Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Mắt thấy đại lễ kết đạo sắp tới, Vân Nhiêu luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, nàng mấp máy môi, đấu tranh nói: “A Nguyên, nếu không chúng ta đừng kết đạo nữa được không? Gần đây ta luôn cảm thấy trong lòng hơi bất ổn.”
Cảnh Nguyên ôm sát nàng vào lòng, cọ lên chóp mũi nàng: “Ta đều nghe theo em. Nhưng chẳng phải chưởng môn của em đã chuẩn bị xong xuôi, các đệ tử trong tông môn cũng đều biết tin tức này, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Vân Nhiêu nhăn mặt: “… Chưa nghĩ xong.” Lẽ nào đây là khủng hoảng tiền hôn nhân? Nghĩ vậy nàng mới bình tĩnh một chút: “Không biết tiểu sư thúc có tới hay không.”
Thái độ của Vân Nhiêu đối với Thẩm Trì từ trước đến nay hơi đặc biệt, song lại không có nửa điểm tâm tư ái muội gì, vậy nên Cảnh Nguyên cũng không kinh ngạc khi nghe thấy tên Thẩm Trì thốt ra từ miệng nàng, y chỉ cười: “Nếu hắn tỉnh nhất định sẽ tới.”
Ở Thừa Kiếm tông, ngoại trừ chưởng môn, hai vị sư huynh Vân Dục Vân Vụ cùng Thẩm Trì Thẩm Vô Hoặc, không có ai biết thân phận của Cảnh Nguyên, vậy nên đa số đệ tử đều không thể tin nổi lúc nghe được tin Vân Nhiêu sư tỷ muốn kết đạo.
Đại lễ kết đạo ngày hôm ấy, trên Thương Linh phong, các đệ tử Thừa Kiếm tông đã sớm tề tụ, thảo luận ầm ĩ về thân phận đối tượng kết đạo của Vân Nhiêu.
Chỉ còn cách một canh giờ nữa là đến đại lễ.
Bên trong hỉ phòng, Vân Nhiêu một thân hồng y, phong thái diễm lệ vô song, Cảnh Nguyên đang cầm trong tay một cây bút lông tỉ mỉ vẽ lông mày cho nàng.
Lúc này bỗng một tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang động tác của hai người, giọng nói của Vân Vụ từ ngoài cửa truyền tới: “Sư muội, sư muội, mở cửa mau!”
Vân Nhiêu hơi kinh hãi, vội vã bảo Cảnh Nguyên đi ra mở cửa.
Cửa phòng vừa mở ra, Vân Vụ bỗng chốc vọt vào, thấy hai người đều ngồi đây liền thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hạ mấy đạo kết giới ở trong phòng.
“Nhị sư huynh, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Nhiêu thấy vậy không khỏi căng thẳng theo.
Xác định đã thiết lập kết giới tĩnh âm xong, Vân Vụ thở hổn hển, nghiêm túc nhìn về phía Vân Nhiêu: “Sư muội, ngươi thật sự muốn kết đạo với Cảnh Nguyên sao?”
“Đương nhiên.” Giọng nói Vân Nhiêu khẳng định, sau đó biến sắc: “Nhị sư huynh, có vấn đề gì không?”
Vân Vụ không trả lời, mà chỉ nhìn về phía Cảnh Nguyên: “Còn ngươi? Ngươi thật tâm yêu sư muội của ta sao?”
Cảnh Nguyên cũng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, ta yêu nàng.”
Vân Vụ lại đưa mắt nhìn hai người, sau khi xác định đáp án của họ không phải giả mới lấy ra hai tấm đệ tử lệnh từ trong ngực, đưa cho họ mỗi người một tấm: “Sư muội, mau đem đệ tử lệnh của các ngươi ra cho ta, hai người mau rời khỏi Thừa Kiếm tông đi.”
Liếc nhìn tên khắc trên đệ tử lệnh, vẻ mặt Vân Nhiêu hơi mê mang: “Vì sao vậy?”
“Ôi chao không kịp giải thích, sư muội, nếu như ngươi còn muốn cứu mạng đạo lữ tương lai của mình thì hãy đi nhanh lên.” Vẻ mặt Vân Vụ sốt ruột, “Nếu không đi, đại lễ kết đạo sắp tới sẽ trở thành lễ tế đấy! Bây giờ đại sư huynh đang ở chỗ chưởng môn kéo dài thời gian, các ngươi mau đi.”
Nghĩ đến dáng vẻ hữu hảo ban đầu của Vô Đàm, Cảnh Nguyên nhíu chặt chân mày, nắm chặt đệ tử lệnh trong tay vốn thuộc về Vân Vụ: “Ông ta muốn làm gì?”
“Nghe đại sư huynh nói, dường như Vô Đàm chưởng môn căm hận nhất yêu tu, đặc biệt là yêu tu muốn kết đạo với nhân tu.” Nói đến đây, Vân Vụ không khỏi nhìn Vân Nhiêu trách cứ: “Trước lúc các ngươi nói cho chưởng môn rằng muốn kết đạo, tại sao không thương lượng trước với đại sư huynh?”
Vân Nhiêu: “Các ngươi đang bế quan.”
Vân Vụ: “….” Đúng rồi, cho đến tận sáng hôm nay bọn họ mới biết tin tức Vân Nhiêu muốn kết đạo, “Mà thôi mà thôi, đi nhanh đi, nếu không tí nữa sẽ không đi được đâu.”
Ở chung với Vân Nhiêu nhiều năm như vậy, đương nhiên Cảnh Nguyên hiểu tình cảm của nàng với Thừa Kiếm tông có bao nhiêu sâu đậm, y nắm lấy tay nàng: “Nếu ông ta chỉ căm hận yêu tu, vậy ta…”
“Chúng ta đi thôi.” Cảnh Nguyên còn chưa dứt lời đã bị Vân Nhiêu cắt ngang, nàng kéo Cảnh Nguyên đi ra ngoài: “Nhị sư huynh, cảm ơn ngươi, cả đại sư huynh nữa.”
“Không cần cảm ơn, đi nhanh đi thôi, tốt nhất đừng đi ra từ cửa chính.” Trong mắt Vân Vụ có chút không nỡ: “Bảo trọng.”
Nhưng ngay cả Vân Vụ Vân Dục cũng không ngờ tới, vì để phòng ngừa Cảnh Nguyên chạy trốn, Vô Đàm dĩ nhiên khởi động đại trận hộ tông.
Bên trong không ra được, bên ngoài không vào được.
Đối diện trước đại trận hộ tông, lòng Vân Nhiêu nóng như lửa đốt: “Làm sao bây giờ? Thế này căn bản chúng ta không đi được!”
Lúc này khoảng cách đến đại lễ còn có nửa canh giờ, cho dù đại sư huynh kéo dài thời gian nhưng bọn họ vắng mặt rất nhanh sẽ bị phát hiện. Hiện tại mặc dù Vân Nhiêu đã thăng lên Nguyên anh sơ kỳ, Cảnh Nguyên đã lên Hóa thần, nhưng ở trước mặt chưởng môn Dung hợp kỳ, chắc chắn chỉ như lấy trứng chọi đá.
Lúc này trong đầu Vân Nhiêu chỉ còn sót lại bốn chữ: Làm sao bây giờ?
Cảnh Nguyên đưa tay ôm nàng: “Đừng gấp, không sao đâu.” Sau đó y nhìn về phía Dư Lan phong: “Ta nhớ con mèo của tiểu sư thúc có thể xuyên qua trận pháp, không biết chừng có thể đưa người ra ngoài.”
“Đúng rồi, tiểu sư thúc! Chúng ta đi tìm tiểu sư thúc!”
Chấp Ảnh bị người ta nhớ nhung lúc này vừa mới cắn đứt sợi dây trói trên người mình, dùng cái đuôi dài đánh gãy cây đại thụ đã đè nó chừng mười ngày, khí thế sôi sục chuẩn bị trở về cáo trạng với chủ nhân.
Vì Thẩm Trì tỉnh lại khiến Thẩm Vô Hoặc vô cùng kích động, đã sớm quên mất thông báo cho hắn biết tin tức Vân Nhiêu kết đạo, hiện tại Thẩm Trì đang nằm dựa lên người Thẩm Vô Hoặc ngủ gật, khuôn mặt có hơi mệt mỏi.
Đột nhiên Thẩm Trì nhíu mày mở mắt ra, thần thức tập trung đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài Dư Lan phong, trông thấy vẻ mặt hoảng sợ của hai người kia, lúc này đứng dậy biến mất tại chỗ.
Gần như cùng lúc đó, Vân Nhiêu Cảnh Nguyên liền trông thấy Thẩm Trì bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Vẻ mặt Vân Nhiêu đầy mừng rỡ: “Tiểu sư thúc!”
Trong lòng Cảnh Nguyên cũng vô cùng kinh ngạc, Vân Nhiêu chỉ lo nhìn người, nhưng y lại chú ý nhiều hơn, không nói đến chuyện Thẩm Trì dùng phương thức kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện, càng khiến y kinh ngạc hơn là cho đến tận bây giờ, Thẩm Trì vẫn đứng lơ lửng trên không, với tu vi Hóa thần của Cảnh Nguyên vậy mà nhìn không ra nửa điểm năng lượng dao động trên người đối phương.
Điều này chỉ rõ, hiện tại tu vi của Thẩm Trì cao hơn y ít nhất một đại cảnh giới, chính là tu vi trên Độ kiếp.
Lần đầu tiên gặp gỡ, tu vi của Thẩm Trì chỉ ở Nguyên anh kỳ, mà khoảng cách đến hiện tại cũng mới vài chục năm thôi, cho dù Cảnh Nguyên là Xà vương cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi, thầm thốt lên một câu yêu nghiệt.
Thẩm Trì đưa mắt nhìn hai người, gật đầu: “Vào rồi nói.”
Sau khi trông thấy Thẩm Trì, Vân Nhiêu giống như đã tìm được người đáng tin cậy, cũng không gấp gáp nữa mà kéo Cảnh Nguyên đi theo.
Hai người vừa tiếp đất liền gặp được Thẩm Vô Hoặc, Vân Nhiêu chỉ thấy Vô Hoặc sư thúc từ trước đến nay luôn vô cùng cao lãnh một tay ôm lấy tiểu sư thúc, quỳ gối để hắn ngồi lên đùi mình, sau đó… Lấy ra một đôi giày, mà Thẩm Trì dường như đã sớm quen được đối xử như vậy, ngoan ngoãn đưa chân ra.
Lúc này Vân Nhiêu mới phát hiện Thẩm Trì không đi giày.
Nàng còn đang phiền não làm sao để chạy trốn, mấy người này lại muốn ngược cẩu như thế!
Vân Nhiêu gào thét trong lòng, nhưng mắt vẫn không chớp nhìn hai người tương hỗ với nhau, vừa xem vừa gào thét trong lòng: “Vô Hoặc sư thúc quá cưng chiều, dáng vẻ vâng lời của tiểu sư thúc quá manh!”
Sau đó nàng liền bị che mắt lấp kín miệng.
Đi giày vào, Thẩm Trì đứng dậy từ trên người Thẩm Vô Hoặc nhìn về phía hai người mới hôn xong, hỏi Vân Nhiêu đang đỏ ửng mặt: “Ta thấy vẻ mặt các ngươi hốt hoảng, có chuyện gì vậy?”
Lúc này Vân Nhiêu mới nhớ tới mục đích của hai người, tính toán lại thời gian, trong lòng không khỏi càng thêm rối bời, chỉ nói tóm tắt lại chi tiết quan trọng một lần: “Vậy nên chúng ta mới nghĩ tới hỏi thăm xem Chấp Ảnh có thể đưa hai người chúng ta rời tông được không?”
Thẩm Trì gật đầu, liếc nhìn hỉ phục trên người Vân Nhiêu: “Có thể.” Sau khi Chấp Ảnh thành niên, bất luận loại trận pháp nào cũng đều không thành vấn đề, hơn nữa Thẩm Vô Hoặc còn thỉnh thoảng đả kích, thực lực càng tăng vượt bậc, hiện tại cho dù là tu giả Độ kiếp thông thường e rằng cũng chẳng phải đối thủ của nó.
Đúng lúc này Chấp Ảnh vừa thoát khỏi trói buộc nhào tới trước mặt Thẩm Trì, Thẩm Trì vỗ lên cái đầu lớn của nó, lại quay sang hỏi Vân Nhiêu Cảnh Nguyên: “Các ngươi định đi đâu?”
Vân Nhiêu hơi kinh ngạc liếc nhìn thần thú vô cùng to lớn, mấp máy môi: “Tùy ý.” Từ lúc Vân Nhiêu xuyên việt đến nay đều ở Thừa Kiếm tông, có thể nói Thừa Kiếm tông chính là nhà của nàng, nàng cũng chưa từng nghĩ có một ngày phải rời khỏi nơi này, nhìn vào mắt Cảnh Nguyên, cuối cùng Vân Nhiêu quyết định: “Đi về phía nam, nơi đó cảnh vật đẹp, chúng ta có thể xây nhà bên cạnh biển.”
