Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-180
Chương 180: Ghen con mẹ anh à
Chu Phương vẫn luôn đứng trực trước cửa phòng, liếc nhìn đồng hồ.
Hai người đã vào trong được 15 phút rồi.
Lâm Mạn Hàm cố tình đến hỏi 2 lần nhưng đều bị anh ta chặn ngoài cửa, nhìn tình huống này, hai người bọn họ có muốn giảng hòa hay không đây?
Trong lúc thấp thỏm, đằng sau truyền đến âm thanh mở cửa, Thịnh Tâm Lan đi ra.
"Quản lý Thịnh."
"Không cần gọi tôi như thế, tôi đã không còn là quản lý của khách sạn rồi." Thịnh Tâm Lan liếc nhìn Chu Phương, sắc mặt lạnh lùng và xa lạ.
Chu Phương đứng hình, Nguyễn Anh Minh cũng đi ra, sắc mặt đen như đáy nồi.
Tim anh đã lạnh đi một phần, chỉ biết than thở, lấy đâu ra giảng hòa, rõ ràng mọi chuyện càng phức tạp hơn, thật hết chịu nổi mà.
Yến tiệc đã được bắt đầu, nhà họ Lâm nâng Sâm panh kính rượu từng vị khách mời.
Thịnh Tâm Lan vừa đi ra đã tham gia vào nhóm của Lưu Ngọc Hạnh và Phan An, một lúc sau Lâm Mộ Nham cũng đi ra, đứng tụ tập được một lúc, thỉnh thoảng Lâm Mộ Nham giới thiệu bọn họ với khách quý ở hiện trường.
"Từ lúc nào anh hai thân thiết với những người kia vậy?" Lâm Mạn Hàn không hiểu, kéo mẹ ra tra hỏi.
Mẹ Lâm cũng đã hơn 60 tuổi rồi, vì chăm sóc da tốt, nên trông bà vẫn vô cùng phong thái, bà liếc mắt về phía xa, hai mắt sáng lên: "Ồ? đúng thế, tại sao anh trai lại thân với mấy người kia nhỉ? Đứa con gái kia là ai? Kết hôn rồi sao?"
Mẹ của Lâm Mạn Hàn là người Hoa, nói chuyện uyển điệu đến giờ vẫn không đổi, xưng hô với thành viên trong nhà vô cùng quái lạ, tự gọi con trai lớn của mình là anh trai, gọi con trai thứ là em trai, Lâm Mạn Hàn là em gái, ba người con cũng đành chịu.
"Mẹ hỏi ai cơ?" Lâm Mạn Hàn do dự nhìn ra xa: "Có tận 2 người mà".
“Kia kìa, cô gái mặc lễ phục màu đen, mẹ vừa nhìn thấy nói chuyện cùng anh trai, anh trai bình thường làm gì nói chuyện với con gái bao giờ, cô gái kia không phải bạn gái của nó chứ."
Được nhắc đến chính là Thịnh Tâm Lan.
Lâm Mạn Hàn trong lòng bỗng vui, "Chưa kết hôn, cô ấy tên là Thịnh Tâm Lan, là nhân viên của công ty Anh Minh, Mẹ thích cô ấy hả?"
"Nhìn mặt cũng được, nhưng không biết có chăm lo được cho gia đình không, con cũng biết chị dâu trưởng trước đó không lo cho gia đình mà, nói ly hôn là ly hôn."
"Đương nhiên biết chăm lo gia đình, người ta có con gái, dạy dỗ cũng tốt.".
Đam Mỹ Hay
"Có con gái rồi? Mẹ Lâm lộ vẻ kinh ngạc: "Nhìn tuổi còn bé như thế, đã có con gái rồi."
"Đúng vậy, có vẻ đã ly hôn sớm, chỉ có mình cô ấy nuôi con, không dễ dàng gì, nhưng mà nhà chúng ta á, để anh cưới người đã kết hôn còn có con có vẻ không hợp cho lắm."
Lâm Mạn Hàn thăm dò ý tứ của mẹ.
Không ngoài dự liệu, mẹ quả nhiên không để ý, xua xua tay, đôi mắt trong veo như thiếu nữ,
"Vậy thì đã sao, chỉ cần anh trai thích, đã có con thì làm sao, huống hồ gì anh trai cũng có con, vừa vặn có thể cùng nhau chơi, mẹ qua đó chào hỏi đây em gái."
