Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277
Tùng Hạ xoa mặt hắn, cười nhẹ: “Tôi biết cậu quen bảo vệ tôi, đã bao năm như vậy, bảo vệ tôi giống như bản năng của cậu. Nhưng Thiên Bích, tôi cũng là đàn ông, cho dù tôi có thể mãi đứng sau cậu, nhưng hễ cần tôi đứng ra, tôi cũng sẽ không chịu thua ai.”
Tùng Hạ đi theo năng lượng của Thành Thiên Bích, tìm thấy hắn trong rừng cây bên ngoài tường Quang Minh.
Thành Thiên Bích đang ngồi dưới một bóng cây, xung quanh hắn ngổn ngang rất nhiều cây cối thô to ngã đổ. Khung cảnh giống như vừa có bão táp đi qua vậy, một đống hỗn độn.
Tùng Hạ đi qua, khẽ gọi: “Thiên Bích.”
Thành Thiên Bích ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ lên trừng mắt nhìn cậu. Tùng Hạ rùng mình một cái, Thành Thiên Bích chưa bao giờ dùng ánh mắt sắc bén đến thế nhìn cậu cả, trông hắn như vậy có chút đáng sợ. Tùng Hạ bất chấp ngồi xuống bên cạnh Thành Thiên Bích, muốn nói lại thôi.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt: “Anh muốn khuyên tôi thì bỏ đi, tôi sẽ không để anh mạo hiểm.”
Tùng Hạ gãi đầu: “Thiên Bích, không phải hôm đó chúng ta đã nói hết rồi hay sao.”
“Hôm đó anh không nói cho tôi biết cách anh hấp thu năng lượng là kêu chúng tôi tấn công anh.” Thành Thiên Bích lạnh lùng: “Anh dựa vào gì mà cho rằng mình có thể chịu được đòn tấn công của chúng tôi, anh điên rồi sao?”
Tùng Hạ nói: “Tôi đương nhiên không thể chịu được, cho nên mới cần đến đá ngũ sắc.”
“Anh chưa từng làm vậy trước kia, anh có thể thành công ư? Đá ngũ sắc thật sự có thể giúp anh hứng chịu sức tấn công của chúng tôi sao? Ngộ nhỡ xảy ra sai sót thì làm sao? Năng lượng đi vào người anh, anh cho rằng lúc đó vẫn có thể rút lui sao?”
“Thiên Bích, trước kia chúng ta cũng đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, chẳng lần nào an toàn hơn lần này cả, không phải chúng ta đều gắng gượng quay về được sao.”
Thành Thiên Bích xoay mặt đi: “Không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào.”
“Không giống là không giống, tôi không thể để anh một mình mạo hiểm.”
Tùng Hạ xoay mặt Thành Thiên Bích lại, nhìn sâu vào mắt hắn: “Chúng ta đều biết khác nhau chỗ nào, bởi vì trước kia đều là cậu dấn thân vào nơi nguy hiểm nhất, đối mặt với kẻ địch nguy hiểm nhất, hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Trong lòng cậu, nguy hiểm vĩnh viễn do cậu gánh vác, tôi chỉ có thể là bên được bảo vệ phải không?”
Thành Thiên Bích giật giật môi, ngập ngừng: “Không phải.”
“Phải, cậu chính là nghĩ như vậy. Thiên Bích, chúng ta quen nhau đã gần bốn năm, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều đau khổ như vậy, nói là núi đao biển lửa cũng không đủ. Chẳng lẽ trong mắt cậu, tôi vẫn yếu ớt nhút nhát nhìn thấy xác người là chân tay nhũn ra, ngay cả súng cũng không biết sử dụng như bốn năm trước hay sao? Tôi không thể gánh vác trách nhiệm sao?”
Thành Thiên Bích nghiến răng: “Tôi chưa từng nghĩ anh như vậy.”
Tùng Hạ xoa mặt hắn, cười nhẹ: “Tôi biết cậu quen bảo vệ tôi, đã bao năm như vậy, bảo vệ tôi giống như bản năng của cậu. Nhưng Thiên Bích, tôi cũng là đàn ông, cho dù tôi có thể mãi đứng sau cậu, nhưng hễ cần tôi đứng ra, tôi cũng sẽ không chịu thua ai. Cậu có khả năng của cậu, cậu không thể thay thế được tôi cũng vậy, chuyện này chỉ tôi mới có thể hoàn thành. Chúng ta đã liều mạng bốn năm để có thời khắc này, tôi không nghĩ ra bất cứ lý do nào để từ chối.”
Thành Thiên Bích miết cằm cậu: “Tùng Hạ, anh biết trong lòng tôi nghĩ gì không? Nếu là tôi, tôi sẽ không do dự, nhưng anh… Tôi thừa nhận mình không quyết đoán được như vậy, tôi không thể nhìn anh đi mạo hiểm mà mình lại không làm được gì hết.”
“Ai nói cậu không làm được gì, cậu chỉ cần để tôi nhìn thấy cậu, tôi sẽ có lòng ham sống dẫu thế nào cũng không thể dập tắt. Chúng ta sẽ không thua ngọc Con Rối, trước kia không thua, lần này cũng sẽ không thua. Quan trọng nhất là tôi thật sự có niềm tin vào đá ngũ sắc, chúng ta có thể có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ của nó. Vào thời khắc cuối cùng, chúng ta cần phải tin tưởng nó.”
Thành Thiên Bích hít sâu một hơi, ngả lưng dựa vào thân cây, không nói gì cả.
Tùng Hạ dựa vào cùng với hắn, nhìn hoa tuyết không ngừng bay xuống, khẽ nói: “Thiên Bích, tôi cũng sợ hãi, tôi cũng lo lắng, nhưng tôi không thể dừng lại, mọi chuyện tôi làm đều là vì để chúng ta có thể sống sót, mong muốn ấy quá mãnh liệt. Từ ngày động đất bắt đầu đến bây giờ, hơn một ngàn ngày ngày đêm đêm, đây là khát vọng mãnh liệt nhất trong lòng mỗi người – sống sót – hy vọng này đáng để chúng ta cược bằng tính mạng. Tôi còn muốn mùa đông sang năm đi ngắm tuyết với cậu nữa.”
Thành Thiên Bích thấy hai mắt cay xè, yếu hầu trượt lên trượt xuống, ***g ngực khó chịu, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn và bất an.
Tùng Hạ ôm lấy vai hắn, lại cười: “Thiên Bích, tôi đã nhìn thấy cuộc sống sau này của chúng ta. Sau khi mọi chuyện kết thúc, điều tôi muốn làm nhất chính là tìm một nơi để định cư, căn nhà của chúng ta có thể chưa xây vội nhưng nhất định phải làm cho A Bố một cái ổ để chắn gió che mưa đã. Sáu người chúng ta sẽ ở cùng nhau chứ? Tìm một căn biệt thự to như nhà Trang Nghiêu đi, sửa sang một chút chắc hẳn sẽ rất tuyệt. Sân sau phải có đủ đất trồng hoa màu rau trái, lại xây một cái ao nuôi vài con cá. Cuộc sống này tôi nghĩ đã lâu, lâu như một đời vậy, tôi cảm thấy nó sắp thành hiện thực rồi. Thiên Bích, cậu đừng ngăn tôi vào lúc này, không ai có thể ngăn được tôi cả.”
Thành Thiên Bích xoay người ôm chặt lấy cậu, chặt đến độ như hận không thể ép Tùng Hạ vào người mình vậy.
Tùng Hạ nghẹn ngào: “Bốn năm, tôi muốn có cuộc sống ổn định và an toàn, tôi muốn có… nhà của chúng ta.”
Thành Thiên Bích nhắm hai mắt lại, lông mi hơi đọng nước.
Hai người đều biết họ sớm đã không có sự lựa chọn. Lúc này dù phía trước là núi đao biển lửa, họ cũng phải kiên trì đi hết, bởi vì đằng sau họ chưa từng có đường lui.
Hai người ngồi một chiều trong rừng cây. Khi trở về, trời đã tối đen. Họ vừa vào nhà thì thấy nhóm Tùng Chấn Trung vẫn còn chờ mình. Vừa thấy họ về, Đặng Tiêu lập tức nhảy dậy khỏi ghế, úp úp mở mở: “Tùng ca, Thành ca, các anh vẫn chưa ăn tối phải không ạ.”
Tùng Hạ cười: “Chưa, mọi người thì sao.”
“Đang chờ hai anh đó.”
“Vậy mau ăn thôi.”
Trang Nghiêu không ưa việc quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Vấn đề của hai anh đã giải quyết xong chưa?”
Gương mặt Thành Thiên Bích lạnh lùng hơn bình thường, không nói câu gì, Tùng Hạ thì gật đầu mỉm cười.
Trang Nghiêu nói với Thành Thiên Bích: “Chúng tôi cũng lo cho Tùng Hạ như anh, nhưng thời khắc quan trọng, anh phải kiềm chế cảm xúc của mình.”
Thành Thiên Bích quay mặt đi.
Xưa nay Thành Thiên Bích luôn là người điềm tĩnh nhất trong nhóm họ, chỉ e đây là lần đầu tiên hắn hành động theo cảm tính, cũng khó trách khiến mọi người cảm thấy bất an theo.
Tùng Chấn Trung trầm giọng nói: “Mọi người đi ăn đi.”
“Chú thì sao?”
“Chú còn có việc phải làm.” Nói xong xoay người muốn đi.
“Có chuyện gì cũng phải ăn uống đã chứ chú.”
Tùng Chấn Trung dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hạ, chú là người thân duy nhất của cháu. Trận chiến cuối cùng này chú lại không thể giúp cháu chuyện gì, chú muốn ngẫm lại kỹ càng xem làm thế nào mới có thể nâng cao xác xuất thành công.”
Tùng Hạ nhìn khóe mắt mệt mỏi của Tùng Chấn Trung, xót xa trong lòng. Cậu bước lên ôm lấy vai anh, cười: “Chú à, chú đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Chú xem cháu cũng may mắn lắm chứ, luôn có thể gặp dữ hóa lành, lần này nhất định cũng không sao đâu. Ba mẹ, ông bà đều ở trên trời phù hộ cháu đấy, chú cứ yên tâm. Đi thôi, ăn uống quan trọng nhất.” Nói xong kiên quyết kéo Tùng Chấn Trung đi.
Bữa cơm đó ăn rất áp lực.
Đặng Tiêu không ngừng gắp món ngon chất vào bát Tùng Hạ, ánh mắt nhìn cậu ngập nước.
Tùng Hạ không biết nên khóc hay nên cười, gắp một miếng thịt ngon lành, cố ý trêu: “Sao thế này? Bỏ thật đấy à? Cho anh thật à?”
Đặng Tiêu rầu rầu: “Tùng ca ăn đi, sau này có gì ngon em cho anh ăn hết, chỉ cần anh bình an trở về.”
Liễu Phong Vũ vỗ xuống đầu cậu ta: “Nói như thể người ta có đi mà không có về ấy, Tiểu Hạ vốn sẽ bình an trở về.”
Đặng Tiêu gật đầu cái rụp.
Liễu Phong Vũ nhìn Tùng Hạ, thở dài: “Anh em đều ở đây chờ cậu, A Bố cũng ở Bắc Kinh chờ cậu, cậu tự lo lấy, nếu dám thất bại, chờ thêm một thời gian nữa bọn này xuống tìm nhất định không tha cho cậu.”
Đường Nhạn Khâu cũng nói: “Tùng Hạ, lượng sức mà đi, đừng cố quá, không ai trách anh hết.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Phải, giữ mạng quan trọng nhất. Chỉ cần anh sống, chúng ta còn có hy vọng.”
Tùng Hạ cười: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực ra hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này.”
Hai hôm sau, Tùng Hạ và mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mang theo ngọc Con Rối, lại ngồi trên trực thăng bay đến cấm khu. Lần này họ không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, vì an toàn nên chỉ có mười một người họ lên đường, ngay cả trực thăng cũng do Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch lái.
Tùng Hạ nhìn hộp bảo vệ bên chân, thỉnh thoảng trái tim nảy lên vài nhịp.
Trực thăng nhanh chóng đáp xuống gần căn cứ trước kia. Đoàn người bay lên núi tuyết, đến thẳng cấm khu.
Họ đã đi tới đi lui nơi này mấy lần, nhanh chóng tìm được vị trí ban đầu của tòa thành ngầm.
Đứng trên tuyết đọng thật dày, ai nấy đều mang tâm trạng phức tạp nhìn những sợi dây màu đỏ họ từng dùng để đánh dấu, nhớ tới những hiểm nguy họ từng trải qua ở đây, đám quái vật dữ tợn và đồng đội đã hy sinh đều rõ mồn một trước mắt. Vì hôm nay mà họ đã trả giá bao nhiêu, tính một lượt thì đều là một mối nợ máu trong lòng mỗi người.
Thẩm Trường Trạch nói: “Nếu đều đã chuẩn bị tốt thì bắt đầu đi.”
Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ, mí mắt đột nhiên giật giật, bất an trong lòng đã viết hết lên mặt.
Tùng Hạ làm như không thấy, mở từng lớp hộp bảo vệ ra, ngọc Con Rối hiện ra trước mắt mọi người.
Đây là lần đầu tiên những người khác nhìn thấy ngọc Con Rối đã thành hình. Dưới sức ép năng lượng hùng hậu của nó, tất cả đều cảm thấy hơi khó thở, nhưng ánh mắt của họ đều không thể dời khỏi viên ngọc đen trong suốt bí ẩn này.
Hồi đầu tận thế, ngọc Con Rối là bảo bối mà mọi dị nhân đều mơ ước có được. Nó có thể khiến dị nhân điên cuồng tiến hóa, đạt được sức mạnh khổng lồ trong một khoảng thời gian ngắn, xưng bá tận thế. Nếu không phải sau này có rất nhiều người chết trong lúc thăng cấp, ngọc Con Rối vẫn sẽ là ngọn nguồn của mọi cuộc nội chiến. Cuối cùng, con người và con người không tranh cướp ngọc Con Rối với nhau nữa mà họ bắt đầu tranh cướp với các giống loài khác. Viên ngọc đen nho nhỏ lớn cỡ hòn bi này đã thấm đẫm bao nhiêu máu tươi, vì có được nó, bao nhiêu con người và sinh vật đã phải trả giá bằng tính mạng. Họ mới chỉ nhìn nó như vậy thôi mà đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tùng Hạ hít sâu một hơi, lấy từ trong túi ra đá ngũ sắc.
Đối với rất nhiều người ở đây mà nói, miếng đá ngũ sắc đã giao cho Tùng Hạ khả năng trong truyền thuyết, đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy nó. Khi hai món bảo bối không còn ngăn che xuất hiện trước mắt, ai cũng quên mất nói chuyện.
Tùng Hạ trầm giọng: “Bắt đầu thôi.”
Tùng Hạ đi theo năng lượng của Thành Thiên Bích, tìm thấy hắn trong rừng cây bên ngoài tường Quang Minh.
Thành Thiên Bích đang ngồi dưới một bóng cây, xung quanh hắn ngổn ngang rất nhiều cây cối thô to ngã đổ. Khung cảnh giống như vừa có bão táp đi qua vậy, một đống hỗn độn.
Tùng Hạ đi qua, khẽ gọi: “Thiên Bích.”
Thành Thiên Bích ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ lên trừng mắt nhìn cậu. Tùng Hạ rùng mình một cái, Thành Thiên Bích chưa bao giờ dùng ánh mắt sắc bén đến thế nhìn cậu cả, trông hắn như vậy có chút đáng sợ. Tùng Hạ bất chấp ngồi xuống bên cạnh Thành Thiên Bích, muốn nói lại thôi.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt: “Anh muốn khuyên tôi thì bỏ đi, tôi sẽ không để anh mạo hiểm.”
Tùng Hạ gãi đầu: “Thiên Bích, không phải hôm đó chúng ta đã nói hết rồi hay sao.”
“Hôm đó anh không nói cho tôi biết cách anh hấp thu năng lượng là kêu chúng tôi tấn công anh.” Thành Thiên Bích lạnh lùng: “Anh dựa vào gì mà cho rằng mình có thể chịu được đòn tấn công của chúng tôi, anh điên rồi sao?”
Tùng Hạ nói: “Tôi đương nhiên không thể chịu được, cho nên mới cần đến đá ngũ sắc.”
“Anh chưa từng làm vậy trước kia, anh có thể thành công ư? Đá ngũ sắc thật sự có thể giúp anh hứng chịu sức tấn công của chúng tôi sao? Ngộ nhỡ xảy ra sai sót thì làm sao? Năng lượng đi vào người anh, anh cho rằng lúc đó vẫn có thể rút lui sao?”
“Thiên Bích, trước kia chúng ta cũng đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, chẳng lần nào an toàn hơn lần này cả, không phải chúng ta đều gắng gượng quay về được sao.”
Thành Thiên Bích xoay mặt đi: “Không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào.”
“Không giống là không giống, tôi không thể để anh một mình mạo hiểm.”
Tùng Hạ xoay mặt Thành Thiên Bích lại, nhìn sâu vào mắt hắn: “Chúng ta đều biết khác nhau chỗ nào, bởi vì trước kia đều là cậu dấn thân vào nơi nguy hiểm nhất, đối mặt với kẻ địch nguy hiểm nhất, hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Trong lòng cậu, nguy hiểm vĩnh viễn do cậu gánh vác, tôi chỉ có thể là bên được bảo vệ phải không?”
Thành Thiên Bích giật giật môi, ngập ngừng: “Không phải.”
“Phải, cậu chính là nghĩ như vậy. Thiên Bích, chúng ta quen nhau đã gần bốn năm, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều đau khổ như vậy, nói là núi đao biển lửa cũng không đủ. Chẳng lẽ trong mắt cậu, tôi vẫn yếu ớt nhút nhát nhìn thấy xác người là chân tay nhũn ra, ngay cả súng cũng không biết sử dụng như bốn năm trước hay sao? Tôi không thể gánh vác trách nhiệm sao?”
Thành Thiên Bích nghiến răng: “Tôi chưa từng nghĩ anh như vậy.”
Tùng Hạ xoa mặt hắn, cười nhẹ: “Tôi biết cậu quen bảo vệ tôi, đã bao năm như vậy, bảo vệ tôi giống như bản năng của cậu. Nhưng Thiên Bích, tôi cũng là đàn ông, cho dù tôi có thể mãi đứng sau cậu, nhưng hễ cần tôi đứng ra, tôi cũng sẽ không chịu thua ai. Cậu có khả năng của cậu, cậu không thể thay thế được tôi cũng vậy, chuyện này chỉ tôi mới có thể hoàn thành. Chúng ta đã liều mạng bốn năm để có thời khắc này, tôi không nghĩ ra bất cứ lý do nào để từ chối.”
Thành Thiên Bích miết cằm cậu: “Tùng Hạ, anh biết trong lòng tôi nghĩ gì không? Nếu là tôi, tôi sẽ không do dự, nhưng anh… Tôi thừa nhận mình không quyết đoán được như vậy, tôi không thể nhìn anh đi mạo hiểm mà mình lại không làm được gì hết.”
“Ai nói cậu không làm được gì, cậu chỉ cần để tôi nhìn thấy cậu, tôi sẽ có lòng ham sống dẫu thế nào cũng không thể dập tắt. Chúng ta sẽ không thua ngọc Con Rối, trước kia không thua, lần này cũng sẽ không thua. Quan trọng nhất là tôi thật sự có niềm tin vào đá ngũ sắc, chúng ta có thể có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ của nó. Vào thời khắc cuối cùng, chúng ta cần phải tin tưởng nó.”
Thành Thiên Bích hít sâu một hơi, ngả lưng dựa vào thân cây, không nói gì cả.
Tùng Hạ dựa vào cùng với hắn, nhìn hoa tuyết không ngừng bay xuống, khẽ nói: “Thiên Bích, tôi cũng sợ hãi, tôi cũng lo lắng, nhưng tôi không thể dừng lại, mọi chuyện tôi làm đều là vì để chúng ta có thể sống sót, mong muốn ấy quá mãnh liệt. Từ ngày động đất bắt đầu đến bây giờ, hơn một ngàn ngày ngày đêm đêm, đây là khát vọng mãnh liệt nhất trong lòng mỗi người – sống sót – hy vọng này đáng để chúng ta cược bằng tính mạng. Tôi còn muốn mùa đông sang năm đi ngắm tuyết với cậu nữa.”
Thành Thiên Bích thấy hai mắt cay xè, yếu hầu trượt lên trượt xuống, ***g ngực khó chịu, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn và bất an.
Tùng Hạ ôm lấy vai hắn, lại cười: “Thiên Bích, tôi đã nhìn thấy cuộc sống sau này của chúng ta. Sau khi mọi chuyện kết thúc, điều tôi muốn làm nhất chính là tìm một nơi để định cư, căn nhà của chúng ta có thể chưa xây vội nhưng nhất định phải làm cho A Bố một cái ổ để chắn gió che mưa đã. Sáu người chúng ta sẽ ở cùng nhau chứ? Tìm một căn biệt thự to như nhà Trang Nghiêu đi, sửa sang một chút chắc hẳn sẽ rất tuyệt. Sân sau phải có đủ đất trồng hoa màu rau trái, lại xây một cái ao nuôi vài con cá. Cuộc sống này tôi nghĩ đã lâu, lâu như một đời vậy, tôi cảm thấy nó sắp thành hiện thực rồi. Thiên Bích, cậu đừng ngăn tôi vào lúc này, không ai có thể ngăn được tôi cả.”
Thành Thiên Bích xoay người ôm chặt lấy cậu, chặt đến độ như hận không thể ép Tùng Hạ vào người mình vậy.
Tùng Hạ nghẹn ngào: “Bốn năm, tôi muốn có cuộc sống ổn định và an toàn, tôi muốn có… nhà của chúng ta.”
Thành Thiên Bích nhắm hai mắt lại, lông mi hơi đọng nước.
Hai người đều biết họ sớm đã không có sự lựa chọn. Lúc này dù phía trước là núi đao biển lửa, họ cũng phải kiên trì đi hết, bởi vì đằng sau họ chưa từng có đường lui.
Hai người ngồi một chiều trong rừng cây. Khi trở về, trời đã tối đen. Họ vừa vào nhà thì thấy nhóm Tùng Chấn Trung vẫn còn chờ mình. Vừa thấy họ về, Đặng Tiêu lập tức nhảy dậy khỏi ghế, úp úp mở mở: “Tùng ca, Thành ca, các anh vẫn chưa ăn tối phải không ạ.”
Tùng Hạ cười: “Chưa, mọi người thì sao.”
“Đang chờ hai anh đó.”
“Vậy mau ăn thôi.”
Trang Nghiêu không ưa việc quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Vấn đề của hai anh đã giải quyết xong chưa?”
Gương mặt Thành Thiên Bích lạnh lùng hơn bình thường, không nói câu gì, Tùng Hạ thì gật đầu mỉm cười.
Trang Nghiêu nói với Thành Thiên Bích: “Chúng tôi cũng lo cho Tùng Hạ như anh, nhưng thời khắc quan trọng, anh phải kiềm chế cảm xúc của mình.”
Thành Thiên Bích quay mặt đi.
Xưa nay Thành Thiên Bích luôn là người điềm tĩnh nhất trong nhóm họ, chỉ e đây là lần đầu tiên hắn hành động theo cảm tính, cũng khó trách khiến mọi người cảm thấy bất an theo.
Tùng Chấn Trung trầm giọng nói: “Mọi người đi ăn đi.”
“Chú thì sao?”
“Chú còn có việc phải làm.” Nói xong xoay người muốn đi.
“Có chuyện gì cũng phải ăn uống đã chứ chú.”
Tùng Chấn Trung dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hạ, chú là người thân duy nhất của cháu. Trận chiến cuối cùng này chú lại không thể giúp cháu chuyện gì, chú muốn ngẫm lại kỹ càng xem làm thế nào mới có thể nâng cao xác xuất thành công.”
Tùng Hạ nhìn khóe mắt mệt mỏi của Tùng Chấn Trung, xót xa trong lòng. Cậu bước lên ôm lấy vai anh, cười: “Chú à, chú đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Chú xem cháu cũng may mắn lắm chứ, luôn có thể gặp dữ hóa lành, lần này nhất định cũng không sao đâu. Ba mẹ, ông bà đều ở trên trời phù hộ cháu đấy, chú cứ yên tâm. Đi thôi, ăn uống quan trọng nhất.” Nói xong kiên quyết kéo Tùng Chấn Trung đi.
Bữa cơm đó ăn rất áp lực.
Đặng Tiêu không ngừng gắp món ngon chất vào bát Tùng Hạ, ánh mắt nhìn cậu ngập nước.
Tùng Hạ không biết nên khóc hay nên cười, gắp một miếng thịt ngon lành, cố ý trêu: “Sao thế này? Bỏ thật đấy à? Cho anh thật à?”
Đặng Tiêu rầu rầu: “Tùng ca ăn đi, sau này có gì ngon em cho anh ăn hết, chỉ cần anh bình an trở về.”
Liễu Phong Vũ vỗ xuống đầu cậu ta: “Nói như thể người ta có đi mà không có về ấy, Tiểu Hạ vốn sẽ bình an trở về.”
Đặng Tiêu gật đầu cái rụp.
Liễu Phong Vũ nhìn Tùng Hạ, thở dài: “Anh em đều ở đây chờ cậu, A Bố cũng ở Bắc Kinh chờ cậu, cậu tự lo lấy, nếu dám thất bại, chờ thêm một thời gian nữa bọn này xuống tìm nhất định không tha cho cậu.”
Đường Nhạn Khâu cũng nói: “Tùng Hạ, lượng sức mà đi, đừng cố quá, không ai trách anh hết.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Phải, giữ mạng quan trọng nhất. Chỉ cần anh sống, chúng ta còn có hy vọng.”
Tùng Hạ cười: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực ra hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này.”
Hai hôm sau, Tùng Hạ và mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mang theo ngọc Con Rối, lại ngồi trên trực thăng bay đến cấm khu. Lần này họ không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, vì an toàn nên chỉ có mười một người họ lên đường, ngay cả trực thăng cũng do Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch lái.
Tùng Hạ nhìn hộp bảo vệ bên chân, thỉnh thoảng trái tim nảy lên vài nhịp.
Trực thăng nhanh chóng đáp xuống gần căn cứ trước kia. Đoàn người bay lên núi tuyết, đến thẳng cấm khu.
Họ đã đi tới đi lui nơi này mấy lần, nhanh chóng tìm được vị trí ban đầu của tòa thành ngầm.
Đứng trên tuyết đọng thật dày, ai nấy đều mang tâm trạng phức tạp nhìn những sợi dây màu đỏ họ từng dùng để đánh dấu, nhớ tới những hiểm nguy họ từng trải qua ở đây, đám quái vật dữ tợn và đồng đội đã hy sinh đều rõ mồn một trước mắt. Vì hôm nay mà họ đã trả giá bao nhiêu, tính một lượt thì đều là một mối nợ máu trong lòng mỗi người.
Thẩm Trường Trạch nói: “Nếu đều đã chuẩn bị tốt thì bắt đầu đi.”
Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ, mí mắt đột nhiên giật giật, bất an trong lòng đã viết hết lên mặt.
Tùng Hạ làm như không thấy, mở từng lớp hộp bảo vệ ra, ngọc Con Rối hiện ra trước mắt mọi người.
Đây là lần đầu tiên những người khác nhìn thấy ngọc Con Rối đã thành hình. Dưới sức ép năng lượng hùng hậu của nó, tất cả đều cảm thấy hơi khó thở, nhưng ánh mắt của họ đều không thể dời khỏi viên ngọc đen trong suốt bí ẩn này.
Hồi đầu tận thế, ngọc Con Rối là bảo bối mà mọi dị nhân đều mơ ước có được. Nó có thể khiến dị nhân điên cuồng tiến hóa, đạt được sức mạnh khổng lồ trong một khoảng thời gian ngắn, xưng bá tận thế. Nếu không phải sau này có rất nhiều người chết trong lúc thăng cấp, ngọc Con Rối vẫn sẽ là ngọn nguồn của mọi cuộc nội chiến. Cuối cùng, con người và con người không tranh cướp ngọc Con Rối với nhau nữa mà họ bắt đầu tranh cướp với các giống loài khác. Viên ngọc đen nho nhỏ lớn cỡ hòn bi này đã thấm đẫm bao nhiêu máu tươi, vì có được nó, bao nhiêu con người và sinh vật đã phải trả giá bằng tính mạng. Họ mới chỉ nhìn nó như vậy thôi mà đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tùng Hạ hít sâu một hơi, lấy từ trong túi ra đá ngũ sắc.
Đối với rất nhiều người ở đây mà nói, miếng đá ngũ sắc đã giao cho Tùng Hạ khả năng trong truyền thuyết, đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy nó. Khi hai món bảo bối không còn ngăn che xuất hiện trước mắt, ai cũng quên mất nói chuyện.
Tùng Hạ trầm giọng: “Bắt đầu thôi.”
Bình luận facebook