• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Ký Ức Mất Đi (1 Viewer)

  • Những Con Cừu

Tại sao lại là nỗi buồn? Những thứ gì đó vô hình chẳng thể nào chạm đến được...

Tôi tự hỏi!

Tôi cũng buồn, hình như thời gian tôi để mặc bản thân tự lạc trong màu xám buồn chẳng còn là một thứ hữu hình rõ rệt để đong đếm nữa. Dần thói quen xấu ấy trở nên không kiểm soát được nữa, nó thành một sinh vật tồn tại bất trị trong vỏ não. Tôi có thể hể nghe thấy, nhìn thấy những màu sắc lộn xộn của mớ kí ức mà chúng cứ nhai đi nhai lại một cách đáng ghét.

Có lẽ tôi biết chúng. Tôi gọi đấy là con cừu, tôi không biết tại sao? Nhưng kiểu như là, tôi có một thế giới khác...một nơi mà đôi khi tôi nhìn mọi thứ ở một cái nhìn khác, một suy nghĩ khác, tôi như đang học từ chính quá khứ của mình, rút ra những kinh nghiệm từ những góc nhìn, đặt mình vào khi là người khác, suy nghĩ như người khác. Tôi ghét phạm sai lầm, ghét cảm giác hối tiếc, không muốn mắc cùng một lỗi đến hai lần.

Đôi lúc tôi muốn vật tay đôi với những con cừu ấy, nó làm tôi khó ngủ. Cứ loạn xạ, chúng dùng mọi cách nhảy ra khỏi cánh đồng cỏ bé tí tôi cất công đóng rào. Chúng luôn thế, luôn bất trị, đáng ghét. Và chưa bao giờ tôi có cơ hội xử được con nào cả. Tôi đơn giản, là chỉ chạy theo chúng. Mỗi khi như thế, tôi nhận ra mình cố bắt lấy chính mình trong quá khứ. Để rồi, chúng ở đấy, tất cả, cứ như chúng thích như thế. Lại vờn nhau trong cánh đồng cỏ chật hẹp.

Mà, cũng không nên quá buồn, đời không nên là một thứ hộp đen kín rổng tuếch, nhỉ?

Có lẽ nó cũng không hẳn chỉ là một con cừu đen, có lẽ vậy! Nó, có thể nó là một trong những con cừu đen ngịch ngợm, thứ kí ức xám. Tôi không chắc ngoài đời có con cừu nào màu đen không? Nhưng trong đầu tôi, chúng lúc nhúc. Và tôi chưa bao giờ thấy chúng cố tỏ dễ thương cả, thật!

***

Tôi thích mưa hơn nắng.

Rất lâu dưới những cơn mưa, rất lâu ở ngưỡng cửa, nhỏ đứng chờ cho cơn mưa tạnh.

Tầm tã, những hạt mưa rơi trên màu chiều xám nhạt.

Nói sao nhỉ? Ừ thì, chỉ là trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ mình muốn cơn mưa ấy rơi lâu hơn nữa, lâu hơn tất cả những cơn mưa khác, và cả bầu trời đó, tôi mong mỏi sẽ có một chút ánh sáng, để cơn mưa trở nên thật lấp lánh.

Và nhỏ có thể thấy là...những cơn mưa, chúng luôn đẹp, theo một cách nào đấy, chúng luôn luôn đẹp.

Tôi đã nghĩ là trong một chóc nào đó, hình như là, nhỏ cười. Không nhiều đâu, chỉ một chút thôi, nhưng nhỏ thật sự đã cười. Tôi cũng cười, và cũng chỉ một chút thôi, chỉ như những hạt mưa đang rơi ấy. Những hạt mưa trong veo và tinh khiết.

Nhưng chúng đều tan biến cả. Cơn mưa tạnh. Trời cũng tối. Nhỏ không còn ở đấy nữa, và tôi cũng không. Không còn ai ở đấy cả. Tuổi thơ ấy! Bạn phải biết là, chẳng ai có thể ở lại cả, không một ai. Dù muốn dù không, tất cả chúng tôi đều phải lớn.

Vậy mà, những con cừu dễ dàng lần trong đầu tôi những kí ức ngày cũ. Dù mờ nhạt, nhưng tôi có thể thấy. Trong từng dòng kí ức hổn độn ấy, Tôi thấy lại tôi, một tôi đã từng yêu thật chân thành và ngốc ngếch. Những con cừu ấy, chợt tôi thấy chúng cũng không tệ, đôi khi thôi, nhưng thật sự mà nói thì cũng không đến nỗi tệ lắm

***

Chậm chạp, không phải vì tôi không thể đi nhanh.

Nhưng mỗi khi đi qua con đường ấy, tôi lại muốn đi thật chậm...

Chiều hôm ấy không có mưa, bầu trời xanh và không quá nắng. Và tôi không cần phải quá gấp. Thằng Đức đi bên tôi cũng đi chậm...

Không phải vì nó giống tôi. Nó đi chậm chỉ đơn giản vì nó không thể đi nhanh khi đang chơi game được, cầm trên tay chiếc điện thoại Nokia nhỏ xíu, nó tựa cả người về phía trước. Hình như là Ninja school online. Tôi dạo trước cũng có chơi, nhưng không cày nổi...tôi chưa bao giờ giỏi những game phải cày cả. Chúng làm tôi rất nản. Mà hình như tôi chẳng giỏi game nào.



Tôi có một đám bạn rất vui tính, không quá thân, nhưng tôi rất vui mỗi khi có dịp nói chuyện với bọn nó. Tôi ít nói, vậy nên tôi vui khi nhận ra mình có thể nói một cách thoải mái khi được ở bên bọn nó. Đám bạn ấy chơi game rất cừ, nhất là DotA. Và tôi chỉ thử một lần duy nhất đánh với team của đám bạn tôi, và chỉ một lần đó thôi.

Game đôi khi lại không tốt cho tình bạn, ai cũng có thể nổi sùng cả, thật!

Gió không mạnh lắm, những cơn gió làm cho những cánh đồng lùa ngã đều về một phía, đến khi gió đổi chiều. Đôi khi những cơn gió làm cho cả một vùng đồng lúa như có sóng vậy, từng đợt, từng đợt sóng trào về phía thị trấn. Chiều nay gió thổi liên tục, chùng làm mớ tóc tôi xoắn ngược, che trước cặp kính cận, hơi phiền.

"Những buồi chiều có gió thường rất mát"- bạn tôi nói thế mỗi khi đi sau một đám nữ sinh. Mỗi khi nói thế tôi lại thấy mặt nó trông ngu ngu. Tôi cũng chẳng buồn thắc mắc tính đương nhiên như chân lý mà nó xuẩn ngốc nhăc lại cho người đương nhiên cũng biết. Hầu như những điều nó nói ra chẳng mấy khi trong sáng.

Đang là mùa thả diều. Hai bên đường người ta tụ tập thả những con diều trông-giống-vải bán ở nhà sách. Đa số đều bay khá cao, tít trên bầu trời. Đôi khi chúng chao đảo làm những cái đuôi của nó bay theo khá ngộ. Nhưng khi nó bay đủ thấp để đâm mạnh một cái vèo thẳng xuống đất. Đấy là lúc chúng tuyệt nhiên trở nên sống động như một sinh vật thật sự.

Hầu như các cánh đồng đều đã gặt. Những đàn trâu rải đều lên những cách đồng đã gặt. Chúng trông chẳng có cảm xúc gì, chỉ nhai mớ rơm khô, lặp đi lặp lại những chuổi ngày vô vị. Những đứa trẻ ở đồng bên vật nhau trên đống rơm khô vụn.

Một vài đám thanh niên tụ tâp đá bóng dưới ruộng đã dọn khá phẳng..., chắc là ruộng, tôi có phần hơi nghi ngờ vì trông chúng khá khô cằn so với một thữa ruộng. Bên vệ đường, rất nhiều người hò hét.

Mây đen tới, tôi có thể cảm nhận được hơi nước lẫn trong gió, tôi cũng vừa đi hết đoạn đường băng ngang qua cánh đồng. Tôi đạp nhanh hơn mặc cho thằng Đức chưa nhận ra tôi đã bỏ nó một đoạn.

Đó là những ngày cuối thu, những ngày vui ít ỏi của đời học sinh.

Mưa thì đẹp thật...Nhưng mà buồn.

***

Nhưng thật ra buồn thì cũng không quá tệ.

"Những điều đã từng làm mình hạnh phúc", những điều nhỏ bé.

Với tôi, những điều ấy đã luôn ở trong một cái ngưỡng gọi là "trước và sau".

Nếu quên đi điều chỉ từng làm mình hạnh phúc trong quá khứ, tự khắc nổi buồn hiện tại cũng mất đi.

Vậy có lẽ mình chẳng việc gì phải nhớ để buồn.

Nhưng ngặt nổi là...tôi lại cứ thích như thế.

Tôi đã viết rất nhiều, những stt đôi khi rãnh rỗi, những lúc buồn.

Tôi bắt đầu viết từ năm lớp 7. Một lần nhỏ mang một cuốn chép nhạc và thơ lên lớp. Những đứa con gái chuyền tay nhau.

Có một bài mà khi ghép những từ đầu tiên lại...nó trở thành một câu có nghĩa; "Phải thật nhẫn tâm"; tôi lúc ấy chẳng hiểu, chỉ thấy điều ấy rất hay ho, thứ mà tôi chưa bao giờ biết trước đó.

Sau đấy tôi cũng bắt đầu viết...Tôi viết sau sổ cờ đỏ. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lại là sổ cở đỏ.

Thế là tôi đã viết, dần dần hình như mỗi khi buồn tôi lại muốn viết ra điều gì đấy. Tôi chẳng hiểu, đơn giản chỉ là muốn viết...rồi thế là tôi viết. không quá khó khăn...

Có một thời gian, tôi không viết được nữa. Không hiểu tại sao, những ngôn từ cứ gượng gạo...rồi thôi, lại xóa... Tôi gần như quên mất cách mà tôi đã từng làm để diễn tả điều mình muốn nói... quên mất cánh tôi đã bắt đầu viết như thế nào. Tôi không thể nào bắt đầu được...

Đó là trời chẳng còn những mưa buốt lạnh…và tôi ngừng viết

***

Những con cừu...chúng không có ý định dừng lại việc kéo tôi đi như một bệnh nhân

Và Tôi kịp thức giấc trước khi một con cừu đen nào đó kịp đá tôi vào một cơn mưa đông. Tôi Không thích điều đó, chưa bao giờ thích cả.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom