• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh (3 Viewers)

  • Chương 47: Chuyện cô không biết

Tại tiệc từ thiện của tập đoàn Mỹ Ngu, các ngôi sao tề tựu, buổi tiệc náo nhiệt hơn cả lễ khai mạc của liên hoan phim.

Cố Hằng cùng Lục Duật Thành không bước lên thảm đỏ mà trực tiếp tiến về phía sau sân khấu. Không nhiều người đứng ở sảnh tiệc, hai người chọn một góc tương đối vắng vẻ mà ngồi.

Nhân viên phục vụ lấy cho bọn họ hai ly rượu vang.

Cố Hằng nhấp một ngụm rượu rồi mở miệng: “Đêm nay Đồng Đồng không tới đâu.”

Lục Duật Thành lắc ly rượu trong tay, thờ ơ “Ừ” một tiếng.

Cô không tới là chuyện hợp tình hợp lý ngoài dự liệu.

Suy nghĩ của hắn rất mâu thuẫn.

Vừa muốn Tô Dương đến, vừa không mong cô có mặt.

Hắn không muốn cô đến là vì cô nói chuyện quá trực tiếp, sẽ không quanh co vòng vèo ở trước mặt truyền thông.

Thích gì làm nấy.

Rất dễ tự bôi đen chính bản thân mình.

Giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, nhiều thêm một chuyện còn không bằng bớt đi một chuyện.

Mặt khác, hắn mong Tô Dương đến là vì không muốn Kiều Cẩn quá đắc ý, khiến cô ta nghĩ cô không dám tới vì sợ.

Cố Hằng nói: “Dựa theo tính tình của cô ấy, có lẽ cô ấy cũng muốn tới, chỉ là hiện tại phải đắn đo quá nhiều mà thôi.”

Yên lặng trong chốc lát.

Lục Duật Thành tiếp lời: “Cho dù cô ấy tới cũng chẳng sao, tôi đâu có giống Tưởng Bách Xuyên. Tưởng Bách Xuyên còn phải bận tâm về giao tình giữa hai nhà, tôi chẳng cần phải để ý tới kẻ nào hết. Nếu Kiều Cẩn dám làm Đồng Đồng mất mặt, tôi sẽ trực tiếp làm thịt cô ta.”

Cố Hằng: “…”

Anh chợt cười giễu: “Sau đó dành nửa đời còn lại ở trong tù sao? Để Đồng Đồng phải nhớ kỹ cậu cả đời à?”

Lục Duật Thành híp mắt: “Dù có vào đó thì tôi cũng phải mang cậu theo, tôi sẽ nói cậu là kẻ đồng lõa, là cậu giật dây tôi làm thế.”

Vừa muốn mỉa mai lại đôi câu, Cố Hằng chợt nghe Lục Duật Thành cười lạnh một tiếng: “Da mặt đúng là còn dày hơn cả tường thành, nhìn phát ngán lên được.”

Theo tầm mắt của hắn, Cố Hằng quay đầu, người tới chính là Kiều Cẩn.

Kiều Cẩn mỉm cười, gật đầu chào Cố Hằng.

Sau khi tới gần, cô ta lại nhìn Lục Duật Thành. Cô ta cùng Lục Duật Thành không quá thân quen, chỉ từng ngầm gặp mặt hai lần trên bàn ăn chứ chưa bao giờ nói chuyện.

Cô ta chủ động chào hỏi: “Lục tổng, đã lâu không gặp.”

Lục Duật Thành chậm rãi ngước mắt, nhíu mày phun ra một câu: “Đã lâu không gặp? Chúng ta từng gặp nhau sao?”

Sắc mặt Kiều Cẩn cứng đờ, không ngờ Lục Duật Thành lại không nể mặt như vậy. Tuy nhiên, cô ta đã sớm nghe nói tính tình người này không quá tốt, không phải là người dễ sống chung.

Cô ta cười cười, giả bộ không để ý mà nhắc nhở: “Chúng ta đã từng gặp trong bữa tiệc của đạo diễn Trần rồi.”

