Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chiếc xe hơi lao thẳng xuống dốc với tốc độ kinh hoàng, tôi lúc này đã chẳng còn giữ bình tĩnh được nữa, vừa khóc tôi vừa hét:
– Anh cho dừng xe lại đi… dừng lại đi!
Sốp phơ phía trước đang loay hoay điều khiển bánh lái, tôi thì tôi không rành về xe nên cũng chẳng biết được là anh ta đang làm gì. Tôi chỉ nghe anh ta gào lên:
– Không được… không dừng được…
Tình huống quá mức cấp bách, tôi không còn suy nghĩ được cách nào khác ngoài cách nhảy ra khỏi xe. Tôi hét ầm lên:
– Mở cửa xe… mở cửa xe nhảy ra… nhanh lên!
– Nhảy ra là chết… là chết đó cô.
Tôi bực dọc, quát:
– Giờ hông nhảy cũng chết, tôi ra lệnh cho anh… nhảy đi.
Phía sau lưng, tiếng cậu Cả gào lên tới khàn giọng:
– Nhảy xe đi! Nhảy đi Út Quân!
Nghe tiếng cậu Cả, tôi lật đật giật cửa để mở ra nhưng lại mở không được. Đã hoảng lại còn hoảng hơn, tôi khóc rống:
– Sao mở không được? Sao lại mở không được? Sốp phơ… mở cửa cho tôi… mở chốt cửa cho tôi.
Chiếc xe chạy tưng tưng lao vút vút trong gió, tốc độ lao xuống dốc như vầy chẳng khác gì đang chơi tàu lượn siêu tốc. Tiếng sốp phơ như đang khóc, anh ta hét ầm lên:
– Chốt ở cửa… giật chốt mới mở được cửa…
Chốt? Chốt… đúng rồi… có chốt… có chốt…
Chiếc xe lao thẳng gần hết dốc, phía truớc mặt là dòng sông lớn đang đợi sẵn, một khi mà xe lao xuống sông thì đường chết của tôi càng lớn hơn nữa. Không được, nhảy xe thôi, dù cho nhảy ra có bị liệt cũng phải nhảy… liệt đỡ hơn là chết.
Tôi gấp rút giật chốt cửa, mở cửa ra được rồi, tôi liền hét lên:
– Anh bỏ xe đi… nhảy đi… còn chần chừ chi nữa…
Sốp phơ lúc này mới quay lại nhìn tôi, trên gương mặt sáng láng kia là vô vàn những giọt nước mắt. Anh ta nhìn tôi, nhìn với ánh mắt khống khổ, bất lực và sợ hãi… anh ta nói:
– Cô Quân… tôi xin lỗi… xin lỗi!
Tôi còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì chiếc xe đột nhiên lắc mạnh một phát rồi phóng nhanh hết công suất về phía trước kèm theo đó là tiếng gào khản đặc của sốp phơ:
– Nhảy đi cô Quân… nhảy nhanh đi!
Tôi lúc này chẳng còn nghĩ được gì nhiều ngoài chuyện phải bảo toàn tính mạng cho mình, đưa mắt liếc nhìn lên ghế sốp phơ lần cuối, sau đó tôi liều mình nhảy nhào ra khỏi cửa. Mặt đất đón nhận tôi bằng một cú va đập rất mạnh, đầu tôi đập xuống mặt đất rồi văng nhẹ lên sau đó lại đập xuống một lần nữa. Trước mắt tôi mọi thứ dần dần trở nên mơ hồ và tối tăm, tôi cố gắng lắm cũng chỉ nhìn thấy được hình ảnh nhòe đục của chiếc xe hơi vừa lao thẳng xuống sông… trong đầu tôi chỉ còn nghĩ được hai từ: tiêu rồi!
Không gian xung quanh cất lên rất nhiều âm thanh kêu la gào thét mà đặc biệt nhất là tiếng gào của cậu Cả, cậu ấy hét “đừng… đừng” nhưng chiếc xe hơi kia vẫn không chịu nghe lời, vẫn lỳ lượm lao xuống sông. Tôi nằm ngã ra đất, hai hàng nước mắt đột nhiên chảy dài hai bên, mùi máu tanh pha lẫn với mùi đất thơm thoang thoảng, nó như chất gây mê khiến tôi lịm dần đi… lịm dần đi…
“Nơi thuộc về cô… cơ thể này là của cô… của cô… của cô!”
Ai? Ai vừa nói? Là ai?
