Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 353
Ngô Du cúi đầu, dịu dàng hôn môi Trần thiếu, miệng phun ra lại là giọng điệu làm người ta lạnh toát: “Nhưng anh không xuống tay được, tôi rất vui, anh thích tôi, anh biết vậy là đủ rồi.”
Trần thiếu đột nhiên kịch liệt phản kháng, đồng thời phẫn nộ cao giọng: “Không thể! Không thể!” Hắn không thể thích Ngô Du, vì sao lại là Ngô Du! Gã đàn ông này… gã đàn ông này là kẻ thù lớn nhất của hắn!
Ngô Du tóm hai tay Trần thiếu đè xuống đất, lại lấp kín môi hắn, thô bạo gặm cắn. Cũng không biết là môi ai bị răng cào rách da, mùi máu tỏa ra trong khoang miệng hai người. Ngô Du liều mạng đưa lưỡi vào miệng Trần thiếu, tùy ý xâm lược, nước bọt trộn với tơ máu chảy ra từ miệng hắn. Trần thiếu bị hôn đến nói không thành lời, chạy trốn quá độ làm tiêu hao năng lượng khiến tứ chi hắn rã rời như nhũn cả ra, càng ngày càng không có sức giãy dụa, chỉ có thể để mặc Ngô Du muốn làm gì thì làm.
Ngô Du đặt hắn xuống mặt cỏ, bá đạo vuốt ve cơ thể trần trụi của hắn, những nụ hôn rơi như mưa xuống da thịt để lại dấu vết loang lổ. Đồng thời, một bàn tay bắt được bên dưới của Trần thiếu, nhẹ nhàng nắm chặt, cơ thể hắn mềm đi một nửa.
Cuộc sống cấm dục gần hai tháng khiến cơ thể Trần thiếu càng trở nên mẫn cảm. Mỗi đêm, hắn thường mơ thấy hình ảnh bị Ngô Du điên cuồng chiếm giữ, cảnh tượng ấy quá chân thật, đôi khi bừng tỉnh, cơ thể hắn hãy còn nóng lên. Hắn sợ bị cha mẹ phát hiện, thậm chí còn không dám ngủ yên, sợ trong mơ sẽ phát ra âm thanh gì không nên có. Trần thiếu biết cơ thể mình đã hoàn toàn bị Ngô Du thay đổi, từ một người đàn ông bình thường chỉ thích phụ nữ, hắn đã biến thành con quái vật có thể cao trào dưới thân một gã đàn ông. Hắn hận bản thân nhưng lại không thể xóa bỏ dấu vết trên cơ thể mình. Khi Ngô Du thô bạo hôn môi vuốt ve hắn, hắn đang gào thét trong lòng, tình yêu bá đạo dã man này khiến hắn hưng phấn dị thường. Lửa dục áp lực hai tháng đều bị châm lên, một khi bộc phát thì không thể cứu vãn.
Ngô Du để lại một loạt dấu ấn trên xương quai xanh của Trần thiếu, bàn tay không ngừng châm lửa trên người hắn. Cứ hết gặm lại cắn như vậy, Trần thiếu có thể cảm nhận rõ ràng được lửa giận không thể hãm được của Ngô Du. Thậm chí cơ thể Ngô Du còn tỏa ra một hơi lạnh khiến hắn không thể kiềm chế mà run rẩy. Trần thiếu kháng cự sự gặm cắn của Ngô Du, song cơ thể lại không chịu khống chế đong đưa, chủ động cọ vào tay Ngô Du. Lý trí và dục vọng đang đánh nhau trong đầu hắn, hắn sắp bị mình bức điên rồi.
Ngô Du cười nhẹ: “Anh muốn phải không? Vì sao không dám thừa nhận rằng anh thích tôi? Anh thật sự cảm thấy cơ thể anh bây giờ là thứ phụ nữ có thể thỏa mãn được sao? Cái gì tôi cũng có thể cho anh, Trùng Khánh tôi bằng lòng chia sẻ với anh, tôi sẽ chăm sóc cha mẹ anh như cha mẹ mình, cho dù làm thế cũng không làm anh rung động được ư? Anh nhân lúc tôi hôn mê mà bỏ chạy? Anh có biết lúc tỉnh lại biết anh không còn ở đấy nữa, tôi có tâm trạng gì không!”
“A a–” Trần thiếu hét to một tiếng, bàn tay nắm lấy bên dưới hắn của Ngô Du đột nhiên biến thành băng, kích thích khiến cơ thể hắn đột nhiên run lên, mắng to: “Ngô Du, thằng khốn! Mẹ nó mày buông ra–”
“Buông anh ra?” Ngô Du nở một nụ cười vặn vẹo, biểu cảm dữ tợn khiến người ta phát lạnh toàn thân: “Tôi tuyệt đối sẽ không buông anh ra nữa.”
Hắn dùng sức tách đôi chân rã rời của Trần thiếu ra, dính lấy chất lỏng mà dục vọng Trần thiếu chảy ra, chen ngón tay vào huyệt thịt căng chặt.
Nơi hơn hai tháng không bị đụng chạm lúc này khô khốc căng chặt, Trần thiếu khó chịu vặn vẹo thắt lưng, liều mạng muốn thoát khỏi thân Ngô Du, nhưng căn bản không còn sức lực chống cự.
Ngô Du nói gắt: “Đừng kẹp chặt như vậy… Mẹ nó… Tôi đi vào đây đã nhiều lần, sao vẫn chặt như vậy. Trần thiếu, chỗ này của anh trời sinh là để cho đàn ông dùng, đương nhiên, chỉ cho tôi dùng.”
Trần thiếu mắng: “Mẹ nó mày câm miệng!”
Ngô Du nhổ nước bọt vào tay, ngón tay mảnh khảnh theo nước bọt chen vào trong huyệt thịt, qua lại khai thác. Đồng thời hắn cúi xuống, hôn cắn ngực Trần thiếu, để lại trên người hắn vô số dấu hôn xanh tím.
Trần thiếu há miệng thở phì phò, chủ động vuốt ve tính khí của mình. Nhưng không đủ, rất không đủ, hắn đã vô cùng muốn nhấm nháp khoái cảm Ngô Du mang đến cho mình, khoái cảm thô tục, điên cuồng, cực hạn ấy, chỉ Ngô Du có thể cho hắn.
Ngô Du nhấc đùi hắn lên, khàn khàn nói: “Ôm lấy thắt lưng tôi đi.”
Trần thiếu xấu hổ muốn khép chân lại, song lại bị Ngô Du dùng đầu gối banh thêm ra, hạ thể nhìn thấu không sót cái gì. Ngô Du rút tay ra, đỡ lấy tính khí của mình, mỉm cười ma quỷ: “Anh cũng nhớ nó phải không? Sao có thể không nhớ được chứ? Nó có thể khiến anh liên tục cao trào, mỗi lần tôi cắm vào, anh sẽ kẹp rất chặt…”
Trần thiếu bị ngôn từ ô uế của Ngô Du kích thích đến máu huyết sôi trào.
Ngô Du tách mông hắn ra, đỡ dục vọng của mình, rướn hông, tính khí thô to mạnh mẽ chui vào trong huyệt thịt hơi mở ra của Trần thiếu.
“A…” Trần thiếu phát ra tiếng kêu run rẩy, khoảnh khắc đường vào căng chặt bị mạnh bạo phá tan, hắn cảm thấy xấu hổ và đau đớn. Nhưng cùng với đau đớn còn là cảm giác thỏa mãn bị chiếm giữ sâu thẳm. Hắn cảm thấy cơ thể trống rỗng của mình được lấp đầy ngay khoảnh khắc Ngô Du đi vào. Khoái cảm biến thái kỳ lạ này tràn ngập cơ thể khiến đầu óc hắn mụ mẫn, khiến hắn quên đi liêm sỉ và lý trí, chỉ muốn lấy được nhiều hơn từ cơ thể của Ngô Du.
Ngô Du cũng có chút mất kiểm soát. Hơn hai tháng qua không một ngày hắn không nhớ nhung người đàn ông dưới thân hắn lúc này, trong khoảnh khắc nhìn thấy Trần thiếu, nỗi nhớ ấy biến thành tính dục mãnh liệt long trời lở đất khiến hắn muốn làm thật mạnh người này, bất luận Trần thiếu có khóc kêu thế nào, thậm chí ngất xỉu, hắn cũng sẽ không ngừng!
Không cho Trần thiếu thời gian tiếp nhận tính khí của mình, Ngô Du vẫn cứ đưa trọn bên dưới to lớn của mình vào. Tiếng kêu đau của Trần thiếu khiến hắn hưng phấn khó nhịn. Không sai, hắn muốn khiến Trần thiếu thấy đau, muốn khiến Trần thiếu nhớ kỹ sự trừng phạt hôm nay, khiến người này không dám có suy nghĩ đào tẩu nữa! Cố định hông Trần thiếu, hắn bắt đầu dùng sức đưa đẩy.
Mặc Vân đạp đạp vó ngựa, đứng xa nhìn hai người liều chết giao hòa. Trong cánh rừng mênh mông không ngừng vang lên tiếng rên khó nhịn của Trần thiếu và tiếng thở nặng nhọc của Ngô Du.
Ngô Du điên cuồng va chạm vào bên trong Trần thiếu, chẳng bao lâu thì hoàn toàn mở rộng cửa huyệt ra. Mỗi khi rút ra ngoài, vách thịt ấm áp sẽ níu chặt lấy bên dưới hắn, giống như đang âm thầm giữ lại khiến Ngô Du càng ra vào mãnh liệt hơn.
Mông Trần thiếu bị Ngô Du đâm cho rung động bồm bộp, hai chân mở ra, không còn sức lực. Khoái cảm làm người ta điên cuồng không ngừng truyền đến từ nơi họ kết hợp, xuyên thấu mỗi một dây thần kinh trong cơ thể hắn, khiến ngay một sợi tóc của hắn cũng phải run rẩy. Dưới sự ra vào mạnh mẽ của Ngô Du, lý trí của hắn đã sắp phá vỡ, phát ra tiếng rên rỉ mất kiểm soát ngay cả chính hắn cũng không dám tin. Tính khí của hắn vừa cứng vừa trướng, chỉ cần Ngô Du tiếp tục làm hắn mạnh mẽ như vậy, hắn sẽ bị Ngô Du đâm cho phải bắn.
Hắn đã biến thành thế này. Cơ thể hắn trở thành thứ có thể bị đàn ông làm cũng bắn ra được, sao có thể *** đãng như thế, sao có thể điên cuồng như thế, đây có còn là hắn không? Đây có còn là hắn không!
“A a… Ngô Du… Ngô… A… Đừng… Đừng chạm vào đó… Chậm lại một chút… A a a–” Trần thiếu phát ra tiếng kêu vô nghĩa, toàn thân chìm trong bể dục, thần chí bất minh.
Ngô Du túm tóc hắn, ép hắn ngẩng đầu: “Nhìn tôi, nhìn tôi! Nhìn người đang làm anh là ai, là người đàn ông của anh, là người đàn ông duy nhất của anh, anh phải ở lại bên tôi vĩnh viễn, không được đi đâu hết!”
Hai mắt Trần thiếu mơ màng nhìn hắn, trong mắt gần như không có tiêu cự.
Ngô Du rút ra gậy th*t ướt sũng, lại đẩy mạnh vào trong: “Nói, anh sẽ không rời khỏi tôi nữa, nói đi.”
“Tao… A a… Đừng…” Trần thiếu liều mạng lắc đầu, hắn đã bị khoái cảm tra tấn đến gần như phát điên.
Ngô Du cắn răng, ánh mắt đáng sợ điên cuồng như dã thú: “Tôi muốn cho anh một bài học, phạt anh dám rời khỏi tôi, anh phải nhớ kỹ bài học này, nhớ kỹ vĩnh viễn…”
Trần thiếu còn đang vô tri vô giác, gần như không nghe hiểu Ngô Du đang nói gì, nhưng hắn nhanh chóng cảm nhận được. Hắn cảm nhận được dục vọng thô to cắm trong cơ thể mình, thứ vốn có nhiệt độ cao đến bỏng rẫy lại đang từ từ lạnh dần! Trần thiếu sợ hãi lắc đầu: “Đừng… Đừng làm vậy… Ngô Du…”
“Nói anh sẽ không rời khỏi tôi, nói anh sẽ ở bên tôi vĩnh viễn.”
“Đừng… A a a…” Trần thiếu kêu thảm một tiếng, cơ thể đột ngột cứng đờ. Ngô Du biến dục vọng của mình thành một cục đá, nhiệt độ lạnh buốt ấy chôn trong vách thịt nóng ướt của hắn, kích thích quả thật vượt qua sức chịu đựng của con người. Trần thiếu điên cuồng kêu một tiếng, tính khí lập tức phun ra!
Ngô Du khàn giọng: “Như vậy cũng có thể bắn được? Anh thấy sướng lắm phải không? Trần thiếu, anh tự nhìn mình đi, anh đã không thể không có tôi!” Hắn cử động thắt lưng, dùng dục vọng bằng đá lạnh của mình di chuyển vào trong Trần thiếu.
Trần thiếu điên cuồng la hét, nước mắt chảy dài theo hai má: “Đừng… lạnh quá… A… A… Ngô Du… dừng lại…” Hắn đã sắp điên rồi, tính khí không ngừng thay đổi nhiệt độ tùy ý ra vào trong cơ thể, hắn đã không còn phân biệt được rõ cảm giác tra tấn lòng người đó rốt cuộc là khổ sở hay là vui sướng, kích thích đang phải thừa nhận khiến hắn sắp sụp đổ rồi.
“Nói! Nói anh sẽ không rời khỏi tôi nữa!”
Trần thiếu không chịu nổi kêu to: “Tao sẽ không… sẽ không rời khỏi mày nữa… A a a a–”
Ngô Du cảm thấy phản ứng của Trần thiếu không giống bình thường, hiển nhiên băng đá kích thích khiến hắn đã hoàn toàn sụp đổ. Trần thiếu mặt đầy nước mắt, dục vọng vừa bắn lại cứng thêm lần nữa, khoái cảm cực hạn khiến trong mắt hắn đã không tìm thấy chút tỉnh táo nào.
Tiếng kêu quanh quẩn vang vọng trong rừng và gương mặt vặn vẹo trước dục vọng của Trần thiếu mang đến cho Ngô Du thỏa mãn thật lớn về mặt tâm lý, thậm chí cảm giác thỏa mãn này còn vượt qua khoái cảm xác thịt. Ngô Du cố định cơ thể Trần thiếu, dùng sức ra vào, cho đến tận lúc người đàn ông này ngất xỉu vì quá kích thích, hắn vẫn chưa chịu ngừng lại…
Trần thiếu một giấc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, trên trần nhà là bộ đèn treo quen thuộc, hắn biết đây là phòng ngủ của Ngô Du – nơi hắn đã sống hơn một năm.
Hắn đã quay về… thế nhưng không có cảm giác bất ngờ gì hết. Có lẽ ngay từ đầu, sâu trong tiềm thức hắn đã không tin rằng mình có thể hoàn toàn trốn thoát.
Cơ thể đau nhức khó tin, đầu óc mờ mịt, hắn giống như phát sốt, cổ họng khô khốc khó chịu.
Tên khốn Ngô Du dám đối xử với hắn như vậy… Nhớ tới cảnh tượng điên cuồng trước lúc hôn mê, Trần thiếu chỉ thấy cơ thể nóng bừng.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Ngô Du đi vào, ngạc nhiên: “Anh tỉnh rồi?”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn, lại vì phát sốt mà hai mắt ươn ướt lạ thường, có chút mềm mại đáng yêu.
Ngô Du đi tới, sờ trán hắn, dịu dàng nói: “Xem ra hạ sốt nhiều rồi.”
Trần thiếu khàn giọng: “Ba mẹ tao… đâu?”
“Họ rất khỏe, ở chỗ ở cũ, nhưng tôi chỉ giữ lại vệ sĩ bảo vệ họ, bây giờ họ có thể tùy ý hoạt động ở bất cứ chỗ nào. Sáng nay họ còn đến thăm anh rồi mới về, còn bảo mai lại đến nữa.”
Trần thiếu giật mình: “Thật?”
Ngô Du khẽ đáp: “Thật.” Hắn bắt lấy bàn tay nóng hừng hực của Trần thiếu, đặt lên môi hôn: “Xin lỗi, hại anh phát sốt, hôm đó tôi mất kiểm soát. Anh không biết hai tháng qua tôi lo thế nào đâu, vừa về Trùng Khánh, đâu đâu cũng hỗn loạn, tôi vừa phải chỉnh đốn nội vụ lại còn phải tìm anh, mỗi ngày sứt đầu mẻ trán. Vừa thấy tôi anh đã chạy, khiến tôi nổi giận… sau này tôi không thế nữa.”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn: “Ngô Du, mày đừng giả vờ nữa, mày vốn không phải người lương thiện, cần gì vờ vịt dịu dàng săn sóc.”
Ngô Du ngẩn ra, lập tức mỉm cười: “Anh nói đúng, nhưng anh là người của tôi, tôi sẽ thật sự đối tốt với anh, chỉ cần anh không chọc tôi nổi giận, tôi có thể giả vờ dịu dàng hơn bất cứ ai.” Hắn cúi xuống, hôn trán Trần thiếu: “Để mình chịu ít khổ hơn, anh theo tôi đi có được không? Chỉ cần anh theo tôi, tôi chính là tình nhân tốt nhất thiên hạ.”
Trần thiếu quay đầu đi: “Vớ vẩn, bây giờ tao lại rơi vào tay mày, theo hay không theo có nghĩa lý gì.”
“Ý nghĩa khác nhau chứ, tôi muốn anh theo tôi từ thân đến tâm.” Ngô Du nhìn sâu vào hắn: “Anh thích tôi, anh cũng không phủ nhận được phải không, chỉ là anh xấu hổ không dám thừa nhận mà thôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh chính miệng nói ra.”
Trần thiếu cắn chặt răng, không đáp lời.
“Anh đúng là ngang ngạnh không thể nói lý. Chỉ cần anh có thể thẳng thắn một chút, mọi chuyện sẽ khác, nếu anh có thể chấp nhận tôi, anh có thể có mọi thứ anh đã có như hồi tôi chưa đến. Chẳng qua chỉ là thay đổi tâm tính mà thôi, với anh mà nói, chẳng lẽ nó khó như vậy sao? Trần thiếu, vứt bỏ tự tôn nhàm chán này đi.”
Trần thiếu nhìn hắn: “Ngày đó ở trong rừng, nếu tao đâm sâu nhũ băng, thật sự có thể giết mày?”
Ngô Du nói: “Đương nhiên có thể, nhưng tôi cược anh không xuống tay.”
“Tao không tin.” Trần thiếu nhìn sâu vào hắn: “Mày là đồ xảo trá đa nghi, mày thật sự không chuẩn bị đường lui nào? Trừ tao ra Mặc Vân chỉ thân cận với ai tự tay nuôi dưỡng nó, nếu đi một mình, căn bản mày không thể sai khiến nó được. Mày đang gạt tao, hôm đó mày không đến một mình, nhất định có kẻ khống chế cha mẹ tao. Cổ của mày cũng thế, chỉ e ngoại trừ lớp đầu là da thịt, còn đâu động mạch đã bị mày đóng băng phải không.” Ngày đó quá hỗn loạn, hai người đều có chút mất kiểm soát, rất nhiều chi tiết hắn không thể nghĩ ngợi kỹ càng, bây giờ nhớ lại có quá nhiều sơ hở. Chuyện này hoàn toàn do một tay Ngô Du đạo diễn để ép hắn lộ ra sơ hở, đáng tiếc lúc ấy hắn bị chính mình làm cho không biết làm sao nên không phát hiện ra. Nhưng phát hiện được thì đã sao, có thể thay đổi được gì, hắn không xuống tay được chính là không xuống tay được, bất luận quay lại bao nhiêu lần, Ngô Du cũng sẽ là kẻ cười cuối cùng.
Ngô Du bình tĩnh nhìn hắn vài giây, sau đó mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm mê hoặc: “Thật thông minh, không hổ là người tôi thích. Bảo bối, hôm đó anh đã quyết định rất chính xác, nếu đâm vào thật, hậu quả là thứ anh không thể gánh chịu.” Ngô Du cúi đầu, dịu dàng hôn môi Trần thiếu, miệng phun ra lại là giọng điệu làm người ta lạnh toát: “Nhưng anh không xuống tay được, tôi rất vui, anh thích tôi, anh biết vậy là đủ rồi.”
Trái tim Trần thiếu đập nghe thình thịch, chỉ thấy da đầu run lên, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi. Hắn biết Ngô Du nói thật, nếu lúc ấy hắn đâm xuống… Ngô Du sẽ làm gì, hắn không thể tưởng tượng. Gã đàn ông này tâm tư quá sâu, rất đáng sợ, nhưng lại rất xứng với khả năng mạnh mẽ vô cùng của hắn. Trần thiếu hắn căn bản không phải đối thủ, ở bên Ngô Du đã hơn một năm, ý chí chiến đấu của hắn đã bị mài mòn không còn lại được bao nhiêu.
Ngô Du xoa xoa đầu hắn, cười nói: “Mau khỏe lên nhé, hai tháng qua anh cũng chịu khổ phải không, anh và hai bác đều gầy, sống bên ngoài vất vả lắm, tôi nhất định sẽ bồi bổ thứ tốt nhất cho anh.”
Trần thiếu quay đầu đi.
Ngô Du miết cằm hắn, đưa đầu hắn lại, nửa đùa cợt nửa nghiêm túc: “Sau này phải xem tôi như chồng anh mà đối xử đó.”
Trần thiếu mệt mỏi: “Mày giỡn đủ chưa, tao mệt rồi.”
Ngô Du xoa mặt hắn, ánh mắt hết sức nặng tình: “Anh ngủ đi, tôi trông ở đây.”
Trần thiếu nhắm hai mắt lại.
Ngô Du khẽ nói: “Chúng ta còn có trận chiến cuối cùng.”
Trần thiếu biết, miếng ngọc Con Rối cuối cùng ở Hoa Nam. Ngọc Con Rối liên quan đến việc loài người có thể ngăn cản sự lây lan của đại họa hay không, Ngô Du không thể sống chết mặc bay.
“Chờ anh khỏe rồi, chúng ta sẽ quay lại Thanh Hải tu luyện, chỉ tu luyện thôi. Tôi muốn tranh thủ đột phá cấp bốn trước khi xuất chinh đi Hoa Nam. Đây là trận chiến cuối cùng, cũng có thể là trận chiến nguy hiểm nhất. Có điều tôi nhất định sẽ sống sót, vì tôi còn muốn cử hành hôn lễ với anh mà.”
Trần thiếu cả kinh, nhưng không mở mắt, bây giờ hắn thật sự còn không sức lực tranh cãi chuyện này với Ngô Du.
Nói xong, Ngô Du lại hôn xuống trán Trần thiếu: “Bảo bối, ngủ đi.”
Ngô Du dùng ngọc Con Rối đổi lấy không ít thuốc men tiên tiến, bệnh của Trần thiếu nhanh chóng khỏi hẳn.
Quả nhiên như lời Ngô Du, cha mẹ hắn không bị hạn chế hành động, thậm chí cả hắn cũng được tự do. Hắn có thể tùy ý rời khỏi nhà Ngô Du trong tình trạng không một ai giám thị, đi dạo quanh Trùng Khánh, cũng có thể đến chỗ cha mẹ ở vài ngày lúc Ngô Du không có nhà. Đương nhiên, hắn không ngu xuẩn đến mức muốn chạy trốn nữa, hắn biết mình không thoát được.
Từ ngày trở về Trùng Khánh, sắc mặt cha mẹ hắn tốt lên trông thấy, mặt mũi hồng hào, cũng béo ra một chút, so với hai tháng phiêu bạc bên ngoài, chỉ có thể ăn thịt nướng thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Trần thiếu không biết mình nên cảm thấy thế nào nữa, cha mẹ hắn đã hơn sáu mươi tuổi, không thể chịu khổ với hắn. Thỉnh thoảng thậm chí hắn còn nghi ngờ việc trước đó mình lỗ mãng dẫn họ chạy trốn có chính xác hay không, chẳng những không thay đổi được gì mà còn khiến hai người phải chịu tội với mình. Nếu hắn ở lại Trùng Khánh, Ngô Du sẽ chăm lo họ không lo áo cơm, đối với hai người mà nói thì đó mới là tuổi già tốt nhất.
Trái tim Trần thiếu lại dao động thêm một lần nữa.
Trần thiếu đột nhiên kịch liệt phản kháng, đồng thời phẫn nộ cao giọng: “Không thể! Không thể!” Hắn không thể thích Ngô Du, vì sao lại là Ngô Du! Gã đàn ông này… gã đàn ông này là kẻ thù lớn nhất của hắn!
Ngô Du tóm hai tay Trần thiếu đè xuống đất, lại lấp kín môi hắn, thô bạo gặm cắn. Cũng không biết là môi ai bị răng cào rách da, mùi máu tỏa ra trong khoang miệng hai người. Ngô Du liều mạng đưa lưỡi vào miệng Trần thiếu, tùy ý xâm lược, nước bọt trộn với tơ máu chảy ra từ miệng hắn. Trần thiếu bị hôn đến nói không thành lời, chạy trốn quá độ làm tiêu hao năng lượng khiến tứ chi hắn rã rời như nhũn cả ra, càng ngày càng không có sức giãy dụa, chỉ có thể để mặc Ngô Du muốn làm gì thì làm.
Ngô Du đặt hắn xuống mặt cỏ, bá đạo vuốt ve cơ thể trần trụi của hắn, những nụ hôn rơi như mưa xuống da thịt để lại dấu vết loang lổ. Đồng thời, một bàn tay bắt được bên dưới của Trần thiếu, nhẹ nhàng nắm chặt, cơ thể hắn mềm đi một nửa.
Cuộc sống cấm dục gần hai tháng khiến cơ thể Trần thiếu càng trở nên mẫn cảm. Mỗi đêm, hắn thường mơ thấy hình ảnh bị Ngô Du điên cuồng chiếm giữ, cảnh tượng ấy quá chân thật, đôi khi bừng tỉnh, cơ thể hắn hãy còn nóng lên. Hắn sợ bị cha mẹ phát hiện, thậm chí còn không dám ngủ yên, sợ trong mơ sẽ phát ra âm thanh gì không nên có. Trần thiếu biết cơ thể mình đã hoàn toàn bị Ngô Du thay đổi, từ một người đàn ông bình thường chỉ thích phụ nữ, hắn đã biến thành con quái vật có thể cao trào dưới thân một gã đàn ông. Hắn hận bản thân nhưng lại không thể xóa bỏ dấu vết trên cơ thể mình. Khi Ngô Du thô bạo hôn môi vuốt ve hắn, hắn đang gào thét trong lòng, tình yêu bá đạo dã man này khiến hắn hưng phấn dị thường. Lửa dục áp lực hai tháng đều bị châm lên, một khi bộc phát thì không thể cứu vãn.
Ngô Du để lại một loạt dấu ấn trên xương quai xanh của Trần thiếu, bàn tay không ngừng châm lửa trên người hắn. Cứ hết gặm lại cắn như vậy, Trần thiếu có thể cảm nhận rõ ràng được lửa giận không thể hãm được của Ngô Du. Thậm chí cơ thể Ngô Du còn tỏa ra một hơi lạnh khiến hắn không thể kiềm chế mà run rẩy. Trần thiếu kháng cự sự gặm cắn của Ngô Du, song cơ thể lại không chịu khống chế đong đưa, chủ động cọ vào tay Ngô Du. Lý trí và dục vọng đang đánh nhau trong đầu hắn, hắn sắp bị mình bức điên rồi.
Ngô Du cười nhẹ: “Anh muốn phải không? Vì sao không dám thừa nhận rằng anh thích tôi? Anh thật sự cảm thấy cơ thể anh bây giờ là thứ phụ nữ có thể thỏa mãn được sao? Cái gì tôi cũng có thể cho anh, Trùng Khánh tôi bằng lòng chia sẻ với anh, tôi sẽ chăm sóc cha mẹ anh như cha mẹ mình, cho dù làm thế cũng không làm anh rung động được ư? Anh nhân lúc tôi hôn mê mà bỏ chạy? Anh có biết lúc tỉnh lại biết anh không còn ở đấy nữa, tôi có tâm trạng gì không!”
“A a–” Trần thiếu hét to một tiếng, bàn tay nắm lấy bên dưới hắn của Ngô Du đột nhiên biến thành băng, kích thích khiến cơ thể hắn đột nhiên run lên, mắng to: “Ngô Du, thằng khốn! Mẹ nó mày buông ra–”
“Buông anh ra?” Ngô Du nở một nụ cười vặn vẹo, biểu cảm dữ tợn khiến người ta phát lạnh toàn thân: “Tôi tuyệt đối sẽ không buông anh ra nữa.”
Hắn dùng sức tách đôi chân rã rời của Trần thiếu ra, dính lấy chất lỏng mà dục vọng Trần thiếu chảy ra, chen ngón tay vào huyệt thịt căng chặt.
Nơi hơn hai tháng không bị đụng chạm lúc này khô khốc căng chặt, Trần thiếu khó chịu vặn vẹo thắt lưng, liều mạng muốn thoát khỏi thân Ngô Du, nhưng căn bản không còn sức lực chống cự.
Ngô Du nói gắt: “Đừng kẹp chặt như vậy… Mẹ nó… Tôi đi vào đây đã nhiều lần, sao vẫn chặt như vậy. Trần thiếu, chỗ này của anh trời sinh là để cho đàn ông dùng, đương nhiên, chỉ cho tôi dùng.”
Trần thiếu mắng: “Mẹ nó mày câm miệng!”
Ngô Du nhổ nước bọt vào tay, ngón tay mảnh khảnh theo nước bọt chen vào trong huyệt thịt, qua lại khai thác. Đồng thời hắn cúi xuống, hôn cắn ngực Trần thiếu, để lại trên người hắn vô số dấu hôn xanh tím.
Trần thiếu há miệng thở phì phò, chủ động vuốt ve tính khí của mình. Nhưng không đủ, rất không đủ, hắn đã vô cùng muốn nhấm nháp khoái cảm Ngô Du mang đến cho mình, khoái cảm thô tục, điên cuồng, cực hạn ấy, chỉ Ngô Du có thể cho hắn.
Ngô Du nhấc đùi hắn lên, khàn khàn nói: “Ôm lấy thắt lưng tôi đi.”
Trần thiếu xấu hổ muốn khép chân lại, song lại bị Ngô Du dùng đầu gối banh thêm ra, hạ thể nhìn thấu không sót cái gì. Ngô Du rút tay ra, đỡ lấy tính khí của mình, mỉm cười ma quỷ: “Anh cũng nhớ nó phải không? Sao có thể không nhớ được chứ? Nó có thể khiến anh liên tục cao trào, mỗi lần tôi cắm vào, anh sẽ kẹp rất chặt…”
Trần thiếu bị ngôn từ ô uế của Ngô Du kích thích đến máu huyết sôi trào.
Ngô Du tách mông hắn ra, đỡ dục vọng của mình, rướn hông, tính khí thô to mạnh mẽ chui vào trong huyệt thịt hơi mở ra của Trần thiếu.
“A…” Trần thiếu phát ra tiếng kêu run rẩy, khoảnh khắc đường vào căng chặt bị mạnh bạo phá tan, hắn cảm thấy xấu hổ và đau đớn. Nhưng cùng với đau đớn còn là cảm giác thỏa mãn bị chiếm giữ sâu thẳm. Hắn cảm thấy cơ thể trống rỗng của mình được lấp đầy ngay khoảnh khắc Ngô Du đi vào. Khoái cảm biến thái kỳ lạ này tràn ngập cơ thể khiến đầu óc hắn mụ mẫn, khiến hắn quên đi liêm sỉ và lý trí, chỉ muốn lấy được nhiều hơn từ cơ thể của Ngô Du.
Ngô Du cũng có chút mất kiểm soát. Hơn hai tháng qua không một ngày hắn không nhớ nhung người đàn ông dưới thân hắn lúc này, trong khoảnh khắc nhìn thấy Trần thiếu, nỗi nhớ ấy biến thành tính dục mãnh liệt long trời lở đất khiến hắn muốn làm thật mạnh người này, bất luận Trần thiếu có khóc kêu thế nào, thậm chí ngất xỉu, hắn cũng sẽ không ngừng!
Không cho Trần thiếu thời gian tiếp nhận tính khí của mình, Ngô Du vẫn cứ đưa trọn bên dưới to lớn của mình vào. Tiếng kêu đau của Trần thiếu khiến hắn hưng phấn khó nhịn. Không sai, hắn muốn khiến Trần thiếu thấy đau, muốn khiến Trần thiếu nhớ kỹ sự trừng phạt hôm nay, khiến người này không dám có suy nghĩ đào tẩu nữa! Cố định hông Trần thiếu, hắn bắt đầu dùng sức đưa đẩy.
Mặc Vân đạp đạp vó ngựa, đứng xa nhìn hai người liều chết giao hòa. Trong cánh rừng mênh mông không ngừng vang lên tiếng rên khó nhịn của Trần thiếu và tiếng thở nặng nhọc của Ngô Du.
Ngô Du điên cuồng va chạm vào bên trong Trần thiếu, chẳng bao lâu thì hoàn toàn mở rộng cửa huyệt ra. Mỗi khi rút ra ngoài, vách thịt ấm áp sẽ níu chặt lấy bên dưới hắn, giống như đang âm thầm giữ lại khiến Ngô Du càng ra vào mãnh liệt hơn.
Mông Trần thiếu bị Ngô Du đâm cho rung động bồm bộp, hai chân mở ra, không còn sức lực. Khoái cảm làm người ta điên cuồng không ngừng truyền đến từ nơi họ kết hợp, xuyên thấu mỗi một dây thần kinh trong cơ thể hắn, khiến ngay một sợi tóc của hắn cũng phải run rẩy. Dưới sự ra vào mạnh mẽ của Ngô Du, lý trí của hắn đã sắp phá vỡ, phát ra tiếng rên rỉ mất kiểm soát ngay cả chính hắn cũng không dám tin. Tính khí của hắn vừa cứng vừa trướng, chỉ cần Ngô Du tiếp tục làm hắn mạnh mẽ như vậy, hắn sẽ bị Ngô Du đâm cho phải bắn.
Hắn đã biến thành thế này. Cơ thể hắn trở thành thứ có thể bị đàn ông làm cũng bắn ra được, sao có thể *** đãng như thế, sao có thể điên cuồng như thế, đây có còn là hắn không? Đây có còn là hắn không!
“A a… Ngô Du… Ngô… A… Đừng… Đừng chạm vào đó… Chậm lại một chút… A a a–” Trần thiếu phát ra tiếng kêu vô nghĩa, toàn thân chìm trong bể dục, thần chí bất minh.
Ngô Du túm tóc hắn, ép hắn ngẩng đầu: “Nhìn tôi, nhìn tôi! Nhìn người đang làm anh là ai, là người đàn ông của anh, là người đàn ông duy nhất của anh, anh phải ở lại bên tôi vĩnh viễn, không được đi đâu hết!”
Hai mắt Trần thiếu mơ màng nhìn hắn, trong mắt gần như không có tiêu cự.
Ngô Du rút ra gậy th*t ướt sũng, lại đẩy mạnh vào trong: “Nói, anh sẽ không rời khỏi tôi nữa, nói đi.”
“Tao… A a… Đừng…” Trần thiếu liều mạng lắc đầu, hắn đã bị khoái cảm tra tấn đến gần như phát điên.
Ngô Du cắn răng, ánh mắt đáng sợ điên cuồng như dã thú: “Tôi muốn cho anh một bài học, phạt anh dám rời khỏi tôi, anh phải nhớ kỹ bài học này, nhớ kỹ vĩnh viễn…”
Trần thiếu còn đang vô tri vô giác, gần như không nghe hiểu Ngô Du đang nói gì, nhưng hắn nhanh chóng cảm nhận được. Hắn cảm nhận được dục vọng thô to cắm trong cơ thể mình, thứ vốn có nhiệt độ cao đến bỏng rẫy lại đang từ từ lạnh dần! Trần thiếu sợ hãi lắc đầu: “Đừng… Đừng làm vậy… Ngô Du…”
“Nói anh sẽ không rời khỏi tôi, nói anh sẽ ở bên tôi vĩnh viễn.”
“Đừng… A a a…” Trần thiếu kêu thảm một tiếng, cơ thể đột ngột cứng đờ. Ngô Du biến dục vọng của mình thành một cục đá, nhiệt độ lạnh buốt ấy chôn trong vách thịt nóng ướt của hắn, kích thích quả thật vượt qua sức chịu đựng của con người. Trần thiếu điên cuồng kêu một tiếng, tính khí lập tức phun ra!
Ngô Du khàn giọng: “Như vậy cũng có thể bắn được? Anh thấy sướng lắm phải không? Trần thiếu, anh tự nhìn mình đi, anh đã không thể không có tôi!” Hắn cử động thắt lưng, dùng dục vọng bằng đá lạnh của mình di chuyển vào trong Trần thiếu.
Trần thiếu điên cuồng la hét, nước mắt chảy dài theo hai má: “Đừng… lạnh quá… A… A… Ngô Du… dừng lại…” Hắn đã sắp điên rồi, tính khí không ngừng thay đổi nhiệt độ tùy ý ra vào trong cơ thể, hắn đã không còn phân biệt được rõ cảm giác tra tấn lòng người đó rốt cuộc là khổ sở hay là vui sướng, kích thích đang phải thừa nhận khiến hắn sắp sụp đổ rồi.
“Nói! Nói anh sẽ không rời khỏi tôi nữa!”
Trần thiếu không chịu nổi kêu to: “Tao sẽ không… sẽ không rời khỏi mày nữa… A a a a–”
Ngô Du cảm thấy phản ứng của Trần thiếu không giống bình thường, hiển nhiên băng đá kích thích khiến hắn đã hoàn toàn sụp đổ. Trần thiếu mặt đầy nước mắt, dục vọng vừa bắn lại cứng thêm lần nữa, khoái cảm cực hạn khiến trong mắt hắn đã không tìm thấy chút tỉnh táo nào.
Tiếng kêu quanh quẩn vang vọng trong rừng và gương mặt vặn vẹo trước dục vọng của Trần thiếu mang đến cho Ngô Du thỏa mãn thật lớn về mặt tâm lý, thậm chí cảm giác thỏa mãn này còn vượt qua khoái cảm xác thịt. Ngô Du cố định cơ thể Trần thiếu, dùng sức ra vào, cho đến tận lúc người đàn ông này ngất xỉu vì quá kích thích, hắn vẫn chưa chịu ngừng lại…
Trần thiếu một giấc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, trên trần nhà là bộ đèn treo quen thuộc, hắn biết đây là phòng ngủ của Ngô Du – nơi hắn đã sống hơn một năm.
Hắn đã quay về… thế nhưng không có cảm giác bất ngờ gì hết. Có lẽ ngay từ đầu, sâu trong tiềm thức hắn đã không tin rằng mình có thể hoàn toàn trốn thoát.
Cơ thể đau nhức khó tin, đầu óc mờ mịt, hắn giống như phát sốt, cổ họng khô khốc khó chịu.
Tên khốn Ngô Du dám đối xử với hắn như vậy… Nhớ tới cảnh tượng điên cuồng trước lúc hôn mê, Trần thiếu chỉ thấy cơ thể nóng bừng.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Ngô Du đi vào, ngạc nhiên: “Anh tỉnh rồi?”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn, lại vì phát sốt mà hai mắt ươn ướt lạ thường, có chút mềm mại đáng yêu.
Ngô Du đi tới, sờ trán hắn, dịu dàng nói: “Xem ra hạ sốt nhiều rồi.”
Trần thiếu khàn giọng: “Ba mẹ tao… đâu?”
“Họ rất khỏe, ở chỗ ở cũ, nhưng tôi chỉ giữ lại vệ sĩ bảo vệ họ, bây giờ họ có thể tùy ý hoạt động ở bất cứ chỗ nào. Sáng nay họ còn đến thăm anh rồi mới về, còn bảo mai lại đến nữa.”
Trần thiếu giật mình: “Thật?”
Ngô Du khẽ đáp: “Thật.” Hắn bắt lấy bàn tay nóng hừng hực của Trần thiếu, đặt lên môi hôn: “Xin lỗi, hại anh phát sốt, hôm đó tôi mất kiểm soát. Anh không biết hai tháng qua tôi lo thế nào đâu, vừa về Trùng Khánh, đâu đâu cũng hỗn loạn, tôi vừa phải chỉnh đốn nội vụ lại còn phải tìm anh, mỗi ngày sứt đầu mẻ trán. Vừa thấy tôi anh đã chạy, khiến tôi nổi giận… sau này tôi không thế nữa.”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn: “Ngô Du, mày đừng giả vờ nữa, mày vốn không phải người lương thiện, cần gì vờ vịt dịu dàng săn sóc.”
Ngô Du ngẩn ra, lập tức mỉm cười: “Anh nói đúng, nhưng anh là người của tôi, tôi sẽ thật sự đối tốt với anh, chỉ cần anh không chọc tôi nổi giận, tôi có thể giả vờ dịu dàng hơn bất cứ ai.” Hắn cúi xuống, hôn trán Trần thiếu: “Để mình chịu ít khổ hơn, anh theo tôi đi có được không? Chỉ cần anh theo tôi, tôi chính là tình nhân tốt nhất thiên hạ.”
Trần thiếu quay đầu đi: “Vớ vẩn, bây giờ tao lại rơi vào tay mày, theo hay không theo có nghĩa lý gì.”
“Ý nghĩa khác nhau chứ, tôi muốn anh theo tôi từ thân đến tâm.” Ngô Du nhìn sâu vào hắn: “Anh thích tôi, anh cũng không phủ nhận được phải không, chỉ là anh xấu hổ không dám thừa nhận mà thôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh chính miệng nói ra.”
Trần thiếu cắn chặt răng, không đáp lời.
“Anh đúng là ngang ngạnh không thể nói lý. Chỉ cần anh có thể thẳng thắn một chút, mọi chuyện sẽ khác, nếu anh có thể chấp nhận tôi, anh có thể có mọi thứ anh đã có như hồi tôi chưa đến. Chẳng qua chỉ là thay đổi tâm tính mà thôi, với anh mà nói, chẳng lẽ nó khó như vậy sao? Trần thiếu, vứt bỏ tự tôn nhàm chán này đi.”
Trần thiếu nhìn hắn: “Ngày đó ở trong rừng, nếu tao đâm sâu nhũ băng, thật sự có thể giết mày?”
Ngô Du nói: “Đương nhiên có thể, nhưng tôi cược anh không xuống tay.”
“Tao không tin.” Trần thiếu nhìn sâu vào hắn: “Mày là đồ xảo trá đa nghi, mày thật sự không chuẩn bị đường lui nào? Trừ tao ra Mặc Vân chỉ thân cận với ai tự tay nuôi dưỡng nó, nếu đi một mình, căn bản mày không thể sai khiến nó được. Mày đang gạt tao, hôm đó mày không đến một mình, nhất định có kẻ khống chế cha mẹ tao. Cổ của mày cũng thế, chỉ e ngoại trừ lớp đầu là da thịt, còn đâu động mạch đã bị mày đóng băng phải không.” Ngày đó quá hỗn loạn, hai người đều có chút mất kiểm soát, rất nhiều chi tiết hắn không thể nghĩ ngợi kỹ càng, bây giờ nhớ lại có quá nhiều sơ hở. Chuyện này hoàn toàn do một tay Ngô Du đạo diễn để ép hắn lộ ra sơ hở, đáng tiếc lúc ấy hắn bị chính mình làm cho không biết làm sao nên không phát hiện ra. Nhưng phát hiện được thì đã sao, có thể thay đổi được gì, hắn không xuống tay được chính là không xuống tay được, bất luận quay lại bao nhiêu lần, Ngô Du cũng sẽ là kẻ cười cuối cùng.
Ngô Du bình tĩnh nhìn hắn vài giây, sau đó mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm mê hoặc: “Thật thông minh, không hổ là người tôi thích. Bảo bối, hôm đó anh đã quyết định rất chính xác, nếu đâm vào thật, hậu quả là thứ anh không thể gánh chịu.” Ngô Du cúi đầu, dịu dàng hôn môi Trần thiếu, miệng phun ra lại là giọng điệu làm người ta lạnh toát: “Nhưng anh không xuống tay được, tôi rất vui, anh thích tôi, anh biết vậy là đủ rồi.”
Trái tim Trần thiếu đập nghe thình thịch, chỉ thấy da đầu run lên, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi. Hắn biết Ngô Du nói thật, nếu lúc ấy hắn đâm xuống… Ngô Du sẽ làm gì, hắn không thể tưởng tượng. Gã đàn ông này tâm tư quá sâu, rất đáng sợ, nhưng lại rất xứng với khả năng mạnh mẽ vô cùng của hắn. Trần thiếu hắn căn bản không phải đối thủ, ở bên Ngô Du đã hơn một năm, ý chí chiến đấu của hắn đã bị mài mòn không còn lại được bao nhiêu.
Ngô Du xoa xoa đầu hắn, cười nói: “Mau khỏe lên nhé, hai tháng qua anh cũng chịu khổ phải không, anh và hai bác đều gầy, sống bên ngoài vất vả lắm, tôi nhất định sẽ bồi bổ thứ tốt nhất cho anh.”
Trần thiếu quay đầu đi.
Ngô Du miết cằm hắn, đưa đầu hắn lại, nửa đùa cợt nửa nghiêm túc: “Sau này phải xem tôi như chồng anh mà đối xử đó.”
Trần thiếu mệt mỏi: “Mày giỡn đủ chưa, tao mệt rồi.”
Ngô Du xoa mặt hắn, ánh mắt hết sức nặng tình: “Anh ngủ đi, tôi trông ở đây.”
Trần thiếu nhắm hai mắt lại.
Ngô Du khẽ nói: “Chúng ta còn có trận chiến cuối cùng.”
Trần thiếu biết, miếng ngọc Con Rối cuối cùng ở Hoa Nam. Ngọc Con Rối liên quan đến việc loài người có thể ngăn cản sự lây lan của đại họa hay không, Ngô Du không thể sống chết mặc bay.
“Chờ anh khỏe rồi, chúng ta sẽ quay lại Thanh Hải tu luyện, chỉ tu luyện thôi. Tôi muốn tranh thủ đột phá cấp bốn trước khi xuất chinh đi Hoa Nam. Đây là trận chiến cuối cùng, cũng có thể là trận chiến nguy hiểm nhất. Có điều tôi nhất định sẽ sống sót, vì tôi còn muốn cử hành hôn lễ với anh mà.”
Trần thiếu cả kinh, nhưng không mở mắt, bây giờ hắn thật sự còn không sức lực tranh cãi chuyện này với Ngô Du.
Nói xong, Ngô Du lại hôn xuống trán Trần thiếu: “Bảo bối, ngủ đi.”
Ngô Du dùng ngọc Con Rối đổi lấy không ít thuốc men tiên tiến, bệnh của Trần thiếu nhanh chóng khỏi hẳn.
Quả nhiên như lời Ngô Du, cha mẹ hắn không bị hạn chế hành động, thậm chí cả hắn cũng được tự do. Hắn có thể tùy ý rời khỏi nhà Ngô Du trong tình trạng không một ai giám thị, đi dạo quanh Trùng Khánh, cũng có thể đến chỗ cha mẹ ở vài ngày lúc Ngô Du không có nhà. Đương nhiên, hắn không ngu xuẩn đến mức muốn chạy trốn nữa, hắn biết mình không thoát được.
Từ ngày trở về Trùng Khánh, sắc mặt cha mẹ hắn tốt lên trông thấy, mặt mũi hồng hào, cũng béo ra một chút, so với hai tháng phiêu bạc bên ngoài, chỉ có thể ăn thịt nướng thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Trần thiếu không biết mình nên cảm thấy thế nào nữa, cha mẹ hắn đã hơn sáu mươi tuổi, không thể chịu khổ với hắn. Thỉnh thoảng thậm chí hắn còn nghi ngờ việc trước đó mình lỗ mãng dẫn họ chạy trốn có chính xác hay không, chẳng những không thay đổi được gì mà còn khiến hai người phải chịu tội với mình. Nếu hắn ở lại Trùng Khánh, Ngô Du sẽ chăm lo họ không lo áo cơm, đối với hai người mà nói thì đó mới là tuổi già tốt nhất.
Trái tim Trần thiếu lại dao động thêm một lần nữa.
Bình luận facebook