Sắc mặt Lục Duật Thành lạnh lùng: “Không có ấn tượng.”

Kiều Cẩn: “…”

Cố Hằng cười nhạt một tiếng, nhấp một ngụm rượu vang.

Ở trước mặt Tô Dương, Lục Duật Thành chẳng có chút bản lĩnh nào, dám ngang ngược nhưng lại không dám nổi giận, cho dù có ngang ngược thì sau đó vẫn phải tìm cơ hội để giả vờ sợ hãi.

Nhưng ở trước mặt những người phụ nữ khác, hắn chẳng hề lưu tình chút nào.

Đây đại khái chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Kiều Cẩn kinh ngạc, nhưng cô ta không thể nổi đóa, càng không thể lộ rõ cảm xúc ở trên mặt.

Cô ta quay sang bắt chuyện với Cố Hằng: “Nghe đạo diễn Trần nói sang năm anh sẽ tham gia một bộ phim cổ trang của ông ấy, tôi sẽ đóng vai Tĩnh quý phi đấy.”

Cố Hằng đăm đăm nhìn cô ta mấy giây.

Trong bộ phim kia, Tĩnh quý phi là vai nữ phụ có nhiều cảnh diễn chung với anh.

Là người được sủng ái nhất trong số các phi tử của hoàng thượng.

Trước đó, đạo diễn Trần chỉ nói với anh về nữ chính, không ngờ nữ phụ lại là Kiều Cẩn.

Nghe cô ta nói sắp diễn vai Tĩnh quý phi, anh đột nhiên thấy đầu mình tê dại.

Trong dạ dày cũng sông cuộn biển gầm.

Thấy Cố Hằng không lên tiếng mà như đang suy nghĩ, Kiều Cẩn cũng không để tâm. Hai người đã từng giao thiệp trong lần chụp cho bìa mặt tạp chí trước đó, cô ta biết anh không nói nhiều, có đôi khi phải hết nửa ngày mới đáp lại một câu.

Cô ta cũng đã quen rồi.

Kiều Cẩn lại cười nhẹ: “Đạo diễn Trần nói sẽ mở máy vào tháng hai năm sau. Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ phải thường quấy rầy anh để xin anh chỉ bảo về kỹ thuật diễn đấy.”

Cố Hằng nói: “À, tôi không đóng bộ phim kia nữa đâu.”

Kiều Cẩn: “…”

Nụ cười nơi khóe miệng cô ta cứng đờ.

“Vậy sao? Hôm qua tôi còn nghe đạo diễn Trần nhắc tới anh mà.”

Đêm qua còn nói là anh nam chính, thế mà hôm nay đã bỏ diễn rồi à?

Cố Hằng: “Ừ, tôi chỉ vừa quyết định mới đây thôi.”

Kiều Cẩn: “…”

Cô ta có ngốc tới mấy cũng hiểu ý ngầm của câu nói này, chính bởi vì cô ta tham gia đóng phim nên anh mới mặc kệ danh dự của bản thân, lật lọng không diễn sao?

Cô ta phải hít sâu nhiều lần ở trong lòng mới có thể từ từ dằn cơn tức xuống.

Hiển nhiên nơi này không chào đón cô ta.

Kiều Cẩn tìm một cái cớ rồi rời đi.

Đi không bao xa, cô ta gặp được An Ninh đang bước tới.

Vì mất mặt trước Lục Duật Thành, hiện tại nhìn An Ninh cũng thấy khó chịu vạn phần.

An Ninh lễ phép chào hỏi cô ta, Kiều Cẩn chỉ xa cách “Ừ” một tiếng, mặt không cảm xúc cất bước đi thẳng.

An Ninh quay đầu nhìn Kiều Cẩn.

Lúc này, người đại diện của cô nói: “Chắc Kiều Cẩn không được Lục Duật Thành nể mặt đây mà. Bây giờ cô ta còn đang ầm ĩ với Tô Dương, sau này em tránh xa cô ta ra, đừng nhảy vào vũng nước đục ấy.”

