• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Kỷ Cambri Trở Lại (1 Viewer)

  • Chương 69

Đường Nhạn Khâu trầm mặc nghe xong một hồi, mở miệng nói: “Trang Nghiêu, rốt cuộc thì tôi đã hiểu vì sao họ không thể tin cậu, bởi vì cậu không coi chúng tôi làchiến hữu đồng sinh cộng tử, mà chỉ là một phần tử trong kế hoạch của cậu mà thôi.”

Tùng Hạ chạy lên lầu, cửa phòng Thành Thiên Bích đang mở, cậu bước vào thấy giáo sư Vương đang nói gì đó với hắn. Cậu vừa vào cửa, ánh mắt Thành Thiên Bích chằm chằm nhìn cậu, giáo sư Vương cũng nhìn Tùng Hạ: “Ngày mai tôi sẽ trở lại.” Nói xong đi lướt qua Tùng Hạ ra về.

Dưới ánh nhìn chăm chú trầm mặc kia, Tùng Hạ đầu óc trống rỗng, nhìn thấy Thành Thiên Bích yên lành ngồi trước mắt cậu, lo âu nhiều ngày của cậu đã hóa thành hư không, cậu không kiềm chế được mà chạy đến, ôm mạnh lấy Thành Thiên Bích.

Trong mắt Thành Thiên Bích lóe lên sự kinh ngạc, hai tay giơ lên lại buông xuống, cuối cùng lại giơ lên, lại không biết làm sao nữa, cứ đờ ra giữa không trung.

“Thiên Bích… tốt quá…” Tùng Hạ vui mừng đến nỗi suýt nữa bật khóc, ngày đó Thành Thiên Bích ngã vào trong lòng cậu, cậu chưa từng thấy dáng vẻ yếu ớt đến thế của hắn. Trong mắt cậu, trước nay người đàn ông này đều có tinh thần sung mãn, lợi hại bất phàm, vết thương trên sườn trái của hắn rất lớn, khiến Tùng Hạ đến nay hồi tưởng lại, cả người cũng run lên.

Cậu ôm chặt cổ Thành Thiên Bích, lại sợ đụng tới vết thương của hắn, tư thế có chút mất tự nhiên, nhưng cậu không muốn buông ra.

Sau một hồi do dự, hai tay của Thành Thiên Bích rốt cuộc đặt lên hông cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”

“Ừ.” Tùng Hạ đặt cằm lên vai Thành Thiên Bích, ngón tay cẩn thận vuốt ve lưng hắn, mắt đỏ gật đầu.

Liễu Phong Vũ vừa vào đến cửa đã thấy hai người ôm nhau trong một tư thế cực kỳ cẩn thận, tư thế đơn thuần muốn tới gần rồi lại cực kỳ sợ hãi này khiến Liễu Phong Vũ nhìn thấy mà quả thật không biết nên khóc hay nên cười, nhưng trong lòng lại không nhịn được cảm thấy ấm áp.

Đúng là hai kẻ thú vị.

Thành Thiên Bích nhìn thấy hắn, nhẹ nhàng đẩy Tùng Hạ ra, Tùng Hạ đứng lên, quay đầu lại thấy Liễu Phong Vũ, có chút ngượng ngùng.

Liễu Phong Vũ chọc: “Ôm tiếp đi, để ý đến anh làm gì.”

Tùng Hạ lúng túng xoay người, hỏi Thành Thiên Bích: “Thương thế của cậu thế nào rồi?”

“Hồi phục khá nhanh, sau này chỉ cần đổi thuốc đúng hạn, nghỉ ngơi nhiều là tốt.”

“Hôm nay tôi định ra ngoài săn thú với Liễu ca, hấp t…”

Thành Thiên Bích đột nhiên bịt kín miệng cậu.

Tùng Hạ không hiểu nhìn hắn, Thành Thiên Bích chỉ chỉ vào một góc trần nhà, hai người quay đầu nhìn lại, thấy một cái cameras.

Tùng Hạ kinh ngạc hỏi: “Họ còn gắn cái đó ư?”

“Không, là Trang Nghiêu, để giám sát họ chữa trị cho tôi. Nhưng thứ này không an toàn, có thể bị người khác đánh cắp.”

“Trang Nghiêu đi đâu rồi?”

“Sở nghiên cứu.”

Tùng Hạ cau mày nói: “Trang Nghiêu tự mình đến Sở nghiên cứu…” Chẳng lẽ không sợ những người đó phát hiện ra nó là người tiến hóa não bộ ư? Nó và dị nhân điều khiển sức mạnh tự nhiên đều hiếm có như nhau.

Ánh mắt Thành Thiên Bích tối sầm lại, lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ nó có cách.”

Tùng Hạ nói: “Mấy ngày nay đều là cậu đơn độc tiếp xúc với giáo sư Vương, ông ấy có ép hỏi cậu chuyện gì không?”

“Không.”

Liễu Phong Vũ nói: “Ông ta sao có thể ép hỏi Thành Thiên Bích được, giáo sư Vương chỉ là người thường.”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Ông ta có ý đồ tăng liều lượng thuốc mê cho tôi, nó có tác dụng làm mê hoặc thần trí, nhưng tôi đã được huấn luyện để kháng thuốc, thuốc mê có tác dụng không lớn lớn tôi, ông ta cũng không dám làm rõ quá, bởi vì tôi vẫn tỉnh táo.”

Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Vậy lúc cậu phẫu thuật chẳng phải là…” Thuốc mê vô hiệu? Cậu quả thật đã từng nghe nói huấn luyện nghiêm khắc bao gồm cả huấn luyện kháng thuốc, nhất là chống lại tác dụng mê hoặc thần trí của thuốc mê, phòng ngừa người được huấn luyện để lộ bí mật dưới tác dụng của thuốc, nhưng cậu không ngờ Thành Thiên Bích cũng đã được huấn luyện như thế, rốt cuộc thì Thành Thiên Bích đang thi hành nhiệm vụ gì?

Mặc dù kinh ngạc nhưng Tùng Hạ cũng không hỏi lại, so sánh với nhau thì cậu thương Thành Thiên Bích không thể dùng thuốc để giảm đau hơn, vết thương nghiêm trọng như vậy, lại tiến hành giải phẫu và khâu vá dưới tình trạng thuốc mê vô hiệu…

Thành Thiên Bích nhìn mi tâm nhíu chặt của cậu, giải thích: “Tôi quen rồi, không sao đâu.”

Tùng Hạ vốn có dự định vừa gặp Thành Thiên Bích sẽ nói tin tốt mình có thể cảm nhận hạt nhân năng lượng cho hắn biết, nhưng bây giờ có cameras, cậu không thể nói, chỉ nói mình muốn đi săn với Liễu Phong Vũ, mang về ít thức ăn cho người của khu công nghiệp.

Lúc này, một đứa trẻ của khu công nghiệp đi tới, nói với Tùng Hạ: “Chú ơi, con mèo và anh kia về rồi, anh ấy bảo các chú đến phòng của Đường đại ca.”

Tùng Hạ đơ mặt ra, Trang Nghiêu…

Thành Thiên Bích đứng dậy muốn xuống giường, Tùng Hạ giữ hắn lại: “Cậu đừng đi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Tôi có thể xuống giường.” Thành Thiên Bích kiên trì đứng lên, bởi vì động vào vết thương nên vùng lông mày hơi nhíu lại.

“Thiên Bích, nếu không tôi bảo Trang Nghiêu đến đây nhé, chúng ta tháo cameras xuống.”

Thành Thiên Bích mắt lạnh như băng: “Không cần, bây giờ tôi sẽ đi gặp nó.”

Tùng Hạ bất đắc dĩ, đành phải choàng thêm tấm áo cho Thành Thiên Bích, ba người chậm rãi đi xuống lầu dưới.

Đến phòng Đường Nhạn Khâu, Trang Nghiêu đã ngồi mép giường chờ họ, xung quanh còn đặt mấy chiếc ghế.

Trang Nghiêu thấy họ đến, sắc mặt như thường: “Ồ, đã đi được rồi cơ à? Hồi phục không tệ lắm.”

Ba người vào phòng, Liễu Phong Vũ đóng cửa lại.

Trang Nghiêu nói: “Tôi mới từ Sở nghiên cứu về đây, hiểu được không ít thông tin hữu dụng, may mà chỗ họ không có người tiến hóa não bộ, bây giờ tôi có thể ẩn giấu dao động năng lượng của tôi với người xung quanh trong phạm vi nhất định, họ không phát hiện ra tôi là…”

Thành Thiên Bích vốn đang chậm rãi đi về hướng nó, đột nhiên đi một bước xa đến trước mặt nó, giơ tay bóp lấy cổ Trang Nghiêu, xách nó lên từ chỗ ngồi.

Đường Nhạn Khâu trong mắt lóe một ánh sáng, cầm nã thủ chộp vào cổ tay Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích đưa tay chặn lại, cánh tay hai người va vào nhau cứng rắn, bắp thịt rắn chắc run lên bần bật!

“Thiên Bích, đừng!” Tùng Hạ hô to.

Vẻ mặt Đường Nhạn Khâu nghiêm lại: “Cậu đối phó với một đứa bé như vậy thì có phải đàn ông không, thả nó ra!”

Tùng Hạ cũng ôm lấy cánh tay Thành Thiên Bích, vội la lên: “Thiên Bích, cậu thả Trang Nghiêu xuống, có chuyện gì từ từ nói.”

Liễu Phong Vũ cũng nắm lấy cổ tay Thành Thiên Bích, trầm giọng nói: “Buông nó ra đi.”

Trang Nghiêu bị nghẹt thở đến mặt mũi đỏ bừng, nhìn chằm chằm Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích thả lỏng tay ra, Liễu Phong Vũ tiếp được thân thể Trang Nghiêu, đưa nó trở về chỗ ngồi.

Trang Nghiêu ôm cổ kịch liệt ho khan vài cái, đôi mắt to sáng ngời có hơi nước, khiến gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn như ngọc kia càng có vẻ đơn thuần đáng yêu.

Thế nhưng cũng chỉ có Đường Nhạn Khâu tiếp xúc với nó không sâu mới bị vẻ mặt của nó mê hoặc.

Bầu không khí giữa Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu hơi căng thẳng, mặc dù chỉ đấu nhau ngắn ngủi nhưng cũng động tới vết thương, sắc mặt đều hơi trắng bệch, nhưng họ vẫn không ngừng nhìn chằm chằm đối phương.

Liễu Phong Vũ ấn Đường Nhạn Khâu về giường: “Cậu có muốn khỏe lại hay không đây.”

Tùng Hạ cũng kéo được Thành Thiên Bích ra, đỡ hắn ngồi xuống ghế.

Đường Nhạn Khâu lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cậu làm như vậy?”

Thành Thiên Bích nhìn Trang Nghiêu: “Sao anh không hỏi nó xem.”

Đường Nhạn Khâu nhìn về phía Trang Nghiêu.

Trang Nghiêu thở hổn hển mấy hơi, trên chiếc cổ thanh mảnh còn có dấu tay màu đỏ, thoạt nhìn quả thật rất đáng thương, nhưng thái độ của nó lại tỉnh táo lạ thường, nó nói: “Tôi quả thật đã dự tính rất nhiều chuyện có thể xảy ra, trong đó bao gồm cả chuyện Tùng Hạ sẽ bị thương, nhưng tôi khẳng định anh ta sẽ không chết.”

“Vớ vẩn.” Thành Thiên Bích cắn răng nói: “Lão đại của bang Thanh Nham, lúc đó muốn Tùng Hạ đi chịu chết.”

“Nhưng anh ta không chết. Những phán đoán của tôi không dựa vào may mắn, tôi có hai suy xét: Thứ nhất, Tùng Hạ coi như là người thông minh, dù là thật hay là giả, anh ta có rất nhiều tin tức có thể đổi lấy mạng sống, ít nhất có thể trì hoãn đến lúc chúng ta tới cứu. Thứ hai, trên người anh ta có năng lực mà tôi không biết, loại năng lực này, theo như phỏng đoán của tôi có giá trị lớn hơn tôi hay anh rất nhiều, anh ta tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy được. Tôi biết anh trách tôi khiến Tùng Hạ trải qua nguy hiểm, tôi biết các anh không tin tưởng tôi, nhưng bất luận nhiệm vụ gì luôn tồn tại rất nhiều khả năng xấu và nguy hiểm mà ta không biết. Không chỉ có anh ta bị thương mà ai cũng có thể bị thương. Không chỉ có anh ta nguy hiểm đến tính mạng mà trên thế giới này, mỗi phút mỗi giây ai cũng có thể chết. Nếu anh mong muốn Tùng Hạ bình yên vô sự, chi bằng ở lại Trùng Khánh đi, săn thú trồng trọt mà sống, đừng bao giờ rời khỏi đây, điều kiện tiên quyết là nếu như mấy chục năm sau nơi này vẫn thế này. Thế nhưng anh có dám cam đoan Trùng Khánh hôm nay tương đối an toàn, ngày mai sẽ không gặp kiếp nạn gì?”

Tùng Hạ trầm giọng nói: “Trang Nghiêu, chúng tôi trách cậu, tuyệt đối không phải vì bất kì người nào bị thương, mà là cậu không nói những dự tính về nguy hiểm cho chúng tôi biết. Để đạt được mục đích không cho chúng tôi lùi bước, cậu đã lừa chúng tôi, để chúng tôi đi chấp hành nhiệm vụ. Sức mạnh của Triệu Tiến căn bản không phải là thứ mà hai người họ có thể đơn giản chống lại, nếu có chút sai lầm, có lẽ hai người họ sẽ không về được nữa.”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Anh đánh giá họ quá thấp, nhất là Thành Thiên Bích, người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên có tiềm năng vô hạn. Cái ngày vừa đến Trùng Khánh, tôi đi ra ngoài đã biết rất nhiều tin tức về người tiến hóa ngược loại lưỡng cư, tôi đã phân tích đầy đủ, tin tưởng hai người họ có thể giết chết hắn.”

Thái độ của Trang Nghiêu chắc chắc như vậy, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nó, nhưng mỗi khi nghĩ đến tình huống bi thảm của họ ngày đó, từ tận đáy lòng Tùng Hạ không thể tín phục lí do thoái thác của Trang Nghiêu, cậu nói: “Thế còn tôi thì sao? Cậu khẳng định tôi sẽ không chết như vậy ư? Tôi không có năng lực tấn công, khi họ đang chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể cho tôi một đao.”

Trang Nghiêu nhìn cậu: “Anh còn giấu diếm bí mật nào đó, chính là thứ hộ mệnh cho anh, anh tuyệt đối sẽ không chết.”

Đường Nhạn Khâu trầm mặc nghe xong một hồi, mở miệng nói: “Trang Nghiêu, rốt cuộc thì tôi đã hiểu vì sao họ không thể tin cậu, bởi vì cậu không coi chúng tôi là chiến hữu đồng sinh cộng tử, mà chỉ là một phần tử trong kế hoạch của cậu mà thôi.”

Trang Nghiêu lộ vẻ mặt chịu đựng, không nói gì.

Liễu Phong Vũ nói: “Không sai, đây mới là lý do bọn này không thể tin cậu. Hôm nay cậu vì sức mạnh tổng thể của cả nhóm mà đảm bảo ai cũng còn sống trở về, ngày kia để lợi ích của nhóm lớn hơn nữa, cậu có thể hi sinh ai đó trong bọn này hay không? Thậm chí vì lợi ích của cậu mà hi sinh tất cả mọi người? Đừng nói cậu đảm bảo, sự đảm bảo của cậu không ai tin tưởng, bởi vì cậu nói dối nhiều lắm.”

Tùng Hạ thở dài: “Chỉ sợ căn bản là cậu… khinh thường không muốn nói thật cho chúng tôi, phải không?”

Cơ thịt trên mặt Trang Nghiêu cứng đờ đi một chút, tay đặt sau lưng nắm thành nắm đấm, nó lạnh nhạt nói: “Mặc kệ các anh có tin hay không, từ trước đến nay tôi chưa từng muốn hại chết các anh. Đừng nghĩ mình quá vĩ đại, mục tiêu của tôi, cho dù các anh chết sạch cũng không thực hiện được, tôi chỉ phụ trách đưa các anh đến Bắc Kinh mà thôi, sau đó chúng ta mỗi người một ngả.”

Tùng Hạ than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn Trang Nghiêu rất phức tạp. Cậu hồi tưởng lại Trang Nghiêu trong biệt thự ở Quý Dương, người đã nói với cậu câu “cảm ơn” mất tự nhiên kia, đứa bé này thật sự không có tình cảm ư? Không, nó có đấy, nó rất coi trọng A Bố. Mặc dù họ không tin tưởng Trang Nghiêu, nhưng tuyệt đối không muốn gây khó dễ cho một đứa bé mới mười một tuổi, thậm chí một lòng muốn coi nó là một thành viên trong nhóm, nhưng tình nghĩa mãi không thay đổi này của Trang Nghiêu với họ, kết quả này thật sự khiến ai nấy cũng thấy chán nản.

Có lẽ ngay từ đầu Trang Nghiêu chỉ miễn cưỡng đi theo bọn họ, sau này cũng sẽ không đi cùng nhau nữa, như Trang Nghiêu đã nói, họ hợp tác đến Bắc Kinh, sau đó không còn liên quan.

Đúng, chỉ là hợp tác, không phải bạn bè.

Tùng Hạ nghĩ tới đây, có chút khó chịu.

Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn Trang Nghiêu: “Sau này bất luận là kế hoạch gì thì đều phải nói rõ ràng với mỗi người trong chúng tôi, bao gồm cả nguy hiểm.”

“Được.” Trang Nghiêu dứt khoát đáp.

Nhưng mọi người cũng không quá tin nó.

Tùng Hạ thở ra một hơi thở nặng trịch: “Không nói chuyện này nữa, cậu nói một chút xem cậu đến Sở nghiên cứu kia thu hoạch được cái gì đi.”

“Lúc đầu tôi đến Sở nghiên cứu chỉ là muốn mang thi thể Triệu Tiến về cho anh thôi, thế nhưng sau lại phát hiện họ rất coi trọng thi thể kia, tôi không mang về được.”

“Chờ một chút, cậu lấy danh nghĩa gì đến Sở nghiên cứu?”

“Tôi là Viện sĩ trong Viện khoa học trung ương, trong Sở nghiên cứu có một người từng là cộng sự với tôi khi còn ở Bắc Kinh.”

Liễu Phong Vũ cau mày nói: “Cậu thật sự không phải xuyên không tới chứ?”

Trang Nghiêu lườm hắn một cái: “Không phải.”

“Trẻ con bình thường cho dù thông minh thế nào đi chăng nữa, nhưng vì tuổi nhỏ nên tri thức có thể hấp thu được cũng hữu hạn.”

Trang Nghiêu nhún vai: “Nói với các anh, các anh cũng không hiểu, chúng ta nói trọng tâm được không?”

“Được, cậu tiếp tục đi.”

“Khi tôi biết người kia ở đây, tôi đi tìm ông ta, đồng thời trao đổi với ông ta một chút tin tức, bao gồm cả phân tích của tôi với ‘Ý thức Cambri’, còn có tin tức lấy được bên kia Bắc Kinh.”

“Như vậy ông ta đã nói cho cậu biết gì?”

Trang Nghiêu nói: “Ông ta miêu tả cho tôi một kế hoạch xây dựng lại sau thảm họa vô cùng tốt đẹp.”

“Xây dựng lại?”

“Đúng, xây dựng lại xã hội loài người ở đây. Bởi vì Trùng Khánh bốn phía đều là núi, căn cứ theo hiểu biết của họ, ngoại trừ ba tỉnh miền Đông Bắc và các hải đảo vùng duyên hải cách Thanh Hải xa nhất, Trùng Khánh là một trong những thành phố trên đất liền bị năng lượng vô thuộc tính ảnh hưởng nhẹ nhất. Đương nhiên, những người ở trong vùng núi, chúng ta cũng không liên lạc được, cũng không biết họ giờ thế nào, chí ít trong số những thành phố cỡ lớn, Trùng Khánh có điều kiện tốt nhất trong sự hiểu biết hiện nay. Hơn nữa, Trùng Khánh có quân đội đóng quân rất nhiều, sau trận động đất, thành phố lập tức được quân đội tiếp quản, quản lý tương đối phù hợp. Tuy ngay từ đầu số người bị chết và chạy trốn tương đối nhiều, thế nhưng còn dư lại hơn mười vạn người, vẫn có thể quản lý. Hơn nữa bởi vì bốn phía đều là núi, sản vật phong phú, rất nhiều người có thể dựa vào săn thú mà sống, bây giờ ở đây nghiễm nhiên đã tạo thành hình thức đầu tiên của xã hội mới – lấy vật đổi vật. Rất nhiều người cho dù không có năng lượng chiến đấu hay săn thú cũng có thể làm việc cho quân đội hoặc những người khác, có được số lương thực cơ bản nhất. Ở đây, chỉ cần không lười biếng, cơ bản sẽ không chết đói. Hiện nay tại Sở nghiên cứu đang nghiên cứu thuốc men, cây nông nghiệp và chăn nuôi biến dị kiểu mới. Một khi thành công thì ở đây sẽ trở lại về thời kì nông canh. Bước tiếp theo quân đội còn dự định phát hành tiền, một lần nữa thành lập hệ thống xã hội, luật pháp thích hợp cũng sẽ được đặt ra. Họ muốn kéo Trùng Khánh quay về quỹ đạo xã hội kiểu mẫu.”

Ý tưởng này có vẻ vô cùng khích lệ lòng người, thật ra phần lớn con người trong tận thế đều muốn trở về xã hội trước đây, mặc dù xã hội kia chung quy vẫn bị lên án, nhưng chí ít xã hội đó có thể thỏa mãn no ấm cơ bản nhất, có thể cho những người yêu nhau không đến nỗi bặt vô âm tín, xa cách muôn trùng. Thế nhưng, mỗi người ngồi ở đây đều tỉnh táo, họ biết muốn xây dựng lại xã hội loài người phải đối mặt với bao nhiêu trở ngại, cải cách hệ thống xã hội mấy nghìn năm ở Trung Quốc đều được thu nhỏ trong xã hội nhỏ bé này.

Tùng Hạ nói: “Ý tưởng này tốt, hiện nay họ đã làm đến bước nào rồi?”

“Nghiên cứu thuốc men kiểu mới và cây nông nghiệp bước đầu thành công, đã bắt đầu trồng thử cây nông nghiệp.”

Tùng Hạ hỏi ngược lại: “Cậu thấy thế nào?”

Trang Nghiêu nhếch khóe miệng: “Những phần tử trí thức già cả đó đều nghĩ rất đơn giản, một lòng nhào vào nghiên cứu khoa học, cho rằng chỉ cần lấy việc ăn no mặc ấm là nền tảng là có thể thực hiện được lý tưởng của họ. Nếu họ tốn chút công sức nghiên cứu xem hiện trạng Trùng Khánh bây giờ thế nào thì sẽ biết, những điều kiện cơ bản mà họ cung cấp là đang tiếp tay cho kẻ độc tài.”

Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, nhất là Trần thiếu, sau khi bang Hồng Uy bị tiêu diệt, hắn có thế lực lớn hơn, vừa nãy còn tới tìm tôi, muốn chúng ta khi gặp lão đại hội Băng Sương thì nói chúng ta đứng về phía hắn.”

“Tôi biết hắn tới tìm anh, tôi cũng có thể đoán được hắn đã nói gì.”

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Trang Nghiêu nói: “Chờ gặp Ngô Du, biết được mục đích của hắn đã.”

“Sau này Trùng Khánh sẽ thật sự bị Trần thiếu khống chế ư?”

“Vậy thì có làm sao, ở đây biến thành thế nào cũng không liên quan đến chúng ta. Cho dù Trần thiếu nắm giữ toàn bộ Trùng Khánh cũng sẽ không giết sạch mọi người rồi làm vua một cõi đâu. Người của khu công nghiệp căn bản không đáng để hắn lãng phí thời gian. Sức chịu đựng của người đàn ông này sẽ không chỉ như vậy, không có gì phải quá lo lắng. Sở dĩ tôi nói chuyện này vì tôi đã lấy được một chút thuốc men kiểu mới và hạt giống cây nông nghiệp, họ còn có kỹ thuật giữ tươi không tồi. Ngày mai tôi lại đi, nhất định sẽ mang về được một chút. Quan trọng hơn, tôi cảm thấy rất hứng thú với nghiên cứu chăn nuôi biến dị của họ, kết quả đang trong quá trình phân tích, phát hiện được vài thứ ta không thể tưởng tượng.” Nói đến đây, vẻ mặt của Trang Nghiêu đột nhiên nghiêm túc.

“Là cái gì vậy?”

Trang Nghiêu nói: “Họ đang nghiên cứu dùng các mẫu gene biến dị, thông qua các virut vô hại đối với vật thể làm vật trung gian, cấy ghép lên các sinh vật bình thường, do đó sẽ khiến những động vật biến dị linh tinh như heo bò càng có nhiều thịt hơn.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tính khả thi của chuyện này chắc hẳn rất cao.”

“Nếu là ở Bắc Kinh chắc hẳn có thể hoàn thành thí nghiệm này, thế nhưng ở đây thì hơi khó khăn, họ không có dụng cụ giải trình tự gene, chỉ có thể dựa vào những máy móc cấp thấp tiến hành phân biệt và so sánh gene, tiến độ rất chậm, thế nhưng cũng có chút hiệu quả. Chỉ có điều hiện nay chưa thể thuận lợi tích trữ vật thí nghiệm, thế nhưng có mấy vật thí nghiệm đã trở nên to lớn hơn như mong muốn, tuy rằng rất nhanh chết. Khi bắt đầu tiến hành thực nghiệm này, thế lực trong Sở nghiên cứu chia làm hai phe.”

Mọi người chăm chú lắng nghe.

“Một phe chính là những nhà khoa học già cả tiếp xúc với tôi, kiên trì muốn dùng loại thực nghiệm này để hồi sinh nền công nghiệp chăn nuôi, để những người bình thường ở Trùng Khánh không cần mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng cũng có thể ăn thịt, mà phe còn lại là thế lực do quân đội khống chế, họ muốn thông qua thực nghiệm này chế tạo ra nhiều giống loài biến dị hơn, nhất là dị nhân.”

Dị nhân…

Liễu Phong Vũ vẻ mặt chán ghét: “Vừa nghe đã biết không phải chuyện tốt.”

“Chuyện không thể tưởng tượng không phải cái này, tôi tin rất nhiều người đều ảo tưởng rằng có thể tạo ra dị nhân, thậm chí rất nhiều người đều đồng ý mạo hiểm để biến thành dị nhân ưu việt trong thời đại này. Chuyện không tưởng chính là, khi tôi và họ tiến hành giải phẫu thi thể Triệu Tiến thì phát hiện một vài bí mật về năng lượng.”

“Bí mật gì?”

“Năng lượng trong cơ thể, trong thời gian vừa chết không lâu, có lẽ có thể lấy được ra.”

Tùng Hạ trợn to hai mắt.

Trang Nghiêu nhìn cậu: “Không sai, không phải chỉ có anh dùng cách đó mới có thể hấp thu năng lượng, có lẽ thông qua dụng cụ nào đó cũng có thể, thế nhưng nếu quả thật có loại dụng cụ này, anh còn cao cấp hơn dụng cụ đó gấp vô số lần, vừa có thể chứa đựng, lợi dụng và phát tán ra.”

“Cậu đã… phát hiện ra nó như thế nào?”

“Chuyện này bây giờ chỉ là một suy đoán của tôi. Nếu như là tôi của trước kia, chỉ sợ cũng không thể thông qua dao động năng lượng ấy để phát hiện ra suy đoán này, mà sau khi tiến hóa não bộ, khả năng suy tính của tôi tăng lên gấp mấy chục lần so với trước đây, phạm vi suy nghĩ của tôi vô cùng rộng lớn, nói đơn giản thì đúng là thiên mã hành không [76], những thứ trước kia tôi tuyệt đối không dám tưởng tượng, bây giờ lại chân thật xảy ra ở trên người tôi. Nhất là chuyện anh có thể hấp thu năng lượng đã mở rộng tư duy của tôi về phương diện này, cho nên những nhà khoa học bình thường, tuy họ rất thông minh, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, còn tôi lại nghĩ tới. Hơn nữa kết hợp với phương pháp hấp thu năng lượng của anh, tôi thậm chí còn để tâm đến một số thứ trên lý thuyết. Nếu tôi có thể có suy đoán như vậy, như vậy người tiến hóa não bộ ở Bắc Kinh, họ nhất định đã giải phẫu vô số dị nhân, sớm muộn gì họ cũng sẽ có suy đoán như vậy.”

[76] Thiên mã hành không: Ngựa thần lướt gió tung mây, một cách ví voon chỉ ý tưởng bay xa.

“Nếu như năng lượng thật sự có thể lấy ra…” Tùng Hạ đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Vẻ mặt Trang Nghiêu có chút nặng nề: “Nếu năng lượng thật sự có thể được lấy ra, như vậy nói ngược lại, năng lượng cũng có thể bị hấp thu, nếu như lý luận này là thật thì nói cách khác, giả sử có nhiều người như anh, đối với nhân loại mà nói, đúng là thảm họa lớn hơn.”

Tùng Hạ cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Một thành phố núi hoang vu, mấy chục vạn nhân khẩu ít ỏi cũng đã tranh đấu gay gắt như thế, ngày nào cũng tràn đầy giết chóc và cướp đoạt, nếu như ngay cả năng lượng cũng có thể cướp đoạt, như vậy những kẻ muốn trở nên mạnh mẽ sẽ không ngừng cướp đoạt năng lượng của con người và các sinh vật khác. Đến lúc đó, không cần những sinh vật khác ăn mòn không gian sinh tồn của loài người, loài người sẽ tự giết lẫn nhau, sau đó dần dần diệt vong.

Đây là sự tàn nhẫn đến nhường nào.

Trang Nghiêu nói: “Tôi không muốn chuyện này trở thành sự thật, nhưng tôi có một dự cảm, tôi không ngăn cản được nó. Bên phía Bắc Kinh, họ đang đi đầu trong thời đại khủng khiếp này.”

Tùng Hạ thở dài một hơi, không thể kiềm chế thân thể ớn lạnh, sắc mặt ai nấy ở đây cũng có chút khó coi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom