Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
“Chắc Tam gia đang luyện võ rồi ạ.” Sai vặt nói.
Chiều nào Hành ca nhi cũng kiên trì luyện võ công, ngay cả tối nay hắn c3ũng không quên, chuyện này khiến bà rất
vui mừng.
“Khi nào thằng bé về thì bảo nó nghỉ ngơi sớm nhé.”
Bà dặn dò 1rồi quay người rời đi.
Sau khi ra ngoài, bà nhất thời không biết đi đâu, về phòng thì chán, còn nếu đi tìm Yến Sùng Anh 9thì lại không có
ý nghĩa gì trong lúc này. Khi giữa họ có thêm một người nữa, cả hai đều không biết phải làm sao.
Mấy ng3ày trước khi ở Thương Châu, bà cứ nghĩ chỉ đang sống tạm bên ngoài nên không cảm nhận được, bây giờ
vừa về đến kinh thành, sống 8trong căn nhà vốn thuộc về bà và ông ta, những suy nghĩ đã bị dằn xuống lại chậm
rãi xuất hiện.
Sau ngày mai, chẳng biết trong phủ sẽ thành ra thế nào nữa…
Thôi, cứ chờ thêm hai ba năm, bàn xong chuyện cưới xin cho Yến Hành cũng được rồi.
“Thưa phu nhân, không thấy Tuyết Hồ đâu nữa, vừa quên đóng cửa sổ, nó đã chạy ra ngoài rồi!”
Bà đang thong thả bước đi, nha hoàn Bách Linh bỗng chạy đến, hốt hoảng báo lại.
Bà lập tức ngừng bước.
Tuyết Hồ là mèo của Lan quận vương, vì nó bị ốm, bỏ ăn mấy ngày liền nên quận vương rất buồn. Tuy Lâm phu
nhân chỉ chữa cho người, nhưng huynh đệ trong nhà cũng có kinh nghiệm khám bệnh cho động vật. Lần trước khi
đến Quận vương phủ theo Tĩnh vương, bà tình cờ nhìn thấy nó, bèn thử kê thuốc cho nó, không ngờ nó lại ăn được.
Lan quận vương mừng rỡ khôn xiết, dứt khoát nhờ bà chăm sóc nó một thời gian.
Lan quận vương là đường đệ của hoàng đế, hồi bé hoàng đế từng tập viết tranh chữ trước mặt cha y mấy năm, bây
giờ bên đó chỉ còn mình Lan quận vương, hoàng đế thương tiểu đường đệ, bèn ban cho phủ đệ ở kinh thành, để
tiện bề chăm sóc y.
Ban đầu Lâm phu nhân không dám nhận, dù sao bà cũng chưa chữa cho chó mèo bao giờ, hơn nữa bà còn phải tới
Thương Châu với Tĩnh vương. Lan quận vương tỏ vẻ không sao, nếu chữa không khỏi thì cũng không trách bà, dù
sao để mèo ở phủ thì y cũng không còn cách nào khác, lúc đấy bà mới đưa con mèo đó về.
Trước khi đi Thương Châu, bà chăm sóc nó rất cẩn thận, bọn nha hoàn cũng rất tận tâm, lúc về đây không có việc
gì nhưng bây giờ lại để nó chạy mất cho dù bà là người điềm đạm thì cũng không nhịn được mà trách mắng: “Còn
đờ ra đấy làm gì, mau đi tìm đi!”
…
Phía bên này, Thẩm phu nhân cũng đã nhận ra sự hòa hợp giữa các chị em dâu và Lâm phu nhân, ngay cả Ninh thị
đã quen bà ta từ trước cũng lạnh nhạt, mọi người đều khách sáo, cũng không tiện nhắc đến nhiều đề tài, quanh đi
quẩn lại cũng chỉ có thể bàn mấy chuyện xưa của Yến gia thôi.
Thẩm phu nhân cảm thấy vô nghĩa, nhìn Yến Hoằng đang trò chuyện vui vẻ với con cháu của chi thứ ba thứ tư,
không khỏi ngáp một cái.
Các chị em dâu cũng giỏi quan sát, bèn tản ra.
Tĩnh vương phủ được cải tạo từ nhà tổ của Yến gia trước kia, Thẩm phu nhân tìm kiếm vết tích năm xưa dọc hành
lang, ngẫm nghĩ rồi lại tới viện tử của Yến Trì.
Yến Trì mặc áo kép, đang tựa vào giường đọc sách, thấy mẹ vào cũng không đứng dậy.
Thẩm phu nhân cũng không để bụng, ngồi xuống kiểm tra nhiệt độ tay cậu ta. Cậu ta nói: “Sao mẹ không trò
chuyện với các thẩm nương nữa vậy?”
“Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là mấy lời đó thôi, có gì hay mà nói chứ.” Thẩm phu nhân chỉnh tay áo cho cậu ta.
Yến Trì nhìn bà ta, mỉm cười: “Nói cũng đúng, bây giờ các thẩm nương thân với Lâm thị hơn, không tránh khỏi
việc xa cách với mẹ.”
Thẩm phu nhân như bị kim đâm trúng, bèn ngừng tay.
Sắc mặt của Yến Trì dưới ánh đèn tái nhợt, nụ cười mỉm kia cũng có vẻ cay đắng.
Thẩm phu nhân cụp mắt, tiếp tục chỉnh tay áo cho cậu ta, nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, sao mọi chuyện trên đời
có thể như ý muốn hết được? Con xem, vương phủ lớn thế này, sau này chúng ta đóng cửa lại rồi sinh hoạt, cũng
không vấn đề gì hết.”
“Nếu mẹ nghĩ thế thật thì đã không chạy tới gặp con vào lúc này nhỉ?”
Thẩm phu nhân nói: “Đừng đoán mò nữa.”
Yến Trì tựa đầu vào ghế dựa, mỉm cười yếu ớt: “Tuy mẹ mạnh miệng nhưng vẫn là phụ nữ, nếu trong lòng có
chuyện, cho dù không nói thì cũng sẽ thể hiện ra. Đại ca vốn thận trọng, làm gì cũng muốn tránh nguy hiểm trước,
thế nên khi phải đưa ra quyết định trọng đại, kiểu gì mẹ cũng sẽ hỏi ý huynh ấy. Nhưng mẹ vẫn biết huynh ấy là
người mềm mỏng lương thiện, cũng sùng bái cha, trong chuyện này, đương nhiên huynh ấy sẽ lấy chữ hiếu làm
đầu.”
“Nhưng mẹ không cam lòng, lúc trước mẹ trả giá nhiều như thế vì cha là trượng phu của mẹ, nhưng mẹ không
được đền đáp xứng đáng, Đại ca với cơ thể khỏe mạnh không thể hiểu được nỗi đau của mẹ.”
“Nhưng con thì hiểu.”
Câu ta nói đến đây, thoáng ngừng lại: “Con có thể hiểu điều đó, bởi vì con biết cảm giác bị đối xử tệ bạc tồi tệ như
thế nào. Con muốn mẹ về kinh, muốn mẹ tranh đấu với Lâm thị, không phải vì con ham quyền thế, mà con muốn
có sự công bằng.”
“Mẹ cũng thế. Do đó khi bị cô lập, mẹ mới không kìm lòng được mà đến tìm con, mẹ biết chỉ con mới có thể thuận
theo ý mẹ.”
Thẩm phu nhân hơi biến sắc.
Yến Trì nhẹ nhàng tựa vào tay vịn, bình tĩnh nhìn bà ta: “Cho dù mẹ yếu lòng trước cha, mẹ không ngừng thuyết
phục bản thân chấp nhận kết quả này, trong lòng mẹ vẫn cảm thấy xoắn xuýt và không cam tâm.”
“Nhất là khi mẹ thấy các thẩm nương và Lâm thị trò chuyện thân thiết, hơn nữa khắp vương phủ này đều là người
hầu do Lâm thị mua về, mẹ như đang ở nhà người ta, chuyện này lại khơi lên đoạn ký ức đầy giày vò khi mẹ ăn
nhờ ở đậu.”
“Mẹ đang hết sức mâu thuẫn, khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp sống gò bó suốt bao năm, bây giờ đương nhiên mẹ
sẽ không muốn quay về lúc đó nữa.”
“Mẹ rất muốn thay đổi và thoát khỏi cảm giác này, nhưng nếu muốn thoát khỏi nó, mẹ bắt buộc phải tiến về phía
trước. Mẹ muốn tiến về phía trước, nhưng vẫn thiếu tự tin, bởi vì mẹ cũng nghĩ không nên để mẹ con Lâm thị
chiếm được gì, mẹ không biết suy nghĩ của mình có đúng không nữa.”
“Do đó mẹ tìm đến con. Mẹ muốn nghe lời khuyên của con, muốn xem xem con có thể thuyết phục mẹ đưa ra quyết
định không.”
Vào giây phút này, sắc mặt bình tĩnh của Thẩm phu nhân cũng gợn sóng.
Bà ta trầm giọng nói: “Con nghĩ mẹ như thế à?”
Yến Trì im lặng một lát rồi nói: “Sao mẹ phải phủ nhận chứ. Tuy mẹ con Lâm thị có vẻ vô tội, nhưng trong phủ này,
có ai không vô tội chứ?”
“Con không dám khẳng định liệu Lâm thị có ý khác không, nhưng việc trước giờ cha luôn thiên vị họ lại là sự thật.
Chúng ta không được ai giúp đỡ, từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, nếu không muốn sống trong uất ức
thì chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế thôi.”
Móng tay của Thẩm phu nhân chọc vào thịt, như muốn nhìn thấu cõi lòng cậu ta.
Rèm cửa ở cửa sổ đang mở bị gió thổi bay, có vẻ đêm nay không bình yên được nữa.
“Mẹ không cần do dự nữa.” Yến Trì chống tay ngồi dậy, nét mặt cũng trờ nên nghiêm nghị: “Mẹ vẫn mong cha sẽ hồi tâm chuyển ý
à?”
“Không thế nào đâu. Trong mười bốn năm này, Lâm thị luôn ở bên ông ấy, ông ấy đã đích thân cảm nhận từng chút một.”
“Hơn nữa ban đầu, khi tình hình chiến đấu của ông ấy chưa rõ, mẹ đã nhất quyết không quay về bên ông ấy chỉ vì ông ấy cưới người
khác, ông ấy sẽ cảm thấy mẹ hành động theo cảm tính, còn khồng biết phân biệt nặng nhẹ, khi so sánh mẹ với Lâm thị, đương nhiên
cõi lòng ông ấy sẽ nghiêng về một bên.”
“Nói tóm lại, về tình cảm, kiểu gì mẹ cũng thua Lâm thị, không cần tốn công sức với ông ấy nữa, cứ để Lâm thị có được ông ấy đi,
chúng ta giành lấy địa vị và thân phận là được rồi.”
Chiều nào Hành ca nhi cũng kiên trì luyện võ công, ngay cả tối nay hắn c3ũng không quên, chuyện này khiến bà rất
vui mừng.
“Khi nào thằng bé về thì bảo nó nghỉ ngơi sớm nhé.”
Bà dặn dò 1rồi quay người rời đi.
Sau khi ra ngoài, bà nhất thời không biết đi đâu, về phòng thì chán, còn nếu đi tìm Yến Sùng Anh 9thì lại không có
ý nghĩa gì trong lúc này. Khi giữa họ có thêm một người nữa, cả hai đều không biết phải làm sao.
Mấy ng3ày trước khi ở Thương Châu, bà cứ nghĩ chỉ đang sống tạm bên ngoài nên không cảm nhận được, bây giờ
vừa về đến kinh thành, sống 8trong căn nhà vốn thuộc về bà và ông ta, những suy nghĩ đã bị dằn xuống lại chậm
rãi xuất hiện.
Sau ngày mai, chẳng biết trong phủ sẽ thành ra thế nào nữa…
Thôi, cứ chờ thêm hai ba năm, bàn xong chuyện cưới xin cho Yến Hành cũng được rồi.
“Thưa phu nhân, không thấy Tuyết Hồ đâu nữa, vừa quên đóng cửa sổ, nó đã chạy ra ngoài rồi!”
Bà đang thong thả bước đi, nha hoàn Bách Linh bỗng chạy đến, hốt hoảng báo lại.
Bà lập tức ngừng bước.
Tuyết Hồ là mèo của Lan quận vương, vì nó bị ốm, bỏ ăn mấy ngày liền nên quận vương rất buồn. Tuy Lâm phu
nhân chỉ chữa cho người, nhưng huynh đệ trong nhà cũng có kinh nghiệm khám bệnh cho động vật. Lần trước khi
đến Quận vương phủ theo Tĩnh vương, bà tình cờ nhìn thấy nó, bèn thử kê thuốc cho nó, không ngờ nó lại ăn được.
Lan quận vương mừng rỡ khôn xiết, dứt khoát nhờ bà chăm sóc nó một thời gian.
Lan quận vương là đường đệ của hoàng đế, hồi bé hoàng đế từng tập viết tranh chữ trước mặt cha y mấy năm, bây
giờ bên đó chỉ còn mình Lan quận vương, hoàng đế thương tiểu đường đệ, bèn ban cho phủ đệ ở kinh thành, để
tiện bề chăm sóc y.
Ban đầu Lâm phu nhân không dám nhận, dù sao bà cũng chưa chữa cho chó mèo bao giờ, hơn nữa bà còn phải tới
Thương Châu với Tĩnh vương. Lan quận vương tỏ vẻ không sao, nếu chữa không khỏi thì cũng không trách bà, dù
sao để mèo ở phủ thì y cũng không còn cách nào khác, lúc đấy bà mới đưa con mèo đó về.
Trước khi đi Thương Châu, bà chăm sóc nó rất cẩn thận, bọn nha hoàn cũng rất tận tâm, lúc về đây không có việc
gì nhưng bây giờ lại để nó chạy mất cho dù bà là người điềm đạm thì cũng không nhịn được mà trách mắng: “Còn
đờ ra đấy làm gì, mau đi tìm đi!”
…
Phía bên này, Thẩm phu nhân cũng đã nhận ra sự hòa hợp giữa các chị em dâu và Lâm phu nhân, ngay cả Ninh thị
đã quen bà ta từ trước cũng lạnh nhạt, mọi người đều khách sáo, cũng không tiện nhắc đến nhiều đề tài, quanh đi
quẩn lại cũng chỉ có thể bàn mấy chuyện xưa của Yến gia thôi.
Thẩm phu nhân cảm thấy vô nghĩa, nhìn Yến Hoằng đang trò chuyện vui vẻ với con cháu của chi thứ ba thứ tư,
không khỏi ngáp một cái.
Các chị em dâu cũng giỏi quan sát, bèn tản ra.
Tĩnh vương phủ được cải tạo từ nhà tổ của Yến gia trước kia, Thẩm phu nhân tìm kiếm vết tích năm xưa dọc hành
lang, ngẫm nghĩ rồi lại tới viện tử của Yến Trì.
Yến Trì mặc áo kép, đang tựa vào giường đọc sách, thấy mẹ vào cũng không đứng dậy.
Thẩm phu nhân cũng không để bụng, ngồi xuống kiểm tra nhiệt độ tay cậu ta. Cậu ta nói: “Sao mẹ không trò
chuyện với các thẩm nương nữa vậy?”
“Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là mấy lời đó thôi, có gì hay mà nói chứ.” Thẩm phu nhân chỉnh tay áo cho cậu ta.
Yến Trì nhìn bà ta, mỉm cười: “Nói cũng đúng, bây giờ các thẩm nương thân với Lâm thị hơn, không tránh khỏi
việc xa cách với mẹ.”
Thẩm phu nhân như bị kim đâm trúng, bèn ngừng tay.
Sắc mặt của Yến Trì dưới ánh đèn tái nhợt, nụ cười mỉm kia cũng có vẻ cay đắng.
Thẩm phu nhân cụp mắt, tiếp tục chỉnh tay áo cho cậu ta, nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, sao mọi chuyện trên đời
có thể như ý muốn hết được? Con xem, vương phủ lớn thế này, sau này chúng ta đóng cửa lại rồi sinh hoạt, cũng
không vấn đề gì hết.”
“Nếu mẹ nghĩ thế thật thì đã không chạy tới gặp con vào lúc này nhỉ?”
Thẩm phu nhân nói: “Đừng đoán mò nữa.”
Yến Trì tựa đầu vào ghế dựa, mỉm cười yếu ớt: “Tuy mẹ mạnh miệng nhưng vẫn là phụ nữ, nếu trong lòng có
chuyện, cho dù không nói thì cũng sẽ thể hiện ra. Đại ca vốn thận trọng, làm gì cũng muốn tránh nguy hiểm trước,
thế nên khi phải đưa ra quyết định trọng đại, kiểu gì mẹ cũng sẽ hỏi ý huynh ấy. Nhưng mẹ vẫn biết huynh ấy là
người mềm mỏng lương thiện, cũng sùng bái cha, trong chuyện này, đương nhiên huynh ấy sẽ lấy chữ hiếu làm
đầu.”
“Nhưng mẹ không cam lòng, lúc trước mẹ trả giá nhiều như thế vì cha là trượng phu của mẹ, nhưng mẹ không
được đền đáp xứng đáng, Đại ca với cơ thể khỏe mạnh không thể hiểu được nỗi đau của mẹ.”
“Nhưng con thì hiểu.”
Câu ta nói đến đây, thoáng ngừng lại: “Con có thể hiểu điều đó, bởi vì con biết cảm giác bị đối xử tệ bạc tồi tệ như
thế nào. Con muốn mẹ về kinh, muốn mẹ tranh đấu với Lâm thị, không phải vì con ham quyền thế, mà con muốn
có sự công bằng.”
“Mẹ cũng thế. Do đó khi bị cô lập, mẹ mới không kìm lòng được mà đến tìm con, mẹ biết chỉ con mới có thể thuận
theo ý mẹ.”
Thẩm phu nhân hơi biến sắc.
Yến Trì nhẹ nhàng tựa vào tay vịn, bình tĩnh nhìn bà ta: “Cho dù mẹ yếu lòng trước cha, mẹ không ngừng thuyết
phục bản thân chấp nhận kết quả này, trong lòng mẹ vẫn cảm thấy xoắn xuýt và không cam tâm.”
“Nhất là khi mẹ thấy các thẩm nương và Lâm thị trò chuyện thân thiết, hơn nữa khắp vương phủ này đều là người
hầu do Lâm thị mua về, mẹ như đang ở nhà người ta, chuyện này lại khơi lên đoạn ký ức đầy giày vò khi mẹ ăn
nhờ ở đậu.”
“Mẹ đang hết sức mâu thuẫn, khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp sống gò bó suốt bao năm, bây giờ đương nhiên mẹ
sẽ không muốn quay về lúc đó nữa.”
“Mẹ rất muốn thay đổi và thoát khỏi cảm giác này, nhưng nếu muốn thoát khỏi nó, mẹ bắt buộc phải tiến về phía
trước. Mẹ muốn tiến về phía trước, nhưng vẫn thiếu tự tin, bởi vì mẹ cũng nghĩ không nên để mẹ con Lâm thị
chiếm được gì, mẹ không biết suy nghĩ của mình có đúng không nữa.”
“Do đó mẹ tìm đến con. Mẹ muốn nghe lời khuyên của con, muốn xem xem con có thể thuyết phục mẹ đưa ra quyết
định không.”
Vào giây phút này, sắc mặt bình tĩnh của Thẩm phu nhân cũng gợn sóng.
Bà ta trầm giọng nói: “Con nghĩ mẹ như thế à?”
Yến Trì im lặng một lát rồi nói: “Sao mẹ phải phủ nhận chứ. Tuy mẹ con Lâm thị có vẻ vô tội, nhưng trong phủ này,
có ai không vô tội chứ?”
“Con không dám khẳng định liệu Lâm thị có ý khác không, nhưng việc trước giờ cha luôn thiên vị họ lại là sự thật.
Chúng ta không được ai giúp đỡ, từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, nếu không muốn sống trong uất ức
thì chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế thôi.”
Móng tay của Thẩm phu nhân chọc vào thịt, như muốn nhìn thấu cõi lòng cậu ta.
Rèm cửa ở cửa sổ đang mở bị gió thổi bay, có vẻ đêm nay không bình yên được nữa.
“Mẹ không cần do dự nữa.” Yến Trì chống tay ngồi dậy, nét mặt cũng trờ nên nghiêm nghị: “Mẹ vẫn mong cha sẽ hồi tâm chuyển ý
à?”
“Không thế nào đâu. Trong mười bốn năm này, Lâm thị luôn ở bên ông ấy, ông ấy đã đích thân cảm nhận từng chút một.”
“Hơn nữa ban đầu, khi tình hình chiến đấu của ông ấy chưa rõ, mẹ đã nhất quyết không quay về bên ông ấy chỉ vì ông ấy cưới người
khác, ông ấy sẽ cảm thấy mẹ hành động theo cảm tính, còn khồng biết phân biệt nặng nhẹ, khi so sánh mẹ với Lâm thị, đương nhiên
cõi lòng ông ấy sẽ nghiêng về một bên.”
“Nói tóm lại, về tình cảm, kiểu gì mẹ cũng thua Lâm thị, không cần tốn công sức với ông ấy nữa, cứ để Lâm thị có được ông ấy đi,
chúng ta giành lấy địa vị và thân phận là được rồi.”