Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-115
Chương 115: Nụ hôn vội vàng không kịp phòng bị
Vừa thấy được Thịnh Tâm Lan, Văn Văn rơi nước mắt, khóc kể lể:
“Quản lý Thịnh, căn bản tôi không có lấy sợi dây chuyền nào cả, là cô ấy nói xấu tôi.”
“Tôi biết, tôi biết cô không lấy gì cả, sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, cô xuống đây trước đã.”
“Cô lừa tôi.”Văn Văn một tay vịn lan can, một tay khác lau nước mắt, nhìn khiến lòng người kinh sợ, cô ta lại khàn cả giọng hô:
“Các người đều lừa tôi, căn bản không phải như vậy, các ngươi đều nghe theo cô minh tinh kia, cô ta muốn các người sa thải tôi, tôi đều nghe thấy được.”
Nghe vậy, sắc mặt của Thịnh Tâm Lan trắng bệch, hung hăng trừng tiểu Trương một chút: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu Trương nhíu mày: “Bọn quản lý Vương cảm thấy nhanh chóng để người của đoàn làm phim đều dọn ra ngoài, cho nên mới...”
Quản lý Vương ở trong đám người bỗng nhiên chen vào nói:
“Còn không phải là do tôi nghĩ cho khách sạn sao.”
“Nghĩ cho khách sạn cũng không thể tùy tiện sa thải người được.” Thịnh Tâm Lan lườm quản lý Vương một chút, ánh sáng lạnh lẽo ở trong mắt khiếp người dọa đến mức ông ta khẽ run rẩy, lập tức không dám nói gì nữa.
Thịnh Tâm Lan lại nhìn về phía Văn Văn, cất cao giọng nói:
“Cô yên tâm, tôi cam đoan chuyện này sẽ tra rõ ràng, nếu như dây chuyền không phải cô cầm, chắc chắn sẽ không có ai sa thải cô.
Trên gương mặt thanh tú của Văn Văn không còn chút máu, tràn đầy sự tuyệt vọng và chán nản, lắc đầu liên tục, lệ rơi đầy mặt:
“Không thể nào, các người chắc chắn sẽ sa thải tôi.”
Sau khi nói xong câu đó, lan can tầng cao nhất lâu năm thiếu tu sửa bỗng nhiên phát ra tiếng vỡ “cụp”, lan can sắt vết rỉ loang lổ và trụ đá phát ra tiếng cọ xát chói tai, gây nên sự hoảng sợ cho đám người vây xem.
Thịnh Tâm Lan nắm chặt nắm đấm:
“Như vậy không được, Tiểu Trương, nói chuyện với cô ấy, hấp dẫn lực chú ý của cô ấy, nói về chuyện bà nội ở quê của cô ấy, tôi nghĩ biện pháp đưa cô ấy xuống. "
Sau khi nói những lời này, Thịnh Tâm Lan chịu đựng nhịp tim giống như nhịp trống, chờ khi Tiểu Trương bắt đầu nói về chuyện bà nội ở quê với Văn Văn, lặng lẽ từ phía bên ngoài của đám người, đi đến gần phía Văn Văn.
Trên sân thượng quanh quẩn giọng nói run rẩy của Tiểu Trương
“Văn Văn, thân thể của bà cô không tốt, vẫn chờ cô mỗi tháng gửi tiền cho bà ấy, cô không thể cứ từ bỏ sinh mệnh của mình như vậy.”
“...”
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Thịnh Tâm Lan mỗi một bước đi, trên người đều là mồ hồi, rất nhanh lại bị mặt trời bốc hơi, xuyên thấu qua khe hở lan can, nhìn thấy dưới lầu đội phòng cháy chữa cháy đã đến, đang khẩn cấp bổ sung đệm đỡ, rơi xuống từ độ cao cao như vậy, cho dù có đệm đỡ giảm xóc, sợ rằng cũng phải ngã đến mức chấn động não.
