Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-253
Chương 253: Gặp lại Bỉ Ngạn
Editor: Waveliterature Vietnam
Mười lăm ngày.
"Thì ra vẫn dùng tới thời gian mười lăm ngày." Đường Long nghĩ rằng hắn ta có thể nhanh một chút trở lại thành Đãi Tinh, trở lại Huyền Không Chi Vực, trở lại Không Bảo.
Nhưng không nghĩ tới vẫn là đến đêm thứ mười lăm hắn ta mới vội vàng trở về Không Bảo
"Long thiếu."
"Long thiếu."
Khổng Bảo to lớn có rất nhiều người nghênh đón Đường Long.
Chính xác mà nói chủ nhân của Không Bảo là Đường Long, mỗi một thiếu niên, thiếu nữ được bồi dưỡng ở đây đều sẽ trở thành đội ngũ của Đường Long.
Mà những thiếu niên. thiếu nữ này đều có thiên phú xuất chúng, ít nhất đều có thiên phú cơ bản bốn sao trở lên.
Nếu như có được thiên phú căn bản sáu sao và sáu sao trở lên, ngoài ra còn có được thiên phú đặc biệt vậy thì bọn họ sẽ tiến vào trọng tâm?
Trọng tâm là gì?
Chính là thập lục thiếu tiếng tăm lừng lẫy, nhiều thêm một thập thất thiếu thì có liên quan gì chứ? Đáng tiếc là vị trí thì rất nhiều, nhưng chưa chắc đã có nhiều người như vậy.
Mấy người Long Tứ, Long Ngũ, Long Cửu, Long Thập Tam, Long Thập Ngũ này đều là người của Không Bảo.
Các thiếu gia còn lại đều phân tán ở các nơi trên thế giới, lo bận rộn chuyện của mình.
Nhưng các thiếu gia ở Không Bảo thì nhất định phải đến đón tiếp Đường Long, bởi vì đây chính là thiếu chủ thật sự của bọn họ, người sắp dẫn dắt bọn họ đi tới đỉnh cao của thế giới.
Có người nhận lấy áo khoác của Đường Long, mà mấy vị thiếu gia thì đứng thẳng tắp trước mặt Đường Long.
Nhìn bọn họ, Đường Long tự có vẻ uy nghi nhàn nhạt: "Ta muốn đi gặp Bỉ Ngạn, các ngươi cũng phải chuẩn bị tốt, liên hệ với những người khác chúng ta cũng xuất phát đi Chính Kinh."
"Lần này là thịnh hội của Chính Kinh, ta muốn dẫn các ngươi chính thức thể hiện."
Đây chính là lời của Đường Long, đơn giản mạnh mẽ, mục tiêu rõ ràng.
"Dạ!" Trong mắt mấy vị thiếu gia lóe lên ánh sáng hưng phấn, bắt đầu rồi sao? Đi về Chính Kinh, tham gia tụ hội nội bộ trước khi so tài Đại hội thi đấu đỉnh cao thế giới.
Đây chính là một loại biểu hiện, cũng là một loại tuyên cáo mặt bên. Đại hội so tài đỉnh cao - Cuộc thi xếp hạng thế giới Con đường chiến thần của mùa đông năm sau, Long thiếu sắp chính thức dẫn mười sáu thiếu niên tham gia cuộc thi thiếu niên trong đó.
Một khi đạt được thứ hạng rất tốt, chính là bọn họ đã thể hiện được với thế giới, là cách tốt nhất để leo lên sân khấu của thế giới này.
Đúng, không có cách nào tốt hơn Con đường Chiến Thần.
Cho dù việc phân chia độ tuổi thiếu niên của thời đại Tử Nguyệt không giống với nền văn minh trước, nhưng không phải mỗi một đời thiếu niên đều may mắn có cơ hội tham gia xếp hạng Con đường Chiến Thần, bởi vì thời gian tổ chức của nó không nhất định.
Thứ hạng đạt được trong cuộc thi xếp hạng này trên cơ bản chẳng khác nào thứ hạng thực lực được thế giới công nhận.
Thi đấu thiếu niên đương nhiên không có thi đấu thanh niên, thi đấu người trưởng thành, cho nên chuyện này khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, nhưng đó sẽ là ván nhún tốt nhất đi thông tới hai cuộc thi lớn khác, hơn nữa người có thể tiến vào top một trăm người trong cuộc thi thiếu niên, nếu như có thể thuận lợi trưởng thành, có người nào không phải là nhân vật oai phong một cõi? Có người nào lại không phải là nhân vật phát ra ánh sáng chói mắt trong hai cuộc thi lớn sau đó đâu?
Mười sáu thiếu niên trọng tâm đương nhiên không có dã tâm leo lên đỉnh, nhưng bọn họ đều là có dã tâm tiến vào top 100, còn về ngai vàng đỉnh cao kia đương nhiên bọn họ cho rằng nên là của Đường Long.
Nhìn thấy ánh sáng hừng hực trong mắt của mấy người này, Đường Long vô cùng hờ hững nói: "Tuy chỉ là thịnh hội nội bộ nhưng rất nhiều thiếu niên thiên tài có thực lực đều sẽ tới."
"Người tài giỏi còn có người tài giỏi hơn, không phải các ngươi đi khoe khoang mà là đi học hỏi biết làm thế nào để khiêm tốn."
"Đương nhiên, bây giờ là thực lực gì, không có nghĩa là trước mùa đông năm tới chính là thực lực đó."
"Trước lúc này, thiên tài toàn thế giới đều có một lần cơ hội quan trọng. Một cơ hội quan trọng đột phá chiến sĩ Tử Nguyệt! Cảng Hắc Ám tháng năm năm tới, đến lúc đó cuộc thi xếp hạng tế hội Phong Vân không chắc sẽ kém hơn cuộc thi Con đường Chiến Thần.
"Nếu như khi lần cơ hội đó đến các ngươi không đạt được gì cả, vậy thì cho dù ta dẫn các ngươi đi tham gia cuộc thi xếp hạng Con đường Chiến Thần thì các ngươi cũng chỉ là đi ngang qua."
