Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Editor: Anh Thơ
Chung quy là Thái Hậu nương nương cũng không chống đỡ được nữa, đã qua đời rồi.
Hậu cung bao trùm không khí bi ai.
Tịch Nguyệt là Hoàng Hậu, rất nhiều chuyện cho dù nàng có thương tâm thì vẫn phải mạnh mẽ xốc tinh thần để chăm lo.
Cảnh Đế và Lục Vương gia lúc này đều vô cùng yếu đuối.
Ngoại trừ lần đó bị bệnh đậu mùa, Tịch Nguyệt chưa bao giờ thấy hắn như vậy, giống như là mất hồn vậy. Nghĩ lại cũng đúng, mẫu tử hai người sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại Thái Hậu mất, sao Cảnh Đế có thể không đau lòng chứ.
Tình thân đáng quý, nàng đã sớm thấy được điều đó.
Lúc trước, nếu không phải Thẩm gia bị giết thì sao nàng lại tự sát chứ.
Tịch Nguyệt tuy đau lòng nhưng vẫn kiên cường nhưng trái lại, trong cung này lại có nhiều nữ nhân không kiên cường.
Điển hình là Lý Yên Nhiên kia đều đã khóc thật nhiều.
Sao Tịch Nguyệt lại không hiểu nàng ta đang làm bộ làm tịch chứ, nhưng mà cho dù là như vậy thì sao, lúc này nàng không có tâm tư đi xử lý những chuyện này.
Khiến cho nàng càng lo lắng không phải là Hoàng Thượng, cũng không phải Lục Vương gia.
Ngược lại, người khiến cho nàng lo lắng chính là Nghiêm Vũ.
Trong lòng Nghiêm Vũ, Thái Hậu ngoại trừ là Hoàng tổ mẫu thì còn đảm nhiệm vai trò mẫu thân, từ nhỏ chăm sóc, che chở cậu bé lớn lên.
Về sau Nghiêm Gia mới đến bên cạnh Thái Hậu, không bao lâu đã chuyển đến chỗ của nàng, tuy cũng đau lòng nhưng lại không giống như Nghiêm Vũ.
Nhìn cậu bé không nói không rằng, trên gương mặt là nước mắt không ngừng rời, Tịch Nguyệt càng cảm thấy buồn hơn.
Ba ngày qua rất nhanh, đến khi Thái Hậu được đưa vào Hoàng lăng, Tịch Nguyệt nhìn mấy người tang thương, trong lòng cũng không thể yên tĩnh.
Kỳ ngộ trong nhân sinh luôn vô thường.
Nàng cho rằng Thái Hậu sẽ sống lâu như kiếp trước, cuối cùng lại không có.
Nàng cho rằng Thái Hậu có thể sẽ lại ra tay với Thẩm gia, cuối cùng lại không có.
Thậm chí, nàng cho rằng Lục Vương gia sẽ hại nàng, cuối cùng lại không có, không chỉ không có mà còn trợ giúp nàng trong chuyện phong hậu.
Kiếp trước, kiếp này, chung quy là không giống nhau.
Đã nhiều này bận rộn chuyện của Thái Hậu, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng mà thực kỳ quái, cho dù mệt mỏi nhưng nàng lại không ngủ được.
Tối nay Cảnh Đế không nghỉ lại đây, Tịch Nguyệt đứng dậy khoác y phục lên, đi tới phòng bên.
Vì lo lắng cho hai đứa bé nên nàng sắp xếp chúng đến nơi này.
Cẩm Tâm thấy chủ tử đứng dậy thì đi qua, nhỏ giọng: "Chủ tử có gì không ổn sao?"
Tịch Nguyệt lắc đầu: "Ta đi nhìn mấy đứa bé, ngươi trở về đi."
Cẩm Tâm liếc nhìn nàng một cái rồi gật đầu.
Vén rèm lên, Tịch Nguyệt nhẹ nhàng đi tới.
Xuyên qua ánh trăng, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Nghiêm Vũ đang ôm chăn yên lặng rơi lệ, mà Nghiêm Gia ở bên cạnh dường như cũng ngủ không yên. Đôi mày nhỏ nhíu chặt, miệng cũng hơi mếu máo.
"Vũ Nhi." Tịch Nguyệt gọi một tiếng.
Gương mặt tràn đầy nước mắt kia cứ nhìn về phía nàng như vậy.
Tịch Nguyệt cực kỳ đau lòng.
Thấy Tịch Nguyệt tới, Nghiêm Vũ ngồi dậy.
Tịch Nguyệt mặc thêm y phục cho cậu rồi ôm cậu ra ngoài ngoại thất.
"Mẫu hậu." Giọng cậu mềm mềm nhẹ nhẹ, vì khóc quá lâu nên hơi khàn khàn.
Từ khi Tịch Nguyệt được phong hậu, Cảnh Đế bày mưu tính kế, bọn nhỏ cũng đã sửa miệng gọi nàng là mẫu hậu.
Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Nghiêm Gia đang ngủ ở bên trong, thấp giọng nói: "Mẫu hậu ôm con vào trong viện ngắm sao."
Hiện tại là tháng sáu, thời tiết còn hơi lạnh. Tịch Nguyệt gọi Cẩm Tâm lấy thêm áo choàng cho hai người.
Thấy hai người ngồi ở bậc thềm của Phượng Tê cung, Cẩm Tâm vội chuẩn bị thêm đệm.
Tịch Nguyệt quay đầu: "Cẩm Tâm, ngươi trở về đi, không vội, ta và Vũ Nhi ngồi một lúc."
Cẩm Tâm gật đầu đồng ý.
Lau gương mặt loang lổ nước mắt của cậu, Tịch Nguyệt nhìn lên lầu trời, hôm nay thời tiết sáng sủa, bầu trời đầy sao vô cùng mỹ lệ.
Nghiêm Vũ cúi đầu nhìn chân mình, không nói gì.
"Vũ Nhi, con xem những vì sao trên trời."
Nghiêm Vũ theo lời của nàng, đưa mắt nhìn lên bầu trời, lại nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt.
"Rất đẹp phải không."
Cậu nhóc lại nhìn về phía bầu trời, mấp mày miệng "ừm" một tiếng.
"Còn nhớ ta đã từng nói với con không? Mẫu thân ta mất lúc ta còn rất nhỏ." Lúc nói chuyện, Tịch Nguyệt vẫn không nhìn Nghiêm Vũ, ngược lại chỉ nhìn chằm chằm bầu trời.
Nghiêm Vũ thấy nàng như vậy cũng nhìn lên bầu trời trả lời: "Con nhớ rõ, người đã từng nói chuyện này từ lâu rồi."
"Trí nhớ của Vũ Nhi thật tốt. Khi mẫu thân mất, ta cực kỳ thương tâm. Tổ mẫu nói cho ta rằng mỗi một người rời đi thực ra không phải là chết đi, bọn họ phải lên trời, biến thành ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời. Sau đó bảo hộ thân nhân của mình. Còn chúng ta, chỉ cần hơi ngẩng đầu nhìn lên không trung là có thể thấy bọn họ. Con xem, cho dù bọn họ cách chúng ta rất xa nhưng họ sẽ nháy mắt mắt với chúng ta nha! Họ đang nói cho chúng ta rằng họ đang bảo vệ chúng ta nha."
Nghiêm Vũ thu tầm mắt về, nhìn Tịch Nguyệt: "Mẫu hậu, tổ mẫu của người gạt người đó. Nhất định là lúc trước bà ấy thấy người ngốc sau đó gạt người. Tổ mẫu của con sẽ không gạt con. Hoàng tổ mẫu đối xử với con tốt nhất."
Tịch Nguyệt thoáng cười, cũng không hề nhìn cậu, vẫn duy trì tư thế kia, hỏi: "Sao con lại biết là gạt ta? Con nói chuyện được với các vì sao sao? Con hỏi họ rồi hả?"
"Vậy nếu vì sao sáng nhất là người thân của chúng ta vậy thì mọi người đều nhìn một ngôi sao sáng nhất kia. Vậy đó không phải là thân nhân của mỗi người chúng ta."
Tịch Nguyệt cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Nhưng mà, cảm giác của mỗi người không giống nhau nha. Con cảm thấy ngôi sao này sáng nhất nhưng người khác lại cảm thấy ngôi sao khác mới sáng nhất. Chẳng lẽ còn là Gia Nhi chưa từng bất đống ý kiến về chuyện này sao? Thực ra không phải là con sai, cũng không phải là Gia Nhi sai. Chẳng qua người thân mà các con tưởng nhớ không giống nhau, cảm giác đương nhiên cũng không giống nhau, cảm thấy ngôi sao sáng nhất cũng không giống nhau."
Có lẽ là lời của Tịch Nguyệt quả thực thuyết phục Nghiêm Vũ, cậu bé nhíu mày nghĩ một chút, cũng nhìn lên đầu trời, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ cô đơn.
"Mẫu hậu."
"Hả?"
"Người không cần phải gạt con, thực ra con biết người đang muốn an ủi con, có đúng không?" Đôi gò má nho nhỏ lại rơi xuống vài giọt lệ.
Tịch Nguyệt đau lòng ôm cậu vào lòng: "Sao có thể? Mẫu hậu không an ủi con, ta nói đều là sự thật. Chúng ta nhớ Thái Hậu thì liền nhìn lên bầu trời có được không?"
Nghiêm Vũ nức nở đáp: "Được."
"Con nhớ mẫu hậu của con, con nhớ hoàng tổ mẫu. Nhưng mà các nàng đều đã rời khỏi con, có phải là con không ngoan hay không? Cho nên các nàng đều không thích con?" Cậu khóc lớn.
Mấy ngày nay cậu cũng vô cùng khó chịu.
"Sao có thể, Vũ Nhi là ngoan nhất. Tất cả chúng ta đều thích con, con không nhớ lúc trước ta đã nói gì với con sao? Vũ Nhi không thể tự xem nhẹ mình. Con như vậy, không chỉ ta, ngay cả phụ hoàng của con cũng sẽ cực kỳ đau lòng, cực kỳ lo lắng."
"Phụ hoàng càng thương đệ đệ muội muội..." Cậu nói ra điều mà mình vẫn luôn lo lắng.
Tịch Nguyệt nghe vậy cũng không có gì khác thường, ngược lại vuốt ve đầu hắn, an ủi: "Đó là vì đệ đệ muội muội nhỏ hơn nha. Bọn chúng càng cần mọi người chăm sóc nhiều hơn. Khi Vũ Nhi nhỏ như đệ đệ muội muội thì phụ hoàng cũng thích con như vậy. Nhưng mà con lớn lên sẽ quên những chuyện trước đây. Đệ đệ muội muội cũng như vậy. Bất luận là Tiểu Kiều Kiều hay Tiểu Ngũ Nhi, Tiểu Tứ Nhi, đến khi cũng lớn như con thì phụ hoàng của con vẫn sẽ càng thích đệ đệ muội muội nhỏ hơn."
Tiểu Nghiêm Vũ tựa đầu vào người Thẩm Tịch Nguyệt, tiếp tục nỉ non: "Thời điểm con còn nhỏ nhất định không nghịch ngợm như Tiểu Tứ Nhi, cũng không chất phác như Tiểu Ngũ Nhi. Nếu không thì Hoàng tổ mẫu đã không thích con nhất."
"Ừ, Tiểu Vũ Nhi là ngoan nhất, cũng thông minh nhất."
"Hoàng tổ mẫu luôn đợi con khỏe lên nhưng mà con không phải một đứa trẻ ngoan, cuối cùng cũng vẫn luôn gạt bà." Cậu nhóc đã sớm tiến vào trạng thái sám hối.
"Vũ Nhi luôn giả vờ bệnh đúng không?"
Nghiêm Vũ giật mình nhìn Thẩm Tịch Nguyệt: "Sao, sao người biết?"
Tịch Nguyệt cười: "Chính bản thân ta phát hiện ra. Vũ Nhi hy vọng hoàng tổ mẫu càng xem trọng con hơn nên mới luôn giả vở bệnh đúng không? Không phải Vũ Nhi không ngoan. Đến ta cũng đã phát hiện là Vũ Nhi giả vờ bệnh, Thái Hậu nương nương đương nhiên là đã sớm phát hiện ra. Con nói xem, bọn ta biết con đang giả vờ bệnh nhưng tại sao lại không nói gì?"
Nghiêm Vũ rối rắm nhìn Tịch Nguyệt.
"Hoàng tổ mẫu biết sao?"
Xoa đầu cậu: "Vũ Nhi là trẻ con, trẻ con làm chuyện này thì sao có thể giấu được người lớn chứ? Hoàng tổ mẫu hiểu Tiểu Nghiêm Vũ nhất, đương nhiên là hy vọng Tiểu Nghiêm Vũ vui vẻ. Tiểu Nghiêm Vũ không phải là đứa trẻ hư, chỉ là con quá hy vọng phụ hoàng quan tâm đến con nhiều hơn, đến thăm con nhiều hơn, đúng không?"
Nghiêm Vũ vội vàng gật đầu: "Ừm, ngày nào phụ hoàng cũng rất bận nhưng mà chỉ cần con sinh bệnh thì người nhất định sẽ đến thăm con, cho nên con rất muốn sinh bệnh. Nếu không sinh bệnh thì con liền cố ý giả vờ bệnh."
Cậu nói xong thì cúi đầu, nắm chặt góc áo.
"Hoàng ổ mẫu không trách con. Trong lòng bà, con là đứa bé tốt nhất, bà hy vọng con vui vẻ lớn lên. Con có biết vì sao thân thể Hoàng tổ mẫu bệnh nặng mà lại nhất định phải đưa ta lên ngôi Hoàng Hậu không?"
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cậu, Tịch Nguyệt mở miệng: "Bà nói hy vọng ta có thể nhanh chóng lên ngôi Hoàng Hậu, như vậy, cho dù bà mấy thì cũng có người bảo vệ, chăm sóc mấy đứa bé các con. Bàn nói có lẽ về sau phụ hoàng con sẽ có thêm những đứa bé khác nhưng trong trí nhớ của bà cũng chỉ có mấy người các con. Bà hy vọng các con vui vẻ khỏe mạnh lớn lên."
"Mẫu hậu...." Một giọng nói sợ hãi vang lên.
Tịch Nguyệt nhìn Nghiêm Gia áo quần mỏng manh đựa vào cạnh cửa nhìn hai người, cũng là dáng vẻ rưng rưng nước mắt.
"Nhanh tới đây."
Vì hai người nói chuyện nên Cẩm Tâm đã vào nội thất, có lẽ là không chú ý đến Nghiêm Gia đã tỉnh lại.
Cũng ôm Nghiêm gia vào lòng, khoác áo choàng của mình cho cậu bé, ba người ôm thành một khối.
"Con cũng muốn tưởng niệm hoàng tổ mẫu..." Cậu bé sụt sịt mũi, nước mắt không ngừng rơi.
Nghiêm Vũ lau nước mắt cho đệ đệ, nói lại những lời vừa rồi Tịch Nguyệt đã nói.
Đôi mắt Nghiêm Gia sáng lên: "Ca ca, thật sao? Bọn họ đều biến thành ngôi sao sáng nhất bảo vệ chúng ta thật sao?"
"Ừm." Nghiêm Vũ gật đầu liên tục.
Nghiêm Gia thấy vậy thì tự lau nước mắt: "Vậy đệ muốn biểu hiện thật tốt. Các nàng thấy đệ biểu hiện tốt sẽ vui vẻ đúng không?"
Tịch Nguyệt mỉm cười ôm chặt hai đứa bé bên cạnh mình: "Đúng vậy. Các con đều phải biểu hiện thật tốt."
Chung quy là Thái Hậu nương nương cũng không chống đỡ được nữa, đã qua đời rồi.
Hậu cung bao trùm không khí bi ai.
Tịch Nguyệt là Hoàng Hậu, rất nhiều chuyện cho dù nàng có thương tâm thì vẫn phải mạnh mẽ xốc tinh thần để chăm lo.
Cảnh Đế và Lục Vương gia lúc này đều vô cùng yếu đuối.
Ngoại trừ lần đó bị bệnh đậu mùa, Tịch Nguyệt chưa bao giờ thấy hắn như vậy, giống như là mất hồn vậy. Nghĩ lại cũng đúng, mẫu tử hai người sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại Thái Hậu mất, sao Cảnh Đế có thể không đau lòng chứ.
Tình thân đáng quý, nàng đã sớm thấy được điều đó.
Lúc trước, nếu không phải Thẩm gia bị giết thì sao nàng lại tự sát chứ.
Tịch Nguyệt tuy đau lòng nhưng vẫn kiên cường nhưng trái lại, trong cung này lại có nhiều nữ nhân không kiên cường.
Điển hình là Lý Yên Nhiên kia đều đã khóc thật nhiều.
Sao Tịch Nguyệt lại không hiểu nàng ta đang làm bộ làm tịch chứ, nhưng mà cho dù là như vậy thì sao, lúc này nàng không có tâm tư đi xử lý những chuyện này.
Khiến cho nàng càng lo lắng không phải là Hoàng Thượng, cũng không phải Lục Vương gia.
Ngược lại, người khiến cho nàng lo lắng chính là Nghiêm Vũ.
Trong lòng Nghiêm Vũ, Thái Hậu ngoại trừ là Hoàng tổ mẫu thì còn đảm nhiệm vai trò mẫu thân, từ nhỏ chăm sóc, che chở cậu bé lớn lên.
Về sau Nghiêm Gia mới đến bên cạnh Thái Hậu, không bao lâu đã chuyển đến chỗ của nàng, tuy cũng đau lòng nhưng lại không giống như Nghiêm Vũ.
Nhìn cậu bé không nói không rằng, trên gương mặt là nước mắt không ngừng rời, Tịch Nguyệt càng cảm thấy buồn hơn.
Ba ngày qua rất nhanh, đến khi Thái Hậu được đưa vào Hoàng lăng, Tịch Nguyệt nhìn mấy người tang thương, trong lòng cũng không thể yên tĩnh.
Kỳ ngộ trong nhân sinh luôn vô thường.
Nàng cho rằng Thái Hậu sẽ sống lâu như kiếp trước, cuối cùng lại không có.
Nàng cho rằng Thái Hậu có thể sẽ lại ra tay với Thẩm gia, cuối cùng lại không có.
Thậm chí, nàng cho rằng Lục Vương gia sẽ hại nàng, cuối cùng lại không có, không chỉ không có mà còn trợ giúp nàng trong chuyện phong hậu.
Kiếp trước, kiếp này, chung quy là không giống nhau.
Đã nhiều này bận rộn chuyện của Thái Hậu, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng mà thực kỳ quái, cho dù mệt mỏi nhưng nàng lại không ngủ được.
Tối nay Cảnh Đế không nghỉ lại đây, Tịch Nguyệt đứng dậy khoác y phục lên, đi tới phòng bên.
Vì lo lắng cho hai đứa bé nên nàng sắp xếp chúng đến nơi này.
Cẩm Tâm thấy chủ tử đứng dậy thì đi qua, nhỏ giọng: "Chủ tử có gì không ổn sao?"
Tịch Nguyệt lắc đầu: "Ta đi nhìn mấy đứa bé, ngươi trở về đi."
Cẩm Tâm liếc nhìn nàng một cái rồi gật đầu.
Vén rèm lên, Tịch Nguyệt nhẹ nhàng đi tới.
Xuyên qua ánh trăng, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Nghiêm Vũ đang ôm chăn yên lặng rơi lệ, mà Nghiêm Gia ở bên cạnh dường như cũng ngủ không yên. Đôi mày nhỏ nhíu chặt, miệng cũng hơi mếu máo.
"Vũ Nhi." Tịch Nguyệt gọi một tiếng.
Gương mặt tràn đầy nước mắt kia cứ nhìn về phía nàng như vậy.
Tịch Nguyệt cực kỳ đau lòng.
Thấy Tịch Nguyệt tới, Nghiêm Vũ ngồi dậy.
Tịch Nguyệt mặc thêm y phục cho cậu rồi ôm cậu ra ngoài ngoại thất.
"Mẫu hậu." Giọng cậu mềm mềm nhẹ nhẹ, vì khóc quá lâu nên hơi khàn khàn.
Từ khi Tịch Nguyệt được phong hậu, Cảnh Đế bày mưu tính kế, bọn nhỏ cũng đã sửa miệng gọi nàng là mẫu hậu.
Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Nghiêm Gia đang ngủ ở bên trong, thấp giọng nói: "Mẫu hậu ôm con vào trong viện ngắm sao."
Hiện tại là tháng sáu, thời tiết còn hơi lạnh. Tịch Nguyệt gọi Cẩm Tâm lấy thêm áo choàng cho hai người.
Thấy hai người ngồi ở bậc thềm của Phượng Tê cung, Cẩm Tâm vội chuẩn bị thêm đệm.
Tịch Nguyệt quay đầu: "Cẩm Tâm, ngươi trở về đi, không vội, ta và Vũ Nhi ngồi một lúc."
Cẩm Tâm gật đầu đồng ý.
Lau gương mặt loang lổ nước mắt của cậu, Tịch Nguyệt nhìn lên lầu trời, hôm nay thời tiết sáng sủa, bầu trời đầy sao vô cùng mỹ lệ.
Nghiêm Vũ cúi đầu nhìn chân mình, không nói gì.
"Vũ Nhi, con xem những vì sao trên trời."
Nghiêm Vũ theo lời của nàng, đưa mắt nhìn lên bầu trời, lại nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt.
"Rất đẹp phải không."
Cậu nhóc lại nhìn về phía bầu trời, mấp mày miệng "ừm" một tiếng.
"Còn nhớ ta đã từng nói với con không? Mẫu thân ta mất lúc ta còn rất nhỏ." Lúc nói chuyện, Tịch Nguyệt vẫn không nhìn Nghiêm Vũ, ngược lại chỉ nhìn chằm chằm bầu trời.
Nghiêm Vũ thấy nàng như vậy cũng nhìn lên bầu trời trả lời: "Con nhớ rõ, người đã từng nói chuyện này từ lâu rồi."
"Trí nhớ của Vũ Nhi thật tốt. Khi mẫu thân mất, ta cực kỳ thương tâm. Tổ mẫu nói cho ta rằng mỗi một người rời đi thực ra không phải là chết đi, bọn họ phải lên trời, biến thành ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời. Sau đó bảo hộ thân nhân của mình. Còn chúng ta, chỉ cần hơi ngẩng đầu nhìn lên không trung là có thể thấy bọn họ. Con xem, cho dù bọn họ cách chúng ta rất xa nhưng họ sẽ nháy mắt mắt với chúng ta nha! Họ đang nói cho chúng ta rằng họ đang bảo vệ chúng ta nha."
Nghiêm Vũ thu tầm mắt về, nhìn Tịch Nguyệt: "Mẫu hậu, tổ mẫu của người gạt người đó. Nhất định là lúc trước bà ấy thấy người ngốc sau đó gạt người. Tổ mẫu của con sẽ không gạt con. Hoàng tổ mẫu đối xử với con tốt nhất."
Tịch Nguyệt thoáng cười, cũng không hề nhìn cậu, vẫn duy trì tư thế kia, hỏi: "Sao con lại biết là gạt ta? Con nói chuyện được với các vì sao sao? Con hỏi họ rồi hả?"
"Vậy nếu vì sao sáng nhất là người thân của chúng ta vậy thì mọi người đều nhìn một ngôi sao sáng nhất kia. Vậy đó không phải là thân nhân của mỗi người chúng ta."
Tịch Nguyệt cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Nhưng mà, cảm giác của mỗi người không giống nhau nha. Con cảm thấy ngôi sao này sáng nhất nhưng người khác lại cảm thấy ngôi sao khác mới sáng nhất. Chẳng lẽ còn là Gia Nhi chưa từng bất đống ý kiến về chuyện này sao? Thực ra không phải là con sai, cũng không phải là Gia Nhi sai. Chẳng qua người thân mà các con tưởng nhớ không giống nhau, cảm giác đương nhiên cũng không giống nhau, cảm thấy ngôi sao sáng nhất cũng không giống nhau."
Có lẽ là lời của Tịch Nguyệt quả thực thuyết phục Nghiêm Vũ, cậu bé nhíu mày nghĩ một chút, cũng nhìn lên đầu trời, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ cô đơn.
"Mẫu hậu."
"Hả?"
"Người không cần phải gạt con, thực ra con biết người đang muốn an ủi con, có đúng không?" Đôi gò má nho nhỏ lại rơi xuống vài giọt lệ.
Tịch Nguyệt đau lòng ôm cậu vào lòng: "Sao có thể? Mẫu hậu không an ủi con, ta nói đều là sự thật. Chúng ta nhớ Thái Hậu thì liền nhìn lên bầu trời có được không?"
Nghiêm Vũ nức nở đáp: "Được."
"Con nhớ mẫu hậu của con, con nhớ hoàng tổ mẫu. Nhưng mà các nàng đều đã rời khỏi con, có phải là con không ngoan hay không? Cho nên các nàng đều không thích con?" Cậu khóc lớn.
Mấy ngày nay cậu cũng vô cùng khó chịu.
"Sao có thể, Vũ Nhi là ngoan nhất. Tất cả chúng ta đều thích con, con không nhớ lúc trước ta đã nói gì với con sao? Vũ Nhi không thể tự xem nhẹ mình. Con như vậy, không chỉ ta, ngay cả phụ hoàng của con cũng sẽ cực kỳ đau lòng, cực kỳ lo lắng."
"Phụ hoàng càng thương đệ đệ muội muội..." Cậu nói ra điều mà mình vẫn luôn lo lắng.
Tịch Nguyệt nghe vậy cũng không có gì khác thường, ngược lại vuốt ve đầu hắn, an ủi: "Đó là vì đệ đệ muội muội nhỏ hơn nha. Bọn chúng càng cần mọi người chăm sóc nhiều hơn. Khi Vũ Nhi nhỏ như đệ đệ muội muội thì phụ hoàng cũng thích con như vậy. Nhưng mà con lớn lên sẽ quên những chuyện trước đây. Đệ đệ muội muội cũng như vậy. Bất luận là Tiểu Kiều Kiều hay Tiểu Ngũ Nhi, Tiểu Tứ Nhi, đến khi cũng lớn như con thì phụ hoàng của con vẫn sẽ càng thích đệ đệ muội muội nhỏ hơn."
Tiểu Nghiêm Vũ tựa đầu vào người Thẩm Tịch Nguyệt, tiếp tục nỉ non: "Thời điểm con còn nhỏ nhất định không nghịch ngợm như Tiểu Tứ Nhi, cũng không chất phác như Tiểu Ngũ Nhi. Nếu không thì Hoàng tổ mẫu đã không thích con nhất."
"Ừ, Tiểu Vũ Nhi là ngoan nhất, cũng thông minh nhất."
"Hoàng tổ mẫu luôn đợi con khỏe lên nhưng mà con không phải một đứa trẻ ngoan, cuối cùng cũng vẫn luôn gạt bà." Cậu nhóc đã sớm tiến vào trạng thái sám hối.
"Vũ Nhi luôn giả vờ bệnh đúng không?"
Nghiêm Vũ giật mình nhìn Thẩm Tịch Nguyệt: "Sao, sao người biết?"
Tịch Nguyệt cười: "Chính bản thân ta phát hiện ra. Vũ Nhi hy vọng hoàng tổ mẫu càng xem trọng con hơn nên mới luôn giả vở bệnh đúng không? Không phải Vũ Nhi không ngoan. Đến ta cũng đã phát hiện là Vũ Nhi giả vờ bệnh, Thái Hậu nương nương đương nhiên là đã sớm phát hiện ra. Con nói xem, bọn ta biết con đang giả vờ bệnh nhưng tại sao lại không nói gì?"
Nghiêm Vũ rối rắm nhìn Tịch Nguyệt.
"Hoàng tổ mẫu biết sao?"
Xoa đầu cậu: "Vũ Nhi là trẻ con, trẻ con làm chuyện này thì sao có thể giấu được người lớn chứ? Hoàng tổ mẫu hiểu Tiểu Nghiêm Vũ nhất, đương nhiên là hy vọng Tiểu Nghiêm Vũ vui vẻ. Tiểu Nghiêm Vũ không phải là đứa trẻ hư, chỉ là con quá hy vọng phụ hoàng quan tâm đến con nhiều hơn, đến thăm con nhiều hơn, đúng không?"
Nghiêm Vũ vội vàng gật đầu: "Ừm, ngày nào phụ hoàng cũng rất bận nhưng mà chỉ cần con sinh bệnh thì người nhất định sẽ đến thăm con, cho nên con rất muốn sinh bệnh. Nếu không sinh bệnh thì con liền cố ý giả vờ bệnh."
Cậu nói xong thì cúi đầu, nắm chặt góc áo.
"Hoàng ổ mẫu không trách con. Trong lòng bà, con là đứa bé tốt nhất, bà hy vọng con vui vẻ lớn lên. Con có biết vì sao thân thể Hoàng tổ mẫu bệnh nặng mà lại nhất định phải đưa ta lên ngôi Hoàng Hậu không?"
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cậu, Tịch Nguyệt mở miệng: "Bà nói hy vọng ta có thể nhanh chóng lên ngôi Hoàng Hậu, như vậy, cho dù bà mấy thì cũng có người bảo vệ, chăm sóc mấy đứa bé các con. Bàn nói có lẽ về sau phụ hoàng con sẽ có thêm những đứa bé khác nhưng trong trí nhớ của bà cũng chỉ có mấy người các con. Bà hy vọng các con vui vẻ khỏe mạnh lớn lên."
"Mẫu hậu...." Một giọng nói sợ hãi vang lên.
Tịch Nguyệt nhìn Nghiêm Gia áo quần mỏng manh đựa vào cạnh cửa nhìn hai người, cũng là dáng vẻ rưng rưng nước mắt.
"Nhanh tới đây."
Vì hai người nói chuyện nên Cẩm Tâm đã vào nội thất, có lẽ là không chú ý đến Nghiêm Gia đã tỉnh lại.
Cũng ôm Nghiêm gia vào lòng, khoác áo choàng của mình cho cậu bé, ba người ôm thành một khối.
"Con cũng muốn tưởng niệm hoàng tổ mẫu..." Cậu bé sụt sịt mũi, nước mắt không ngừng rơi.
Nghiêm Vũ lau nước mắt cho đệ đệ, nói lại những lời vừa rồi Tịch Nguyệt đã nói.
Đôi mắt Nghiêm Gia sáng lên: "Ca ca, thật sao? Bọn họ đều biến thành ngôi sao sáng nhất bảo vệ chúng ta thật sao?"
"Ừm." Nghiêm Vũ gật đầu liên tục.
Nghiêm Gia thấy vậy thì tự lau nước mắt: "Vậy đệ muốn biểu hiện thật tốt. Các nàng thấy đệ biểu hiện tốt sẽ vui vẻ đúng không?"
Tịch Nguyệt mỉm cười ôm chặt hai đứa bé bên cạnh mình: "Đúng vậy. Các con đều phải biểu hiện thật tốt."
Bình luận facebook