Bên tai tôi lúc này đột nhiên xuất hiện âm thanh âm lãnh của ai đó cất lên, nghe vừa rùng rợn vừa khiến người ta tò mò. Tôi rất muốn mở mắt ra để xem là ai đang nói nhưng cố mấy cũng không được, mắt tôi nhắm chặt rồi, cơ thể buông lỏng không còn chút sức sống nào cả, lúc này đây tôi lại đang bị ai đó bồng xốc lên và chạy. Trong tiềm thức, tôi vẫn cố lẩm nhẩm câu nói của ai đó vừa phát ra… nơi thuộc về tôi… cơ thể này là của tôi… của tôi…
_________________
Không gian yên tĩnh, tiếng quạt gió vù vù ở trần nhà kèm theo tiếng chạy e e của máy móc, bên tai có tiếng trách móc ỉ ôi.
“Ông sao chưa chịu dậy đi làm nữa, đã mấy giờ rồi?”
Tiếng trách móc quen thuộc quá, giọng nói này… Mẹ… là mẹ… là giọng nói của mẹ tôi!
“Còn sớm mà, để tôi ngủ thêm lát nữa.”
“Sớm gì nữa, dậy đi… à quên, chiều đi làm về ông nhớ ghé tiệm hoa mua mấy cành hồng về cắm vào lọ cho con. Sáng tôi đi gấp quá tôi quên, hoa ở đây héo hết rồi, không tốt.”
“Ừ tôi nhớ rồi.”
Tôi khóc… nước mắt ướt đẫm nhạt nhòa hết trên mặt, tôi có thể cảm nhận được vị mặn của nước mắt đang chảy dài vào miệng mình. Trong giây phút này, tôi rất muốn vùng dậy mở mắt ra nhìn ba nhìn mẹ của mình nhưng dù cho tôi có cố gắng cách mấy tôi vẫn không thể nào mở mắt ra nhìn họ được. Tôi rất muốn kêu lên là tôi ở đây, con ở đây này nhưng càng cố kêu thì môi lưỡi tôi càng nghẹn ứ lại. Tôi cứ như người bất động nằm ỳ một chỗ, không mở mắt ra được cũng không thể nói chuyện được với ai…
Tại sao vậy? Tại sao vậy hả? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Ba tôi… mẹ tôi… tại sao lại đối xử với hai người họ như vậy?
Bên tai lại tiếp tục truyền tới âm thanh thản thốt, cơ thể tôi bị lay lay thật mạnh kèm theo đó là tiếng khóc nấc nghẹn ngào:
– Quân… Út Quân… Út Quân con gái ơi!
Cái vỗ vào má thiệt mạnh làm tôi giật mình tỉnh dậy, truớc mặt tôi lúc này cũng là ba là mẹ… nhưng lại là ba mẹ của Út Quân. Tôi đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy mất mác, cảm thấy bức xúc vô vàn. Tôi cứ ngỡ là tôi đã quay trở về được thế giới trước kia của mình, quay về được với gia đình thân yêu đang trong ngóng tôi mỗi ngày nhưng cuối cùng lại biến mất không có gì cả…
Ông Trời làm sao vậy nhỉ? Sao lại thay đổi cuộc sống và vận mệnh của tôi? Rốt cuộc thì tôi là ai và tại vì sao tôi phải đến cái nơi này? Tôi có thứ gì mà những người ở đây cần hay là tôi có thể làm gì được cho bọn họ?
Thấy tôi tỉnh dậy, mẹ Út Quân ôm nhào lấy tôi khóc điên cuồng, tôi thì không cảm nhận được gì nhưng cũng không thể làm bà ấy buồn, tôi chỉ có thể vào vai Út Quân mà diễn.
– Má, con tỉnh rồi nè, má đừng khóc nữa.
Mẹ Út Quân mếu máo vừa khóc vừa nói:
– Má lo cho con lung lắm, thấy con tỉnh lại má mừng lắm con ơi. Cảm ơn Trời Phật đã cứu con tôi, cảm ơn Trời Phật!
Tôi nhìn thấy bà chấp tay vái lạy vào không trung, trong lòng tự dưng lại thấy buồn không tả xiết. Người làm mẹ lúc nào cũng lo cho con của mình, yêu thương con mình vô bờ bến, mẹ tôi… bà ấy cũng yêu thương tôi y chang như vậy…
– Thôi được rồi, hai má con bà đừng khóc nữa, khóc miết cậu Cả với cậu Ba đây cười cho…
Cậu Ba?
Nghe ba Út Quân nói, tôi vội quay về hướng ông ấy để nhìn xem cậu Ba là ai. Ố ồ… cậu Ba con bà nhỏ đây à, cũng đẹp trai phết đấy chứ đùa. Nhưng có điều, vẫn thua xa cậu Cả của tôi, cậu Cả là đẹp trai nhứt.
Thấy tôi nhìn, cậu Cả liền hỏi:
– Cô thấy trong người sao rồi?
Cổ họng hơi đau nên giọng tôi khàn với khó nghe hơn trước:
– Chưa chết được đâu cậu Trạch.
– Ờ, ráng mà sống cho tốt, người như cô tốt nhất đừng chết sớm.
Cậu Cả lườm tôi, tôi cũng lườm cậu ấy, mẹ Út Quân thấy vậy liền vả vào vai tôi cái “chát”, bà làu bàu:
– Con nhỏ này, ăn nói cái chi mà hỗn hào với cậu Cả vậy? Tao đập cho cái chết bây chừ.
Tôi cau mày, bĩu môi làm nũng:
– Con bị vầy mà má còn đòi đập con… má hổng thương con hả?
Má Út Quân trợn tròn mắt thiếu điều muốn nhai sống tôi ngay tại chỗ. Mới hồi nãy còn khóc bù lu bù loa ôm tôi cứng ngắt mà giờ đã vội trở mặt rồi, điêu thiệt á.
Thấy má con tôi căng thẳng, cậu Ba liền đi tới giảng hòa. Cậu cười nói:
– Thôi dì, cậu con giỡn với em Quân á mà, Út Quân không sao là được rồi, dì đừng la em nó tội nghiệp.
Đó, nho nhã từ tốn dễ thương ghê hôn, chứ ai như cậu Cả miệng lưỡi điêu ngoa đanh đá. Xừ!
Thấy tôi liếc nhìn cậu, cậu Cả liền trừng mắt nhìn tôi, giọng cậu nhạt tuếch:
– Cô hông sao thì thôi tôi về, lát nữa tôi ghé hỏi chuyện cô sau. Nghỉ cho khoẻ, chớ làm rộn, ở đây là nhà thương chớ không phải ở nhà.
Tôi bĩu môi hừ hừ mấy tiếng nhưng vẫn gật đầu nghe lời, cơ bản là tôi không dám cãi lại cậu Cả. Tôi mà cãi thì cậu đòi cắt lưỡi tôi, tôi sống có cái miệng cái lưỡi làm vốn, cậu cắt rồi ú ớ coi sao đặng.
– Ông bà Quảng coi săn sóc cho Út Quân, có chuyện chi thì sai biểu con Nhỏ, tôi về truớc, nhà còn có việc.
– Bảo, cậu về trước.
– Dạ cậu về.
Thấy cậu Cả chào tạm biệt, ba má Út Quân lật đật khom lưng cúi gối tiễn cậu ra bên ngoài. Trong cái bộ dáng này, tôi nghĩ là ba má Út Quân chắc là e dè cậu Cả dữ lắm đây.
– Út Quân, nhìn cái chi mà nhìn lung vậy?
Nghe tiếng hỏi, tôi giật mình quay phắt lại nhìn cậu Ba. Thấy tôi nhìn, cậu lại cười, mặt mày cậu thanh tú tuấn lãng ngời ngời, trông có vài nét giông giống thầy Trầm, nhất là cái mũi cao vút. Cậu bận áo sơ mi trắng quần tây xám có dây đai quần chữ y đúng kiểu thiếu gia thời xưa. Nếu so với cậu Cả thì cậu Cả đẹp trai hơn nhưng nếu so với cậu Hai thì lại một chín một mười. Nói chung cậu Ba vừa đẹp vừa dễ gần lại vừa lành tính không như ai kia cọc cằn kiêu ngạo chanh chua.
– Dạ… em có nhìn cái chi đâu cậu.
Cậu Ba rót cho tôi ly nước trắng, cậu đưa tới tay tôi rồi nói:
– Uống nước cho thông cổ đi, ban nãy cậu thấy em nói chuyện hổng ra hơi.
Tôi dạ một tiếng rồi nhận lấy ly nước uống một hơi hết sạch. Uống xong, tôi ợ lên một cái rồi mới trả cái ly cho cậu Ba. Thấy tôi như vậy, cậu Ba cười lớn:
– Anh Hai nói em khác hồi trước lung lắm mà cậu đâu có tin, giờ thấy tận mắt mới tin nè Út Quân.
Nghe cậu Ba nói vậy, tôi có chút xấu hổ lúng túng:
– Dạ, em thấy em cũng đâu có khác gì… đâu cậu.
– Có, em có khác hồi trước… nhưng mà khác cũng tốt, hồi trước em lầm lì quá khó gần lắm.
Tôi gật gật đầu vài cái rồi cũng thôi không biết nói cái gì nữa. Út Quân trước kia thế nào tôi có biết ất giáp gì đâu, xuyên một phát tới đây mém chút tôi còn không biết tôi tên Út Quân nữa là.
Thấy tôi có chút đâm chiêu, cậu Ba lại hỏi:
– Sao vậy? Lại nghĩ tới chuyện của anh Bí hả?
– Anh Bí… là ai hở cậu?
Nghe tôi hỏi, cậu Ba có chút ngạc nhiên, cậu trả lời:
– Anh Bí là sốp phơ chở em với má lớn đó đa, em hông nhớ hả?
Sốp phơ chở tôi với dì? À phải rồi…
– Anh Bí… anh ấy sao rồi hả cậu?
Cậu Ba nhìn tôi hồi lâu, cậu thở dài lắc đầu:
– Ảnh… chết rồi, mới mò được xác ban nãy.
Chết… anh sốp phơ… chết rồi!
Tôi… không biết phải nói sao, tự dưng nghe báo tin này lòng tôi lại buồn đến não nề. Anh Bí ban sáng còn chở tôi đi chùa với dì mà bây giờ đã chết rồi…
Tôi đưa mắt nhìn lên cậu Ba, tôi khẽ hỏi:
– Chết… chết đuối hả cậu?
Cậu Ba gật gù:
– Chắc là vậy, cậu nghe cậu Cả với Hương Quản nói là do chết ngộp mắc kẹt trong xe không ra được. Thiệt khổ, cái xe vậy mà đứt thắng… cũng may là em nhảy ra được chớ hông thôi là chết rồi.
Chết ngộp… chết đuối… không thể nào… không thể nào…
– Út Quân… em có sao không? Sao thất thần vậy nè?
Nghe cậu Ba hỏi, tôi khẽ nhìn lên cậu rồi nhàn nhạt trả lời:
– Dạ không có chi đâu cậu, tự dưng em thấy mệt nên…
Nghe tôi nói mệt, cậu Ba liền biểu tôi nằm xuống nghỉ ngơi, không cho tôi ngồi dậy nữa. Đợi ba má tôi vào trong, cậu chào hỏi một tiếng rồi cũng xin phép đi về. Bữa nay Kim Chi được xuất viện sớm, cậu ấy phải làm giấy tờ thủ tục rồi rước Kim Chi về nhà.
Tôi nằm trên giường bệnh cả ngày, gần tới chiều cậu Cả mới ghé ngang hỏi thăm tôi một chút. Lúc cậu Cả tới, cậu ấy cũng có nói về chuyện của anh Bí sốp phơ. Đúng thiệt là anh Bí chết rồi, chết ngộp trong xe, mò được xác lên thì xác đã tím tái vì ở dưới nước quá lâu. Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ nhưng cậy quyền thế nhà Hội Đồng Trầm nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Mà một phần cũng vì người nhà anh Bí không kiện cáo chi hết nên mọi chuyện mới êm xuôi luôn tới giờ.
Cậu Cả ngồi trước mặt tôi, cậu cau mày hỏi:
– Bí nói vậy với cô thiệt hả? Cô có nghe lầm không?
Tôi phàn nàn:
– Lầm sao được mà lầm, lúc đó em còn định hỏi anh Bí xin lỗi em chuyện chi nữa mà…
Nghĩ nghĩ, tôi liền nhỏ giọng nói với cậu:
– Em nghĩ nha… em nghĩ là trong chuyện cái xe lần này có điều chi mờ ám… cậu có nghĩ giống em không cậu?
Cậu Cả gật đầu, giọng cậu hơi khàn:
– Ừ, có chuyện mờ ám… cô nghe tôi dặn, nếu có ai hỏi cô thì cô cứ nói là không có chuyện chi xảy ra hết nghen chưa? Cô cứ nói là xe đứt thắng rồi lao xuống dốc, cô mở được cửa xe nên nhảy ra được. Cô nhớ chưa?
Tôi gật gù lia lịa, tiễn cậu Cả ra cửa, nghe cậu càm ràm mấy câu nữa rồi mới chịu về. Nói thiệt thì cậu Cả cũng quan tâm tới tôi đó chớ, mà hình như qua vụ lần này tôi thấy cậu Cả quan tâm tôi nhiều hơn nữa cơ. Eo ôi nếu cứ vậy thì tốt quá…. tốt quá rồi… hí hí.
“Cô Quân… cô Quân ơi!”
Đang hí hửng vui mừng thì tôi nghe được tiếng ai đó kêu tên tôi, âm giọng có chút là lạ. Tôi quay trước quay sau, quay trái quay phải tìm kiếm mà vẫn không thấy một ai. Bất chợt, da gà toàn thân tôi nổi lên cục cục, tôi rùng mình một cái rồi chạy ngay vào trong.
Eo ôi, đáng sợ quá, cứ như có ma sau lưng vừa kêu tên tôi vậy ý!
– Anh cho dừng xe lại đi… dừng lại đi!
Sốp phơ phía trước đang loay hoay điều khiển bánh lái, tôi thì tôi không rành về xe nên cũng chẳng biết được là anh ta đang làm gì. Tôi chỉ nghe anh ta gào lên:
– Không được… không dừng được…
Tình huống quá mức cấp bách, tôi không còn suy nghĩ được cách nào khác ngoài cách nhảy ra khỏi xe. Tôi hét ầm lên:
– Mở cửa xe… mở cửa xe nhảy ra… nhanh lên!
– Nhảy ra là chết… là chết đó cô.
Tôi bực dọc, quát:
– Giờ hông nhảy cũng chết, tôi ra lệnh cho anh… nhảy đi.
Phía sau lưng, tiếng cậu Cả gào lên tới khàn giọng:
– Nhảy xe đi! Nhảy đi Út Quân!
Nghe tiếng cậu Cả, tôi lật đật giật cửa để mở ra nhưng lại mở không được. Đã hoảng lại còn hoảng hơn, tôi khóc rống:
– Sao mở không được? Sao lại mở không được? Sốp phơ… mở cửa cho tôi… mở chốt cửa cho tôi.
Chiếc xe chạy tưng tưng lao vút vút trong gió, tốc độ lao xuống dốc như vầy chẳng khác gì đang chơi tàu lượn siêu tốc. Tiếng sốp phơ như đang khóc, anh ta hét ầm lên:
– Chốt ở cửa… giật chốt mới mở được cửa…
Chốt? Chốt… đúng rồi… có chốt… có chốt…
Chiếc xe lao thẳng gần hết dốc, phía truớc mặt là dòng sông lớn đang đợi sẵn, một khi mà xe lao xuống sông thì đường chết của tôi càng lớn hơn nữa. Không được, nhảy xe thôi, dù cho nhảy ra có bị liệt cũng phải nhảy… liệt đỡ hơn là chết.
Tôi gấp rút giật chốt cửa, mở cửa ra được rồi, tôi liền hét lên:
– Anh bỏ xe đi… nhảy đi… còn chần chừ chi nữa…
Sốp phơ lúc này mới quay lại nhìn tôi, trên gương mặt sáng láng kia là vô vàn những giọt nước mắt. Anh ta nhìn tôi, nhìn với ánh mắt khống khổ, bất lực và sợ hãi… anh ta nói:
– Cô Quân… tôi xin lỗi… xin lỗi!
Tôi còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì chiếc xe đột nhiên lắc mạnh một phát rồi phóng nhanh hết công suất về phía trước kèm theo đó là tiếng gào khản đặc của sốp phơ:
– Nhảy đi cô Quân… nhảy nhanh đi!
Tôi lúc này chẳng còn nghĩ được gì nhiều ngoài chuyện phải bảo toàn tính mạng cho mình, đưa mắt liếc nhìn lên ghế sốp phơ lần cuối, sau đó tôi liều mình nhảy nhào ra khỏi cửa. Mặt đất đón nhận tôi bằng một cú va đập rất mạnh, đầu tôi đập xuống mặt đất rồi văng nhẹ lên sau đó lại đập xuống một lần nữa. Trước mắt tôi mọi thứ dần dần trở nên mơ hồ và tối tăm, tôi cố gắng lắm cũng chỉ nhìn thấy được hình ảnh nhòe đục của chiếc xe hơi vừa lao thẳng xuống sông… trong đầu tôi chỉ còn nghĩ được hai từ: tiêu rồi!
Không gian xung quanh cất lên rất nhiều âm thanh kêu la gào thét mà đặc biệt nhất là tiếng gào của cậu Cả, cậu ấy hét “đừng… đừng” nhưng chiếc xe hơi kia vẫn không chịu nghe lời, vẫn lỳ lượm lao xuống sông. Tôi nằm ngã ra đất, hai hàng nước mắt đột nhiên chảy dài hai bên, mùi máu tanh pha lẫn với mùi đất thơm thoang thoảng, nó như chất gây mê khiến tôi lịm dần đi… lịm dần đi…
“Nơi thuộc về cô… cơ thể này là của cô… của cô… của cô!”
Ai? Ai vừa nói? Là ai?
Bên tai tôi lúc này đột nhiên xuất hiện âm thanh âm lãnh của ai đó cất lên, nghe vừa rùng rợn vừa khiến người ta tò mò. Tôi rất muốn mở mắt ra để xem là ai đang nói nhưng cố mấy cũng không được, mắt tôi nhắm chặt rồi, cơ thể buông lỏng không còn chút sức sống nào cả, lúc này đây tôi lại đang bị ai đó bồng xốc lên và chạy. Trong tiềm thức, tôi vẫn cố lẩm nhẩm câu nói của ai đó vừa phát ra… nơi thuộc về tôi… cơ thể này là của tôi… của tôi…
_________________
Không gian yên tĩnh, tiếng quạt gió vù vù ở trần nhà kèm theo tiếng chạy e e của máy móc, bên tai có tiếng trách móc ỉ ôi.
“Ông sao chưa chịu dậy đi làm nữa, đã mấy giờ rồi?”
Tiếng trách móc quen thuộc quá, giọng nói này… Mẹ… là mẹ… là giọng nói của mẹ tôi!
“Còn sớm mà, để tôi ngủ thêm lát nữa.”
“Sớm gì nữa, dậy đi… à quên, chiều đi làm về ông nhớ ghé tiệm hoa mua mấy cành hồng về cắm vào lọ cho con. Sáng tôi đi gấp quá tôi quên, hoa ở đây héo hết rồi, không tốt.”
“Ừ tôi nhớ rồi.”
Tôi khóc… nước mắt ướt đẫm nhạt nhòa hết trên mặt, tôi có thể cảm nhận được vị mặn của nước mắt đang chảy dài vào miệng mình. Trong giây phút này, tôi rất muốn vùng dậy mở mắt ra nhìn ba nhìn mẹ của mình nhưng dù cho tôi có cố gắng cách mấy tôi vẫn không thể nào mở mắt ra nhìn họ được. Tôi rất muốn kêu lên là tôi ở đây, con ở đây này nhưng càng cố kêu thì môi lưỡi tôi càng nghẹn ứ lại. Tôi cứ như người bất động nằm ỳ một chỗ, không mở mắt ra được cũng không thể nói chuyện được với ai…
Tại sao vậy? Tại sao vậy hả? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Ba tôi… mẹ tôi… tại sao lại đối xử với hai người họ như vậy?
Bên tai lại tiếp tục truyền tới âm thanh thản thốt, cơ thể tôi bị lay lay thật mạnh kèm theo đó là tiếng khóc nấc nghẹn ngào:
– Quân… Út Quân… Út Quân con gái ơi!
Cái vỗ vào má thiệt mạnh làm tôi giật mình tỉnh dậy, truớc mặt tôi lúc này cũng là ba là mẹ… nhưng lại là ba mẹ của Út Quân. Tôi đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy mất mác, cảm thấy bức xúc vô vàn. Tôi cứ ngỡ là tôi đã quay trở về được thế giới trước kia của mình, quay về được với gia đình thân yêu đang trong ngóng tôi mỗi ngày nhưng cuối cùng lại biến mất không có gì cả…
Ông Trời làm sao vậy nhỉ? Sao lại thay đổi cuộc sống và vận mệnh của tôi? Rốt cuộc thì tôi là ai và tại vì sao tôi phải đến cái nơi này? Tôi có thứ gì mà những người ở đây cần hay là tôi có thể làm gì được cho bọn họ?
Thấy tôi tỉnh dậy, mẹ Út Quân ôm nhào lấy tôi khóc điên cuồng, tôi thì không cảm nhận được gì nhưng cũng không thể làm bà ấy buồn, tôi chỉ có thể vào vai Út Quân mà diễn.
– Má, con tỉnh rồi nè, má đừng khóc nữa.
Mẹ Út Quân mếu máo vừa khóc vừa nói:
– Má lo cho con lung lắm, thấy con tỉnh lại má mừng lắm con ơi. Cảm ơn Trời Phật đã cứu con tôi, cảm ơn Trời Phật!
Tôi nhìn thấy bà chấp tay vái lạy vào không trung, trong lòng tự dưng lại thấy buồn không tả xiết. Người làm mẹ lúc nào cũng lo cho con của mình, yêu thương con mình vô bờ bến, mẹ tôi… bà ấy cũng yêu thương tôi y chang như vậy…
– Thôi được rồi, hai má con bà đừng khóc nữa, khóc miết cậu Cả với cậu Ba đây cười cho…
Cậu Ba?
Nghe ba Út Quân nói, tôi vội quay về hướng ông ấy để nhìn xem cậu Ba là ai. Ố ồ… cậu Ba con bà nhỏ đây à, cũng đẹp trai phết đấy chứ đùa. Nhưng có điều, vẫn thua xa cậu Cả của tôi, cậu Cả là đẹp trai nhứt.
Thấy tôi nhìn, cậu Cả liền hỏi:
– Cô thấy trong người sao rồi?
Cổ họng hơi đau nên giọng tôi khàn với khó nghe hơn trước:
– Chưa chết được đâu cậu Trạch.
– Ờ, ráng mà sống cho tốt, người như cô tốt nhất đừng chết sớm.
Cậu Cả lườm tôi, tôi cũng lườm cậu ấy, mẹ Út Quân thấy vậy liền vả vào vai tôi cái “chát”, bà làu bàu:
– Con nhỏ này, ăn nói cái chi mà hỗn hào với cậu Cả vậy? Tao đập cho cái chết bây chừ.
Tôi cau mày, bĩu môi làm nũng:
– Con bị vầy mà má còn đòi đập con… má hổng thương con hả?
Má Út Quân trợn tròn mắt thiếu điều muốn nhai sống tôi ngay tại chỗ. Mới hồi nãy còn khóc bù lu bù loa ôm tôi cứng ngắt mà giờ đã vội trở mặt rồi, điêu thiệt á.
Thấy má con tôi căng thẳng, cậu Ba liền đi tới giảng hòa. Cậu cười nói:
– Thôi dì, cậu con giỡn với em Quân á mà, Út Quân không sao là được rồi, dì đừng la em nó tội nghiệp.
Đó, nho nhã từ tốn dễ thương ghê hôn, chứ ai như cậu Cả miệng lưỡi điêu ngoa đanh đá. Xừ!
Thấy tôi liếc nhìn cậu, cậu Cả liền trừng mắt nhìn tôi, giọng cậu nhạt tuếch:
– Cô hông sao thì thôi tôi về, lát nữa tôi ghé hỏi chuyện cô sau. Nghỉ cho khoẻ, chớ làm rộn, ở đây là nhà thương chớ không phải ở nhà.
Tôi bĩu môi hừ hừ mấy tiếng nhưng vẫn gật đầu nghe lời, cơ bản là tôi không dám cãi lại cậu Cả. Tôi mà cãi thì cậu đòi cắt lưỡi tôi, tôi sống có cái miệng cái lưỡi làm vốn, cậu cắt rồi ú ớ coi sao đặng.
– Ông bà Quảng coi săn sóc cho Út Quân, có chuyện chi thì sai biểu con Nhỏ, tôi về truớc, nhà còn có việc.
– Bảo, cậu về trước.
– Dạ cậu về.
Thấy cậu Cả chào tạm biệt, ba má Út Quân lật đật khom lưng cúi gối tiễn cậu ra bên ngoài. Trong cái bộ dáng này, tôi nghĩ là ba má Út Quân chắc là e dè cậu Cả dữ lắm đây.
– Út Quân, nhìn cái chi mà nhìn lung vậy?
Nghe tiếng hỏi, tôi giật mình quay phắt lại nhìn cậu Ba. Thấy tôi nhìn, cậu lại cười, mặt mày cậu thanh tú tuấn lãng ngời ngời, trông có vài nét giông giống thầy Trầm, nhất là cái mũi cao vút. Cậu bận áo sơ mi trắng quần tây xám có dây đai quần chữ y đúng kiểu thiếu gia thời xưa. Nếu so với cậu Cả thì cậu Cả đẹp trai hơn nhưng nếu so với cậu Hai thì lại một chín một mười. Nói chung cậu Ba vừa đẹp vừa dễ gần lại vừa lành tính không như ai kia cọc cằn kiêu ngạo chanh chua.
– Dạ… em có nhìn cái chi đâu cậu.
Cậu Ba rót cho tôi ly nước trắng, cậu đưa tới tay tôi rồi nói:
– Uống nước cho thông cổ đi, ban nãy cậu thấy em nói chuyện hổng ra hơi.
Tôi dạ một tiếng rồi nhận lấy ly nước uống một hơi hết sạch. Uống xong, tôi ợ lên một cái rồi mới trả cái ly cho cậu Ba. Thấy tôi như vậy, cậu Ba cười lớn:
– Anh Hai nói em khác hồi trước lung lắm mà cậu đâu có tin, giờ thấy tận mắt mới tin nè Út Quân.
Nghe cậu Ba nói vậy, tôi có chút xấu hổ lúng túng:
– Dạ, em thấy em cũng đâu có khác gì… đâu cậu.
– Có, em có khác hồi trước… nhưng mà khác cũng tốt, hồi trước em lầm lì quá khó gần lắm.
Tôi gật gật đầu vài cái rồi cũng thôi không biết nói cái gì nữa. Út Quân trước kia thế nào tôi có biết ất giáp gì đâu, xuyên một phát tới đây mém chút tôi còn không biết tôi tên Út Quân nữa là.
Thấy tôi có chút đâm chiêu, cậu Ba lại hỏi:
– Sao vậy? Lại nghĩ tới chuyện của anh Bí hả?
– Anh Bí… là ai hở cậu?
Nghe tôi hỏi, cậu Ba có chút ngạc nhiên, cậu trả lời:
– Anh Bí là sốp phơ chở em với má lớn đó đa, em hông nhớ hả?
Sốp phơ chở tôi với dì? À phải rồi…
– Anh Bí… anh ấy sao rồi hả cậu?
Cậu Ba nhìn tôi hồi lâu, cậu thở dài lắc đầu:
– Ảnh… chết rồi, mới mò được xác ban nãy.
Chết… anh sốp phơ… chết rồi!
Tôi… không biết phải nói sao, tự dưng nghe báo tin này lòng tôi lại buồn đến não nề. Anh Bí ban sáng còn chở tôi đi chùa với dì mà bây giờ đã chết rồi…
Tôi đưa mắt nhìn lên cậu Ba, tôi khẽ hỏi:
– Chết… chết đuối hả cậu?
Cậu Ba gật gù:
– Chắc là vậy, cậu nghe cậu Cả với Hương Quản nói là do chết ngộp mắc kẹt trong xe không ra được. Thiệt khổ, cái xe vậy mà đứt thắng… cũng may là em nhảy ra được chớ hông thôi là chết rồi.
Chết ngộp… chết đuối… không thể nào… không thể nào…
– Út Quân… em có sao không? Sao thất thần vậy nè?
Nghe cậu Ba hỏi, tôi khẽ nhìn lên cậu rồi nhàn nhạt trả lời:
– Dạ không có chi đâu cậu, tự dưng em thấy mệt nên…
Nghe tôi nói mệt, cậu Ba liền biểu tôi nằm xuống nghỉ ngơi, không cho tôi ngồi dậy nữa. Đợi ba má tôi vào trong, cậu chào hỏi một tiếng rồi cũng xin phép đi về. Bữa nay Kim Chi được xuất viện sớm, cậu ấy phải làm giấy tờ thủ tục rồi rước Kim Chi về nhà.
Tôi nằm trên giường bệnh cả ngày, gần tới chiều cậu Cả mới ghé ngang hỏi thăm tôi một chút. Lúc cậu Cả tới, cậu ấy cũng có nói về chuyện của anh Bí sốp phơ. Đúng thiệt là anh Bí chết rồi, chết ngộp trong xe, mò được xác lên thì xác đã tím tái vì ở dưới nước quá lâu. Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ nhưng cậy quyền thế nhà Hội Đồng Trầm nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Mà một phần cũng vì người nhà anh Bí không kiện cáo chi hết nên mọi chuyện mới êm xuôi luôn tới giờ.
Cậu Cả ngồi trước mặt tôi, cậu cau mày hỏi:
– Bí nói vậy với cô thiệt hả? Cô có nghe lầm không?
Tôi phàn nàn:
– Lầm sao được mà lầm, lúc đó em còn định hỏi anh Bí xin lỗi em chuyện chi nữa mà…
Nghĩ nghĩ, tôi liền nhỏ giọng nói với cậu:
– Em nghĩ nha… em nghĩ là trong chuyện cái xe lần này có điều chi mờ ám… cậu có nghĩ giống em không cậu?
Cậu Cả gật đầu, giọng cậu hơi khàn:
– Ừ, có chuyện mờ ám… cô nghe tôi dặn, nếu có ai hỏi cô thì cô cứ nói là không có chuyện chi xảy ra hết nghen chưa? Cô cứ nói là xe đứt thắng rồi lao xuống dốc, cô mở được cửa xe nên nhảy ra được. Cô nhớ chưa?
Tôi gật gù lia lịa, tiễn cậu Cả ra cửa, nghe cậu càm ràm mấy câu nữa rồi mới chịu về. Nói thiệt thì cậu Cả cũng quan tâm tới tôi đó chớ, mà hình như qua vụ lần này tôi thấy cậu Cả quan tâm tôi nhiều hơn nữa cơ. Eo ôi nếu cứ vậy thì tốt quá…. tốt quá rồi… hí hí.
“Cô Quân… cô Quân ơi!”
Đang hí hửng vui mừng thì tôi nghe được tiếng ai đó kêu tên tôi, âm giọng có chút là lạ. Tôi quay trước quay sau, quay trái quay phải tìm kiếm mà vẫn không thấy một ai. Bất chợt, da gà toàn thân tôi nổi lên cục cục, tôi rùng mình một cái rồi chạy ngay vào trong.
Eo ôi, đáng sợ quá, cứ như có ma sau lưng vừa kêu tên tôi vậy ý!
Bình luận facebook