Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1226: Sống sót
“Không được không được!”
Vân Tiêu nhanh chóng giúp Tạ Thanh Nghiên cúp điện thoại. “Nhưng mẹ à, chuyện gấp rút bây giờ là chúng ta cần phải xây dựng quan hệ tốt với Thiên Thiên trước.”
Thấy mẹ đã bị mình lừa rồi, Vân Tiêu hỏi: “Mẹ, bố, anh cả và thằng ba có biết chuyện mẹ đến thành phố H không?” Không phải là anh ta chó má, anh ta cũng chỉ được di truyền từ mẹ mình mà thôi. “Con thấy Thiên Thiên ngoan như vậy, đơn thuần như vậy, nếu cả nhà chúng ta đều đến thì có thể sẽ khiến em ấy sợ.”
Tạ Thanh Nghiên nắm lấy mu bàn tay Vân Tiêu: “Con cũng nghĩ thế à? Mẹ cũng nghĩ như vậy đó. Hôm nay rõ ràng là mẹ sai người đâm vào xe của con bé, sau đó còn ăn vạ nữa, rõ ràng là con bé đã nhìn ra rồi nhưng vẫn để mặc cho mẹ lừa. Bé con nhà mình đúng là người xinh đẹp lại lương thiện đến mức không thể hơn được nữa.” “Vì vậy, ý của con là trước tiên chúng ta phải xử lý nhà họ Cảnh, khiến nhà họ đến bước đường cùng, rồi xem họ còn có chỗ xoay xở khác không. Nếu có thì chúng ta tiện thể tìm hiểu cội nguồn luôn.”
“Còn về phía nhà họ Chiến, chúng ta cứ từ từ. Dù sao thì chúng ta cũng không biết ý định của Thiên Thiên. Nếu Thiên Thiên cũng ghét nhà họ Chiến, vậy thì chúng ta sẽ tiêu diệt nhà họ Chiến, nếu Thiên Thiên không ghét thì chúng ta sẽ bàn sau.” Tạ Thanh Nghiên: II
Thấy hốc mắt mẹ mình đỏ lên, Vân Tiêu rất đau đầu. “Một kẻ bị 8liệt như nó mà còn dám đối xử không tốt với Thiên Thiên à? Khi Thiên Thiên nhà chúng ta chăm sóc nó, đút cho nó thêm ngụm 2nước vào khí quản cũng đủ để làm nó chết sặc.” Tạ Thanh Nghiên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm Chiến Lê Xuyên ra6 thành trăm mảnh.
“Nhưng điều quan trọng là... Con phát hiện Thiên Thiên cũng thật lòng đối xử rất tốt với Chiến Lê Xuyên.” “Tại sao lại không được?1 Lẽ nào bẻ con của mẹ không phải là em gái ruột của con à? Sao con có thể nhẫn nhịn chuyện em gái ruột của mình bị bắt nạt0 như vậy được?” Tạ Thanh Nghiên tức đến nỗi muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với cái tên trước mặt này.
“Mẹ, hôm qua Th6iên Thiên đã đến Cục cảnh sát, người của con phát hiện Chiến Lê Xuyên đối xử với Thiên Thiên rất tốt.” Vân Tiêu gật đầu, vô cùng đồng ý.
“Vì vậy, để không làm cho bé con nhà mình sợ, chúng ta có thể xây dựng tình hữu nghị cách mạng sâu sắc trước. Đợi sau khi em ấy hoàn toàn tin tưởng chúng ta rồi, chúng ta lại nói cho em ấy biết thân phận của mình. Sau đó, khoảng thời gian này, chúng ta cũng cần điều tra rõ lai lịch của cái người đang ở nhà kia.” Tạ Thanh Nghiên liếc nhìn Vân Tiêu: “Mẹ không nói.”
Ánh mắt Vân Tiêu liền hiện lên vẻ “Con biết ngay mà”. “Tin tức hiện tại mà con có được là Thiên Thiên sống trong nhà họ Chiến vẫn coi như cá gặp nước. Kẻ kinh tởm nhất, nên lập tức bị xử lý chính là bố mẹ nuôi của em ấy.”
“Phía con vẫn chưa điều tra ra năm đó họ đưa Thiên Thiên đi như thế nào, nhưng có thể đưa người đi từ trong tay chúng ta thì tuyệt đối không phải là chuyện gia đình như họ có thể làm được.”
Vân Tiêu nhanh chóng giúp Tạ Thanh Nghiên cúp điện thoại. “Nhưng mẹ à, chuyện gấp rút bây giờ là chúng ta cần phải xây dựng quan hệ tốt với Thiên Thiên trước.”
Thấy mẹ đã bị mình lừa rồi, Vân Tiêu hỏi: “Mẹ, bố, anh cả và thằng ba có biết chuyện mẹ đến thành phố H không?” Không phải là anh ta chó má, anh ta cũng chỉ được di truyền từ mẹ mình mà thôi. “Con thấy Thiên Thiên ngoan như vậy, đơn thuần như vậy, nếu cả nhà chúng ta đều đến thì có thể sẽ khiến em ấy sợ.”
Tạ Thanh Nghiên nắm lấy mu bàn tay Vân Tiêu: “Con cũng nghĩ thế à? Mẹ cũng nghĩ như vậy đó. Hôm nay rõ ràng là mẹ sai người đâm vào xe của con bé, sau đó còn ăn vạ nữa, rõ ràng là con bé đã nhìn ra rồi nhưng vẫn để mặc cho mẹ lừa. Bé con nhà mình đúng là người xinh đẹp lại lương thiện đến mức không thể hơn được nữa.” “Vì vậy, ý của con là trước tiên chúng ta phải xử lý nhà họ Cảnh, khiến nhà họ đến bước đường cùng, rồi xem họ còn có chỗ xoay xở khác không. Nếu có thì chúng ta tiện thể tìm hiểu cội nguồn luôn.”
“Còn về phía nhà họ Chiến, chúng ta cứ từ từ. Dù sao thì chúng ta cũng không biết ý định của Thiên Thiên. Nếu Thiên Thiên cũng ghét nhà họ Chiến, vậy thì chúng ta sẽ tiêu diệt nhà họ Chiến, nếu Thiên Thiên không ghét thì chúng ta sẽ bàn sau.” Tạ Thanh Nghiên: II
Thấy hốc mắt mẹ mình đỏ lên, Vân Tiêu rất đau đầu. “Một kẻ bị 8liệt như nó mà còn dám đối xử không tốt với Thiên Thiên à? Khi Thiên Thiên nhà chúng ta chăm sóc nó, đút cho nó thêm ngụm 2nước vào khí quản cũng đủ để làm nó chết sặc.” Tạ Thanh Nghiên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm Chiến Lê Xuyên ra6 thành trăm mảnh.
“Nhưng điều quan trọng là... Con phát hiện Thiên Thiên cũng thật lòng đối xử rất tốt với Chiến Lê Xuyên.” “Tại sao lại không được?1 Lẽ nào bẻ con của mẹ không phải là em gái ruột của con à? Sao con có thể nhẫn nhịn chuyện em gái ruột của mình bị bắt nạt0 như vậy được?” Tạ Thanh Nghiên tức đến nỗi muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với cái tên trước mặt này.
“Mẹ, hôm qua Th6iên Thiên đã đến Cục cảnh sát, người của con phát hiện Chiến Lê Xuyên đối xử với Thiên Thiên rất tốt.” Vân Tiêu gật đầu, vô cùng đồng ý.
“Vì vậy, để không làm cho bé con nhà mình sợ, chúng ta có thể xây dựng tình hữu nghị cách mạng sâu sắc trước. Đợi sau khi em ấy hoàn toàn tin tưởng chúng ta rồi, chúng ta lại nói cho em ấy biết thân phận của mình. Sau đó, khoảng thời gian này, chúng ta cũng cần điều tra rõ lai lịch của cái người đang ở nhà kia.” Tạ Thanh Nghiên liếc nhìn Vân Tiêu: “Mẹ không nói.”
Ánh mắt Vân Tiêu liền hiện lên vẻ “Con biết ngay mà”. “Tin tức hiện tại mà con có được là Thiên Thiên sống trong nhà họ Chiến vẫn coi như cá gặp nước. Kẻ kinh tởm nhất, nên lập tức bị xử lý chính là bố mẹ nuôi của em ấy.”
“Phía con vẫn chưa điều tra ra năm đó họ đưa Thiên Thiên đi như thế nào, nhưng có thể đưa người đi từ trong tay chúng ta thì tuyệt đối không phải là chuyện gia đình như họ có thể làm được.”
Bình luận facebook