"Ơ, mẹ..."
Lâm Mạn Hàn làm ra vẻ ngăn lại, nhưng không ngăn được, trộm cười một chút, đi theo sau.
Nếu như mẹ có khả năng giúp cô kết hợp Thinh Tâm Lan và anh trai, vậy chẳng phải gươm chưa cần dính máu đã giúp cô giải quyết một vấn đề lớn rồi sao?
Thịnh Tâm Lan đang phàn nàn với Lưu Ngọc Hạnh trên sô pha ở một góc về câu hỏi mà Nguyễn Anh Minh hỏi cô, Lưu Ngọc Hạnh nổi giận lôi đình, may có Thịnh Tâm Lan kéo cô lại không đã bộc phát tại chỗ.
"Anh ta hỏi câu gì ngu ngốc vậy chứ? dù sao cũng là cốt nhục máu mủ của anh ta, anh ra bị đần sao!"
"Kệ đi, dù sao anh ta cũng không biết."
Thịnh Tâm Lan đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ là một chút phiền muộn mà thôi, ngửa đầu uống một cốc rượu: " tùy anh ta nghĩ thế nào."
"Về sau anh ta sẽ hối hận."
Rượu cũng uống hết rồi, náo nhiệt cũng xem qua rồi, Thịnh Tâm Lan nhìn Lâm Mộ Nham rồi nói thẳng mình phải đi rồi, liền chuẩn bị muốn đi, Phan An cũng lập tức đứng dậy cùng.
"Tôi đi cùng các chị."
"Tôi tiễn các em."
Lâm Mộ Nham cũng đứng dậy.
Thịnh Tâm Lan và Lưu Ngọc hạnh đối mặt nhau, lập tức đổi sang ánh mắt mập mờ.
4 người bọn họ còn chưa ra khỏi cửa, đã bị một âm thanh ngọt ngào của người phụ nữ gọi lại, quay đầu thì thấy là mẹ của Lâm Mộ Nham, người đang cầm góc váy màu xanh lam đi tới.
"Đợi một chút, Mộ Nham, đây là bạn của con sao? Còn chưa giới thiệu qua với mẹ, sao đã bỏ đi rồi?"
Lâm Mộ Nham liếc nhìn mẹ, "Bọn họ có việc, con tiễn bọn họ đi về."
Ánh mắt mẹ Lâm rơi xuống người Thịnh Tâm Lan: "đúng, phải tiễn về, con gái một mình đi ra ngoài, buổi tối không an toàn, con phải tiễn người ta đến tận nhà, không cần quay về sớm."
Thịnh Tâm Lan càng nghe càng thấy kỳ quái.
Đang lúc nghĩ, mẹ Lâm đã chủ động đi đến, đánh giá cô,
"Mạn Hàm nói cô là nhân viên của công ty Anh Minh, cô tên là gì vậy?"
Thịnh Tâm Lan đờ người ra, không kịp trả lời.
"Chào bác gái, con tên là Thịnh Tâm Lan, vừa gặp bác mà đã bận việc, vì vậy chưa kịp chào hỏi, thật xin lỗi."
"Không sao, không sao." mẹ Lâm cười ấm áp: "Bác cũng là lần đầu tiên thấy anh trai đem bạn gái về."
"Bạn gái?" Thịnh Tâm Lan giải thích: "Bác gái hiểu nhầm rồi, con không phải là bạn gái của anh Lâm."
Mẹ Lâm chớp chớp mắt, bộ dạng mập mờ.
"Không vấn đề, Bác biết, hai đứa cứ từ từ, anh trai nhà bác có chút lạnh lùng, nhưng nó đối với người khác rất tốt, giống như trợ lý bên cạnh nó, nó không nỡ cho người ta làm việc nặng."
Nói đến trợ lý của Lâm Mộ Nham, não Thịnh Tâm Lan cảm thấy có chút mãnh liệt.
Vị trợ lý đầy tự hào kia đến hôm nay còn chưa nhìn thấy bóng dáng.
Còn về việc Lâm Mộ Nham không cho trợ lý nam làm việc nặng, rõ ràng là bà ấy không biết, trên đời này có một kiểu con trai trong mắt Lâm Mộ Nham so với con gái không có chút khác biệt gì, không biết thương hoa tiếc ngọc.