Ánh mắt An Ninh trầm xuống, gật gật đầu.

Người đại diện tiếp tục nhắc nhở cô: “Em qua chào Lục Duật Thành đi, đừng để quan hệ giữa hai người quá căng thẳng. Có không ít nữ diễn viên nổi tiếng tranh vai diễn cùng quyền phát ngôn mà anh ta lấy cho em đâu.”

An Ninh do dự, hai người chẳng có quan hệ gì, cho dù hắn giúp cô, cô cũng không muốn qua chào hỏi.

Sẽ khiến người ta cảm thấy cô mặt dày mày dạn.

Tuy cô hư vinh, ham tiền, cũng chưa bao giờ xem trọng lòng tự ái cùng mặt mũi của bản thân.

Nhưng… Bảo cô chủ động để Lục Duật Thành giẫm đạp lên chính thể diện của mình một lần nữa là chuyện cô không thể thản nhiên mà làm.

Người đại diện ra hiệu cho cô: “Đi đi, không có chỗ nào xấu với em cả, đừng không hiểu chuyện thế.” Đoạn nhìn cô chằm chằm với ánh mắt bất mãn.

An Ninh bấp chấp bước qua.

Cố Hằng ngẩng đầu nhìn An Ninh, trong mắt cũng tràn ngập vẻ ghét bỏ, song anh không lên tiếng, chỉ cúi đầu tiếp tục xem di động.

An Ninh ngồi ở một vị trí cách Lục Duật Thành không xa, cười nhẹ nói: “Lục tổng.”

Tầm mắt Lục Duật Thành dừng trên người cô, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào: “An Ninh, tôi không muốn nhắc lại một số lời lần thứ hai đâu.”

Sắc mặt An Ninh khẽ thay đổi, không khỏi nắm chặt hai tay, cô chỉ biết mình sẽ tự rước lấy nhục.

Nhưng cô vẫn cười nói: “Tôi lại đây để chào hỏi anh thôi, cảm ơn anh đã giành vai diễn cùng quyền phát ngôn quảng cáo đó cho tôi, tôi thích lắm.”

Lục Duật Thành thản nhiên: “Tôi làm vậy không phải vì mặt mũi của cô, cô không cần tự mình đa tình, cũng chẳng cần phải cảm ơn tôi.”

An Ninh cắn môi dưới, không tiếp lời.

Suy đoán lúc trước của cô là đúng, Lục Duật Thành giành những thứ này cho cô là vì nể mặt Tô Dương.

Cô đứng lên: “Tôi đi trước đây, xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa.”

Đợi An Ninh đi xa, Cố Hằng nói lời sâu xa: “Hình như An Ninh được đối xử rất khác nhỉ. Nào là vai diễn trong phim truyền hình, nào là quyền phát ngôn, đã chia tay rồi mà cậu vẫn giành tài nguyên cho cô ta cơ à.”

Lục Duật Thành xoa bóp ấn đường: “Vì Đồng Đồng thưởng thức cô ta nên tôi mới cho cô ta thêm cơ hội xuất cảnh, không phải người mẫu cùng nhà nhiếp ảnh sẽ cùng đạt được thành công sao.”

Cho dù những điều Tô Dương mong muốn chỉ là suy nghĩ ở trong lòng cô, hắn cũng sẽ giúp cô đạt được ước nguyện.

Cố Hằng trêu chọc: “Nếu có ngày Đồng Đồng thấy người phụ nữ nào đó không tồi rồi giới thiệu cho cậu, có phải cậu cũng sẽ cảm động rơi nước mắt mà chấp nhận không?”

Lục Duật Thành: “Tôi có bệnh chắc?”

Cố Hằng cười: “Có bệnh cũng chẳng là gì, chỉ sợ bệnh đã nguy kịch, thuốc nào cũng không cứu nổi hành động điên rồ của cậu mà thôi.”

