Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Sau khi xác nhận vật người nọ lưu lại không có vấn đề, Thẩm Trì cũng không lập tức rời đi mà xoay người trở lại gian nhà tù vừa nãy, đưa tay khép cửa lại.
Giờ mão hắn bị giam vào đây, hiện tại đã sáu canh giờ trôi qua, chính là giờ dậu.
(Giờ mão: 5-7h sáng, giờ dậu: 5-7 giờ tối.)
Thời tiết bây giờ dù đã cuối thu, nhưng hôm nay khí trời khá tốt, lúc này sắc trời còn chưa tối, nếu như đi ra cũng sẽ bị bắt lại lần nữa, cho nên hắn quyết định chờ thêm một lúc.
Mà lúc này, Thẩm phủ hiếm có người ghé thăm đột nhiên đại môn bị gõ.
“Rầm rầm rầm!”
“Ai vậy? Cửa sắp bị đập vỡ rồi, nhẹ tay chút!” Thẩm quản gia đang từ tiền viện đi qua ngẩng đầu nhìn thái dương đã ngả về tây, thầm nghĩ trễ thế này rồi tại sao còn có người tìm đến, mấy hộ vệ ngoài cửa cũng không thấy thông báo một tiếng, “Chốc nữa nhất định phải khiến mấy tên tiểu tử gác cửa lười nhác mất mặt.”
Thẩm quản gia vừa lẩm bẩm vừa đi về phía cửa chính Thẩm phủ, trên đường còn cầm tẩu thuốc ở tay phải gõ một cái, sau đó kẹp lên nách trái, đưa tay mở cửa đại môn.
Lúc tay gần chạm vào cánh cửa bỗng nhiên lão hơi nhíu mày, tay khựng lại ở đó, ngay cả tẩu thuốc bảo bối của lão từ lúc nào rơi trên mặt đất cũng không phát hiện.
Từ nãy đến bây giờ, lão đều chỉ nghe thấy duy nhất tiếng đập cửa, trừ cái đó ra thì lặng yên không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở của người ở bên ngoài cũng không nghe đượctí nào.
Thậm chí bọn hộ vệ hay nói xằng bậy ngoài cửa dạy dỗ mãi không sửa cũng im không một tiếng động.
Bất thường, tất cả đều có vẻ không ổn.
Rõ ràng mọi thứ đều trời yên biển lặng, nhưng lúc này Thẩm quản gia chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, cúi xuống nhặt tẩu thuốc lên, xoay người chạy về hướng nội viện, thầm nghĩ phải nhanh báo cáo cho gia chủ.
Nhưng lão còn chưa kịp chạy nổi mấy bước, liền cảm giác trên cổ mát lạnh, lập tức phát hiện mình dĩ nhiên đang bay.
Không phải, không phải lão đang bay, mà là đầu của lão rời khỏi cơ thể, bị quăng lên thật cao, ánh mắt cuối cùng của lão là thấy đại môn Thẩm phủ sập xuống cùng hai đội hắc y nhân nối đuôi nhau tiến vào, ngoài cửa là bốn gã hộ vệ giữ cửa mà lão cho rằng chúng rốt cục đã im lặng.
Bởi vì… Bọn chúng đều chết hết.
Hắc y nhân cầm đầu vẩy kiếm lên, mũi kiếm mới nhuộm chút máu có vẻ càng sắc bén, y không để ý chút nào đưa chân đá nhẹ đầu người một cái lăn sang một bên, chỉ thấy nó như bánh xe lăn lông lốc trên nền đá xanh sạch sẽ rơi vào vũng bùn trong bồn hoa, lưu lại vết máu dài dưới đất.
Hắc y nhân này tiến vào Thẩm phủ như chỗ không người, phàm là nơi bọn chúng đi qua, khắp nơi là những phần thi thể sót lại, mùi máu tanh nồng nặc bao trọn lấy Thẩm phủ.
“Tổng cộng hai mươi người, tất cả đều là tu giả Kim đan kỳ, không biết bọn họ dùng cách nào mà đánh vỡ được hộ tống trận của Thẩm phủ.” Bên trong thư phòng, mặt mày Thẩm Liệt đều vô cùng lo lắng, “Thẩm phủ ta đã mấy trăm năm không tranh quyền thế, những kẻ này từ đâu mà đến?”
“Bây giờ nói những lời này đều vô ích, kế sách hiện giờ là làm thế nào để tránh được một kiếp này.” Một vị lão giả gầy gò cau mày.
Ngay lúc hắc y nhân bắt đầu tàn sát trắng trợn, hai gã đại tu Kim đan kỳ đang tiềm tu cũng lần lượt chạy tới, nhưng đối mặt với kẻ xâm nhập mạnh mẽ như vậy, cũng là hết đường xoay sở.
“Nếu như kiên quyết liều mạng, chỉ bằngba người chúng ta hiện tại tu vi mới sơ kỳ Kim đan, không khác nào lấy trứng chọi đá.” Một vị trưởng lão khác mở miệng, vẻ mặt xám như tro.