Mẹ Lâm tiễn bọn họ đến tận cửa, còn nhiệt tình mời Thịnh Tâm Lan lần sau đến nhà họ chơi, đến nỗi khiến cho Thịnh Tâm Lan vừa mừng vừa lo, đến tận lúc lên xe vẫn trong trạng thái hoang mang.
"Mẹ anh hình như hiểu nhầm cái gì rồi."
"Không phải hiểu nhầm." Lâm Mạc Nham ôm lấy cánh tay, mặt không biểu cảm nhìn Thịnh Tâm Lan: " Rất rõ ràng, bà ấy muốn ghép đôi hai người chúng ta."
Phan An tức giận nhảy lên, đầu đập vào gầm xe, đau đến nước mắt tuôn trào xông đến chỗ Lâm Mạc Nham hét.
"Sớm để cho mẹ anh dập tắt hy vọng đi, chị tôi làm sao có thể nhìn trúng loại người ngu ngốc như anh chứ."
Lâm Mộ Nham nhìn thẳng anh ấy,
"Ghen rồi?"
"Ghen con mẹ anh à!" Mặt Phan An đen lại, ngôn ngữ bạo lực: "Anh có liêm sỉ không vậy?"
Thịnh Tâm Lan từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu nghe thấy đứa trẻ ngoan Phan An lại nói ra nhiều từ bậy bạ như vậy, quả nhiên lật đổ hình tượng Phan An trước đó trong lòng cô, nhất thời không kịp tiếp nhận, tham gia bữa tiệc này cô bị công kích không ít, cảm thấy lồng ngực âm ỉ khó chịu.
"Tâm Lan, cậu không sao chứ?" Lưu Ngọc Hạnh lo lắng hỏi cô.
"Không sao." Thịnh Tâm Lan xua xua tay: "Nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Lâm Mộ Nhạm cũng im lặng, anh nhìn Thịnh Tâm Lan hồi lâu, hỏi.
"Nếu đã từ chức ở Thịnh Đường, vậy em có muốn sang công ty anh làm không?"
Thịnh Tâm Lan giật mình, có chút không tin vào tai.
Chu Phương vẫn luôn đứng trực trước cửa phòng, liếc nhìn đồng hồ.
Hai người đã vào trong được 15 phút rồi.
Lâm Mạn Hàm cố tình đến hỏi 2 lần nhưng đều bị anh ta chặn ngoài cửa, nhìn tình huống này, hai người bọn họ có muốn giảng hòa hay không đây?
Trong lúc thấp thỏm, đằng sau truyền đến âm thanh mở cửa, Thịnh Tâm Lan đi ra.
"Quản lý Thịnh."
"Không cần gọi tôi như thế, tôi đã không còn là quản lý của khách sạn rồi." Thịnh Tâm Lan liếc nhìn Chu Phương, sắc mặt lạnh lùng và xa lạ.
Chu Phương đứng hình, Nguyễn Anh Minh cũng đi ra, sắc mặt đen như đáy nồi.
Tim anh đã lạnh đi một phần, chỉ biết than thở, lấy đâu ra giảng hòa, rõ ràng mọi chuyện càng phức tạp hơn, thật hết chịu nổi mà.
Yến tiệc đã được bắt đầu, nhà họ Lâm nâng Sâm panh kính rượu từng vị khách mời.
Thịnh Tâm Lan vừa đi ra đã tham gia vào nhóm của Lưu Ngọc Hạnh và Phan An, một lúc sau Lâm Mộ Nham cũng đi ra, đứng tụ tập được một lúc, thỉnh thoảng Lâm Mộ Nham giới thiệu bọn họ với khách quý ở hiện trường.
"Từ lúc nào anh hai thân thiết với những người kia vậy?" Lâm Mạn Hàn không hiểu, kéo mẹ ra tra hỏi.
Mẹ Lâm cũng đã hơn 60 tuổi rồi, vì chăm sóc da tốt, nên trông bà vẫn vô cùng phong thái, bà liếc mắt về phía xa, hai mắt sáng lên: "Ồ? đúng thế, tại sao anh trai lại thân với mấy người kia nhỉ? Đứa con gái kia là ai? Kết hôn rồi sao?"
Mẹ của Lâm Mạn Hàn là người Hoa, nói chuyện uyển điệu đến giờ vẫn không đổi, xưng hô với thành viên trong nhà vô cùng quái lạ, tự gọi con trai lớn của mình là anh trai, gọi con trai thứ là em trai, Lâm Mạn Hàn là em gái, ba người con cũng đành chịu.
"Mẹ hỏi ai cơ?" Lâm Mạn Hàn do dự nhìn ra xa: "Có tận 2 người mà".
“Kia kìa, cô gái mặc lễ phục màu đen, mẹ vừa nhìn thấy nói chuyện cùng anh trai, anh trai bình thường làm gì nói chuyện với con gái bao giờ, cô gái kia không phải bạn gái của nó chứ."
Được nhắc đến chính là Thịnh Tâm Lan.
Lâm Mạn Hàn trong lòng bỗng vui, "Chưa kết hôn, cô ấy tên là Thịnh Tâm Lan, là nhân viên của công ty Anh Minh, Mẹ thích cô ấy hả?"
"Nhìn mặt cũng được, nhưng không biết có chăm lo được cho gia đình không, con cũng biết chị dâu trưởng trước đó không lo cho gia đình mà, nói ly hôn là ly hôn."
"Đương nhiên biết chăm lo gia đình, người ta có con gái, dạy dỗ cũng tốt.".
Đam Mỹ Hay
"Có con gái rồi? Mẹ Lâm lộ vẻ kinh ngạc: "Nhìn tuổi còn bé như thế, đã có con gái rồi."
"Đúng vậy, có vẻ đã ly hôn sớm, chỉ có mình cô ấy nuôi con, không dễ dàng gì, nhưng mà nhà chúng ta á, để anh cưới người đã kết hôn còn có con có vẻ không hợp cho lắm."
Lâm Mạn Hàn thăm dò ý tứ của mẹ.
Không ngoài dự liệu, mẹ quả nhiên không để ý, xua xua tay, đôi mắt trong veo như thiếu nữ,
"Vậy thì đã sao, chỉ cần anh trai thích, đã có con thì làm sao, huống hồ gì anh trai cũng có con, vừa vặn có thể cùng nhau chơi, mẹ qua đó chào hỏi đây em gái."
"Ơ, mẹ..."
Lâm Mạn Hàn làm ra vẻ ngăn lại, nhưng không ngăn được, trộm cười một chút, đi theo sau.
Nếu như mẹ có khả năng giúp cô kết hợp Thinh Tâm Lan và anh trai, vậy chẳng phải gươm chưa cần dính máu đã giúp cô giải quyết một vấn đề lớn rồi sao?
Thịnh Tâm Lan đang phàn nàn với Lưu Ngọc Hạnh trên sô pha ở một góc về câu hỏi mà Nguyễn Anh Minh hỏi cô, Lưu Ngọc Hạnh nổi giận lôi đình, may có Thịnh Tâm Lan kéo cô lại không đã bộc phát tại chỗ.
"Anh ta hỏi câu gì ngu ngốc vậy chứ? dù sao cũng là cốt nhục máu mủ của anh ta, anh ra bị đần sao!"
"Kệ đi, dù sao anh ta cũng không biết."
Thịnh Tâm Lan đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ là một chút phiền muộn mà thôi, ngửa đầu uống một cốc rượu: " tùy anh ta nghĩ thế nào."
"Về sau anh ta sẽ hối hận."
Rượu cũng uống hết rồi, náo nhiệt cũng xem qua rồi, Thịnh Tâm Lan nhìn Lâm Mộ Nham rồi nói thẳng mình phải đi rồi, liền chuẩn bị muốn đi, Phan An cũng lập tức đứng dậy cùng.
"Tôi đi cùng các chị."
"Tôi tiễn các em."
Lâm Mộ Nham cũng đứng dậy.
Thịnh Tâm Lan và Lưu Ngọc hạnh đối mặt nhau, lập tức đổi sang ánh mắt mập mờ.
4 người bọn họ còn chưa ra khỏi cửa, đã bị một âm thanh ngọt ngào của người phụ nữ gọi lại, quay đầu thì thấy là mẹ của Lâm Mộ Nham, người đang cầm góc váy màu xanh lam đi tới.
"Đợi một chút, Mộ Nham, đây là bạn của con sao? Còn chưa giới thiệu qua với mẹ, sao đã bỏ đi rồi?"
Lâm Mộ Nham liếc nhìn mẹ, "Bọn họ có việc, con tiễn bọn họ đi về."
Ánh mắt mẹ Lâm rơi xuống người Thịnh Tâm Lan: "đúng, phải tiễn về, con gái một mình đi ra ngoài, buổi tối không an toàn, con phải tiễn người ta đến tận nhà, không cần quay về sớm."
Thịnh Tâm Lan càng nghe càng thấy kỳ quái.
Đang lúc nghĩ, mẹ Lâm đã chủ động đi đến, đánh giá cô,
"Mạn Hàm nói cô là nhân viên của công ty Anh Minh, cô tên là gì vậy?"
Thịnh Tâm Lan đờ người ra, không kịp trả lời.
"Chào bác gái, con tên là Thịnh Tâm Lan, vừa gặp bác mà đã bận việc, vì vậy chưa kịp chào hỏi, thật xin lỗi."
"Không sao, không sao." mẹ Lâm cười ấm áp: "Bác cũng là lần đầu tiên thấy anh trai đem bạn gái về."
"Bạn gái?" Thịnh Tâm Lan giải thích: "Bác gái hiểu nhầm rồi, con không phải là bạn gái của anh Lâm."
Mẹ Lâm chớp chớp mắt, bộ dạng mập mờ.
"Không vấn đề, Bác biết, hai đứa cứ từ từ, anh trai nhà bác có chút lạnh lùng, nhưng nó đối với người khác rất tốt, giống như trợ lý bên cạnh nó, nó không nỡ cho người ta làm việc nặng."
Nói đến trợ lý của Lâm Mộ Nham, não Thịnh Tâm Lan cảm thấy có chút mãnh liệt.
Vị trợ lý đầy tự hào kia đến hôm nay còn chưa nhìn thấy bóng dáng.
Còn về việc Lâm Mộ Nham không cho trợ lý nam làm việc nặng, rõ ràng là bà ấy không biết, trên đời này có một kiểu con trai trong mắt Lâm Mộ Nham so với con gái không có chút khác biệt gì, không biết thương hoa tiếc ngọc.
Mẹ Lâm tiễn bọn họ đến tận cửa, còn nhiệt tình mời Thịnh Tâm Lan lần sau đến nhà họ chơi, đến nỗi khiến cho Thịnh Tâm Lan vừa mừng vừa lo, đến tận lúc lên xe vẫn trong trạng thái hoang mang.
"Mẹ anh hình như hiểu nhầm cái gì rồi."
"Không phải hiểu nhầm." Lâm Mạc Nham ôm lấy cánh tay, mặt không biểu cảm nhìn Thịnh Tâm Lan: " Rất rõ ràng, bà ấy muốn ghép đôi hai người chúng ta."
Phan An tức giận nhảy lên, đầu đập vào gầm xe, đau đến nước mắt tuôn trào xông đến chỗ Lâm Mạc Nham hét.
"Sớm để cho mẹ anh dập tắt hy vọng đi, chị tôi làm sao có thể nhìn trúng loại người ngu ngốc như anh chứ."
Lâm Mộ Nham nhìn thẳng anh ấy,
"Ghen rồi?"
"Ghen con mẹ anh à!" Mặt Phan An đen lại, ngôn ngữ bạo lực: "Anh có liêm sỉ không vậy?"
Thịnh Tâm Lan từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu nghe thấy đứa trẻ ngoan Phan An lại nói ra nhiều từ bậy bạ như vậy, quả nhiên lật đổ hình tượng Phan An trước đó trong lòng cô, nhất thời không kịp tiếp nhận, tham gia bữa tiệc này cô bị công kích không ít, cảm thấy lồng ngực âm ỉ khó chịu.
"Tâm Lan, cậu không sao chứ?" Lưu Ngọc Hạnh lo lắng hỏi cô.
"Không sao." Thịnh Tâm Lan xua xua tay: "Nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Lâm Mộ Nhạm cũng im lặng, anh nhìn Thịnh Tâm Lan hồi lâu, hỏi.
"Nếu đã từ chức ở Thịnh Đường, vậy em có muốn sang công ty anh làm không?"
Thịnh Tâm Lan giật mình, có chút không tin vào tai.