Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Những ngày sau đó, dù tôi có kiếm hay tìm thì vẫn không thấy cậu Cả xuất hiện. Qua tìm hiểu sương sương từ mẹ Út Quân, tôi mới biết là cậu Cả hiện tại vẫn chưa có vợ. Tôi chỉ sợ cậu có vợ chứ chưa có vợ thì… úi nó đã gì đâu á ta ơi!
Nhưng sau mấy ngày ngóng trông cậu mà cậu cứ như bốc hơi khỏi trần gian, chờ cậu sốt hết cả ruột nên tôi liền nghĩ cách moi thông tin của cậu từ người nhà ông bà hội đồng. Trước tiên là con bé Nhỏ, con bé dễ nói chuyện nhất cái nhà này.
– Mà cô Quân kiếm cậu Cả có chuyện chi hông? Cậu Cả thi thoảng mới ra ngoài, có chuyện chi quan trọng thì kiếm cậu Hai là được rồi cô.
Tôi nhìn con bé, lại vờ nói:
– Thì mấy bữa trước cô xỉu đó em nhớ hông, cậu Cả là người giúp cô nên cô muốn cảm ơn cậu đó mà.
Bé Nhỏ gật gù, con bé cười nói:
– Vậy mà con tưởng chuyện chi quan trọng dữ lắm, nhưng mà chắc cô hông gặp được cậu Cả đâu.
Tôi sốt sắng hỏi:
– Ủa sao vậy Nhỏ?
– Thì nãy con nói cô rồi đó, cậu Cả hổng có thích đi ra ngoài. Năm thuở mười thì cậu mới ra ngoài một lần, mà cũng là cho con đại bàng tập bay nên cậu mới ra ngoài nhà thôi. Ở nhà này hổng ai dám lén phén tới gần cậu đâu, cậu chửi chết.
Tôi hơi hoang mang tí:
– Sao kỳ vậy Nhỏ?
Nhỏ lắc đầu:
– Con hổng có biết, cái vụ này là con nghe vú với mọi người nói chớ con có gặp cậu bao giờ đâu mà con biết. Con chỉ nghe mọi người dặn là hông được tới gần phòng của cậu Cả, có chuyện chi cũng hông được tới, cậu Cả hổng thích.
Sao lạ vậy nhỉ? Hành tung cờ rút 1( crush) của tôi có phần bí ẩn nhỉ?
Bé Nhỏ cũng không biết nhiều về cậu Cả, tới chuyện cậu tên thật là gì con bé cũng không biết nên tôi cũng không hỏi thêm. Tôi nghe con bé nói phòng của cậu ở phía đối diện với dãy phòng tôi đang ở, là phòng to nhất có hai cửa thật to ở phía trong cùng. Nghe thì tò mò thật đó, nên đến tối tôi liền thả bộ qua bên đấy dò xét tình hình.
Lạng qua lạng lại vài vòng mà vẫn không nghe được trong phòng cậu Cả có một tiếng động nào. Có hơi thất vọng một tẹo nên thôi, tôi liền lết bộ về lại phòng mình. Nhưng mà tôi là loại người gì chứ, há gì lại bỏ cuộc dễ dàng, thế là ngày nào tôi cũng lạng qua phòng cậu Cả hơn chục lần để tìm kiếm cậu. Thế nhưng cậu đúng là hồn ma trong truyền thuyết, chỉ nghe tiếng chứ không thấy được hình, kế hoạch dò xét của tôi thất bại.
________________
Ở nhà ông bà hội đồng tính ra cũng gọi là tốt với tôi, ngoài chuyện ngày nào cũng bị Kim Chi cà khịa thì xem ra cũng suиɠ sướиɠ tấm thân thật. Nếu so với nhà ba mẹ ruột của Út Quân thì nhà ông bà hội đồng đã là quá tốt rồi. Mà ở cái thời này, làm gì có chỗ nào tốt hơn nhà ông bà hội đồng cơ chứ.
Ông hội đồng với cậu hai Ngọc bận rộn dữ lắm, tôi nghe người làm bàn tán nhau là trước sau gì cái chức hội đồng này cũng để lại hết cho cậu Hai nên giờ cậu Hai theo ông hội đồng học việc. Mặc dù ngoài cậu Cả và cậu Hai thì nhà ông bà hội đồng vẫn còn một công tử nữa con của bà nhỏ… là cậu Ba. Nhưng mà kể từ lúc đến đây tới giờ, tôi chưa thấy Bà nhỏ cũng như cậu Ba lần nào, nghe đâu hai người họ tháp tùng Bà Nội đi chùa ở xa chưa về.
Mà nghĩ cũng lạ, ông hội đồng có vợ nhỏ thì cũng không hợp lý cho lắm. Bởi cái chức thành viên trong hội đồng không phải là cái chức để chơi, mà chế độ của thực dân Pháp thời này ở lục tỉnh miền Tây cũng không phải chỉ có cướp bóc đô hộ. Đã là thành viên trong hội đồng quản hạt mà có chuyện tằng tịu hai ba vợ là không có ổn, chưa kể dì Nguyệt vợ lớn ông hội đồng Trầm là tiểu thư khuê cát nhà ông bá hộ giàu nước vách đổ tường, làm gì có chuyện dì ấy chịu để cho chồng mình lấy thêm vợ nhỏ. Chuyện này, âu cũng không phải là chuyện đơn giản đâu.
Mà mấy bộ phim trên tivi tôi hay xem, toàn là thấy ông hội đồng độc ác hại dân, nhiều vợ rồi là tranh đua tranh sủng các thứ nhưng sự thật cũng chưa chắc là đúng nữa. Tôi thử so với nhà hội đồng Trầm thì thấy là không đúng thật, bởi tôi nghe người làm trong nhà này kể lại, đó giờ chưa nghe Bà Lớn Bà Nhỏ gây gỗ nhau một tiếng nào. Mà ông bà hội đồng cũng chưa từng mang tiếng cướp bốc của dân một lon thóc nào cả, ngược lại ông bà hội đồng Trầm còn được dân làng thương yêu quý mến nữa là đằng khác. Bởi vậy, cứ không phải ai nói cái gì cũng tin, nên tin một cách có chọn lọc là điều đúng đắn nhất.
_________________
Qua mấy ngày hôm sau, nhà hội đồng có khách đến chơi. Từ sáng sớm tôi đã thấy Kim Chi quần là áo lụa sửa soạn chu đáo lắm, rất muốn tới hỏi cô ấy là khách nào đến chơi nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tôi quyết định không hỏi. Dù sao thì đây cũng không phải nhà của tôi, ông bà hội đồng chỉ nhận nuôi bọn tôi thôi, tôi tốt nhất không nên can thiệp nhiều quá vào chuyện gia đình của người khác.
Dưới bếp người làm tất bật bận rộn luôn tay luôn chân, vú Chín xông xáo chỉ huy đội ngũ nhà bếp nấu một bữa ăn thật thịnh soạn. Ban nãy bé Nhỏ có đem đồ ăn trưa đến cho tôi, tôi có hỏi thì con bé nói là chuẩn bị tiếp khách quý của ông bà hội đồng. Ông bà dặn nhà bếp nấu nướng kỹ càng, không được qua loa.
Vì sáng tôi không ăn sáng nên hôm nay ăn trưa sớm hơn thường ngày, mà nếu tôi có ăn trưa đúng bữa thì cũng không ai ăn cùng tôi vì Kim Chi và Bích Hà bận đón khách phụ với ông bà hội đồng cả rồi. Kim Chi là con gái cưng của ông bà hội đồng, thân phận cô ấy cao quý nên chuyện phụ mẹ tiếp khách là chuyện bình thường. Bích Hà thì thân quá với Kim Chi rồi, hai người bọn họ đi đâu cũng như hình với bóng nên Bích Hà theo phụ cũng là chuyện hết sức hiển nhiên. Chỉ có tôi… haiz… chả biết Út Quân trước kia là người như thế nào mà đến thời điểm hiện tại, tôi thấy ngoài hai chữ “Út Quân” ra, người khác hình như xem cô ấy khá “nhẹ”. Cơ bản Út Quân và Bích Hà là như nhau, chưa kể thân phận của Út Quân có phần cao hơn Bích Hà một chút, nhưng mà nhìn xem, người làm nhà hội đồng lại nể nang Bích Hà hơn là Út Quân. Mà tôi sống đến tầm tuổi này, tôi lại chưa bao giờ để bản thân mình mờ nhạt giống như Út Quân. Thiệt tình luôn á, chả hiểu được cô ấy trước kia suy nghĩ cái gì nữa, sống ẩn mình ít nói như thế thì làm gì còn sự thú vị nữa cơ chứ?
Ngồi thù lù một mình trong vườn, tôi hết thở dài rồi lại thở dài. Ở thời hiện đại nếu chán còn có tivi để xem, ở thời này nếu chán thì chỉ có chán thêm mà thôi. Sáng dậy sớm, tối ngủ sớm, ngoài ăn uống ngủ nghỉ ra thì tôi chỉ còn biết thêu thùa may vá, học nấu ăn, học cách chăm sóc chồng con và người lớn tuổi. Ngày nào cũng ngồi mấy tiếng đồng hồ cùng với Kim Chi và Bích Hà nghe “cô giáo” giảng dạy Tam Tòng Tứ Đức, công dung ngôn hạnh. Học gì không học, học mấy cái này làm gì chả biết nữa, biểu học chữ thì hai con mén kia nhìn tôi như nhìn quái vật. Bích Hà còn bảo học đôi ba chữ cho biết đọc biết viết tên thôi chứ cần chi học nhiều, nghe mà nản dễ sợ nản hà.
Ngồi ngáp tới ngáp lui, tôi vô tình nghe được người làm nói chuyện với nhau.
– Cậu Cả cũng cao ráo bảnh bao dữ hén mạy?
– Ừ thì cũng bảnh nhưng tao khoái cậu hai Ngọc hơn, người nhã nhặn có học thức là tao khoái hà. Còn cậu Cả, cẩu ăn bận tao thấy kỳ kỳ mần sao đó, đờn ông ai đeo bông tai trông kỳ cục thấy mồ luôn.
– Ờ mày nhắc tao mới để ý, ngộ dữ hén, cậu Cả vậy mà thích bông tai của đờn bà. Mà cậu đeo có một bên ngó mắc cười thấy bà luôn.
Cậu Cả? Cậu Cả đâu? Where?
Nghe hai người bọn họ nhắc tới cậu Cả, tôi liền nhào tới hỏi:
– Cậu Cả đang ở đâu vậy hai chị?
Hai cô gái giật mình khi nghe tôi hỏi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác rồi mới quay sang nhìn tôi. Một trong hai cô trả lời:
– Dạ cô Quân, cậu Cả tiếp khách phụ Ông Bà chủ trên nhà trên á cô.
Tôi hỏi lại:
– Tiếp khách hả chị?
– Dạ, bữa nay cậu Hai về hổng kịp nên cậu Cả phụ Ông với Bà… mà có chuyện chi hông cô?
– À không có gì đâu, em đi trước, cảm ơn hai chị, love you.
Hai người bọn họ lại trố mắt ra nhìn tôi, cả hai cùng ngơ ngác hỏi:
– Lớp du… là cái chi hả cô?
Biết là mình nói hớ, tôi liền cười hề hề lảng tránh:
– Không có gì không có gì, em nói nhảm á mà. Thôi em đi trước, hai chị làm chi thì làm tiếp đi nha.
