Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Tùng Hạ nói: “Bây giờ còn có người chịu làm chuyện này, thật là hiếm có.”
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ ngồi trong xe. Thành Thiên Bích đánh ngất Trương Mậu rồi nhét vào phía sau xe chỗ để thùng xăng, nhưng hai người cũng không dám phớt lờ, dù sao Trương Mậu cũng biết bay, tuyệt đối không thể cho gã cơ hội biến thân.
Tùng Hạ vừa về tới xe, Thành Thiên Bích đã hỏi: “Thế nào rồi?”
“Không có việc gì, người kia rất tốt, trước kia là một nhân viên chăm sóc gấu trúc, bây giờ lại nuôi hơn bốn mươi con gấu trúc sơ sinh trong nhà, không phải người xấu.” Cậu móc từ trong túi ra lựu đạn, đưa cho Thành Thiên Bích: “Cái này trả lại cho cậu, đồ chơi này mà để vào trong túi tôi, tôi vẫn có cảm giác khó chịu lắm, như đang mang một trái bom vậy.”
“Nó chính là bom.” Thành Thiên Bích nhận lấy, nhét vào áo khoác quân sự: “Trang Nghiêu và A Bố đi săn thú rồi à?”
“Ừm, không phải nói phải làm tên cho Tiểu Đường sao, qua Tứ Xuyên rồi sẽ không còn trúc tốt nữa, cho nên làm thân tên trước, này, tôi nghe được từ chỗ La Huân không ít chuyện của Ưng Đoàn, thật sự có chút ghê tởm.” Cậu thuật lại chuyện Trương Thiển dùng người sống cho chim ăn để tăng tỷ lệ dị chủng cho Thành Thiên Bích biết.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Tôi nghĩ người làm những chuyện như vậy nhất định không chỉ có mình gã, chỉ có điều phần lớn sẽ chọn cách ăn động vật, không mất trí như gã, xem ra, sau này sẽ có càng ngày càng nhiều dị nhân dị chủng.”
“Thật ra tôi cảm thấy có lẽ Trương Thiển nhận ra tỉ lệ dị chủng người ăn động vật thấp hơn động vật ăn thịt người. Tuy đây chỉ là suy đoán của tôi, thế nhưng theo những dị nhân dị chủng mà chúng ta đã gặp đến nay thì có rất ít người có thể có thể ăn được những con động vật kia. Hơn nữa tôi nghĩ từ khi tận thế, động vật bị con người ăn nhiều nhất chính là những động vật nhỏ như gián chuột, nhưng chúng ta chưa gặp người gián người chuột nào cả.”
“Cũng có thể, tôi nghĩ bên phía Bắc Kinh nhất định sẽ có nghiên cứu liên quan đến chuyện này.”
Tùng Hạ gật đầu: “Họ nhất định sẽ ra sức nghiên cứu biện pháp cho con người biến dị, dù sao biến dị nghĩa là gia tăng tỷ lệ sinh tồn, tôi thật sự không thể tưởng tượng những người tiến hóa não bộ thông minh giống như Trang Nghiêu mà tập trung lại với nhau thì sẽ làm những gì, nhất định là những chuyện mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Anh đang lo lắng cho giáo sư Tùng ư?”
Tùng Hạ thở dài, mỉm cười nhìn Thành Thiên Bích: “Phải, tôi lo cho chú. Cậu có còn nhớ Sở nghiên cứu ở Trùng Khánh không, nơi đó chỉ có hơn hai mươi nhà khoa học, hơn nữa không tồn tại dị nhân tiến hóa não bộ nhưng đã có thể chia làm hai phái ‘bảo thủ’ và ‘cấp tiến’. Bắc Kinh là nơi tập trung người tiến hóa não bộ từ khắp nơi trên toàn quốc và dị nhân đứng đầu mỗi nơi, rốt cuộc ở đó sẽ có bao nhiêu thế lực rắc rối phức tạp? Trong ấn tượng của tôi, chú tôi là một người làm công tác nghiên cứu khoa học rất đơn thuần, hơi cứng nhắc, hơi bảo thủ một chút, mặc dù mới hơn ba mươi tuổi, nhưng suốt ngày sống với mấy nhà khoa học, ngoại trừ công việc, chú tôi không quá quan tâm hay cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì, nhất là đạo lí đối nhân xử thế, chú tôi chưa bao giờ đặt tâm tư ở đó, tôi rất lo không biết ở Bắc Kinh chú sẽ sống thế nào.”
“Giáo sư Tùng là người tiến hóa não bộ, không phải lo cho ông ấy, anh nhìn Trang Nghiêu mà xem.”
Lấy trí tuệ của Trang Nghiêu, chỉ cần không phải có chuyện xảy ra, trên cơ bản nếu bị rơi vào bất kì hoàn cảnh khó khăn nào, nó cũng có cách giải quyết. Vừa nghĩ tới chuyện chú mình sẽ biến thành người lợi hại như thế, quả thật cậu cũng không cần lo lắng, nói đến mà buồn cười, hoàn cảnh của họ chắc hẳn còn kém chú cậu nhiều hơn.
Tùng Hạ cười: “Cũng đúng, đứa bé kia ấy à, cho dù chúng ta chết sạch, nó vẫn sẽ sống rất tốt. Được rồi, cậu và chú tôi có quan hệ cá nhân gì? Lại đúng lúc cậu đang ở Vân Nam để chú ấy nhờ cậu dẫn tôi về?”
Thành Thiên Bích nói: “Đến Bắc Kinh rồi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Tùng Hạ có chút thất vọng, nhưng cũng không hỏi thêm.
Thành Thiên Bích bắt đầu cảm thấy có chút mất tự nhiên đối với chuyện mình có điều giấu diếm Tùng Hạ, Tùng Hạ chân thành thẳng thắn, không giữ lại chút gì với hắn, nhưng hắn lại…
Hắn cũng không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, hắn là một quân nhân, giữ kín bí mật là sứ mạng của hắn, nhưng hắn đã rời khỏi thân phận quân nhân và quân đội quá lâu. Trong hành trình bôn ba gian khổ này, có đôi khi hắn quên mất mình là một quân nhân, nhất là khi hệ thống xã hội sụp đổ, khái niệm quân đội thật ra chỉ còn trên danh nghĩa, chí ít qua tất cả những nơi mà họ đã từng đi qua, chỉ có Trùng Khánh vẫn còn dáng dấp tương đối giống thế lực quân đội. Trong cuộc chiến sinh tồn này, kẻ thân là quân nhân như hắn thì thường xuyên quên mất, cũng nhờ nhiệm vụ mà hắn đang gánh vác luôn luôn nhắc nhở hắn.
Cho tới bây giờ, hắn lại có cảm giác bất thường với chuyện có điều giấu diếm Tùng Hạ, nhất là nhiệm vụ của hắn có quan hệ lớn với tất cả những chuyện này.
Tùng Hạ phát hiện nét mặt hắn có chút cứng ngắc, liền hỏi: “Cậu sao thế?”
Thành Thiên Bích lắc đầu.
“Cậu yên tâm, cậu không nói cho tôi tôi cũng không ép cậu, tôi sẽ giúp cậu làm tốt công tác bảo mật. Tôi luôn có niềm tin vững chắc, quân đội của chúng ta sẽ không bị tai họa lật đổ, nếu chúng ta thật sự có cơ hội xây dựng lại quê hương, sức mạnh có sức ảnh hưởng nhất, cũng có khả năng lãnh đạo chúng ta đạt thành mục tiêu nhất, nhất định là quân đội của chúng ta, cho nên một khắc tôi cũng không quên cậu là một quân nhân. Tôi biết nhiệm vụ của cậu nhất định có liên quan với tận thế, nếu không cậu sẽ không kiên định hoàn thành nhiệm vụ đến tận bây giờ. Nếu nhiệm vụ đó quan trọng như vậy, chúng ta nhất định phải về đến Bắc Kinh. Thiên Bích, chúng ta có chung mục tiêu, dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải giúp đỡ đối phương.” Tùng Hạ cầm lấy tay Thành Thiên Bích, kiên định nói.
Ánh mắt cậu sáng rực, đôi môi đỏ thẫm vì giọng nói kích động mà có vẻ run rẩy, mái tóc hơi dài dán lên gò má khiến thoạt nhìn thì cậu vô cùng thanh tú, Thành Thiên Bích nhìn ánh mắt tràn đầy tin tưởng, ý chí kiên định của cậu, trong đầu không thể khống chế được mà tái hiện lại hành trình gian khổ mà họ đã đi cùng nhau từng chút từng chút một, trong lòng tràn ra một cảm xúc mà hắn không rõ, trong cơ thể hắn sinh ra một xung động khó có thể mở miệng nói thành lời, khiến hắn muốn ôm lấy Tùng Hạ…
Tùng Hạ ngạc nhiên: “Thiên Bích, mặt cậu hơi đỏ, trong xe toàn là mùi xăng, có phải bị sốc mùi không?”
Thành Thiên Bích nhanh chóng quay đầu đi: “Không phải, tôi không sao.” Thành Thiên Bích rút tay về, âm thầm nắm thành đấm, khắc chế xung động.
Tùng Hạ nói: “Chúng ta xuống xe đứng một chút nhé, cậu thật sự không sao chứ.” Cậu quay đầu lại nhìn Trương Mậu, gã còn đang hôn mê.
“Yên tâm, đã trói rất chắc.”
Hai người xuống xe cho thông khí. Lúc này, hai người bạn của La Huân kéo từ ngoài thành về hai cây trúc to lớn, hai người này nhất định là dị nhân sức mạnh, kéo cây trúc to bằng một người dài hơn hai mươi mét lại có vẻ không hề tốn sức.
Khi kéo trúc về đến khu, Đường Nhạn Khâu chỉ huy họ làm công tác chuẩn bị, dạy những người đó làm thân mũi tên.
Làm việc cho đến trưa, A Bố kéo một con bò rừng lớn trở về, con bò này đủ cho tất cả mọi người ăn trong ba bữa.
Toàn bộ mọi người trong khu đều đang làm việc, có người giúp Đường Nhạn Khâu làm mũi tên, cũng có người xử lý thịt bò. Tất cả họ đều không ăn trưa, năm giờ chiều, mọi người dừng lại công việc trên tay, ăn một bữa thịt lớn.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì đổi ca, Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu trông coi Trương Mậu, Tùng Hạ muốn dẫn Thành Thiên Bích đi xem gấu trúc sơ sinh, nhân tiện tìm La Huân giúp một chuyện.
La Huân vừa lúc cũng ở trong phòng chăm sóc một con gấu con đang bị sốt, thấy họ thì có chút bất ngờ: “Có chuyện gì ư?”
Tùng Hạ cười nói: “Tôi dẫn cậu ấy đến xem.” Cậu chỉ vào một phòng đầy giường trẻ con: “Thiên Bích, thế nào, thú vị không?”
Thành Thiên Bích đứng bên cạnh một chiếc giường, đưa tay chọc một con gấu trúc nhỏ trong giường, thoạt nhìn chúng nó thật sự quá nhỏ, con chuột trên đường cũng lớn hơn chúng.
La Huân nói: “Gấu trúc lớn lên rất nhanh, chỉ cần qua một tháng nữa, số gấu ở đây có thể thả về tự nhiên. Nếu biến dị thì có thể thả về sớm hơn một chút, tôi mong tất cả chúng nó đều biến dị, như vậy tỷ lệ sinh tồn sẽ cao hơn.”
Tùng Hạ nói: “Bây giờ còn có người chịu làm chuyện này, thật là hiếm có.”
La Huân cười nói: “Tôi thích mà, công việc của mình cũng là việc này, kết quả lại còn dị chủng với gấu trúc, đời này tôi có duyên với chúng.”
Tùng Hạ nói: “Tôi muốn hỏi thăm một chút, trong Thành Đô có quân đội không?”
La Huân thở dài: “Có, có một trung đoàn pháo binh quân khu XX, nhân số không ít, cũng bởi vì có trung đoàn này và chúng tôi tương đối đoàn kết nên đến nay Ưng Đoàn vẫn không thể lay chuyển được chúng tôi. Thế nhưng phần lớn quân nhân ở đây đều là người thường, vũ khí thì sẽ có ngày dùng hết, đến lúc đó sợ rằng đây sẽ là thiên hạ của Ưng Đoàn, cho nên chúng tôi mới muốn chạy.”
“Anh có thể giúp chúng tôi một chuyện hay không, giao một vật cho người của trung đoàn pháo binh kia.”
“Cái gì vậy?”
Tùng Hạ móc từ trong lòng ra một tờ giấy, là của Đường Nhạn Khâu đưa cho cậu: “Khi chúng tôi rời khỏi Trùng Khánh, đã từng lạc đường, đánh bậy đánh bạ tìm được khu di lịch Lạc Sơn, nơi đó có hơn sáu mươi người bị kẹt lại, đến nay vẫn không dám rời khỏi đó, có nhân viên công tác cũng có du khách, đây là thông tin về thân phận của họ và thông tin người thân của họ ở Thành Đô. Họ nói, nếu như có thể, mong có ai có thể đến cứu họ, họ không muốn cả đời bị kẹt ở đó.”
La Huân tâm trạng nặng nề nhận lấy tờ giấy: “Tôi nhất định giúp cậu chuyển giao cho đội trưởng, thế nhưng…”
“Tôi hiểu.” Tùng Hạ trầm giọng nói: “Tôi hiểu, không thể đảm bảo chuyện gì, lúc đó chúng tôi cũng đã nói với họ, bây giờ đến thân mình cũng khó mà bảo toàn. Nhưng chúng tôi đã đồng ý với họ, nhất định sẽ giúp họ giao tờ giấy này cho người thích hợp. Tôi cũng chỉ có thể nói, nếu như có thể, xin đừng quên họ.”
La Huân gật đầu, gấp lại tờ giấy thô ráp, thận trọng bỏ vào trong túi, hỏi: “Được rồi, bây giờ mọi người muốn đi đâu, Trùng Khánh mà còn không muốn ở lại, lẽ nào các cậu muốn đến Bắc Kinh?”
Tùng Hạ nói: “Không sai.”
La Huân thở dài: “Chúng tôi không dám nghĩ đến Bắc Kinh, nó quá xa xôi. Có điều, các cậu là đội ngũ muốn đến Bắc Kinh mạnh nhất mà tôi từng thấy.”
Tùng Hạ cười nhạt: “Chỉ cầu lên đường bình an. Nếu mọi người đã muốn đến Trùng Khánh, tôi nói với anh hoàn cảnh ở Trùng Khánh nhé, cuộc hành trình của chúng tôi có một chút kinh nghiệm đáng để tham khảo, nhất là những chuyện nguy hiểm trên đường.”
“Tốt quá.” La Huân cầm lấy một bình sữa: “Vậy thì tốt quá, tôi cho chúng nó bú sữa, cậu nói đi.”
La Huân ôm gấu trúc nhỏ kiên nhẫn cho từng con bú sữa một, Tùng Hạ thuật lại những điều mắt thấy tai nghe mà họ đã trải qua trong cuộc hành trình…
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ ngồi trong xe. Thành Thiên Bích đánh ngất Trương Mậu rồi nhét vào phía sau xe chỗ để thùng xăng, nhưng hai người cũng không dám phớt lờ, dù sao Trương Mậu cũng biết bay, tuyệt đối không thể cho gã cơ hội biến thân.
Tùng Hạ vừa về tới xe, Thành Thiên Bích đã hỏi: “Thế nào rồi?”
“Không có việc gì, người kia rất tốt, trước kia là một nhân viên chăm sóc gấu trúc, bây giờ lại nuôi hơn bốn mươi con gấu trúc sơ sinh trong nhà, không phải người xấu.” Cậu móc từ trong túi ra lựu đạn, đưa cho Thành Thiên Bích: “Cái này trả lại cho cậu, đồ chơi này mà để vào trong túi tôi, tôi vẫn có cảm giác khó chịu lắm, như đang mang một trái bom vậy.”
“Nó chính là bom.” Thành Thiên Bích nhận lấy, nhét vào áo khoác quân sự: “Trang Nghiêu và A Bố đi săn thú rồi à?”
“Ừm, không phải nói phải làm tên cho Tiểu Đường sao, qua Tứ Xuyên rồi sẽ không còn trúc tốt nữa, cho nên làm thân tên trước, này, tôi nghe được từ chỗ La Huân không ít chuyện của Ưng Đoàn, thật sự có chút ghê tởm.” Cậu thuật lại chuyện Trương Thiển dùng người sống cho chim ăn để tăng tỷ lệ dị chủng cho Thành Thiên Bích biết.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Tôi nghĩ người làm những chuyện như vậy nhất định không chỉ có mình gã, chỉ có điều phần lớn sẽ chọn cách ăn động vật, không mất trí như gã, xem ra, sau này sẽ có càng ngày càng nhiều dị nhân dị chủng.”
“Thật ra tôi cảm thấy có lẽ Trương Thiển nhận ra tỉ lệ dị chủng người ăn động vật thấp hơn động vật ăn thịt người. Tuy đây chỉ là suy đoán của tôi, thế nhưng theo những dị nhân dị chủng mà chúng ta đã gặp đến nay thì có rất ít người có thể có thể ăn được những con động vật kia. Hơn nữa tôi nghĩ từ khi tận thế, động vật bị con người ăn nhiều nhất chính là những động vật nhỏ như gián chuột, nhưng chúng ta chưa gặp người gián người chuột nào cả.”
“Cũng có thể, tôi nghĩ bên phía Bắc Kinh nhất định sẽ có nghiên cứu liên quan đến chuyện này.”
Tùng Hạ gật đầu: “Họ nhất định sẽ ra sức nghiên cứu biện pháp cho con người biến dị, dù sao biến dị nghĩa là gia tăng tỷ lệ sinh tồn, tôi thật sự không thể tưởng tượng những người tiến hóa não bộ thông minh giống như Trang Nghiêu mà tập trung lại với nhau thì sẽ làm những gì, nhất định là những chuyện mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Anh đang lo lắng cho giáo sư Tùng ư?”
Tùng Hạ thở dài, mỉm cười nhìn Thành Thiên Bích: “Phải, tôi lo cho chú. Cậu có còn nhớ Sở nghiên cứu ở Trùng Khánh không, nơi đó chỉ có hơn hai mươi nhà khoa học, hơn nữa không tồn tại dị nhân tiến hóa não bộ nhưng đã có thể chia làm hai phái ‘bảo thủ’ và ‘cấp tiến’. Bắc Kinh là nơi tập trung người tiến hóa não bộ từ khắp nơi trên toàn quốc và dị nhân đứng đầu mỗi nơi, rốt cuộc ở đó sẽ có bao nhiêu thế lực rắc rối phức tạp? Trong ấn tượng của tôi, chú tôi là một người làm công tác nghiên cứu khoa học rất đơn thuần, hơi cứng nhắc, hơi bảo thủ một chút, mặc dù mới hơn ba mươi tuổi, nhưng suốt ngày sống với mấy nhà khoa học, ngoại trừ công việc, chú tôi không quá quan tâm hay cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì, nhất là đạo lí đối nhân xử thế, chú tôi chưa bao giờ đặt tâm tư ở đó, tôi rất lo không biết ở Bắc Kinh chú sẽ sống thế nào.”
“Giáo sư Tùng là người tiến hóa não bộ, không phải lo cho ông ấy, anh nhìn Trang Nghiêu mà xem.”
Lấy trí tuệ của Trang Nghiêu, chỉ cần không phải có chuyện xảy ra, trên cơ bản nếu bị rơi vào bất kì hoàn cảnh khó khăn nào, nó cũng có cách giải quyết. Vừa nghĩ tới chuyện chú mình sẽ biến thành người lợi hại như thế, quả thật cậu cũng không cần lo lắng, nói đến mà buồn cười, hoàn cảnh của họ chắc hẳn còn kém chú cậu nhiều hơn.
Tùng Hạ cười: “Cũng đúng, đứa bé kia ấy à, cho dù chúng ta chết sạch, nó vẫn sẽ sống rất tốt. Được rồi, cậu và chú tôi có quan hệ cá nhân gì? Lại đúng lúc cậu đang ở Vân Nam để chú ấy nhờ cậu dẫn tôi về?”
Thành Thiên Bích nói: “Đến Bắc Kinh rồi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Tùng Hạ có chút thất vọng, nhưng cũng không hỏi thêm.
Thành Thiên Bích bắt đầu cảm thấy có chút mất tự nhiên đối với chuyện mình có điều giấu diếm Tùng Hạ, Tùng Hạ chân thành thẳng thắn, không giữ lại chút gì với hắn, nhưng hắn lại…
Hắn cũng không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, hắn là một quân nhân, giữ kín bí mật là sứ mạng của hắn, nhưng hắn đã rời khỏi thân phận quân nhân và quân đội quá lâu. Trong hành trình bôn ba gian khổ này, có đôi khi hắn quên mất mình là một quân nhân, nhất là khi hệ thống xã hội sụp đổ, khái niệm quân đội thật ra chỉ còn trên danh nghĩa, chí ít qua tất cả những nơi mà họ đã từng đi qua, chỉ có Trùng Khánh vẫn còn dáng dấp tương đối giống thế lực quân đội. Trong cuộc chiến sinh tồn này, kẻ thân là quân nhân như hắn thì thường xuyên quên mất, cũng nhờ nhiệm vụ mà hắn đang gánh vác luôn luôn nhắc nhở hắn.
Cho tới bây giờ, hắn lại có cảm giác bất thường với chuyện có điều giấu diếm Tùng Hạ, nhất là nhiệm vụ của hắn có quan hệ lớn với tất cả những chuyện này.
Tùng Hạ phát hiện nét mặt hắn có chút cứng ngắc, liền hỏi: “Cậu sao thế?”
Thành Thiên Bích lắc đầu.
“Cậu yên tâm, cậu không nói cho tôi tôi cũng không ép cậu, tôi sẽ giúp cậu làm tốt công tác bảo mật. Tôi luôn có niềm tin vững chắc, quân đội của chúng ta sẽ không bị tai họa lật đổ, nếu chúng ta thật sự có cơ hội xây dựng lại quê hương, sức mạnh có sức ảnh hưởng nhất, cũng có khả năng lãnh đạo chúng ta đạt thành mục tiêu nhất, nhất định là quân đội của chúng ta, cho nên một khắc tôi cũng không quên cậu là một quân nhân. Tôi biết nhiệm vụ của cậu nhất định có liên quan với tận thế, nếu không cậu sẽ không kiên định hoàn thành nhiệm vụ đến tận bây giờ. Nếu nhiệm vụ đó quan trọng như vậy, chúng ta nhất định phải về đến Bắc Kinh. Thiên Bích, chúng ta có chung mục tiêu, dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải giúp đỡ đối phương.” Tùng Hạ cầm lấy tay Thành Thiên Bích, kiên định nói.
Ánh mắt cậu sáng rực, đôi môi đỏ thẫm vì giọng nói kích động mà có vẻ run rẩy, mái tóc hơi dài dán lên gò má khiến thoạt nhìn thì cậu vô cùng thanh tú, Thành Thiên Bích nhìn ánh mắt tràn đầy tin tưởng, ý chí kiên định của cậu, trong đầu không thể khống chế được mà tái hiện lại hành trình gian khổ mà họ đã đi cùng nhau từng chút từng chút một, trong lòng tràn ra một cảm xúc mà hắn không rõ, trong cơ thể hắn sinh ra một xung động khó có thể mở miệng nói thành lời, khiến hắn muốn ôm lấy Tùng Hạ…
Tùng Hạ ngạc nhiên: “Thiên Bích, mặt cậu hơi đỏ, trong xe toàn là mùi xăng, có phải bị sốc mùi không?”
Thành Thiên Bích nhanh chóng quay đầu đi: “Không phải, tôi không sao.” Thành Thiên Bích rút tay về, âm thầm nắm thành đấm, khắc chế xung động.
Tùng Hạ nói: “Chúng ta xuống xe đứng một chút nhé, cậu thật sự không sao chứ.” Cậu quay đầu lại nhìn Trương Mậu, gã còn đang hôn mê.
“Yên tâm, đã trói rất chắc.”
Hai người xuống xe cho thông khí. Lúc này, hai người bạn của La Huân kéo từ ngoài thành về hai cây trúc to lớn, hai người này nhất định là dị nhân sức mạnh, kéo cây trúc to bằng một người dài hơn hai mươi mét lại có vẻ không hề tốn sức.
Khi kéo trúc về đến khu, Đường Nhạn Khâu chỉ huy họ làm công tác chuẩn bị, dạy những người đó làm thân mũi tên.
Làm việc cho đến trưa, A Bố kéo một con bò rừng lớn trở về, con bò này đủ cho tất cả mọi người ăn trong ba bữa.
Toàn bộ mọi người trong khu đều đang làm việc, có người giúp Đường Nhạn Khâu làm mũi tên, cũng có người xử lý thịt bò. Tất cả họ đều không ăn trưa, năm giờ chiều, mọi người dừng lại công việc trên tay, ăn một bữa thịt lớn.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì đổi ca, Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu trông coi Trương Mậu, Tùng Hạ muốn dẫn Thành Thiên Bích đi xem gấu trúc sơ sinh, nhân tiện tìm La Huân giúp một chuyện.
La Huân vừa lúc cũng ở trong phòng chăm sóc một con gấu con đang bị sốt, thấy họ thì có chút bất ngờ: “Có chuyện gì ư?”
Tùng Hạ cười nói: “Tôi dẫn cậu ấy đến xem.” Cậu chỉ vào một phòng đầy giường trẻ con: “Thiên Bích, thế nào, thú vị không?”
Thành Thiên Bích đứng bên cạnh một chiếc giường, đưa tay chọc một con gấu trúc nhỏ trong giường, thoạt nhìn chúng nó thật sự quá nhỏ, con chuột trên đường cũng lớn hơn chúng.
La Huân nói: “Gấu trúc lớn lên rất nhanh, chỉ cần qua một tháng nữa, số gấu ở đây có thể thả về tự nhiên. Nếu biến dị thì có thể thả về sớm hơn một chút, tôi mong tất cả chúng nó đều biến dị, như vậy tỷ lệ sinh tồn sẽ cao hơn.”
Tùng Hạ nói: “Bây giờ còn có người chịu làm chuyện này, thật là hiếm có.”
La Huân cười nói: “Tôi thích mà, công việc của mình cũng là việc này, kết quả lại còn dị chủng với gấu trúc, đời này tôi có duyên với chúng.”
Tùng Hạ nói: “Tôi muốn hỏi thăm một chút, trong Thành Đô có quân đội không?”
La Huân thở dài: “Có, có một trung đoàn pháo binh quân khu XX, nhân số không ít, cũng bởi vì có trung đoàn này và chúng tôi tương đối đoàn kết nên đến nay Ưng Đoàn vẫn không thể lay chuyển được chúng tôi. Thế nhưng phần lớn quân nhân ở đây đều là người thường, vũ khí thì sẽ có ngày dùng hết, đến lúc đó sợ rằng đây sẽ là thiên hạ của Ưng Đoàn, cho nên chúng tôi mới muốn chạy.”
“Anh có thể giúp chúng tôi một chuyện hay không, giao một vật cho người của trung đoàn pháo binh kia.”
“Cái gì vậy?”
Tùng Hạ móc từ trong lòng ra một tờ giấy, là của Đường Nhạn Khâu đưa cho cậu: “Khi chúng tôi rời khỏi Trùng Khánh, đã từng lạc đường, đánh bậy đánh bạ tìm được khu di lịch Lạc Sơn, nơi đó có hơn sáu mươi người bị kẹt lại, đến nay vẫn không dám rời khỏi đó, có nhân viên công tác cũng có du khách, đây là thông tin về thân phận của họ và thông tin người thân của họ ở Thành Đô. Họ nói, nếu như có thể, mong có ai có thể đến cứu họ, họ không muốn cả đời bị kẹt ở đó.”
La Huân tâm trạng nặng nề nhận lấy tờ giấy: “Tôi nhất định giúp cậu chuyển giao cho đội trưởng, thế nhưng…”
“Tôi hiểu.” Tùng Hạ trầm giọng nói: “Tôi hiểu, không thể đảm bảo chuyện gì, lúc đó chúng tôi cũng đã nói với họ, bây giờ đến thân mình cũng khó mà bảo toàn. Nhưng chúng tôi đã đồng ý với họ, nhất định sẽ giúp họ giao tờ giấy này cho người thích hợp. Tôi cũng chỉ có thể nói, nếu như có thể, xin đừng quên họ.”
La Huân gật đầu, gấp lại tờ giấy thô ráp, thận trọng bỏ vào trong túi, hỏi: “Được rồi, bây giờ mọi người muốn đi đâu, Trùng Khánh mà còn không muốn ở lại, lẽ nào các cậu muốn đến Bắc Kinh?”
Tùng Hạ nói: “Không sai.”
La Huân thở dài: “Chúng tôi không dám nghĩ đến Bắc Kinh, nó quá xa xôi. Có điều, các cậu là đội ngũ muốn đến Bắc Kinh mạnh nhất mà tôi từng thấy.”
Tùng Hạ cười nhạt: “Chỉ cầu lên đường bình an. Nếu mọi người đã muốn đến Trùng Khánh, tôi nói với anh hoàn cảnh ở Trùng Khánh nhé, cuộc hành trình của chúng tôi có một chút kinh nghiệm đáng để tham khảo, nhất là những chuyện nguy hiểm trên đường.”
“Tốt quá.” La Huân cầm lấy một bình sữa: “Vậy thì tốt quá, tôi cho chúng nó bú sữa, cậu nói đi.”
La Huân ôm gấu trúc nhỏ kiên nhẫn cho từng con bú sữa một, Tùng Hạ thuật lại những điều mắt thấy tai nghe mà họ đã trải qua trong cuộc hành trình…
Bình luận facebook