Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
CHƯƠNG 23: LẬP HUY, CON NÓI CHUYỆN RỒI
CHƯƠNG 23: LẬP HUY, CON NÓI CHUYỆN RỒI
Xe thương vụ chạy băng băng trong dòng xe cộ ở trên đường, sau khi đưa hai mẹ con Thịnh Tâm Lan về nhà, bọn họ gặp phải thời gian cao điểm ở thành phố Đông Lăng, ở trên đường dần dần bị kẹt xe.
Nếu như là gặp tình huống như thế này, bình thường Nguyễn Lập Huy có vẻ hơi bực bội, nhưng mà ngày hôm nay không hiểu sao lại yên tĩnh, vẫn luôn cầm cây bút sáp màu tô tô vẽ vẽ ở trên bản vẽ nhỏ của mình.
Nguyễn Anh Minh nhớ đến chuyện buổi chiều ở trong nhà hàng món nhật, cảm thấy khó thể tin nổi.
Nguyễn Lập Huy thích Thịnh Tâm Lan thì có thể dùng lý do trước đó Thịnh Tâm Lan đã cứu cậu bé một lần, nhưng mà con gái của cô thì sao đây? Mặc dù là cô bé kia rất hoạt bát, nhưng mà trước đó cũng không phải là chưa từng nhìn thấy mấy bé trai bé gái hoạt bát tiếp xúc với Lập Huy, nhưng mà cậu bé vẫn cứ có dáng vẻ không mấy hứng thú.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên tay áo bị siết chặt, Nguyễn Anh Minh lấy lại tinh thần nhìn về phía chỗ ngồi an toàn ở một bên.
Nguyễn Lập Huy giơ bản vẽ của mình lên cho anh nhìn, vẻ mặt rất là hưng phấn.
Ở trên bản vẽ màu trắng dùng bút sáp màu đủ loại màu sắc vẽ một người đàn ông và một người phụ nữ, giữa hai người dẫn một đứa bé, bầu trời màu xanh, mặt trời màu vàng, bãi cỏ màu xanh lá, tất cả đều xinh đẹp như vậy.
Nguyễn Anh Minh ngắm nhìn bức tranh này cả nửa ngày, chần chờ hỏi: “Lập Huy, con muốn có một mẹ hả?”
Nguyễn Lập Huy vội vàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cố gắng nặn ra hai âm tiết: “Mẹ.”
Trong nháy mắt nghe thấy câu nói này, vẻ mặt của Nguyễn Anh Minh đông cứng lại, sau đó ánh mắt cũng trở nên vội vàng, con người từ xưa đến nay vẫn luôn bình thản giờ phút này giọng nói cũng mang theo mấy phần run rẩy không thể tin được: “Lập Huy, con nói chuyện rồi?”
Ba năm trước, sau khi Nguyễn Lập Huy bị một trận sốt cao thì anh chưa từng nghe thấy cậu bé nói một câu nào.
Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua.
Nguyễn Lập Huy mong chờ nhìn anh, bàn tay nhỏ nắm thật chặt bản vẽ.
Nỗi lòng của Nguyễn Anh Minh khó bình phục lại, một hồi lâu mới dần dần định thần, nghĩ đến có lẽ là ban ngày nhìn thấy hình thức ở chung của Thịnh Tâm Lan và Ái Linh nên Lập Huy ghen tị, trong lòng có chút áy náy.
Năm đó trước khi quyết định có một đứa bé, anh trẻ trung sức lực dồi dào, suy nghĩ chỉ là một đứa bé mà thôi, cứ giao cho ông nội là xong việc, lại không nghĩ rằng sau này mình thật sự quan tâm tới, sớm biết là như vậy thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện để một sinh mệnh nhỏ như thế bước vào trong thế giới lo lắng sợ hãi một mình.
Một gia đình hoàn thiện quan trọng biết bao nhiêu, anh vốn nên hiểu hơn so với người khác mới đúng.
Nghĩ đến đây, anh sờ lên đầu của Nguyễn Lập Huy, vẻ mặt ôn hòa: “Vậy thì ba sẽ tìm mẹ cho con.”
Nguyễn Lập Huy vui vẻ nở nụ cười, khóe mắt cong thành hình bán nguyệt.
...
“Đã đi xem hết mấy trường học ở gần rồi, cơ sở y tế cũng không phải là quá tốt, khoảng cách của trường học với bệnh viện cũng không tính là thuận tiện, tớ lo lắng bệnh hen suyễn của Ái Linh nếu như tái phát ở trường học, bọn họ căn bản cũng không thể chữa trị kịp thời.”
Vừa về đến nhà thì Thịnh Tâm Lan liền nói chuyện điện thoại với Lưu Ngọc Hạnh vẫn còn đang đi công tác ở nước ngoài.
Lưu Ngọc Hạnh là người bạn mà cô quen biết lúc còn ở nước ngoài, hai người bọn họ đều thẳng thắn như nhau, gặp nhau còn hận là không được gặp nhau sớm hơn, còn nhận Ái Linh làm con gái nuôi. Lần này cô đột nhiên là quyết định mang con gái trở về nước chữa bệnh, chính là ở nhờ nhà của Lưu Ngọc Hạnh.
Giọng nói của Lưu Ngọc Hạnh ở đầu dây bên kia cũng tràn ngập lo lắng: “Trước đó tớ cũng đã có nghe nói rồi, tớ có một người họ hàng xa làm giáo viên ở trong nhà trẻ tư, đối diện với trường học đó là bệnh viện lớn, nhưng mà thủ tục khó làm dữ lắm, cho nên cũng không đề cử với cậu.”
“Rất khó xử lý hả?” Thịnh Tâm Lan hỏi.
Bởi vì bệnh tình của Ái Linh, cô cực kỳ chú trọng đối với điều kiện chữa bệnh, sợ nếu như xảy ra rủi ro gì đó.
“Thôi như vậy đi, để tớ gửi đơn đăng ký qua cho cậu, cậu xem xem thì biết ngay.”
“Được.”
Đêm đã khuya, Thịnh Tâm Lan dùng máy in in ra tờ đơn, ở trong lòng bùng cháy lên ngọn lửa.
Trường mẫu giáo tư thục này vậy mà lại khó khăn như thế, lại còn cần phải có phê duyệt của cơ quan chính phủ nữa, để làm gì vậy? Trẻ em của trường học này đều là con của gia đình giàu có hả?
Bởi vì chuyện này, Thịnh Tâm Lan lo lắng cả một đêm lăn lộn khó ngủ, ngày hôm sau đi đến khách sạn làm cả buổi sáng đều cứ ngáp không dừng.
“Cốc cốc cốc.”
“Vào đi.” Nhìn người đến là Chu Phương, trợ lý của Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan hơi kinh ngạc: “Trợ lý Chu, sao anh lại đến đây vậy?”
Tập đoàn Thịnh Đường với lại khách sạn mà cô đang làm việc có hơi xa một chút, việc đi đi lại lại rất mất thời gian và tốn sức.
Chu Phương cười nói: “Đúng lúc đến khách sạn để xử lý công việc, thuận tiện có chuyện muốn hỏi Quản lí Thịnh.”
“Anh nói đi.”
“Hồi sáng này ở bên phía tổng giám đốc có hỏi là khi nào cô có thể giao bảng kế hoạch tổ chức sự kiện kỷ niệm khách sạn vào hai tháng sau?”
“Kế hoạch tất niên hả?” Thịnh Tâm Lan không hiểu rõ nội tình: “Cái này đâu phải là do tôi phụ trách đâu?”
“Là quy định của khách sạn Thịnh Đường, cô vào mới đến đâu không lâu cho nên có lẽ là không biết.” Chu Phương không hề hoang mang giải thích: “Kế hoạch mừng tất niên của công ty cần tất cả các quản lý cấp cao đều phải tham dự, cho dù là giữ cương vị gì của bộ phận gì, nhân viên bình thường hay là đang thực tập, từ nhà quản lý cấp trung trở lên là cưỡng chế, đây cũng là một truyền thống của công ty của chúng ta. Chắc có lẽ là Tổng giám đốc Nguyễn sợ cô không biết, cho nên kêu tôi đến đây để nhắc nhở cô một tiếng.”
Đối với lời nói này của Chu Phương, Thịnh Tâm Lan bán tính bán nghi, cô cũng chưa thử việc xong nữa đây này, ước định.của cô với Nguyễn Anh Minh vẫn còn chưa hoàn thành, lúc này lại nói với cô chuyện của hai tháng sau, cái này không phải là đang nói nhảm hả?
Nhưng mà trên mặt vẫn lễ phép, khách khí nói: “Vậy tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị.”
“Được, xem như tôi đã chuyển lời xong rồi.”
“Trợ lý Chu, anh chờ một chút.” Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó nên kêu Chu Phương lại, cô lấy ra một hộp cơm từ trong túi giữ nhiệt của mình đưa qua: “Cái này là thịt viên do tôi làm đó, còn có một số món ăn khác, lần trước tôi thấy con trai của Tổng giám đốc Nguyễn bọn anh rất thích anh, nếu như anh đã tới rồi thì cứ thuận tiện mang về giúp cho tôi đi.”
Chu Phương sửng sốt một chút, nếu như là bình thường thì anh ta chắc chắn sẽ không làm chuyện này, Nguyễn Anh Minh thấy phiền nhất chính là nhân viên nữ cấp dưới trong công ty không có chuyện gì mà lại ân cần, ngày xưa anh ta bước vào công ty thì anh đã liên tục cảnh cáo là đừng làm loại chuyện tốn công tốn sức mà không có kết quả này.
Nhưng mà là Thịnh Tâm Lan? Anh ta hơi đoán không được, gần đây ở công ty có lời đồn liên quan đến cô với ông chủ cũng không ít.
Do dự mấy giây, anh ta hỏi: “Cái này không phải là cơm trưa của cô hả, cô không ăn à?”
“À, gần đây bận rộn chuyện nhập học của con gái tôi, còn đang phiền não đây này, trưa nay tôi muốn đi ra ngoài một chuyến cho nên không kịp ăn, tùy tiện mua cái gì ở bên ngoài là được rồi, mắc công lãng phí.”
Chu Phương đầu đầy hắc tuyến, không phải là niềm nở ân cần, chính là không muốn lãng phí thôi.
Quản lí Thịnh này thật là biết đùa.
Trở lại công ty, Chu Phương đặt đồ vật dư thừa lên trên bàn trà, báo cáo tình hình của một số khách sạn đã được kiểm tra vào ngày hôm đó cho Nguyễn Anh Minh đang ngồi đằng sau bàn làm việc.
Nguyễn Anh Minh đang nghe, ánh mắt lại chợt lướt qua bả vai của Chu Phương rơi vào bàn trà ở phía sau lưng anh ta.
“Lập Huy, con ăn cái gì vậy?”
Chu Phương cũng giật mình, vô thức quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nguyễn Lập Huy đang ôm hộp cơm con vịt vàng nhỏ mà anh ta mang về, tự mình cầm lấy thìa múc thức ăn ở bên trong, ăn đầy cả miệng.
“Là của Quản lí Thịnh kêu tôi mang về cho cậu chủ nhỏ.” Anh ta vội vàng giải thích.
Nghe thấy là Thịnh Tâm Lan kêu mang về, động tác đang muốn đứng dậy của Nguyễn Anh Minh hơi buông lỏng, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn, thờ ơ gật đầu một cái.
Thấy trên mặt của Nguyễn Anh Minh ngay cả nửa điểm phản cảm và cảnh giác cũng đều không có, cậu chủ nhỏ từ trước đến nay vẫn luôn kén ăn mà bây giờ lại ăn vô cùng ngon miệng, trong lòng của Chu Phương kinh ngạc vô cùng.
Từ lúc nào ông chủ lại tin tưởng Quản lí Thịnh như vậy?
CHƯƠNG 23: LẬP HUY, CON NÓI CHUYỆN RỒI
Xe thương vụ chạy băng băng trong dòng xe cộ ở trên đường, sau khi đưa hai mẹ con Thịnh Tâm Lan về nhà, bọn họ gặp phải thời gian cao điểm ở thành phố Đông Lăng, ở trên đường dần dần bị kẹt xe.
Nếu như là gặp tình huống như thế này, bình thường Nguyễn Lập Huy có vẻ hơi bực bội, nhưng mà ngày hôm nay không hiểu sao lại yên tĩnh, vẫn luôn cầm cây bút sáp màu tô tô vẽ vẽ ở trên bản vẽ nhỏ của mình.
Nguyễn Anh Minh nhớ đến chuyện buổi chiều ở trong nhà hàng món nhật, cảm thấy khó thể tin nổi.
Nguyễn Lập Huy thích Thịnh Tâm Lan thì có thể dùng lý do trước đó Thịnh Tâm Lan đã cứu cậu bé một lần, nhưng mà con gái của cô thì sao đây? Mặc dù là cô bé kia rất hoạt bát, nhưng mà trước đó cũng không phải là chưa từng nhìn thấy mấy bé trai bé gái hoạt bát tiếp xúc với Lập Huy, nhưng mà cậu bé vẫn cứ có dáng vẻ không mấy hứng thú.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên tay áo bị siết chặt, Nguyễn Anh Minh lấy lại tinh thần nhìn về phía chỗ ngồi an toàn ở một bên.
Nguyễn Lập Huy giơ bản vẽ của mình lên cho anh nhìn, vẻ mặt rất là hưng phấn.
Ở trên bản vẽ màu trắng dùng bút sáp màu đủ loại màu sắc vẽ một người đàn ông và một người phụ nữ, giữa hai người dẫn một đứa bé, bầu trời màu xanh, mặt trời màu vàng, bãi cỏ màu xanh lá, tất cả đều xinh đẹp như vậy.
Nguyễn Anh Minh ngắm nhìn bức tranh này cả nửa ngày, chần chờ hỏi: “Lập Huy, con muốn có một mẹ hả?”
Nguyễn Lập Huy vội vàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cố gắng nặn ra hai âm tiết: “Mẹ.”
Trong nháy mắt nghe thấy câu nói này, vẻ mặt của Nguyễn Anh Minh đông cứng lại, sau đó ánh mắt cũng trở nên vội vàng, con người từ xưa đến nay vẫn luôn bình thản giờ phút này giọng nói cũng mang theo mấy phần run rẩy không thể tin được: “Lập Huy, con nói chuyện rồi?”
Ba năm trước, sau khi Nguyễn Lập Huy bị một trận sốt cao thì anh chưa từng nghe thấy cậu bé nói một câu nào.
Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua.
Nguyễn Lập Huy mong chờ nhìn anh, bàn tay nhỏ nắm thật chặt bản vẽ.
Nỗi lòng của Nguyễn Anh Minh khó bình phục lại, một hồi lâu mới dần dần định thần, nghĩ đến có lẽ là ban ngày nhìn thấy hình thức ở chung của Thịnh Tâm Lan và Ái Linh nên Lập Huy ghen tị, trong lòng có chút áy náy.
Năm đó trước khi quyết định có một đứa bé, anh trẻ trung sức lực dồi dào, suy nghĩ chỉ là một đứa bé mà thôi, cứ giao cho ông nội là xong việc, lại không nghĩ rằng sau này mình thật sự quan tâm tới, sớm biết là như vậy thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện để một sinh mệnh nhỏ như thế bước vào trong thế giới lo lắng sợ hãi một mình.
Một gia đình hoàn thiện quan trọng biết bao nhiêu, anh vốn nên hiểu hơn so với người khác mới đúng.
Nghĩ đến đây, anh sờ lên đầu của Nguyễn Lập Huy, vẻ mặt ôn hòa: “Vậy thì ba sẽ tìm mẹ cho con.”
Nguyễn Lập Huy vui vẻ nở nụ cười, khóe mắt cong thành hình bán nguyệt.
...
“Đã đi xem hết mấy trường học ở gần rồi, cơ sở y tế cũng không phải là quá tốt, khoảng cách của trường học với bệnh viện cũng không tính là thuận tiện, tớ lo lắng bệnh hen suyễn của Ái Linh nếu như tái phát ở trường học, bọn họ căn bản cũng không thể chữa trị kịp thời.”
Vừa về đến nhà thì Thịnh Tâm Lan liền nói chuyện điện thoại với Lưu Ngọc Hạnh vẫn còn đang đi công tác ở nước ngoài.
Lưu Ngọc Hạnh là người bạn mà cô quen biết lúc còn ở nước ngoài, hai người bọn họ đều thẳng thắn như nhau, gặp nhau còn hận là không được gặp nhau sớm hơn, còn nhận Ái Linh làm con gái nuôi. Lần này cô đột nhiên là quyết định mang con gái trở về nước chữa bệnh, chính là ở nhờ nhà của Lưu Ngọc Hạnh.
Giọng nói của Lưu Ngọc Hạnh ở đầu dây bên kia cũng tràn ngập lo lắng: “Trước đó tớ cũng đã có nghe nói rồi, tớ có một người họ hàng xa làm giáo viên ở trong nhà trẻ tư, đối diện với trường học đó là bệnh viện lớn, nhưng mà thủ tục khó làm dữ lắm, cho nên cũng không đề cử với cậu.”
“Rất khó xử lý hả?” Thịnh Tâm Lan hỏi.
Bởi vì bệnh tình của Ái Linh, cô cực kỳ chú trọng đối với điều kiện chữa bệnh, sợ nếu như xảy ra rủi ro gì đó.
“Thôi như vậy đi, để tớ gửi đơn đăng ký qua cho cậu, cậu xem xem thì biết ngay.”
“Được.”
Đêm đã khuya, Thịnh Tâm Lan dùng máy in in ra tờ đơn, ở trong lòng bùng cháy lên ngọn lửa.
Trường mẫu giáo tư thục này vậy mà lại khó khăn như thế, lại còn cần phải có phê duyệt của cơ quan chính phủ nữa, để làm gì vậy? Trẻ em của trường học này đều là con của gia đình giàu có hả?
Bởi vì chuyện này, Thịnh Tâm Lan lo lắng cả một đêm lăn lộn khó ngủ, ngày hôm sau đi đến khách sạn làm cả buổi sáng đều cứ ngáp không dừng.
“Cốc cốc cốc.”
“Vào đi.” Nhìn người đến là Chu Phương, trợ lý của Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan hơi kinh ngạc: “Trợ lý Chu, sao anh lại đến đây vậy?”
Tập đoàn Thịnh Đường với lại khách sạn mà cô đang làm việc có hơi xa một chút, việc đi đi lại lại rất mất thời gian và tốn sức.
Chu Phương cười nói: “Đúng lúc đến khách sạn để xử lý công việc, thuận tiện có chuyện muốn hỏi Quản lí Thịnh.”
“Anh nói đi.”
“Hồi sáng này ở bên phía tổng giám đốc có hỏi là khi nào cô có thể giao bảng kế hoạch tổ chức sự kiện kỷ niệm khách sạn vào hai tháng sau?”
“Kế hoạch tất niên hả?” Thịnh Tâm Lan không hiểu rõ nội tình: “Cái này đâu phải là do tôi phụ trách đâu?”
“Là quy định của khách sạn Thịnh Đường, cô vào mới đến đâu không lâu cho nên có lẽ là không biết.” Chu Phương không hề hoang mang giải thích: “Kế hoạch mừng tất niên của công ty cần tất cả các quản lý cấp cao đều phải tham dự, cho dù là giữ cương vị gì của bộ phận gì, nhân viên bình thường hay là đang thực tập, từ nhà quản lý cấp trung trở lên là cưỡng chế, đây cũng là một truyền thống của công ty của chúng ta. Chắc có lẽ là Tổng giám đốc Nguyễn sợ cô không biết, cho nên kêu tôi đến đây để nhắc nhở cô một tiếng.”
Đối với lời nói này của Chu Phương, Thịnh Tâm Lan bán tính bán nghi, cô cũng chưa thử việc xong nữa đây này, ước định.của cô với Nguyễn Anh Minh vẫn còn chưa hoàn thành, lúc này lại nói với cô chuyện của hai tháng sau, cái này không phải là đang nói nhảm hả?
Nhưng mà trên mặt vẫn lễ phép, khách khí nói: “Vậy tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị.”
“Được, xem như tôi đã chuyển lời xong rồi.”
“Trợ lý Chu, anh chờ một chút.” Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó nên kêu Chu Phương lại, cô lấy ra một hộp cơm từ trong túi giữ nhiệt của mình đưa qua: “Cái này là thịt viên do tôi làm đó, còn có một số món ăn khác, lần trước tôi thấy con trai của Tổng giám đốc Nguyễn bọn anh rất thích anh, nếu như anh đã tới rồi thì cứ thuận tiện mang về giúp cho tôi đi.”
Chu Phương sửng sốt một chút, nếu như là bình thường thì anh ta chắc chắn sẽ không làm chuyện này, Nguyễn Anh Minh thấy phiền nhất chính là nhân viên nữ cấp dưới trong công ty không có chuyện gì mà lại ân cần, ngày xưa anh ta bước vào công ty thì anh đã liên tục cảnh cáo là đừng làm loại chuyện tốn công tốn sức mà không có kết quả này.
Nhưng mà là Thịnh Tâm Lan? Anh ta hơi đoán không được, gần đây ở công ty có lời đồn liên quan đến cô với ông chủ cũng không ít.
Do dự mấy giây, anh ta hỏi: “Cái này không phải là cơm trưa của cô hả, cô không ăn à?”
“À, gần đây bận rộn chuyện nhập học của con gái tôi, còn đang phiền não đây này, trưa nay tôi muốn đi ra ngoài một chuyến cho nên không kịp ăn, tùy tiện mua cái gì ở bên ngoài là được rồi, mắc công lãng phí.”
Chu Phương đầu đầy hắc tuyến, không phải là niềm nở ân cần, chính là không muốn lãng phí thôi.
Quản lí Thịnh này thật là biết đùa.
Trở lại công ty, Chu Phương đặt đồ vật dư thừa lên trên bàn trà, báo cáo tình hình của một số khách sạn đã được kiểm tra vào ngày hôm đó cho Nguyễn Anh Minh đang ngồi đằng sau bàn làm việc.
Nguyễn Anh Minh đang nghe, ánh mắt lại chợt lướt qua bả vai của Chu Phương rơi vào bàn trà ở phía sau lưng anh ta.
“Lập Huy, con ăn cái gì vậy?”
Chu Phương cũng giật mình, vô thức quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nguyễn Lập Huy đang ôm hộp cơm con vịt vàng nhỏ mà anh ta mang về, tự mình cầm lấy thìa múc thức ăn ở bên trong, ăn đầy cả miệng.
“Là của Quản lí Thịnh kêu tôi mang về cho cậu chủ nhỏ.” Anh ta vội vàng giải thích.
Nghe thấy là Thịnh Tâm Lan kêu mang về, động tác đang muốn đứng dậy của Nguyễn Anh Minh hơi buông lỏng, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn, thờ ơ gật đầu một cái.
Thấy trên mặt của Nguyễn Anh Minh ngay cả nửa điểm phản cảm và cảnh giác cũng đều không có, cậu chủ nhỏ từ trước đến nay vẫn luôn kén ăn mà bây giờ lại ăn vô cùng ngon miệng, trong lòng của Chu Phương kinh ngạc vô cùng.
Từ lúc nào ông chủ lại tin tưởng Quản lí Thịnh như vậy?