Đường Long rất ít khi nói câu dài, nói dài dòng, bây giờ vừa mở miệng đã nói nhiều như vậy, chỉ hy vọng mười sáu thiếu niên trọng tâm nhanh chóng trưởng thành, mạnh mẽ.
Hắn ta hoàn toàn không cách nào giải quyết kích thích lần này của Đường Lăng đối với hắn ta.
Mà một đời này đã định sẵn hắn ta và Đường Lăng sẽ tranh đấu, loại tranh đấu này cũng đã được định sẵn không đơn giản chỉ là tranh đấu cá nhân giữa bọn họ, mà trong đó còn có va chạm đội ngũ với nhau.
Danh sách Hỏa Chủng... Danh sách Hỏa Chủng mà Đường Phong để lại, chuyện đương nhiên là truyền cho Đường Lăng nhỉ?
Đáng tiếc danh sách Hỏa Chủng đã không còn tồn tại rồi.
Những năm này không biết Hội nghị Ngôi Sao đã bóp chết bao nhiêu trẻ em, thiếu niên có nghi ngờ sẽ có tên trong danh sách Hỏa Chủng.
Đồng thời, cũng vì Đường Long bồi dưỡng một thế lực không thua gì Danh sách Hỏa Chủng.
Chuyện này rất tàn nhẫn phải không? Thật ra hoàn toàn không tàn nhẫn chút nào, cạnh tranh chính là tàn khốc như vậy.
Đường Long đã chạy ở phía trước, hắn ta sẽ không cho Đường Lăng cơ hội đuổi kịp nữa.
Lần giao thủ cách không gian này Đường Lăng thắng, nhưng thắng trên cưỡng ép thực lực sao? Tuyệt đối không phải. Nếu như là Đường Lăng muốn giao thủ với Đường Long, trong vòng một phút hắn ta sẽ chết ít nhất ba lần.
Đây là mới là thực lực thật sự của Đường Long, hắn ta chỉ là quá mức theo đuổi sự hoàn mỹ, không tha cho mọi mặt của mình yếu đuối hơn người khác, đặc biệt là Đường Lăng.
Nghĩ tới Đường Lăng, nghĩ tới danh sách Hỏa Chủng, nghĩ tới rất nhiều chuyện, Đường Long hơi uể oải. Hắn ta phất tay xua tan mọi người, hắn ta chỉ muốn không thể chờ được nhìn thấy Bỉ Ngạn.
Nhưng mà hắn ta lại không dám cứ đi gặp Bỉ Ngạn như vậy.
Giống như có một dòng nước ấm chảy qua trong lồng ngực của Đường Long, cho dù chỉ là một thiếu niên, nhưng mà người cao một mét tám, rắn chắc mạnh mẽ lại cân xứng, có một vóc người tỉ lệ hoàn mỹ, khiến cho Đường Long đã tỏa ra một sức quyến rũ đặc biệt chỉ thuộc về người trưởng thành.
Vệt nước tản ra, Đường Long chỉ mặc một cái quần sooc, liền đi đến trước chiếc gương.
Trên bậc đá trước gương, đã có một người hầu gái sớm chuẩn bị quần áo kỹ càng cho hắn ta. Đường Long im lặng mặc quần áo xong, sau đó im lặng nhìn mình trong gương.
Hắn ta thích màu trắng, vì vậy bộ đồ này của hắn ta vẫn là một bộ đồng phục màu trắng.
Quần áo cắt may hoàn mỹ khiến cho cả bộ đồng phục thoạt nhìn cứng nhắc mà tinh xảo, tuy đơn giản, không nhiều trang sức nhưng bất kể là đường viền ống tay áo màu bạc hay là cổ áo gắn huy hiệu độc đáo thuộc về hắn ta tất cả đều toát lên vẻ tinh xảo.
Bộ đồng phục này khiến cho Đường Long rất hoàn mỹ.
Bản thân hắn ta cũng đã rất hoàn mỹ, bất kể là gương mặt, khí chất, khí thế của hắn ta tất cả đều rất mê người.
Nhìn mình sẽ khiến cho Đường Long nghĩ tới mẹ ruột của mình, người phụ nữ lộ ra vẻ thần bí kia.
Khi còn rất nhỏ, trong trí nhớ mơ hồ của hắn ta sẽ luôn có một hình ảnh như vậy.
Một người phụ nữ nhìn không rõ mặt, ôm hắn ta vào lòng: "Con trai của mẹ, con là hoàn mỹ nhất."
"Nói cho mẹ biết, trên thế gian này có khuôn mặt nào còn tuấn tú hơn của con không? A, nói cho mẹ biết còn ai sau này sẽ có hào quang sáng chói hơn con không?"
"Không, không có người nào. Một người cũng sẽ không có. Cho dù là người đó còn có con trai, cũng không so được với con, nhất định sẽ không."
"A" Đường Long nhíu mày, mơ hồ cảm thấy cánh tay đau nhức, hắn ta không nghĩ rồi lại nghĩ, thật sự hoàn toàn không muốn nghĩ.
Bởi vì trong trí nhớ này đến cuối cùng, người phụ nữ nhìn không rõ mặt kia đều sẽ trở nên điên cuồng, vừa nói sẽ không có ai so được với hắn ta, vừa sẽ gắt gao nắm chặt cánh tay của hắn ta điên loạn.
Nhưng mà điều bất đắc dĩ chính là bà ta là mẹ ruột của mình, về điều này Đường Long cực kỳ xác định.
Nhưng bà ta là một người phụ nữ như thế nào, bây giờ còn sống hay đã chết? Đường Long cũng không hề hay biết.
Thật sự là một hồi ức không đẹp chút nào cả.
Đường Lăng kia thì sao? Người đó thật sự là còn có đời sau, chính là Đường Lăng sao? Hắn so được với mình sao?
Trong đầu Đường Lăng không ngừng nhớ tới gương mặt của Đường Lăng, tựa như hắn không anh tuấn cũng không cao hơn hắn ta, nhưng mà những thứ này quan trọng không?
Đường Long tự cười giễu mình, không kìm nén được ý nghĩ quái dị lại nổi lên trong đầu. Nếu như là Đường Lăng nhìn thấy Bỉ Ngạn, hắn sẽ giống mình nơm nớp lo sợ như vậy, ngay cả trên người có một hạt bụi cũng cảm thấy không thể đến gần Bỉ Ngạn không?
Nghĩ tới điều này, Đường Long nhăn mày, đây là vấn đề tẻ nhạt đến cỡ nào? Bỉ Ngạn là của hắn ta, một đời này chỉ thuộc về hắn ta, từ giây phút đầu tiên gặp được cô trong không gian bí mật kia, từ đây bắt đầu thời gian hai năm sống nương tựa lẫn nhau kia... tình cảm này không có cách nào xóa bỏ được.
Đường Long say mê sâu sắc Bỉ Ngạn, là tình yêu không cách nào tự kiềm chế được, hắn ta không thể nào mất đi Bỉ Ngạn.
Nghĩ đến cái tên Bỉ Ngạn này trong lòng Đường Long nóng lên mấy phần.
Hắn ta đứng thẳng người, cuối cùng sửa sang cổ áo một chút, sau đó ra khỏi phòng.
**
Bỉ Ngạn chỉ sẽ xuất hiện trên đỉnh Không Bảo vào lúc hoàng hôn, ngoại trừ mùa Huyễn Hỏa, cô sẽ ngồi từ sáng sớm cho đến lúc hoàng hôn.
Đáng tiếc chính là mùa lá đỏ của cây Huyễn Hỏa quá ngắn, trong tình huống bình thường chỉ ngắn ngủi mười ngày sẽ trôi qua.
Bây giờ đã trôi qua ngày thứ tám.
Phần lớn những lá cây đỏ như lửa đều trở thành màu vàng, bay ngợp trời.
Bỉ Ngạn cảm thấy đau lòng vô cớ, ngay cả lúc hoàng hôn cũng sẽ không xuất hiện trên đỉnh Không Bảo.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Cô đang đợi.
Dưới ánh sao đầy trời, cô ôm gối ngồi trên lằn ranh của đỉnh Không Bảo, trong lòng cô đầy rẫy nghi ngờ mà bản thân cô mới hiểu được.
Vì vậy cô phải đợi, đợi Đường Long trở về, xác định tâm tình của mình không có thay đổi gì.
"Bỉ Ngạn" Một giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh Không Bảo.
Bỉ Ngạn quay đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, nhất thời cười tươi như hoa.
Nụ cười này như băng tuyết tan rã, ánh sáng ngút trời đều nhất thời phai màu, Bỉ Ngạn vốn dĩ giống như một búp bê hoàn mỹ nhưng lạnh lùng cuối cùng đã có sức sống.
Chính nụ cười như thế khiến cho Đường Long nhìn đến nỗi trong lòng đều là tình cảm dịu dàng, hắn ta cũng cười.
Chỉ có những lúc nhìn thấy Bỉ Ngạn hắn ta mới sẽ cười ung dung như vậy, chân thành trong trẻo, không phiền muộn, không tranh giành chiến đấu, chỉ có Bỉ Ngạn.
Hai người không nói, bởi vì từ trước đến giờ Bỉ Ngạn rất ít nói.
Cô chỉ là lặng lẽ đứng lên, sau đó bước từng bước đi về phía Đường Long, sau đó chắp hai tay, nhẹ nhàng uốn éo người, hai mắt trong veo cứ như vậy nhìn Đường Lăng.
"Trở về rồi?"
"Ừ. Ta đã trở về." Đường Long đưa tay ra, túm tóc bên tai của cô lại.
Hai người cùng đi tới lằn ranh của đỉnh Không Bảo ngồi xuống.
Bỉ Ngạn nhẹ nhàng tựa vào vai Đường Long.
Đây chính là động tác thân mật nhất giữa hai người, không thể tiến thêm một bước nữa, nếu tiến thêm một bước nữa, cho dù chỉ là nắm tay, cô sẽ biểu hiện sự bài xích và khó chịu.
Điều này khiến cho Đường Long vừa đau khổ lại vừa thỏa mãn.
Đau khổ chính là rốt cuộc là Bỉ Ngạn có khúc mắt gì mới sẽ kháng cự người khác đến gần như vậy? Cho dù thời gian hai năm cùng trải qua sống chết, cô vẻn vẹn cũng chỉ có thể biểu hiện hơi chút thân mật và quyến luyến với mình, những người khác là hoàn toàn không thể đến gần, không phải là tình huống đặc biệt trong phạm vi ba mét cũng không được.
Thỏa mãn chính là, cũng chỉ mình mới có thể khiến cho cô thả lỏng dựa vào bờ vai.
Cũng chỉ có mình mới có hy vọng có được cô.
Đường Long nhắm hai mắt lại, giây phút này hắn ta rất hạnh phúc, rất yên tĩnh. Hắn ta cảm thấy mình cần một chút thời gian nữa thì có thể tiến gần Bỉ Ngạn hơn, chỉ là cần thêm một chút thời gian nữa mà thôi.
Nhưng Bỉ Ngạn đã thất thần.
Vẫn là bờ vai quen thuộc đó, vẫn là mùi quen thuộc đó nhưng tại sao lại thiếu một chút cảm giác khiến mình an tâm bình tĩnh chứ?
Cô vẫn là nhớ tới thiếu niên trên trang báo kia, không ngày không đêm, vừa có thời gian rảnh cô sẽ nhớ tới.
Hắn giống như là vướng bận, là nhớ nhung đau thương nhất từ sâu trong lòng cô, chỉ cần đụng vào sẽ đau đớn khổ sở.
Nhưng mà hắn là ai? Rốt cuộc hắn là ai chứ?
Trong trí nhớ của cô không có người nào gọi là Đường Lăng, còn về hắn là con trai của ai, hắn làm gì, Bỉ Ngạn hoàn toàn không để ý.
