Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-139
Chương 139: Xem ra daddy không tính là quá ngốc
Phan An rất để tâm đến cô, mà Thịnh Tâm Lan trước giờ cũng không có tránh né sự để tâm của anh ta.
Nhưng trong phần để tâm này của anh ta, tuyệt đại đa số thậm chí 100% đều bắt nguồn bước ngoặt trong số mệnh của chuyện cô ban đầu dẫn anh ta rời khỏi sàn đấu quyền anh, cho nên anh ta càng thành công sống cuộc sống mà mình muốn thì sẽ càng cảm ơn cô.
Anh ta còn trẻ, từ sớm đã nhìn thấy được sự sống chết vui buồn khiến anh ta đối với cô gái trạc tuổi bên cạnh không có bất kỳ tâm tư khác lạ nào, chỉ một mình, từng là người chuyển động trong bánh răng số mệnh của anh ta, trở thành tín ngưỡng của anh ta.
Cô không có tư cách đánh giá đối với Phan An mà nói đây có phải là tình yêu không, nhưng cô biết mình chỉ có tình thân với Phan An.
“Tôi biết rồi.” Ánh mắt của Phan An nhạt đi, khi đứng dậy có hơi hụt hẫng.
Thịnh Tâm Lan cùng anh ta đi đến cửa, anh ta bỗng quay người.
“Chị, có thể cho tôi một cái ôm không? Mang tính cổ vũ.”
Thịnh Tâm Lan mới đầu ngây ra, sau đó dứt khoát giang tay ra, mỉm cười, sảng khoái ôm lấy anh ta: “Cố lên!”
“Cảm ơn!”
“Anh Phan An cố lên!”
“Anh Phan An em yêu anh.”
“Anh Phan An aaaaaaa!”
Tại buổi hòa nhạc, Thịnh Ái Linh gây áp lực tuổi tác với các chị gái hơn cô bé nhiều tuổi ở xung quanh, liều mạng vẫy gậy phát sáng, khiến tất cả các fan xung quanh đều như bò tót mà kêu gào.
Khi sắp đến cuối cùng, tất cả mọi người đều đang hét ‘Encore’.
Thịnh Tâm Lan bị tiếng hét xung quanh làm cho màng nhĩ ù đi, gào rách họng nói với Thiên Ân.
“Cô nhóc này điên rồi, chị nếu như không chịu được thì đi trước đi.”
Khóe môi của Thiên Ân hơi cong lên, nhét đôi đút nút lỗ tai vào trong tay cô.
“Cậu nhân tài!”
Mắt của Thịnh Tâm Lan đều sáng lên, mượn sự che chắn của tóc, hoãn mỹ đút nút tai lại, ngăn cách phần lớn tiếng ồn.
Trên sân khấu, Phan An sau khi quay lại sân khấu tiếng hét chói tai càng thêm kịch liệt, Thịnh Tâm Lan vô cùng thoải mái nhìn trên sân khấu, giống như lão cán bộ mà gật đầu, dường như thật sự nghe rất hay.
Trên bậc, Phan An ôm chiếc guitar, trên mặt mặc chiếc sơ mi trắng hớp hồn người, nhìn về phía cô khẽ mỉm cười: “Bài hát này, tặng cho một người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, sự tồn tại của cô ấy đã thay đổi cuộc sống của tôi, tôi đã từng cho rằng cô ấy là tín ngưỡng một đời một kiếp của tôi, nhưng cô ấy lại nói với tôi tín ngưỡng ban đầu của cô là sự tự do, không nên vì bất cứ ai hoặc bất cứ chuyện gì...
Trong biến ánh sáng màu hồng, nhịp nhàng đung đưa như làn sóng lăn tăn, cảnh tượng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của Phan An từ từ chảy vào trong trái tim của mỗi người cùng tiếng đàn guitar.
Anh ta đem tín ngưỡng của anh ta viết vào trong bài hát, ngàn chục nghìn fan nghe cảm động đã bất khóc, duy chỉ có đương sự không thể cảm động, cô vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh, ngay cả tiết tấu đung đưa cũng trái nhịp, một cặp đút nút tai, hoàn hảo bỏ qua lời tỏ tình lãng mạn.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Thịnh Ái Linh đã gào khản cổ họng, còn chưa đến chỗ đỗ xe thì đã mệt phờ nắm bò trên vai của Thiên An ngủ không biết trời trăng mây đất rồi.