Lục Duật Thành liếc anh, loại đề tài này đã trở nên nhàm chán tới cực điểm.

Hắn không tiếp tục tranh luận, một hơi cạn sạch rượu vang trong ly rồi lại gọi thêm một ly nữa.

Dường như Cố Hằng cũng lâm vào trầm tư.

Hai người không nói thêm lời nào.

Bên trong càng ngày càng đông khách quý, cực kỳ náo nhiệt, họ tự chụp ảnh rồi tán gẫu, vui vẻ vô cùng. Duy chỉ có bầu không khí nơi bọn họ ngồi là cứng ngắc, mang theo chút cô đơn.

Một hồi lâu sau, Lục Duật Thành nói như đang lẩm bẩm.

Hắn bảo: “Tôi không muốn yêu đương, lại càng không muốn kết hôn.”

Hắn chẳng có chút hứng thú nào với chuyện hôn nhân.

Trước kia, hắn cũng từng nghĩ tới việc kết hôn, nhưng đó đã là chuyện của mười một năm trước.

Về sau, hắn không còn nghĩ tới chuyện đó nữa.

Mà sau này lại càng không.

Cố Hằng cười nhạt một tiếng, chẳng mấy khi tiếng cười của anh không mang theo sự giễu cợt. Anh nhắc tới chuyện Tô Dương muốn đầu tư cho bộ phim với Lục Duật Thành, hỏi hắn nghĩ thế nào.

Lục Duật Thành nhìn rượu vang trong ly, hắn nghĩ thế nào?

Còn có thể nghĩ thế nào?

Dù cô chẳng bỏ một phân tiền, hắn cũng sẽ dựa theo ý tưởng trong lòng cô mà quay bộ phim đó.

Đương nhiên không thể để cô biết rõ chuyện này. Chẳng phải Tưởng Bách Xuyên có tiền sao, thế thì cứ để anh ta trả nhiều một chút.

Khách quý đã gần đông đủ, trong sảnh huyên náo nhộn nhịp.

Kiều Cẩn vẫn chưa nhìn thấy Tô Dương, cô ta nghiêng đầu hỏi Lisa: “Sao Tô Dương còn chưa tới?”

Lisa: “Chị cũng chẳng thấy cô ta đâu, nhưng lại nhìn thấy Đinh Thiến đấy.” Dứt lời, chị ta nhìn quanh một lượt, “Ở đằng kia kìa.”

Kiều Cẩn nhìn theo ánh mắt của Lisa, trông thấy Đinh Thiến đang nói chuyện với Duy Y. Cô ta nói: “Đi thôi, ra chào hỏi một tiếng nào.”

Đinh Thiến đã sớm thấy Kiều Cẩn, cũng đã sớm ngờ tới chuyện cô ta chủ động đến tìm cô.

Khi cô nói với Duy Y rằng Tô Dương đang ở Thượng Hải, không thể có mặt tại đây, sắc mặt của Duy Y thiếu chút nữa có thể vắt ra nước, nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ở trên mặt.

Duy Y ngoài cười nhưng trong không cười: “A, bây giờ đúng là không giống với lúc trước.”

Đinh Thiến giả vờ nghe không hiểu, còn làm trò hề: “Đúng vậy, quả thực không giống với lúc trước, công khai chuyện hôn nhân cùng giữ bí mật đương nhiên là không giống rồi.”

Duy Y: “…”

Lúc này, Kiều Cẩn đi tới, “A” một tiếng, “Tô Dương đâu? Thế nào? Lại lên cơn kênh kiệu à?”

Đinh Thiến cười, ý cười không chạm đến đáy mắt: “Cô nói đúng, Tô Dương đang lên cơn kênh kiệu, giờ cô ấy đang vung thức ăn cho chó cùng Tưởng Bách Xuyên, không rảnh để gặp mấy người nóng ruột đâu.”

Ngay cả Duy Y cũng bị mắng.

