Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-68
Chương 68: Đêm nay tôi không về
Thịnh Tâm Lan nổi cáu, lập tức đuổi hai người đàn ông ra khỏi phòng bếp.
Hai người này hôm nay uống lộn thuốc à, nếu để cho ở lại phòng bếp sợ là bữa cơm này không thể ăn được.
Nguyễn Anh Minh và Phan An đều bị nhốt ở ngoài cửa phòng bếp, hai người nhìn nhau, trong mắt ai cũng có vài phần khinh thường.
Lúc này, Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy đang đứng ở khe hở cửa phòng ngủ, che miệng cười trộm.
"Xem đi, em đã nói gì, có áp lực mới có động lực." Thịnh Ái Linh đắc ý nói.
Nguyễn Lập Huy gật đầu đồng ý, vẻ mặt mang theo vẻ vui mừng rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên cậu bé được thấy ba mình chủ động như vậy.
Bữa trưa đặc biệt phong phú, cá phi lê dầu ớt, chân gà kho, thịt xào măng tây, canh trứng cà chua, ba món mặn một món canh được bày lên bàn, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Tất cả mọi người rất ủng hộ, cơm và đồ ăn đều hết sạch banh.
Hai đứa nhỏ ăn xong thì trở về phòng chơi trước, Phan An giúp đỡ thu dọn bàn ăn, như sợ người nào đó tranh việc, chủ động trước một bước ôm lấy việc rửa chén đĩa.
"Tâm Lan, em cam đoan sẽ rửa sạch sẽ."
Thịnh Tâm Lan vui vẻ vì được rảnh rang, cũng không khách khí: "Vậy cậu đi rửa đi, đừng làm vỡ bát đũa của chị đấy."
"Yên tâm."
Phan An hí hứng bê đống bát đũa vào bếp, sau khi bắt tay vào rửa thì cảm thấy có điểm gì kỳ lạ.
Mình ở đây khổ sở rửa chén bát, chẳng phải là cho Nguyễn Anh Minh có cơ hội ở bên Thịnh Tâm Lan sao? Anh ta quay người nhìn về phía phòng khách, cả hai người đều không có ở đó, đi đâu cả rồi?
Trong phòng ngủ của Thịnh Ái Linh, hai người lớn và hai đứa trẻ vây thành một vòng, ở giữa đặt bàn cờ máy bay, bốn người mỗi người chiếm một khu màu, đang trong trận chiến quyết liệt.
"Con đến điểm cuối cùng rồi! Mọi người thua rồi, thua rồi, mỗi người dính một mẩu giấy đi."
Thịnh Ái Linh lấy hình dán mặt người màu vàng, cực kỳ kích động dán lên mặt Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Lập Huy mỗi người một mẩu giấy.
Trên mặt bốn người đương nhiên đều giống như mặt mèo mướp.
Phan An đeo găng tay rửa bát bằng cao su, đứng ở cửa thở hồng hộc nói: "Mọi người chơi mà không rủ tôi, để cho một mình tôi đứng rửa bát, quá đáng thế."
Cả đám quay đầu lại, đồng loạt nhìn về cửa.
Thịnh Tâm Lan cũng có chút ngượng ngùng, dù sao hôm qua Phan An vừa mới về nước, có quen biết đi nữa cũng không thể thô bạo với người ta, thế là đề nghị: "Hay là cậu tới chơi đi, chị đi rửa bát cho?"
"Ai muốn chơi với anh ta?"
Phan An nhíu mày, sau khi cân nhắc đến việc Thịnh Tâm Lan tuyệt đối sẽ không để cho Nguyễn Anh Minh đi rửa bát, đành nhịn đau nói:
"Đợi em rửa bát xong, em sẽ tới ngay."
Nói xong, anh ta lại quay đầu đi vào bếp, điên cuồng rửa bát.
Thịnh Tâm Lan thấy mà dở khóc dở cười.
Tầm mười phút sau, Phan An gia nhập cuộc chơi, đổi từ cờ máy bay thành cờ ca rô, sau đó đổi lại thành cờ vua, rồi đến cờ vây, cuối cùng chỉ còn hai người Phan An và Nguyễn Anh Minh chém giết trên bàn cờ.
Tâm tư của Nguyễn Anh Minh kín đáo, Phan An cũng không phải đèn đã cạn dầu, Phan An thạo cờ tướng, trên bàn cờ vây, Nguyễn Anh Minh luôn có thể vượt qua anh ta, cả buổi chiều chơi, kẻ tám lạng người nửa cân, cuối cùng bất phân thắng bại.
Sắc trời tối dần, Thịnh Tâm Lan ở bên ngoài lại hô hào ra ăn tối.
Phan An cũng không biết Thịnh Tâm Lan ra lúc nào, bây giờ mới ý thức được mình lại phí cả buổi chiều với Nguyễn Anh Minh, chợt ảo não không thôi.
Ăn xong bữa tối, Phan An liền dứt khoát hỏi Nguyễn Anh Minh:
"Không còn sớm nữa, chừng nào thì anh đưa con của anh về?"
Nguyễn Anh Minh thong thả uống trà: "Tối nay tôi không về."
"Cái gì?" Phan An lập tức đứng dậy: "Anh dựa vào cái gì mà không về? Chỗ này cũng không phải nhà của anh."
Thịnh Ái Linh cũng có hơi run sợ, không đoán được ý trong lời nói của Nguyễn Anh Minh.
Anh không đến mức muốn ngủ lại ở chỗ này chứ? Đây cũng quá kỳ lạ rồi.
"Lập Huy không muốn về." Nguyễn Anh Minh nhìn Thịnh Ái Linh, ra vẻ đương nhiên: "Trước khi tới nó đã nói với tôi, trước đó Ái Linh ở nhà tôi lâu như vậy, nó cũng muốn ở trong nhà Ái Linh chơi."
"Không được, tôi không đồng ý."
Phan An quả quyết từ chối, anh ta cũng vừa mới biết gần đây Thịnh Tâm Lan đều đưa con gái tới nhà của Nguyễn Anh Minh, nếu không thì lúc sáng cũng không để cho anh vào cửa, nghiễm nhiên liệt Nguyễn Anh Minh vào danh sách tình địch số một.
"Chỗ này cũng đâu phải nhà của cậu, cậu cũng đi ở nhờ thôi, ý kiến của cậu không quan trọng." Nguyễn Anh Minh liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Thịnh Tâm Lan như cũ.
Thịnh Tâm Lan nắm tay, vẻ mặt khó xử.
Cho ngủ lại, trong nhà có hai người đàn ông cũng quá kỳ, không cho ngủ lại, nhưng lời Nguyễn Anh Minh nói cũng không sai, mình còn đưa Ái Linh qua nhà anh ở cả nửa tháng nữa, thế này không phải là ăn cháo đá bát sao?
Đắn đo nửa ngày, Thịnh Ái Linh đột nhiên chạy ra từ trong phòng, dò hỏi:
"Mẹ ơi, anh Lập Huy ngủ mất rồi, tối nay anh ấy và chú Nguyễn ngủ ở nhà chúng ta sao?"
Thịnh Tâm Lan đành phải gật đầu: "Chỉ đành vậy thôi."
"Ơ, không được!" Phan An vội vàng ngăn cản: "Bạn nhỏ ngủ rồi thì bế đi là được mà, mới bao lớn, cần gì phải để bọn họ lại chỗ này?"
"Sức khỏe Lập Huy không tốt, đang ngủ mà gặp gió sẽ bị cảm lạnh." Nguyễn Anh Minh ở bên cạnh thong thả nói.
Thịnh Tâm Lan vốn yêu thương Nguyễn Lập Huy, đương nhiên không để cho cậu bé đang ngủ lại còn ra hóng gió, lập tức gật đầu: "Được rồi, không thể cho nó đi lúc này được, đứa nhỏ này vốn không có cảm giác an toàn."
"Vậy còn anh ta? Con ở lại, anh ta đi thì không có vấn đề gì chứ?" Phan An cố gắng tóm lấy cọng rơm cuối cùng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
"Con tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng rời tôi, nó sẽ không quen."
Nguyễn Anh Minh nhẹ nhàng chốt một câu, khiến cho Phan An không phản bác được.
Tức chết mà, biết rõ ràng tên đàn ông này không có ý tốt nhưng lần nào cũng có thể nói ra lời quang minh chính đại, đẳng cấp gì vậy chứ?
Sau khi quyết định ngủ lại, Thịnh Tâm Lan liền thu dọn phòng mình:
"Tôi chưa nói với Ngọc Hạnh nên không cho anh ngủ phòng của cậu ấy được, anh ngủ phòng tôi đi, tôi sẽ tới phòng cậu ấy ngủ."
Nguyễn Anh Minh đương nhiên là không có ý kiến gì, Phan An thì lại xù lông: "Không được! Tôi không đồng ý, sao anh ta có thể ngủ phòng của chị chứ? Tâm Lan, phải nhớ kỹ trai gái khác nhau, bảo vệ riêng tư của mình chút đi được không, em tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này."
"Vậy thì phải làm sao?" Thịnh Tâm Lan nhìn anh ta: "Trong nhà chỉ có mấy phòng như vậy."
"Em miễn cưỡng chấp nhận cho anh ta ngủ với em!" Phan An trừng mắt, ra vẻ cao cả nhường một bước.
"Tôi không đồng ý."
Nguyễn Anh Minh nhìn anh ta một cái: "Tôi không thích ngủ cùng đàn ông."
"Anh..."
"Thôi nào." Thịnh Tâm Lan ngắt lời Phan An: "Đừng làm loạn nữa, anh ta ở chỗ này một đêm thôi, ngủ đâu chả thế, huống hồ phòng chị cũng chẳng có gì bí mật, hai người đi ra trước đi, chị đổi ga giường và vỏ chăn đã."
Nói xong liền đẩy Phan An và Nguyễn Anh Minh ra khỏi phòng, đóng cửa lại tự mình thu dọn.
Phan An khoanh tay, bất mãn nhìn chằm chằm Nguyễn Anh Minh, nói lời coi thường:
"Đường đường là một tổng giám đốc, việc gì phải chạy tới chỗ này chiếm một phòng của chúng tôi? Chẳng lẽ thấy cuộc sống dễ chịu quá đâm phiền, muốn trải nghiệm?"
"Tôi nói đúng thế thì anh có tin không?"
Nguyễn Anh Minh bỏ lại một câu đầy ý vị sâu xa, rảo bước về phía giá sách, hoàn toàn không để Phan An vào trong mắt.
Thịnh Tâm Lan nổi cáu, lập tức đuổi hai người đàn ông ra khỏi phòng bếp.
Hai người này hôm nay uống lộn thuốc à, nếu để cho ở lại phòng bếp sợ là bữa cơm này không thể ăn được.
Nguyễn Anh Minh và Phan An đều bị nhốt ở ngoài cửa phòng bếp, hai người nhìn nhau, trong mắt ai cũng có vài phần khinh thường.
Lúc này, Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy đang đứng ở khe hở cửa phòng ngủ, che miệng cười trộm.
"Xem đi, em đã nói gì, có áp lực mới có động lực." Thịnh Ái Linh đắc ý nói.
Nguyễn Lập Huy gật đầu đồng ý, vẻ mặt mang theo vẻ vui mừng rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên cậu bé được thấy ba mình chủ động như vậy.
Bữa trưa đặc biệt phong phú, cá phi lê dầu ớt, chân gà kho, thịt xào măng tây, canh trứng cà chua, ba món mặn một món canh được bày lên bàn, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Tất cả mọi người rất ủng hộ, cơm và đồ ăn đều hết sạch banh.
Hai đứa nhỏ ăn xong thì trở về phòng chơi trước, Phan An giúp đỡ thu dọn bàn ăn, như sợ người nào đó tranh việc, chủ động trước một bước ôm lấy việc rửa chén đĩa.
"Tâm Lan, em cam đoan sẽ rửa sạch sẽ."
Thịnh Tâm Lan vui vẻ vì được rảnh rang, cũng không khách khí: "Vậy cậu đi rửa đi, đừng làm vỡ bát đũa của chị đấy."
"Yên tâm."
Phan An hí hứng bê đống bát đũa vào bếp, sau khi bắt tay vào rửa thì cảm thấy có điểm gì kỳ lạ.
Mình ở đây khổ sở rửa chén bát, chẳng phải là cho Nguyễn Anh Minh có cơ hội ở bên Thịnh Tâm Lan sao? Anh ta quay người nhìn về phía phòng khách, cả hai người đều không có ở đó, đi đâu cả rồi?