Văn Văn dường như sắp bị Tiểu Trương thuyết phục, khóc đến không kềm chế được, quát ầm lên: “Tôi đã thất nghiệp, căn bản không có cách nào gửi tiền cho bà, tôi không giống với các người, một câu của các người đã có thể khiến cho người ta phải chết, còn cảm thấy không quan trọng.”
Cảm xúc của cô ta rất kích động, vịn lan can không nắm chặt, chỉ nghe lan can vang lên tiếng cụp không ngừng, trái tim của tất cả mọi người đều treo cao.
Một tiếng vang thật lớn, bên trong tiếng la hét liên tục ở đây, lan can vỗn dĩ đã lung lay sắp đổ rốt cục sụp đổ ầm ầm, tiếng thét của Văn Văn phá vỡ bầu trời.
Đám người ở hiện trường hít vào một ngụm khí lạnh, không dám nhìn.
“Nhanh, đến đây…” Tiếng hô ngột ngạt của Thịnh Tâm Lan khiến đám người lấy lại tinh thần rồi.
Lúc này, cô đang ghé vào biên sân thượng, một tay ôm trụ đá thật chắc, mà tay kia, thì ở thời khắc nghìn cân treo sợi, bắt lấy tay Văn Văn.
Cánh tay tựa như nặng ngàn cân, mỗi một giây đều như đang dày vò, Thịnh Tâm Lan cắn răng, đã dùng hết sức cuối cùng để hét lên ba chữ: “Nhanh cứu người”.
Đám người lấy lại tinh thần ba chân bốn cẳng tiến lên kéo Văn Văn đã bị doạ ngất xỉu lên, Thịnh Tâm Lan xoay người, đặt mông ngồi dưới đất, cánh tay phảng phất như đã trật khớp, đau đến chết lặng, giơ lên đều tốn sức.
“Có thể đứng lên sao?”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đỉnh đầu.
Thịnh Tâm Lan sửng sốt một chút, thời điểm ngẩng đầu ánh nắng che mắt, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Anh Minh, một bàn tay sạch sẽ đưa đến trước mặt cô, móng tay mượt mà, ngón tay thon dài.
“Sao anh lại tới đây?”
“Phóng viên đều phát trực tiếp ở dưới lầu, tôi có thể không đến? Dưới lầu nhân viên chữa cháy đều đã đến, cô nhất định phải anh hùng cứu mỹ nhân như vậy sao, ngại thanh danh của khách sạn không đủ lớn có đúng không?”
Giọng nói của Nguyễn Anh Minh trầm ổn hữu lực, hoàn toàn không khách khí như trước đây: “Còn có thể đứng lên sao?”
Cảm xúc sống sót sau tai nạn còn đang nổ vang trong đầu cô, đối với việc bên trong giọng điệu của Nguyễn Anh Minh có bao nhiêu đau lòng cùng lo lắng không rảnh để phân biệt, Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi:
“Để tôi thử một chút.”
Lời còn chưa dứt, thân thể bỗng nhiên bay lên không, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, cả người thay đổi một phương hướng, ở góc độ quay lưng về phía mặt trời rốt cục thấy rõ mặt của anh, cũng nghe được giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh:
“Không cần thử.”
Tiếng hô của cô đều ngẹn lại ở trong cổ họng, trong chớp nhoáng này theo bản năng ôm lấy cổ của anh, trước mắt bao người, bị Nguyễn Anh Minh ôm lấy rời đi từ lan can.
Anh điên rồi?
Nguyễn Anh Minh một đường ôm cô xuống thang lầu, đi vào thang máy, ra thang máy, vẫn luôn ôm cô vào phòng làm việc của cô, đối với ánh mắt chấn kinh của tất cả mọi người trên đường đi coi như không nhìn thấy.
Thời điểm quay lại văn phòng, Thịnh Tâm Lan đã đỏ mặt đến tận cổ.