Sắc mặt Kiều Cẩn thay đổi liên tục, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Đinh Thiến, cô còn biết mình họ gì sao?”

Khóe môi Đinh Thiến vẫn ngậm ý cười như cũ, “Nếu cô không gọi tên tôi thì suýt nữa tôi cũng quên mất mình là ai đấy, xấu hổ quá đi mất, nhưng cũng cảm ơn cô luôn không ngại cực khổ mà nhớ tên tôi nhé.”

Kiều Cẩn: “…”

Đinh Thiến nhìn về phía Duy Y: “Tổng biên tập Duy, tôi phải đi tìm Lục tổng để bàn bạc một chuyện, thứ lỗi, không tiếp cô được nữa.”

Mặc kệ phản ứng của bọn họ, Đinh Thiến xoay người rời đi.

Kiều Cẩn vốn còn muốn phát tiết đôi câu với Duy Y, vừa lúc chuông di động vang lên, cô ta lấy di động từ trong túi xách ra, là điện thoại từ nhà.

Cô ta báo với Lisa một tiếng, tới nơi yên tĩnh để nghe điện thoại.

“Mẹ à, có chuyện gì thế ạ?”

Mẹ Kiều thở dài: “Còn có thể là chuyện gì nữa! Con đúng là…”

Kiều Cẩn có linh cảm không tốt, “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Mẹ Kiều: “Con nói đi, con cùng Tiểu Kiệt đã làm bậy gì thế! Giờ thì hay rồi, toàn bộ việc hợp tác giữa công ty của nhà dì con cùng tập đoàn Trung Xuyên đã ngừng rồi! Trung Xuyên là khách hàng lớn của nhà dì con, chiếm hai phần ba việc buôn bán của họ, hiện tại Trung Xuyên ngừng hợp tác, con có biết một ngày công ty thiệt hại bao nhiêu tiền không?”

Kiều Cẩn sửng sốt, thật lâu sau mới hoàn hồn.

“Mẹ à, người chịu trách nhiệm cho tập đoàn Trung Xuyên là chú tư Tưởng mà, mẹ mau bảo bố tìm chú tư đi.”

Mẹ Kiều: “Tiểu Tứ ra nước ngoài rồi, điện thoại cũng không gọi được, nghe nói hiện tại Tưởng Bách Xuyên đang phụ trách việc này, đây là cố ý nhằm vào nhà họ Kiều chúng ta mà!”

Kiều Cẩn nắm chặt di động, hận không thể bóp nát món đồ trong tay.

Cô ta không khỏi sốt ruột: “Thế thì phải làm sao bây giờ?”

Mẹ Kiều: “Mẹ cũng chẳng có biện pháp nào, chờ bố con về rồi nói sau. Mai bố con về rồi, mẹ chỉ nói trước với con một tiếng thôi, mấy ngày này con yên tĩnh một chút đi, đừng tiếp tục trêu chọc Tưởng Bách Xuyên nữa, con muốn khiến bố con tức chết thì mới chịu ngừng phải không?”

Kiều Cẩn tủi thân: “Mẹ, ngay cả mẹ cũng trách con sao?”

Mẹ Kiều thở dài: “Không phải mẹ trách con, mẹ chỉ muốn bảo con đừng về nhà trong mấy ngày này thôi, bằng không bố sẽ không tha cho con đâu. Chồng dì cũng tức lắm rồi đấy, đang cãi nhau ỏm tỏi với dì con kia kìa, cả nhà lộn xộn hết cả lên. Được rồi, mẹ không nói nữa đâu, dì con đang gọi điện cho mẹ này.”

Mẹ Kiều cúp điện thoại.

Kiều Cẩn nhìn chằm chằm vào màn hình di động đang dần tối xuống, rất lâu sau cũng chưa hoàn hồn.

Cô ta không ngờ Tưởng Bách Xuyên sẽ khăng khăng làm theo ý mình, lấy chuyện làm ăn ra để đùa giỡn.

Bất chấp chi phí, mặc kệ hậu quả để ngừng việc hợp tác.