Cảm giác này khiến trong lòng Bỉ Ngạn vừa hoảng loạn lại vừa hoảng hốt.
Mặc dù trong lòng cô chưa từng yên tĩnh, nhưng cũng chưa từng hoảng loạn như vậy.
Cô không biết phải làm thế nào. Cô rất sợ phá bỏ thói quen, giống như bây giờ, dựa vào bờ vai của Đường Long nhưng cô cũng không tìm trở về được cảm giác quen thuộc.
"Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?" Đường Long nhẹ giọng hỏi.
"Không có, lần này thì lúc nào ngươi sẽ rời đi?" Bỉ Ngạn mở miệng nói chuyện với Đường Long, giọng nói của cô không lạnh lùng nữa.
"Lần này, trước tiên sẽ dẫn ngươi đi thành Chính Kinh. Sau khi giải quyết chuyện ở thành Chính Kinh xong, ta sẽ trực tiếp xuất phát đi cảng Hắc Ám." Trước giờ Đường Long không hề giấu diếm Bỉ Ngạn điều gì.
"Cảng Hắc Ám?" Tim Bỉ Ngạn vô cớ đập nhanh hơn mấy nhịp.
"Đúng, cảng Hắc Ám. Đó cũng không phải là chỗ tốt gì, vàng thau lẫn lộn.." Đường Long cố gắng giải thích cho Bỉ Ngạn biết cảng Hắc Ám là một nơi như thế nào.
Bỉ Ngạn quá yên lặng, vừa cô độc lại vừa kiêu ngạo, không ai có thể ép buộc cô cái gì, nhưng cũng không có ai hiểu được cô.
Thật ra cô có thể đi rất nhiều nơi, nhưng cô lại chỉ đồng ý ngây người ở trong Không Bảo này, chỉ đồng ý mỗi ngày nhìn hoàng hôn, sau đó im lặng một ngày lại một ngày như thế.
Đường Long muốn nói cho Bỉ Ngạn biết thật ra thế giới này rất đặc sắc, rất không giống nhau, quan trọng nhất chính là hắn ta muốn Bỉ Ngạn làm bạn bên cạnh, cùng đi rất nhiều nơi trên thế giới với hắn ta.
Cho dù Đường Long chưa từng thành công.
"Ta muốn đi." Đường Long mới giới thiệu câu đầu tiên về cảng Hắc Ám, Bỉ Ngạn đã dứt khoát cắt ngang.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Đường Long trong mắt lộ ra mê hoặc và khát vọng.
"Tại sao ngươi muốn đi cảng Hắc Ám? Ngươi là thật lòng muốn đi?" Lần này đến lượt Đường Long kinh ngạc, mặc dù tận đáy lòng đầy vui vẻ, nhưng hắn ta lại không dám tin đây là sự thật.
"Ta, muốn đi." Giọng nói của Bỉ Ngạn trở nên dịu dàng, một tay chống cằm, trong ánh mắt lóe lên vẻ mê mang, lại một lần nữa chìm vào thế giới của mình.
Đường Long cũng không biết Bỉ Ngạn đang suy nghĩ gì? Hắn ta cũng càng không hi vọng Bỉ Ngạn có thể đưa ra một câu trả lời.
Chỉ là nhìn sườn mặt của Bỉ Ngạn, hắn ta không tự chủ được mở miệng: "Được, vậy thì đi."
Bỉ Ngạn quay đầu nhìn Đường Long, vẻ mặt lại một lần nữa cười tươi như hoa, khiến cho cả ánh sao trên bầu trời cũng vì cô mà trở nên phai màu.
Trong lòng Đường Lăng ngập tràn yêu thương, lúc này hắn ta rất muốn hôn cô, nhưng cho dù hắn ta đường đường là Đường Long, vậy mà cũng không có một chút dũng cảm hôn môi cô.
"Thực sự là tốt mà." Long Tứ ngẩng đầu nhìn đỉnh Không Bảo, nhìn bóng dáng của Đường Long và Bỉ Ngạn, nhịn không được cảm khái một câu.
Dưới bầu trời sao, Huyền Không Chi Vực giống như mộng, Không Bảo xa hoa, một đôi bích nhân ngồi ở trên lằn ranh, còn có gì xứng đôi hơn bọn họ sao?
"Thật sự rất tốt, thiên hạ này sợ rằng chỉ có Long thiếu mới có thể xứng đối với nữ vương, mới có thể ngồi bên cạnh nữ vương, thật sự khiến lòng người ganh ghét mà." Long Thập Tam cũng không nhịn được cảm khái một câu như vậy.
Bọn họ chính là phong cảnh đẹp nhất Không Bảo, không chỉ như vậy bọn họ còn được định sẵn sẽ đi tới đỉnh của thế giới.
Nữ vương mạnh mẽ đến đâu? Không ai có đáp án, nhưng có truyền thuyết nói rằng một khi nữ vương ra tay, là một chuyện vô cùng đáng sợ, ngay cả Long thiếu cũng chưa chắc có thể chống lại.
Sao mà trời cao quá quan tâm đến cô gái này thế chứ? Có một dung mạo tuyệt thế, còn có được một thực lực khiến người ta phải kinh sợ.
Nếu như không phải cô quá mức lạnh lẽo, cao ngạo, khiến người ta khó có thể suy nghĩ, có phải cô hẳn là cô gái hạnh phúc nhất trên toàn thế giới hay không?
Long Ngũ cũng không nhịn được cảm khái!
Nhưng mà cô là nữ vương hạnh phúc sao? Người gặp qua cô đều cảm thấy trong mắt cô trống rỗng mà lạnh lẽo, lại giống như che giấu vô số tâm sự.
Đáng tiếc, quá ít người có thể tới gần nữ vương, không ai có thể mở được khóa lòng kia của cô, ngay cả Long thiếu cũng không thể.
Nữ vương, rốt cuộc là người như thế nào chứ? Cô tồn tại trên thế giới này luôn khiến cho người ta có cảm một cảm không chân thật.