Trong đó trấn định nhất là đại trưởng lão vỗ bàn một cái, bình tĩnh nói: “Gia chủ, ngươi mau dẫn mấy vị tiểu bối theo mật đạo rời đi, lão phu tạm thời có thể ngăn chặn được một lúc.”
“Đúng! Gia chủ, ngươi mang theo mấy đứa nhỏ rời đi trước, Thẩm gia tuyệt đối không thể đứt đoạn truyền thừa.” Hai vị trưởng lão khác tán thành.
Thẩm Liệt chần chừ một lát, nhưng cũng hiểu đây là an bài thỏa đáng nhất lúc này, quay ra vái ba vị trưởng lão một cái thật sâu, xoay người đi nhanh ra khỏi cửa.
Mật đạo của Thẩm phủ thông ra phía sau núi, Thẩm Liệt một tay cầm cây đuốc, một tay cầm kiếm đi ở đằng trước, theo phía sau lần lượt là Thẩm Khoát, Thẩm Ích mặt còn đang cuốn băng gạc, đi cuối là Thẩm Duyệt và Thẩm Gia.
Tựa như cảm giác được không khí có chút bất thường, cô nhóc nhỏ tuổi nhất vẻ mặt hoảng sợ, thấp giọng hỏi: “Cha, chúng ta phải đi đâu?”
“Duyệt Duyệt, đừng nói chuyện.” Thẩm Gia vội vàng che miệng Thẩm Duyệt, trong giọng nói cũng tràn đầy run rẩy, nghĩ đến lúc vừa nãy đi qua nội viện thấy chân tay cụt què rơi đầy đất, hiện tại trong cánh mũi của nàng dường như vẫn còn lưu lại mùi máu tươi đó, mà mùi máu tươi lại theo khoang mũi nhảy vọt tới dạ dày, cuối cùng hội tụ thành cuộn trào mãnh liệt tới sợ hãi, nặng nề mà dằn xuống đáy lòng.
Mật đạo dài chưa đến một dặm lúc này dường như dài đằng đẵng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khó có thể phát hiện cùng tiếng bước chân lảo đảo.
“Cha, Thẩm gia đã xong chưa?” Thẩm Ích bị băng đầy vải xô phát ra âm thanh có chút nặng nề, “Ta vừa mới thấy được, chết rất nhiều người.”
Không giống như thường ngày giáo huấn Thẩm Ích, Thẩm Liệt trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chỉ cần các ngươi vẫn còn, Thẩm gia còn.”
Thẩm Ích hỏi: “Đại ca đâu?”
Không ai chú tới, lúc nghe câu hỏi của Thẩm Ích, mắt Thẩm Liệt có hơi sáng ngời, cái tên làm ánh sáng hy vọng trong mắt y ngưng tụ, y nói: “Sau khi chúng ta rời khỏi đây phải đi Tây Lam quốc tìm đại ca ngươi, sau đó trở về để báo thù.”
Còn báo thù ra sao, như thế nào, Thẩm Liệt cũng không nói gì, chỉ là tốc độ dưới chân nhanh thêm một chút.
Cuối cùng, dường như Thẩm Liệt đã quên mất Thẩm Trì hiện tại đang bị y nhốt vào trong địa lao.
Nhưng Thẩm Ích lại nhớ kỹ, thế nhưng nó khao khát Thẩm Trì chết không có chỗ chôn, bất kể là bị kẻ xâm nhập giết chết hay chết đói trong địa lao, đều là kết cục nó vô cùng mong muốn nhìn thấy, đương nhiên sẽ không nhắc nhở Thẩm Liệt.
“Đi qua lối rẽ đằng trước liền ra ngoài rồi.”
Nghe được giọng nói Thẩm Liệt, vài tiểu bối đều thở phào một hơi, trong mật đạo này mặc dù không có mùi lạ, nhưng áp lực dồn nén, mỗi bước đi đều cảm thấy tim muốn nảy lên một cái, treo lắc lư không ngớt ở giữa không trung.
Sắc trời đã tối, chạng vạng hoàng hôn còn giữ lại một chút tia sáng, giữa bụi cỏ rừng cây vang lên tiếng âm thanh côn trùng, yên ả mà an bình.
Thời khắc nhìn lên bầu trời kia, tâm trí Thẩm Khoát vốn chững chạc cũng không khỏi cúi đầu reo hò một tiếng, chứ đừng nói đến những tiểu bối khác.
Nhưng tiếng hoan hô của bọn họ cũng chỉ kéo dài trong nháy mắt, rồi tất cả đều tắc lại trong cổ họng, tiếp theo biến thành kinh sợ cùng tuyệt vọng.
Lối ra mật đạo bí mật, đúng là có hơn mười hắc y nhân đang đứng coi chừng, nhìn thấy mấy người đi ra liền lặng lẽ không một tiếng động bao vây tầng tầng lớp lớp xung quanh bọn họ.
