Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Tùng Hạ nhận lấy bức ảnh, dường như là ảnh chụp thức ăn trong một bữa tiệc liên hoan của một gia đình, trên bàn đầy kín hơn mười món, có vẻ vô cùng hấp dẫn…
A Bố có tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã bỏ lại Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ ở tít tận đằng sau.
Tùng Hạ cảm thấy gió thổi vù vù tạt vào mặt cậu, mắt cậu hơi không mở ra được, rất sợ con mèo bự này sẽ nhả cậu ra, hoặc dây ba lô bị đứt, cậu sẽ ngã xuống.
Tùng Hạ theo A Bố thể nghiệm cảm giác vượt nóc băng tường, họ lúc thì nhảy lên tầng thượng của một tòa nhà bốn năm tầng, lúc lại bỗng nhiên nhảy xuống, lúc lại bay qua hai tòa nhà cách nhau hơn mười mét. Cảm tượng lớn nhất lúc ấy của Tùng Hạ chính là thằng nhóc thối này quá sành chơi mà.
Còn cậu đã sắp bị hù chết.
Sự thật chứng minh chiếc ba lô leo núi này rất bền, đến khi A Bố nhả cậu ra, ba lô vẫn chưa hỏng.
…
Tùng Hạ đặt mông ngồi bệt xuống đất, hai chân như nhũn ra, sắc mặt tái nhợt, chưa hoàn hồn.
Trang Nghiêu trượt từ đuôi A Bố xuống đất, cười ha ha nhìn cậu: “Anh tên là gì?”
Tùng Hạ thở hổn hển nhìn nó: “Cậu mấy tuổi rồi?” Trong lòng cậu thật sự không thể cho rằng Trang Nghiêu là một đứa bé, nhưng bề ngoài của nó thì đích thật là một đứa bé chừng mười tuổi, cậu cảm giác có chút lộn xộn.
“Mười một tuổi trăm phần trăm.”
Tùng Hạ gượng gạo đứng lên từ dưới đất: “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”
“Tôi đã nói tất cả, tôi cần mấy người hỗ trợ. Yên tâm, tôi sẽ cho mấy người rất nhiều thứ tốt, giúp mấy người đến Bắc Kinh, chuyện này tuyệt đối không nuốt lời.”
Tùng Hạ căn bản không tin nó, cậu nhìn xung quanh một chút, Trang Nghiêu dẫn cậu tới một biệt thự rất vắng vẻ: “Cậu dẫn tôi tới đây làm gì? Không phải chúng ta đến rạp chiếu phim sao?”
“Tôi phải chuẩn bị một chút.”
“Đây là đâu?”
“Nhà tôi. Rốt cuộc thì anh tên là gì?”
Tùng Hạ không quá tình nguyện nói tên của mình.
“Anh có biết nấu cơm không?”
“Cái gì?”
Trang Nghiêu dẫn A Bố và cậu đến một tòa biệt thực có có diện tích rất lớn: “Nấu cơm, anh đã lớn như vậy, chẳng lẽ không biết nấu cơm hay sao.”
“Biết.” Tùng Hạ không yên lòng nói, cậu vẫn quan sát hoàn cảnh xung quanh, muốn mượn cơ hội chạy trốn, cậu không muốn để mình trở thành con tin uy hiếp Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ.
Trang Nghiêu cũng không quay đầu lại: “Tốt nhất là anh đừng giở trò gì, chỉ số thông minh của tôi cao hơn của ba người cộng lại đấy.”
Tùng Hạ bĩu môi, tiểu quỷ này đúng là khiến người ta không ưa nổi, phí cả gương mặt đáng yêu kia.
Sau khi đi vào bên trong, Tùng Hạ phát hiện ra một cái ổ mèo khổng lồ.
Cái ổ kia vốn là một bể bơi, bây giờ trong bể bơi được lót hơn trăm cái chăn, nhìn qua vô cùng mềm mại thoải mái. Phía trên bể bơi còn có một cái mái che rất lớn, thậm chí bốn vách tường quanh bể bơi còn bày vài cái lò sưởi.
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Đây đều do mình cậu làm?”
Trang Nghiêu lườm nguýt cậu một cái: “Dĩ nhiên không phải, người khác làm. Có cả đống người trên đường vì một bữa cơm mà làm việc.” Nó chỉ vào biệt thự: “Tôi hiện đang cải tạo biệt thự này, từ phía sau mở một cánh cửa mà A Bố có thể đi vào, như vậy nếu đột nhiên hạ nhiệt độ nó cũng sẽ không quá lạnh.”
“Nó có lông dầy như vậy, vốn sẽ không quá lạnh.”
“Không được, tôi sợ nó đông lạnh.” Trang Nghiêu rất nghiêm túc nói: “Tôi còn định xây một hệ thống tuần hoàn nước ngầm ở sân sau biệt thự. A Bố thích sạch sẽ, trong sông có sinh vật thủy sinh lớn, từ sau khi tận thế nó chưa từng được tắm rửa hẳn hoi.”
Tùng Hạ khâm phục mà lắc đầu, đứa trẻ này đúng là rất kì công.
…
Sau khi A Bố vào sân, nó cuộn thành một cục ở ngay trong bể bơi, nhắm mắt lại ngủ.
Trang Nghiêu dẫn cậu vào trong biệt thự.
Sau khi vào phòng, miệng Tùng Hạ căn bản không thể khép lại. Toàn bộ biệt thự đã được cải tạo thành một nhà xưởng loại nhỏ, trong phòng chất đầy loại dụng cụ, những thứ dễ hỏng đã được đóng gói chân không toàn bộ, chỉ là những nguồn năng lượng như xăng dầu linh tinh thì chất đầy một mặt tường.
Quan trọng nhất, nơi này có điện.
“Cậu làm thế nào để chở mấy thứ này về?”
“Một số đồ mới chở. Trước khi động đất xảy ra tôi đã bắt đầu dự trữ.”
“Cái gì? Cậu đoán được sẽ xảy ra động đất?”
“Hai ngày trước động đất, tôi kiểm tra thấy từ phía Thanh Hải phát ra dao động năng lượng bất thường, thật ra cục địa chấn nhất định cũng đo ra được, chỉ là không tuyên bố mà thôi. Khi đó tôi đã dự trữ được chút thực phẩm và nhu yếu phẩm. Sau động đất, tôi phát hiện tốc độ thức ăn hư thối nhanh hơn, cho nên trước khi người ta tranh cướp thức ăn, tôi đã mua về rất nhiều.”
“Cậu làm những chuyện này, ba mẹ cậu có biết không?”
Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Họ đã chết rồi.”
“Cậu chỉ sống một mình ư? Cùng một con mèo?” Không biết vì sao, Tùng Hạ đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này có chút đáng thương.
Trang Nghiêu lườm cậu một cái: “Đừng dùng ánh mắt ngu xuẩn như vậy nhìn tôi.”
Tùng Hạ bĩu môi, thằng bé này quả nhiên không khiến người ta thích chút nào hết.
Trang Nghiêu nói: “Đi theo tôi.”
Hai người đi đến một góc trong biệt thự, đi theo Trang Nghiêu vào trong nhìn thấy, đó là nhà bếp, trong đó có ba cái tủ lạnh bự chảng dựa vào vách tường.
Trang Nghiêu chỉ vào tủ lạnh: “Bên trong cái gì cũng có, nấu cơm cho tôi.”
Tùng Hạ ngẩn người: “Không phải cậu có thể tìm người nấu cơm cho hay sao.”
“Họ rất bẩn, hơn nữa sẽ trộm đồ, nhìn anh có vẻ sạch sẽ một chút.”
Tùng Hạ tuy rằng không muốn nấu cơm cho Trang Nghiêu cho lắm, nhưng cậu thật sự rất muốn thử cảm giác ở trong nhà bếp của con người nấu những món ăn dành cho con người, dù Trang Nghiêu không cho cậu ăn cũng chẳng sao hết.
Tùng Hạ mở tủ lạnh ra xem, một tảng thịt bò được đóng gói chân không khiến cậu lập tức cảm xúc dâng trào, cậu nói: “Cậu muốn ăn cái gì?”
Trang Nghiêu nói: “Gì cũng được. Tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, toàn bộ biệt thự đều có hệ thống canh phòng, không có tôi đưa anh đi, anh sẽ không đi được. Nếu như chạm phải đường dây cao thế, tôi cũng không chịu trách nhiệm.”
Tùng Hạ không để ý tới nó, định hôm nay sẽ hưởng thụ lạc thú xuống bếp, đáng tiếc ở đây chỉ có hai người họ, nếu Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng ở đây thì tốt rồi, cậu chẳng những có thể làm nhiều một ít, còn có thể để họ nếm thử thứ tốt.
Tùng Hạ lần lượt cho mấy tảng thịt và cá vào lò vi ba để rã đông, nhắm mắt lại nghe âm thanh lúc lò vi ba chuyển động, cậu dường như đã được trở về xã hội văn minh trong giây lát. Cậu đứng trong nhà bếp tuy nhỏ hẹp nhưng lại đầy đủ thiết bị, tĩnh tâm hưởng thụ lạc thú nấu nướng mỹ thực.
Lò vang lên một tiếng “đinh”, Tùng Hạ mở mắt, lấy thịt ra, nhìn thoáng qua khung cảnh hoang vắng cỏ dại tươi tốt ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng.
Trang Nghiêu đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà bếp: “Này, tôi muốn ăn thịt kho tàu với canh cá, cho thêm đậu hũ vào canh.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Không phải cậu nói làm gì cũng được sao.”
“Tôi vừa nghĩ ra.” Nó cầm hai bức ảnh trong tay: “Anh làm mấy món như trong tấm hình này này, có cái gì làm cái đó.”
Tùng Hạ nhận lấy bức ảnh, dường như là ảnh chụp thức ăn trong một bữa tiệc liên hoan của một gia đình, trên bàn đầy kín hơn mười món, có vẻ vô cùng hấp dẫn: “Chúng ta chỉ có hai người, đâu có ăn hết.”
“Anh không phải lo, làm được bao nhiêu cứ làm, không ăn hết có thể tích trữ.”
Tùng Hạ ngẫm lại cũng thấy đúng, Trang Nghiêu máy hút chân không và tủ lạnh cơ mà. Tùng Hạ vén tay áo lên, tìm hết mọi nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng được, nấu ăn với khí thế ngất trời.
Thời gian hơn một tiếng đồng hồ đó khiến cậu có cảm giác hạnh phúc không gì sánh được, không chỉ có thể vừa ngửi thấy mùi vị xa xỉ của thức ăn vừa ăn vụng mấy miếng, quan trọng nhất là tất cả thứ này giúp cậu nhớ lại cuộc sống yên tĩnh hạnh phúc đã từng trước đây. Trong hai tháng sống vất vưởng khốn cùng này, đây là cảnh tượng đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cậu, hôm nay lại một lần nữa xuất hiện.
Mùi thơm khắp nơi đã hấp dẫn Trang Nghiêu, nó đứng dựa vào cửa lẳng lặng nhìn Tùng Hạ đeo cái tạp dề quen thuộc đi qua đi lại nấu nướng, đôi mắt linh động lóe ra ánh sáng khó mà diễn tả được.
Cuối cùng Tùng Hạ đã làm ra tám món ăn và một món canh, khi bê thức ăn lên bàn, trong tủ lạnh còn để lạnh một cái bánh mousse.
Trang Nghiêu nhìn bàn thức ăn kia, ánh mắt tỏa sáng.
Tùng Hạ nói: “Nhà cậu có nhiều đồ như vậy, còn lừa lạp xưởng của chúng tôi làm gì.”
“Tôi không biết làm, cho nên trước đều ăn thức ăn chín, những thức ăn chín tôi đã ăn hết rồi.”
Trang Nghiêu ăn một miếng thịt kho tàu lớn, thịt ba chỉ mỡ màng nhẵn nhụi, màu sắc tươi mới, vô cùng ngon miệng. Trang Nghiêu không nói chuyện, cắm đầu dùng sức ăn.
Tùng Hạ cũng không gì, cậu còn đói hơn cả Trang Nghiêu, còn tham hơn cả nó nữa. Bây giờ cậu có cảm giác có thể ăn hết cả bàn thức ăn này, cậu từng cho rằng đời mình sẽ không có cơ hội ăn một bữa cơm như thế nữa.
Tùng Hạ vừa ăn vừa nghĩ, nếu Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng ở đây thì thật tốt, cậu muốn cùng chia sẻ mỹ thực với họ. Vừa rồi cậu đã lén nhét vào ba lô chút thịt, rau dưa và hoa quả được đóng gói chân không, hai người bọn họ nhất định đã lâu không được ăn cà chua và nho.
Trong nhà Trang Nghiêu hầu như cái gì cũng có, hơn nữa kỹ thuật giữ tươi của nó hiển nhiên rất công phu, từ việc tất cả thực vật đều thống nhất một kiểu túi đóng gói chân không cũng có thể biết mấy thứ này đều do cậu tự tay cất giữ.
Nhìn qua giống như tận thế không có bất kỳ ảnh hưởng gì với đứa bé này, nó vẫn sống trong xã hội văn minh.
Trang Nghiêu có sức ăn kinh người, không ai nghĩ rằng thân thể gầy mảnh của nó có thể ăn được nhiều như vậy, khi Tùng Hạ no đến nỗi cơ hồ không nhúc nhích được nữa, nó vẫn còn đang ăn, giống như nó còn giống dân tị nạn một hai tháng nay không được ăn uống đàng hoàng hơn cả Tùng Hạ vậy.
…
Sau khi Tùng Hạ ăn xong, lại hỏi: “Lúc nào đến rạp chiếu phim? Nhất định là họ đã chờ ở bên trong rồi.”
Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: “Anh khẳng định họ nhất định sẽ đến như vậy ư? Ngộ nhỡ họ bỏ anh lại rồi chạy thì sao?”
Tùng Hạ nao nao, sửng sốt trước câu hỏi của Trang Nghiêu.
Bởi vì cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ý thức từ đáy lòng cậu cho rằng Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ nhất định sẽ đến rạp chiếu phim cứu cậu, cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện họ sẽ không để ý tới cậu mà bỏ đi trước. Bởi vì nếu ai trong số Thành Thiên Bích hay Liễu Phong Vũ bị bắt đi, cậu cũng sẽ không phủi tay bỏ mặc.
Không hề nghĩ đến chuyện đó.
Trang Nghiêu hừ lạnh một tiếng: “Tôi lại tin họ sẽ đi.”
Tùng Hạ nói: “Họ nhất định sẽ tới.”
Trang Nghiêu lộ ra nụ cười mỉa mai: “Loại người khờ khạo như anh đúng là thú vị.”
Tùng Hạ nhíu mày một cái: “Chuyện này thì có liên quan gì đến khờ khạo. Lẽ nào trước nay cậu chưa từng tin ai hay sao?”
Trang Nghiêu cười nhạo: “Tin? Lần đầu tiên mấy người tin tôi, kết quả thì như thế nào?”
“Cậu là người lạ, còn chúng tôi là bạn của nhau, tôi dùng cách cậu có thể hiểu được để nói vậy, ba người chúng tôi vì lợi ích tập thể, chúng tôi có cùng một mục tiêu, cho nên họ sẽ không bỏ lại tôi.”
“Lợi ích tập thể?” Trang Nghiêu đầy hưng trí nhìn cậu: “Tôi không thể thăm dò được dao động năng lượng trên người anh, chỉ có hai người bọn họ dị nhân, đối với họ mà nói, trên cơ bản anh chính là một gánh nặng. Họ không chỉ phải bảo vệ anh an toàn, còn phải tìm thức ăn cho anh, còn phải chịu đựng việc thân thể yếu ớt của anh mang đến những thay đổi đủ loại. Nếu vậy mà họ vẫn kiên trì đưa anh đi cùng, tôi nghĩ chỉ có hai nguyên nhân: Giữa ba người có tình cảm ràng buộc nào đó, hoặc, anh có tác dụng nào đó.” Ánh mắt Trang Nghiêu chằm chằm nhìn thẳng Tùng Hạ: “Là kiểu nào nhỉ?”
Nếu nghiêm cứu đi sâu, có lẽ sẽ là loại thứ hai, dù sao nắm giữ ngọc cổ khiến cậu có thể tạo được tác dụng nhất định trong nhóm, nhưng cậu không cho đây là nguyên nhân lớn nhất, chí ít không phải duy nhất. Từ lúc cậu không có cái gì, Thành Thiên Bích đã không vứt bỏ cậu, cậu tin tưởng, cậu và Thành Thiên Bích, ngay cả Liễu Phong Vũ, cũng đều có tình cảm.
Trang Nghiêu thấy cậu không nói lời nào, càng tỏ vẻ hiếu kỳ: “Lẽ nào anh thật sự có tài năng đăc biệt gì?”
“Không có, chúng tôi là bạn của nhau.” Tùng Hạ tự cho là đã che giấu hết sức kín kẽ, trên thực tế cậu quả thật rất giỏi che giấu, nếu không phải người chuyên nghiệp, rất khó quan sát ra cậu đang nói dối.
Nhưng Trang Nghiêu có thể. Nó có thể dùng tốc độ máy tính tính ra khoảng cách chuyển động cơ mặt và số liệu con ngươi co lại của Tùng Hạ trong nháy mắt đó, thậm chí có thể tính ra tần suất hô hấp của Tùng Hạ trở nên nhanh hơn một chút so với một phút đồng hồ trước. Tùng Hạ che giấu một vài thứ, nó liếc mắt là có thể nhận ra.
Trang Nghiêu nhẹ nhàng cười, không tiếp tục dò hỏi: “Tốt nhất là họ sẽ tới, tôi còn cần họ hỗ trợ mà.”
“Rốt cuộc cậu muốn chuẩn bị cái gì, chúng ta mau qua đó thôi.” Cậu sợ hai người họ chờ lâu sẽ lo lắng.
“Chuẩn bị một chút vũ khí thuận tiện, còn có đồ vật đã hứa cho mấy người.” Trang Nghiêu đứng lên, mở khóa kéo của của một cái túi lớn cho Tùng Hạ xem: “Tôi vừa chuẩn bị xong, kiểm tra chút đi, chỉ cần mấy người giúp tôi lấy được máy phát điện ra, cái túi này chính là của mấy người.”
Tùng Hạ ngồi xổm xuống, thấy trong túi có lương khô nén khí, nước sạch, pin, máy lọc nước, cồn, dược phẩm, muối ăn và những thứ hữu dụng khác, mấy thứ này họ lục sục thành phố hết một lượt cũng chưa chắc đã có hết, ở chỗ này của Trang Nghiêu lại có nhiều như vậy.
Trong mắt Tùng Hạ lộ ra vẻ hưng phấn.
Trang Nghiêu kéo khóa lại: “Dù sao thì anh cũng biết vị trí nhà tôi ở đâu, nếu mấy người giúp tôi rồi mà tôi không đưa đống này cho mấy người, mấy người hoàn toàn có thể tới tìm tôi. Tuy mấy người không đánh lại A Bố, nhưng muốn gây thêm phiền toái cho tôi không phải chuyện khó, tôi cũng không cần thiết đi tự tìm phiền toái.”
Lời này nói ra thật có lí, Tùng Hạ nói: “Tôi còn muốn xem thử chiếc xe cậu đã nói.”
Trang Nghiêu cười cười: “Đi theo tôi.”
Trang Nghiêu dẫn cậu tới một căn phòng ở tầng một, bên trong quả nhiên đặt một chiếc xe tạo hình cổ quái, xe kia cao tới hơn ba mét, đường kính một chiếc lốp xe cao ngang Tùng Hạ, có tám cái lốp như vậy, thể tích của chiếc xe rất lớn, hai người từ đầu tới chân đều có thể nằm lọt, mười người ngồi hoàn toàn không thành vấn đề, phun sơn màu xanh quân đội, thủy tinh công nghiệp chống đạn, nhìn qua vô cùng phong cách.
Tùng Hạ đi vòng quanh chiếc xe kia một vòng, trong lòng rất là nghi hoặc: “Cậu đồng ý cho chúng tôi cái này? Chắc cậu đã tốn không ít thời gian để tạo ra nó?”
“Đúng vậy, nhưng tôi không cần dùng đến, hơn nữa bây giờ thứ khan hiếm nhất là điện lực, có rất nhiều thực nghiệm đều không thể tiến hành.”
“Nhưng vật này không quá thực dụng, nó to như vậy, năng lượng mặt trời căn bản không thể bảo đảm vận hành bình thường, xăng lại là đồ vật khan hiếm, rất khó có.”
Trang Nghiêu vỗ vỗ lốp xe: “Không sai, vậy phải xem mấy người có khả năng bảo đảm cung ứng xăng xe hay không?”
Tùng Hạ liếc mắt nhìn nó: “Cậu đây là làm khó chúng tôi, cậu nghĩ chúng tôi làm thế nào để cung ứng đủ xăng?”
Trang Nghiêu cười hì hì: “Dù sao tôi cũng đã đồng ý cho mấy người, mấy người không cần thì là vấn đề của mấy người.”
Quả nhiên có bẫy, xe này mặc dù tốt, nhưng họ đi đâu mà cung ứng được đủ xăng cho nó vận hành, chỉ dựa vào năng lượng mặt trời thì căn bản không đủ, cho dù xe tốt nhưng họ cũng không mang đi được. Tùng Hạ bị nó làm cho hết cách: “Cái đứa bé này, chẳng nói được câu nào tử tế cả, thảo nào ngay cả một người bạn cũng không có.”
Trang Nghiêu hơi biến sắc mặt, hừ lạnh: “Thế giới này ai cũng ngu xuẩn, không xứng làm bạn của tôi.”
Tùng Hạ nhíu mày nhìn nó một cái: “Chúng ta mau đi thôi, cũng sắp tối rồi.”
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Cũng đến lúc rồi.”
“Lúc nào?”
“Lúc con kia thằn lằn ra ngoài săn mồi.” Trang Nghiêu vừa nói, vừa đi ra ngoài.
Tùng Hạ đi theo nó ra khỏi phòng.
Trang Nghiêu quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Để lại mấy thứ anh trộm rồi giấu trong ba lô ra, mấy thứ đông lạnh khẩn cấp đó, anh không ngại nặng ư?”
Tùng Hạ có chút quẫn bách, đành phải bỏ những thứ trong ba lô đặt xuống bên cạnh cái ba lô to kia: “Sao cậu biết?”
“Hành lí của anh nặng thêm.” Có thể tính ra từ độ chếch xuống của vai và độ rủ xuống của túi.
Tùng Hạ phát hiện đứa trẻ này có chút đáng sợ.
…
Hai người đi vào trong sân, Trang Nghiêu gọi một tiếng: “A Bố.”
A Bố bò dậy từ trong ổ của nó, híp đôi mắt màu tím nhạt, duỗi người, kêu lên như mèo làm nũng, sau đó bước vài bước tới trước mặt Trang Nghiêu, đưa đuôi tới cạnh nó.
Trang Nghiêu nhảy qua ngồi lên đuôi nó, lại nói với Tùng Hạ: “Ngồi lên.”
Tùng Hạ do dự một chút, cẩn thận nhảy qua ngồi lên.
Cậu vừa mới ngồi vững, A Bố cong đuôi một cái, hai người bị ném lên không trung rồi ngồi trên lưng nó. Trang Nghiêu hiển nhiên đã quen với chuyện này, nắm lấy lông A Bố thì ngồi vững vàng. Tùng Hạ kêu wow một tiếng, thân thể hơi nghiêng suýt thì tuột xuống, may là đúng lúc bắt được nhúm lông mới ổn định được thân mình.
Trên người A Bố rất rộng rãi, hơn nữa da thịt rất dầy, như đang ngồi trên một cái đệm bằng lông dê vậy, vô cùng thoải mái. Tùng Hạ từ đáy lòng ước ao có được một con thú cưng tiến hóa vừa xinh đẹp vừa biết nghe lời như vậy.
Trang Nghiêu nói: “Nắm chặt, A Bố!”
A Bố nhẹ nhàng nhảy lên, vượt ra khỏi tường.
Tùng Hạ nắm thật chặt lông A Bố, tuy tốc độ rất nhanh, thế nhưng lông rất rắn chắc, vẫn có thể nắm được. Sau khi ổn định thân thể, cậu quay đầu nhìn Trang Nghiêu giao tiếp như thế nào với A Bố.
Cậu phát hiện Trang Nghiêu kéo lông A Bố, nếu như muốn rẽ bên nào thì giật lông phía ấy vài cái.
Con mèo này thật là quá nghe lời, sợ rằng ngoại trừ tiến hóa hình thể, trí lực của nó cũng được tăng cường, ít nhất là cơ bản nghe hiểu tiếng người.
Dường như Trang Nghiêu cảm thấy có ánh nhìn sau lưng, quay đầu lại cười với Tùng Hạ: “A Bố của tôi có lợi hại không, tôi đã nuôi nó ba năm. Khi nó mới tới cũng chỉ lớn như này.” Trang Nghiêu lấy tay ra minh họa: “Động đất xảy ra, nó liên tục to lớn, hơn nữa càng ngày càng thông minh, nhưng vẫn rất biết điều.” Trang Nghiêu cúi xuống lưng A Bố, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Tùng Hạ đột nhiên ý thức được, con mèo này có thể là “bạn” và “người thân” duy nhất của đứa trẻ này.
A Bố có tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã bỏ lại Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ ở tít tận đằng sau.
Tùng Hạ cảm thấy gió thổi vù vù tạt vào mặt cậu, mắt cậu hơi không mở ra được, rất sợ con mèo bự này sẽ nhả cậu ra, hoặc dây ba lô bị đứt, cậu sẽ ngã xuống.
Tùng Hạ theo A Bố thể nghiệm cảm giác vượt nóc băng tường, họ lúc thì nhảy lên tầng thượng của một tòa nhà bốn năm tầng, lúc lại bỗng nhiên nhảy xuống, lúc lại bay qua hai tòa nhà cách nhau hơn mười mét. Cảm tượng lớn nhất lúc ấy của Tùng Hạ chính là thằng nhóc thối này quá sành chơi mà.
Còn cậu đã sắp bị hù chết.
Sự thật chứng minh chiếc ba lô leo núi này rất bền, đến khi A Bố nhả cậu ra, ba lô vẫn chưa hỏng.
…
Tùng Hạ đặt mông ngồi bệt xuống đất, hai chân như nhũn ra, sắc mặt tái nhợt, chưa hoàn hồn.
Trang Nghiêu trượt từ đuôi A Bố xuống đất, cười ha ha nhìn cậu: “Anh tên là gì?”
Tùng Hạ thở hổn hển nhìn nó: “Cậu mấy tuổi rồi?” Trong lòng cậu thật sự không thể cho rằng Trang Nghiêu là một đứa bé, nhưng bề ngoài của nó thì đích thật là một đứa bé chừng mười tuổi, cậu cảm giác có chút lộn xộn.
“Mười một tuổi trăm phần trăm.”
Tùng Hạ gượng gạo đứng lên từ dưới đất: “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”
“Tôi đã nói tất cả, tôi cần mấy người hỗ trợ. Yên tâm, tôi sẽ cho mấy người rất nhiều thứ tốt, giúp mấy người đến Bắc Kinh, chuyện này tuyệt đối không nuốt lời.”
Tùng Hạ căn bản không tin nó, cậu nhìn xung quanh một chút, Trang Nghiêu dẫn cậu tới một biệt thự rất vắng vẻ: “Cậu dẫn tôi tới đây làm gì? Không phải chúng ta đến rạp chiếu phim sao?”
“Tôi phải chuẩn bị một chút.”
“Đây là đâu?”
“Nhà tôi. Rốt cuộc thì anh tên là gì?”
Tùng Hạ không quá tình nguyện nói tên của mình.
“Anh có biết nấu cơm không?”
“Cái gì?”
Trang Nghiêu dẫn A Bố và cậu đến một tòa biệt thực có có diện tích rất lớn: “Nấu cơm, anh đã lớn như vậy, chẳng lẽ không biết nấu cơm hay sao.”
“Biết.” Tùng Hạ không yên lòng nói, cậu vẫn quan sát hoàn cảnh xung quanh, muốn mượn cơ hội chạy trốn, cậu không muốn để mình trở thành con tin uy hiếp Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ.
Trang Nghiêu cũng không quay đầu lại: “Tốt nhất là anh đừng giở trò gì, chỉ số thông minh của tôi cao hơn của ba người cộng lại đấy.”
Tùng Hạ bĩu môi, tiểu quỷ này đúng là khiến người ta không ưa nổi, phí cả gương mặt đáng yêu kia.
Sau khi đi vào bên trong, Tùng Hạ phát hiện ra một cái ổ mèo khổng lồ.
Cái ổ kia vốn là một bể bơi, bây giờ trong bể bơi được lót hơn trăm cái chăn, nhìn qua vô cùng mềm mại thoải mái. Phía trên bể bơi còn có một cái mái che rất lớn, thậm chí bốn vách tường quanh bể bơi còn bày vài cái lò sưởi.
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Đây đều do mình cậu làm?”
Trang Nghiêu lườm nguýt cậu một cái: “Dĩ nhiên không phải, người khác làm. Có cả đống người trên đường vì một bữa cơm mà làm việc.” Nó chỉ vào biệt thự: “Tôi hiện đang cải tạo biệt thự này, từ phía sau mở một cánh cửa mà A Bố có thể đi vào, như vậy nếu đột nhiên hạ nhiệt độ nó cũng sẽ không quá lạnh.”
“Nó có lông dầy như vậy, vốn sẽ không quá lạnh.”
“Không được, tôi sợ nó đông lạnh.” Trang Nghiêu rất nghiêm túc nói: “Tôi còn định xây một hệ thống tuần hoàn nước ngầm ở sân sau biệt thự. A Bố thích sạch sẽ, trong sông có sinh vật thủy sinh lớn, từ sau khi tận thế nó chưa từng được tắm rửa hẳn hoi.”
Tùng Hạ khâm phục mà lắc đầu, đứa trẻ này đúng là rất kì công.
…
Sau khi A Bố vào sân, nó cuộn thành một cục ở ngay trong bể bơi, nhắm mắt lại ngủ.
Trang Nghiêu dẫn cậu vào trong biệt thự.
Sau khi vào phòng, miệng Tùng Hạ căn bản không thể khép lại. Toàn bộ biệt thự đã được cải tạo thành một nhà xưởng loại nhỏ, trong phòng chất đầy loại dụng cụ, những thứ dễ hỏng đã được đóng gói chân không toàn bộ, chỉ là những nguồn năng lượng như xăng dầu linh tinh thì chất đầy một mặt tường.
Quan trọng nhất, nơi này có điện.
“Cậu làm thế nào để chở mấy thứ này về?”
“Một số đồ mới chở. Trước khi động đất xảy ra tôi đã bắt đầu dự trữ.”
“Cái gì? Cậu đoán được sẽ xảy ra động đất?”
“Hai ngày trước động đất, tôi kiểm tra thấy từ phía Thanh Hải phát ra dao động năng lượng bất thường, thật ra cục địa chấn nhất định cũng đo ra được, chỉ là không tuyên bố mà thôi. Khi đó tôi đã dự trữ được chút thực phẩm và nhu yếu phẩm. Sau động đất, tôi phát hiện tốc độ thức ăn hư thối nhanh hơn, cho nên trước khi người ta tranh cướp thức ăn, tôi đã mua về rất nhiều.”
“Cậu làm những chuyện này, ba mẹ cậu có biết không?”
Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Họ đã chết rồi.”
“Cậu chỉ sống một mình ư? Cùng một con mèo?” Không biết vì sao, Tùng Hạ đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này có chút đáng thương.
Trang Nghiêu lườm cậu một cái: “Đừng dùng ánh mắt ngu xuẩn như vậy nhìn tôi.”
Tùng Hạ bĩu môi, thằng bé này quả nhiên không khiến người ta thích chút nào hết.
Trang Nghiêu nói: “Đi theo tôi.”
Hai người đi đến một góc trong biệt thự, đi theo Trang Nghiêu vào trong nhìn thấy, đó là nhà bếp, trong đó có ba cái tủ lạnh bự chảng dựa vào vách tường.
Trang Nghiêu chỉ vào tủ lạnh: “Bên trong cái gì cũng có, nấu cơm cho tôi.”
Tùng Hạ ngẩn người: “Không phải cậu có thể tìm người nấu cơm cho hay sao.”
“Họ rất bẩn, hơn nữa sẽ trộm đồ, nhìn anh có vẻ sạch sẽ một chút.”
Tùng Hạ tuy rằng không muốn nấu cơm cho Trang Nghiêu cho lắm, nhưng cậu thật sự rất muốn thử cảm giác ở trong nhà bếp của con người nấu những món ăn dành cho con người, dù Trang Nghiêu không cho cậu ăn cũng chẳng sao hết.
Tùng Hạ mở tủ lạnh ra xem, một tảng thịt bò được đóng gói chân không khiến cậu lập tức cảm xúc dâng trào, cậu nói: “Cậu muốn ăn cái gì?”
Trang Nghiêu nói: “Gì cũng được. Tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, toàn bộ biệt thự đều có hệ thống canh phòng, không có tôi đưa anh đi, anh sẽ không đi được. Nếu như chạm phải đường dây cao thế, tôi cũng không chịu trách nhiệm.”
Tùng Hạ không để ý tới nó, định hôm nay sẽ hưởng thụ lạc thú xuống bếp, đáng tiếc ở đây chỉ có hai người họ, nếu Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng ở đây thì tốt rồi, cậu chẳng những có thể làm nhiều một ít, còn có thể để họ nếm thử thứ tốt.
Tùng Hạ lần lượt cho mấy tảng thịt và cá vào lò vi ba để rã đông, nhắm mắt lại nghe âm thanh lúc lò vi ba chuyển động, cậu dường như đã được trở về xã hội văn minh trong giây lát. Cậu đứng trong nhà bếp tuy nhỏ hẹp nhưng lại đầy đủ thiết bị, tĩnh tâm hưởng thụ lạc thú nấu nướng mỹ thực.
Lò vang lên một tiếng “đinh”, Tùng Hạ mở mắt, lấy thịt ra, nhìn thoáng qua khung cảnh hoang vắng cỏ dại tươi tốt ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng.
Trang Nghiêu đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà bếp: “Này, tôi muốn ăn thịt kho tàu với canh cá, cho thêm đậu hũ vào canh.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Không phải cậu nói làm gì cũng được sao.”
“Tôi vừa nghĩ ra.” Nó cầm hai bức ảnh trong tay: “Anh làm mấy món như trong tấm hình này này, có cái gì làm cái đó.”
Tùng Hạ nhận lấy bức ảnh, dường như là ảnh chụp thức ăn trong một bữa tiệc liên hoan của một gia đình, trên bàn đầy kín hơn mười món, có vẻ vô cùng hấp dẫn: “Chúng ta chỉ có hai người, đâu có ăn hết.”
“Anh không phải lo, làm được bao nhiêu cứ làm, không ăn hết có thể tích trữ.”
Tùng Hạ ngẫm lại cũng thấy đúng, Trang Nghiêu máy hút chân không và tủ lạnh cơ mà. Tùng Hạ vén tay áo lên, tìm hết mọi nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng được, nấu ăn với khí thế ngất trời.
Thời gian hơn một tiếng đồng hồ đó khiến cậu có cảm giác hạnh phúc không gì sánh được, không chỉ có thể vừa ngửi thấy mùi vị xa xỉ của thức ăn vừa ăn vụng mấy miếng, quan trọng nhất là tất cả thứ này giúp cậu nhớ lại cuộc sống yên tĩnh hạnh phúc đã từng trước đây. Trong hai tháng sống vất vưởng khốn cùng này, đây là cảnh tượng đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cậu, hôm nay lại một lần nữa xuất hiện.
Mùi thơm khắp nơi đã hấp dẫn Trang Nghiêu, nó đứng dựa vào cửa lẳng lặng nhìn Tùng Hạ đeo cái tạp dề quen thuộc đi qua đi lại nấu nướng, đôi mắt linh động lóe ra ánh sáng khó mà diễn tả được.
Cuối cùng Tùng Hạ đã làm ra tám món ăn và một món canh, khi bê thức ăn lên bàn, trong tủ lạnh còn để lạnh một cái bánh mousse.
Trang Nghiêu nhìn bàn thức ăn kia, ánh mắt tỏa sáng.
Tùng Hạ nói: “Nhà cậu có nhiều đồ như vậy, còn lừa lạp xưởng của chúng tôi làm gì.”
“Tôi không biết làm, cho nên trước đều ăn thức ăn chín, những thức ăn chín tôi đã ăn hết rồi.”
Trang Nghiêu ăn một miếng thịt kho tàu lớn, thịt ba chỉ mỡ màng nhẵn nhụi, màu sắc tươi mới, vô cùng ngon miệng. Trang Nghiêu không nói chuyện, cắm đầu dùng sức ăn.
Tùng Hạ cũng không gì, cậu còn đói hơn cả Trang Nghiêu, còn tham hơn cả nó nữa. Bây giờ cậu có cảm giác có thể ăn hết cả bàn thức ăn này, cậu từng cho rằng đời mình sẽ không có cơ hội ăn một bữa cơm như thế nữa.
Tùng Hạ vừa ăn vừa nghĩ, nếu Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng ở đây thì thật tốt, cậu muốn cùng chia sẻ mỹ thực với họ. Vừa rồi cậu đã lén nhét vào ba lô chút thịt, rau dưa và hoa quả được đóng gói chân không, hai người bọn họ nhất định đã lâu không được ăn cà chua và nho.
Trong nhà Trang Nghiêu hầu như cái gì cũng có, hơn nữa kỹ thuật giữ tươi của nó hiển nhiên rất công phu, từ việc tất cả thực vật đều thống nhất một kiểu túi đóng gói chân không cũng có thể biết mấy thứ này đều do cậu tự tay cất giữ.
Nhìn qua giống như tận thế không có bất kỳ ảnh hưởng gì với đứa bé này, nó vẫn sống trong xã hội văn minh.
Trang Nghiêu có sức ăn kinh người, không ai nghĩ rằng thân thể gầy mảnh của nó có thể ăn được nhiều như vậy, khi Tùng Hạ no đến nỗi cơ hồ không nhúc nhích được nữa, nó vẫn còn đang ăn, giống như nó còn giống dân tị nạn một hai tháng nay không được ăn uống đàng hoàng hơn cả Tùng Hạ vậy.
…
Sau khi Tùng Hạ ăn xong, lại hỏi: “Lúc nào đến rạp chiếu phim? Nhất định là họ đã chờ ở bên trong rồi.”
Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: “Anh khẳng định họ nhất định sẽ đến như vậy ư? Ngộ nhỡ họ bỏ anh lại rồi chạy thì sao?”
Tùng Hạ nao nao, sửng sốt trước câu hỏi của Trang Nghiêu.
Bởi vì cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ý thức từ đáy lòng cậu cho rằng Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ nhất định sẽ đến rạp chiếu phim cứu cậu, cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện họ sẽ không để ý tới cậu mà bỏ đi trước. Bởi vì nếu ai trong số Thành Thiên Bích hay Liễu Phong Vũ bị bắt đi, cậu cũng sẽ không phủi tay bỏ mặc.
Không hề nghĩ đến chuyện đó.
Trang Nghiêu hừ lạnh một tiếng: “Tôi lại tin họ sẽ đi.”
Tùng Hạ nói: “Họ nhất định sẽ tới.”
Trang Nghiêu lộ ra nụ cười mỉa mai: “Loại người khờ khạo như anh đúng là thú vị.”
Tùng Hạ nhíu mày một cái: “Chuyện này thì có liên quan gì đến khờ khạo. Lẽ nào trước nay cậu chưa từng tin ai hay sao?”
Trang Nghiêu cười nhạo: “Tin? Lần đầu tiên mấy người tin tôi, kết quả thì như thế nào?”
“Cậu là người lạ, còn chúng tôi là bạn của nhau, tôi dùng cách cậu có thể hiểu được để nói vậy, ba người chúng tôi vì lợi ích tập thể, chúng tôi có cùng một mục tiêu, cho nên họ sẽ không bỏ lại tôi.”
“Lợi ích tập thể?” Trang Nghiêu đầy hưng trí nhìn cậu: “Tôi không thể thăm dò được dao động năng lượng trên người anh, chỉ có hai người bọn họ dị nhân, đối với họ mà nói, trên cơ bản anh chính là một gánh nặng. Họ không chỉ phải bảo vệ anh an toàn, còn phải tìm thức ăn cho anh, còn phải chịu đựng việc thân thể yếu ớt của anh mang đến những thay đổi đủ loại. Nếu vậy mà họ vẫn kiên trì đưa anh đi cùng, tôi nghĩ chỉ có hai nguyên nhân: Giữa ba người có tình cảm ràng buộc nào đó, hoặc, anh có tác dụng nào đó.” Ánh mắt Trang Nghiêu chằm chằm nhìn thẳng Tùng Hạ: “Là kiểu nào nhỉ?”
Nếu nghiêm cứu đi sâu, có lẽ sẽ là loại thứ hai, dù sao nắm giữ ngọc cổ khiến cậu có thể tạo được tác dụng nhất định trong nhóm, nhưng cậu không cho đây là nguyên nhân lớn nhất, chí ít không phải duy nhất. Từ lúc cậu không có cái gì, Thành Thiên Bích đã không vứt bỏ cậu, cậu tin tưởng, cậu và Thành Thiên Bích, ngay cả Liễu Phong Vũ, cũng đều có tình cảm.
Trang Nghiêu thấy cậu không nói lời nào, càng tỏ vẻ hiếu kỳ: “Lẽ nào anh thật sự có tài năng đăc biệt gì?”
“Không có, chúng tôi là bạn của nhau.” Tùng Hạ tự cho là đã che giấu hết sức kín kẽ, trên thực tế cậu quả thật rất giỏi che giấu, nếu không phải người chuyên nghiệp, rất khó quan sát ra cậu đang nói dối.
Nhưng Trang Nghiêu có thể. Nó có thể dùng tốc độ máy tính tính ra khoảng cách chuyển động cơ mặt và số liệu con ngươi co lại của Tùng Hạ trong nháy mắt đó, thậm chí có thể tính ra tần suất hô hấp của Tùng Hạ trở nên nhanh hơn một chút so với một phút đồng hồ trước. Tùng Hạ che giấu một vài thứ, nó liếc mắt là có thể nhận ra.
Trang Nghiêu nhẹ nhàng cười, không tiếp tục dò hỏi: “Tốt nhất là họ sẽ tới, tôi còn cần họ hỗ trợ mà.”
“Rốt cuộc cậu muốn chuẩn bị cái gì, chúng ta mau qua đó thôi.” Cậu sợ hai người họ chờ lâu sẽ lo lắng.
“Chuẩn bị một chút vũ khí thuận tiện, còn có đồ vật đã hứa cho mấy người.” Trang Nghiêu đứng lên, mở khóa kéo của của một cái túi lớn cho Tùng Hạ xem: “Tôi vừa chuẩn bị xong, kiểm tra chút đi, chỉ cần mấy người giúp tôi lấy được máy phát điện ra, cái túi này chính là của mấy người.”
Tùng Hạ ngồi xổm xuống, thấy trong túi có lương khô nén khí, nước sạch, pin, máy lọc nước, cồn, dược phẩm, muối ăn và những thứ hữu dụng khác, mấy thứ này họ lục sục thành phố hết một lượt cũng chưa chắc đã có hết, ở chỗ này của Trang Nghiêu lại có nhiều như vậy.
Trong mắt Tùng Hạ lộ ra vẻ hưng phấn.
Trang Nghiêu kéo khóa lại: “Dù sao thì anh cũng biết vị trí nhà tôi ở đâu, nếu mấy người giúp tôi rồi mà tôi không đưa đống này cho mấy người, mấy người hoàn toàn có thể tới tìm tôi. Tuy mấy người không đánh lại A Bố, nhưng muốn gây thêm phiền toái cho tôi không phải chuyện khó, tôi cũng không cần thiết đi tự tìm phiền toái.”
Lời này nói ra thật có lí, Tùng Hạ nói: “Tôi còn muốn xem thử chiếc xe cậu đã nói.”
Trang Nghiêu cười cười: “Đi theo tôi.”
Trang Nghiêu dẫn cậu tới một căn phòng ở tầng một, bên trong quả nhiên đặt một chiếc xe tạo hình cổ quái, xe kia cao tới hơn ba mét, đường kính một chiếc lốp xe cao ngang Tùng Hạ, có tám cái lốp như vậy, thể tích của chiếc xe rất lớn, hai người từ đầu tới chân đều có thể nằm lọt, mười người ngồi hoàn toàn không thành vấn đề, phun sơn màu xanh quân đội, thủy tinh công nghiệp chống đạn, nhìn qua vô cùng phong cách.
Tùng Hạ đi vòng quanh chiếc xe kia một vòng, trong lòng rất là nghi hoặc: “Cậu đồng ý cho chúng tôi cái này? Chắc cậu đã tốn không ít thời gian để tạo ra nó?”
“Đúng vậy, nhưng tôi không cần dùng đến, hơn nữa bây giờ thứ khan hiếm nhất là điện lực, có rất nhiều thực nghiệm đều không thể tiến hành.”
“Nhưng vật này không quá thực dụng, nó to như vậy, năng lượng mặt trời căn bản không thể bảo đảm vận hành bình thường, xăng lại là đồ vật khan hiếm, rất khó có.”
Trang Nghiêu vỗ vỗ lốp xe: “Không sai, vậy phải xem mấy người có khả năng bảo đảm cung ứng xăng xe hay không?”
Tùng Hạ liếc mắt nhìn nó: “Cậu đây là làm khó chúng tôi, cậu nghĩ chúng tôi làm thế nào để cung ứng đủ xăng?”
Trang Nghiêu cười hì hì: “Dù sao tôi cũng đã đồng ý cho mấy người, mấy người không cần thì là vấn đề của mấy người.”
Quả nhiên có bẫy, xe này mặc dù tốt, nhưng họ đi đâu mà cung ứng được đủ xăng cho nó vận hành, chỉ dựa vào năng lượng mặt trời thì căn bản không đủ, cho dù xe tốt nhưng họ cũng không mang đi được. Tùng Hạ bị nó làm cho hết cách: “Cái đứa bé này, chẳng nói được câu nào tử tế cả, thảo nào ngay cả một người bạn cũng không có.”
Trang Nghiêu hơi biến sắc mặt, hừ lạnh: “Thế giới này ai cũng ngu xuẩn, không xứng làm bạn của tôi.”
Tùng Hạ nhíu mày nhìn nó một cái: “Chúng ta mau đi thôi, cũng sắp tối rồi.”
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Cũng đến lúc rồi.”
“Lúc nào?”
“Lúc con kia thằn lằn ra ngoài săn mồi.” Trang Nghiêu vừa nói, vừa đi ra ngoài.
Tùng Hạ đi theo nó ra khỏi phòng.
Trang Nghiêu quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Để lại mấy thứ anh trộm rồi giấu trong ba lô ra, mấy thứ đông lạnh khẩn cấp đó, anh không ngại nặng ư?”
Tùng Hạ có chút quẫn bách, đành phải bỏ những thứ trong ba lô đặt xuống bên cạnh cái ba lô to kia: “Sao cậu biết?”
“Hành lí của anh nặng thêm.” Có thể tính ra từ độ chếch xuống của vai và độ rủ xuống của túi.
Tùng Hạ phát hiện đứa trẻ này có chút đáng sợ.
…
Hai người đi vào trong sân, Trang Nghiêu gọi một tiếng: “A Bố.”
A Bố bò dậy từ trong ổ của nó, híp đôi mắt màu tím nhạt, duỗi người, kêu lên như mèo làm nũng, sau đó bước vài bước tới trước mặt Trang Nghiêu, đưa đuôi tới cạnh nó.
Trang Nghiêu nhảy qua ngồi lên đuôi nó, lại nói với Tùng Hạ: “Ngồi lên.”
Tùng Hạ do dự một chút, cẩn thận nhảy qua ngồi lên.
Cậu vừa mới ngồi vững, A Bố cong đuôi một cái, hai người bị ném lên không trung rồi ngồi trên lưng nó. Trang Nghiêu hiển nhiên đã quen với chuyện này, nắm lấy lông A Bố thì ngồi vững vàng. Tùng Hạ kêu wow một tiếng, thân thể hơi nghiêng suýt thì tuột xuống, may là đúng lúc bắt được nhúm lông mới ổn định được thân mình.
Trên người A Bố rất rộng rãi, hơn nữa da thịt rất dầy, như đang ngồi trên một cái đệm bằng lông dê vậy, vô cùng thoải mái. Tùng Hạ từ đáy lòng ước ao có được một con thú cưng tiến hóa vừa xinh đẹp vừa biết nghe lời như vậy.
Trang Nghiêu nói: “Nắm chặt, A Bố!”
A Bố nhẹ nhàng nhảy lên, vượt ra khỏi tường.
Tùng Hạ nắm thật chặt lông A Bố, tuy tốc độ rất nhanh, thế nhưng lông rất rắn chắc, vẫn có thể nắm được. Sau khi ổn định thân thể, cậu quay đầu nhìn Trang Nghiêu giao tiếp như thế nào với A Bố.
Cậu phát hiện Trang Nghiêu kéo lông A Bố, nếu như muốn rẽ bên nào thì giật lông phía ấy vài cái.
Con mèo này thật là quá nghe lời, sợ rằng ngoại trừ tiến hóa hình thể, trí lực của nó cũng được tăng cường, ít nhất là cơ bản nghe hiểu tiếng người.
Dường như Trang Nghiêu cảm thấy có ánh nhìn sau lưng, quay đầu lại cười với Tùng Hạ: “A Bố của tôi có lợi hại không, tôi đã nuôi nó ba năm. Khi nó mới tới cũng chỉ lớn như này.” Trang Nghiêu lấy tay ra minh họa: “Động đất xảy ra, nó liên tục to lớn, hơn nữa càng ngày càng thông minh, nhưng vẫn rất biết điều.” Trang Nghiêu cúi xuống lưng A Bố, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Tùng Hạ đột nhiên ý thức được, con mèo này có thể là “bạn” và “người thân” duy nhất của đứa trẻ này.
Bình luận facebook