– Ơ khoan cô…
Không đợi hai người bọn họ hỏi thêm, tôi liền phi một mạch ra sân hậu, đang lúc thập thò thậm thụt ở sau cửa thì tôi vô tình gặp được Bích Hà. Thấy tôi, cô ấy liền hỏi:
– Chị Quân, có chuyện chi hả chị?
Tôi cười giả lả trả lời:
– À tôi nghe nói là có khách quý tới thăm nên tôi tò mò chút ấy mà. Mà sao cô không vô trỏng tiếp khách phụ dì, bộ dì sai mần chuyện chi hả?
Bích Hà nhìn tôi, cô ấy dịu giọng:
– Em xuống bếp pha bình trà khác cho dì với bác gái sẵn ăn chút cơm. Từ sáng giờ em chưa có ăn cái chi nên bây giờ nghe đói bụng dữ lắm đa.
Tôi gật gù một cái, trả lời:
– Ừ vậy cô đi ăn đi, để đói quá cũng hổng tốt đâu…
Nói chưa dứt câu, tôi lại nhìn thấy bóng dáng cậu Cả thấp thoáng qua mấy lớp màn che. Vì ở xa quá nên tôi cũng không thấy rõ cậu ấy đang làm gì nữa. Mà vừa thấy đó rồi lại không thấy nữa, chắc là cậu Cả đang làm cái gì rồi.
Thấy vậy, tôi liền quay sang Bích Hà hỏi nhỏ, vừa hỏi vừa chỉ chỉ lên nhà trên:
– Cậu Cả… cậu ấy ở trên trển á hả Hà?
Bích Hà gật đầu:
– Phải rồi chị, cậu Hai hông có nhà nên cậu Cả phụ dì tiếp khách. Khách quan trọng mà cậu Hai, cậu Ba đều đi hết chơn, hổng có ai tiếp thì coi sao đặng.
Tôi “ồ” lên một tiếng rồi bắt đầu suy xét trước sau. Khó khăn lắm mới gặp được cậu Cả, tôi kiểu gì cũng phải ở đây đợi cho bằng được cậu ấy ra để bắt chuyện. Mặc dù biết là cậu ấy không ưa gì tôi nhưng tôi chán lắm rồi, phải tìm cái gì làm để lấy lại năng lượng mới được. Vừa hay nhìn cậu Cả vừa mắt, rảnh quá chi bằng đi “tán” cậu ấy xem xem có đổ không hi hi. Sống mà không có mục đích thì chán dữ lắm đó đa. Út Quân trước kia thế nào thì tôi không biết, chứ tôi là tôi quyết tâm thêm mắm dặm muối vào cuộc sống màu xám này của cô ấy mới được. Lỡ như tôi có quay về thời đại của mình thì tôi cũng thấy không luyến tiếc.
Nhưng mà chẳng nhẽ bây giờ cứ đứng canh riết như thế này hay sao, tôi thì không ngại rồi đó nhưng tôi sợ tôi canh không được thôi. Hay là bây giờ… cũng được đó đa.
Nghĩ xong xuôi, tôi liền quay sang Bích Hà, tôi vờ nói:
– Tôi cũng đương rảnh rỗi, cô có cần tôi giúp chuyện chi hông? Dù sao tôi cũng là người trong nhà, thấy mọi người bận rộn mà tôi hông giúp được gì thì cũng ngại dữ lắm.
Bích Hà định từ chối nhưng bụng cô ấy lại réo lên biểu tình inh ỏi, thấy sắc mặt cô ấy cũng không tốt lắm, tôi coi như cũng biết thương hoa tiếc ngọc. Nắm lấy cổ tay Bích Hà, tôi cười dịu dàng:
– Thôi để tôi pha trà giúp cho cô một tay chớ để hông thôi dì la chết, cô cứ ăn cơm cho no bụng đi rồi lên thay phiên canh chừng chăm trà chăm nước cho tôi. Cô cũng biết rồi đó, tay chân tôi vụng về dữ lắm…
Bích Hà mở to mắt ra nhìn tôi, cô ấy có chút ấp úng:
– Nhưng mà…
Tôi vừa kéo cô ấy đi về phía nhà bếp rồi vừa nói:
– Nhưng nhị chi hông biết nữa, người trong nhà không hà, tôi giúp cô cũng là giúp cho dì á mà. Vậy nghen, cô ăn xong lên thay cho tôi chớ tôi hổng biết mần cái chi đâu.
Bích Hà cứ nhưng nhưng rồi nhị nhị nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời tôi mà đi ăn cơm. Đẩy được cô ấy đi, tôi hí hửng đem trà đi pha rồi nhanh chân bưng thay trà lên nhà trên cho dì Nguyệt. Thấy tôi bưng thay trà lên đến màn che, vú Chín liền hốt hoảng chạy tới ngăn tôi lại, giành lấy thay trà trên tay tôi, vú Chín nhỏ giọng nói gấp:
– Ai biểu cô lên đây? Nhưng mà thôi cô đưa thay trà cho tôi đi, tôi đem lên là được rồi.
Tôi có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh tay kéo thay trà về phía mình, tôi nhìn bà ấy, tôi hỏi:
– Để con là được rồi vú, vú cứ để cho con đem lên cho.
Vú Chín chả hiểu kiểu gì lại giành bằng được thay trà với tôi, bà ấy có vẻ rất là gấp gáp hoảng loạn.
– Cô Quân cứ đưa cho tôi, cô biết cái chi mà mần. Chuyện bưng trà bưng nước là của người ở trong nhà, cô giành với tôi rồi bà đuổi tôi sao.
Tôi nhìn bà ấy, trong lòng bán tín bán nghi là có chuyện gì đó không đúng ở đây rồi. Khách ở trên kia là ai mà bà vú không cho tôi lên, chuyện bưng trà bưng nước thì có gì là quan trọng đâu mà phải giành dữ vậy.
Nghĩ vậy, tôi liền kéo mạnh thay trà về bên mình, tôi cười nói:
– Trời đất, con cũng là con cháu trong nhà, vú cứ để con phụ giúp một tay chớ. Hay là vú sợ con tay chân vụng về, vú yên tâm đi, ngày nào con cũng học nữ công gia chánh hết, hổng có mần bậy mần bạ đâu mà vú lo.
Bà vú vẫn cương quyết không cho tôi đem thay trà lên, bà ấy vừa giữ một bên thay trà chặt trong tay vừa nói với thái độ vô cùng khẩn trương:
– Hổng phải tôi lo cô vụng về mà tôi sợ Ông với Bà chửi tôi cái tội để cho cô mần công chuyện của đày tớ. Cô thương tôi thì để cho tôi mần đi, cô giành với tôi Bà chửi tôi chết đó cô, nghen cô.
Vú Chín khẩn trương đến tái mặt, bà ấy kiểu sợ tôi sẽ lên trên nhà trước vậy. Thấy bà ấy như vậy, tôi lại không có ý định bưng trà lên trước gặp cậu Cả nữa. Ban đầu tôi cứ tưởng là bà ấy sợ tôi tay chân vụng về nên còn cố chấp tranh giành để có cơ hội gặp cậu Cả, nhưng xem tình hình này… e là vú Chín có chuyện gì đó khó nói rồi đó đa. Với lại, từ sáng giờ, người làm trong nhà cũng hay canh chừng tôi mỗi khi tôi hỏi chuyện khách khứa ngày hôm nay. Sống biết nhiều chi bằng biết điều, cái gì không nên biết thì từ từ tìm hiểu sẽ biết, không cần vội rồi làm mất hoà khí đôi bên.
Nghĩ vậy tôi mới thôi không giành với vú Chín nữa, buông thay trà ra, tôi cười vui vẻ nói:
– Dạ nếu vú nói vậy thì thôi đi, con hổng có làm khó vú mần chi. Nhưng mà nếu dì có hỏi thì vú khen con một câu cho dì biết là con có lòng nghen vú. Chớ để hông thôi dì với thầy tưởng con làm biếng thì tội con dữ lắm.
Vú Chín kéo thay trà về phía mình, bà ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm.
– Tưởng chuyện chi chớ chuyện này cô Quân yên tâm, vú tôi sẽ… á…
– Vú ơi con hổng thấy cô… á…
Vú Chín chưa kịp nói hết câu thì từ đằng xa, chị Mụi hớt ha hớt hải chạy nhắm mắt nhắm mũi tới tông trúng bà ấy cái rầm. Rồi vô tình làm sao đó, bà vú đổ dồn nguyên thân hình đồ sộ kèm theo thay trà lên hết trên người tôi. Rồi cũng vô tình tôi hên tôi né được nhưng trong cái may lại có cái rủi bự tổ chảng… tôi lùi lại mấy bước rồi tự dưng bị vấp cái gì đó không biết nữa… rồi theo phản xạ tự nhiên, tôi ngã người ra đằng sau… rồi cái vú Chín ngã đè hết lên trên thân hình mỏng manh của tôi… rồi sau đó…
– Chết con vú ơi, vú đè con ngộp thở… chết con… con tắt thở luôn rồi nè…
– Chết chết cô ơi… chết cha tôi rồi cô Quân ơi!
Vú Chín đè trên người tôi, tôi thì y như cái bong bóng bị xì hơi nằm dẹp lép ở dưới sàn nhà. Mẹ ơi, vú Chín bả nặng thấy sợ luôn, bả đè tôi muốn tắt thở ngay tại chỗ.
Đang lúc còn hoảng loạn ê mông ê mình mẩy thì tôi lại nghe được tiếng Kim Chi giận dữ hét lên:
– Cái giống gì vậy? Hai người mần cái giống gì ở đây?
Tiếp theo sau giọng của Kim Chi là một giọng nam hơi trong trẻo:
– Í cô kia… ngó bộ quen quen…
Mấy người làm đứng gần đó bu tới đỡ vú Chín đứng dậy rồi cũng đỡ tôi đứng dậy theo. Lúc tôi hoàn hồn lại được thì đã thấy mặt mũi Ông Bà hội đồng chầm dầm một đống, cậu Cả cũng nhìn tôi chằm chằm. Kim Chi đứng gần với tôi nhất, cô ấy như kiểu muốn nhai đầu tôi luôn chứ không phải là nhìn bất mãn nữa. Còn mấy vị trí ngồi đối diện với ông bà hội đồng, bọn họ cũng đưa mắt nhìn tôi chăm chú, vừa có tò mò vừa có ngạc nhiên cũng vừa có sự không hài lòng. Chỉ riêng cậu thanh niên mặt mày sáng láng đang đứng là nhìn tôi với vẻ hứng khởi thích thú, trông cậu ta cứ y như con trùng đất, lôi nhôi không yên.
Cả người nhà lẫn người khách đều kiểu “act cool đứng hình mất 5 giây”, nhìn ai cũng đều thể hiện sự bất mãn đậm đà trừ thanh niên lôi nhôi kia ra. Mặt tôi đột nhiên nóng ran lên, tới tầm này tôi mới biết hai chữ xấu hổ được viết như thế nào. Ôi mẹ ơi, cứu cứu!
Không gian im ắng lạ thường cho tới khi anh thanh niên mặt mày sáng láng lôi nhôi hơn con dồi kia lên tiếng:
– Cô kia…
Anh ta vừa nói vừa chỉ tay về phía tôi, giọng gấp gáp phấn khích khác thường. Nhìn mặt anh ta trông “trẩu tre trẻ trâu” ghê gớm, anh ta gào lên cứ như sợ người ta bị điếc không nghe được vậy. Thấy anh ta chỉ vào tôi, tôi đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sóng lưng với Kim Chi, tôi giật giật khoé môi, hỏi:
– Cậu… kêu tôi?
Anh thanh niên kia gật đầu cái rụp, anh ta không kịp đợi người nhà can ngăn liền gào mồm hét lên một câu khiến da đầu tôi tê rần:
– Ừ “qua” kêu em… em gả cho qua nghen, qua ưng em!
Ơ, chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì?
Nhưng sau mấy ngày ngóng trông cậu mà cậu cứ như bốc hơi khỏi trần gian, chờ cậu sốt hết cả ruột nên tôi liền nghĩ cách moi thông tin của cậu từ người nhà ông bà hội đồng. Trước tiên là con bé Nhỏ, con bé dễ nói chuyện nhất cái nhà này.
– Mà cô Quân kiếm cậu Cả có chuyện chi hông? Cậu Cả thi thoảng mới ra ngoài, có chuyện chi quan trọng thì kiếm cậu Hai là được rồi cô.
Tôi nhìn con bé, lại vờ nói:
– Thì mấy bữa trước cô xỉu đó em nhớ hông, cậu Cả là người giúp cô nên cô muốn cảm ơn cậu đó mà.
Bé Nhỏ gật gù, con bé cười nói:
– Vậy mà con tưởng chuyện chi quan trọng dữ lắm, nhưng mà chắc cô hông gặp được cậu Cả đâu.
Tôi sốt sắng hỏi:
– Ủa sao vậy Nhỏ?
– Thì nãy con nói cô rồi đó, cậu Cả hổng có thích đi ra ngoài. Năm thuở mười thì cậu mới ra ngoài một lần, mà cũng là cho con đại bàng tập bay nên cậu mới ra ngoài nhà thôi. Ở nhà này hổng ai dám lén phén tới gần cậu đâu, cậu chửi chết.
Tôi hơi hoang mang tí:
– Sao kỳ vậy Nhỏ?
Nhỏ lắc đầu:
– Con hổng có biết, cái vụ này là con nghe vú với mọi người nói chớ con có gặp cậu bao giờ đâu mà con biết. Con chỉ nghe mọi người dặn là hông được tới gần phòng của cậu Cả, có chuyện chi cũng hông được tới, cậu Cả hổng thích.
Sao lạ vậy nhỉ? Hành tung cờ rút 1( crush) của tôi có phần bí ẩn nhỉ?
Bé Nhỏ cũng không biết nhiều về cậu Cả, tới chuyện cậu tên thật là gì con bé cũng không biết nên tôi cũng không hỏi thêm. Tôi nghe con bé nói phòng của cậu ở phía đối diện với dãy phòng tôi đang ở, là phòng to nhất có hai cửa thật to ở phía trong cùng. Nghe thì tò mò thật đó, nên đến tối tôi liền thả bộ qua bên đấy dò xét tình hình.
Lạng qua lạng lại vài vòng mà vẫn không nghe được trong phòng cậu Cả có một tiếng động nào. Có hơi thất vọng một tẹo nên thôi, tôi liền lết bộ về lại phòng mình. Nhưng mà tôi là loại người gì chứ, há gì lại bỏ cuộc dễ dàng, thế là ngày nào tôi cũng lạng qua phòng cậu Cả hơn chục lần để tìm kiếm cậu. Thế nhưng cậu đúng là hồn ma trong truyền thuyết, chỉ nghe tiếng chứ không thấy được hình, kế hoạch dò xét của tôi thất bại.
________________
Ở nhà ông bà hội đồng tính ra cũng gọi là tốt với tôi, ngoài chuyện ngày nào cũng bị Kim Chi cà khịa thì xem ra cũng suиɠ sướиɠ tấm thân thật. Nếu so với nhà ba mẹ ruột của Út Quân thì nhà ông bà hội đồng đã là quá tốt rồi. Mà ở cái thời này, làm gì có chỗ nào tốt hơn nhà ông bà hội đồng cơ chứ.
Ông hội đồng với cậu hai Ngọc bận rộn dữ lắm, tôi nghe người làm bàn tán nhau là trước sau gì cái chức hội đồng này cũng để lại hết cho cậu Hai nên giờ cậu Hai theo ông hội đồng học việc. Mặc dù ngoài cậu Cả và cậu Hai thì nhà ông bà hội đồng vẫn còn một công tử nữa con của bà nhỏ… là cậu Ba. Nhưng mà kể từ lúc đến đây tới giờ, tôi chưa thấy Bà nhỏ cũng như cậu Ba lần nào, nghe đâu hai người họ tháp tùng Bà Nội đi chùa ở xa chưa về.
Mà nghĩ cũng lạ, ông hội đồng có vợ nhỏ thì cũng không hợp lý cho lắm. Bởi cái chức thành viên trong hội đồng không phải là cái chức để chơi, mà chế độ của thực dân Pháp thời này ở lục tỉnh miền Tây cũng không phải chỉ có cướp bóc đô hộ. Đã là thành viên trong hội đồng quản hạt mà có chuyện tằng tịu hai ba vợ là không có ổn, chưa kể dì Nguyệt vợ lớn ông hội đồng Trầm là tiểu thư khuê cát nhà ông bá hộ giàu nước vách đổ tường, làm gì có chuyện dì ấy chịu để cho chồng mình lấy thêm vợ nhỏ. Chuyện này, âu cũng không phải là chuyện đơn giản đâu.
Mà mấy bộ phim trên tivi tôi hay xem, toàn là thấy ông hội đồng độc ác hại dân, nhiều vợ rồi là tranh đua tranh sủng các thứ nhưng sự thật cũng chưa chắc là đúng nữa. Tôi thử so với nhà hội đồng Trầm thì thấy là không đúng thật, bởi tôi nghe người làm trong nhà này kể lại, đó giờ chưa nghe Bà Lớn Bà Nhỏ gây gỗ nhau một tiếng nào. Mà ông bà hội đồng cũng chưa từng mang tiếng cướp bốc của dân một lon thóc nào cả, ngược lại ông bà hội đồng Trầm còn được dân làng thương yêu quý mến nữa là đằng khác. Bởi vậy, cứ không phải ai nói cái gì cũng tin, nên tin một cách có chọn lọc là điều đúng đắn nhất.