Thấy cảnh này, đồng tử của Thẩm Liệt co lại, hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, nhưng tay vẫn cầm kiếm ngăn ở trước người mấy đứa trẻ, lớn tiếng nói: “Rốt cục các ngươi là người phương nào? Thẩm gia ta không oán không thùvới các ngươi, vì sao phải đuổi tận giết cùng?”
“Khà.” Tên áo đen cầm đầu cười xùy một tiếng, giọng nói âm u: “Thẩm gia chủ, ngài làm chủ nhà nhiều năm như vậy, chắc hẳn không thể nào không biết một câu, hoài bích có tội* đi!
*Mang ngọc mắc tội: người tài giỏi lại bị ghen ghét hãm hại.
Thẩm Liệt nắm chặt chuôi kiếm trong tay, trên trán đổ ra mồ hôi hột: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Không cần ngụy biện, ta đã sớm xác nhận vật kia ở trong tay ngươi, nếu không hôm nay cũng sẽ không tới xin tặng.” Hắc y nhân vung trường kiếm trên tay còn có vài giọt máu rơi xuống, cất cao giọng: “Ai nha, thật sự xin lỗi, mới vừa rồi ở trong phủ của ngươi thực sự quá nhiệt tình, tay tại hạ có hơi run, khả năng phương thức nghênh đón có chút không đúng, xin thứ lỗi.”
Do che mặt nên không ai có thể thấy rõ biểu cảm của hắc y nhân, nhưng cũng chẳng trở ngại được giọng nói của y phát ra có phần khinh thường Thẩm gia.
Nghe thấy người này nói như vậy, Thẩm Liệt lúc này tức giận đến xanh mặt, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng gấp gáp suy tính đối sách.
Nhưng y có thể nhẫn nại, không có nghĩa là những người khác cũng có thể nhịn.
Chỉ thấy Thẩm Ích đứng bên cạnh Thẩm Liệt bước lên phía trước một bước, cả giận nói: “Lũ đạo chích các ngươi! Lại dám đánh chủ ý lên Thẩm gia ta, cha ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!”
Giống như vừa nghe được một truyện cười thú vị, hắc y nhân khẽ nở nụ cười, lập tức hơi nâng kiếm lên, còn chưa thấy rõ động tác của y, nhìn lại thanh kiếm trên tay đã chống lên cổ Thẩm Ích rồi, trong giọng nói còn mang theo ý cười, “Ngươi nói gã? Sẽ không tha cho chúng ta?” Sau đó bỏ qua Thẩm Ích toàn thân đang run lên, ra hiệu về phía Thẩm Liệt, “Thẩm gia chủ, ta muốn đáp án, ta nghĩ ngươi đã chuẩn bị xong rồi chứ.”
“Ta không biết ngươi muốn cái gì.” Thái độ Thẩm Liệt vẫn cứng rắn, dường như kẻ dưới kiếm của đối phương lúc này không có bất kỳ quan hệ gì với mình.
“Thật có chí khí, ngay cả sống chết của con trai mình cũng không để ý.” Hắc y nhân vừa cười một tiếng, kiếm trong tay nhẹ nhàng quơ quơ, “Xin lỗi, ta đây quả thực khống chế không được tốt, chẳng qua hai cái tay này của nó, hẳn là không có tác dụng gì.”
“A!!! Cha, cứu ta!!” Thẩm Ích hét lên thảm thiết như chọc thủng bầu trời, hai cánh tay chỉnh tề đặt trên mặt đất, dưới ánh trăng mới nhú lộ vẻ cực kỳ âm u.
“Giọng nói cũng có hơi chói tai.” Hắc y nhân nhíu mày, quay ra lại thấy rõ một cái đầu lưỡi đang ngọ nguậy rơi chính xác vào giữa hai cánh tay.
Y đúng là đã tươi sống cắt xuống đầu lưỡi của Thẩm Ích.
Bao gồm cả Thẩm Liệt trong đó, chẳng ai nghĩ tới hắc y nhân kia lại ngông cuồng như thế, còn tàn nhẫn như vậy, nhìn Thẩm Ích mở tỏ hai mắt thống khổ nhưng không cách nào kêu thành tiếng, mọi người đều thấy rợn hết cả tóc gáy.
Hai cô bé nước mắt lã chã rơi, cũng không dám khóc thành tiếng, rất sợ sẽ giống như Thẩm Ích bị cắt đầu lưỡi.
Thẩm Liệt cắn răng, trong lòng biết hôm nay nếu không lưu lại một đáp án, sợ rằng kết cục tương lai của y chính là Thẩm Ích bây giờ, nuốt một ngụm nước miếng, mới nói: “Nếu như ta nói, ngươi sẽ thả chúng ra?”
“Ngươi nói trước đã, xem đáp án có thỏa mãn ta hay không.” Hắc y nhân miễn cưỡng đáp.
“Vật kia ở trên người Thẩm Vô Hoặc.” Thẩm Liệt cân nhắc một lát nói: “Chỉ có ta mới biết rõ làm sao lấy được vật kia.”
“Oh? Thẩm Vô Hoặc?”
“Đúng, y là con trai trưởng của ta.” Thẩm Liệt đáp, lập tức dường như vì biểu hiện y bán con cầu sinh không chút vô tình, nói bổ sung: “Chẳng qua y cũng không phải con trai ruột của ta, mà là nhặt được ở ven đường, lúc đó vợ khó sinh, trưởng tử mất sớm, để vợ không thương tâm, ta chỉ có thể đưa ra hạ sách này.”
Nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của hai người, Thẩm Gia vẫn chìm đắm trong sợ hãi rốt cục bạo phát, nàng gần như điên cuồng mà nói: “Ngươi muốn lấy đồ thì đi tìm Thẩm Vô Hoặc, không liên quan gì đến chúng ta, hãy thả chúng ta ra!!!”
Thẩm Duyệt phụ họa: “Đúng! Bây giờ Thẩm Vô Hoặc mới là người ngươi muốn tìm!”
Thẩm Khoát tuy vẫn không nói gì, nhưng thần sắc cũng mười phần chứng minh y tán thành.
Trầm mặc trong giây lát, hắc y nhân dường như đang suy nghĩ lời nói của mấy người, sau đó gật đầu nói: “Ta nhớ kỹ rồi, là Thẩm Vô Hoặc.”
Chỉ thấy hắc y nhân khẽ vung vẩy thanh kiếm trong tay, chẳng qua lần này là đặt lên vai Thẩm Liệt, uy thế của Kim đan kỳ ép cho Thẩm Liệt chỉ mới vẻn vẹn Trúc cơ kỳ hầu như không thở nổi.
“Ta cũng không biết lúc nào tay mình sẽ run, cho nên ngươi cũng nên nói sự thật cho ta biết, làm sao để lấy được vật kia!”
Trong chốc lát, khắp cả hậu sơn im như thóc.
Thẩm Liệt không nghĩ người này lại vô sỉnhư vậy, nhưng y cũng không còn cách nào, nửa thật nửa giả nói: “Là vật ta gieo ở trên người y, chỉ có thể đích thân ta thu hồi lại.”
“Thu thế nào?”
“Chỉ cần rút thiên linh cốt của y ra là được.” Dưới áp lực nên trả lời quá nhanh, Thẩm Liệt bỗng nhiên phát hiện ra mình buột miệng, vội vàng bồi thêm một câu, “Nhưng cần thủ pháp đặc thù và linh lực trong cơ thể ta mới có thể thành công.”
Thiên linh cốt, linh căn của mỗi người đều có cốt đầu, có thể nói linh căn thế nào, cũng gắn bó chặt chẽ với nó như thế. Vị trí phân bố thiên linh cốt ở trong cơ thể mỗi người khác nhau, nhưng đều có một điểm chung, trước khi tu bổ cơ thể đạt đến Nguyên anh kỳ, rút hết thiên linh cốt, liền tương đương với trực tiếp muốn lấy mạng người kia, thậm chí ngay cả hồn phách cũng bị giam giữ bên trong thiên linh cốt, vĩnh viễn không được luân hồi.
“Ngươi đem vật kia dung hợp vào thiên linh cốt của y, lấy thuần linh thể của y nuôi dưỡng, để tương lai có thể rút ra tăng trưởng tu vi.”
Thẩm Liệt liên tục gật đầu.
“Thực sự là ý kiến hay.”
Thẩm Liệt còn chưa kịp mở miệng khoe khoang câu tiếp theo, liền bị khuôn mặt của hắc y nhân đột nhiên áp sát vào yết hầu, tuy đã che mặt, nhưng vẫn khiến y có một cảm giác quen thuộc vô hình, lập tức tựa hồ nhớ ra điều gì, khuôn mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, “Vô…”
Thế nhưng rốt cục câu nói sau cùng Thẩm Liệt cũng không nói ra.
Cổ tay hắc y nhân khẽ động, chỉ thấy một tia ngân quang lóe lên, đầu Thẩm Liệt lăn xuống ngay dưới bên cạnh cánh tay Thẩm Ích, từ chỗ chém đứt chảy ra máu tươi bị mặt đất thấm hết, màu đất nâu nhạt vốn có biến thành màu đất nâu phì nhiêu, dưới ánh trăng màu bạc có vẻ vô cùng quỷ dị.
“Á!!!”
“Cha!!!”
Hắc y nhân đưa mắt nhìn đám trẻ con vì cái chết của Thẩm Liệt mà hoàn toàn không khống chế được sự oán độc trong mắt, lạnh giọng ra lệnh cho thuộc hạ bên dưới: “Đem bọn chúng xử lý đi.”
Đợi tất cả yên tĩnh trở lại, hắc y nhân đột nhiên nhìn về phía một cây đại thụ cách đó không xa, đưa mắt liếc qua, vung tay lên, dẫn theo một đám thuộc hạ toàn bộ rút lui.
[Không phải ngươi nói thuật ấn náu sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện sao?]
[Xin lỗi chủ nhân, là 013 sơ xuất.]
Sau khi xác nhận vật người nọ lưu lại không có vấn đề, Thẩm Trì cũng không lập tức rời đi mà xoay người trở lại gian nhà tù vừa nãy, đưa tay khép cửa lại.
Giờ mão hắn bị giam vào đây, hiện tại đã sáu canh giờ trôi qua, chính là giờ dậu.
(Giờ mão: 5-7h sáng, giờ dậu: 5-7 giờ tối.)
Thời tiết bây giờ dù đã cuối thu, nhưng hôm nay khí trời khá tốt, lúc này sắc trời còn chưa tối, nếu như đi ra cũng sẽ bị bắt lại lần nữa, cho nên hắn quyết định chờ thêm một lúc.
Mà lúc này, Thẩm phủ hiếm có người ghé thăm đột nhiên đại môn bị gõ.
“Rầm rầm rầm!”
“Ai vậy? Cửa sắp bị đập vỡ rồi, nhẹ tay chút!” Thẩm quản gia đang từ tiền viện đi qua ngẩng đầu nhìn thái dương đã ngả về tây, thầm nghĩ trễ thế này rồi tại sao còn có người tìm đến, mấy hộ vệ ngoài cửa cũng không thấy thông báo một tiếng, “Chốc nữa nhất định phải khiến mấy tên tiểu tử gác cửa lười nhác mất mặt.”
Thẩm quản gia vừa lẩm bẩm vừa đi về phía cửa chính Thẩm phủ, trên đường còn cầm tẩu thuốc ở tay phải gõ một cái, sau đó kẹp lên nách trái, đưa tay mở cửa đại môn.
Lúc tay gần chạm vào cánh cửa bỗng nhiên lão hơi nhíu mày, tay khựng lại ở đó, ngay cả tẩu thuốc bảo bối của lão từ lúc nào rơi trên mặt đất cũng không phát hiện.
Từ nãy đến bây giờ, lão đều chỉ nghe thấy duy nhất tiếng đập cửa, trừ cái đó ra thì lặng yên không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở của người ở bên ngoài cũng không nghe đượctí nào.
Thậm chí bọn hộ vệ hay nói xằng bậy ngoài cửa dạy dỗ mãi không sửa cũng im không một tiếng động.
Bất thường, tất cả đều có vẻ không ổn.
Rõ ràng mọi thứ đều trời yên biển lặng, nhưng lúc này Thẩm quản gia chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, cúi xuống nhặt tẩu thuốc lên, xoay người chạy về hướng nội viện, thầm nghĩ phải nhanh báo cáo cho gia chủ.
Nhưng lão còn chưa kịp chạy nổi mấy bước, liền cảm giác trên cổ mát lạnh, lập tức phát hiện mình dĩ nhiên đang bay.
Không phải, không phải lão đang bay, mà là đầu của lão rời khỏi cơ thể, bị quăng lên thật cao, ánh mắt cuối cùng của lão là thấy đại môn Thẩm phủ sập xuống cùng hai đội hắc y nhân nối đuôi nhau tiến vào, ngoài cửa là bốn gã hộ vệ giữ cửa mà lão cho rằng chúng rốt cục đã im lặng.
Bởi vì… Bọn chúng đều chết hết.
Hắc y nhân cầm đầu vẩy kiếm lên, mũi kiếm mới nhuộm chút máu có vẻ càng sắc bén, y không để ý chút nào đưa chân đá nhẹ đầu người một cái lăn sang một bên, chỉ thấy nó như bánh xe lăn lông lốc trên nền đá xanh sạch sẽ rơi vào vũng bùn trong bồn hoa, lưu lại vết máu dài dưới đất.
Hắc y nhân này tiến vào Thẩm phủ như chỗ không người, phàm là nơi bọn chúng đi qua, khắp nơi là những phần thi thể sót lại, mùi máu tanh nồng nặc bao trọn lấy Thẩm phủ.
“Tổng cộng hai mươi người, tất cả đều là tu giả Kim đan kỳ, không biết bọn họ dùng cách nào mà đánh vỡ được hộ tống trận của Thẩm phủ.” Bên trong thư phòng, mặt mày Thẩm Liệt đều vô cùng lo lắng, “Thẩm phủ ta đã mấy trăm năm không tranh quyền thế, những kẻ này từ đâu mà đến?”
“Bây giờ nói những lời này đều vô ích, kế sách hiện giờ là làm thế nào để tránh được một kiếp này.” Một vị lão giả gầy gò cau mày.
Ngay lúc hắc y nhân bắt đầu tàn sát trắng trợn, hai gã đại tu Kim đan kỳ đang tiềm tu cũng lần lượt chạy tới, nhưng đối mặt với kẻ xâm nhập mạnh mẽ như vậy, cũng là hết đường xoay sở.
“Nếu như kiên quyết liều mạng, chỉ bằngba người chúng ta hiện tại tu vi mới sơ kỳ Kim đan, không khác nào lấy trứng chọi đá.” Một vị trưởng lão khác mở miệng, vẻ mặt xám như tro.
Trong đó trấn định nhất là đại trưởng lão vỗ bàn một cái, bình tĩnh nói: “Gia chủ, ngươi mau dẫn mấy vị tiểu bối theo mật đạo rời đi, lão phu tạm thời có thể ngăn chặn được một lúc.”
“Đúng! Gia chủ, ngươi mang theo mấy đứa nhỏ rời đi trước, Thẩm gia tuyệt đối không thể đứt đoạn truyền thừa.” Hai vị trưởng lão khác tán thành.
Thẩm Liệt chần chừ một lát, nhưng cũng hiểu đây là an bài thỏa đáng nhất lúc này, quay ra vái ba vị trưởng lão một cái thật sâu, xoay người đi nhanh ra khỏi cửa.
Mật đạo của Thẩm phủ thông ra phía sau núi, Thẩm Liệt một tay cầm cây đuốc, một tay cầm kiếm đi ở đằng trước, theo phía sau lần lượt là Thẩm Khoát, Thẩm Ích mặt còn đang cuốn băng gạc, đi cuối là Thẩm Duyệt và Thẩm Gia.
Tựa như cảm giác được không khí có chút bất thường, cô nhóc nhỏ tuổi nhất vẻ mặt hoảng sợ, thấp giọng hỏi: “Cha, chúng ta phải đi đâu?”
“Duyệt Duyệt, đừng nói chuyện.” Thẩm Gia vội vàng che miệng Thẩm Duyệt, trong giọng nói cũng tràn đầy run rẩy, nghĩ đến lúc vừa nãy đi qua nội viện thấy chân tay cụt què rơi đầy đất, hiện tại trong cánh mũi của nàng dường như vẫn còn lưu lại mùi máu tươi đó, mà mùi máu tươi lại theo khoang mũi nhảy vọt tới dạ dày, cuối cùng hội tụ thành cuộn trào mãnh liệt tới sợ hãi, nặng nề mà dằn xuống đáy lòng.
Mật đạo dài chưa đến một dặm lúc này dường như dài đằng đẵng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khó có thể phát hiện cùng tiếng bước chân lảo đảo.
“Cha, Thẩm gia đã xong chưa?” Thẩm Ích bị băng đầy vải xô phát ra âm thanh có chút nặng nề, “Ta vừa mới thấy được, chết rất nhiều người.”
Không giống như thường ngày giáo huấn Thẩm Ích, Thẩm Liệt trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chỉ cần các ngươi vẫn còn, Thẩm gia còn.”
Thẩm Ích hỏi: “Đại ca đâu?”
Không ai chú tới, lúc nghe câu hỏi của Thẩm Ích, mắt Thẩm Liệt có hơi sáng ngời, cái tên làm ánh sáng hy vọng trong mắt y ngưng tụ, y nói: “Sau khi chúng ta rời khỏi đây phải đi Tây Lam quốc tìm đại ca ngươi, sau đó trở về để báo thù.”
Còn báo thù ra sao, như thế nào, Thẩm Liệt cũng không nói gì, chỉ là tốc độ dưới chân nhanh thêm một chút.
Cuối cùng, dường như Thẩm Liệt đã quên mất Thẩm Trì hiện tại đang bị y nhốt vào trong địa lao.
Nhưng Thẩm Ích lại nhớ kỹ, thế nhưng nó khao khát Thẩm Trì chết không có chỗ chôn, bất kể là bị kẻ xâm nhập giết chết hay chết đói trong địa lao, đều là kết cục nó vô cùng mong muốn nhìn thấy, đương nhiên sẽ không nhắc nhở Thẩm Liệt.
“Đi qua lối rẽ đằng trước liền ra ngoài rồi.”
Nghe được giọng nói Thẩm Liệt, vài tiểu bối đều thở phào một hơi, trong mật đạo này mặc dù không có mùi lạ, nhưng áp lực dồn nén, mỗi bước đi đều cảm thấy tim muốn nảy lên một cái, treo lắc lư không ngớt ở giữa không trung.
Sắc trời đã tối, chạng vạng hoàng hôn còn giữ lại một chút tia sáng, giữa bụi cỏ rừng cây vang lên tiếng âm thanh côn trùng, yên ả mà an bình.
Thời khắc nhìn lên bầu trời kia, tâm trí Thẩm Khoát vốn chững chạc cũng không khỏi cúi đầu reo hò một tiếng, chứ đừng nói đến những tiểu bối khác.
Nhưng tiếng hoan hô của bọn họ cũng chỉ kéo dài trong nháy mắt, rồi tất cả đều tắc lại trong cổ họng, tiếp theo biến thành kinh sợ cùng tuyệt vọng.
Lối ra mật đạo bí mật, đúng là có hơn mười hắc y nhân đang đứng coi chừng, nhìn thấy mấy người đi ra liền lặng lẽ không một tiếng động bao vây tầng tầng lớp lớp xung quanh bọn họ.
Thấy cảnh này, đồng tử của Thẩm Liệt co lại, hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, nhưng tay vẫn cầm kiếm ngăn ở trước người mấy đứa trẻ, lớn tiếng nói: “Rốt cục các ngươi là người phương nào? Thẩm gia ta không oán không thùvới các ngươi, vì sao phải đuổi tận giết cùng?”
“Khà.” Tên áo đen cầm đầu cười xùy một tiếng, giọng nói âm u: “Thẩm gia chủ, ngài làm chủ nhà nhiều năm như vậy, chắc hẳn không thể nào không biết một câu, hoài bích có tội* đi!
*Mang ngọc mắc tội: người tài giỏi lại bị ghen ghét hãm hại.
Thẩm Liệt nắm chặt chuôi kiếm trong tay, trên trán đổ ra mồ hôi hột: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Không cần ngụy biện, ta đã sớm xác nhận vật kia ở trong tay ngươi, nếu không hôm nay cũng sẽ không tới xin tặng.” Hắc y nhân vung trường kiếm trên tay còn có vài giọt máu rơi xuống, cất cao giọng: “Ai nha, thật sự xin lỗi, mới vừa rồi ở trong phủ của ngươi thực sự quá nhiệt tình, tay tại hạ có hơi run, khả năng phương thức nghênh đón có chút không đúng, xin thứ lỗi.”
Do che mặt nên không ai có thể thấy rõ biểu cảm của hắc y nhân, nhưng cũng chẳng trở ngại được giọng nói của y phát ra có phần khinh thường Thẩm gia.
Nghe thấy người này nói như vậy, Thẩm Liệt lúc này tức giận đến xanh mặt, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng gấp gáp suy tính đối sách.
Nhưng y có thể nhẫn nại, không có nghĩa là những người khác cũng có thể nhịn.
Chỉ thấy Thẩm Ích đứng bên cạnh Thẩm Liệt bước lên phía trước một bước, cả giận nói: “Lũ đạo chích các ngươi! Lại dám đánh chủ ý lên Thẩm gia ta, cha ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!”
Giống như vừa nghe được một truyện cười thú vị, hắc y nhân khẽ nở nụ cười, lập tức hơi nâng kiếm lên, còn chưa thấy rõ động tác của y, nhìn lại thanh kiếm trên tay đã chống lên cổ Thẩm Ích rồi, trong giọng nói còn mang theo ý cười, “Ngươi nói gã? Sẽ không tha cho chúng ta?” Sau đó bỏ qua Thẩm Ích toàn thân đang run lên, ra hiệu về phía Thẩm Liệt, “Thẩm gia chủ, ta muốn đáp án, ta nghĩ ngươi đã chuẩn bị xong rồi chứ.”
“Ta không biết ngươi muốn cái gì.” Thái độ Thẩm Liệt vẫn cứng rắn, dường như kẻ dưới kiếm của đối phương lúc này không có bất kỳ quan hệ gì với mình.
“Thật có chí khí, ngay cả sống chết của con trai mình cũng không để ý.” Hắc y nhân vừa cười một tiếng, kiếm trong tay nhẹ nhàng quơ quơ, “Xin lỗi, ta đây quả thực khống chế không được tốt, chẳng qua hai cái tay này của nó, hẳn là không có tác dụng gì.”
“A!!! Cha, cứu ta!!” Thẩm Ích hét lên thảm thiết như chọc thủng bầu trời, hai cánh tay chỉnh tề đặt trên mặt đất, dưới ánh trăng mới nhú lộ vẻ cực kỳ âm u.
“Giọng nói cũng có hơi chói tai.” Hắc y nhân nhíu mày, quay ra lại thấy rõ một cái đầu lưỡi đang ngọ nguậy rơi chính xác vào giữa hai cánh tay.
Y đúng là đã tươi sống cắt xuống đầu lưỡi của Thẩm Ích.
Bao gồm cả Thẩm Liệt trong đó, chẳng ai nghĩ tới hắc y nhân kia lại ngông cuồng như thế, còn tàn nhẫn như vậy, nhìn Thẩm Ích mở tỏ hai mắt thống khổ nhưng không cách nào kêu thành tiếng, mọi người đều thấy rợn hết cả tóc gáy.
Hai cô bé nước mắt lã chã rơi, cũng không dám khóc thành tiếng, rất sợ sẽ giống như Thẩm Ích bị cắt đầu lưỡi.
Thẩm Liệt cắn răng, trong lòng biết hôm nay nếu không lưu lại một đáp án, sợ rằng kết cục tương lai của y chính là Thẩm Ích bây giờ, nuốt một ngụm nước miếng, mới nói: “Nếu như ta nói, ngươi sẽ thả chúng ra?”
“Ngươi nói trước đã, xem đáp án có thỏa mãn ta hay không.” Hắc y nhân miễn cưỡng đáp.
“Vật kia ở trên người Thẩm Vô Hoặc.” Thẩm Liệt cân nhắc một lát nói: “Chỉ có ta mới biết rõ làm sao lấy được vật kia.”
“Oh? Thẩm Vô Hoặc?”
