Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-31
Chương 31: Hoan nghênh, thế giới giấc mơ (hạ)
Xác chết bà bà trước mắt không cảm thấy nguy hiểm, nhất thời nàng không thể bắt Đường Lăng, lại tham lam nhét con chuột răng thép còn lại vào miệng.
"Đừng ăn nó!" Đường Lăng gầm lên, và bàn tay giơ lên nhưng không thành nắm đấm đánh nát cái xác trước mặt mà ngược lại, hắn nhìn bà bà đưa tay lấy thịt chuột trong miệng ra. Lòng chua xót đến cực điểm, hắn ta ném con chuột sang một bên.
"Ồ..." bị Đường Lăng lấy đi, bà bà thậm càng thêm tức giận, phát ra tiếng gào thét gay gắt hơn, mà xác chết tụ tập đến đây đột nhiên tăng lên ba lần.
"Bà bà..." Đường Lăng nhìn vào người bà bà đầy máu, rất muốn khóc một tiếng, ủy khuất mà kêu gọi, nhưng chẳng thể gọi được bà bà trở lại.
Hắn làm sao có thể giết chết cái xác trước mặt hắn.
Thậm chí hắn chỉ muốn giữ chặt nó, lau máu từ khóe miệng, chỉnh lại quần áo lộn xộn và bẩn thỉu của nó....
Cuối cùng, Đường Lăng ném nó đi. Trước khi ném, hắn không quên dùng tay lau khuôn mặt đẫm máu của bà bà, rồi quay lại chạy đi.
...
Ngoài việc trốn thoát, Đường Lăng không còn cách nào khác, hắn không thể để bà bà "chết" thêm một lần nữa. Ngay cả khi nó chỉ là một xác chết.
Nhưng điều khủng khiếp là Đường Lăng không có cách nào để bỏ qua cái xác này.
Làm sao có thể dễ dàng từ bỏ thức ăn dâng đến trước mặt? Có lẽ vì mất một nửa cơ thể, tốc độ của nó không thua gì Đường Lăng sau khi biến hình.
Đường Lăng chạy điên cuồng, hắn hoàn toàn không để ý mình đã tiến sâu vào vùng đồng nội của Ngọc Lâm, ở đây có vô số nguy hiểm còn khủng khiếp hơn cả xác chết.
"Hãy để ta chết, hãy để ta chết một cách hợp lý. Bằng cách này, ta sẽ không còn ghét bản thân mình vì đã không hoàn thành việc trả thù." Trong nỗi đau chồng chất, tâm trí của Đường Lăng chỉ còn một suy nghĩ như vậy..
Hắn va vào vô số thân cây, giẫm đạp lên những chiếc gai đã để lại đầy những vết thương nhỏ cho hắn, nhưng hắn không hề hay biết.
Thế nhưng là, loại tình huống tuyệt vọng này là vô tận sao?
Đường Lăng dừng lại.
Hắn chật vật khi thấy một đám người trước mặt xuất hiện trong rừng.
Nhìn bọn họ trong bộ quần áo rách rưới, tất cả chúng đều có vết thương, nhưng đôi mắt đầy hứng thú cùng hy vọng khác thường.
Đi đầu là một vài đứa trẻ.
Khi thân hình Đường Lăng đầy cơ bắp, chiều cao và kích thước cơ thể hoàn toàn vượt giới hạn bình thường của con người, con "quái vật" với cơ thể đầy những mảng máu đen xuất hiện trước mắt, họ sợ hãi dừng bước.
"Dân du cư", Đường Lăng không nghĩ tới sẽ gặp họ vào lúc này!
Trên thực tế, Đường Lăng không xa lạ gì với "Dân du cư", khi khu định cư vẫn còn tồn tại, nó đều nhận hàng trăm người như vậy mỗi năm.
Đường Lăng có hiểu biết hạn hẹp về thế giới, những hắn vẫn hiểu rằng nếu vẫn còn những người thảm hại hơn những người trong khu định cư, chắc chắn những người này không có nơi nào để sống và họ chỉ có thể sống như những kẻ lang thang tại vùng đồng nội đầy nguy hiểm.
Mong muốn lớn nhất của những người này là có một khu định cư xung quanh khu vực an toàn có thể nhận họ, và mong muốn này thường rất khó có thể thực hiện.
Nhìn gương mặt đầy phấn khích của học, không còn nghi ngờ gì nữa vì cuối cùng họ cũng ở gần khu vực an toàn 17.
Họ có thể không biết? Khu định cư bên ngoài khu vực an toàn 17 đã trở thành địa ngục!
Cuộc gặp gỡ thật đột ngột! Đường Lăng còn không kịp nghĩ nhiều, Sau lưng lại truyền tới tiếng gào thét của xác chết.
Là bà bà!
Đường Lăng theo bản năng lắc cơ thể và thoát khỏi cú đánh của nó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, khi Đường Lăng trèo lên khỏi mặt đất, cả nhóm cũng nhìn thấy xác chết cùng lúc. Bà bà thấy rất nhiều thức ăn, và gần như không ngần ngại lao vào đám đông.
"Là xác chết! Mọi người sẵn sàng chiến đấu!"
"Nữ nhân tiểu hài tử, đứng ở chính giữa."
"Kéo đứa trẻ phía trước lại."
Dân du cư bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Đối mặt với sự tồn tại của xác chết, miễn là họ còn sống, họ không thể dễ dàng đối mặt, ngay cả khi chỉ có một.
Nhưng tốc độ của "bà bà" vượt xa các xác chết khác. Khi những kẻ lang thang không có thời gian chuẩn bị, nó đã bay đến khoảng cách chưa đầy mười mét.
Những đứa trẻ ban đầu ở phía trước có vẻ lúng túng, và tốc độ của những người lớn muốn kéo chúng trở lại hiển nhiên không sánh bằng "Bà bà".
Theo bản năng chính xác của Đường Lăng phán đoán, trước khi họ bắt giữ đứa trẻ,, "Bà bà" đã có đủ thời gian để cắn ít nhất một đứa trẻ.
"Ca ca." Lúc này, một cô bé với mái tóc nâu và những đốm tàn nhang nhỏ trông vô cùng bẩn, lo lắng và sợ hãi dắt đứa bé bên cạnh.
Đứa bé trai kia dường như có lòng can đảm vô tận vì tiếng ca ca này, đứng trước mặt cô bé và dang rộng tay ra.
"Không!" Một người phụ nữ trong đám đông phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Đường Lăng di chuyển, kèm theo tiếng kêu đau đớn, hắn chặn lại trước mặt tiểu huynh muội này, tóm lấy "bà bà", rồi đẩy nó đi.
"Bà bà" ngã xuống một bãi cỏ cách đó không xa, cố gắng trèo lên, nhưng cơ thể dập nát không linh hoạt.
"Giết chết cái xác này."
"Nhanh lên, nói không chừng phụ cận còn có càng nhiều người chết."
Mọi người không có thời gian để lo lắng về việc tại sao kẻ quái dị trước mặt họ lại giúp họ. Cuộc khủng hoảng lớn nhất đã đi qua, giờ thì phải giết chết cái xác.
"Dừng lại!" Đường Lăng đột nhiên quay lại, thờ ơ nhìn nhóm người du cư trước mặt, không ai biết nỗi đau nội tâm của hắn, ngay cả lúc này hắn còn nhịn không được muốn nâng bà bà dậy.
Vì đó là bà bà, người đã nuôi nấng hắn từ nhỏ.
Những người cầm vũ khí thô lỗ đột nhiên bị choáng váng bởi giọng nói và ngoại hình của Đường Lăng, ngơ ngác ngừng động tác.
"Ta đang đến." Giọng nói của Đường Lăng lạnh lùng cùng thần sắc bình thản.
Tất cả những điều này cần phải chấm dứt. Chỉ có Đường Lăng biết rằng điều khủng khiếp hiện tại không phải là "bà bà", mà là bầy xác chết đang nhanh chóng tập trung lại đây.
Hắn có nên quản mạng sống của đám người này hay không? Đường Lăng không biết, chỉ là hắn không thể nhìn thấy tiểu huynh muội đằng sau mình chết như thế này.
Bởi vì, ở họ, Đường Lăng nhìn thấy mình và muội muội.
Hoàng hôn buông xuống, thân hình bé nhỏ sau lưng hắn, kéo góc áo hắn.
""Ca ca, đi xa quá, có thể bị nguy hiểm hay không?"
"Ngươi có sợ không?"
"Không sợ, bởi vì ca ca sẽ bảo hộ ta."
Phải, bảo vệ cô ấy, giống như tiểu ca ca vừa nãy. Chỉ là... Hận thù tuyệt vọng trong trái tim Đường Lăng, hắn còn nhớ!
Dưới sự bao vây của xác chết, đôi mắt bất lực gọi một tiếng "Ca.. Ca..".. cuối cùng
Đường Lăng nắm chặt tay và bước về phía "bà bà" vẫn đang cố gắng gượng dậy.
Một bước, hai bước...
Bầu trời đang phong khởi vân dung, những bước chân cũng bị phá toái.
Nếu tập hợp là vô thường, thì tán ra sẽ là vô hình, vậy tại sao phải để lại dấu vết trong tim?
Chẳng lẻ chỉ có thể tái sinh hoàn toàn trong ngọn lửa hận thù đen tối?
Xác chết bà bà trước mắt không cảm thấy nguy hiểm, nhất thời nàng không thể bắt Đường Lăng, lại tham lam nhét con chuột răng thép còn lại vào miệng.
"Đừng ăn nó!" Đường Lăng gầm lên, và bàn tay giơ lên nhưng không thành nắm đấm đánh nát cái xác trước mặt mà ngược lại, hắn nhìn bà bà đưa tay lấy thịt chuột trong miệng ra. Lòng chua xót đến cực điểm, hắn ta ném con chuột sang một bên.
"Ồ..." bị Đường Lăng lấy đi, bà bà thậm càng thêm tức giận, phát ra tiếng gào thét gay gắt hơn, mà xác chết tụ tập đến đây đột nhiên tăng lên ba lần.
"Bà bà..." Đường Lăng nhìn vào người bà bà đầy máu, rất muốn khóc một tiếng, ủy khuất mà kêu gọi, nhưng chẳng thể gọi được bà bà trở lại.
Hắn làm sao có thể giết chết cái xác trước mặt hắn.
Thậm chí hắn chỉ muốn giữ chặt nó, lau máu từ khóe miệng, chỉnh lại quần áo lộn xộn và bẩn thỉu của nó....
Cuối cùng, Đường Lăng ném nó đi. Trước khi ném, hắn không quên dùng tay lau khuôn mặt đẫm máu của bà bà, rồi quay lại chạy đi.
...
Ngoài việc trốn thoát, Đường Lăng không còn cách nào khác, hắn không thể để bà bà "chết" thêm một lần nữa. Ngay cả khi nó chỉ là một xác chết.
Nhưng điều khủng khiếp là Đường Lăng không có cách nào để bỏ qua cái xác này.
Làm sao có thể dễ dàng từ bỏ thức ăn dâng đến trước mặt? Có lẽ vì mất một nửa cơ thể, tốc độ của nó không thua gì Đường Lăng sau khi biến hình.
Đường Lăng chạy điên cuồng, hắn hoàn toàn không để ý mình đã tiến sâu vào vùng đồng nội của Ngọc Lâm, ở đây có vô số nguy hiểm còn khủng khiếp hơn cả xác chết.
"Hãy để ta chết, hãy để ta chết một cách hợp lý. Bằng cách này, ta sẽ không còn ghét bản thân mình vì đã không hoàn thành việc trả thù." Trong nỗi đau chồng chất, tâm trí của Đường Lăng chỉ còn một suy nghĩ như vậy..
Hắn va vào vô số thân cây, giẫm đạp lên những chiếc gai đã để lại đầy những vết thương nhỏ cho hắn, nhưng hắn không hề hay biết.
Thế nhưng là, loại tình huống tuyệt vọng này là vô tận sao?
Đường Lăng dừng lại.
Hắn chật vật khi thấy một đám người trước mặt xuất hiện trong rừng.
Nhìn bọn họ trong bộ quần áo rách rưới, tất cả chúng đều có vết thương, nhưng đôi mắt đầy hứng thú cùng hy vọng khác thường.
Đi đầu là một vài đứa trẻ.
Khi thân hình Đường Lăng đầy cơ bắp, chiều cao và kích thước cơ thể hoàn toàn vượt giới hạn bình thường của con người, con "quái vật" với cơ thể đầy những mảng máu đen xuất hiện trước mắt, họ sợ hãi dừng bước.
"Dân du cư", Đường Lăng không nghĩ tới sẽ gặp họ vào lúc này!
Trên thực tế, Đường Lăng không xa lạ gì với "Dân du cư", khi khu định cư vẫn còn tồn tại, nó đều nhận hàng trăm người như vậy mỗi năm.
Đường Lăng có hiểu biết hạn hẹp về thế giới, những hắn vẫn hiểu rằng nếu vẫn còn những người thảm hại hơn những người trong khu định cư, chắc chắn những người này không có nơi nào để sống và họ chỉ có thể sống như những kẻ lang thang tại vùng đồng nội đầy nguy hiểm.
Mong muốn lớn nhất của những người này là có một khu định cư xung quanh khu vực an toàn có thể nhận họ, và mong muốn này thường rất khó có thể thực hiện.
Nhìn gương mặt đầy phấn khích của học, không còn nghi ngờ gì nữa vì cuối cùng họ cũng ở gần khu vực an toàn 17.
Họ có thể không biết? Khu định cư bên ngoài khu vực an toàn 17 đã trở thành địa ngục!
Cuộc gặp gỡ thật đột ngột! Đường Lăng còn không kịp nghĩ nhiều, Sau lưng lại truyền tới tiếng gào thét của xác chết.
Là bà bà!
Đường Lăng theo bản năng lắc cơ thể và thoát khỏi cú đánh của nó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, khi Đường Lăng trèo lên khỏi mặt đất, cả nhóm cũng nhìn thấy xác chết cùng lúc. Bà bà thấy rất nhiều thức ăn, và gần như không ngần ngại lao vào đám đông.
"Là xác chết! Mọi người sẵn sàng chiến đấu!"
"Nữ nhân tiểu hài tử, đứng ở chính giữa."
"Kéo đứa trẻ phía trước lại."
Dân du cư bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Đối mặt với sự tồn tại của xác chết, miễn là họ còn sống, họ không thể dễ dàng đối mặt, ngay cả khi chỉ có một.
Nhưng tốc độ của "bà bà" vượt xa các xác chết khác. Khi những kẻ lang thang không có thời gian chuẩn bị, nó đã bay đến khoảng cách chưa đầy mười mét.
Những đứa trẻ ban đầu ở phía trước có vẻ lúng túng, và tốc độ của những người lớn muốn kéo chúng trở lại hiển nhiên không sánh bằng "Bà bà".
Theo bản năng chính xác của Đường Lăng phán đoán, trước khi họ bắt giữ đứa trẻ,, "Bà bà" đã có đủ thời gian để cắn ít nhất một đứa trẻ.
"Ca ca." Lúc này, một cô bé với mái tóc nâu và những đốm tàn nhang nhỏ trông vô cùng bẩn, lo lắng và sợ hãi dắt đứa bé bên cạnh.
Đứa bé trai kia dường như có lòng can đảm vô tận vì tiếng ca ca này, đứng trước mặt cô bé và dang rộng tay ra.
"Không!" Một người phụ nữ trong đám đông phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Đường Lăng di chuyển, kèm theo tiếng kêu đau đớn, hắn chặn lại trước mặt tiểu huynh muội này, tóm lấy "bà bà", rồi đẩy nó đi.
"Bà bà" ngã xuống một bãi cỏ cách đó không xa, cố gắng trèo lên, nhưng cơ thể dập nát không linh hoạt.
"Giết chết cái xác này."
"Nhanh lên, nói không chừng phụ cận còn có càng nhiều người chết."
Mọi người không có thời gian để lo lắng về việc tại sao kẻ quái dị trước mặt họ lại giúp họ. Cuộc khủng hoảng lớn nhất đã đi qua, giờ thì phải giết chết cái xác.
"Dừng lại!" Đường Lăng đột nhiên quay lại, thờ ơ nhìn nhóm người du cư trước mặt, không ai biết nỗi đau nội tâm của hắn, ngay cả lúc này hắn còn nhịn không được muốn nâng bà bà dậy.
Vì đó là bà bà, người đã nuôi nấng hắn từ nhỏ.
Những người cầm vũ khí thô lỗ đột nhiên bị choáng váng bởi giọng nói và ngoại hình của Đường Lăng, ngơ ngác ngừng động tác.
"Ta đang đến." Giọng nói của Đường Lăng lạnh lùng cùng thần sắc bình thản.
Tất cả những điều này cần phải chấm dứt. Chỉ có Đường Lăng biết rằng điều khủng khiếp hiện tại không phải là "bà bà", mà là bầy xác chết đang nhanh chóng tập trung lại đây.
Hắn có nên quản mạng sống của đám người này hay không? Đường Lăng không biết, chỉ là hắn không thể nhìn thấy tiểu huynh muội đằng sau mình chết như thế này.
Bởi vì, ở họ, Đường Lăng nhìn thấy mình và muội muội.
Hoàng hôn buông xuống, thân hình bé nhỏ sau lưng hắn, kéo góc áo hắn.
""Ca ca, đi xa quá, có thể bị nguy hiểm hay không?"
"Ngươi có sợ không?"
"Không sợ, bởi vì ca ca sẽ bảo hộ ta."
Phải, bảo vệ cô ấy, giống như tiểu ca ca vừa nãy. Chỉ là... Hận thù tuyệt vọng trong trái tim Đường Lăng, hắn còn nhớ!
Dưới sự bao vây của xác chết, đôi mắt bất lực gọi một tiếng "Ca.. Ca..".. cuối cùng
Đường Lăng nắm chặt tay và bước về phía "bà bà" vẫn đang cố gắng gượng dậy.
Một bước, hai bước...
Bầu trời đang phong khởi vân dung, những bước chân cũng bị phá toái.
Nếu tập hợp là vô thường, thì tán ra sẽ là vô hình, vậy tại sao phải để lại dấu vết trong tim?
Chẳng lẻ chỉ có thể tái sinh hoàn toàn trong ngọn lửa hận thù đen tối?
Bình luận facebook