_________________
Qua mấy ngày hôm sau, nhà hội đồng có khách đến chơi. Từ sáng sớm tôi đã thấy Kim Chi quần là áo lụa sửa soạn chu đáo lắm, rất muốn tới hỏi cô ấy là khách nào đến chơi nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tôi quyết định không hỏi. Dù sao thì đây cũng không phải nhà của tôi, ông bà hội đồng chỉ nhận nuôi bọn tôi thôi, tôi tốt nhất không nên can thiệp nhiều quá vào chuyện gia đình của người khác.
Dưới bếp người làm tất bật bận rộn luôn tay luôn chân, vú Chín xông xáo chỉ huy đội ngũ nhà bếp nấu một bữa ăn thật thịnh soạn. Ban nãy bé Nhỏ có đem đồ ăn trưa đến cho tôi, tôi có hỏi thì con bé nói là chuẩn bị tiếp khách quý của ông bà hội đồng. Ông bà dặn nhà bếp nấu nướng kỹ càng, không được qua loa.
Vì sáng tôi không ăn sáng nên hôm nay ăn trưa sớm hơn thường ngày, mà nếu tôi có ăn trưa đúng bữa thì cũng không ai ăn cùng tôi vì Kim Chi và Bích Hà bận đón khách phụ với ông bà hội đồng cả rồi. Kim Chi là con gái cưng của ông bà hội đồng, thân phận cô ấy cao quý nên chuyện phụ mẹ tiếp khách là chuyện bình thường. Bích Hà thì thân quá với Kim Chi rồi, hai người bọn họ đi đâu cũng như hình với bóng nên Bích Hà theo phụ cũng là chuyện hết sức hiển nhiên. Chỉ có tôi… haiz… chả biết Út Quân trước kia là người như thế nào mà đến thời điểm hiện tại, tôi thấy ngoài hai chữ “Út Quân” ra, người khác hình như xem cô ấy khá “nhẹ”. Cơ bản Út Quân và Bích Hà là như nhau, chưa kể thân phận của Út Quân có phần cao hơn Bích Hà một chút, nhưng mà nhìn xem, người làm nhà hội đồng lại nể nang Bích Hà hơn là Út Quân. Mà tôi sống đến tầm tuổi này, tôi lại chưa bao giờ để bản thân mình mờ nhạt giống như Út Quân. Thiệt tình luôn á, chả hiểu được cô ấy trước kia suy nghĩ cái gì nữa, sống ẩn mình ít nói như thế thì làm gì còn sự thú vị nữa cơ chứ?
Ngồi thù lù một mình trong vườn, tôi hết thở dài rồi lại thở dài. Ở thời hiện đại nếu chán còn có tivi để xem, ở thời này nếu chán thì chỉ có chán thêm mà thôi. Sáng dậy sớm, tối ngủ sớm, ngoài ăn uống ngủ nghỉ ra thì tôi chỉ còn biết thêu thùa may vá, học nấu ăn, học cách chăm sóc chồng con và người lớn tuổi. Ngày nào cũng ngồi mấy tiếng đồng hồ cùng với Kim Chi và Bích Hà nghe “cô giáo” giảng dạy Tam Tòng Tứ Đức, công dung ngôn hạnh. Học gì không học, học mấy cái này làm gì chả biết nữa, biểu học chữ thì hai con mén kia nhìn tôi như nhìn quái vật. Bích Hà còn bảo học đôi ba chữ cho biết đọc biết viết tên thôi chứ cần chi học nhiều, nghe mà nản dễ sợ nản hà.
Ngồi ngáp tới ngáp lui, tôi vô tình nghe được người làm nói chuyện với nhau.
– Cậu Cả cũng cao ráo bảnh bao dữ hén mạy?
– Ừ thì cũng bảnh nhưng tao khoái cậu hai Ngọc hơn, người nhã nhặn có học thức là tao khoái hà. Còn cậu Cả, cẩu ăn bận tao thấy kỳ kỳ mần sao đó, đờn ông ai đeo bông tai trông kỳ cục thấy mồ luôn.
– Ờ mày nhắc tao mới để ý, ngộ dữ hén, cậu Cả vậy mà thích bông tai của đờn bà. Mà cậu đeo có một bên ngó mắc cười thấy bà luôn.
Cậu Cả? Cậu Cả đâu? Where?
Nghe hai người bọn họ nhắc tới cậu Cả, tôi liền nhào tới hỏi:
– Cậu Cả đang ở đâu vậy hai chị?
Hai cô gái giật mình khi nghe tôi hỏi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác rồi mới quay sang nhìn tôi. Một trong hai cô trả lời:
– Dạ cô Quân, cậu Cả tiếp khách phụ Ông Bà chủ trên nhà trên á cô.
Tôi hỏi lại:
– Tiếp khách hả chị?
– Dạ, bữa nay cậu Hai về hổng kịp nên cậu Cả phụ Ông với Bà… mà có chuyện chi hông cô?
– À không có gì đâu, em đi trước, cảm ơn hai chị, love you.
Hai người bọn họ lại trố mắt ra nhìn tôi, cả hai cùng ngơ ngác hỏi:
– Lớp du… là cái chi hả cô?
Biết là mình nói hớ, tôi liền cười hề hề lảng tránh:
– Không có gì không có gì, em nói nhảm á mà. Thôi em đi trước, hai chị làm chi thì làm tiếp đi nha.
– Ơ khoan cô…
Không đợi hai người bọn họ hỏi thêm, tôi liền phi một mạch ra sân hậu, đang lúc thập thò thậm thụt ở sau cửa thì tôi vô tình gặp được Bích Hà. Thấy tôi, cô ấy liền hỏi:
– Chị Quân, có chuyện chi hả chị?
