Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213: Đã lâu không gặp
Buổi concert của Phan An có các ca sĩ khác trong công ty cùng tham gia biểu diễn, nên có không ít fan bốn ca sĩ lưu lượng hot nhất hiện nay tụ hội tại đây, tất cả vé bán trên trang web đều hết sạch.
Sau khi tiễn hai fan nhỏ rời đi, Phan An mỉm cười bất đắc dĩ, quản lý đứng bên cạnh giục anh mau đi trang điểm.
“Ây ya ông tổ của tôi ơi, cậu mau ngồi xuống làm tóc đi, lát nữa cậu phải lên sân khấu rồi, mà còn rảnh rỗi đón tiếp hai fan nhỏ đó nữa.”
“Đó không những là fan của tôi, mà còn là cháu gái đáng yêu của tôi nữa.”
Phan An bị quản lý đè xuống ghế, chuyên viên trang điểm cũng cực kỳ bận rộn.
“Đúng rồi, hôm nay nhà đầu tư hội trường cũng có mặt ở đây, cậu đừng giở trò gì đấy, lát nữa kết thúc buổi concert thì cùng đi ăn mừng với họ đi, lần này nói thế nào cậu cũng đừng hòng bỏ chạy.”
Phan An không hứng thú nói: “Tôi không muốn đi.”
“Cậu không muốn đi cũng phải đi.”
Quản lý nghiêm túc nói: “Có ai trong công ty không nhiều đại ngôn hơn cậu, cậu nghĩ vì sao họ có được, chẳng phải là vì họ cười nói đi uống rượu cùng mấy nhà quảng cáo à, cậu cũng nên đi ứng phó đi, uống một ly rượu cười nói một tý là có thể lấy được đại ngôn chục tỷ đồng rồi, tại sao lại không đi?”
Phan An nghe những lời này nhiều đến nỗi tai sắp mọc kén rồi: “Anh Lôi, sau này anh có thể bớt nhận đại ngôn và buổi concert với mục đích thương mại như này không, tôi chỉ muốn yên ổn phát hành album thôi.”
“Ông tổ của tôi ơi, cậu không nghe lọt một câu nào của tôi à? Phát hành album ra thị trường đã là ngành công nghiệp sa sút rồi, giờ chẳng còn ai mua nữa, đạo nhạc trên mạng lộng hành ngang ngược, cho dù chúng ta tung lên mạng bán, cũng không kiếm được tiền, nếu có thể miễn cưỡng bù vào khoản thiếu hụt chế tác giai đoạn đầu đã tốt lắm rồi, tôi không phản đối việc cậu theo đuổi nghệ thuật, nhưng tôi đang nghĩ cách kiếm tiền giúp cậu mà, cậu cũng phải thông cảm cho tôi chứ.”
“Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa.”
Phan An giơ tay lên đầu hàng.
Trong giới giải trí, muốn tập trung hoạt động nghệ thuật không dính chút nước bẩn nào, là chuyện cực kỳ viển vông, anh dùng tiền đại ngôn và tổ chức concert để ca hát, đã xem như giữ vững chút trong sạch cuối cùng trong tim rồi.
Anh chỉ mới gia nhập chưa tới một năm, đã cảm thấy cả người như bị đập ra xây lại, như con quay không ngừng xoay tròn, một khi dừng lại, sẽ bị rơi xuống.
Khán giả chỉ nhìn thấy bạn rực rỡ trên sân khấu, hoặc nhếch nhác khi rơi xuống từ trên cao, chứ chẳng quan tâm thất tình lục dục của bạn.
Buổi concert kết thúc, quản lý hội trường tới thông báo thời gian và địa điểm ăn mừng, Phan An bị quản lý nhìn chằm chằm trong suốt dọc đường đến khách sạn tụ họp, nên anh muốn chạy cũng chẳng được.
“Tôi thật sự không muốn đi, anh Lôi, anh đừng nhìn chằm chằm tôi nữa được không? Tôi sợ lắm.”
“Đợi cậu chào hỏi tổng giám đốc Warner xong, tôi sẽ không nhìn chằm chằm cậu nữa, cậu muốn làm gì cũng được.”