Trong phòng ngủ của Thịnh Ái Linh, hai người lớn và hai đứa trẻ vây thành một vòng, ở giữa đặt bàn cờ máy bay, bốn người mỗi người chiếm một khu màu, đang trong trận chiến quyết liệt.
"Con đến điểm cuối cùng rồi! Mọi người thua rồi, thua rồi, mỗi người dính một mẩu giấy đi."
Thịnh Ái Linh lấy hình dán mặt người màu vàng, cực kỳ kích động dán lên mặt Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Lập Huy mỗi người một mẩu giấy.
Trên mặt bốn người đương nhiên đều giống như mặt mèo mướp.
Phan An đeo găng tay rửa bát bằng cao su, đứng ở cửa thở hồng hộc nói: "Mọi người chơi mà không rủ tôi, để cho một mình tôi đứng rửa bát, quá đáng thế."
Cả đám quay đầu lại, đồng loạt nhìn về cửa.
Thịnh Tâm Lan cũng có chút ngượng ngùng, dù sao hôm qua Phan An vừa mới về nước, có quen biết đi nữa cũng không thể thô bạo với người ta, thế là đề nghị: "Hay là cậu tới chơi đi, chị đi rửa bát cho?"
"Ai muốn chơi với anh ta?"
Phan An nhíu mày, sau khi cân nhắc đến việc Thịnh Tâm Lan tuyệt đối sẽ không để cho Nguyễn Anh Minh đi rửa bát, đành nhịn đau nói:
"Đợi em rửa bát xong, em sẽ tới ngay."
Nói xong, anh ta lại quay đầu đi vào bếp, điên cuồng rửa bát.
Thịnh Tâm Lan thấy mà dở khóc dở cười.
Tầm mười phút sau, Phan An gia nhập cuộc chơi, đổi từ cờ máy bay thành cờ ca rô, sau đó đổi lại thành cờ vua, rồi đến cờ vây, cuối cùng chỉ còn hai người Phan An và Nguyễn Anh Minh chém giết trên bàn cờ.
Tâm tư của Nguyễn Anh Minh kín đáo, Phan An cũng không phải đèn đã cạn dầu, Phan An thạo cờ tướng, trên bàn cờ vây, Nguyễn Anh Minh luôn có thể vượt qua anh ta, cả buổi chiều chơi, kẻ tám lạng người nửa cân, cuối cùng bất phân thắng bại.
Sắc trời tối dần, Thịnh Tâm Lan ở bên ngoài lại hô hào ra ăn tối.
Phan An cũng không biết Thịnh Tâm Lan ra lúc nào, bây giờ mới ý thức được mình lại phí cả buổi chiều với Nguyễn Anh Minh, chợt ảo não không thôi.
Ăn xong bữa tối, Phan An liền dứt khoát hỏi Nguyễn Anh Minh:
"Không còn sớm nữa, chừng nào thì anh đưa con của anh về?"
Nguyễn Anh Minh thong thả uống trà: "Tối nay tôi không về."
"Cái gì?" Phan An lập tức đứng dậy: "Anh dựa vào cái gì mà không về? Chỗ này cũng không phải nhà của anh."
Thịnh Ái Linh cũng có hơi run sợ, không đoán được ý trong lời nói của Nguyễn Anh Minh.
Anh không đến mức muốn ngủ lại ở chỗ này chứ? Đây cũng quá kỳ lạ rồi.
"Lập Huy không muốn về." Nguyễn Anh Minh nhìn Thịnh Ái Linh, ra vẻ đương nhiên: "Trước khi tới nó đã nói với tôi, trước đó Ái Linh ở nhà tôi lâu như vậy, nó cũng muốn ở trong nhà Ái Linh chơi."
"Không được, tôi không đồng ý."
Phan An quả quyết từ chối, anh ta cũng vừa mới biết gần đây Thịnh Tâm Lan đều đưa con gái tới nhà của Nguyễn Anh Minh, nếu không thì lúc sáng cũng không để cho anh vào cửa, nghiễm nhiên liệt Nguyễn Anh Minh vào danh sách tình địch số một.
"Chỗ này cũng đâu phải nhà của cậu, cậu cũng đi ở nhờ thôi, ý kiến của cậu không quan trọng." Nguyễn Anh Minh liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Thịnh Tâm Lan như cũ.