Yên tĩnh hồi lâu, Kiều Cẩn mới sửa sang xong cảm xúc của bản thân. Bữa tiệc sắp bắt đầu, cô ta không thể thất thố nữa.

Vừa cất di động rồi bước vào sảnh tiệc, không ngờ chuông báo Weibo có tin tức lại vang lên.

Weibo của Tưởng Bách Xuyên có động thái mới.

Đây là tài khoản Weibo phụ của cô ta, theo dõi Tưởng Bách Xuyên, còn đặt anh vào nhóm theo dõi đặc biệt.

Cô ta mở tin, sau khi nhìn thấy tin tức, cô ta nắm chặt di động, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Một phút trước, Tưởng Bách Xuyên đăng trạng thái mới: [Mười một năm trước cô ấy đã từng tới đây, mười một năm sau vẫn hò hét muốn đi xem, hôm nay tôi lại mang cô ấy tới.]

Kiều Cẩn không khỏi cười khẩy, tự giễu cợt bản thân mình.

Trên mạng nói Tô Dương không được nhà chồng chào đón, bị vắng vẻ vào lễ Giáng Sinh.

Anh vừa đưa tài khoản Weibo phụ của mẹ mình ra ánh sáng, vừa đăng bài viết buồn nôn như vậy.

Đây là Tưởng Bách Xuyên lạnh lùng, chưa bao giờ để bụng tới lời đàm tiếu mà cô ta biết ư?

Kiều Cẩn lại mở những tấm hình được đăng kèm.

Là năm tấm ảnh chụp Tô Dương ở Disneyland.

Có hai tấm là ảnh cũ, được chụp trong màn trình diễn pháo hoa ở Disney Hồng Kông.

Ba tấm còn lại là ảnh được chụp tại Disney Thượng Hải ngày hôm nay.

Sau khi xem xong, tim đau như cắt.

Phô bày tình cảm, nói lời buồn nôn, anh vốn khinh thường những việc này.

Mà hiện tại, vì Tô Dương, anh không tiếc làm tất cả những chuyện tự hủy hoại hình tượng của bản thân mình.

***

Trong một khách sạn nào đó ở Thượng Hải.

Vui chơi cả ngày, tắm rửa xong xuôi, Tô Dương vẫn chưa ăn cơm, lúc này cô mệt tới mức không muốn nhúc nhích.

Sau khi đăng trạng thái lên Weibo, Tưởng Bách Xuyên hỏi cô: “Đêm nay em muốn ăn gì?”

Tô Dương nằm trên sô pha, vì đang đắp mặt nạ, khó lòng nói chuyện nên cô xua xua tay. Trước đó đã ăn vặt không ít, hiện tại cô cũng không quá đói.

Tưởng Bách Xuyên ngồi cạnh cô, nhìn chiếc mặt nạ trắng trắng mà thấy khó chịu.

Anh đưa tạp chí cho cô: “Em che mặt đi.”

Tô Dương: “Che cái gì mà che, em cứ muốn dọa anh đấy.”

Miệng thì bốp chát với anh, tay lại cầm quyển tạp chí trên bàn rồi mở ra che mặt.

Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Có mỏi chân không?”

Tô Dương: “Có.”

Tưởng Bách Xuyên đặt hai chân cô lên đùi mình, bắt đầu xoa bóp cho cô.

Lưỡng lự vài giây, anh nói: “Anh đăng mấy tấm ảnh chụp em ở Disney lên Weibo rồi.”

Tô Dương: “…”

Cô đè mặt nạ xuống, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ anh khoe khoang chuyện tình cảm tới nghiện rồi à?”

Tưởng Bách Xuyên không đáp mà tiếp tục xoa bóp cho cô. Trên mạng nói cô bị vắng vẻ, anh bèn đáp trả bằng ảnh chụp.

Nếu là dĩ vãng, anh chắc chắn sẽ không để ý tới những tin tức này, nhưng sau khi nghe lời Giang Phàm nói, anh lại cảm thấy rất có lý.

