Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
“Nếu thiếp không có chứng cứ thì sao?” Lâm phu nhân hỏi.
Tĩnh vương bị hỏi ngược lại.
“Thiếp không có chứng cứ3 đấy, chàng sẽ nghĩ thiếp đang vu khống Yến Trì à?” Lâm phu nhân hỏi tiếp.
Tĩnh vương vô thức lắc đầu.
Lâm ph1u nhân tóm lấy vạt áo ông ta: “Nếu chàng sẽ không nghĩ vậy, tại sao chàng không tin thiếp chứ!”
“Ta cũng cần thời gi9an!” Tĩnh vương nói: “Nàng đột ngột nói chuyện này với ta, cũng phải để ta tìm hiểu rõ ràng
rồi mới quyết định chứ? Nàng cũng3 biết chúng ta xuất thân nhà võ, khi hành quân đánh trận, làm việc theo cảm
tính là điều tối kỵ!”
“Trước giờ ta không8 phải người làm việc theo cảm tính, không phải ta không tin nàng, nhưng ta đang nghĩ nhỡ
nàng hiểu lầm gì đó thì sao?”
“Nhưng sắp sáng rồi, thiếp không có thời gian để chờ chàng đi điều tra nữa!”
Lâm phu nhân nói bằng giọng run rẩy, mắt cũng đỏ hoe.
Tĩnh vương nhìn bà một lúc lâu, nói: “Nàng luôn nói ta không tin nàng, chẳng phải nàng cũng không tin ta ư?
Nàng ép ta dâng tấu xin thánh thượng đổi ý, tức là không tin ta có thể bảo vệ mẹ con nàng.”
“Nói khó nghe thế này, nếu trong lòng ta không có mẹ con nàng, cho dù nàng nắm giữ hết tước vị, chẳng lẽ sau này
ta sẽ không đổi ý ư?”
“Đối với mẹ con họ cũng thế, cho dù họ tranh giành được hết, chỉ cần họ không xứng với vị trí đó, chưa chắc họ sẽ
được yên ổn cả đời.”
Lâm phu nhân nhắm mắt lại, hít sâu rồi mở mắt ra: “Thiếp không có ý đó.”
“Ta biết.” Tĩnh vương nắm lấy tay bà: “Nàng nghe ta, đừng kích động, giờ ta sẽ gọi họ tới đây để hỏi rõ, cho nàng
câu trả lời.”
“Sao họ có thể ngốc đến mức thừa nhận chứ?”
“Chưa biết nữa, ta cũng không thể dâng tấu vì chuyện này đâu! Nàng thử đổi vị trí rồi nghĩ lại xem, nếu họ đến tìm
ta, bảo nàng và Hành ca nhi định hãm hại họ, ta cũng nên tin họ à?”
“Nhưng thiếp và chàng có tình cảm nhiều năm!”
Tĩnh vương trầm giọng: “Đúng là ta và nàng có tình cảm nhiều năm, nhưng ta nợ hai đứa bé ấy! Ta không muốn ai
trong số mọi người chịu ấm ức cả! Nếu chuyện này có hiểu lầm, nàng nghĩ ta có thể sống vui vẻ nửa đời còn lại ư?”
“Hơn nữa ta cũng không nghi ngờ nàng, ta chỉ không muốn đưa ra quyết định một cách bừa bãi!”
Lâm phu nhân ngã ngồi xuống, nói: “Thế thì tùy chàng, nếu thiếp ở đây, đương nhiên thiếp sẽ phải làm Tĩnh
vương phi! Hành ca nhi cũng phải làm thế tử Tĩnh vương!”
“Nàng vô lý thật đấy…”
“Vậy thiếp sẽ dẫn Hành ca nhi rời khỏi Tĩnh vương phủ!” Lâm phu nhân trừng mắt nhìn ông ta: “Thiếp không cần
vị trí chính phi hay thế tử nữa! Thiếp tác thành cho hai người, để cả nhà hai người đoàn tụ! Thiếp và chàng chia ra,
từ nay nước sông không phạm nước giếng!”
“Nàng đang làm bừa đấy!” Tĩnh vương tức giận nói: “Nàng và ta đã bái trời đất, thề rằng kiếp này sẽ không bao giờ
rời xa nhau! Nàng sống là người của Yến gia, chết là ma của Yến gia, Hành ca nhi cũng là máu mủ ruột rà của Yến
Sùng Anh ta, nàng đòi dẫn nó đi đâu chứ! Nàng đúng là… đúng là vô lý mà!”
