Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
“Mẹ nghĩ kỹ chưa thế?” Đương nhiên đây là lời của Yến Trì.
Thẩm phu nhân thoáng im lặng rồi mở miệng: “Họ không phải vật c3ản. Cho dù họ là vật cản, mẹ cũng sẽ không
điên cuồng như thế. Mẹ hận cha con bạc tình bạc nghĩa, nhưng Lâm thị không làm gì sai,1 nếu mẹ không thể bỏ qua
cho người đã lui xuống vị trí trắc phi như bà ta, thì lẽ trời cũng không bỏ qua cho mẹ.”
Bà ta n9ói nhanh hơn, cũng đứng dậy: “Chuyện tước vị cứ thế đã, ông ấy đang trách mẹ vì ban đầu không chịu ra
chiến trường với ông ấy, mẹ3 không muốn ông ấy xem thường mẹ thêm. Con cứ xem như mẹ chưa bao giờ tới đây
là được.”
“Mẹ ích kỷ quá!” Yến Trì cao giọn8g: “Mẹ rộng lượng như thế, nhưng mẹ nghĩ Yến Hành sẽ bỏ qua cho hai huynh
đệ chúng con sau khi cậu ta lên làm thế tử à?”
“Tuy chúng ta không thể sánh bằng hoàng gia, nhưng cũng có địa vị cực cao, nếu là anh em ruột cùng mẹ thì cũng
thôi, đương nhiên sẽ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nhưng bây giờ tình hình như thế, mẹ nghĩ Lâm thị thật
lòng nhường chức ư?”
Thẩm phu nhân quay lưng về phía cậu ta, đứng dưới ánh đèn.
“Từ nhỏ con đã được dạy là phải cư xử theo sắc mặt người ta, con cháu Thẩm gia luôn được làm theo ý thích, còn
con thì khác, con là phận ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng phải thận trọng xem có chọc giận huynh đệ tỷ muội nào
không, sợ mẹ của họ sẽ bóng gió chỉ trích, sợ họ hắt hủi chúng ta, khó chịu với mẹ.”
“Khi đến Thẩm gia, Đại ca cũng đã hiểu chuyện, từ con trưởng thế gia đang được nuông chiều, bỗng phải trải qua
ranh giới sống còn, rồi phải ăn nhờ ở đậu, huynh ấy thấy và biết hết, chẳng phải còn dằn vặt hơn cả con ư?”
“Tuy huynh ấy chưa nói với con, nhưng con nghĩ đối với huynh ấy, chắc không có chuyện gì khiến huynh ấy hãnh
diện hơn việc được quay về làm con trưởng Yến gia, làm người thừa kế Tĩnh vương phủ vẻ vang lần nữa nhỉ?”
Khi nói những câu này, Yến Trì vẫn rất thản nhiên, nhưng từng câu từng chữ của cậu ta lại như đâm vào tim người
khác.
Thẩm phu nhân nắm tay, cúi đầu.
Yến Hành nhìn cảnh tượng trong phòng qua khe hở trên mái ngói, trừ ánh mắt hơi lạnh lẽo ra thì cũng chẳng có
biểu cảm gì khác cả, hắn đã sống nửa đời người rồi, dù sao cũng phải điềm tĩnh hơn chứ.
Yến Trì đã coi mẹ con họ là cái đinh trong mắt, chỉ muốn diệt trừ luôn cho yên tâm, vậy nếu cái chết của Lâm phu
nhân là do cậu ta gây ra thì cũng không có gì lạ cả
Lâm phu nhân đã nghe đến đoạn này, biết mẹ con Thẩm thị có ý đề phòng và nhắm vào mình, tiếp theo, quá nửa
bà cũng sẽ không ngồi yên chờ chết. Việc bà vừa cho người đi mời Tĩnh vương chính là chứng cứ rõ ràng.
Vậy sau đó, giữa Tĩnh vương và Lâm phu nhân sẽ xảy ra chuyện gì đây?
“Được rồi! Mẹ đã nói là ngừng…”
“Meo…”
Yến Hành chưa kịp phỏng đoán nhiều, giọng Thẩm phu nhân lại vang lên, ngay sau đó bỗng có tiếng mèo kêu ở
bên dưới.
Trong phòng lập tức im bặt, ngay sau đó, cửa sổ mở, Thẩm phu nhân ló đầu ra.
“… Mèo ở đâu ra thế?”
Cửa sổ mở khiến ánh sáng lọt ra ngoài, chiếu cho chú mèo lông trắng mắt xanh đang ngồi dưới bệ cửa sổ sáng lên
như tuyết.
Yến Hành không nhìn nữa, lặng lẽ xuống khỏi mái hiên.
Nghe thấy tiếng động, Yến Trì cũng đi đến bên cửa sổ. Cậu ta nhìn con mèo một lúc lâu, bỗng ngẩng đầu: “Mèo
này rất quý giá, chắc chắn là vật nuôi của chủ nhân. Đương nhiên cha sẽ không rảnh để nuôi những thứ này, con mèo xuất hiện ở nơi đây chỉ có thể là mèo của Lâm thị!”
Thẩm phu nhân bỗng ngẩn người.
Yến Trì có vẻ mất bình tĩnh: “Sao mèo của Lâm thị lại ở đây?” Cậu ta nói rồi dứt khoát mở toang cửa sổ ra, nhìn ra
ngoài, thở hổn hển: “Sao ở ngoài không có ai? Người đâu hết rồi?”
Nghe thấy thế, Yến Hành đang định hòa vào màn đêm quay đầu lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt không thể giấu nổi
vẻ kinh ngạc của Yến Trì…
…
Trong tiệc tối, Tĩnh vương cũng uống mấy chén với hai đệ đệ.
Khi về thư phòng, Sơ Tễ lấy văn kiện mật gửi từ trong cung ra cho ông ta xem: “Đây là thư mà bên Lạc Dương gửi
cho hoàng thượng, hoàng thượng bảo thái giám mang qua đây. Có vẻ tình hình cũng không tệ lắm, sau mấy trận
đánh úp, đã tiêu diệt gần hết rồi.”
“Nhưng vì đây đều là dân chạy nạn, Lưu tướng quân có ý là các binh lính không cần trách phạt họ nặng nề, xem
xem có thể soạn ra cách khác để cảm hóa họ không?”
Tĩnh vương nhíu mày đọc hết thư: “Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định có được hay không, sau mấy chục năm chiến
tranh, còn ai không học được mấy trò đối địch chứ?”
“Tức là vẫn nghiêm trị ạ?”
“Để mai ta gặp hoàng thượng đã rồi tính sau.” Tĩnh vương gấp bức thư lại, bưng bát canh giải rượu lên uống hai
ngụm.
Sơ Tễ gật đầu rồi lấy một tấm thiệp mời ra: “Thái sư mới sai An Tương Như đưa tấm thiệp mời này đến, muốn mời
vương gia uống trà ở Thu Diễn Trai vào ngày mai.”
Y nói tiếp: “Vụ tranh chấp giữa Tam gia nhà chúng ta và cô nương Lý gia lần trước vẫn chưa xong, ta có linh cảm
quá nửa đây là tiệc Hồng Môn, vương gia có định đi không thế?”
Tĩnh vương nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ông ấy đang dùng cách tiên lễ hậu binh, nếu ta không đi, chắc chắn ông ấy sẽ
xông thẳng tới nhà ta mất. Trả lời ông ấy bằng tấm thiệp khác, cứ nói ta sẽ đến đúng giờ.”
Sơ Tễ vâng lệnh, đúng lúc y chuẩn bị rời đi, Tĩnh vương bỗng giữ y lại: “Ta thấy sức khỏe của Trì ca nhi yếu quá,
tuy nhà chúng ta có đại phu, nhưng với thân phận của mẹ Hành ca nhi, có lẽ vẫn nên tạm thời tránh mặt cho thỏa
đáng. Ngày mai ta vào cung xin hoàng thượng ban ơn, lát nữa ngươi cầm lệnh bài đến Thái Y Viện, mời Chung thái
y đến khám cho nó nhé.”
Sơ Tễ gật đầu: “Vương gia suy nghĩ chu toàn.”
Tĩnh vương uống canh giải rượu tiếp rồi vịn bàn thở dài: “Sau cùng ta vẫn phải xin lỗi mẹ con họ.”
“Nhất là Trì ca nhi đáng thương, nó mắc căn bệnh này vì ta, nói đúng ra, ta có lỗi với nó nhất.”
“Tốt xấu gì Hoằng ca nhi cũng ở bên ta ba năm, từng được Yến gia nuông chiều, còn có cơ thể khỏe mạnh, chỉ có
nó… Nó phải chịu khổ từ khi mới chào đời, ta không dám nhìn nó, bởi cứ thấy nó là ta lại đau nhói trong tim.”
Sơ Tễ gật đầu: “Tình ruột thịt chí thân cũng chỉ đến mức này.”
“Bây giờ ta chỉ có thể cố gắng giúp nó khỏe mạnh, như vậy thì mới thoáng thấy thanh thản, bằng không, ta sợ cho
dù ngày sau xuống dưới kia thì cũng không còn mặt mũi nào gặp lão thái thái nữa.” Tĩnh vương hít sâu một hơi.
Sơ Tễ đang định đáp lời, người hầu bỗng bước vào, chuyển lời mời của Lâm phu nhân.
Tĩnh vương nhìn ra ngoài, đứng dậy: “Ta đi nghỉ ngơi, ngươi làm xong chuyện rồi đến tìm ta nhé.”
Sơ Tễ tiễn ông ta ra khỏi viện tử.
…
Sau khi về phòng, Lâm phu nhân ngồi xuống giường, dưới ánh nến mờ nhạt, mặt bà trắng như giấy, nhưng nét mặt
lại bình tĩnh khác thường.
Bách Linh đã nghe hết câu chuyện với bà liên tục lo lắng nhìn sang, cho dù trong phòng không có chuyện gì thì
nàng ta cũng không ra ngoài.
Chẳng những Thẩm thị không hề thông cảm với Lâm phu nhân mà còn được voi đòi tiên, định cướp nốt vị trí thế tử, thậm chí coi mẹ
con họ là vật cản cần diệt trừ!
Khỏi phải nói bản thân Lâm phu nhân thấy thế nào, khi chính tai nghe được những lời kia, bà chỉ thấy tay chân lạnh toát! Tuy bây giờ
Lâm phu nhân trông rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác mưa gió sắp ập tới đây.
“Vương gia tới a.”
Lúc này Hoàng Ly bước đến đứng ở cửa, liếc mắt ra hiệu.
Thẩm phu nhân thoáng im lặng rồi mở miệng: “Họ không phải vật c3ản. Cho dù họ là vật cản, mẹ cũng sẽ không
điên cuồng như thế. Mẹ hận cha con bạc tình bạc nghĩa, nhưng Lâm thị không làm gì sai,1 nếu mẹ không thể bỏ qua
cho người đã lui xuống vị trí trắc phi như bà ta, thì lẽ trời cũng không bỏ qua cho mẹ.”
Bà ta n9ói nhanh hơn, cũng đứng dậy: “Chuyện tước vị cứ thế đã, ông ấy đang trách mẹ vì ban đầu không chịu ra
chiến trường với ông ấy, mẹ3 không muốn ông ấy xem thường mẹ thêm. Con cứ xem như mẹ chưa bao giờ tới đây
là được.”
“Mẹ ích kỷ quá!” Yến Trì cao giọn8g: “Mẹ rộng lượng như thế, nhưng mẹ nghĩ Yến Hành sẽ bỏ qua cho hai huynh
đệ chúng con sau khi cậu ta lên làm thế tử à?”
“Tuy chúng ta không thể sánh bằng hoàng gia, nhưng cũng có địa vị cực cao, nếu là anh em ruột cùng mẹ thì cũng
thôi, đương nhiên sẽ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nhưng bây giờ tình hình như thế, mẹ nghĩ Lâm thị thật
lòng nhường chức ư?”
Thẩm phu nhân quay lưng về phía cậu ta, đứng dưới ánh đèn.
“Từ nhỏ con đã được dạy là phải cư xử theo sắc mặt người ta, con cháu Thẩm gia luôn được làm theo ý thích, còn
con thì khác, con là phận ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng phải thận trọng xem có chọc giận huynh đệ tỷ muội nào
không, sợ mẹ của họ sẽ bóng gió chỉ trích, sợ họ hắt hủi chúng ta, khó chịu với mẹ.”
“Khi đến Thẩm gia, Đại ca cũng đã hiểu chuyện, từ con trưởng thế gia đang được nuông chiều, bỗng phải trải qua
ranh giới sống còn, rồi phải ăn nhờ ở đậu, huynh ấy thấy và biết hết, chẳng phải còn dằn vặt hơn cả con ư?”
“Tuy huynh ấy chưa nói với con, nhưng con nghĩ đối với huynh ấy, chắc không có chuyện gì khiến huynh ấy hãnh
diện hơn việc được quay về làm con trưởng Yến gia, làm người thừa kế Tĩnh vương phủ vẻ vang lần nữa nhỉ?”
Khi nói những câu này, Yến Trì vẫn rất thản nhiên, nhưng từng câu từng chữ của cậu ta lại như đâm vào tim người
khác.
Thẩm phu nhân nắm tay, cúi đầu.
Yến Hành nhìn cảnh tượng trong phòng qua khe hở trên mái ngói, trừ ánh mắt hơi lạnh lẽo ra thì cũng chẳng có
biểu cảm gì khác cả, hắn đã sống nửa đời người rồi, dù sao cũng phải điềm tĩnh hơn chứ.
Yến Trì đã coi mẹ con họ là cái đinh trong mắt, chỉ muốn diệt trừ luôn cho yên tâm, vậy nếu cái chết của Lâm phu
nhân là do cậu ta gây ra thì cũng không có gì lạ cả
Lâm phu nhân đã nghe đến đoạn này, biết mẹ con Thẩm thị có ý đề phòng và nhắm vào mình, tiếp theo, quá nửa
bà cũng sẽ không ngồi yên chờ chết. Việc bà vừa cho người đi mời Tĩnh vương chính là chứng cứ rõ ràng.
Vậy sau đó, giữa Tĩnh vương và Lâm phu nhân sẽ xảy ra chuyện gì đây?
“Được rồi! Mẹ đã nói là ngừng…”
“Meo…”
Yến Hành chưa kịp phỏng đoán nhiều, giọng Thẩm phu nhân lại vang lên, ngay sau đó bỗng có tiếng mèo kêu ở
bên dưới.
Trong phòng lập tức im bặt, ngay sau đó, cửa sổ mở, Thẩm phu nhân ló đầu ra.
“… Mèo ở đâu ra thế?”
Cửa sổ mở khiến ánh sáng lọt ra ngoài, chiếu cho chú mèo lông trắng mắt xanh đang ngồi dưới bệ cửa sổ sáng lên
như tuyết.
Yến Hành không nhìn nữa, lặng lẽ xuống khỏi mái hiên.
Nghe thấy tiếng động, Yến Trì cũng đi đến bên cửa sổ. Cậu ta nhìn con mèo một lúc lâu, bỗng ngẩng đầu: “Mèo
này rất quý giá, chắc chắn là vật nuôi của chủ nhân. Đương nhiên cha sẽ không rảnh để nuôi những thứ này, con mèo xuất hiện ở nơi đây chỉ có thể là mèo của Lâm thị!”
Thẩm phu nhân bỗng ngẩn người.
Yến Trì có vẻ mất bình tĩnh: “Sao mèo của Lâm thị lại ở đây?” Cậu ta nói rồi dứt khoát mở toang cửa sổ ra, nhìn ra
ngoài, thở hổn hển: “Sao ở ngoài không có ai? Người đâu hết rồi?”
Nghe thấy thế, Yến Hành đang định hòa vào màn đêm quay đầu lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt không thể giấu nổi
vẻ kinh ngạc của Yến Trì…
…
Trong tiệc tối, Tĩnh vương cũng uống mấy chén với hai đệ đệ.
Khi về thư phòng, Sơ Tễ lấy văn kiện mật gửi từ trong cung ra cho ông ta xem: “Đây là thư mà bên Lạc Dương gửi
cho hoàng thượng, hoàng thượng bảo thái giám mang qua đây. Có vẻ tình hình cũng không tệ lắm, sau mấy trận
đánh úp, đã tiêu diệt gần hết rồi.”
“Nhưng vì đây đều là dân chạy nạn, Lưu tướng quân có ý là các binh lính không cần trách phạt họ nặng nề, xem
xem có thể soạn ra cách khác để cảm hóa họ không?”
Tĩnh vương nhíu mày đọc hết thư: “Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định có được hay không, sau mấy chục năm chiến
tranh, còn ai không học được mấy trò đối địch chứ?”
“Tức là vẫn nghiêm trị ạ?”
“Để mai ta gặp hoàng thượng đã rồi tính sau.” Tĩnh vương gấp bức thư lại, bưng bát canh giải rượu lên uống hai
ngụm.
Sơ Tễ gật đầu rồi lấy một tấm thiệp mời ra: “Thái sư mới sai An Tương Như đưa tấm thiệp mời này đến, muốn mời
vương gia uống trà ở Thu Diễn Trai vào ngày mai.”
Y nói tiếp: “Vụ tranh chấp giữa Tam gia nhà chúng ta và cô nương Lý gia lần trước vẫn chưa xong, ta có linh cảm
quá nửa đây là tiệc Hồng Môn, vương gia có định đi không thế?”
Tĩnh vương nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ông ấy đang dùng cách tiên lễ hậu binh, nếu ta không đi, chắc chắn ông ấy sẽ
xông thẳng tới nhà ta mất. Trả lời ông ấy bằng tấm thiệp khác, cứ nói ta sẽ đến đúng giờ.”
Sơ Tễ vâng lệnh, đúng lúc y chuẩn bị rời đi, Tĩnh vương bỗng giữ y lại: “Ta thấy sức khỏe của Trì ca nhi yếu quá,
tuy nhà chúng ta có đại phu, nhưng với thân phận của mẹ Hành ca nhi, có lẽ vẫn nên tạm thời tránh mặt cho thỏa
đáng. Ngày mai ta vào cung xin hoàng thượng ban ơn, lát nữa ngươi cầm lệnh bài đến Thái Y Viện, mời Chung thái
y đến khám cho nó nhé.”
Sơ Tễ gật đầu: “Vương gia suy nghĩ chu toàn.”
Tĩnh vương uống canh giải rượu tiếp rồi vịn bàn thở dài: “Sau cùng ta vẫn phải xin lỗi mẹ con họ.”
“Nhất là Trì ca nhi đáng thương, nó mắc căn bệnh này vì ta, nói đúng ra, ta có lỗi với nó nhất.”
“Tốt xấu gì Hoằng ca nhi cũng ở bên ta ba năm, từng được Yến gia nuông chiều, còn có cơ thể khỏe mạnh, chỉ có
nó… Nó phải chịu khổ từ khi mới chào đời, ta không dám nhìn nó, bởi cứ thấy nó là ta lại đau nhói trong tim.”
Sơ Tễ gật đầu: “Tình ruột thịt chí thân cũng chỉ đến mức này.”
“Bây giờ ta chỉ có thể cố gắng giúp nó khỏe mạnh, như vậy thì mới thoáng thấy thanh thản, bằng không, ta sợ cho
dù ngày sau xuống dưới kia thì cũng không còn mặt mũi nào gặp lão thái thái nữa.” Tĩnh vương hít sâu một hơi.
Sơ Tễ đang định đáp lời, người hầu bỗng bước vào, chuyển lời mời của Lâm phu nhân.
Tĩnh vương nhìn ra ngoài, đứng dậy: “Ta đi nghỉ ngơi, ngươi làm xong chuyện rồi đến tìm ta nhé.”
Sơ Tễ tiễn ông ta ra khỏi viện tử.
…
Sau khi về phòng, Lâm phu nhân ngồi xuống giường, dưới ánh nến mờ nhạt, mặt bà trắng như giấy, nhưng nét mặt
lại bình tĩnh khác thường.
Bách Linh đã nghe hết câu chuyện với bà liên tục lo lắng nhìn sang, cho dù trong phòng không có chuyện gì thì
nàng ta cũng không ra ngoài.
Chẳng những Thẩm thị không hề thông cảm với Lâm phu nhân mà còn được voi đòi tiên, định cướp nốt vị trí thế tử, thậm chí coi mẹ
con họ là vật cản cần diệt trừ!
Khỏi phải nói bản thân Lâm phu nhân thấy thế nào, khi chính tai nghe được những lời kia, bà chỉ thấy tay chân lạnh toát! Tuy bây giờ
Lâm phu nhân trông rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác mưa gió sắp ập tới đây.
“Vương gia tới a.”
Lúc này Hoàng Ly bước đến đứng ở cửa, liếc mắt ra hiệu.