“Mẹ kiếp, chính là tổng giám đốc Chu nam nữ đều ăn sạch, tai to mặt lớn, chỉ cần sờ mặt đã có thể cạo ra một thùng dầu? Chào hỏi ông ta xong tôi sẽ giảm thọ 10 năm.”
“Cậu cười một tý cũng đâu chết.”
Trong lúc hai người đang giằng co, thì phía xa có một bóng người đi tới, người này mặc bộ đồ vest màu nâu, thắt nơ màu lam đậm, dáng vẻ cầm champagne rất tự cao tự dại.
“Thật kỳ lạ, tôi nghe nói Phan An chưa từng tham dự tiệc ăn mừng nào mà.”
Phan An nhất thời ngẩn người khi nghe thấy giọng nói này, anh quay lưng về phía Lâm Mộ Nham, sắc mặt bỗng trắng bệch.
“Tổng giám đốc Lâm?” Quản lý cười hờ hững nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi, trước đây không phải Phan An nhà chúng tôi không tới, mà là lần nào cậu ấy cũng thấy khó chịu trong người nên về khách sạn nghỉ ngơi trước, lần này sức khỏe cậu ấy không có vấn đề gì nên tới đây.”
“Ồ?”
Lâm Mộ Nham nhấn mạnh âm cuối, mang theo hàm ý sâu xa.
“Hai người cứ trò chuyện với nhau đi, tôi đi qua bên nay chào hỏi trước.”
Quản lý rất thức thời bỏ chạy, trước khi đi còn vô tình vỗ vai Phan An, dùng ánh mắt ra hiệu anh hãy nắm bắt cơ hội, tất nhiên tới giờ anh ta vẫn chưa nhận ra Lâm Mộ Nham có ý đồ quấy rối.
Phan An đen mặt, mình đã tìm quản lý kiểu gì thế này? Suốt ngày chỉ biết đẩy mình vào trong hố lửa.
“Đã lâu không gặp.”
Sau lưng vang lên giọng nói sâu xa của Lâm Mộ Nham.
Anh cố gượng cười đáp: “Cũng không lâu lắm đâu, chẳng phải ba ngày trước chúng ta mới ‘tình cờ gặp nhau’ ở Tokyo à?”
Nói tình cờ gặp nhau là màu mè, có quỷ mới tin cứ cách ba ngày hai người lại gặp một lần trên khắp thế giới, chỉ là anh không ngờ anh ta có thể làm được điều đó.
Phan An từng nghi ngờ, có phải anh Lôi – quản lý của mình đã bán lộ trình của mình cho Lâm Mộ Nham đúng không?
“Thật đáng tiếc.” Lâm Mộ Nham cầm ly rượu lên, champagne màu cam trong ly khẽ dao động: “Nếu chúng ta đi vào tháng ba tháng tư, thì có thể ngắm hoa anh đào cực kỳ đẹp.”
“Tổng giám đốc Lâm thật có nhã hứng.”
Phan An hờ hững liếc nhìn anh ta: “Tôi là đi công tác, sao có thể chọn thời gian được, đâu rảnh rỗi như ông chủ các anh.”
Lâm Mộ Nham không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười nói:
“Tôi nghe nói cậu có chút quan hệ với tổng giám đốc Chu của Warner?”
Phan An nghe vậy thì vẻ mặt như ăn phải con ruồi, tức giận nói: “Liên quan gì đến anh?”
Nửa tháng trước ở hậu trường liên hoan phim Kinh Đô, gần như cái tên tổng giám đốc Chu của Warner đã làm người trong giới sợ đến mất mật, ông ta còn sờ soạng mông anh trước mặt tất cả nhân viên công tác.
Chuyện này đã làm anh buồn nôn suốt nửa tháng, giờ nghĩ lại anh vẫn cảm thấy mắc ói.
Nếu không phải lúc đó quản lý nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, thì anh đã ra tay đánh người rồi.
“Chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng gần đây tập đoàn Lâm thị có hợp tác với Warner, tôi đã tặng ít đồ tới trước mặt ông cụ nhà họ Chu, nên giờ tên đầu heo kia không còn quản lý Warner nữa.”