Thịnh Tâm Lan nắm tay, vẻ mặt khó xử.
Cho ngủ lại, trong nhà có hai người đàn ông cũng quá kỳ, không cho ngủ lại, nhưng lời Nguyễn Anh Minh nói cũng không sai, mình còn đưa Ái Linh qua nhà anh ở cả nửa tháng nữa, thế này không phải là ăn cháo đá bát sao?
Đắn đo nửa ngày, Thịnh Ái Linh đột nhiên chạy ra từ trong phòng, dò hỏi:
"Mẹ ơi, anh Lập Huy ngủ mất rồi, tối nay anh ấy và chú Nguyễn ngủ ở nhà chúng ta sao?"
Thịnh Tâm Lan đành phải gật đầu: "Chỉ đành vậy thôi."
"Ơ, không được!" Phan An vội vàng ngăn cản: "Bạn nhỏ ngủ rồi thì bế đi là được mà, mới bao lớn, cần gì phải để bọn họ lại chỗ này?"
"Sức khỏe Lập Huy không tốt, đang ngủ mà gặp gió sẽ bị cảm lạnh." Nguyễn Anh Minh ở bên cạnh thong thả nói.
Thịnh Tâm Lan vốn yêu thương Nguyễn Lập Huy, đương nhiên không để cho cậu bé đang ngủ lại còn ra hóng gió, lập tức gật đầu: "Được rồi, không thể cho nó đi lúc này được, đứa nhỏ này vốn không có cảm giác an toàn."
"Vậy còn anh ta? Con ở lại, anh ta đi thì không có vấn đề gì chứ?" Phan An cố gắng tóm lấy cọng rơm cuối cùng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
"Con tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng rời tôi, nó sẽ không quen."
Nguyễn Anh Minh nhẹ nhàng chốt một câu, khiến cho Phan An không phản bác được.
Tức chết mà, biết rõ ràng tên đàn ông này không có ý tốt nhưng lần nào cũng có thể nói ra lời quang minh chính đại, đẳng cấp gì vậy chứ?
Sau khi quyết định ngủ lại, Thịnh Tâm Lan liền thu dọn phòng mình:
"Tôi chưa nói với Ngọc Hạnh nên không cho anh ngủ phòng của cậu ấy được, anh ngủ phòng tôi đi, tôi sẽ tới phòng cậu ấy ngủ."
Nguyễn Anh Minh đương nhiên là không có ý kiến gì, Phan An thì lại xù lông: "Không được! Tôi không đồng ý, sao anh ta có thể ngủ phòng của chị chứ? Tâm Lan, phải nhớ kỹ trai gái khác nhau, bảo vệ riêng tư của mình chút đi được không, em tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này."
"Vậy thì phải làm sao?" Thịnh Tâm Lan nhìn anh ta: "Trong nhà chỉ có mấy phòng như vậy."
"Em miễn cưỡng chấp nhận cho anh ta ngủ với em!" Phan An trừng mắt, ra vẻ cao cả nhường một bước.
"Tôi không đồng ý."
Nguyễn Anh Minh nhìn anh ta một cái: "Tôi không thích ngủ cùng đàn ông."
"Anh..."
"Thôi nào." Thịnh Tâm Lan ngắt lời Phan An: "Đừng làm loạn nữa, anh ta ở chỗ này một đêm thôi, ngủ đâu chả thế, huống hồ phòng chị cũng chẳng có gì bí mật, hai người đi ra trước đi, chị đổi ga giường và vỏ chăn đã."
Nói xong liền đẩy Phan An và Nguyễn Anh Minh ra khỏi phòng, đóng cửa lại tự mình thu dọn.
Phan An khoanh tay, bất mãn nhìn chằm chằm Nguyễn Anh Minh, nói lời coi thường:
"Đường đường là một tổng giám đốc, việc gì phải chạy tới chỗ này chiếm một phòng của chúng tôi? Chẳng lẽ thấy cuộc sống dễ chịu quá đâm phiền, muốn trải nghiệm?"
"Tôi nói đúng thế thì anh có tin không?"
Nguyễn Anh Minh bỏ lại một câu đầy ý vị sâu xa, rảo bước về phía giá sách, hoàn toàn không để Phan An vào trong mắt.