Editor: Waveliterature Vietnam
Mười lăm ngày.
"Thì ra vẫn dùng tới thời gian mười lăm ngày." Đường Long nghĩ rằng hắn ta có thể nhanh một chút trở lại thành Đãi Tinh, trở lại Huyền Không Chi Vực, trở lại Không Bảo.
Nhưng không nghĩ tới vẫn là đến đêm thứ mười lăm hắn ta mới vội vàng trở về Không Bảo
"Long thiếu."
"Long thiếu."
Khổng Bảo to lớn có rất nhiều người nghênh đón Đường Long.
Chính xác mà nói chủ nhân của Không Bảo là Đường Long, mỗi một thiếu niên, thiếu nữ được bồi dưỡng ở đây đều sẽ trở thành đội ngũ của Đường Long.
Mà những thiếu niên. thiếu nữ này đều có thiên phú xuất chúng, ít nhất đều có thiên phú cơ bản bốn sao trở lên.
Nếu như có được thiên phú căn bản sáu sao và sáu sao trở lên, ngoài ra còn có được thiên phú đặc biệt vậy thì bọn họ sẽ tiến vào trọng tâm?
Trọng tâm là gì?
Chính là thập lục thiếu tiếng tăm lừng lẫy, nhiều thêm một thập thất thiếu thì có liên quan gì chứ? Đáng tiếc là vị trí thì rất nhiều, nhưng chưa chắc đã có nhiều người như vậy.
Mấy người Long Tứ, Long Ngũ, Long Cửu, Long Thập Tam, Long Thập Ngũ này đều là người của Không Bảo.
Các thiếu gia còn lại đều phân tán ở các nơi trên thế giới, lo bận rộn chuyện của mình.
Nhưng các thiếu gia ở Không Bảo thì nhất định phải đến đón tiếp Đường Long, bởi vì đây chính là thiếu chủ thật sự của bọn họ, người sắp dẫn dắt bọn họ đi tới đỉnh cao của thế giới.
Có người nhận lấy áo khoác của Đường Long, mà mấy vị thiếu gia thì đứng thẳng tắp trước mặt Đường Long.
Nhìn bọn họ, Đường Long tự có vẻ uy nghi nhàn nhạt: "Ta muốn đi gặp Bỉ Ngạn, các ngươi cũng phải chuẩn bị tốt, liên hệ với những người khác chúng ta cũng xuất phát đi Chính Kinh."
"Lần này là thịnh hội của Chính Kinh, ta muốn dẫn các ngươi chính thức thể hiện."
Đây chính là lời của Đường Long, đơn giản mạnh mẽ, mục tiêu rõ ràng.
"Dạ!" Trong mắt mấy vị thiếu gia lóe lên ánh sáng hưng phấn, bắt đầu rồi sao? Đi về Chính Kinh, tham gia tụ hội nội bộ trước khi so tài Đại hội thi đấu đỉnh cao thế giới.
Đây chính là một loại biểu hiện, cũng là một loại tuyên cáo mặt bên. Đại hội so tài đỉnh cao - Cuộc thi xếp hạng thế giới Con đường chiến thần của mùa đông năm sau, Long thiếu sắp chính thức dẫn mười sáu thiếu niên tham gia cuộc thi thiếu niên trong đó.
Một khi đạt được thứ hạng rất tốt, chính là bọn họ đã thể hiện được với thế giới, là cách tốt nhất để leo lên sân khấu của thế giới này.
Đúng, không có cách nào tốt hơn Con đường Chiến Thần.
Cho dù việc phân chia độ tuổi thiếu niên của thời đại Tử Nguyệt không giống với nền văn minh trước, nhưng không phải mỗi một đời thiếu niên đều may mắn có cơ hội tham gia xếp hạng Con đường Chiến Thần, bởi vì thời gian tổ chức của nó không nhất định.
Thứ hạng đạt được trong cuộc thi xếp hạng này trên cơ bản chẳng khác nào thứ hạng thực lực được thế giới công nhận.
Thi đấu thiếu niên đương nhiên không có thi đấu thanh niên, thi đấu người trưởng thành, cho nên chuyện này khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, nhưng đó sẽ là ván nhún tốt nhất đi thông tới hai cuộc thi lớn khác, hơn nữa người có thể tiến vào top một trăm người trong cuộc thi thiếu niên, nếu như có thể thuận lợi trưởng thành, có người nào không phải là nhân vật oai phong một cõi? Có người nào lại không phải là nhân vật phát ra ánh sáng chói mắt trong hai cuộc thi lớn sau đó đâu?
Mười sáu thiếu niên trọng tâm đương nhiên không có dã tâm leo lên đỉnh, nhưng bọn họ đều là có dã tâm tiến vào top 100, còn về ngai vàng đỉnh cao kia đương nhiên bọn họ cho rằng nên là của Đường Long.
Nhìn thấy ánh sáng hừng hực trong mắt của mấy người này, Đường Long vô cùng hờ hững nói: "Tuy chỉ là thịnh hội nội bộ nhưng rất nhiều thiếu niên thiên tài có thực lực đều sẽ tới."
"Người tài giỏi còn có người tài giỏi hơn, không phải các ngươi đi khoe khoang mà là đi học hỏi biết làm thế nào để khiêm tốn."
"Đương nhiên, bây giờ là thực lực gì, không có nghĩa là trước mùa đông năm tới chính là thực lực đó."
"Trước lúc này, thiên tài toàn thế giới đều có một lần cơ hội quan trọng. Một cơ hội quan trọng đột phá chiến sĩ Tử Nguyệt! Cảng Hắc Ám tháng năm năm tới, đến lúc đó cuộc thi xếp hạng tế hội Phong Vân không chắc sẽ kém hơn cuộc thi Con đường Chiến Thần.
"Nếu như khi lần cơ hội đó đến các ngươi không đạt được gì cả, vậy thì cho dù ta dẫn các ngươi đi tham gia cuộc thi xếp hạng Con đường Chiến Thần thì các ngươi cũng chỉ là đi ngang qua."
Đường Long rất ít khi nói câu dài, nói dài dòng, bây giờ vừa mở miệng đã nói nhiều như vậy, chỉ hy vọng mười sáu thiếu niên trọng tâm nhanh chóng trưởng thành, mạnh mẽ.
Hắn ta hoàn toàn không cách nào giải quyết kích thích lần này của Đường Lăng đối với hắn ta.
Mà một đời này đã định sẵn hắn ta và Đường Lăng sẽ tranh đấu, loại tranh đấu này cũng đã được định sẵn không đơn giản chỉ là tranh đấu cá nhân giữa bọn họ, mà trong đó còn có va chạm đội ngũ với nhau.
Danh sách Hỏa Chủng... Danh sách Hỏa Chủng mà Đường Phong để lại, chuyện đương nhiên là truyền cho Đường Lăng nhỉ?
Đáng tiếc danh sách Hỏa Chủng đã không còn tồn tại rồi.
Những năm này không biết Hội nghị Ngôi Sao đã bóp chết bao nhiêu trẻ em, thiếu niên có nghi ngờ sẽ có tên trong danh sách Hỏa Chủng.
Đồng thời, cũng vì Đường Long bồi dưỡng một thế lực không thua gì Danh sách Hỏa Chủng.
Chuyện này rất tàn nhẫn phải không? Thật ra hoàn toàn không tàn nhẫn chút nào, cạnh tranh chính là tàn khốc như vậy.
Đường Long đã chạy ở phía trước, hắn ta sẽ không cho Đường Lăng cơ hội đuổi kịp nữa.
Lần giao thủ cách không gian này Đường Lăng thắng, nhưng thắng trên cưỡng ép thực lực sao? Tuyệt đối không phải. Nếu như là Đường Lăng muốn giao thủ với Đường Long, trong vòng một phút hắn ta sẽ chết ít nhất ba lần.
Đây là mới là thực lực thật sự của Đường Long, hắn ta chỉ là quá mức theo đuổi sự hoàn mỹ, không tha cho mọi mặt của mình yếu đuối hơn người khác, đặc biệt là Đường Lăng.
Nghĩ tới Đường Lăng, nghĩ tới danh sách Hỏa Chủng, nghĩ tới rất nhiều chuyện, Đường Long hơi uể oải. Hắn ta phất tay xua tan mọi người, hắn ta chỉ muốn không thể chờ được nhìn thấy Bỉ Ngạn.
Nhưng mà hắn ta lại không dám cứ đi gặp Bỉ Ngạn như vậy.
Giống như có một dòng nước ấm chảy qua trong lồng ngực của Đường Long, cho dù chỉ là một thiếu niên, nhưng mà người cao một mét tám, rắn chắc mạnh mẽ lại cân xứng, có một vóc người tỉ lệ hoàn mỹ, khiến cho Đường Long đã tỏa ra một sức quyến rũ đặc biệt chỉ thuộc về người trưởng thành.
Vệt nước tản ra, Đường Long chỉ mặc một cái quần sooc, liền đi đến trước chiếc gương.
Trên bậc đá trước gương, đã có một người hầu gái sớm chuẩn bị quần áo kỹ càng cho hắn ta. Đường Long im lặng mặc quần áo xong, sau đó im lặng nhìn mình trong gương.
Hắn ta thích màu trắng, vì vậy bộ đồ này của hắn ta vẫn là một bộ đồng phục màu trắng.
Quần áo cắt may hoàn mỹ khiến cho cả bộ đồng phục thoạt nhìn cứng nhắc mà tinh xảo, tuy đơn giản, không nhiều trang sức nhưng bất kể là đường viền ống tay áo màu bạc hay là cổ áo gắn huy hiệu độc đáo thuộc về hắn ta tất cả đều toát lên vẻ tinh xảo.
Bộ đồng phục này khiến cho Đường Long rất hoàn mỹ.
Bản thân hắn ta cũng đã rất hoàn mỹ, bất kể là gương mặt, khí chất, khí thế của hắn ta tất cả đều rất mê người.
Nhìn mình sẽ khiến cho Đường Long nghĩ tới mẹ ruột của mình, người phụ nữ lộ ra vẻ thần bí kia.
Khi còn rất nhỏ, trong trí nhớ mơ hồ của hắn ta sẽ luôn có một hình ảnh như vậy.
Một người phụ nữ nhìn không rõ mặt, ôm hắn ta vào lòng: "Con trai của mẹ, con là hoàn mỹ nhất."
"Nói cho mẹ biết, trên thế gian này có khuôn mặt nào còn tuấn tú hơn của con không? A, nói cho mẹ biết còn ai sau này sẽ có hào quang sáng chói hơn con không?"
"Không, không có người nào. Một người cũng sẽ không có. Cho dù là người đó còn có con trai, cũng không so được với con, nhất định sẽ không."
"A" Đường Long nhíu mày, mơ hồ cảm thấy cánh tay đau nhức, hắn ta không nghĩ rồi lại nghĩ, thật sự hoàn toàn không muốn nghĩ.
Bởi vì trong trí nhớ này đến cuối cùng, người phụ nữ nhìn không rõ mặt kia đều sẽ trở nên điên cuồng, vừa nói sẽ không có ai so được với hắn ta, vừa sẽ gắt gao nắm chặt cánh tay của hắn ta điên loạn.
Nhưng mà điều bất đắc dĩ chính là bà ta là mẹ ruột của mình, về điều này Đường Long cực kỳ xác định.
Nhưng bà ta là một người phụ nữ như thế nào, bây giờ còn sống hay đã chết? Đường Long cũng không hề hay biết.
Thật sự là một hồi ức không đẹp chút nào cả.
Đường Lăng kia thì sao? Người đó thật sự là còn có đời sau, chính là Đường Lăng sao? Hắn so được với mình sao?
Trong đầu Đường Lăng không ngừng nhớ tới gương mặt của Đường Lăng, tựa như hắn không anh tuấn cũng không cao hơn hắn ta, nhưng mà những thứ này quan trọng không?
Đường Long tự cười giễu mình, không kìm nén được ý nghĩ quái dị lại nổi lên trong đầu. Nếu như là Đường Lăng nhìn thấy Bỉ Ngạn, hắn sẽ giống mình nơm nớp lo sợ như vậy, ngay cả trên người có một hạt bụi cũng cảm thấy không thể đến gần Bỉ Ngạn không?
Nghĩ tới điều này, Đường Long nhăn mày, đây là vấn đề tẻ nhạt đến cỡ nào? Bỉ Ngạn là của hắn ta, một đời này chỉ thuộc về hắn ta, từ giây phút đầu tiên gặp được cô trong không gian bí mật kia, từ đây bắt đầu thời gian hai năm sống nương tựa lẫn nhau kia... tình cảm này không có cách nào xóa bỏ được.
Đường Long say mê sâu sắc Bỉ Ngạn, là tình yêu không cách nào tự kiềm chế được, hắn ta không thể nào mất đi Bỉ Ngạn.
Nghĩ đến cái tên Bỉ Ngạn này trong lòng Đường Long nóng lên mấy phần.
Hắn ta đứng thẳng người, cuối cùng sửa sang cổ áo một chút, sau đó ra khỏi phòng.
**
Bỉ Ngạn chỉ sẽ xuất hiện trên đỉnh Không Bảo vào lúc hoàng hôn, ngoại trừ mùa Huyễn Hỏa, cô sẽ ngồi từ sáng sớm cho đến lúc hoàng hôn.
Đáng tiếc chính là mùa lá đỏ của cây Huyễn Hỏa quá ngắn, trong tình huống bình thường chỉ ngắn ngủi mười ngày sẽ trôi qua.
Bây giờ đã trôi qua ngày thứ tám.
Phần lớn những lá cây đỏ như lửa đều trở thành màu vàng, bay ngợp trời.
Bỉ Ngạn cảm thấy đau lòng vô cớ, ngay cả lúc hoàng hôn cũng sẽ không xuất hiện trên đỉnh Không Bảo.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Cô đang đợi.
Dưới ánh sao đầy trời, cô ôm gối ngồi trên lằn ranh của đỉnh Không Bảo, trong lòng cô đầy rẫy nghi ngờ mà bản thân cô mới hiểu được.
Vì vậy cô phải đợi, đợi Đường Long trở về, xác định tâm tình của mình không có thay đổi gì.
"Bỉ Ngạn" Một giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh Không Bảo.
Bỉ Ngạn quay đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, nhất thời cười tươi như hoa.
Nụ cười này như băng tuyết tan rã, ánh sáng ngút trời đều nhất thời phai màu, Bỉ Ngạn vốn dĩ giống như một búp bê hoàn mỹ nhưng lạnh lùng cuối cùng đã có sức sống.
Chính nụ cười như thế khiến cho Đường Long nhìn đến nỗi trong lòng đều là tình cảm dịu dàng, hắn ta cũng cười.
Chỉ có những lúc nhìn thấy Bỉ Ngạn hắn ta mới sẽ cười ung dung như vậy, chân thành trong trẻo, không phiền muộn, không tranh giành chiến đấu, chỉ có Bỉ Ngạn.
Hai người không nói, bởi vì từ trước đến giờ Bỉ Ngạn rất ít nói.
Cô chỉ là lặng lẽ đứng lên, sau đó bước từng bước đi về phía Đường Long, sau đó chắp hai tay, nhẹ nhàng uốn éo người, hai mắt trong veo cứ như vậy nhìn Đường Lăng.
"Trở về rồi?"
"Ừ. Ta đã trở về." Đường Long đưa tay ra, túm tóc bên tai của cô lại.
Hai người cùng đi tới lằn ranh của đỉnh Không Bảo ngồi xuống.
Bỉ Ngạn nhẹ nhàng tựa vào vai Đường Long.
Đây chính là động tác thân mật nhất giữa hai người, không thể tiến thêm một bước nữa, nếu tiến thêm một bước nữa, cho dù chỉ là nắm tay, cô sẽ biểu hiện sự bài xích và khó chịu.
Điều này khiến cho Đường Long vừa đau khổ lại vừa thỏa mãn.
Đau khổ chính là rốt cuộc là Bỉ Ngạn có khúc mắt gì mới sẽ kháng cự người khác đến gần như vậy? Cho dù thời gian hai năm cùng trải qua sống chết, cô vẻn vẹn cũng chỉ có thể biểu hiện hơi chút thân mật và quyến luyến với mình, những người khác là hoàn toàn không thể đến gần, không phải là tình huống đặc biệt trong phạm vi ba mét cũng không được.
Thỏa mãn chính là, cũng chỉ mình mới có thể khiến cho cô thả lỏng dựa vào bờ vai.
Cũng chỉ có mình mới có hy vọng có được cô.
Đường Long nhắm hai mắt lại, giây phút này hắn ta rất hạnh phúc, rất yên tĩnh. Hắn ta cảm thấy mình cần một chút thời gian nữa thì có thể tiến gần Bỉ Ngạn hơn, chỉ là cần thêm một chút thời gian nữa mà thôi.
Nhưng Bỉ Ngạn đã thất thần.
Vẫn là bờ vai quen thuộc đó, vẫn là mùi quen thuộc đó nhưng tại sao lại thiếu một chút cảm giác khiến mình an tâm bình tĩnh chứ?
Cô vẫn là nhớ tới thiếu niên trên trang báo kia, không ngày không đêm, vừa có thời gian rảnh cô sẽ nhớ tới.
Hắn giống như là vướng bận, là nhớ nhung đau thương nhất từ sâu trong lòng cô, chỉ cần đụng vào sẽ đau đớn khổ sở.
Nhưng mà hắn là ai? Rốt cuộc hắn là ai chứ?
Trong trí nhớ của cô không có người nào gọi là Đường Lăng, còn về hắn là con trai của ai, hắn làm gì, Bỉ Ngạn hoàn toàn không để ý.
Cảm giác này khiến trong lòng Bỉ Ngạn vừa hoảng loạn lại vừa hoảng hốt.
Mặc dù trong lòng cô chưa từng yên tĩnh, nhưng cũng chưa từng hoảng loạn như vậy.
Cô không biết phải làm thế nào. Cô rất sợ phá bỏ thói quen, giống như bây giờ, dựa vào bờ vai của Đường Long nhưng cô cũng không tìm trở về được cảm giác quen thuộc.
"Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?" Đường Long nhẹ giọng hỏi.
"Không có, lần này thì lúc nào ngươi sẽ rời đi?" Bỉ Ngạn mở miệng nói chuyện với Đường Long, giọng nói của cô không lạnh lùng nữa.
"Lần này, trước tiên sẽ dẫn ngươi đi thành Chính Kinh. Sau khi giải quyết chuyện ở thành Chính Kinh xong, ta sẽ trực tiếp xuất phát đi cảng Hắc Ám." Trước giờ Đường Long không hề giấu diếm Bỉ Ngạn điều gì.
"Cảng Hắc Ám?" Tim Bỉ Ngạn vô cớ đập nhanh hơn mấy nhịp.
"Đúng, cảng Hắc Ám. Đó cũng không phải là chỗ tốt gì, vàng thau lẫn lộn.." Đường Long cố gắng giải thích cho Bỉ Ngạn biết cảng Hắc Ám là một nơi như thế nào.
Bỉ Ngạn quá yên lặng, vừa cô độc lại vừa kiêu ngạo, không ai có thể ép buộc cô cái gì, nhưng cũng không có ai hiểu được cô.
Thật ra cô có thể đi rất nhiều nơi, nhưng cô lại chỉ đồng ý ngây người ở trong Không Bảo này, chỉ đồng ý mỗi ngày nhìn hoàng hôn, sau đó im lặng một ngày lại một ngày như thế.
Đường Long muốn nói cho Bỉ Ngạn biết thật ra thế giới này rất đặc sắc, rất không giống nhau, quan trọng nhất chính là hắn ta muốn Bỉ Ngạn làm bạn bên cạnh, cùng đi rất nhiều nơi trên thế giới với hắn ta.
Cho dù Đường Long chưa từng thành công.
"Ta muốn đi." Đường Long mới giới thiệu câu đầu tiên về cảng Hắc Ám, Bỉ Ngạn đã dứt khoát cắt ngang.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Đường Long trong mắt lộ ra mê hoặc và khát vọng.
"Tại sao ngươi muốn đi cảng Hắc Ám? Ngươi là thật lòng muốn đi?" Lần này đến lượt Đường Long kinh ngạc, mặc dù tận đáy lòng đầy vui vẻ, nhưng hắn ta lại không dám tin đây là sự thật.
"Ta, muốn đi." Giọng nói của Bỉ Ngạn trở nên dịu dàng, một tay chống cằm, trong ánh mắt lóe lên vẻ mê mang, lại một lần nữa chìm vào thế giới của mình.
Đường Long cũng không biết Bỉ Ngạn đang suy nghĩ gì? Hắn ta cũng càng không hi vọng Bỉ Ngạn có thể đưa ra một câu trả lời.
Chỉ là nhìn sườn mặt của Bỉ Ngạn, hắn ta không tự chủ được mở miệng: "Được, vậy thì đi."
Bỉ Ngạn quay đầu nhìn Đường Long, vẻ mặt lại một lần nữa cười tươi như hoa, khiến cho cả ánh sao trên bầu trời cũng vì cô mà trở nên phai màu.
Trong lòng Đường Lăng ngập tràn yêu thương, lúc này hắn ta rất muốn hôn cô, nhưng cho dù hắn ta đường đường là Đường Long, vậy mà cũng không có một chút dũng cảm hôn môi cô.
"Thực sự là tốt mà." Long Tứ ngẩng đầu nhìn đỉnh Không Bảo, nhìn bóng dáng của Đường Long và Bỉ Ngạn, nhịn không được cảm khái một câu.
Dưới bầu trời sao, Huyền Không Chi Vực giống như mộng, Không Bảo xa hoa, một đôi bích nhân ngồi ở trên lằn ranh, còn có gì xứng đôi hơn bọn họ sao?
"Thật sự rất tốt, thiên hạ này sợ rằng chỉ có Long thiếu mới có thể xứng đối với nữ vương, mới có thể ngồi bên cạnh nữ vương, thật sự khiến lòng người ganh ghét mà." Long Thập Tam cũng không nhịn được cảm khái một câu như vậy.
Bọn họ chính là phong cảnh đẹp nhất Không Bảo, không chỉ như vậy bọn họ còn được định sẵn sẽ đi tới đỉnh của thế giới.
Nữ vương mạnh mẽ đến đâu? Không ai có đáp án, nhưng có truyền thuyết nói rằng một khi nữ vương ra tay, là một chuyện vô cùng đáng sợ, ngay cả Long thiếu cũng chưa chắc có thể chống lại.
Sao mà trời cao quá quan tâm đến cô gái này thế chứ? Có một dung mạo tuyệt thế, còn có được một thực lực khiến người ta phải kinh sợ.
Nếu như không phải cô quá mức lạnh lẽo, cao ngạo, khiến người ta khó có thể suy nghĩ, có phải cô hẳn là cô gái hạnh phúc nhất trên toàn thế giới hay không?
Long Ngũ cũng không nhịn được cảm khái!
Nhưng mà cô là nữ vương hạnh phúc sao? Người gặp qua cô đều cảm thấy trong mắt cô trống rỗng mà lạnh lẽo, lại giống như che giấu vô số tâm sự.
Đáng tiếc, quá ít người có thể tới gần nữ vương, không ai có thể mở được khóa lòng kia của cô, ngay cả Long thiếu cũng không thể.
Nữ vương, rốt cuộc là người như thế nào chứ? Cô tồn tại trên thế giới này luôn khiến cho người ta có cảm một cảm không chân thật.
Bình luận facebook