Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Mông Phi có chút xấu hổ: “Được rồi, vậy tôi nói thẳng nhé. Các vị đều biết ngọc Con Rối chứ?”
Hai người ôm nhau ngủ, Tùng Hạ ngon lành tiến vào mộng đẹp, Thành Thiên Bích cũng an tâm mà ngủ.
Chỉ có điều đến nửa đêm, họ bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Trước khi tiếng gõ cửa vang lên, Thành Thiên Bích đã cảnh giác ngồi dậy, lạnh lùng lên tiếng: “Ai đấy?”
Tùng Hạ cũng tỉnh lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Các vị, mời ra đây.”
Thành Thiên Bích lấy súng ra, chậm rãi lại gần, mở mạnh cửa phòng ra, dùng súng chỉ vào cửa.
Ông chủ khách sạn dẫn theo vài người đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn họ.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”
Ông ta nói: “Các vị, chúng tôi làm ăn, cầu sinh trong tận thế, không ai sống dễ hết, xin lỗi, chúng tôi không thể giữ các vị.”
Tùng Hạ cau mày: “Ông chủ, có chuyện gì vậy?”
Nét mặt ông ta rất bình tĩnh, khí thế quân nhân gặp nguy không loạn được bộc lộ trên người ông ta không thể nghi ngờ, ông ta cẩn thận nói: “Các vị từ Hán Trung tới đây phải không? Những người đã tận diệt Ưng Đoàn và Lưu lão đại chính là các vị phải không.”
Sắc mặt Thành Thiên Bích trầm xuống.
Ông chủ nói tiếp: “Chuyện của các vị đã truyền khắp thành phố, tôi không biết trong các vị ai là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, chúng tôi cũng không thể chọc vào. Ở Tây An có không ít thế lực lớn mạnh muốn gặp các vị, chúng tôi không muốn gây phiền toái. Con gái tôi không hiểu chuyện, dẫn các vị đến đây. Mời đến thì dễ, đuổi đi thì khó – đạo lý này tôi hiểu, tôi đã chuẩn bị năm lít xăng tặng các vị, mong các vị cho tôi chút mặt mũi, xin hãy rời khỏi đây ngay bây giờ.”
Hai người nhìn nhau, Tùng Hạ trầm giọng nói: “Được, chúng tôi không làm khó dễ ông chủ, chúng tôi sẽ đi ngay.”
Ông chủ gật đầu: “Cám ơn.”
Nhóm Trang Nghiêu cũng đi ra từ trong phòng, xem điệu bộ này thì cũng rất bất đắc dĩ, đành phải về phòng mặc quần áo và thu thập hành lý.
Mười phút sau, họ xuống lầu.
Ái Giai khổ sở nhìn họ, đoán chừng là cô bé vừa bị ba mắng, mắt đục đỏ ngầu, dáng vẻ rất tủi thân.
Tùng Hạ cười nhìn Ái Giai: “Ái Giai, cám ơn em, bọn anh được tắm nước nóng đã vô cùng thỏa mãn, không thể gây thêm phiền toái cho mọi người.”
Ái Giai trề môi, không lên tiếng.
Họ đến bãi đỗ xe tìm A Bố, cũng để lấy xe.
A Bố đang vùi mình trong cái ổ ấm áp, ngủ rất say sưa, khiến không ai đành lòng quấy rầy nó.
Có điều, lúc họ đến gần một chút, A Bố đã tỉnh lại.
Trang Nghiêu vuốt ve mặt A Bố: “Đi thôi, chúng ta tìm chỗ khác nhé.”
A Bố nghe lời bò ra khỏi ổ.
Ái Giai đi tới, đưa cho họ một tấm bản đồ: “Mọi người đi theo con đường này, điểm hồng tâm trong tấm bản đồ này là một khách sạn đã bỏ hoang, nửa tháng trước khách sạn này vẫn mở cửa, sau này không làm ăn được nữa nên mới bỏ, nếu bây giờ các anh đến đó, chắc vẫn ở được.”
“Ái Giai, cám ơn em.”
Cảm giác đang ngủ say mà bị đuổi ra khỏi chăn thật sự không dễ chịu, cũng may họ đều đã quen với cuộc sống màn trời chiếu đất rồi, cầm bản đồ Ái Giai cho, đi đến khách sạn kia.
Ở trên đường, Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Xem ra tung tích của chúng ta đã bị theo dõi, nhất định hôm đó có kẻ lọt lưới.”
Tùng Hạ thở dài: “Hôm đó có nhiều chim như vậy, có ai lọt lưới cũng không kỳ lạ. Con đường tiếp theo của chúng ta sẽ không dễ đi, nhất là khi bị người ta biết trong số chúng ta có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.”
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ A Bố: “Đặc trưng của chúng ta quá rõ ràng, chỉ bằng A Bố là kẻ khác có thể dễ dàng nhận ra chúng ta.”
Trang Nghiêu nói: “Con đường tiếp theo có thể sẽ càng không dễ đi, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Họ nhanh chóng tìm được khách sạn kia, quả nhiên như lời Ái Giai nói, nơi này mới bị bỏ hoang không được bao lâu, vẫn ở tạm được, chăn đệm rũ ra bụi nhưng vẫn sạch sẽ.
Họ tìm vài căn phòng, đi vào đó ngủ. Trong phòng rất lạnh, không thể nào sánh được với khách sạn có hệ thống sưởi hơi nhà Ái Giai, ngay cả quần áo họ cũng không dám cởi, mặc áo lông dày cộm rồi nằm xuống.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ ôm chặt nhau ngủ, bởi vì có người mình thích bên cạnh nên họ không hề cảm thấy lạnh.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tỉnh dậy sớm, Tùng Hạ định xuống nấu bữa sáng cho mọi người. Cậu vừa đi xuống lầu dưới thì cảm giác được dao động năng lượng đoàn thể, cậu nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bên ngoài khách sạn có hơn mười người vây quanh, bao vây nơi này chặt chẽ.
Thành Thiên Bích đi theo sau cậu xuống lầu: “Có người phải không?”
“Ừm, đều là dị nhân.”
Mấy người khác cũng lục tục xuống lầu, họ đi ra ngoài cửa, những dị nhân kia đứng ở ngoài cửa lớn khách sạn, hình như đã chờ lâu rồi.
Thành Thiên Bích nhìn họ một chút, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì? Mấy người là ai?”
Người cầm đầu giật mình, khách khí nói: “Các vị không cần lo lắng, chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn đến xem người có thể đánh bại Ưng Đoàn và Lưu lão đại rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Trang Nghiêu cất cao giọng nói: “Đến rồi thì vào trong ngồi đi, bên ngoài lạnh quá.”
Người cầm đầu dẫn theo hai người đi vào, họ ngồi trên ghế salon, cẩn thận đánh giá đối phương.
Người kia nói: “Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là Mông Phi, những người này đều là anh em của tôi, chúng tôi đều là người Tây An. Từ sau khi tận thế thì đều chưa rời khỏi đây.”
Tùng Hạ hỏi: “Vậy sao mọi người lại nghe được tin tức của chúng tôi?”
“Nơi này cách Hán Trung và Thành Đô không bao xa, bên phía Thành Đô có rất nhiều dị nhân lớp chim, lan truyền tin tức rất nhanh. Bình thường chúng tôi toàn mua tin tức từ chỗ họ, có điều, tin tức liên quan tới các vị do họ chủ động nói cho chúng tôi biết.”
“Mục đích anh đến tìm chúng tôi là gì?”
Mông Phi chế nhạo: “Không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp các vị mà thôi. Chúng tôi sùng bái kẻ mạnh, nhất là một nhóm lớn mạnh như các vị.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Mông Phi có chút xấu hổ: “Được rồi, vậy tôi nói thẳng nhé. Các vị đều biết ngọc Con Rối chứ?”
Sắc mặt mọi người khẽ biến.
Mông Phi hạ giọng: “Tôi muốn hợp tác với các vị để cướp hai mảnh ngọc Con Rối, sau khi nó tới tay, các vị cầm mảnh lớn, chúng tôi lấy mảnh nhỏ, thế nào?”
“Các anh có được tin tức về ngọc Con Rối từ đâu?”
“Đây cũng không phải bí mật gì, khắp thành Tây An này, ai cũng biết nó nằm trong tay ai. Bây giờ Tây An cũng không yên ổn, khắp nơi đều là xung đột cũng chính là vì miếng ngọc Con Rối quý giá này. Nếu chúng tôi không có một miếng thì cũng có nguy cơ bị diệt. Cho nên, chúng tôi muốn hợp tác với các vị.”
Trang Nghiêu híp mắt nhìn họ, không nói gì.
Thành Thiên Bích cũng như có điều suy nghĩ.
Nếu có thể lấy được ngọc Con Rối ở đây thì họ không cần thiết phải đến Lạc Dương nữa, sẽ tiết kiệm được một đoạn đường rất dài.
Nhưng, những người này có tin được không?
Dường như Mông Phi nhìn thấu suy nghĩ của họ, vội nói: “Nếu các vị không tin được tôi, tôi có thể dẫn mọi người đến chỗ tôi nhìn xem. Các vị yên tâm, tôi biết sức mạnh của chúng ta chênh lệch, không có gan tính toán thiệt hơn. Các vị, ngọc Con Rối chính là một bảo bối siêu cấp, tôi không tin các vị không tâm động.”
Thành Thiên Bích nói: “Chúng tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Mông Phi gật đầu: “Chúng tôi hiểu, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho các vị, hiện đang ở ngoài cửa, mọi người ăn chút gì đó, tinh thần tỉnh táo, chúng tôi không vội sớm có câu trả lời thuyết phục, chỉ mong các vị biết thành ý của chúng tôi.”
Hai người ôm nhau ngủ, Tùng Hạ ngon lành tiến vào mộng đẹp, Thành Thiên Bích cũng an tâm mà ngủ.
Chỉ có điều đến nửa đêm, họ bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Trước khi tiếng gõ cửa vang lên, Thành Thiên Bích đã cảnh giác ngồi dậy, lạnh lùng lên tiếng: “Ai đấy?”
Tùng Hạ cũng tỉnh lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Các vị, mời ra đây.”
Thành Thiên Bích lấy súng ra, chậm rãi lại gần, mở mạnh cửa phòng ra, dùng súng chỉ vào cửa.
Ông chủ khách sạn dẫn theo vài người đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn họ.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”
Ông ta nói: “Các vị, chúng tôi làm ăn, cầu sinh trong tận thế, không ai sống dễ hết, xin lỗi, chúng tôi không thể giữ các vị.”
Tùng Hạ cau mày: “Ông chủ, có chuyện gì vậy?”
Nét mặt ông ta rất bình tĩnh, khí thế quân nhân gặp nguy không loạn được bộc lộ trên người ông ta không thể nghi ngờ, ông ta cẩn thận nói: “Các vị từ Hán Trung tới đây phải không? Những người đã tận diệt Ưng Đoàn và Lưu lão đại chính là các vị phải không.”
Sắc mặt Thành Thiên Bích trầm xuống.
Ông chủ nói tiếp: “Chuyện của các vị đã truyền khắp thành phố, tôi không biết trong các vị ai là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, chúng tôi cũng không thể chọc vào. Ở Tây An có không ít thế lực lớn mạnh muốn gặp các vị, chúng tôi không muốn gây phiền toái. Con gái tôi không hiểu chuyện, dẫn các vị đến đây. Mời đến thì dễ, đuổi đi thì khó – đạo lý này tôi hiểu, tôi đã chuẩn bị năm lít xăng tặng các vị, mong các vị cho tôi chút mặt mũi, xin hãy rời khỏi đây ngay bây giờ.”
Hai người nhìn nhau, Tùng Hạ trầm giọng nói: “Được, chúng tôi không làm khó dễ ông chủ, chúng tôi sẽ đi ngay.”
Ông chủ gật đầu: “Cám ơn.”
Nhóm Trang Nghiêu cũng đi ra từ trong phòng, xem điệu bộ này thì cũng rất bất đắc dĩ, đành phải về phòng mặc quần áo và thu thập hành lý.
Mười phút sau, họ xuống lầu.
Ái Giai khổ sở nhìn họ, đoán chừng là cô bé vừa bị ba mắng, mắt đục đỏ ngầu, dáng vẻ rất tủi thân.
Tùng Hạ cười nhìn Ái Giai: “Ái Giai, cám ơn em, bọn anh được tắm nước nóng đã vô cùng thỏa mãn, không thể gây thêm phiền toái cho mọi người.”
Ái Giai trề môi, không lên tiếng.
Họ đến bãi đỗ xe tìm A Bố, cũng để lấy xe.
A Bố đang vùi mình trong cái ổ ấm áp, ngủ rất say sưa, khiến không ai đành lòng quấy rầy nó.
Có điều, lúc họ đến gần một chút, A Bố đã tỉnh lại.
Trang Nghiêu vuốt ve mặt A Bố: “Đi thôi, chúng ta tìm chỗ khác nhé.”
A Bố nghe lời bò ra khỏi ổ.
Ái Giai đi tới, đưa cho họ một tấm bản đồ: “Mọi người đi theo con đường này, điểm hồng tâm trong tấm bản đồ này là một khách sạn đã bỏ hoang, nửa tháng trước khách sạn này vẫn mở cửa, sau này không làm ăn được nữa nên mới bỏ, nếu bây giờ các anh đến đó, chắc vẫn ở được.”
“Ái Giai, cám ơn em.”
Cảm giác đang ngủ say mà bị đuổi ra khỏi chăn thật sự không dễ chịu, cũng may họ đều đã quen với cuộc sống màn trời chiếu đất rồi, cầm bản đồ Ái Giai cho, đi đến khách sạn kia.
Ở trên đường, Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Xem ra tung tích của chúng ta đã bị theo dõi, nhất định hôm đó có kẻ lọt lưới.”
Tùng Hạ thở dài: “Hôm đó có nhiều chim như vậy, có ai lọt lưới cũng không kỳ lạ. Con đường tiếp theo của chúng ta sẽ không dễ đi, nhất là khi bị người ta biết trong số chúng ta có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.”
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ A Bố: “Đặc trưng của chúng ta quá rõ ràng, chỉ bằng A Bố là kẻ khác có thể dễ dàng nhận ra chúng ta.”
Trang Nghiêu nói: “Con đường tiếp theo có thể sẽ càng không dễ đi, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Họ nhanh chóng tìm được khách sạn kia, quả nhiên như lời Ái Giai nói, nơi này mới bị bỏ hoang không được bao lâu, vẫn ở tạm được, chăn đệm rũ ra bụi nhưng vẫn sạch sẽ.
Họ tìm vài căn phòng, đi vào đó ngủ. Trong phòng rất lạnh, không thể nào sánh được với khách sạn có hệ thống sưởi hơi nhà Ái Giai, ngay cả quần áo họ cũng không dám cởi, mặc áo lông dày cộm rồi nằm xuống.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ ôm chặt nhau ngủ, bởi vì có người mình thích bên cạnh nên họ không hề cảm thấy lạnh.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tỉnh dậy sớm, Tùng Hạ định xuống nấu bữa sáng cho mọi người. Cậu vừa đi xuống lầu dưới thì cảm giác được dao động năng lượng đoàn thể, cậu nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bên ngoài khách sạn có hơn mười người vây quanh, bao vây nơi này chặt chẽ.
Thành Thiên Bích đi theo sau cậu xuống lầu: “Có người phải không?”
“Ừm, đều là dị nhân.”
Mấy người khác cũng lục tục xuống lầu, họ đi ra ngoài cửa, những dị nhân kia đứng ở ngoài cửa lớn khách sạn, hình như đã chờ lâu rồi.
Thành Thiên Bích nhìn họ một chút, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì? Mấy người là ai?”
Người cầm đầu giật mình, khách khí nói: “Các vị không cần lo lắng, chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn đến xem người có thể đánh bại Ưng Đoàn và Lưu lão đại rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Trang Nghiêu cất cao giọng nói: “Đến rồi thì vào trong ngồi đi, bên ngoài lạnh quá.”
Người cầm đầu dẫn theo hai người đi vào, họ ngồi trên ghế salon, cẩn thận đánh giá đối phương.
Người kia nói: “Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là Mông Phi, những người này đều là anh em của tôi, chúng tôi đều là người Tây An. Từ sau khi tận thế thì đều chưa rời khỏi đây.”
Tùng Hạ hỏi: “Vậy sao mọi người lại nghe được tin tức của chúng tôi?”
“Nơi này cách Hán Trung và Thành Đô không bao xa, bên phía Thành Đô có rất nhiều dị nhân lớp chim, lan truyền tin tức rất nhanh. Bình thường chúng tôi toàn mua tin tức từ chỗ họ, có điều, tin tức liên quan tới các vị do họ chủ động nói cho chúng tôi biết.”
“Mục đích anh đến tìm chúng tôi là gì?”
Mông Phi chế nhạo: “Không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp các vị mà thôi. Chúng tôi sùng bái kẻ mạnh, nhất là một nhóm lớn mạnh như các vị.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Mông Phi có chút xấu hổ: “Được rồi, vậy tôi nói thẳng nhé. Các vị đều biết ngọc Con Rối chứ?”
Sắc mặt mọi người khẽ biến.
Mông Phi hạ giọng: “Tôi muốn hợp tác với các vị để cướp hai mảnh ngọc Con Rối, sau khi nó tới tay, các vị cầm mảnh lớn, chúng tôi lấy mảnh nhỏ, thế nào?”
“Các anh có được tin tức về ngọc Con Rối từ đâu?”
“Đây cũng không phải bí mật gì, khắp thành Tây An này, ai cũng biết nó nằm trong tay ai. Bây giờ Tây An cũng không yên ổn, khắp nơi đều là xung đột cũng chính là vì miếng ngọc Con Rối quý giá này. Nếu chúng tôi không có một miếng thì cũng có nguy cơ bị diệt. Cho nên, chúng tôi muốn hợp tác với các vị.”
Trang Nghiêu híp mắt nhìn họ, không nói gì.
Thành Thiên Bích cũng như có điều suy nghĩ.
Nếu có thể lấy được ngọc Con Rối ở đây thì họ không cần thiết phải đến Lạc Dương nữa, sẽ tiết kiệm được một đoạn đường rất dài.
Nhưng, những người này có tin được không?
Dường như Mông Phi nhìn thấu suy nghĩ của họ, vội nói: “Nếu các vị không tin được tôi, tôi có thể dẫn mọi người đến chỗ tôi nhìn xem. Các vị yên tâm, tôi biết sức mạnh của chúng ta chênh lệch, không có gan tính toán thiệt hơn. Các vị, ngọc Con Rối chính là một bảo bối siêu cấp, tôi không tin các vị không tâm động.”
Thành Thiên Bích nói: “Chúng tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Mông Phi gật đầu: “Chúng tôi hiểu, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho các vị, hiện đang ở ngoài cửa, mọi người ăn chút gì đó, tinh thần tỉnh táo, chúng tôi không vội sớm có câu trả lời thuyết phục, chỉ mong các vị biết thành ý của chúng tôi.”
Bình luận facebook