“Chàng bảo thiếp vô lý, vậy thiếp sẽ vô lý thật cho chàng xem!” Lâm phu nhân nói rồi rút một con dao găm ra khỏi
ống tay áo, kề vào cổ: “Nếu lúc trước Thẩm Tử Khanh đã có thể dùng chiêu này để uy hiếp chàng, chắc giờ nó cũng
có tác dụng. Thiếp không quan tâm đến việc chàng có tin thiếp hay không, nếu hôm nay chàng không đồng ý với
mong muốn của thiếp, cho dù thiếp bắt chước bà ta thì cũng phải kết thúc chuyện này!”
“Nàng!”
Tĩnh vương nắm lấy dao bằng tay không, nén giận, nhìn chằm chằm vào bà.
Hốc mắt của Yến Hành trên mái hiên cũng như sắp nổ tung, cơn đau truyền đến từ răng hàm gần như khiến người
ta mê muội.
Lâm phu nhân đã rơm rớm nước mắt.
Tĩnh vương nhìn vào mắt bà một lúc lâu rồi thả tay ra, tùy ý lau máu ở lòng bàn tay: “Chúng ta đã đồng sinh cộng
tử bao năm, đao kiếm của quân địch cũng không thể chia lìa đôi ta, bây giờ gần đến cuối đời lại cãi vã vì những
chuyện này, nàng thấy có đáng không thế?”
“Nàng đang nổi nóng, ta không cãi nhau với nàng. Ta sẽ bảo Sơ Tễ sắp xếp người đưa nàng về nhà cũ của Yến gia
để giải sầu, sau khi tìm hiểu rõ chuyện này, ta sẽ đón nàng về sau.”
“Thiếp không tin chàng đâu!” Lâm phu nhân tức giận nói.
Tĩnh vương bó tay rồi.
“Hoặc hòa ly, hoặc để thiếp làm chính phi, con trai làm thế tử, bằng không không cần bàn bất cứ điều kiện gì nữa!
Chỗ nào thiếp cũng không đi!”
“Sao nàng lại khó chiều như vậy!”
“Vì chàng áy náy với mẹ con họ nên thà tin họ vô hại chứ không tin vào những chuyện mà thiếp đã chứng kiến,
chàng dựa vào đâu để khiến thiếp tin rằng chàng sẽ xử lý sự việc công bằng đây?”
Giọng nói lên án của Lâm phu nhân vang vọng khắp phòng, Yến Hành chăm chú nhìn cha mẹ ở bên dưới, cõi lòng
cuồn cuộn sóng.
“Vương gia, Thẩm phu nhân cầu kiến bên ngoài ạ.”
Nha hoàn thận trọng vào bẩm báo.
Hai vợ chồng đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, rồi lại đồng loạt nhìn về phía đối phương.
Tĩnh vương nén giận, nói: “Nàng thu xếp đồ đi, mấy hôm nữa ta phải tới Lạc Dương, vừa hay sẽ đến tìm nàng.”
Lâm phu nhân làm như không nghe thấy.
Bà nhìn về phía áo choàng bên cạnh, nét mặt hơi thay đổi, rồi cầm nó lên. Một lát sau, bà vắt áo choàng ở tay rồi
bước ra ngoài.
Tĩnh vương không ngờ bà lại làm thế, thoáng khựng lại rồi vội vàng đi theo.
Yến Hành núp trên mái hiên, nhìn chằm chằm vào cha mẹ bên dưới, không dám lơ là chút nào.
Câu đố tại sao Lâm phu nhân lại bị đưa đi đã được giải đáp, nhưng hắn không ngờ những lời mà bà đã nói khi định
tự sát lại giống hệt di thư kiếp trước!
Như vậy, chẳng lẽ bà chết do tự sát thật à? Vào giây phút này, bà lẳng lặng ra ngoài, có phải đã quyết định rồi
không?
Hắn lại nhìn xuống dưới, thấy hai người đã bước ra khỏi viện tử, bèn lặng lẽ đuổi theo.
Quả nhiên Thẩm phu nhân đã đợi bên ngoài, trông rất sốt ruột.
Tĩnh vương trầm giọng: “Nàng tới có việc gì thế!”
Thẩm phu nhân nói: “Trì ca nhi bị mèo dọa, bệnh cũ tái phát! Chàng mau tới xem xem phải làm gì đi!”
Lâm phu nhân như không nghe thấy, lướt qua họ.
Tĩnh vương vô thức đuổi theo hai bước, Thẩm thị nói với theo từ sau lưng: “Chàng đi đâu vậy?”
Tĩnh vương không quan tâm đến bà ta, chỉ nhíu mày nhìn về phía bóng lưng rời đi của Lâm phu nhân.
Thẩm phu nhân nói: “Trì ca nhi có chuyện thật, chàng có thể mời đại phu tới khám ngay cho nó được không thế?”
Tĩnh vương hơi trầm ngâm rồi quay đầu lại: “Nàng vừa ở đâu?”
“Trì ca nhi không khỏe, đương nhiên ta phải ở phòng nó rồi.”
“Hai mẹ con đã nói chuyện gì?”
Thẩm phu nhân ngẩng đầu lên: “Nó còn không thở được, có thể nói gì chứ? Chàng nghĩ ta và một đứa bé không lo
nổi cho mình có thể nói gì đây?”
Tĩnh vương nói: “Ta nhớ nàng từng nói, thật không công bằng khi trao tước vị thế tử cho Hành ca nhi, nên trao nó
cho Hoằng ca nhi mới đúng.”
Thẩm phu nhân chăm chú nhìn ông ta một lúc lâu rồi nói: “Bà ta đã nói gì với chàng?”
“Ta muốn biết nàng và Trì ca nhi đã nói gì?”
“Ta không nói gì hết!” Thẩm phu nhân tức giận nói: “Cho dù chàng không tin ta, chẳng lẽ chàng còn nghi ngờ cả Trì
ca nhi ư?”
“Nó là con của chàng đấy!”
“Chàng không có bằng chứng mà cũng chất vấn ta, chàng đang nghĩ gì vậy?”
Ánh mắt Tĩnh vương sắc bén như đao, ông ta nhìn bà ta một lúc rồi nói: “Đúng là trên đời này có một số việc khiến ta không thể tin
được.”
Thầm phu nhân ngần người.
Tình vương nói rồi quay sang bên cạnh, gọi Sơ Tễ bước xuống thềm.
Tĩnh vương bị hỏi ngược lại.
“Thiếp không có chứng cứ3 đấy, chàng sẽ nghĩ thiếp đang vu khống Yến Trì à?” Lâm phu nhân hỏi tiếp.
Tĩnh vương vô thức lắc đầu.
Lâm ph1u nhân tóm lấy vạt áo ông ta: “Nếu chàng sẽ không nghĩ vậy, tại sao chàng không tin thiếp chứ!”
“Ta cũng cần thời gi9an!” Tĩnh vương nói: “Nàng đột ngột nói chuyện này với ta, cũng phải để ta tìm hiểu rõ ràng
rồi mới quyết định chứ? Nàng cũng3 biết chúng ta xuất thân nhà võ, khi hành quân đánh trận, làm việc theo cảm
tính là điều tối kỵ!”
“Trước giờ ta không8 phải người làm việc theo cảm tính, không phải ta không tin nàng, nhưng ta đang nghĩ nhỡ
nàng hiểu lầm gì đó thì sao?”
“Nhưng sắp sáng rồi, thiếp không có thời gian để chờ chàng đi điều tra nữa!”
Lâm phu nhân nói bằng giọng run rẩy, mắt cũng đỏ hoe.
Tĩnh vương nhìn bà một lúc lâu, nói: “Nàng luôn nói ta không tin nàng, chẳng phải nàng cũng không tin ta ư?
Nàng ép ta dâng tấu xin thánh thượng đổi ý, tức là không tin ta có thể bảo vệ mẹ con nàng.”
“Nói khó nghe thế này, nếu trong lòng ta không có mẹ con nàng, cho dù nàng nắm giữ hết tước vị, chẳng lẽ sau này
ta sẽ không đổi ý ư?”
“Đối với mẹ con họ cũng thế, cho dù họ tranh giành được hết, chỉ cần họ không xứng với vị trí đó, chưa chắc họ sẽ
được yên ổn cả đời.”
Lâm phu nhân nhắm mắt lại, hít sâu rồi mở mắt ra: “Thiếp không có ý đó.”
“Ta biết.” Tĩnh vương nắm lấy tay bà: “Nàng nghe ta, đừng kích động, giờ ta sẽ gọi họ tới đây để hỏi rõ, cho nàng
câu trả lời.”
“Sao họ có thể ngốc đến mức thừa nhận chứ?”
“Chưa biết nữa, ta cũng không thể dâng tấu vì chuyện này đâu! Nàng thử đổi vị trí rồi nghĩ lại xem, nếu họ đến tìm
ta, bảo nàng và Hành ca nhi định hãm hại họ, ta cũng nên tin họ à?”
“Nhưng thiếp và chàng có tình cảm nhiều năm!”
Tĩnh vương trầm giọng: “Đúng là ta và nàng có tình cảm nhiều năm, nhưng ta nợ hai đứa bé ấy! Ta không muốn ai
trong số mọi người chịu ấm ức cả! Nếu chuyện này có hiểu lầm, nàng nghĩ ta có thể sống vui vẻ nửa đời còn lại ư?”
“Hơn nữa ta cũng không nghi ngờ nàng, ta chỉ không muốn đưa ra quyết định một cách bừa bãi!”
Lâm phu nhân ngã ngồi xuống, nói: “Thế thì tùy chàng, nếu thiếp ở đây, đương nhiên thiếp sẽ phải làm Tĩnh
vương phi! Hành ca nhi cũng phải làm thế tử Tĩnh vương!”
“Nàng vô lý thật đấy…”
“Vậy thiếp sẽ dẫn Hành ca nhi rời khỏi Tĩnh vương phủ!” Lâm phu nhân trừng mắt nhìn ông ta: “Thiếp không cần
vị trí chính phi hay thế tử nữa! Thiếp tác thành cho hai người, để cả nhà hai người đoàn tụ! Thiếp và chàng chia ra,
từ nay nước sông không phạm nước giếng!”
“Nàng đang làm bừa đấy!” Tĩnh vương tức giận nói: “Nàng và ta đã bái trời đất, thề rằng kiếp này sẽ không bao giờ
rời xa nhau! Nàng sống là người của Yến gia, chết là ma của Yến gia, Hành ca nhi cũng là máu mủ ruột rà của Yến
Sùng Anh ta, nàng đòi dẫn nó đi đâu chứ! Nàng đúng là… đúng là vô lý mà!”
“Chàng bảo thiếp vô lý, vậy thiếp sẽ vô lý thật cho chàng xem!” Lâm phu nhân nói rồi rút một con dao găm ra khỏi
ống tay áo, kề vào cổ: “Nếu lúc trước Thẩm Tử Khanh đã có thể dùng chiêu này để uy hiếp chàng, chắc giờ nó cũng
có tác dụng. Thiếp không quan tâm đến việc chàng có tin thiếp hay không, nếu hôm nay chàng không đồng ý với
mong muốn của thiếp, cho dù thiếp bắt chước bà ta thì cũng phải kết thúc chuyện này!”
“Nàng!”
Tĩnh vương nắm lấy dao bằng tay không, nén giận, nhìn chằm chằm vào bà.
Hốc mắt của Yến Hành trên mái hiên cũng như sắp nổ tung, cơn đau truyền đến từ răng hàm gần như khiến người
ta mê muội.
Lâm phu nhân đã rơm rớm nước mắt.
Tĩnh vương nhìn vào mắt bà một lúc lâu rồi thả tay ra, tùy ý lau máu ở lòng bàn tay: “Chúng ta đã đồng sinh cộng
tử bao năm, đao kiếm của quân địch cũng không thể chia lìa đôi ta, bây giờ gần đến cuối đời lại cãi vã vì những
chuyện này, nàng thấy có đáng không thế?”
“Nàng đang nổi nóng, ta không cãi nhau với nàng. Ta sẽ bảo Sơ Tễ sắp xếp người đưa nàng về nhà cũ của Yến gia
để giải sầu, sau khi tìm hiểu rõ chuyện này, ta sẽ đón nàng về sau.”
“Thiếp không tin chàng đâu!” Lâm phu nhân tức giận nói.
Tĩnh vương bó tay rồi.
“Hoặc hòa ly, hoặc để thiếp làm chính phi, con trai làm thế tử, bằng không không cần bàn bất cứ điều kiện gì nữa!
Chỗ nào thiếp cũng không đi!”
“Sao nàng lại khó chiều như vậy!”
“Vì chàng áy náy với mẹ con họ nên thà tin họ vô hại chứ không tin vào những chuyện mà thiếp đã chứng kiến,
chàng dựa vào đâu để khiến thiếp tin rằng chàng sẽ xử lý sự việc công bằng đây?”
Giọng nói lên án của Lâm phu nhân vang vọng khắp phòng, Yến Hành chăm chú nhìn cha mẹ ở bên dưới, cõi lòng
cuồn cuộn sóng.
“Vương gia, Thẩm phu nhân cầu kiến bên ngoài ạ.”
Nha hoàn thận trọng vào bẩm báo.
Hai vợ chồng đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, rồi lại đồng loạt nhìn về phía đối phương.
Tĩnh vương nén giận, nói: “Nàng thu xếp đồ đi, mấy hôm nữa ta phải tới Lạc Dương, vừa hay sẽ đến tìm nàng.”
Lâm phu nhân làm như không nghe thấy.
Bà nhìn về phía áo choàng bên cạnh, nét mặt hơi thay đổi, rồi cầm nó lên. Một lát sau, bà vắt áo choàng ở tay rồi
bước ra ngoài.
Tĩnh vương không ngờ bà lại làm thế, thoáng khựng lại rồi vội vàng đi theo.
Yến Hành núp trên mái hiên, nhìn chằm chằm vào cha mẹ bên dưới, không dám lơ là chút nào.
Câu đố tại sao Lâm phu nhân lại bị đưa đi đã được giải đáp, nhưng hắn không ngờ những lời mà bà đã nói khi định
tự sát lại giống hệt di thư kiếp trước!
Như vậy, chẳng lẽ bà chết do tự sát thật à? Vào giây phút này, bà lẳng lặng ra ngoài, có phải đã quyết định rồi
không?
Hắn lại nhìn xuống dưới, thấy hai người đã bước ra khỏi viện tử, bèn lặng lẽ đuổi theo.
Quả nhiên Thẩm phu nhân đã đợi bên ngoài, trông rất sốt ruột.
Tĩnh vương trầm giọng: “Nàng tới có việc gì thế!”
Thẩm phu nhân nói: “Trì ca nhi bị mèo dọa, bệnh cũ tái phát! Chàng mau tới xem xem phải làm gì đi!”
Lâm phu nhân như không nghe thấy, lướt qua họ.
Tĩnh vương vô thức đuổi theo hai bước, Thẩm thị nói với theo từ sau lưng: “Chàng đi đâu vậy?”
Tĩnh vương không quan tâm đến bà ta, chỉ nhíu mày nhìn về phía bóng lưng rời đi của Lâm phu nhân.
Thẩm phu nhân nói: “Trì ca nhi có chuyện thật, chàng có thể mời đại phu tới khám ngay cho nó được không thế?”
Tĩnh vương hơi trầm ngâm rồi quay đầu lại: “Nàng vừa ở đâu?”
“Trì ca nhi không khỏe, đương nhiên ta phải ở phòng nó rồi.”
“Hai mẹ con đã nói chuyện gì?”
Thẩm phu nhân ngẩng đầu lên: “Nó còn không thở được, có thể nói gì chứ? Chàng nghĩ ta và một đứa bé không lo
nổi cho mình có thể nói gì đây?”
Tĩnh vương nói: “Ta nhớ nàng từng nói, thật không công bằng khi trao tước vị thế tử cho Hành ca nhi, nên trao nó
cho Hoằng ca nhi mới đúng.”
Thẩm phu nhân chăm chú nhìn ông ta một lúc lâu rồi nói: “Bà ta đã nói gì với chàng?”
“Ta muốn biết nàng và Trì ca nhi đã nói gì?”
“Ta không nói gì hết!” Thẩm phu nhân tức giận nói: “Cho dù chàng không tin ta, chẳng lẽ chàng còn nghi ngờ cả Trì
ca nhi ư?”
“Nó là con của chàng đấy!”
“Chàng không có bằng chứng mà cũng chất vấn ta, chàng đang nghĩ gì vậy?”
Ánh mắt Tĩnh vương sắc bén như đao, ông ta nhìn bà ta một lúc rồi nói: “Đúng là trên đời này có một số việc khiến ta không thể tin
được.”
Thầm phu nhân ngần người.
Tình vương nói rồi quay sang bên cạnh, gọi Sơ Tễ bước xuống thềm.