Dù sao anh cũng không phải là phụ nữ, không thể hiểu được tâm tư vừa tinh tế nhạy cảm vừa hay thay đổi của họ.

Di động Tô Dương reo chuông, Tưởng Bách Xuyên đưa di động cho cô, mắt nhìn màn hình, là Lục Duật Thành gọi.

Tô Dương vừa nhận điện thoại, âm thanh chất vấn đầy bất mãn của Lục Duật Thành truyền đến qua sóng điện từ: “Tô Dương, Tưởng Bách Xuyên dùng ảnh tôi chụp cậu ở Disney để làm trò là có ý gì?”

Tô Dương khẽ giật mình, “Hả?”

Lục Duật Thành giận mà không có chỗ phát tiết: “Sao anh ta có thể không biết xấu hổ như vậy!”

Ngừng nửa giây, hắn tiếp tục: “Cậu nhắc lại câu tôi vừa nói không sót một chữ cho Tưởng Bách Xuyên nghe đi!”

Tô Dương vô thức nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên, sắc mặt anh cứng ngắc, cũng đang nhìn về phía cô.

Cô: “…”

Cách nhau gần như vậy, Lục Duật Thành còn gầm lên, rõ ràng Tưởng Bách Xuyên cũng nghe được.

Chợt, Tưởng Bách Xuyên lấy di động của cô, nói với ống nghe: “Lục Duật Thành, tất cả đều là ảnh tôi chụp, chẳng có nửa xu quan hệ nào với cậu hết!”

Lục Duật Thành thoáng sửng sốt, sau đó lập tức khôi phục khí thế kiêu căng lúc trước: “Hai tấm ở Disney Hồng Kông là ảnh chúng tôi chụp khi cùng tới Hồng Kông vào kỳ nghỉ tốt nghiệp trung học cơ sở của Đồng Đồng. Lúc đó cô ấy đã biết anh đâu, anh còn không biết xấu hổ mà nói là anh chụp à!?”

Tưởng Bách Xuyên bình tĩnh: “Cô ấy đứng tạo dáng ở nơi đó, không phải chỉ mình Lục Duật Thành cậu mới có thể chụp được đâu!”

Lục Duật Thành: “…”

Nhất thời không kịp phản ứng.

Tưởng Bách Xuyên chẳng buồn giải thích, trực tiếp cúp điện thoại. Tô Dương nhìn anh không chớp mắt, kinh ngạc tới mức quên mất lời mình muốn nói.

Tưởng Bách Xuyên liếc cô: “Nhìn cái gì mà nhìn, đắp mặt nạ của em đi!”

Anh buông di động, không tiếp tục bóp chân cho cô mà đứng dậy bước về phía phòng làm việc.

Tô Dương kéo mặt nạ dưỡng da xuống, bò dậy từ trên sô pha, “Tưởng Bách Xuyên, câu vừa rồi của anh có ý gì? Cái gì gọi là em đứng ở đó tạo dáng, không chỉ mình Lục Duật Thành mới chụp được?”

Thấy Tưởng Bách Xuyên sắp vào phòng làm việc, cô lại hô lên: “Này, anh nói chuyện đi chứ!”

Tưởng Bách Xuyên quay đầu: “Anh phải mở cuộc họp trực tuyến, em đừng quấy rầy anh!”

Dứt lời, anh đóng cửa phòng làm việc.

Tô Dương: “…”

Cô phát điên ở trong lòng.

Không kịp đi dép trong nhà, Tô Dương trực tiếp chạy đến cửa phòng sách, gắng sức xoay tay nắm cửa nhưng cửa chẳng hề nhúc nhích.

Cô thử thêm vài lần, vẫn không có chút động tĩnh nào, cửa đã bị khóa trái từ bên trong.

Tô Dương bất đắc dĩ thở dài.

Người đàn ông kỳ quặc này thật là, lại còn thẹn thùng nữa chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom