưởng Lưu và được hội trưởng Lưu 'thuyết phục', họ cũng đành ngoan ngoãn nhượng bộ.

Bệnh viện Nhân Ái, phòng chăm sóc đặc biệt.

"Anh có thể cử động ngón tay của mình! Haha, anh thực sự có thể cử động rồi!"

Chu Khôn vừa thử cử động ngón tay, lập tức trở nên ngây người. Uống thuốc của Tôn Gia mấy ngày, cuối cùng cũng thấy được hiệu quả.

“Anh yêu à à, chỉ cần anh tiếp tục chịu đựng, trong vòng một tháng sẽ có thể bình phục rồi.” Hàn Mộng Lan cũng có vẻ rất vui mừng, dù sao cô ta cũng không muốn phải hầu hạ một người chồng bại liệt cả đời đâu.

Vừa lúc đó, giám đốc tập đoàn Chu thị Khương Vân Thăng vội bước vào phòng.

“Ông chủ, có chuyện chẳng lành rồi!” Sắc mặt Giám đốc rất khó coi.

“Khương Vân Thăng, ông vội vội vàng vàng như thế làm gì, có chuyện gì sao !” Lúc này tâm tình của Chu Khôn đang rất tốt.

“Ông chủ, mấy ngày hôm nay, một số công ty chúng ta hợp tác nhiều năm đã lần lượt cắt đứt hợp tác với chúng ta.” Giọng điệu của Giám đốc rất nặng nề.

"Đột nhiên cắt đứt hợp tác sao? Lại còn là mấy công ty, sao có thể! Công ty nào cắt đứt hợp tác với chúng ta?" Chu Khôn nghe thấy tin tức này, nụ cười trên mặt liền biến mất.

"Ông chủ, chuyện này chắc chắn là sự thật, công ty thực phẩm Chiêm Viễn, tập đoàn An Dương, công ty nhu yếu phẩm hằng ngày Tấn Nghiệp, công ty xây dựng Hưng Phát, tất cả đều là những công ty đã hợp tác lâu năm với chúng ta. ”Giám đốc nói.

“Không thể nào, đây đều là những người bạn cũ đã làm việc với tôi nhiều năm, sao bọn họ có thể cắt đứt hợp tác với chúng ta mà không nói với tôi một lời!” Chu Khôn kiên quyết nói.

Anh ta thực sự không muốn tin rằng những công ty này đều đã đồng thời cắt đứt hợp tác với công ty anh ta.

Nếu như một hoặc hai trong số các công ty đó cắt đứt thì anh ta vẫn coi đó là điều bình thường, nhưng sao đang yên đang lành mấy công ty đó lại làm như vậy chứ?

“Mộng Lan, em giúp anh gọi cho ông chủ Chiêm đi.” Chu Khôn vội vàng nói.

"Được, em sẽ gọi ngay."

Hàn Mộng Lan vội vàng cầm điện thoại lên, bấm gọi, sau đó bật loa ngoài rồi đặt bên cạnh Chu Khôn.

"Bíp, xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau ..."

“Đây...Chu Khôn, hình như anh ta chặn số điện thoại của anh rồi.” vẻ mặt Hàn Mộng Lan tỏ ra khó xử.

"Gọi lại! Mau gọi lại đi!"

Chu Khôn hét lên.

Hàn Mộng Lan chỉ có thể làm theo ý anh ta, liên tiếp thử gọi lại mấy lần nhưng đều có kết quả như vậy.

“Khốn kiếp, tôi đã làm việc với ông ta nhiều năm như vậy, vậy mà ông ta không nói gì đã cho tôi vào danh sách đen, mau gọi cho mấy ông chủ khác đi!” lúc này vẻ mặt Chu Khôn có chút dữ tợn.

Hàn Mộng Lan đã gọi điện cho những ông chủ khác, nhưng vẫn bị bọn họ chặn số.

"Làm sao có thể xảy ra chuyện này! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!" vẻ mặt Chu Khôn ngày càng hung tợn.

Sau đó anh ta nhìn thẳng mặt Giám đốc rồi mắng: "Ông là do tôi tốn công nuôi dưỡng, ông quản lý công ty kiểu gì vậy?"

“Ông chủ, chuyện này đến quá đột ngột, tôi cũng không biết đang xảy ra chuyện gì cả, tôi cũng đã điều tra hai ngày nay rồi!” Giám đốc lau mồ hôi lạnh trên trán, dường như không nói ra được gì.

“Sau đó ông phát hiện ra cái gì? Nói đi!” Chu Khôn hung dữ hỏi.

"Ông chủ, theo thông tin tôi điều tra được, chỉ trong hai ngày qua, Kim Châu chúng ta có một công ty mới tên là tập đoàn Thiên Nguyên. Chính tập đoàn mới này đã cướp mất các công ty và doanh nghiệp hợp tác với chúng ta." Giám đốc nói.

"Một công ty mới thành lập còn chưa từng nghe tên, lại có thể cướp đối tác của chúng ta sao? Khương Vân Thăng, ông làm giám đốc kiểu gì vậy!" Chu Khôn lại chửi rủa.

"Ông chủ, tôi ... cũng không ngờ lại có một công ty mới cướp đối tác kinh doanh của chúng ta như vậy. Có lẽ ... Có lẽ công ty mới này đã dùng giá cả hợp tác thấp hơn để cướp đi đối tác và đơn hàng của chúng ta." Giám đốc cũng vô cùng đau đầu.

“Cũng may là cho tới hôm nay mới chỉ có bốn công ty cắt đứt hợp tác với chúng ta, tuy có ảnh hưởng đến tập đoàn chúng ta, nhưng sẽ không gây ra một đòn quá kinh khủng.” Chu Khôn tự an ủi.

Sau đó Chu Khôn ngẩng đầu dặn dò: "Khương Vân Thăng, từ hôm nay trở đi, mọi việc của tập đoàn đều phải báo cáo để tôi quyết định, tôi sẽ điều khiển hoạt động của tập đoàn từ xa."

"Còn nữa, hãy đích thân đến tìm những ông chủ này, ra giá thấp hơn cho đến khi bên kia đồng ý, tôi không tin chúng ta không giành lại được! Chỉ một tập đoàn mới mà muốn chống lại chúng ta, Chu Khôn tôi cũng không ăn chay đâu! "

Theo Chu Khôn nghĩ, chỉ có một khả năng duy nhất để tập đoàn mới này nhanh chóng lấy được đối tác và đơn đặt hàng của công ty anh ta, đó chính là thu hút đối tác bằng giá rẻ.

Thông thường, một công ty mới thành lập nếu muốn nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường của các công ty cùng ngành, hoặc cạnh tranh phân hóa thị trường, đối với các sản phẩm có cùng bản chất thì công ty đó chỉ có thể chơi bài “giá rẻ” và “ưu đãi”.

“Được rồi ông chủ, tôi sẽ làm ngay.” Giám đốc nhận lệnh chuẩn bị xoay người rời đi.

“Chờ một chút!” Chu Khôn lại gọi ông ta lại.
Chương 44: Lời mời

"Ông chủ, cậu còn có gì dặn dò sao?" Giám đốc quay người lai hỏi.

"Ông điều tra cho tôi xem nguồn gốc của tập đoàn Thiên Mộc và người đứng đầu tập đoàn này là ai!" Chu Khôn dặn dò.

"Tôi hiểu rồi." Giám đốc trả lời, sau đó cũng vội vàng rời đi.

. . .

Hôm sau, nhà họ Trần.

Trần Uyển Nhi cũng đã mơ màng tỉnh lại.

"Đau đầu quá." Trần Uyển Nhi xoa xoa huyệt thái dương, chắc là do tối hôm qua uống quá nhiều rượu nên dẫn đến đau đầu.

"Mà hình như tối hôm qua Lâm Mộc cũng tới đó, bây giờ mình đang ở giường của ai vậy?" Trần Uyển Nhi lập tức ngồi bật dậy.

Sau đó cô mới nhận ra, đây chính là phòng của cô, lúc này cô mới yên tâm hơn.

"Ôi, sao mình lại ngốc thế cơ chứ, sao lại để cho Lâm Mộc uống rượu cùng mình cơ chứ, lại còn nói hết những lời trong lòng cho anh ta nghe nữa chứ, chẳng phải sẽ lại để cho tên ngốc ấy cười nhạo mình sao!" Trần Uyển Nhi điên cuồng vò tóc mình.

Lúc ấy cô cũng đã uống không ít, muốn tìm người uống rượu cùng, không biết mơ mơ hồ hồ thế nào lại gọi cho Lâm Mộc. Nói thật là cô cũng vẫn nhớ được một chút, lúc đó cô còn nói với Lâm Mộc rất nhiều lời trong lòng cô nữa.

Còn sau đó, hình như cô nhớ có người đến gây chuyện, nhưng đều bị Lâm Mộc giải quyết nhanh gọn, sau đó nàng bị Lâm Mộc đưa lên xe, trong xe cô mơ màng ngủ thiếp đi, còn những chuyện về sau, cô cũng không nhớ rõ gì nữa.

"Trong lúc mình ngủ trên xe, tên ngốc đó...không chiếm tiện nghi của mình đó chứ?" Trần Uyển Nhi cúi đầu nhìn cả người mình, trong lòng không khỏi lo lắng.

Nếu Lâm Mộc thật sự có chiếm tiện nghi của cô, thì chắc cô cũng không nhớ rõ đâu! Nghĩ đến đây, cô vội vàng mò tìm điện thoại để gọi cho Lâm Mộc.

"Trần đại tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?" Trong điện thoại truyền đến tiếng của Lâm Mộc.

"Lâm Mộc, anh. . . tối hôm qua anh không làm chuyện gì quá phận với tôi đó chứ?" giọng điệu Trần Uyển Nhi có chút dữ dằn dò hỏi anh.

"Chưa làm được chuyện gì quá phận cả, chỉ giúp cô kiểm tra thân thể một chút thôi." Lâm Mộc nói.

"Anh nói cái gì!" Trần Uyển Nhi ngạc nhiên đứng phắt dậy, giọng cô cũng trở nên sắc bén.

"Anh cái tên khốn nạn này, sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy chứ, dám thừa dịp tôi không có phòng bị! Anh...anh...." Trần Uyển Nhi vừa sốt ruột vừa tức, nước mắt cũng đã đảo quanh hốc mắt rồi.

"Cô kích động như thế làm gì, tôi chỉ đùa với cô thôi, tôi cũng không phải chưa từng thấy phụ nữ, yên tâm, hôm qua tôi không có làm gì cô cả, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú với cô lắm." Lâm Mộc nói.

"Tôi...sao tôi có thể tin lời anh được chứ!" Trần Uyển Nhi vẫn còn hơi sốt ruột.

Dù sao tối hôm qua cô cũng không nhớ rõ chuyện gì cả, nếu như Lâm Mộc làm chuyện bậy bạ với cô xong lại nói không làm thì cô cũng làm sao biết được.

"Trần Uyển Nhi, cô không tin tôi sao? Nếu cô không tin, có thể đi tìm tên nhóc Phong Tử ở quán bar Kim Điển hôm qua đó, tối qua cậu ta lái xe đưa chúng ta về, trên xe cậu ta còn có cả camera hành trình, cô cũng có thể kiểm tra xác minh thử xem." Lâm Mộc nói.

"Coi như anh thức thời đó, nếu không tôi không tha cho anh vì dám lợi dụng lúc tôi say đâu." Trần Uyển Nhi nghe vậy mới yên tâm hơn.

"Tôi không phải loại người giống như Tôn Trình bạn trai cô đâu, tôi làm việc đều có lý do cả." Lâm Mộc nói.

"Đừng có nhắc đến anh ta với tôi!" Trần Uyển Nhi nghe được cái tên này, trong lòng cô liền nổi giận.

"Được, tôi không nhắc tới nữa, chỉ là sau này cô đừng có say xỉn như vậy là được, tối hôm qua may là có tôi ở đó, nếu không một mình cô uống say khướt tám phần sẽ bị để ý tới."

Lâm Mộc tiếp tục nói: "Cho dù cô có là tiểu thư nhà họ Trần, nhưng lúc đó cô đã say mèm, người khác cũng không biết thân phận của cô, một khi người đó dám chiếm tiện nghi của cô, rồi sau này cô có báo thù, nhưng những thứ đã mất đi sẽ không thể lấy lại được đâu, cô hiểu không?"

"Lâm Mộc, anh quan tâm tôi như thế làm gì? Nếu như tôi có tổn thương gì cũng không liên quan tới anh, anh còn quan tâm đến tôi sao?" Trần Uyển Nhi nói.

"Tôi lười nói nhảm với cô, cúp máy đây."

Tút tút tút. . .

Trong điện thoại truyền ra những âm thanh tút tút. Bây giờ cô cũng đã quen với việc bị Lâm Mộc cúp máy trước rồi.

Trần Uyển Nhi cầm điện thoại, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình kém vậy sao? Tối hôm qua dưới tình huống như vậy mà anh ta không có một chút ý đồ nào với mình sao? Anh ta không nhìn trúng mình sao? "

....

Thời gian trôi đi, mấy ngày nữa cũng đã trôi qua.

Lâm Mộc vốn tưởng rằng anh sẽ bị ám sát, nên bình thường Lâm Mộc rất đề cao cảnh giác.

Nhưng mấy ngày sau đó, Lâm Mộc đều không gặp chuyện ám sát gì đó cả, điều này cũng làm cho Lâm Mộc có hơi bất ngờ.

Trong mấy ngày nay, Lâm Mộc căn bản cũng không luyện tập nhiều, chỉ mua một chiếc xe hơi nhỏ, rảnh rỗi lái xe chở Lâm Đại Sơn đi đạo xung quanh một chút, xem xem có thêm chút ý tưởng gì không.

Lúc đầu Lâm Mộc chỉ đi những nơi gần Kim Châu, nhưng sau đó Lâm Mộc cũng mở rộng phạm vi, lái xe chở Lâm Đại Sơn đến mấy thành phố gần đó.

Đối với những người tu hành bình thường trên trần gian này, chỉ có những nơi như núi rừng mới thích hợp để tu luyện, bởi vì không khí trong hội tụ khá nhiều Linh khí, hơn nữa trong núi cũng vô cùng yên tĩnh.

Còn đối với Lâm Mộc thì phải ở chỗ tốt hơn một chút, bởi vì Lâm Mộc đã đạt đến Chí Tôn Tích rồi, nên năng lực hấp thụ linh khí cũng vô cùng mãnh liệt!

Còn như bên chị họ anh, bình thường cô ấy không cần ra khỏi nhà, cũng không cần tài xế riêng, dù sao cô cũng làm trực tiếp ngay tại nhà, nhà của cô ấy cũng chỉ cách công ty có vài trăm mét thôi.

Trong thời gian mấy ngày Lâm Mộc đi dạo khắp nơi, ở Kim Châu không hề yên bình.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của A Bính và Bằng Gia, tập đoàn Thiên Mộc từ không có chút tiếng tăm gì, đến bây giờ đã nổi tiếng trong giới kinh doanh Kim Châu.

Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, chưa hình thành được sự ảnh hưởng cho mọi người ở Kim Châu, nên những người bình thường ở Kim Châu cũng vẫn chưa biết đến cái tên này.

Hôm nay lại đến hẹn giúp Trần Uyển Nhi kìm chế độc tố.

Bên trong phòng, Lâm Mộc đang giúp cô kìm hãm độc tố.

"Lâm Mộc, hai ngày nữa anh có thời gian không?" Trần Uyển Nhi hỏi.

"Cô sẽ không mời tôi uống rượu với cô nữa đó chứ?" Lâm Mộc nói.

"Không phải, tôi có hẹn với mấy người bạn, hai ngày sau sẽ đi leo lên núi tuyết Tịch Linh, ra ngoài thám hiểm giải sầu, tôi thấy anh cũng có chút bản lĩnh, hay là anh đi cùng tôi đi." Trần Uyển Nhi nói.

Trần Uyển Nhi tiếp tục nói: "Mà lần này tôi đi cũng không biết phải đi bao lâu nữa, nhỡ đâu nửa đường độc tố trong người tôi lại tái phát thì anh còn có thể kịp thời giúp tôi kìm hãm."

"Đây mới là nguyên nhân thực sự cô mời tôi đi sao?" Lâm Mộc nói.

"Anh cứ cho là như thế đi." Trần Uyển Nhi nhẹ nhàng nói.

Lâm Mộc nói: "Cô vừa mới nói là núi tuyết Tịch Linh sao, trước kia tôi cũng có nghe qua rồi, đây là một ngọn núi tuyết hiếm có ở tỉnh Giang Nam, nhưng đây cũng không phải là một danh lam thắng cảnh, mà chỉ là một ngọn núi tuyết chưa được khai thác, ít ai lui tới, cô muốn đi giải sầu cũng rất tốt, nhưng cô thật sự muốn đến đó sao? Như vậy không ổn lắm đâu!"

Thật sự thì ngọn núi tuyết Tịch Linh này đúng là một nơi rất kỳ lạ. Bởi vì vị trí địa lý nên tỉnh Giang Nam một năm bốn mùa đều bị tuyết bao phủ.

Mà ngọn núi tuyết Tịch Linh này chính là ngọn núi tuyết cao nhất ở Giang Nam, theo lý thuyết sẽ được khai phá thành một danh lam thắng cảnh có giá trị cực cao, nhưng từ lâu nó vẫn chưa được phát triển.

Cũng có người đã chết ở đó, nhưng cũng không phải đã chết hoàn toàn...
Chương 45: Sự thay đổi của Kim Châu

Lâm Mộc từng nghe một thiếu gia nhà giàu nói, một ông chủ kinh doanh trong ngành văn hóa và du lịch ở Ninh Đô từng muốn khai phá Núi tuyết Tịch Lĩnh, cuối cùng không rõ vì nguyên nhân gì, người này đã lặng lẽ ra đi.

“Chính vì nơi đó không phải danh lam thắng cảnh, đi thám hiểm mới thú vị, còn du sơn ngoạn thủy tới mấy địa điểm đã được khai phá phát triển thì chán òm.” Trần Uyển Nhi nói.

“Như vậy sẽ rất nguy hiểm, mỗi năm đều có một số khách du lịch bị vây khốn thậm chí bỏ mạng trong núi sâu hoặc núi tuyết chưa được khai phá, 1 tiểu thư được sống trong chăn ấm nệm êm như cô lại muốn tới mấy nơi đó thám hiểm?” Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc, anh đừng có xem thường người ta được không hả, bản thân tôi biết leo trèo, nhìn vóc dáng tôi yểu điệu như này, nhưng thực ra thể lực của tôi không hề thua kém mấy người đàn ông bình thường đâu nha.” Trần Uyển Nhi nói vẻ tự hào.

“Nhưng chúng ta không phải bạn bè, cũng chẳng phải người yêu, cô dẫn theo tôi thì giải thích với bạn cô như thế nào?” Lâm Mộc nói.

“Có gì đâu, cứ nói anh là vệ sĩ của tôi.”

“Được rồi, vậy tôi đi cùng cô một chuyến.” Sau khi cân nhắc suy nghĩ, Lâm Mộc quyết định đồng ý.

Từ khi tiến vào con đường tu luyện, Lâm Mộc có nhiều hứng thú với những địa điểm đặc biệt.

Dạo gần đây Lâm Mộc cũng đi loanh quanh khắp nơi, giờ đến Núi tuyết Tịch Lĩnh thám hiểm cũng rất thích hợp.

Dù sao anh cũng sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở Kim Châu rồi, công việc cụ thể chỉ cần A Bính và Bằng Gia thi hành là được, anh chỉ việc chờ kết quả, mà kết quả thì cần có thời gian.

Hơn nữa lần trở về Kim Châu này, nhà họ Trần đã giúp anh rất nhiều, dù là đánh Chu Khôn hay thực thi kế hoạch kinh doanh.

Nếu Trần Uyển Nhi cần anh áp chế độc tố cho cô trong suốt chuyến du lịch này, có thể giúp thì anh tuyệt không chối từ.

“Cứ quyết định vậy nha, 9h sáng ngày mốt, anh tới cổng nhà tôi.” Trần Uyển Nhi nói.

“Được.” Lâm Mộc đồng ý.

....

Bệnh viện Nhân Ái.

Đối với Chu Khôn, dạo gần đây tin tức xấu cứ ùn ùn kéo tới.

Sau khi 4 công ty chuyên hợp tác cắt đứt quan hệ làm ăn với bọn họ, mấy ngày này anh ta lại nhận thêm tin tức thông báo các đối tượng hợp tác khác cũng lục tục chấm dứt hợp đồng làm ăn.

Chu Khôn kêu tổng giám đốc công ty đi tìm những công ty kia đàm phán, báo ra mức giá thấp hơn để cứu vãn quan hệ hợp tác.

Kết quả thì, mấy công ty kia tránh không gặp mặt Tổng giám đốc công ty anh ta, đến cơ hội đàm phán còn chẳng có.

Phần lớn nghiệp vụ trong tập đoàn Chu Thị đều tạm dừng.

Kéo theo đó là các công ty con của tập đoàn cũng bị dừng các hoạt động kinh doanh, còn tiếp tục như vậy thì các công ty con sẽ chịu đòn đả kích nặng nề, thậm chí có nguy cơ phá sản.

“Đáng chết! Rốt cuộc là có chuyện gì! Rốt cuộc là tại sao!” Hai mắt Chu Khôn đỏ ngầu.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà dường như cả giới kinh doanh của Kim Châu đã gạt bỏ anh ta ra rìa.

Từ khi Chu Khôn được Lâm Đại Sơn dẫn dắt kinh doanh và bảo vệ, có thể nói sự nghiệp của anh ta luôn xuôi chèo mát mái, chưa bao giờ gặp phải đả kích lớn nhường này.

Chu Khôn ngẩng đầu nhìn Tổng giám đốc Khương Vân Thăng, tức giận chất vấn: “Khương Vân Thăng, rốt cuộc ông làm cái gì để kiếm cơm hả? Đối tác không chịu gặp ông, ông không biết tìm nơi họ thường đi qua chặn đường sao? Tôi không tin hạ giá xuống thật thấp lại không thể kéo bọn họ quay lại hợp tác với chúng ta?”

“Ông chủ, ông dạy đúng lắm.” Tổng giám đốc trả lời.

Chu Không chất vấn tiếp: “Còn nữa, tôi kêu ông đi điều tra nội tình của Tập đoàn Thiên Mộc, rốt cuộc ông điều tra kỹ càng hay chưa?”

Tổng giám đốc không trả lời mà đưa ra một bức thư.

“Ông chủ, đây là đơn xin từ chức của tôi.” Tổng giám đốc đặt bức thư lên trên đầu giường của giường bệnh.

“Đơn xin từ chức?”

Chu Khôn sửng sốt.

“Ông muốn từ chức? Ông có nhầm không đó? Bao năm qua 1 tay tôi bồi dưỡng ông, bằng không giờ này ông cùng lắm cũng chỉ là một chủ quản nhỏ bé! Lúc tập đoàn vừa gặp khó khăn thì ông xin từ chức? Ông phản bội tôi! Ông không thấy phụ ơn bồi dưỡng của tôi sao?” Chu Khôn mặt mày dữ tợn nhìn Tổng giám đốc, vô cùng tức giận.

Đối với Chu Khôn, đây rành rành là phản bội mà.

“Ông chủ, đơn xin từ chức của tôi không phải thư xin được từ chức, đây là thông báo của tôi về việc từ chức, không cần nhận được sự chấp thuận của anh.”

Tổng giám đốc dứt lời bèn quay người rời đi.

“Đồ khốn kiếp này, ông quay lại cho tôi! Quay lại!” Chu Khôn tức giận gào thét, nhưng nào có tác dụng gì đâu.

“Chồng ơi, sao mọi chuyện lại thành ra như này?” Hàn Mông lan tái mét mặt mày.

Rõ ràng lúc trước tập đoàn Chu Thị của bọn họ còn là con thuyền vững vàng cơ mà. Sao mới đó đã bị rò rỉ khắp nơi đến mức sắp bị lật rồi!

Hàn Mông lan kìm lòng không đặng hỏi: “Chồng ơi, anh nói xem, Tập đoàn Thiên Mộc có liên quan gì tới Lâm Mộc không, dù sao trong tên của nó cũng có một chữ Mộc.”

“Lâm Mộc bị nhà họ Tôn tiêu diệt từ đời thuở nào rồi, sao mà liên quan tới anh ta được? Chắc chắn là kẻ khác!” Chu Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thế...rốt cuộc là ai mà chĩa mũi nhọn vào chúng ta như vậy?” Hàn Mông lan hỏi.

“Đừng quan tâm chuyện đó, lập tức lấy xe lăn tới đây, gọi thêm mấy tên bảo vệ của công ty đưa anh về công ty, cho dù ngồi xe lăn, anh cũng phải nghĩ cách cứu vãn tình thế! Chu Khôn này ở Kim Châu bao năm cũng không phải thứ ăn chay ăn lạt. ” Chu Khôn đã có kế hoạch.

...

Ngày hôm sau.

Ninh Đô, nhà họ Tôn.

Tôn Trình sống trong biệt thự.

“Thiếu gia, tối qua Trần Uyển Nhi uống rượu trong quán bar Kim Điển với một tên nhóc tên Lâm Mộc, sau đó tên này đưa Trần Uyển Nhi lên xe.” Một tên thuộc hạ báo cáo.

“Thì ra lại là thằng khốn này!” Nhận được tin này, Tôn Trình sa sầm mặt.

Anh ta sực nhớ ra, chính tên nhóc Lâm Mộc này đã chạy tới bóc mẽ bí mật về vòng tay phỉ thúy khi anh ta và Trần Uyển Nhi đang hẹn hò ở quán cà phê.

Gần đây không thể liên lạc với Trần Uyển Nhi, Tôn Trình chắc chắn Lâm Mộc làm hỏng chuyện tốt của mình, cho nên sai người âm thầm giám sát Trần Uyển Nhi.

Kết quả thì nhận được tin này.

“Đúng rồi, chuốc say Trần Uyển Nhi xong, anh ta đưa đi đâu? Có phải đi thuê phòng không?” Tôn Trình nheo mắt hỏi.

“Nghe nói khi ấy còn đánh nhau ở quán bar, người do chúng ta phái đi giám sát không dám chạy xe theo dõi, cho nên cuối cùng hai người kia đi đâu cũng không rõ.” Thuộc hạ báo.

“Còn phải nói sao, Trần Uyển Nhi bị chuốc say như vậy, là một thằng đàn ông không thể không làm gì cô ấy! Thằng nhóc này chắc chắn đã chiếm đoạt thân thể Trần Uyển Nhi!” Tôn Trình căm phẫn ói.

Tôn Trình nghĩ tới việc mình ở bên Trần Uyển Nhi lâu như vậy mà không chiếm đoạt được cô, nhưng tên nhóc Lâm Mộc này lại dễ dàng có được, anh ta nghĩ mà giận sôi gan!

Tôn Trình đứng dậy, mặt mày đầy sát ý: “Còn nữa, giờ Trần Uyển Nhi cắt đứt liên lạc với tôi, nhất định là do thằng nhóc này! Dám làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi phải băm tên này ra thành trăm mảnh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom