Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Tình cảm của Cảnh đế và Phó Cẩn Du càng hơn tình cảm với Lục vương gia, điểm này thì ngay cả bản thân Cảnh đế cũng thừa nhận.
So sánh với lúc nhỏ đã xích mích Lục vương gia, lúc Phó Cẩn Du mười mấy tuổi chính là thư đồng của Cảnh đế, quan hệ hai người tự nhiên càng thân mật chút, cũng chính bởi vì Phó Cẩn Du là thư đồng của Cảnh đế nên hai người có rất nhiều quan điểm cũng đều nhất trí.
Ở rất nhiều người thoạt nhìn có một bạn thân chính là chuyện may mắn trong cuộc sống.
Trong ngày thường, Cảnh đế có một số việc kiêng kỵ Phó Cẩn Du, ngược lại cũng coi như nên làm.
Nếu Cảnh đế đã nói trước đó cũng không biết gì, vậy Phó Cẩn Du đương nhiên cũng tin.
Phó Cẩn Du coi như là thở phào nhẹ nhõm rời đi, Cảnh đế đương nhiên cũng không nhiều lời gì.
Vừa ngây ngẩn một hồi, gọi Lai Hỉ: "Bãi giá Phượng Tê cung."
Mấy ngày nay mọi chuyện đều đan xen vào chung một chỗ, vô cùng bận rộn, Cảnh đế hẳn là cảm thấy, rất lâu không chơi với mấy tiểu bảo bối của mình, cũng không biết Tiểu Kiều Kiều còn nhận ra được mình hay không.
Chỉ là suy nghĩ vừa chuyển, con gái của mình vậy dĩ nhiên là thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể không biết mình.
Mà lúc này Tịch Nguyệt quả thật đang chơi đùa cùng mấy đứa bé.
Hôm nay mấy đứa bé cũng hơn một tuổi rưỡi, chính là thời điểm thú vị, nói chuyện cũng không hết sức lưu loát, có điều cũng đã biết mở miệng.
Theo lão ma ma trong cung nói, đứa nhỏ này nói chuyện ngược lại cũng coi như sớm.
Cho dù là Tiểu Tứ Nhi biết nói trước, nhưng hôm nay xem ra ngược lại Kiều Kiều là miệng khéo nhất, nói đến cái gì cũng có thể diễn tả rõ ràng hơn chút.
Về phần hai đứa Tiểu Tứ Nhi, Tiểu Ngũ Nhi chính là kém rất nhiều, đặc biệt là Tiểu Ngũ Nhi cũng chỉ biết mấy chữ đơn giản thôi.
Nhưng theo Tịch Nguyệt thấy, điều này cũng chưa chắc đúng, cảm thấy đứa nhỏ này càng thêm thích ngẩn người, mà không phải là nói chuyện.
Có lẽ cậu vốn cũng không phải là không biết nói chuyện, mà là lười nói thôi.
Vật nhỏ này đúng là lười ghê gớm.
Kiều Kiều đi bộ không ổn, Tịch Nguyệt đỡ nàng đi qua lại trên giường sưởi, nàng cười "Khanh khách", rất là vui vẻ.
Mà bên cạnh Tiểu Tứ Nhi lại là chơi các loại con rối phủ Nội Vụ đưa tới, tự mình thoải mái vui vẻ. Chỉ có Tiểu Ngũ Nhi ngơ ngác nằm nghiêng ở nơi đó, thỉnh thoảng kéo tay nhỏ, thỉnh thoảng nghía Ca Ca Tỷ Tỷ một cái, sau đó chính là làm cái nghiêng mình như muốn ngủ tiếp.
"Tiểu Chủ Tử giống như lại mệt rồi sao!" Đào Nhi trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nói.
Nhắc tới Đào Nhi, cũng coi là quả vui vẻ của Phượng Tê cung, hình như là dù chuyện gì qua miệng nàng nói ra luôn là hết sức vui sướng. Không chỉ có như thế, đây rõ ràng không phải là chuyện gì hiếm lạ, qua nàng vừa kinh vừa đột ngột nói xong, đúng là khiến người cảm thấy hết sức thú vị.
"Chẳng lẽ Tiểu Ngũ Nhi mệt mỏi cũng là một chuyện thú vị?" Tịch Nguyệt cười hỏi.
Đào Nhi lắc đầu: "Nhưng cậu mới mới vừa tỉnh ngủ một lát mà. Nô tỳ chưa từng gặp đứa bé thích ngủ như vậy!"
Bên cạnh, Chu ma ma lại không đồng ý: "Theo ý ta, các ngươi chính là ít thấy vô cùng, ngươi lại thấy mấy đứa trẻ ở nơi nào, cũng chỉ có ba tiểu chủ tử thôi. Tiểu công chúa và Tứ hoàng tử đều không thích ngủ, ngươi chính là cảm thấy Ngũ Hoàng Tử có chút lạ. Thật ra thì đứa bé lớn như vậy, có tinh thần giống như tiểu công chúa và Tứ hoàng tử vậy cũng không nhiều!"
Đào Nhi le lưỡi một cái.
Tiểu Ngũ Nhi hình như cũng cảm nhận được ý Đào Nhi, liếc nhìn nàng một cái, "Hừ" một cái, ngay sau đó xoay người, nhắm hai
So sánh với lúc nhỏ đã xích mích Lục vương gia, lúc Phó Cẩn Du mười mấy tuổi chính là thư đồng của Cảnh đế, quan hệ hai người tự nhiên càng thân mật chút, cũng chính bởi vì Phó Cẩn Du là thư đồng của Cảnh đế nên hai người có rất nhiều quan điểm cũng đều nhất trí.
Ở rất nhiều người thoạt nhìn có một bạn thân chính là chuyện may mắn trong cuộc sống.
Trong ngày thường, Cảnh đế có một số việc kiêng kỵ Phó Cẩn Du, ngược lại cũng coi như nên làm.
Nếu Cảnh đế đã nói trước đó cũng không biết gì, vậy Phó Cẩn Du đương nhiên cũng tin.
Phó Cẩn Du coi như là thở phào nhẹ nhõm rời đi, Cảnh đế đương nhiên cũng không nhiều lời gì.
Vừa ngây ngẩn một hồi, gọi Lai Hỉ: "Bãi giá Phượng Tê cung."
Mấy ngày nay mọi chuyện đều đan xen vào chung một chỗ, vô cùng bận rộn, Cảnh đế hẳn là cảm thấy, rất lâu không chơi với mấy tiểu bảo bối của mình, cũng không biết Tiểu Kiều Kiều còn nhận ra được mình hay không.
Chỉ là suy nghĩ vừa chuyển, con gái của mình vậy dĩ nhiên là thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể không biết mình.
Mà lúc này Tịch Nguyệt quả thật đang chơi đùa cùng mấy đứa bé.
Hôm nay mấy đứa bé cũng hơn một tuổi rưỡi, chính là thời điểm thú vị, nói chuyện cũng không hết sức lưu loát, có điều cũng đã biết mở miệng.
Theo lão ma ma trong cung nói, đứa nhỏ này nói chuyện ngược lại cũng coi như sớm.
Cho dù là Tiểu Tứ Nhi biết nói trước, nhưng hôm nay xem ra ngược lại Kiều Kiều là miệng khéo nhất, nói đến cái gì cũng có thể diễn tả rõ ràng hơn chút.
Về phần hai đứa Tiểu Tứ Nhi, Tiểu Ngũ Nhi chính là kém rất nhiều, đặc biệt là Tiểu Ngũ Nhi cũng chỉ biết mấy chữ đơn giản thôi.
Nhưng theo Tịch Nguyệt thấy, điều này cũng chưa chắc đúng, cảm thấy đứa nhỏ này càng thêm thích ngẩn người, mà không phải là nói chuyện.
Có lẽ cậu vốn cũng không phải là không biết nói chuyện, mà là lười nói thôi.
Vật nhỏ này đúng là lười ghê gớm.
Kiều Kiều đi bộ không ổn, Tịch Nguyệt đỡ nàng đi qua lại trên giường sưởi, nàng cười "Khanh khách", rất là vui vẻ.
Mà bên cạnh Tiểu Tứ Nhi lại là chơi các loại con rối phủ Nội Vụ đưa tới, tự mình thoải mái vui vẻ. Chỉ có Tiểu Ngũ Nhi ngơ ngác nằm nghiêng ở nơi đó, thỉnh thoảng kéo tay nhỏ, thỉnh thoảng nghía Ca Ca Tỷ Tỷ một cái, sau đó chính là làm cái nghiêng mình như muốn ngủ tiếp.
"Tiểu Chủ Tử giống như lại mệt rồi sao!" Đào Nhi trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nói.
Nhắc tới Đào Nhi, cũng coi là quả vui vẻ của Phượng Tê cung, hình như là dù chuyện gì qua miệng nàng nói ra luôn là hết sức vui sướng. Không chỉ có như thế, đây rõ ràng không phải là chuyện gì hiếm lạ, qua nàng vừa kinh vừa đột ngột nói xong, đúng là khiến người cảm thấy hết sức thú vị.
"Chẳng lẽ Tiểu Ngũ Nhi mệt mỏi cũng là một chuyện thú vị?" Tịch Nguyệt cười hỏi.
Đào Nhi lắc đầu: "Nhưng cậu mới mới vừa tỉnh ngủ một lát mà. Nô tỳ chưa từng gặp đứa bé thích ngủ như vậy!"
Bên cạnh, Chu ma ma lại không đồng ý: "Theo ý ta, các ngươi chính là ít thấy vô cùng, ngươi lại thấy mấy đứa trẻ ở nơi nào, cũng chỉ có ba tiểu chủ tử thôi. Tiểu công chúa và Tứ hoàng tử đều không thích ngủ, ngươi chính là cảm thấy Ngũ Hoàng Tử có chút lạ. Thật ra thì đứa bé lớn như vậy, có tinh thần giống như tiểu công chúa và Tứ hoàng tử vậy cũng không nhiều!"
Đào Nhi le lưỡi một cái.
Tiểu Ngũ Nhi hình như cũng cảm nhận được ý Đào Nhi, liếc nhìn nàng một cái, "Hừ" một cái, ngay sau đó xoay người, nhắm hai
Bình luận facebook