Phan An sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lâm Mộ Nham: “Anh tặng thứ gì?”
“Chỉ là mấy tấm ảnh tên đầu heo đó đang ôm ấp đàn ông trong ‘tiệm vịt’ thôi, cực kỳ nhã nhặn, ông cụ xem xong thì suýt phát bệnh tim tại chỗ, rồi gọi điện sai người cắt chức ông ta.”
Trên người Lâm Mộ Nham toát ra cảm giác phóng đãng không bị thế tục gò bó, nên anh ta có thể làm ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ, Phan An kiềm nén một lúc, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Thế nào? Cậu không định mời tôi đi ăn để cảm ơn tôi à?”
“Tôi đâu cầu xin anh giúp tôi.”
Phán An nhướng mày, tiện tay đặt ly rượu xuống: “Nếu đã như vậy tôi không cần ở lại đây đợi tên đầu heo tới để nhận lỗi nữa, phiền tổng giám đốc Lâm lát nữa nói với quản lý của tôi một tiếng, tôi về trước.”
Anh rời đi rất phóng khoáng, Lâm Mộ Nham đứng đó một lúc, rồi cúi đầu mỉm cười, đi theo anh.
“Con người anh không biết chán à? Còn nhất quyết đuổi theo bắt người ta phải mời mình ăn cơm nữa?”
Phan An đi dạo phố một lúc, mới phát hiện ra Lâm Mộ Nham đang đi theo mình, thật khiến người khác phải phát điên.
“Tôi là một doanh nhân.”
Lâm Mộ Nham lười biếng nói: “Mà đã là doanh nhân thì đặt lợi ích lên hàng đầu, nên cậu phải trả ơn cho tôi mới được.”.
ngôn tình tổng tài
“Có phải tôi mời anh ăn cơm thì anh sẽ không đi theo tôi nữa?”
“Tất nhiên rồi.”
Nghe thấy ba chữ này, đôi mắt dưới kính râm hiện lên tia gian xảo, liếc nhìn gian hàng Oden ở bên đường, rồi nói sâu xa:
“Đây là anh nói đấy nhé.”
Sau khi tiễn hai fan nhỏ rời đi, Phan An mỉm cười bất đắc dĩ, quản lý đứng bên cạnh giục anh mau đi trang điểm.
“Ây ya ông tổ của tôi ơi, cậu mau ngồi xuống làm tóc đi, lát nữa cậu phải lên sân khấu rồi, mà còn rảnh rỗi đón tiếp hai fan nhỏ đó nữa.”
“Đó không những là fan của tôi, mà còn là cháu gái đáng yêu của tôi nữa.”
Phan An bị quản lý đè xuống ghế, chuyên viên trang điểm cũng cực kỳ bận rộn.
“Đúng rồi, hôm nay nhà đầu tư hội trường cũng có mặt ở đây, cậu đừng giở trò gì đấy, lát nữa kết thúc buổi concert thì cùng đi ăn mừng với họ đi, lần này nói thế nào cậu cũng đừng hòng bỏ chạy.”
Phan An không hứng thú nói: “Tôi không muốn đi.”
“Cậu không muốn đi cũng phải đi.”
Quản lý nghiêm túc nói: “Có ai trong công ty không nhiều đại ngôn hơn cậu, cậu nghĩ vì sao họ có được, chẳng phải là vì họ cười nói đi uống rượu cùng mấy nhà quảng cáo à, cậu cũng nên đi ứng phó đi, uống một ly rượu cười nói một tý là có thể lấy được đại ngôn chục tỷ đồng rồi, tại sao lại không đi?”
Phan An nghe những lời này nhiều đến nỗi tai sắp mọc kén rồi: “Anh Lôi, sau này anh có thể bớt nhận đại ngôn và buổi concert với mục đích thương mại như này không, tôi chỉ muốn yên ổn phát hành album thôi.”
“Ông tổ của tôi ơi, cậu không nghe lọt một câu nào của tôi à? Phát hành album ra thị trường đã là ngành công nghiệp sa sút rồi, giờ chẳng còn ai mua nữa, đạo nhạc trên mạng lộng hành ngang ngược, cho dù chúng ta tung lên mạng bán, cũng không kiếm được tiền, nếu có thể miễn cưỡng bù vào khoản thiếu hụt chế tác giai đoạn đầu đã tốt lắm rồi, tôi không phản đối việc cậu theo đuổi nghệ thuật, nhưng tôi đang nghĩ cách kiếm tiền giúp cậu mà, cậu cũng phải thông cảm cho tôi chứ.”
“Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa.”
Phan An giơ tay lên đầu hàng.
Trong giới giải trí, muốn tập trung hoạt động nghệ thuật không dính chút nước bẩn nào, là chuyện cực kỳ viển vông, anh dùng tiền đại ngôn và tổ chức concert để ca hát, đã xem như giữ vững chút trong sạch cuối cùng trong tim rồi.
Anh chỉ mới gia nhập chưa tới một năm, đã cảm thấy cả người như bị đập ra xây lại, như con quay không ngừng xoay tròn, một khi dừng lại, sẽ bị rơi xuống.
Khán giả chỉ nhìn thấy bạn rực rỡ trên sân khấu, hoặc nhếch nhác khi rơi xuống từ trên cao, chứ chẳng quan tâm thất tình lục dục của bạn.
Buổi concert kết thúc, quản lý hội trường tới thông báo thời gian và địa điểm ăn mừng, Phan An bị quản lý nhìn chằm chằm trong suốt dọc đường đến khách sạn tụ họp, nên anh muốn chạy cũng chẳng được.
“Tôi thật sự không muốn đi, anh Lôi, anh đừng nhìn chằm chằm tôi nữa được không? Tôi sợ lắm.”
“Đợi cậu chào hỏi tổng giám đốc Warner xong, tôi sẽ không nhìn chằm chằm cậu nữa, cậu muốn làm gì cũng được.”
“Mẹ kiếp, chính là tổng giám đốc Chu nam nữ đều ăn sạch, tai to mặt lớn, chỉ cần sờ mặt đã có thể cạo ra một thùng dầu? Chào hỏi ông ta xong tôi sẽ giảm thọ 10 năm.”
“Cậu cười một tý cũng đâu chết.”
Trong lúc hai người đang giằng co, thì phía xa có một bóng người đi tới, người này mặc bộ đồ vest màu nâu, thắt nơ màu lam đậm, dáng vẻ cầm champagne rất tự cao tự dại.
“Thật kỳ lạ, tôi nghe nói Phan An chưa từng tham dự tiệc ăn mừng nào mà.”
Phan An nhất thời ngẩn người khi nghe thấy giọng nói này, anh quay lưng về phía Lâm Mộ Nham, sắc mặt bỗng trắng bệch.
“Tổng giám đốc Lâm?” Quản lý cười hờ hững nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi, trước đây không phải Phan An nhà chúng tôi không tới, mà là lần nào cậu ấy cũng thấy khó chịu trong người nên về khách sạn nghỉ ngơi trước, lần này sức khỏe cậu ấy không có vấn đề gì nên tới đây.”
“Ồ?”
Lâm Mộ Nham nhấn mạnh âm cuối, mang theo hàm ý sâu xa.
“Hai người cứ trò chuyện với nhau đi, tôi đi qua bên nay chào hỏi trước.”
Quản lý rất thức thời bỏ chạy, trước khi đi còn vô tình vỗ vai Phan An, dùng ánh mắt ra hiệu anh hãy nắm bắt cơ hội, tất nhiên tới giờ anh ta vẫn chưa nhận ra Lâm Mộ Nham có ý đồ quấy rối.
Phan An đen mặt, mình đã tìm quản lý kiểu gì thế này? Suốt ngày chỉ biết đẩy mình vào trong hố lửa.
“Đã lâu không gặp.”
Sau lưng vang lên giọng nói sâu xa của Lâm Mộ Nham.
Anh cố gượng cười đáp: “Cũng không lâu lắm đâu, chẳng phải ba ngày trước chúng ta mới ‘tình cờ gặp nhau’ ở Tokyo à?”
Nói tình cờ gặp nhau là màu mè, có quỷ mới tin cứ cách ba ngày hai người lại gặp một lần trên khắp thế giới, chỉ là anh không ngờ anh ta có thể làm được điều đó.
Phan An từng nghi ngờ, có phải anh Lôi – quản lý của mình đã bán lộ trình của mình cho Lâm Mộ Nham đúng không?
“Thật đáng tiếc.” Lâm Mộ Nham cầm ly rượu lên, champagne màu cam trong ly khẽ dao động: “Nếu chúng ta đi vào tháng ba tháng tư, thì có thể ngắm hoa anh đào cực kỳ đẹp.”
“Tổng giám đốc Lâm thật có nhã hứng.”
Phan An hờ hững liếc nhìn anh ta: “Tôi là đi công tác, sao có thể chọn thời gian được, đâu rảnh rỗi như ông chủ các anh.”
Lâm Mộ Nham không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười nói:
“Tôi nghe nói cậu có chút quan hệ với tổng giám đốc Chu của Warner?”
Phan An nghe vậy thì vẻ mặt như ăn phải con ruồi, tức giận nói: “Liên quan gì đến anh?”
Nửa tháng trước ở hậu trường liên hoan phim Kinh Đô, gần như cái tên tổng giám đốc Chu của Warner đã làm người trong giới sợ đến mất mật, ông ta còn sờ soạng mông anh trước mặt tất cả nhân viên công tác.
Chuyện này đã làm anh buồn nôn suốt nửa tháng, giờ nghĩ lại anh vẫn cảm thấy mắc ói.
Nếu không phải lúc đó quản lý nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, thì anh đã ra tay đánh người rồi.
“Chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng gần đây tập đoàn Lâm thị có hợp tác với Warner, tôi đã tặng ít đồ tới trước mặt ông cụ nhà họ Chu, nên giờ tên đầu heo kia không còn quản lý Warner nữa.”
Phan An sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lâm Mộ Nham: “Anh tặng thứ gì?”
“Chỉ là mấy tấm ảnh tên đầu heo đó đang ôm ấp đàn ông trong ‘tiệm vịt’ thôi, cực kỳ nhã nhặn, ông cụ xem xong thì suýt phát bệnh tim tại chỗ, rồi gọi điện sai người cắt chức ông ta.”
Trên người Lâm Mộ Nham toát ra cảm giác phóng đãng không bị thế tục gò bó, nên anh ta có thể làm ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ, Phan An kiềm nén một lúc, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Thế nào? Cậu không định mời tôi đi ăn để cảm ơn tôi à?”
“Tôi đâu cầu xin anh giúp tôi.”
Phán An nhướng mày, tiện tay đặt ly rượu xuống: “Nếu đã như vậy tôi không cần ở lại đây đợi tên đầu heo tới để nhận lỗi nữa, phiền tổng giám đốc Lâm lát nữa nói với quản lý của tôi một tiếng, tôi về trước.”
Anh rời đi rất phóng khoáng, Lâm Mộ Nham đứng đó một lúc, rồi cúi đầu mỉm cười, đi theo anh.
“Con người anh không biết chán à? Còn nhất quyết đuổi theo bắt người ta phải mời mình ăn cơm nữa?”
Phan An đi dạo phố một lúc, mới phát hiện ra Lâm Mộ Nham đang đi theo mình, thật khiến người khác phải phát điên.
“Tôi là một doanh nhân.”
Lâm Mộ Nham lười biếng nói: “Mà đã là doanh nhân thì đặt lợi ích lên hàng đầu, nên cậu phải trả ơn cho tôi mới được.”.
ngôn tình tổng tài
“Có phải tôi mời anh ăn cơm thì anh sẽ không đi theo tôi nữa?”
“Tất nhiên rồi.”
Nghe thấy ba chữ này, đôi mắt dưới kính râm hiện lên tia gian xảo, liếc nhìn gian hàng Oden ở bên đường, rồi nói sâu xa:
“Đây là anh nói đấy nhé.”