Tất nhiên Cảnh Nguyên sẽ không từ chối đề nghị của Vân Nhiêu, nắm chặt lấy tay nàng, trong mắt tràn đầy tình yêu và còn cả hổ thẹn.
Thẩm Trì nhìn hai người giây lát, lại vuốt ve Chấp Ảnh: “Đưa bọn họ đến nơi muốn đến.”
Nhìn Chấp Ảnh xòe cánh đưa hai người bay xa, Thẩm Trì khẽ thở dài một tiếng, cầm trong tay hai tấm đệ tử lệnh Vân Nhiêu để lại cất đi.
Không đến nửa khắc đồng hồ đã có người tới tìm, dưới sự cho phép của Thẩm Trì, tên đệ tử Nguyên anh dùng thần thức quét qua một vòng Dư Lan phong, không phát hiện ra hai người Vân Nhiêu mới bất mãn rời đi.
Sau khi đệ tử kia rời đi không lâu, Vân Dục liền vội vã chạy tới, thốt ra câu đầu tiên khi trông thấy Thẩm Trì: “Tiểu sư thúc, ngươi có thấy tiểu sư muội không?”
Thẩm Trì lấy ra đệ tử lệnh của Vân Dục Vân Vụ giao cho y: “Vật của các ngươi.” Nhận lấy chén trà Thẩm Vô Hoặc đưa cho nhấp một ngụm, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Vân Dục không lập tức trả lời, chỉ cau mày thở dài một tiếng, lại nói: “Thực ra chuyện này cũng không thể chỉ trách chưởng môn sư bá.”
“Vô Đàm chưởng môn đã nhậm chức chưởng môn chừng hơn sáu trăm năm, song có rất ít người biết, sáu trăm năm trước ông ấy từng có đạo lữ, nghe nói đạo lữ đó là một nam tu cường đại. Lúc ấy trong tông môn cũng có một nữ đệ tử cùng yêu tu yêu nhau, ông ấy đáp ứng.”
“Lại không nghĩ tới, tên yêu tu kia cũng không thật tâm yêu nữ đệ tử, mà chỉ muốn thừa dịp trước đại lễ để lấy tính mạng Vô Đàm chưởng môn.”
“Xưa nay Thừa Kiếm tông quy định, chưởng môn khống chế tâm trận đại trận hộ tông, chỉ cần chưa từ bỏ chức chưởng môn thì không thể rời khỏi Thừa Kiếm tông một bước. Nhưng ngược lại, nếu như chưởng môn trong lúc tại vị bị giết, đại trận hộ tông tất nhiên sẽ xuất hiện kẽ hở, cho kẻ địch cơ hội.
“Tên yêu tu kia chính là mật thám do Ngự Thú tông khi đó phái tới.”
Nói đến lịch sử năm đó, giọng nói Vân Dục có hơi nặng nề.
“Như các ngươi thấy, hiện tại Vô Đàm chưởng môn vẫn còn sống rất tốt, thế nhưng đạo lữ của ông ấy đã bỏ mình ở lần đại lễ kết đạo năm đó. Tên yêu tu kia cực kỳ tàn ác, nghe nói ngay cả một tia hồn phách cũng không lưu lại.”
“Sau khi đạo lữ ngã xuống, Vô Đàm chưởng môn bạc đầu sau một đêm, có ý muốn khởi xướng chiến tranh với Ngự Thú tông, lại bị tất cả trưởng lão trong tông miễn cưỡng trấn áp.”
Có thể tưởng tượng được ngay lúc đó Vô Đàm tuyệt vọng bao nhiêu.
Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc nhìn nhau, đều thấy thần sắc trong mắt đối phương. Cảnh Nguyên cùng Vân Nhiêu vô tội, nhưng chưởng môn cũng chưa chắc đã sai toàn bộ.
Chắc hẳn đây cũng là lý do Vân Dục lựa chọn để Vân Nhiêu cùng Cảnh Nguyên rời đi.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ tới, ngay tại nửa tháng sau, Vân Nhiêu một tay cầm kiếm, toàn thân đầy máu tươi trở lại Thừa Kiếm tông, cũng công bố nàng đã giết Cảnh Nguyên.
Mắt thấy đại lễ kết đạo sắp tới, Vân Nhiêu luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, nàng mấp máy môi, đấu tranh nói: “A Nguyên, nếu không chúng ta đừng kết đạo nữa được không? Gần đây ta luôn cảm thấy trong lòng hơi bất ổn.”
Cảnh Nguyên ôm sát nàng vào lòng, cọ lên chóp mũi nàng: “Ta đều nghe theo em. Nhưng chẳng phải chưởng môn của em đã chuẩn bị xong xuôi, các đệ tử trong tông môn cũng đều biết tin tức này, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Vân Nhiêu nhăn mặt: “… Chưa nghĩ xong.” Lẽ nào đây là khủng hoảng tiền hôn nhân? Nghĩ vậy nàng mới bình tĩnh một chút: “Không biết tiểu sư thúc có tới hay không.”
Thái độ của Vân Nhiêu đối với Thẩm Trì từ trước đến nay hơi đặc biệt, song lại không có nửa điểm tâm tư ái muội gì, vậy nên Cảnh Nguyên cũng không kinh ngạc khi nghe thấy tên Thẩm Trì thốt ra từ miệng nàng, y chỉ cười: “Nếu hắn tỉnh nhất định sẽ tới.”
Ở Thừa Kiếm tông, ngoại trừ chưởng môn, hai vị sư huynh Vân Dục Vân Vụ cùng Thẩm Trì Thẩm Vô Hoặc, không có ai biết thân phận của Cảnh Nguyên, vậy nên đa số đệ tử đều không thể tin nổi lúc nghe được tin Vân Nhiêu sư tỷ muốn kết đạo.
Đại lễ kết đạo ngày hôm ấy, trên Thương Linh phong, các đệ tử Thừa Kiếm tông đã sớm tề tụ, thảo luận ầm ĩ về thân phận đối tượng kết đạo của Vân Nhiêu.
Chỉ còn cách một canh giờ nữa là đến đại lễ.
Bên trong hỉ phòng, Vân Nhiêu một thân hồng y, phong thái diễm lệ vô song, Cảnh Nguyên đang cầm trong tay một cây bút lông tỉ mỉ vẽ lông mày cho nàng.
Lúc này bỗng một tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang động tác của hai người, giọng nói của Vân Vụ từ ngoài cửa truyền tới: “Sư muội, sư muội, mở cửa mau!”
Vân Nhiêu hơi kinh hãi, vội vã bảo Cảnh Nguyên đi ra mở cửa.
Cửa phòng vừa mở ra, Vân Vụ bỗng chốc vọt vào, thấy hai người đều ngồi đây liền thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hạ mấy đạo kết giới ở trong phòng.
“Nhị sư huynh, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Nhiêu thấy vậy không khỏi căng thẳng theo.
Xác định đã thiết lập kết giới tĩnh âm xong, Vân Vụ thở hổn hển, nghiêm túc nhìn về phía Vân Nhiêu: “Sư muội, ngươi thật sự muốn kết đạo với Cảnh Nguyên sao?”
“Đương nhiên.” Giọng nói Vân Nhiêu khẳng định, sau đó biến sắc: “Nhị sư huynh, có vấn đề gì không?”
Vân Vụ không trả lời, mà chỉ nhìn về phía Cảnh Nguyên: “Còn ngươi? Ngươi thật tâm yêu sư muội của ta sao?”
Cảnh Nguyên cũng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, ta yêu nàng.”
Vân Vụ lại đưa mắt nhìn hai người, sau khi xác định đáp án của họ không phải giả mới lấy ra hai tấm đệ tử lệnh từ trong ngực, đưa cho họ mỗi người một tấm: “Sư muội, mau đem đệ tử lệnh của các ngươi ra cho ta, hai người mau rời khỏi Thừa Kiếm tông đi.”
Liếc nhìn tên khắc trên đệ tử lệnh, vẻ mặt Vân Nhiêu hơi mê mang: “Vì sao vậy?”
“Ôi chao không kịp giải thích, sư muội, nếu như ngươi còn muốn cứu mạng đạo lữ tương lai của mình thì hãy đi nhanh lên.” Vẻ mặt Vân Vụ sốt ruột, “Nếu không đi, đại lễ kết đạo sắp tới sẽ trở thành lễ tế đấy! Bây giờ đại sư huynh đang ở chỗ chưởng môn kéo dài thời gian, các ngươi mau đi.”
Nghĩ đến dáng vẻ hữu hảo ban đầu của Vô Đàm, Cảnh Nguyên nhíu chặt chân mày, nắm chặt đệ tử lệnh trong tay vốn thuộc về Vân Vụ: “Ông ta muốn làm gì?”
“Nghe đại sư huynh nói, dường như Vô Đàm chưởng môn căm hận nhất yêu tu, đặc biệt là yêu tu muốn kết đạo với nhân tu.” Nói đến đây, Vân Vụ không khỏi nhìn Vân Nhiêu trách cứ: “Trước lúc các ngươi nói cho chưởng môn rằng muốn kết đạo, tại sao không thương lượng trước với đại sư huynh?”
Vân Nhiêu: “Các ngươi đang bế quan.”
Vân Vụ: “….” Đúng rồi, cho đến tận sáng hôm nay bọn họ mới biết tin tức Vân Nhiêu muốn kết đạo, “Mà thôi mà thôi, đi nhanh đi, nếu không tí nữa sẽ không đi được đâu.”
Ở chung với Vân Nhiêu nhiều năm như vậy, đương nhiên Cảnh Nguyên hiểu tình cảm của nàng với Thừa Kiếm tông có bao nhiêu sâu đậm, y nắm lấy tay nàng: “Nếu ông ta chỉ căm hận yêu tu, vậy ta…”
“Chúng ta đi thôi.” Cảnh Nguyên còn chưa dứt lời đã bị Vân Nhiêu cắt ngang, nàng kéo Cảnh Nguyên đi ra ngoài: “Nhị sư huynh, cảm ơn ngươi, cả đại sư huynh nữa.”
“Không cần cảm ơn, đi nhanh đi thôi, tốt nhất đừng đi ra từ cửa chính.” Trong mắt Vân Vụ có chút không nỡ: “Bảo trọng.”
Nhưng ngay cả Vân Vụ Vân Dục cũng không ngờ tới, vì để phòng ngừa Cảnh Nguyên chạy trốn, Vô Đàm dĩ nhiên khởi động đại trận hộ tông.
Bên trong không ra được, bên ngoài không vào được.
Đối diện trước đại trận hộ tông, lòng Vân Nhiêu nóng như lửa đốt: “Làm sao bây giờ? Thế này căn bản chúng ta không đi được!”
Lúc này khoảng cách đến đại lễ còn có nửa canh giờ, cho dù đại sư huynh kéo dài thời gian nhưng bọn họ vắng mặt rất nhanh sẽ bị phát hiện. Hiện tại mặc dù Vân Nhiêu đã thăng lên Nguyên anh sơ kỳ, Cảnh Nguyên đã lên Hóa thần, nhưng ở trước mặt chưởng môn Dung hợp kỳ, chắc chắn chỉ như lấy trứng chọi đá.
Lúc này trong đầu Vân Nhiêu chỉ còn sót lại bốn chữ: Làm sao bây giờ?
Cảnh Nguyên đưa tay ôm nàng: “Đừng gấp, không sao đâu.” Sau đó y nhìn về phía Dư Lan phong: “Ta nhớ con mèo của tiểu sư thúc có thể xuyên qua trận pháp, không biết chừng có thể đưa người ra ngoài.”
“Đúng rồi, tiểu sư thúc! Chúng ta đi tìm tiểu sư thúc!”
Chấp Ảnh bị người ta nhớ nhung lúc này vừa mới cắn đứt sợi dây trói trên người mình, dùng cái đuôi dài đánh gãy cây đại thụ đã đè nó chừng mười ngày, khí thế sôi sục chuẩn bị trở về cáo trạng với chủ nhân.
Vì Thẩm Trì tỉnh lại khiến Thẩm Vô Hoặc vô cùng kích động, đã sớm quên mất thông báo cho hắn biết tin tức Vân Nhiêu kết đạo, hiện tại Thẩm Trì đang nằm dựa lên người Thẩm Vô Hoặc ngủ gật, khuôn mặt có hơi mệt mỏi.
Đột nhiên Thẩm Trì nhíu mày mở mắt ra, thần thức tập trung đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài Dư Lan phong, trông thấy vẻ mặt hoảng sợ của hai người kia, lúc này đứng dậy biến mất tại chỗ.
Gần như cùng lúc đó, Vân Nhiêu Cảnh Nguyên liền trông thấy Thẩm Trì bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Vẻ mặt Vân Nhiêu đầy mừng rỡ: “Tiểu sư thúc!”
Trong lòng Cảnh Nguyên cũng vô cùng kinh ngạc, Vân Nhiêu chỉ lo nhìn người, nhưng y lại chú ý nhiều hơn, không nói đến chuyện Thẩm Trì dùng phương thức kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện, càng khiến y kinh ngạc hơn là cho đến tận bây giờ, Thẩm Trì vẫn đứng lơ lửng trên không, với tu vi Hóa thần của Cảnh Nguyên vậy mà nhìn không ra nửa điểm năng lượng dao động trên người đối phương.
Điều này chỉ rõ, hiện tại tu vi của Thẩm Trì cao hơn y ít nhất một đại cảnh giới, chính là tu vi trên Độ kiếp.
Lần đầu tiên gặp gỡ, tu vi của Thẩm Trì chỉ ở Nguyên anh kỳ, mà khoảng cách đến hiện tại cũng mới vài chục năm thôi, cho dù Cảnh Nguyên là Xà vương cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi, thầm thốt lên một câu yêu nghiệt.
Thẩm Trì đưa mắt nhìn hai người, gật đầu: “Vào rồi nói.”
Sau khi trông thấy Thẩm Trì, Vân Nhiêu giống như đã tìm được người đáng tin cậy, cũng không gấp gáp nữa mà kéo Cảnh Nguyên đi theo.
Hai người vừa tiếp đất liền gặp được Thẩm Vô Hoặc, Vân Nhiêu chỉ thấy Vô Hoặc sư thúc từ trước đến nay luôn vô cùng cao lãnh một tay ôm lấy tiểu sư thúc, quỳ gối để hắn ngồi lên đùi mình, sau đó… Lấy ra một đôi giày, mà Thẩm Trì dường như đã sớm quen được đối xử như vậy, ngoan ngoãn đưa chân ra.
Lúc này Vân Nhiêu mới phát hiện Thẩm Trì không đi giày.
Nàng còn đang phiền não làm sao để chạy trốn, mấy người này lại muốn ngược cẩu như thế!
Vân Nhiêu gào thét trong lòng, nhưng mắt vẫn không chớp nhìn hai người tương hỗ với nhau, vừa xem vừa gào thét trong lòng: “Vô Hoặc sư thúc quá cưng chiều, dáng vẻ vâng lời của tiểu sư thúc quá manh!”
Sau đó nàng liền bị che mắt lấp kín miệng.
Đi giày vào, Thẩm Trì đứng dậy từ trên người Thẩm Vô Hoặc nhìn về phía hai người mới hôn xong, hỏi Vân Nhiêu đang đỏ ửng mặt: “Ta thấy vẻ mặt các ngươi hốt hoảng, có chuyện gì vậy?”
Lúc này Vân Nhiêu mới nhớ tới mục đích của hai người, tính toán lại thời gian, trong lòng không khỏi càng thêm rối bời, chỉ nói tóm tắt lại chi tiết quan trọng một lần: “Vậy nên chúng ta mới nghĩ tới hỏi thăm xem Chấp Ảnh có thể đưa hai người chúng ta rời tông được không?”
Thẩm Trì gật đầu, liếc nhìn hỉ phục trên người Vân Nhiêu: “Có thể.” Sau khi Chấp Ảnh thành niên, bất luận loại trận pháp nào cũng đều không thành vấn đề, hơn nữa Thẩm Vô Hoặc còn thỉnh thoảng đả kích, thực lực càng tăng vượt bậc, hiện tại cho dù là tu giả Độ kiếp thông thường e rằng cũng chẳng phải đối thủ của nó.
Đúng lúc này Chấp Ảnh vừa thoát khỏi trói buộc nhào tới trước mặt Thẩm Trì, Thẩm Trì vỗ lên cái đầu lớn của nó, lại quay sang hỏi Vân Nhiêu Cảnh Nguyên: “Các ngươi định đi đâu?”
Vân Nhiêu hơi kinh ngạc liếc nhìn thần thú vô cùng to lớn, mấp máy môi: “Tùy ý.” Từ lúc Vân Nhiêu xuyên việt đến nay đều ở Thừa Kiếm tông, có thể nói Thừa Kiếm tông chính là nhà của nàng, nàng cũng chưa từng nghĩ có một ngày phải rời khỏi nơi này, nhìn vào mắt Cảnh Nguyên, cuối cùng Vân Nhiêu quyết định: “Đi về phía nam, nơi đó cảnh vật đẹp, chúng ta có thể xây nhà bên cạnh biển.”
Tất nhiên Cảnh Nguyên sẽ không từ chối đề nghị của Vân Nhiêu, nắm chặt lấy tay nàng, trong mắt tràn đầy tình yêu và còn cả hổ thẹn.
Thẩm Trì nhìn hai người giây lát, lại vuốt ve Chấp Ảnh: “Đưa bọn họ đến nơi muốn đến.”
Nhìn Chấp Ảnh xòe cánh đưa hai người bay xa, Thẩm Trì khẽ thở dài một tiếng, cầm trong tay hai tấm đệ tử lệnh Vân Nhiêu để lại cất đi.
Không đến nửa khắc đồng hồ đã có người tới tìm, dưới sự cho phép của Thẩm Trì, tên đệ tử Nguyên anh dùng thần thức quét qua một vòng Dư Lan phong, không phát hiện ra hai người Vân Nhiêu mới bất mãn rời đi.
Sau khi đệ tử kia rời đi không lâu, Vân Dục liền vội vã chạy tới, thốt ra câu đầu tiên khi trông thấy Thẩm Trì: “Tiểu sư thúc, ngươi có thấy tiểu sư muội không?”
Thẩm Trì lấy ra đệ tử lệnh của Vân Dục Vân Vụ giao cho y: “Vật của các ngươi.” Nhận lấy chén trà Thẩm Vô Hoặc đưa cho nhấp một ngụm, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Vân Dục không lập tức trả lời, chỉ cau mày thở dài một tiếng, lại nói: “Thực ra chuyện này cũng không thể chỉ trách chưởng môn sư bá.”
“Vô Đàm chưởng môn đã nhậm chức chưởng môn chừng hơn sáu trăm năm, song có rất ít người biết, sáu trăm năm trước ông ấy từng có đạo lữ, nghe nói đạo lữ đó là một nam tu cường đại. Lúc ấy trong tông môn cũng có một nữ đệ tử cùng yêu tu yêu nhau, ông ấy đáp ứng.”
“Lại không nghĩ tới, tên yêu tu kia cũng không thật tâm yêu nữ đệ tử, mà chỉ muốn thừa dịp trước đại lễ để lấy tính mạng Vô Đàm chưởng môn.”
“Xưa nay Thừa Kiếm tông quy định, chưởng môn khống chế tâm trận đại trận hộ tông, chỉ cần chưa từ bỏ chức chưởng môn thì không thể rời khỏi Thừa Kiếm tông một bước. Nhưng ngược lại, nếu như chưởng môn trong lúc tại vị bị giết, đại trận hộ tông tất nhiên sẽ xuất hiện kẽ hở, cho kẻ địch cơ hội.
“Tên yêu tu kia chính là mật thám do Ngự Thú tông khi đó phái tới.”
Nói đến lịch sử năm đó, giọng nói Vân Dục có hơi nặng nề.
“Như các ngươi thấy, hiện tại Vô Đàm chưởng môn vẫn còn sống rất tốt, thế nhưng đạo lữ của ông ấy đã bỏ mình ở lần đại lễ kết đạo năm đó. Tên yêu tu kia cực kỳ tàn ác, nghe nói ngay cả một tia hồn phách cũng không lưu lại.”
“Sau khi đạo lữ ngã xuống, Vô Đàm chưởng môn bạc đầu sau một đêm, có ý muốn khởi xướng chiến tranh với Ngự Thú tông, lại bị tất cả trưởng lão trong tông miễn cưỡng trấn áp.”
Có thể tưởng tượng được ngay lúc đó Vô Đàm tuyệt vọng bao nhiêu.
Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc nhìn nhau, đều thấy thần sắc trong mắt đối phương. Cảnh Nguyên cùng Vân Nhiêu vô tội, nhưng chưởng môn cũng chưa chắc đã sai toàn bộ.
Chắc hẳn đây cũng là lý do Vân Dục lựa chọn để Vân Nhiêu cùng Cảnh Nguyên rời đi.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ tới, ngay tại nửa tháng sau, Vân Nhiêu một tay cầm kiếm, toàn thân đầy máu tươi trở lại Thừa Kiếm tông, cũng công bố nàng đã giết Cảnh Nguyên.
Bình luận facebook