“Về thẳng nhà chị đi, tôi giúp chị đưa Tiểu Ái Linh về, sau đó tôi tự mình gọi xe về khách sạn là được rồi.”
“Không sao, Ngọc Hạnh ở nhà, đưa con bé về ngủ rồi tôi lại đưa cậu về khách sạn, không xa.” Thịnh Tâm Lan cài dây an toàn, lái xe lên cao tốc.
Buổi hòa nhạc được tổ chức ở nhà thể chất, ở nơi hẻo lánh, lái xe về trong trung tâm thành phố phải mất một tiếng rưỡi, đây cũng là một trong những lý do cô không thể không nghỉ ngơi nửa buổi chiều.
Xe vừa lái ra khỏi chỗ để xe, đằng xa một bóng người nhỏ bé giãy thoát khỏi sự trói buộc của người đàn ông, hai chân ngắn ngủn liều mạng chạy theo, những đâu thể chạy nhanh bằng ô tô bốn bánh, còn chưa chạy được hai bước, đuôi xe đã không thấy đâu nữa rồi.
“Lập Huy.”
Người đàn ông hai ba bước đã đuổi kịp, cúi người muốn nắm tay của cậu bé.
Nguyễn Lập Huy trợn mắt nhìn, ‘bốp’ lập tức bàn tay nhỏ bé đánh vào tay của anh, cúi đầu khịt khịt mấy cái, bất mãn giơ cái bảng vẽ nhỏ lên: “Ba tại sao không gọi mami và Tiểu Ái Linh lại.”
Sau khi Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh xác định quan hệ tình cảm, cậu bé quang minh chính đại xem cô thành mami của mình, viết cũng viết rất là thuận tay, so với dì còn ít nét hơn.
Nguyễn Anh Minh hít một hơi rồi từ từ thả ra, hận sắt không thể rèn thành thép nói: “Con không nhìn thấy cô ấy dẫn Tiểu Ái Linh và người đàn ông khác cùng đi xem buổi hòa nhạc hay sao? Cô ấy cũng không có hỏi con có muốn đi không, con còn gọi cô ấy là mami?”
“Con cứ gọi!” Cái bảng nhỏ lại giơ lên, Nguyễn Lập Huy mặt mày bướng bỉnh.
“Theo ba về nhà.”
Nguyễn Lập Huy ôm lấy cánh tay của anh, mặt mày đều viết chữ không.
Nguyễn Anh Minh tức mà không đánh được.
“Con không về nhà ba ném con ở đây, con tự mình đuổi theo xe của cô ấy.”
Nghe vậy, Nguyễn Lập Minh ngồi phịch trên đất, cái miệng nhỏ ngoác ra thấy cả nước mắt sắp rơi ra rồi.
Nguyễn Anh Minh lúc này vừa quay đầu, một bước cũng không đi được, cũng chỉ là muốn hù dọa cậu bé, lập tức lại không nhịn được mà mềm lòng, khuỵu xuống dỗ dành: “Được rồi ba biết rồi, thứ năm nay gọi cô ấy và Tiểu Ái Linh cùng đi ăn cơm.”
Nguyễn Lập Huy căn bản cũng không có nặn ra một giọt nước mắt, nghe vậy lông mày lập tức giãn ra, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết, lập tức vội vàng giờ cái bảng nhỏ lên: “Sinh nhật của mami.”
Nguyễn Anh Minh nhíu lại: “Sao con biết?”
Nguyễn Lập Huy lời trả lời anh, tự mình bò dậy, phủi bụi trên mông rồi đi về phía xe nhà mình, cũng không cần Nguyễn Anh Minh bế, tự mình dùng tay chân trèo lên xe, nghiễm nhiên mang tư thái của người chiến thắng.
Đương nhiên là Tiểu Ái Linh nói cho cậu bé biết, hơn nữa muốn hẹn người ta ăn cơm việc gì không hẹn cuối tuần, tuy cậu bé không rõ cụ thể là ngày nào, nhưng vừa nghe là thứ năm thì lập tức nghĩ tới.
Xem ra daddy cũng không tính là quá ngốc!
Thứ năm, Thịnh Tâm Lan xin nghỉ một ngày, dẫn Thịnh Ái Linh đến nghĩa trang thăm mộ mẹ.
Khi nhìn thấy một bó hoa loa kèn để trước bia mộ, thần sắc của cô hơi ngây ra, vô thức nhìn xung quanh một vòng, lại không có nhìn thấy bóng người, âm nghĩ có lẽ là bạn lúc mẹ còn sống, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng là có lòng rồi.
Bia mộ rất sạch sẽ, vừa được người khác quét dọn, cô vẫn cẩn thận lau: “Mẹ, đây là Tiểu Ái Linh, cháu ngoại của mẹ, năm đó khi đi không nói với mẹ, bây giờ dẫn con bé về thăm mẹ.”
Thịnh Ái Linh tuổi còn nhỏ, không quá hiểu chuyện sống chết, thấy bức ảnh thời còn trẻ của bà ngoại trên bia mộ thì cảm khái: “Bà ngoại thật xinh đẹp, mami và bà ngọai rất giống nhau.”
Thịnh Tâm Lan mỉm cười: “Phải, ông cậu của con cũng từng nói như vậy.”
Nói đến ‘ông cậu’ cô bỗng liếc nhìn bó hoa loa kèn, trong lòng chợt hiểu ra.
Cũng phải, người nhà của mẹ, trừ cậu lớn ra, cũng không tìm được người thứ hai có lòng như vậy, đối với người mẹ quá cố còn nhung nhớ không quên.
Sau khi quét dọn bái lễ xong, Thịnh Tâm Lan nắm tay của Thịnh Tiểu Linh rời khỏi nghĩa trang, còn chưa đi đến cổng nghĩa trang, vừa ngẩng mặt thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc, mặc một chiếc váy dài màu xám, trang điểm nhạt hơn thường ngày, suýt nữa không có nhận ra.
“Mợ?” Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan hơi thay đổi.
Mợ ngẩng đầu, nhíu mày liếc nhìn cô, bộ dạng vẫn bạc bẽo như mọi khi: “Ánh mắt như gặp ma của cháu là sao hả? Ta đến thăm mẹ cháu có gì phải kinh ngạc sửng sốt như vậy.”
“Cháu không phải là có ý này, mợ, cảm ơn mợ.”
“Không cần khách sáo với ta.” Mợ nhìn thấy Thịnh Ái Linh, sững ra, không tự chủ mà hỏi: “Cô bé này chính là con gái của cháu?”
Phan An rất để tâm đến cô, mà Thịnh Tâm Lan trước giờ cũng không có tránh né sự để tâm của anh ta.
Nhưng trong phần để tâm này của anh ta, tuyệt đại đa số thậm chí 100% đều bắt nguồn bước ngoặt trong số mệnh của chuyện cô ban đầu dẫn anh ta rời khỏi sàn đấu quyền anh, cho nên anh ta càng thành công sống cuộc sống mà mình muốn thì sẽ càng cảm ơn cô.
Anh ta còn trẻ, từ sớm đã nhìn thấy được sự sống chết vui buồn khiến anh ta đối với cô gái trạc tuổi bên cạnh không có bất kỳ tâm tư khác lạ nào, chỉ một mình, từng là người chuyển động trong bánh răng số mệnh của anh ta, trở thành tín ngưỡng của anh ta.
Cô không có tư cách đánh giá đối với Phan An mà nói đây có phải là tình yêu không, nhưng cô biết mình chỉ có tình thân với Phan An.
“Tôi biết rồi.” Ánh mắt của Phan An nhạt đi, khi đứng dậy có hơi hụt hẫng.
Thịnh Tâm Lan cùng anh ta đi đến cửa, anh ta bỗng quay người.
“Chị, có thể cho tôi một cái ôm không? Mang tính cổ vũ.”
Thịnh Tâm Lan mới đầu ngây ra, sau đó dứt khoát giang tay ra, mỉm cười, sảng khoái ôm lấy anh ta: “Cố lên!”
“Cảm ơn!”
“Anh Phan An cố lên!”
“Anh Phan An em yêu anh.”
“Anh Phan An aaaaaaa!”
Tại buổi hòa nhạc, Thịnh Ái Linh gây áp lực tuổi tác với các chị gái hơn cô bé nhiều tuổi ở xung quanh, liều mạng vẫy gậy phát sáng, khiến tất cả các fan xung quanh đều như bò tót mà kêu gào.
Khi sắp đến cuối cùng, tất cả mọi người đều đang hét ‘Encore’.
Thịnh Tâm Lan bị tiếng hét xung quanh làm cho màng nhĩ ù đi, gào rách họng nói với Thiên Ân.