Tôi cười giả lả trả lời:
– À tôi nghe nói là có khách quý tới thăm nên tôi tò mò chút ấy mà. Mà sao cô không vô trỏng tiếp khách phụ dì, bộ dì sai mần chuyện chi hả?
Bích Hà nhìn tôi, cô ấy dịu giọng:
– Em xuống bếp pha bình trà khác cho dì với bác gái sẵn ăn chút cơm. Từ sáng giờ em chưa có ăn cái chi nên bây giờ nghe đói bụng dữ lắm đa.
Tôi gật gù một cái, trả lời:
– Ừ vậy cô đi ăn đi, để đói quá cũng hổng tốt đâu…
Nói chưa dứt câu, tôi lại nhìn thấy bóng dáng cậu Cả thấp thoáng qua mấy lớp màn che. Vì ở xa quá nên tôi cũng không thấy rõ cậu ấy đang làm gì nữa. Mà vừa thấy đó rồi lại không thấy nữa, chắc là cậu Cả đang làm cái gì rồi.
Thấy vậy, tôi liền quay sang Bích Hà hỏi nhỏ, vừa hỏi vừa chỉ chỉ lên nhà trên:
– Cậu Cả… cậu ấy ở trên trển á hả Hà?
Bích Hà gật đầu:
– Phải rồi chị, cậu Hai hông có nhà nên cậu Cả phụ dì tiếp khách. Khách quan trọng mà cậu Hai, cậu Ba đều đi hết chơn, hổng có ai tiếp thì coi sao đặng.
Tôi “ồ” lên một tiếng rồi bắt đầu suy xét trước sau. Khó khăn lắm mới gặp được cậu Cả, tôi kiểu gì cũng phải ở đây đợi cho bằng được cậu ấy ra để bắt chuyện. Mặc dù biết là cậu ấy không ưa gì tôi nhưng tôi chán lắm rồi, phải tìm cái gì làm để lấy lại năng lượng mới được. Vừa hay nhìn cậu Cả vừa mắt, rảnh quá chi bằng đi “tán” cậu ấy xem xem có đổ không hi hi. Sống mà không có mục đích thì chán dữ lắm đó đa. Út Quân trước kia thế nào thì tôi không biết, chứ tôi là tôi quyết tâm thêm mắm dặm muối vào cuộc sống màu xám này của cô ấy mới được. Lỡ như tôi có quay về thời đại của mình thì tôi cũng thấy không luyến tiếc.
Nhưng mà chẳng nhẽ bây giờ cứ đứng canh riết như thế này hay sao, tôi thì không ngại rồi đó nhưng tôi sợ tôi canh không được thôi. Hay là bây giờ… cũng được đó đa.
Nghĩ xong xuôi, tôi liền quay sang Bích Hà, tôi vờ nói:
– Tôi cũng đương rảnh rỗi, cô có cần tôi giúp chuyện chi hông? Dù sao tôi cũng là người trong nhà, thấy mọi người bận rộn mà tôi hông giúp được gì thì cũng ngại dữ lắm.
Bích Hà định từ chối nhưng bụng cô ấy lại réo lên biểu tình inh ỏi, thấy sắc mặt cô ấy cũng không tốt lắm, tôi coi như cũng biết thương hoa tiếc ngọc. Nắm lấy cổ tay Bích Hà, tôi cười dịu dàng:
– Thôi để tôi pha trà giúp cho cô một tay chớ để hông thôi dì la chết, cô cứ ăn cơm cho no bụng đi rồi lên thay phiên canh chừng chăm trà chăm nước cho tôi. Cô cũng biết rồi đó, tay chân tôi vụng về dữ lắm…
Bích Hà mở to mắt ra nhìn tôi, cô ấy có chút ấp úng:
– Nhưng mà…
Tôi vừa kéo cô ấy đi về phía nhà bếp rồi vừa nói:
– Nhưng nhị chi hông biết nữa, người trong nhà không hà, tôi giúp cô cũng là giúp cho dì á mà. Vậy nghen, cô ăn xong lên thay cho tôi chớ tôi hổng biết mần cái chi đâu.
Bích Hà cứ nhưng nhưng rồi nhị nhị nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời tôi mà đi ăn cơm. Đẩy được cô ấy đi, tôi hí hửng đem trà đi pha rồi nhanh chân bưng thay trà lên nhà trên cho dì Nguyệt. Thấy tôi bưng thay trà lên đến màn che, vú Chín liền hốt hoảng chạy tới ngăn tôi lại, giành lấy thay trà trên tay tôi, vú Chín nhỏ giọng nói gấp:
– Ai biểu cô lên đây? Nhưng mà thôi cô đưa thay trà cho tôi đi, tôi đem lên là được rồi.
Tôi có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh tay kéo thay trà về phía mình, tôi nhìn bà ấy, tôi hỏi:
– Để con là được rồi vú, vú cứ để cho con đem lên cho.
Vú Chín chả hiểu kiểu gì lại giành bằng được thay trà với tôi, bà ấy có vẻ rất là gấp gáp hoảng loạn.
– Cô Quân cứ đưa cho tôi, cô biết cái chi mà mần. Chuyện bưng trà bưng nước là của người ở trong nhà, cô giành với tôi rồi bà đuổi tôi sao.
Tôi nhìn bà ấy, trong lòng bán tín bán nghi là có chuyện gì đó không đúng ở đây rồi. Khách ở trên kia là ai mà bà vú không cho tôi lên, chuyện bưng trà bưng nước thì có gì là quan trọng đâu mà phải giành dữ vậy.
Nghĩ vậy, tôi liền kéo mạnh thay trà về bên mình, tôi cười nói:
– Trời đất, con cũng là con cháu trong nhà, vú cứ để con phụ giúp một tay chớ. Hay là vú sợ con tay chân vụng về, vú yên tâm đi, ngày nào con cũng học nữ công gia chánh hết, hổng có mần bậy mần bạ đâu mà vú lo.