“Anh, anh muốn làm gì vậy?”
Anh nhét cô vào trên ghế sa lon ở văn phòng, sắc mặt lạnh lùng, cực kì thô bạo nắm lấy bàn tay đang đập loạn của cô: “Cô có nghĩ tới hay không, vừa rồi trong nháy mắt đó nếu như không có ai bắt được cô, hoặc là hậu quả cô và cô ta cùng rơi xuống?”
Dưới ánh mắt chất vấn của anh hạ, Thịnh Tâm Lan có loại cảm giác yết hầu bị ngăn chặn, nửa ngày mới tìm về giọng nói của mình”
“Không... Không phải anh đã nói, nhân viên chữa cháy ở dưới lầu đều đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Cùng lắm thì, cùng lắm thì chính là cùng rơi xuống, rơi ở trên nệm giảm xóc gì đó.
“Đây là tầng hai mươi.” Sắc mặt của Nguyễn Anh Minh trầm hơn.
Đệm giảm xóc có thể có bao nhiêu tác dụng? Nhảy xuống không chết cũng phải ném đi nửa cái mạng.
Dưới ánh mắt bức người của anh, Thịnh Tâm Lan cảm thấy có áp lực vô hình, không hiểu sao bắt đầu chột dạ, dường như đã làm sai chuyện gì, càng không dám nhìn vào mắt anh, thử nói sang chuyện khác,
“Không phải là không có chuyện gì rồi sao? Tôi là đang cống hiến cho khách sạn, thực sự tôi mà quang vinh hi sinh, các người cũng phải chăm sóc tốt con gái của... Ưm...”
Lời còn chưa nói hết, nụ hôn của Nguyễn Anh Minh đã rơi suống, cô mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn gương mặt đột nhiên phóng đại ở trước này, con ngươi đã mất đi tiêu cự, khoảng cách quá gần, cô rõ ràng cảm thụ được nhịp tim hữu lực rung động trong lồng ngực của Nguyễn Anh Minh.
Vừa thấy được Thịnh Tâm Lan, Văn Văn rơi nước mắt, khóc kể lể:
“Quản lý Thịnh, căn bản tôi không có lấy sợi dây chuyền nào cả, là cô ấy nói xấu tôi.”
“Tôi biết, tôi biết cô không lấy gì cả, sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, cô xuống đây trước đã.”
“Cô lừa tôi.”Văn Văn một tay vịn lan can, một tay khác lau nước mắt, nhìn khiến lòng người kinh sợ, cô ta lại khàn cả giọng hô:
“Các người đều lừa tôi, căn bản không phải như vậy, các ngươi đều nghe theo cô minh tinh kia, cô ta muốn các người sa thải tôi, tôi đều nghe thấy được.”
Nghe vậy, sắc mặt của Thịnh Tâm Lan trắng bệch, hung hăng trừng tiểu Trương một chút: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu Trương nhíu mày: “Bọn quản lý Vương cảm thấy nhanh chóng để người của đoàn làm phim đều dọn ra ngoài, cho nên mới...”
Quản lý Vương ở trong đám người bỗng nhiên chen vào nói:
“Còn không phải là do tôi nghĩ cho khách sạn sao.”
“Nghĩ cho khách sạn cũng không thể tùy tiện sa thải người được.” Thịnh Tâm Lan lườm quản lý Vương một chút, ánh sáng lạnh lẽo ở trong mắt khiếp người dọa đến mức ông ta khẽ run rẩy, lập tức không dám nói gì nữa.
Thịnh Tâm Lan lại nhìn về phía Văn Văn, cất cao giọng nói:
“Cô yên tâm, tôi cam đoan chuyện này sẽ tra rõ ràng, nếu như dây chuyền không phải cô cầm, chắc chắn sẽ không có ai sa thải cô.
Trên gương mặt thanh tú của Văn Văn không còn chút máu, tràn đầy sự tuyệt vọng và chán nản, lắc đầu liên tục, lệ rơi đầy mặt:
“Không thể nào, các người chắc chắn sẽ sa thải tôi.”
Sau khi nói xong câu đó, lan can tầng cao nhất lâu năm thiếu tu sửa bỗng nhiên phát ra tiếng vỡ “cụp”, lan can sắt vết rỉ loang lổ và trụ đá phát ra tiếng cọ xát chói tai, gây nên sự hoảng sợ cho đám người vây xem.
Thịnh Tâm Lan nắm chặt nắm đấm:
“Như vậy không được, Tiểu Trương, nói chuyện với cô ấy, hấp dẫn lực chú ý của cô ấy, nói về chuyện bà nội ở quê của cô ấy, tôi nghĩ biện pháp đưa cô ấy xuống. "
Sau khi nói những lời này, Thịnh Tâm Lan chịu đựng nhịp tim giống như nhịp trống, chờ khi Tiểu Trương bắt đầu nói về chuyện bà nội ở quê với Văn Văn, lặng lẽ từ phía bên ngoài của đám người, đi đến gần phía Văn Văn.
Trên sân thượng quanh quẩn giọng nói run rẩy của Tiểu Trương
“Văn Văn, thân thể của bà cô không tốt, vẫn chờ cô mỗi tháng gửi tiền cho bà ấy, cô không thể cứ từ bỏ sinh mệnh của mình như vậy.”
“...”
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Thịnh Tâm Lan mỗi một bước đi, trên người đều là mồ hồi, rất nhanh lại bị mặt trời bốc hơi, xuyên thấu qua khe hở lan can, nhìn thấy dưới lầu đội phòng cháy chữa cháy đã đến, đang khẩn cấp bổ sung đệm đỡ, rơi xuống từ độ cao cao như vậy, cho dù có đệm đỡ giảm xóc, sợ rằng cũng phải ngã đến mức chấn động não.
Văn Văn dường như sắp bị Tiểu Trương thuyết phục, khóc đến không kềm chế được, quát ầm lên: “Tôi đã thất nghiệp, căn bản không có cách nào gửi tiền cho bà, tôi không giống với các người, một câu của các người đã có thể khiến cho người ta phải chết, còn cảm thấy không quan trọng.”
Cảm xúc của cô ta rất kích động, vịn lan can không nắm chặt, chỉ nghe lan can vang lên tiếng cụp không ngừng, trái tim của tất cả mọi người đều treo cao.
Một tiếng vang thật lớn, bên trong tiếng la hét liên tục ở đây, lan can vỗn dĩ đã lung lay sắp đổ rốt cục sụp đổ ầm ầm, tiếng thét của Văn Văn phá vỡ bầu trời.
Đám người ở hiện trường hít vào một ngụm khí lạnh, không dám nhìn.
“Nhanh, đến đây…” Tiếng hô ngột ngạt của Thịnh Tâm Lan khiến đám người lấy lại tinh thần rồi.
Lúc này, cô đang ghé vào biên sân thượng, một tay ôm trụ đá thật chắc, mà tay kia, thì ở thời khắc nghìn cân treo sợi, bắt lấy tay Văn Văn.
Cánh tay tựa như nặng ngàn cân, mỗi một giây đều như đang dày vò, Thịnh Tâm Lan cắn răng, đã dùng hết sức cuối cùng để hét lên ba chữ: “Nhanh cứu người”.
Đám người lấy lại tinh thần ba chân bốn cẳng tiến lên kéo Văn Văn đã bị doạ ngất xỉu lên, Thịnh Tâm Lan xoay người, đặt mông ngồi dưới đất, cánh tay phảng phất như đã trật khớp, đau đến chết lặng, giơ lên đều tốn sức.
“Có thể đứng lên sao?”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đỉnh đầu.
Thịnh Tâm Lan sửng sốt một chút, thời điểm ngẩng đầu ánh nắng che mắt, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Anh Minh, một bàn tay sạch sẽ đưa đến trước mặt cô, móng tay mượt mà, ngón tay thon dài.
“Sao anh lại tới đây?”
“Phóng viên đều phát trực tiếp ở dưới lầu, tôi có thể không đến? Dưới lầu nhân viên chữa cháy đều đã đến, cô nhất định phải anh hùng cứu mỹ nhân như vậy sao, ngại thanh danh của khách sạn không đủ lớn có đúng không?”
Giọng nói của Nguyễn Anh Minh trầm ổn hữu lực, hoàn toàn không khách khí như trước đây: “Còn có thể đứng lên sao?”
Cảm xúc sống sót sau tai nạn còn đang nổ vang trong đầu cô, đối với việc bên trong giọng điệu của Nguyễn Anh Minh có bao nhiêu đau lòng cùng lo lắng không rảnh để phân biệt, Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi:
“Để tôi thử một chút.”
Lời còn chưa dứt, thân thể bỗng nhiên bay lên không, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, cả người thay đổi một phương hướng, ở góc độ quay lưng về phía mặt trời rốt cục thấy rõ mặt của anh, cũng nghe được giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh:
“Không cần thử.”
Tiếng hô của cô đều ngẹn lại ở trong cổ họng, trong chớp nhoáng này theo bản năng ôm lấy cổ của anh, trước mắt bao người, bị Nguyễn Anh Minh ôm lấy rời đi từ lan can.
Anh điên rồi?
Nguyễn Anh Minh một đường ôm cô xuống thang lầu, đi vào thang máy, ra thang máy, vẫn luôn ôm cô vào phòng làm việc của cô, đối với ánh mắt chấn kinh của tất cả mọi người trên đường đi coi như không nhìn thấy.
Thời điểm quay lại văn phòng, Thịnh Tâm Lan đã đỏ mặt đến tận cổ.
“Anh, anh muốn làm gì vậy?”
Anh nhét cô vào trên ghế sa lon ở văn phòng, sắc mặt lạnh lùng, cực kì thô bạo nắm lấy bàn tay đang đập loạn của cô: “Cô có nghĩ tới hay không, vừa rồi trong nháy mắt đó nếu như không có ai bắt được cô, hoặc là hậu quả cô và cô ta cùng rơi xuống?”
Dưới ánh mắt chất vấn của anh hạ, Thịnh Tâm Lan có loại cảm giác yết hầu bị ngăn chặn, nửa ngày mới tìm về giọng nói của mình”
“Không... Không phải anh đã nói, nhân viên chữa cháy ở dưới lầu đều đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Cùng lắm thì, cùng lắm thì chính là cùng rơi xuống, rơi ở trên nệm giảm xóc gì đó.
“Đây là tầng hai mươi.” Sắc mặt của Nguyễn Anh Minh trầm hơn.
Đệm giảm xóc có thể có bao nhiêu tác dụng? Nhảy xuống không chết cũng phải ném đi nửa cái mạng.
Dưới ánh mắt bức người của anh, Thịnh Tâm Lan cảm thấy có áp lực vô hình, không hiểu sao bắt đầu chột dạ, dường như đã làm sai chuyện gì, càng không dám nhìn vào mắt anh, thử nói sang chuyện khác,
“Không phải là không có chuyện gì rồi sao? Tôi là đang cống hiến cho khách sạn, thực sự tôi mà quang vinh hi sinh, các người cũng phải chăm sóc tốt con gái của... Ưm...”
Lời còn chưa nói hết, nụ hôn của Nguyễn Anh Minh đã rơi suống, cô mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn gương mặt đột nhiên phóng đại ở trước này, con ngươi đã mất đi tiêu cự, khoảng cách quá gần, cô rõ ràng cảm thụ được nhịp tim hữu lực rung động trong lồng ngực của Nguyễn Anh Minh.