“Cô nhóc này điên rồi, chị nếu như không chịu được thì đi trước đi.”
Khóe môi của Thiên Ân hơi cong lên, nhét đôi đút nút lỗ tai vào trong tay cô.
“Cậu nhân tài!”
Mắt của Thịnh Tâm Lan đều sáng lên, mượn sự che chắn của tóc, hoãn mỹ đút nút tai lại, ngăn cách phần lớn tiếng ồn.
Trên sân khấu, Phan An sau khi quay lại sân khấu tiếng hét chói tai càng thêm kịch liệt, Thịnh Tâm Lan vô cùng thoải mái nhìn trên sân khấu, giống như lão cán bộ mà gật đầu, dường như thật sự nghe rất hay.
Trên bậc, Phan An ôm chiếc guitar, trên mặt mặc chiếc sơ mi trắng hớp hồn người, nhìn về phía cô khẽ mỉm cười: “Bài hát này, tặng cho một người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, sự tồn tại của cô ấy đã thay đổi cuộc sống của tôi, tôi đã từng cho rằng cô ấy là tín ngưỡng một đời một kiếp của tôi, nhưng cô ấy lại nói với tôi tín ngưỡng ban đầu của cô là sự tự do, không nên vì bất cứ ai hoặc bất cứ chuyện gì...
Trong biến ánh sáng màu hồng, nhịp nhàng đung đưa như làn sóng lăn tăn, cảnh tượng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của Phan An từ từ chảy vào trong trái tim của mỗi người cùng tiếng đàn guitar.
Anh ta đem tín ngưỡng của anh ta viết vào trong bài hát, ngàn chục nghìn fan nghe cảm động đã bất khóc, duy chỉ có đương sự không thể cảm động, cô vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh, ngay cả tiết tấu đung đưa cũng trái nhịp, một cặp đút nút tai, hoàn hảo bỏ qua lời tỏ tình lãng mạn.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Thịnh Ái Linh đã gào khản cổ họng, còn chưa đến chỗ đỗ xe thì đã mệt phờ nắm bò trên vai của Thiên An ngủ không biết trời trăng mây đất rồi.
“Về thẳng nhà chị đi, tôi giúp chị đưa Tiểu Ái Linh về, sau đó tôi tự mình gọi xe về khách sạn là được rồi.”
“Không sao, Ngọc Hạnh ở nhà, đưa con bé về ngủ rồi tôi lại đưa cậu về khách sạn, không xa.” Thịnh Tâm Lan cài dây an toàn, lái xe lên cao tốc.
Buổi hòa nhạc được tổ chức ở nhà thể chất, ở nơi hẻo lánh, lái xe về trong trung tâm thành phố phải mất một tiếng rưỡi, đây cũng là một trong những lý do cô không thể không nghỉ ngơi nửa buổi chiều.
Xe vừa lái ra khỏi chỗ để xe, đằng xa một bóng người nhỏ bé giãy thoát khỏi sự trói buộc của người đàn ông, hai chân ngắn ngủn liều mạng chạy theo, những đâu thể chạy nhanh bằng ô tô bốn bánh, còn chưa chạy được hai bước, đuôi xe đã không thấy đâu nữa rồi.
“Lập Huy.”
Người đàn ông hai ba bước đã đuổi kịp, cúi người muốn nắm tay của cậu bé.
Nguyễn Lập Huy trợn mắt nhìn, ‘bốp’ lập tức bàn tay nhỏ bé đánh vào tay của anh, cúi đầu khịt khịt mấy cái, bất mãn giơ cái bảng vẽ nhỏ lên: “Ba tại sao không gọi mami và Tiểu Ái Linh lại.”
Sau khi Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh xác định quan hệ tình cảm, cậu bé quang minh chính đại xem cô thành mami của mình, viết cũng viết rất là thuận tay, so với dì còn ít nét hơn.
Nguyễn Anh Minh hít một hơi rồi từ từ thả ra, hận sắt không thể rèn thành thép nói: “Con không nhìn thấy cô ấy dẫn Tiểu Ái Linh và người đàn ông khác cùng đi xem buổi hòa nhạc hay sao? Cô ấy cũng không có hỏi con có muốn đi không, con còn gọi cô ấy là mami?”
“Con cứ gọi!” Cái bảng nhỏ lại giơ lên, Nguyễn Lập Huy mặt mày bướng bỉnh.
“Theo ba về nhà.”
Nguyễn Lập Huy ôm lấy cánh tay của anh, mặt mày đều viết chữ không.
Nguyễn Anh Minh tức mà không đánh được.
“Con không về nhà ba ném con ở đây, con tự mình đuổi theo xe của cô ấy.”
Nghe vậy, Nguyễn Lập Minh ngồi phịch trên đất, cái miệng nhỏ ngoác ra thấy cả nước mắt sắp rơi ra rồi.
Nguyễn Anh Minh lúc này vừa quay đầu, một bước cũng không đi được, cũng chỉ là muốn hù dọa cậu bé, lập tức lại không nhịn được mà mềm lòng, khuỵu xuống dỗ dành: “Được rồi ba biết rồi, thứ năm nay gọi cô ấy và Tiểu Ái Linh cùng đi ăn cơm.”
Nguyễn Lập Huy căn bản cũng không có nặn ra một giọt nước mắt, nghe vậy lông mày lập tức giãn ra, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết, lập tức vội vàng giờ cái bảng nhỏ lên: “Sinh nhật của mami.”
Nguyễn Anh Minh nhíu lại: “Sao con biết?”
Nguyễn Lập Huy lời trả lời anh, tự mình bò dậy, phủi bụi trên mông rồi đi về phía xe nhà mình, cũng không cần Nguyễn Anh Minh bế, tự mình dùng tay chân trèo lên xe, nghiễm nhiên mang tư thái của người chiến thắng.
Đương nhiên là Tiểu Ái Linh nói cho cậu bé biết, hơn nữa muốn hẹn người ta ăn cơm việc gì không hẹn cuối tuần, tuy cậu bé không rõ cụ thể là ngày nào, nhưng vừa nghe là thứ năm thì lập tức nghĩ tới.
Xem ra daddy cũng không tính là quá ngốc!
Thứ năm, Thịnh Tâm Lan xin nghỉ một ngày, dẫn Thịnh Ái Linh đến nghĩa trang thăm mộ mẹ.
Khi nhìn thấy một bó hoa loa kèn để trước bia mộ, thần sắc của cô hơi ngây ra, vô thức nhìn xung quanh một vòng, lại không có nhìn thấy bóng người, âm nghĩ có lẽ là bạn lúc mẹ còn sống, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng là có lòng rồi.
Bia mộ rất sạch sẽ, vừa được người khác quét dọn, cô vẫn cẩn thận lau: “Mẹ, đây là Tiểu Ái Linh, cháu ngoại của mẹ, năm đó khi đi không nói với mẹ, bây giờ dẫn con bé về thăm mẹ.”
Thịnh Ái Linh tuổi còn nhỏ, không quá hiểu chuyện sống chết, thấy bức ảnh thời còn trẻ của bà ngoại trên bia mộ thì cảm khái: “Bà ngoại thật xinh đẹp, mami và bà ngọai rất giống nhau.”
Thịnh Tâm Lan mỉm cười: “Phải, ông cậu của con cũng từng nói như vậy.”
Nói đến ‘ông cậu’ cô bỗng liếc nhìn bó hoa loa kèn, trong lòng chợt hiểu ra.
Cũng phải, người nhà của mẹ, trừ cậu lớn ra, cũng không tìm được người thứ hai có lòng như vậy, đối với người mẹ quá cố còn nhung nhớ không quên.
Sau khi quét dọn bái lễ xong, Thịnh Tâm Lan nắm tay của Thịnh Tiểu Linh rời khỏi nghĩa trang, còn chưa đi đến cổng nghĩa trang, vừa ngẩng mặt thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc, mặc một chiếc váy dài màu xám, trang điểm nhạt hơn thường ngày, suýt nữa không có nhận ra.
“Mợ?” Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan hơi thay đổi.
Mợ ngẩng đầu, nhíu mày liếc nhìn cô, bộ dạng vẫn bạc bẽo như mọi khi: “Ánh mắt như gặp ma của cháu là sao hả? Ta đến thăm mẹ cháu có gì phải kinh ngạc sửng sốt như vậy.”
“Cháu không phải là có ý này, mợ, cảm ơn mợ.”
“Không cần khách sáo với ta.” Mợ nhìn thấy Thịnh Ái Linh, sững ra, không tự chủ mà hỏi: “Cô bé này chính là con gái của cháu?”