Bà vú vẫn cương quyết không cho tôi đem thay trà lên, bà ấy vừa giữ một bên thay trà chặt trong tay vừa nói với thái độ vô cùng khẩn trương:
– Hổng phải tôi lo cô vụng về mà tôi sợ Ông với Bà chửi tôi cái tội để cho cô mần công chuyện của đày tớ. Cô thương tôi thì để cho tôi mần đi, cô giành với tôi Bà chửi tôi chết đó cô, nghen cô.
Vú Chín khẩn trương đến tái mặt, bà ấy kiểu sợ tôi sẽ lên trên nhà trước vậy. Thấy bà ấy như vậy, tôi lại không có ý định bưng trà lên trước gặp cậu Cả nữa. Ban đầu tôi cứ tưởng là bà ấy sợ tôi tay chân vụng về nên còn cố chấp tranh giành để có cơ hội gặp cậu Cả, nhưng xem tình hình này… e là vú Chín có chuyện gì đó khó nói rồi đó đa. Với lại, từ sáng giờ, người làm trong nhà cũng hay canh chừng tôi mỗi khi tôi hỏi chuyện khách khứa ngày hôm nay. Sống biết nhiều chi bằng biết điều, cái gì không nên biết thì từ từ tìm hiểu sẽ biết, không cần vội rồi làm mất hoà khí đôi bên.
Nghĩ vậy tôi mới thôi không giành với vú Chín nữa, buông thay trà ra, tôi cười vui vẻ nói:
– Dạ nếu vú nói vậy thì thôi đi, con hổng có làm khó vú mần chi. Nhưng mà nếu dì có hỏi thì vú khen con một câu cho dì biết là con có lòng nghen vú. Chớ để hông thôi dì với thầy tưởng con làm biếng thì tội con dữ lắm.
Vú Chín kéo thay trà về phía mình, bà ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm.
– Tưởng chuyện chi chớ chuyện này cô Quân yên tâm, vú tôi sẽ… á…
– Vú ơi con hổng thấy cô… á…
Vú Chín chưa kịp nói hết câu thì từ đằng xa, chị Mụi hớt ha hớt hải chạy nhắm mắt nhắm mũi tới tông trúng bà ấy cái rầm. Rồi vô tình làm sao đó, bà vú đổ dồn nguyên thân hình đồ sộ kèm theo thay trà lên hết trên người tôi. Rồi cũng vô tình tôi hên tôi né được nhưng trong cái may lại có cái rủi bự tổ chảng… tôi lùi lại mấy bước rồi tự dưng bị vấp cái gì đó không biết nữa… rồi theo phản xạ tự nhiên, tôi ngã người ra đằng sau… rồi cái vú Chín ngã đè hết lên trên thân hình mỏng manh của tôi… rồi sau đó…
– Chết con vú ơi, vú đè con ngộp thở… chết con… con tắt thở luôn rồi nè…
– Chết chết cô ơi… chết cha tôi rồi cô Quân ơi!
Vú Chín đè trên người tôi, tôi thì y như cái bong bóng bị xì hơi nằm dẹp lép ở dưới sàn nhà. Mẹ ơi, vú Chín bả nặng thấy sợ luôn, bả đè tôi muốn tắt thở ngay tại chỗ.
Đang lúc còn hoảng loạn ê mông ê mình mẩy thì tôi lại nghe được tiếng Kim Chi giận dữ hét lên:
– Cái giống gì vậy? Hai người mần cái giống gì ở đây?
Tiếp theo sau giọng của Kim Chi là một giọng nam hơi trong trẻo:
– Í cô kia… ngó bộ quen quen…
Mấy người làm đứng gần đó bu tới đỡ vú Chín đứng dậy rồi cũng đỡ tôi đứng dậy theo. Lúc tôi hoàn hồn lại được thì đã thấy mặt mũi Ông Bà hội đồng chầm dầm một đống, cậu Cả cũng nhìn tôi chằm chằm. Kim Chi đứng gần với tôi nhất, cô ấy như kiểu muốn nhai đầu tôi luôn chứ không phải là nhìn bất mãn nữa. Còn mấy vị trí ngồi đối diện với ông bà hội đồng, bọn họ cũng đưa mắt nhìn tôi chăm chú, vừa có tò mò vừa có ngạc nhiên cũng vừa có sự không hài lòng. Chỉ riêng cậu thanh niên mặt mày sáng láng đang đứng là nhìn tôi với vẻ hứng khởi thích thú, trông cậu ta cứ y như con trùng đất, lôi nhôi không yên.
Cả người nhà lẫn người khách đều kiểu “act cool đứng hình mất 5 giây”, nhìn ai cũng đều thể hiện sự bất mãn đậm đà trừ thanh niên lôi nhôi kia ra. Mặt tôi đột nhiên nóng ran lên, tới tầm này tôi mới biết hai chữ xấu hổ được viết như thế nào. Ôi mẹ ơi, cứu cứu!
Không gian im ắng lạ thường cho tới khi anh thanh niên mặt mày sáng láng lôi nhôi hơn con dồi kia lên tiếng:
– Cô kia…
Anh ta vừa nói vừa chỉ tay về phía tôi, giọng gấp gáp phấn khích khác thường. Nhìn mặt anh ta trông “trẩu tre trẻ trâu” ghê gớm, anh ta gào lên cứ như sợ người ta bị điếc không nghe được vậy. Thấy anh ta chỉ vào tôi, tôi đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sóng lưng với Kim Chi, tôi giật giật khoé môi, hỏi:
– Cậu… kêu tôi?
Anh thanh niên kia gật đầu cái rụp, anh ta không kịp đợi người nhà can ngăn liền gào mồm hét lên một câu khiến da đầu tôi tê rần:
– Ừ “qua” kêu em… em gả cho qua nghen, qua ưng em!
Ơ, chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì?
Bình luận facebook