Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274
Tùng Hạ gãi đầu: “… Cho nên chi bằng cược một phen, cược chúng ta đều không chết.”
Tùng Hạ ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, cảm thấy bụng hơi nhói đau. Cậu mở quần áo, kéo ra lớp băng vải bọc đá ngũ sắc thì thấy da bụng đã bị bỏng rớt mất một miếng, còn đang ứa máu ra ngoài, hóa ra vì đá ngũ sắc liên tục nóng lên làm cậu bị bỏng. Có lẽ do trải qua quá nhiều đau đớn nên Tùng Hạ không có cảm giác gì quá lớn, nếu không phải Trang Nghiêu nhắc nhở thì cậu còn không cảm giác được. Cậu cầm đá ngũ sắc: “Nó đã nóng lên trong một thời gian rất dài.”
“Nhất định là cảm giác thấy ngọc Con Rối nên có phản ứng.”
“Bây giờ tôi có nên…”
“Không, để tôi nghĩ đã…” Trang Nghiêu ngồi trên mặt đất trầm tư hồi lâu, sau đó mới nói: “Nơi này không thích hợp, chúng ta xuống núi đi, dưới núi còn có lều trại có thể chắn gió chắn tuyết. Ngộ nhỡ anh lại hôn mê thì cũng tiện cho chúng tôi chăm lo.”
Tùng Hạ gật đầu, cậu một tay nắm ngọc Con Rối, một tay nắm đá ngũ sắc, hai món bảo bối âm thầm cạnh tranh cao thấp khiến cho năng lượng hùng mạnh tỏa ra quanh người cậu, khiến cậu từ khi ngọc Con Rối xuất hiện từ hộp bảo vệ đến giờ vẫn không thể thoải mái thở được hơi nào. Có lẽ chính vì bị nguồn năng lượng kia đè nén đến ngạt thở, Tùng Hạ đột nhiên lóe một suy nghĩ, áp hai miếng ngọc vào nhau…
Khi ngọc Con Rối và đá ngũ sắc sắp chạm vào nhau, hai miếng ngọc đồng thời tỏa sáng mãnh liệt, một nguồn năng lượng khổng lồ đột ngột sinh ra. Tùng Hạ không kịp phản ứng, bị hất bay ra ngoài, rầm một tiếng lăn dài trong tuyết.
Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu chưa kịp phản ứng thì Tùng Hạ đã chui vào hố tuyết cách đó hơn mười mét, không thấy người đâu nữa cả.
Thành Thiên Bích nhanh chóng bay qua, kéo Tùng Hạ từ trong tuyết dậy: “Tùng Hạ! Tùng Hạ, anh không sao chứ?”
Tùng Hạ hai mắt thất thần nhìn lên trời đêm, hồi lâu mới tỉnh táo lại, nét mặt hơi nhăn nhó: “Đau… đau quá.”
Trang Nghiêu nhặt lên ngọc Con Rối rơi xuống đất, đi tới: “Anh lại làm chuyện ngu xuẩn gì vậy.”
Tùng Hạ cười khổ: “Đầu bị chuột rút.”
Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Tôi thấy cũng giống lắm, không sao chứ?”
Tùng Hạ lắc đầu: “Không sao.” Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên bị đá ngũ sắc hất văng ra, đau đến độ khiến cậu muốn khóc rống tại chỗ, hơn nữa ngực bị va đập vài ngày mới khỏe lại, nhưng bây giờ thể năng của cậu đã mạnh khỏe hơn trước mấy lần, tuy hơi đau một chút nhưng không có trở ngại. Có điều, chuyện này cũng chứng tỏ một ý tưởng của cậu: “Hai cậu có nhớ không? Khi chúng ta đoạt miếng ngọc từ tay Dịch Đông, trên người có hai miếng, lúc ấy chúng hấp dẫn lẫn nhau nên rất khó cùng lúc mang theo, nhưng chúng ta đã dùng đá ngũ sắc giải quyết vấn đề này. Chỉ cần đặt đá ngũ sắc vào giữa hai miếng ngọc là có thể ngăn cản cảm ứng giữa chúng. Cho nên, thật ta tôi từng nghĩ đến chuyện có thể dùng đá ngũ sắc bao trọn ngọc Con Rối lại hay không.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Chuyện này chúng tôi cũng đã sớm nghĩ ra, nhưng có thể ngăn cản cảm ứng giữa các miếng ngọc không chứng minh nó có thể ngăn cản năng lượng Cambri khuếch tán. Đây là hai khái niệm khác nhau. Hơn nữa, đá ngũ sắc chưa chắc là thứ anh có thể thay đổi hình thái vật lý. Mà bây giờ anh cũng biết, ngọc Con Rối và đá ngũ sắc căn bản là nước với lửa, đừng nói đến chuyện dùng đá ngũ sắc bọc kín ngọc Con Rối, để chúng lại gần nhau thôi đã khó rồi.”
Tùng Hạ thất vọng: “Quả thật, xem ra cách này cũng không được.”
Thành Thiên Bích ôm cậu và Trang Nghiêu lên: “Xuống núi thôi.” Nói xong nháy mắt nguyên tố hóa, ba người nhanh chóng rời khỏi cấm khu, bay đến nơi đóng quân trước kia dưới chân núi.
Doanh trại từng có hơn trăm người đóng quân lúc này một mảnh hoang vu, chung quanh lều trại bỏ hoang tuyết đọng thật dày. Họ vất vả bới tuyết ra, chui vào trong trại, bên trong còn chăn đệm đông lạnh đến cứng đơ, dù sao chăng nữa, chất lượng lều trại quân dụng rất bền, đến nay vẫn chưa hỏng, chắn được gió tuyết là đủ rồi.
Thành Thiên Bích lại bới từ trong tuyết ra vài cái nồi nia xoong chảo, lấy từ balô đeo trên người ra năng lượng lỏng, nhóm lửa đun chảy tuyết, hâm nóng lương khô.
Tùng Hạ ngồi cạnh đống lửa chà chà tay thật mạnh: “Hôm nay lạnh quá nhỉ, cuộc sống màn trời chiếu đất này thật là thấy hơi nhơ nhớ. Nhớ năm đó trước khi đến Bắc Kinh, chúng ta gần như ngày nào cũng sống thế này.”
Trang Nghiêu nói: “Phải, tôi dậy thì muộn chính vì thiếu thốn lúc đó.”
“Hê? Không phải cậu nói do dùng não quá độ sao?”
Trang Nghiêu trợn mắt lườm cậu: “Cả hai.”
Tùng Hạ cười cười: “Đáng tiếc, trong lúc hồi tưởng quá khứ này lại thiếu mất ba người một mèo.”
“Chưa chắc người ta đã muốn hồi tưởng quá khứ với anh.” Trang Nghiêu uống một ngụm nước tuyết tan, song không cẩn thận hơi bỏng lưỡi, vội há miệng hít mấy hơi lạnh.
Thành Thiên Bích đặt cốc nước nóng lên đụn tuyết: “Không biết chờ nguội mới uống sao.” Nói xong, đưa cho Tùng Hạ một miếng thịt khô.
Tùng Hạ xé thịt khô cứng rắn, một tay nắm đá ngũ sắc, càng nắm càng chặt: “Trang Nghiêu, Từ Côn Minh đến Bắc Kinh xa bao nhiêu?”
“Đường thẳng tầm trên dưới 2.500 km. Nếu lái xe thì hai ngày có thể đến nơi, điều kiện tiên quyết là có xe, có xăng, có đường, quãng dường đó chúng ta đi mất gần một năm…” Trang Nghiêu hỏi: “Sao anh đột nhiên nói chuyện này.”
Tùng Hạ cười: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy từ lúc tận thế mới bắt đầu, chúng ta đã đi không ngừng nghỉ rồi. Từ Vân Nam đến Bắc Kinh, từ Bắc Kinh đến Thanh Hải, từ Thanh Hải đến Hoa Nam. Bốn năm qua chúng ta không một lúc ổn định, chẳng ngủ được mấy đêm ngon giấc, có đôi khi hoài nghi mọi thứ có đáng hay không.”
Trang Nghiêu nhai thịt khô đến tê răng: “Đừng nghĩ ngợi nữa, giờ không phải lúc.”
Tùng Hạ than nhẹ một tiếng: “Phải, không phải lúc.”
Thành Thiên Bích nói: “Đáng, mọi thứ có được lúc này chứng minh hành trình của chúng ta đáng giá.”
Trang Nghiêu dừng lại một chút, cười một tiếng.
Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, thầm tự nhủ trong lòng: Đúng vậy, vì những người yên lành ngồi trước mặt mình, cho nên mọi thứ đều đáng giá.
Sau khi ăn uống no đủ, ba người quay về lều trại. Tùng Hạ một tay nắm ngọc Con Rối, một tay nắm đá ngũ sắc, nhìn Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu, nét mặt có chút hồi hộp.
Trang Nghiêu nói: “Vào đi.”
Thành Thiên Bích xoa xoa đầu cậu: “Tôi sẽ luôn ở đây với anh, vào đi.”
Tùng Hạ kiên định gật đầu, nhắm hai mắt lại, đưa năng lượng vào trong đá ngũ sắc, lập tức tiến vào cõi hư ảo.
Tâm trạng Tùng Hạ rất bất ổn, không biết bên trong đá ngũ sắc sẽ có thay đổi gì. Cậu vừa tiến vào bên trong thì đã lập tức phát hiện thay đổi, cậu cảm thấy một… cảm xúc! Không sai, chính là cảm xúc. Trước kia cõi hư không của đá ngũ sắc với cậu chỉ như một “thư viện” vắng lặng, từ đây mà cậu có được tri thức và sự hướng dẫn, trong “thư viện” không nên có cảm xúc. Nhưng cậu rõ ràng cảm nhận được một cảm xúc hòa lẫn giữa khổ đau, kiềm chế, nặng nề và tuyệt vọng. Cảm xúc kia sâu lắng đến độ khiến Tùng Hạ cảm thấy khá khó chịu.
Đột nhiên, một giọng nói già nua từ hư không truyền đến, âm thanh kia vượt qua thời gian ngàn năm truyền đến tai Tùng Hạ, như thể mỗi một âm rung đều ẩn chứa sầu bi không thể dùng ngôn ngữ để hình dung: “Hậu nhân của ta, con đã đến rồi.”
Tùng Hạ vừa kích động vừa căng thẳng: “Tiền bối… Trương thiên sư!”
“Trải qua đau khổ, rốt cuộc con đã thu về hòn ngọc đen, nếu muốn kết thúc kiếp nạn này thì tất phải phong ấn nó lại.”
“Trương thiên sư…”
“Nếu muốn phong ấn ngọc đen, thu hồi năng lượng hoàn chỉnh, chôn dưới thành cổ ngầm. Hạt nhân năng lượng trong ngọc đen phân tán trong cơ thể mười người, hãy để năng lượng quy về hòn ngọc. Trả năng lượng về ngọc đen là có thể bảo toàn tính mạng, đá thần Nữ Oa sẽ giúp con thu hồi năng lượng ngọc đen, để tộc ta nòi giống ngàn năm.”
Tùng Hạ lại nhắc mình giọng nói này của Trương Đạo Lăng đã được lưu giữ từ hai ngàn năm trước chứ không phải đang nói với cậu, nhưng nghe giọng nói thê lương kia, cậu hy vọng nhường nào có thể nói chuyện với Trương Đạo Lăng, dù chỉ là một câu, tỏ lòng kính ngưỡng và cảm kích của mình.
Một hàng chữ Triện sáng màu xanh lục từ trong hư không bay tới, trong chớp mắt đã bay đến trước mặt cậu. Những câu chữ lơ lửng trên đầu cậu đều tối nghĩa khó hiểu. Tùng Hạ nghiên cứu hơn nửa năm, đến giờ mới nhận ra mười mấy chữ, đúng là về ngọc phù tích trữ năng lượng.
Giọng nói của Trương Đạo Lăng lại vang lên: “Hễ mười người tự diệt, năng lượng tự động thu về ngọc đen, nếu không thể làm được thì người – ngọc hợp nhất có thể thử một lần, nhưng cách này tất khiến con cửu tử nhất sinh, nhớ lấy, nhớ lấy.”
Hư không chậm rãi vang vọng câu “nhớ lấy” kia, hai chữ đơn giản đâm cho Tùng Hạ lòng dạ khó chịu. Những gì Trương thiên sư nói không khác suy luận của Trang Nghiêu là mấy, phần khiếm khuyết trong ngọc Con Rối cần dùng năng lượng của mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên bổ sung, nhưng cậu không thể hấp thu năng lượng của sinh vật sống, mà những gì Trương thiên sư đã nói và đoạn chữ Triện này vừa vặn cho cậu phương pháp bức thiết nhất chính là làm thế nào để giữ mạng mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, đồng thời thu hồi năng lượng trong cơ thể họ. Về phần gì mà cửu tử nhất sinh, cậu căn bản sẽ bất chấp.
Tùng Hạ cường hóa bộ não học thuộc lòng đoạn chữ Triện không tính là ngắn kia, sau đó tỉnh dậy khỏi hư không.
Khoảnh khắc mở mắt, Tùng Hạ đối diện với một đôi mắt, đôi mắt ấy trầm lắng tựa nước, khiến người ta vừa nhìn vào đã không thể thoát khỏi.
Thành Thiên Bích khẽ nói: “Anh tỉnh rồi.”
Tùng Hạ chớp mắt: “Bao lâu rồi? Lần này ấy?”
“Không lâu, một ngày một đêm.”
Tùng Hạ thở dài một hơi: “Tôi ở trong hư không, cảm giác không đến mười phút.”
Trang Nghiêu kéo cậu dậy: “Sao? Nhìn thấy gì? Nghe thấy gì?”
Tùng Hạ trầm mặc vài giây, nói ra toàn bộ những chuyện đã trải qua trong hư không, thuận tiện viết lại đoạn chữ Triện cậu đã thuộc lòng vào giấy định quay về đối chiếu.
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn: “Tôi hiểu được chúng.”
“Từ bao giờ cậu mới nhìn đã hiểu vậy?”
“Không phải vì anh hay sao, tôi mất hai tháng nghiên cứu trọn vẹn Hán Triện, giờ tôi dịch cho anh.”
Tùng Hạ giữ chặt nó: “Không vội, Trang Nghiêu, cậu giúp tôi phân tích lời nói của Trương thiên sư trước.”
“Cái này có gì phải phân tích, anh nghe cũng hiểu mà, phải thu năng lượng của ngọc Con Rối về hoàn chỉnh. Hoặc dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chết hết, hoặc anh dùng cách được viết từ những câu Triện này, người – ngọc hợp nhất, hút năng lượng của họ ra.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu cách sau thất bại, Tùng Hạ sẽ nguy hiểm tính mạng.”
“Đúng.”
Thành Thiên Bích lại nói: “Nếu thành công, chúng tôi sẽ mất khả năng?”
“Khả năng đó chỉ sợ không lớn, thay đổi gene là chuyện không thể đảo nghịch. Cái gọi là thu năng lượng về hoàn chỉnh thật ra chính là thu hết mảnh vỡ của ngọc Con Rối về hoàn chỉnh. Thu hồi năng lượng Cambri tràn ngập toàn thế giới về là chuyện không có khả năng, mà các mảnh vỡ của ngọc Con Rối, ngoại trừ thực thể này thì chính là ảo ảnh trong não các anh. Thật ra các miếng ngọc ảo đó chính là năng lượng đã phát sinh va chạm với gene thần của các anh, cũng kích thích phát động nguồn gene ẩn đấy. Vết khuyết của ngọc Con Rối cũng chính là thứ đó – nguồn gene mang theo năm loại thuộc tính năng lượng. Theo những gì viết trong đoạn chữ Triện này thì tuyệt đối không phải hút sạch năng lượng trong hạt nhân của các anh, không thì các anh tự hao hết năng lượng không phải xong chuyện rồi sao. Thứ Trương Đạo Lăng nói đến nhất định là đoạn gene năng lượng kia.”
Thành Thiên Bích trầm giọng: “Tôi căn bản không để tâm đến chuyện đánh mất khả năng, nhưng nếu mạo hiểm tính mạng Tùng Hạ, tôi không…”
“Thiên Bích.” Tùng Hạ bắt lấy vai hắn: “Trương thiên sư đã nói cửu tử nhất sinh, ít nhất còn có một đường sống mà. Những chuyện chúng ta đã trải qua có lần nào mà tỷ lệ sống sót cao hơn một phần ấy chứ? Theo ý tôi thì đây đã là xác suất thành công khá tốt rồi.”
“Anh không phải nói vậy, đó cùng lắm chỉ là một loại so sánh.”
Tùng Hạ gãi đầu: “Nhưng tôi tin tưởng Trương thiên sư, ông ấy sẽ không kêu tôi làm chuyện khi biết rõ nhất định phải chết. Tôi nhất định có hy vọng sống sót. Chúng ta đã đi đến bước này, kết quả không phải cậu chết thì tôi chết, nói chung cũng chẳng khác nhau lắm, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ cùng đi. Cho nên chi bằng cược một phen, cược chúng ta đều không chết. Tôi không muốn chết, tôi muốn sống, tôi muốn cùng sống với mọi người, cho nên với tôi mà nói, nhiệm vụ mà Trương thiên sư cho tôi không phải là đi chịu chết mà là hy vọng cứu sống. Đây chính là đường sống duy nhất đá ngũ sắc cho chúng ta, tôi nhất định phải nắm chắc!”
Fi: Có ai biết design không, mình nghịch nghịch cover cho Cambri mà chèn chữ thôi thì nhạt quá nên muốn nhờ ai cao tay hơn mần giúp.
Tùng Hạ ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, cảm thấy bụng hơi nhói đau. Cậu mở quần áo, kéo ra lớp băng vải bọc đá ngũ sắc thì thấy da bụng đã bị bỏng rớt mất một miếng, còn đang ứa máu ra ngoài, hóa ra vì đá ngũ sắc liên tục nóng lên làm cậu bị bỏng. Có lẽ do trải qua quá nhiều đau đớn nên Tùng Hạ không có cảm giác gì quá lớn, nếu không phải Trang Nghiêu nhắc nhở thì cậu còn không cảm giác được. Cậu cầm đá ngũ sắc: “Nó đã nóng lên trong một thời gian rất dài.”
“Nhất định là cảm giác thấy ngọc Con Rối nên có phản ứng.”
“Bây giờ tôi có nên…”
“Không, để tôi nghĩ đã…” Trang Nghiêu ngồi trên mặt đất trầm tư hồi lâu, sau đó mới nói: “Nơi này không thích hợp, chúng ta xuống núi đi, dưới núi còn có lều trại có thể chắn gió chắn tuyết. Ngộ nhỡ anh lại hôn mê thì cũng tiện cho chúng tôi chăm lo.”
Tùng Hạ gật đầu, cậu một tay nắm ngọc Con Rối, một tay nắm đá ngũ sắc, hai món bảo bối âm thầm cạnh tranh cao thấp khiến cho năng lượng hùng mạnh tỏa ra quanh người cậu, khiến cậu từ khi ngọc Con Rối xuất hiện từ hộp bảo vệ đến giờ vẫn không thể thoải mái thở được hơi nào. Có lẽ chính vì bị nguồn năng lượng kia đè nén đến ngạt thở, Tùng Hạ đột nhiên lóe một suy nghĩ, áp hai miếng ngọc vào nhau…
Khi ngọc Con Rối và đá ngũ sắc sắp chạm vào nhau, hai miếng ngọc đồng thời tỏa sáng mãnh liệt, một nguồn năng lượng khổng lồ đột ngột sinh ra. Tùng Hạ không kịp phản ứng, bị hất bay ra ngoài, rầm một tiếng lăn dài trong tuyết.
Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu chưa kịp phản ứng thì Tùng Hạ đã chui vào hố tuyết cách đó hơn mười mét, không thấy người đâu nữa cả.
Thành Thiên Bích nhanh chóng bay qua, kéo Tùng Hạ từ trong tuyết dậy: “Tùng Hạ! Tùng Hạ, anh không sao chứ?”
Tùng Hạ hai mắt thất thần nhìn lên trời đêm, hồi lâu mới tỉnh táo lại, nét mặt hơi nhăn nhó: “Đau… đau quá.”
Trang Nghiêu nhặt lên ngọc Con Rối rơi xuống đất, đi tới: “Anh lại làm chuyện ngu xuẩn gì vậy.”
Tùng Hạ cười khổ: “Đầu bị chuột rút.”
Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Tôi thấy cũng giống lắm, không sao chứ?”
Tùng Hạ lắc đầu: “Không sao.” Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên bị đá ngũ sắc hất văng ra, đau đến độ khiến cậu muốn khóc rống tại chỗ, hơn nữa ngực bị va đập vài ngày mới khỏe lại, nhưng bây giờ thể năng của cậu đã mạnh khỏe hơn trước mấy lần, tuy hơi đau một chút nhưng không có trở ngại. Có điều, chuyện này cũng chứng tỏ một ý tưởng của cậu: “Hai cậu có nhớ không? Khi chúng ta đoạt miếng ngọc từ tay Dịch Đông, trên người có hai miếng, lúc ấy chúng hấp dẫn lẫn nhau nên rất khó cùng lúc mang theo, nhưng chúng ta đã dùng đá ngũ sắc giải quyết vấn đề này. Chỉ cần đặt đá ngũ sắc vào giữa hai miếng ngọc là có thể ngăn cản cảm ứng giữa chúng. Cho nên, thật ta tôi từng nghĩ đến chuyện có thể dùng đá ngũ sắc bao trọn ngọc Con Rối lại hay không.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Chuyện này chúng tôi cũng đã sớm nghĩ ra, nhưng có thể ngăn cản cảm ứng giữa các miếng ngọc không chứng minh nó có thể ngăn cản năng lượng Cambri khuếch tán. Đây là hai khái niệm khác nhau. Hơn nữa, đá ngũ sắc chưa chắc là thứ anh có thể thay đổi hình thái vật lý. Mà bây giờ anh cũng biết, ngọc Con Rối và đá ngũ sắc căn bản là nước với lửa, đừng nói đến chuyện dùng đá ngũ sắc bọc kín ngọc Con Rối, để chúng lại gần nhau thôi đã khó rồi.”
Tùng Hạ thất vọng: “Quả thật, xem ra cách này cũng không được.”
Thành Thiên Bích ôm cậu và Trang Nghiêu lên: “Xuống núi thôi.” Nói xong nháy mắt nguyên tố hóa, ba người nhanh chóng rời khỏi cấm khu, bay đến nơi đóng quân trước kia dưới chân núi.
Doanh trại từng có hơn trăm người đóng quân lúc này một mảnh hoang vu, chung quanh lều trại bỏ hoang tuyết đọng thật dày. Họ vất vả bới tuyết ra, chui vào trong trại, bên trong còn chăn đệm đông lạnh đến cứng đơ, dù sao chăng nữa, chất lượng lều trại quân dụng rất bền, đến nay vẫn chưa hỏng, chắn được gió tuyết là đủ rồi.
Thành Thiên Bích lại bới từ trong tuyết ra vài cái nồi nia xoong chảo, lấy từ balô đeo trên người ra năng lượng lỏng, nhóm lửa đun chảy tuyết, hâm nóng lương khô.
Tùng Hạ ngồi cạnh đống lửa chà chà tay thật mạnh: “Hôm nay lạnh quá nhỉ, cuộc sống màn trời chiếu đất này thật là thấy hơi nhơ nhớ. Nhớ năm đó trước khi đến Bắc Kinh, chúng ta gần như ngày nào cũng sống thế này.”
Trang Nghiêu nói: “Phải, tôi dậy thì muộn chính vì thiếu thốn lúc đó.”
“Hê? Không phải cậu nói do dùng não quá độ sao?”
Trang Nghiêu trợn mắt lườm cậu: “Cả hai.”
Tùng Hạ cười cười: “Đáng tiếc, trong lúc hồi tưởng quá khứ này lại thiếu mất ba người một mèo.”
“Chưa chắc người ta đã muốn hồi tưởng quá khứ với anh.” Trang Nghiêu uống một ngụm nước tuyết tan, song không cẩn thận hơi bỏng lưỡi, vội há miệng hít mấy hơi lạnh.
Thành Thiên Bích đặt cốc nước nóng lên đụn tuyết: “Không biết chờ nguội mới uống sao.” Nói xong, đưa cho Tùng Hạ một miếng thịt khô.
Tùng Hạ xé thịt khô cứng rắn, một tay nắm đá ngũ sắc, càng nắm càng chặt: “Trang Nghiêu, Từ Côn Minh đến Bắc Kinh xa bao nhiêu?”
“Đường thẳng tầm trên dưới 2.500 km. Nếu lái xe thì hai ngày có thể đến nơi, điều kiện tiên quyết là có xe, có xăng, có đường, quãng dường đó chúng ta đi mất gần một năm…” Trang Nghiêu hỏi: “Sao anh đột nhiên nói chuyện này.”
Tùng Hạ cười: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy từ lúc tận thế mới bắt đầu, chúng ta đã đi không ngừng nghỉ rồi. Từ Vân Nam đến Bắc Kinh, từ Bắc Kinh đến Thanh Hải, từ Thanh Hải đến Hoa Nam. Bốn năm qua chúng ta không một lúc ổn định, chẳng ngủ được mấy đêm ngon giấc, có đôi khi hoài nghi mọi thứ có đáng hay không.”
Trang Nghiêu nhai thịt khô đến tê răng: “Đừng nghĩ ngợi nữa, giờ không phải lúc.”
Tùng Hạ than nhẹ một tiếng: “Phải, không phải lúc.”
Thành Thiên Bích nói: “Đáng, mọi thứ có được lúc này chứng minh hành trình của chúng ta đáng giá.”
Trang Nghiêu dừng lại một chút, cười một tiếng.
Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, thầm tự nhủ trong lòng: Đúng vậy, vì những người yên lành ngồi trước mặt mình, cho nên mọi thứ đều đáng giá.
Sau khi ăn uống no đủ, ba người quay về lều trại. Tùng Hạ một tay nắm ngọc Con Rối, một tay nắm đá ngũ sắc, nhìn Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu, nét mặt có chút hồi hộp.
Trang Nghiêu nói: “Vào đi.”
Thành Thiên Bích xoa xoa đầu cậu: “Tôi sẽ luôn ở đây với anh, vào đi.”
Tùng Hạ kiên định gật đầu, nhắm hai mắt lại, đưa năng lượng vào trong đá ngũ sắc, lập tức tiến vào cõi hư ảo.
Tâm trạng Tùng Hạ rất bất ổn, không biết bên trong đá ngũ sắc sẽ có thay đổi gì. Cậu vừa tiến vào bên trong thì đã lập tức phát hiện thay đổi, cậu cảm thấy một… cảm xúc! Không sai, chính là cảm xúc. Trước kia cõi hư không của đá ngũ sắc với cậu chỉ như một “thư viện” vắng lặng, từ đây mà cậu có được tri thức và sự hướng dẫn, trong “thư viện” không nên có cảm xúc. Nhưng cậu rõ ràng cảm nhận được một cảm xúc hòa lẫn giữa khổ đau, kiềm chế, nặng nề và tuyệt vọng. Cảm xúc kia sâu lắng đến độ khiến Tùng Hạ cảm thấy khá khó chịu.
Đột nhiên, một giọng nói già nua từ hư không truyền đến, âm thanh kia vượt qua thời gian ngàn năm truyền đến tai Tùng Hạ, như thể mỗi một âm rung đều ẩn chứa sầu bi không thể dùng ngôn ngữ để hình dung: “Hậu nhân của ta, con đã đến rồi.”
Tùng Hạ vừa kích động vừa căng thẳng: “Tiền bối… Trương thiên sư!”
“Trải qua đau khổ, rốt cuộc con đã thu về hòn ngọc đen, nếu muốn kết thúc kiếp nạn này thì tất phải phong ấn nó lại.”
“Trương thiên sư…”
“Nếu muốn phong ấn ngọc đen, thu hồi năng lượng hoàn chỉnh, chôn dưới thành cổ ngầm. Hạt nhân năng lượng trong ngọc đen phân tán trong cơ thể mười người, hãy để năng lượng quy về hòn ngọc. Trả năng lượng về ngọc đen là có thể bảo toàn tính mạng, đá thần Nữ Oa sẽ giúp con thu hồi năng lượng ngọc đen, để tộc ta nòi giống ngàn năm.”
Tùng Hạ lại nhắc mình giọng nói này của Trương Đạo Lăng đã được lưu giữ từ hai ngàn năm trước chứ không phải đang nói với cậu, nhưng nghe giọng nói thê lương kia, cậu hy vọng nhường nào có thể nói chuyện với Trương Đạo Lăng, dù chỉ là một câu, tỏ lòng kính ngưỡng và cảm kích của mình.
Một hàng chữ Triện sáng màu xanh lục từ trong hư không bay tới, trong chớp mắt đã bay đến trước mặt cậu. Những câu chữ lơ lửng trên đầu cậu đều tối nghĩa khó hiểu. Tùng Hạ nghiên cứu hơn nửa năm, đến giờ mới nhận ra mười mấy chữ, đúng là về ngọc phù tích trữ năng lượng.
Giọng nói của Trương Đạo Lăng lại vang lên: “Hễ mười người tự diệt, năng lượng tự động thu về ngọc đen, nếu không thể làm được thì người – ngọc hợp nhất có thể thử một lần, nhưng cách này tất khiến con cửu tử nhất sinh, nhớ lấy, nhớ lấy.”
Hư không chậm rãi vang vọng câu “nhớ lấy” kia, hai chữ đơn giản đâm cho Tùng Hạ lòng dạ khó chịu. Những gì Trương thiên sư nói không khác suy luận của Trang Nghiêu là mấy, phần khiếm khuyết trong ngọc Con Rối cần dùng năng lượng của mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên bổ sung, nhưng cậu không thể hấp thu năng lượng của sinh vật sống, mà những gì Trương thiên sư đã nói và đoạn chữ Triện này vừa vặn cho cậu phương pháp bức thiết nhất chính là làm thế nào để giữ mạng mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, đồng thời thu hồi năng lượng trong cơ thể họ. Về phần gì mà cửu tử nhất sinh, cậu căn bản sẽ bất chấp.
Tùng Hạ cường hóa bộ não học thuộc lòng đoạn chữ Triện không tính là ngắn kia, sau đó tỉnh dậy khỏi hư không.
Khoảnh khắc mở mắt, Tùng Hạ đối diện với một đôi mắt, đôi mắt ấy trầm lắng tựa nước, khiến người ta vừa nhìn vào đã không thể thoát khỏi.
Thành Thiên Bích khẽ nói: “Anh tỉnh rồi.”
Tùng Hạ chớp mắt: “Bao lâu rồi? Lần này ấy?”
“Không lâu, một ngày một đêm.”
Tùng Hạ thở dài một hơi: “Tôi ở trong hư không, cảm giác không đến mười phút.”
Trang Nghiêu kéo cậu dậy: “Sao? Nhìn thấy gì? Nghe thấy gì?”
Tùng Hạ trầm mặc vài giây, nói ra toàn bộ những chuyện đã trải qua trong hư không, thuận tiện viết lại đoạn chữ Triện cậu đã thuộc lòng vào giấy định quay về đối chiếu.
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn: “Tôi hiểu được chúng.”
“Từ bao giờ cậu mới nhìn đã hiểu vậy?”
“Không phải vì anh hay sao, tôi mất hai tháng nghiên cứu trọn vẹn Hán Triện, giờ tôi dịch cho anh.”
Tùng Hạ giữ chặt nó: “Không vội, Trang Nghiêu, cậu giúp tôi phân tích lời nói của Trương thiên sư trước.”
“Cái này có gì phải phân tích, anh nghe cũng hiểu mà, phải thu năng lượng của ngọc Con Rối về hoàn chỉnh. Hoặc dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chết hết, hoặc anh dùng cách được viết từ những câu Triện này, người – ngọc hợp nhất, hút năng lượng của họ ra.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu cách sau thất bại, Tùng Hạ sẽ nguy hiểm tính mạng.”
“Đúng.”
Thành Thiên Bích lại nói: “Nếu thành công, chúng tôi sẽ mất khả năng?”
“Khả năng đó chỉ sợ không lớn, thay đổi gene là chuyện không thể đảo nghịch. Cái gọi là thu năng lượng về hoàn chỉnh thật ra chính là thu hết mảnh vỡ của ngọc Con Rối về hoàn chỉnh. Thu hồi năng lượng Cambri tràn ngập toàn thế giới về là chuyện không có khả năng, mà các mảnh vỡ của ngọc Con Rối, ngoại trừ thực thể này thì chính là ảo ảnh trong não các anh. Thật ra các miếng ngọc ảo đó chính là năng lượng đã phát sinh va chạm với gene thần của các anh, cũng kích thích phát động nguồn gene ẩn đấy. Vết khuyết của ngọc Con Rối cũng chính là thứ đó – nguồn gene mang theo năm loại thuộc tính năng lượng. Theo những gì viết trong đoạn chữ Triện này thì tuyệt đối không phải hút sạch năng lượng trong hạt nhân của các anh, không thì các anh tự hao hết năng lượng không phải xong chuyện rồi sao. Thứ Trương Đạo Lăng nói đến nhất định là đoạn gene năng lượng kia.”
Thành Thiên Bích trầm giọng: “Tôi căn bản không để tâm đến chuyện đánh mất khả năng, nhưng nếu mạo hiểm tính mạng Tùng Hạ, tôi không…”
“Thiên Bích.” Tùng Hạ bắt lấy vai hắn: “Trương thiên sư đã nói cửu tử nhất sinh, ít nhất còn có một đường sống mà. Những chuyện chúng ta đã trải qua có lần nào mà tỷ lệ sống sót cao hơn một phần ấy chứ? Theo ý tôi thì đây đã là xác suất thành công khá tốt rồi.”
“Anh không phải nói vậy, đó cùng lắm chỉ là một loại so sánh.”
Tùng Hạ gãi đầu: “Nhưng tôi tin tưởng Trương thiên sư, ông ấy sẽ không kêu tôi làm chuyện khi biết rõ nhất định phải chết. Tôi nhất định có hy vọng sống sót. Chúng ta đã đi đến bước này, kết quả không phải cậu chết thì tôi chết, nói chung cũng chẳng khác nhau lắm, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ cùng đi. Cho nên chi bằng cược một phen, cược chúng ta đều không chết. Tôi không muốn chết, tôi muốn sống, tôi muốn cùng sống với mọi người, cho nên với tôi mà nói, nhiệm vụ mà Trương thiên sư cho tôi không phải là đi chịu chết mà là hy vọng cứu sống. Đây chính là đường sống duy nhất đá ngũ sắc cho chúng ta, tôi nhất định phải nắm chắc!”
Fi: Có ai biết design không, mình nghịch nghịch cover cho Cambri mà chèn chữ thôi thì nhạt quá nên muốn nhờ ai cao tay hơn mần giúp.
Bình luận facebook