“Đúng, y là con trai trưởng của ta.” Thẩm Liệt đáp, lập tức dường như vì biểu hiện y bán con cầu sinh không chút vô tình, nói bổ sung: “Chẳng qua y cũng không phải con trai ruột của ta, mà là nhặt được ở ven đường, lúc đó vợ khó sinh, trưởng tử mất sớm, để vợ không thương tâm, ta chỉ có thể đưa ra hạ sách này.”
Nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của hai người, Thẩm Gia vẫn chìm đắm trong sợ hãi rốt cục bạo phát, nàng gần như điên cuồng mà nói: “Ngươi muốn lấy đồ thì đi tìm Thẩm Vô Hoặc, không liên quan gì đến chúng ta, hãy thả chúng ta ra!!!”
Thẩm Duyệt phụ họa: “Đúng! Bây giờ Thẩm Vô Hoặc mới là người ngươi muốn tìm!”
Thẩm Khoát tuy vẫn không nói gì, nhưng thần sắc cũng mười phần chứng minh y tán thành.
Trầm mặc trong giây lát, hắc y nhân dường như đang suy nghĩ lời nói của mấy người, sau đó gật đầu nói: “Ta nhớ kỹ rồi, là Thẩm Vô Hoặc.”
Chỉ thấy hắc y nhân khẽ vung vẩy thanh kiếm trong tay, chẳng qua lần này là đặt lên vai Thẩm Liệt, uy thế của Kim đan kỳ ép cho Thẩm Liệt chỉ mới vẻn vẹn Trúc cơ kỳ hầu như không thở nổi.
“Ta cũng không biết lúc nào tay mình sẽ run, cho nên ngươi cũng nên nói sự thật cho ta biết, làm sao để lấy được vật kia!”
Trong chốc lát, khắp cả hậu sơn im như thóc.
Thẩm Liệt không nghĩ người này lại vô sỉnhư vậy, nhưng y cũng không còn cách nào, nửa thật nửa giả nói: “Là vật ta gieo ở trên người y, chỉ có thể đích thân ta thu hồi lại.”
“Thu thế nào?”
“Chỉ cần rút thiên linh cốt của y ra là được.” Dưới áp lực nên trả lời quá nhanh, Thẩm Liệt bỗng nhiên phát hiện ra mình buột miệng, vội vàng bồi thêm một câu, “Nhưng cần thủ pháp đặc thù và linh lực trong cơ thể ta mới có thể thành công.”
Thiên linh cốt, linh căn của mỗi người đều có cốt đầu, có thể nói linh căn thế nào, cũng gắn bó chặt chẽ với nó như thế. Vị trí phân bố thiên linh cốt ở trong cơ thể mỗi người khác nhau, nhưng đều có một điểm chung, trước khi tu bổ cơ thể đạt đến Nguyên anh kỳ, rút hết thiên linh cốt, liền tương đương với trực tiếp muốn lấy mạng người kia, thậm chí ngay cả hồn phách cũng bị giam giữ bên trong thiên linh cốt, vĩnh viễn không được luân hồi.
“Ngươi đem vật kia dung hợp vào thiên linh cốt của y, lấy thuần linh thể của y nuôi dưỡng, để tương lai có thể rút ra tăng trưởng tu vi.”
Thẩm Liệt liên tục gật đầu.
“Thực sự là ý kiến hay.”
Thẩm Liệt còn chưa kịp mở miệng khoe khoang câu tiếp theo, liền bị khuôn mặt của hắc y nhân đột nhiên áp sát vào yết hầu, tuy đã che mặt, nhưng vẫn khiến y có một cảm giác quen thuộc vô hình, lập tức tựa hồ nhớ ra điều gì, khuôn mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, “Vô…”
Thế nhưng rốt cục câu nói sau cùng Thẩm Liệt cũng không nói ra.
Cổ tay hắc y nhân khẽ động, chỉ thấy một tia ngân quang lóe lên, đầu Thẩm Liệt lăn xuống ngay dưới bên cạnh cánh tay Thẩm Ích, từ chỗ chém đứt chảy ra máu tươi bị mặt đất thấm hết, màu đất nâu nhạt vốn có biến thành màu đất nâu phì nhiêu, dưới ánh trăng màu bạc có vẻ vô cùng quỷ dị.
“Á!!!”
“Cha!!!”
Hắc y nhân đưa mắt nhìn đám trẻ con vì cái chết của Thẩm Liệt mà hoàn toàn không khống chế được sự oán độc trong mắt, lạnh giọng ra lệnh cho thuộc hạ bên dưới: “Đem bọn chúng xử lý đi.”
Đợi tất cả yên tĩnh trở lại, hắc y nhân đột nhiên nhìn về phía một cây đại thụ cách đó không xa, đưa mắt liếc qua, vung tay lên, dẫn theo một đám thuộc hạ toàn bộ rút lui.
[Không phải ngươi nói thuật ấn náu sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện sao?]
[Xin lỗi chủ nhân, là 013 sơ xuất.]
Bình luận facebook